Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 31: Tranh chấp
La Y đang do dự không ra tiếng. Nàng là nhà mẹ đẻ “không được sủng” sao? Không thuộc về một phạm trù nào, chưa nói tới vượt qua thử thách, cũng chưa nói tới vô dụng. Nhưng đòi mạng chính là nàng là thứ xuất, trừ phi Thiệu Hi có thể chạy tới cho phiên bản Giả Hoàn một cục gạch, bằng không ước chừng toàn bộ Cố gia ước chừng coi nàng không tồn tại. Ở trong phủ lâu như vậy không lọt vào hà khắc gì, đương nhiên cũng không có đặc quyền gì, cái này cho thấy địa vị Dung Nghi thật là... Ngay cả tư cách bị thu thập cũng không có. Có lẽ đã là tương đương với rác rồi, nàng dâu cũng giống thế thôi, bởi vì không hề uy hiếp? Cũng phải, mấy ngàn bạc Hầu phủ vẫn thật là không để vào mắt. Xem ra Tào phu nhân ngoan độc cũng có hạn.
Chà, nghĩ xa rồi... Loại tình huống la hét ầm ĩ trước mắt này, muốn áp xuống còn không bị chế giễu, với nàng mà nói dường như là nhiệm vụ khó hoàn thành. Cái gọi là không chiến mà bại thuộc về uy nghiêm tuyệt đối bị đe dọa, trước mắt nàng không có. Lao ra tranh đấu làm gì, lại quá mất mặt. Nàng không sao cả nhưng làm phiền hà ca ca tỷ tỷ sẽ không tốt. Làm thế nào đây...
La Y càng ngốc, nhóm nha đầu vú già vội sắp khóc, đây coi như là chủ tử hạ nhân Thanh Quỳ Viện lần đầu tiên chính diện giao phong, nếu La Y áp không được, những ngày sau dễ nhìn rồi! Vừa đúng giờ phút này, Quất Tử không địch lại mọi người lui về phòng trong khóc, quỳ trên mặt đất khóc không kịp thở. Vốn Quất Tử là từ nhỏ lớn lên trong thư hương môn đệ, đâu gặp qua loại người sa cơ thất thế này, ầm ĩ chỉ là bình thường, cãi nhau mới thái quá. Nhìn xa xa bên ngoài Lục di nương và Tử Đằng đang cười đắc ý, vẻ mặt hạ nhân khác vui cười, La Y mà không bận tâm thì ngày sau sống thế nào! Nhớ tới Hoàng thị từng đã dạy, cười lạnh một tiếng kêu: “Hải Đường!”
”Có nô tỳ.” Hải Đường không phải kẻ bớt việc, mặc dù ở trong phòng đứng không cười ra tiếng, gắt gao nghẹn, nhưng vẻ mặt lại hết sức sung sướng.
”Đi gọi Trần quản gia tới.”
Một câu dặn dò này, nhũ mẫu Dung Nghi Triệu ma ma xì cười ra tiếng, nào có chuyện trong phòng nha đầu di nương cãi nhau cũng phải gọi quản gia tới đàn áp?
La Y sừng sững bất động, Hải Đường lập tức đi, một viện tử hạ nhân líu ríu chế giễu càng giống cái chợ.
Trần quản gia đầy mặt mỉm cười chạy tới, hơi hơi thở hổn hển, ước chừng cũng là đến chế giễu. La Y cười nói: “Trần đại gia vất vả, Quất Tử, lấy một xâu tiền cho Trần đại gia uống chén trà.”
Quất Tử thiếu chút nữa tức hôn mê bất tỉnh, lại không tiện vào loại thời điểm này làm mất mặt chủ nhân, nhịn tay lấy tiền đưa cho Trần quản gia.
La Y lại cười nói: “Hôm nay phiền toái ngươi một việc.”
”Ngài nói, ngài nói!”
”Hải Đường từ hôm nay trở đi hầu hạ Tứ Gia.”
”A!?” Một viện tử người giật mình, đây là muốn chia sủng? Không có tác dụng lớn nhỉ? Tuy rằng Hải Đường không có danh phận, danh phận thông phòng cũng không có, nhưng người nào trong viện không biết tứ đại a đầu sớm mò lên giường Tứ Gia, chẳng qua vì cưới vợ đẹp mắt không cất nhắc mà thôi.
Trần quản gia cười nói: “Trở về liền báo lên trên cho ngài.” Danh phận nha đầu thông phòng tiền tiêu hàng tháng không giống với, tự nhiên phải thay đổi một chút.
La Y cười nữa: “Về phần hai kẻ ngoài cửa kia...”
Trần quản gia nghe được La Y cúi xuống, tưởng rằng muốn hỏi ý kiến hắn, cảm thấy khinh bỉ, chỉ không thể hiện ra, vui vẻ giả chết chế giễu.
La Y nhìn hắn khinh bỉ đều lười che giấu vẻ mặt, kiên cố hơn ý tưởng vừa rồi: “Đi gọi kẻ môi giới mua người, bán đi!”
Toàn trường yên tĩnh...
Trần quản gia cũng sửng sốt, này này này này...
”Thế nào? Chúng ta địa vị thấp, thể diện thiếu, không sai nổi Trần đại gia sao?”
Trần quản gia nghẹn lời, dù thế nào dạng lời này cũng không thể nhận, sự thật như thế không thể nói, đành phải ấp a ấp úng nói: “Tứ Gia...”
”Hửm!?” La Y nhíu mày: “Chỉ là hai người nha đầu, ta đây không phải là cất nhắc Hải Đường rồi sao?”
Hải Đường mồ hôi lạnh đều chảy ra, Tử Đằng là gia sinh tử! Thật sự bán đi, người nhà Tử Đằng còn sống sờ sờ không lột da nàng à? Lập tức xoay người quỳ xuống: “Kính xin Nãi nãi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nô tì không đảm đương nổi phúc khí lớn như vậy.”
”Ngươi thường ngày là cái lanh lợi, thế nào vừa rồi không nói lời nào, lúc này mới nói không phúc khí?” La Y như cười như không nhìn chằm chằm Hải Đường, mẹ kiếp lão tử không phát uy, ngươi cho ta là hallo kitty à.
Một quẹo ngoặt như vậy, Lục di nương và Tử Đằng cũng phản ứng kịp, thoáng chốc trong viện một khóc hai nháo ba thắt cổ, gà bay chó sủa! Trần quản gia càng lười lẫn vào thê thiếp đại đấu này. Hắn rất bận rộn có được không. Nhưng La Y không buông tha hắn: “Đương nhiên việc này không tới phiên Trần đại gia tự mình ra tay, chỉ bảo người nhận cái tin, ta đây có người thu thập.”
Nói nói đến mức này, Trần quản gia cự tuyệt nữa thì thành làm kiêu, huống chi thật sự không phải chuyện to tát gì. Nếu trong phòng các Gia khác, không ai dám làm ầm ĩ như vậy.
Trần quản gia chưa kịp nói ra miệng lời khiêm tốn, La Y đã phân phó nói: “Hướng ma ma! Gọi hai tên tiểu tử tới lôi ra đi! Ở trong đây cãi nhau ầm ĩ làm cái gì? Không biết còn cho là Gia chúng ta sủng thiếp diệt thê, đừng làm hỏng thanh danh đàn ông! Càng đừng làm hỏng thanh danh trong phủ mới phải!”
Hướng ma ma chính là vú già cao lớn uy vũ cố ý tuyển chọn từ nhà mẹ đẻ để ngừa bạo hành gia đình, nghe được La Y ra lệnh một tiếng, sớm nhịn không kiên nhẫn nữa xông ra ngoài, một tay xách một tên, tươi sống lôi ra khỏi viện, chỉ nghe thấy tiếng hô mềm mại của hai vị càng lúc càng xa. Mọi người tức cười.
”Phiền toái Trần đại gia ngươi tuyển chọn mấy người nha đầu bù lại trong nhà chúng ta, ngươi đừng lừa gạt ta, tìm cái dưa vẹo táo nứt gì đến, ta không bỏ qua đâu!”
Trần quản gia treo theo một giọt mồ hôi trên não, đồng ý. Nghĩ rằng đêm nay Tứ Gia trở về không biết sẽ ồn ào thế nào đây! Tứ nãi nãi này cũng thật là...
La Y thấy đầy sân xem náo nhiệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chư vị có muốn làm bạn cùng Lục di nương không?”
Thoáng chốc cả khu vườn chim bay thú tán, mở vui đùa à, cho dù có thể diện, thiếu phu nhân này phát hỏa muốn bán ai thì còn có thể vì chuyện này mà hưu thê hay sao? Mặc dù về sau phu nhân ngứa mắt nàng, bị bán cũng không tìm trở về. Không khỏi nghĩ, tứ nãi nãi này thật là độc ác! Buổi tối muốn chuồn êm tiến vào xem náo nhiệt hay không? Trong lúc nhất thời trong viện yên tĩnh tới lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Không bao lâu sau quả nhiên Dung Nghi nghe được tin tức, một trận gió lửa vọt vào phòng. Còn chưa kịp tức giận, La Y nói: “Quất Tử, đóng cửa viện, đóng cửa phòng!”
Quất Tử hôm nay đã sớm bị dọa tê cứng, một ngón tay làm một động tác. Dung Nghi sửng sốt một chút, cả giận nói: “Ngươi còn biết mất mặt à! Ngươi đố phụ này! Hôm nay xem ta thu thập ngươi!”
Trong lòng La Y biết, người như vậy là không giảng đạo lý. Ngoại trừ thị tì sát bên người bản thân mình và còn dư lại tam người nha đầu của Dung Nghi, còn lại toàn bộ đuổi ra. Quay đầu bỗng dưng nhấc chân đá một cái vào Dung Nghi! Dung Nghi kêu thảm một tiếng, cuộn tròn rồi ngã xuống. La Y hừ lạnh, mẹ kiếp thật sự coi ta chết à! Khẩu khí này bà đây nín thật lâu rồi! Tiếp nhận sợi dây thừng Hướng ma ma đưa trói Dung Nghi lại, dùng vải bịt miệng. Một phòng nha đầu vú già toàn bộ tê cứng, kinh ngạc nhìn ánh mắt vị tiểu thư “Thư hương môn đệ” này còn bưu hãn hơn cả bà tử thô sử tam đẳng, ngay ngắn làm từng bước.
La Y ước gì trực tiếp cho hắn hai bàn tay, lại nghĩ tới Hoàng thị dạy, phía sau cánh cửa đóng kín ngàn vạn đừng để lại dấu vết. Cười gian một tiếng, quả nhiên làm Dung Nghi phiên bản Giả Hoàn kia vừa không có bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong càng là thối rữa sợ rơi nước mắt. La Y khinh bỉ: “Đồ hèn!”
Dung Nghi nghe vậy vừa tức chết khiếp, bất đắc dĩ tay chân bị trói gắt gao, miệng bị bịt đành phải trợn trắng cả mắt. La Y cười càng sáng lạn hơn, đuổi vú già và nha đầu của hồi môn đi ra. Sau đó bạo lực cởi nốt cái quần của Dung Nghi.
Càng tức giận càng lạnh tĩnh, chậm rì rì lấy ra rổ may vá, quả nhiên thấy Dung Nghi kinh hãi phát run. La Y lấy ra kim châm nhỏ nhất, đâm mạnh vào vùng đùi cạnh chỗ không không thể để người nhìn một phát!
”Ta gọi ngươi sủng thiếp diệt thê này!”
”Ta gọi ngươi ăn chơi trác táng này!”
”Ta gọi ngươi không học vấn không nghề nghiệp này!”
”Ta gọi ngươi nói như rồng leo, làm như mèo mửa này!”
”Ta gọi ngươi ở trước mặt lão nương kiêu ngạo này!”
”Ta gọi ngươi lên mặt này!”
”Ngươi cho rằng lão nương dễ bắt nạt lắm phải không!”
”Mẹ nó, ngươi cho rằng lão nương muốn gả cho ngươi có phải hay không?”
”Ngươi phế vật! Ngươi hèn nhát! Ngươi sắc phôi!”
”Ta hôm nay đâm chết ngươi ghim chết ngươi!”
Dung Nghi đau nước mắt chảy ròng, miệng chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
La Y âm trầm cười: “Dứt khoát ta phế ngươi đi, lại đến trong tộc ôm một đứa bé, ta xem còn bớt lo. Ngài nói có đúng hay không Tứ Gia?”
Dung Nghi chảy nước mắt lắc đầu mạnh, một mặt cầu xin.
”Có cái gì không tốt chứ? Quay đầu ta thả mười bảy mười tám cái nha đầu xinh đẹp ở trong phòng ngươi, bảo đảm không ai hoài nghi ngươi bất lực.”
Dung Nghi thật sự lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp rốt cuộc ai dạy dỗ ra người đàn bà chanh chua này hả a a a a!!!! Không được, nhất định phải nói cho tổ mẫu, hưu người này, nếu không làm sao mà sống được! Nhưng hôm nay nàng sẽ không thật sự ra tay chứ???
La Y thấy thế không trát mạnh như vậy nữa, Dung Nghi vừa buông lỏng một hơi, bỗng nhiên một trận đau nhức, nước mắt như bão tố. Thì ra La Y không vội, bắt đầu lấy ra công phu nạp đế giày, từng cái nhiều lần đều đều châm vào da, cần phải cầu mỹ quan lành nghề. Dung Nghi kia dần dần tỉnh táo lại nhìn La Y điềm đạm tươi cười, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nghe lén ở gian ngoài, tứ đại kim cương trong phòng Dung Nghi, đương nhiên hiện tại chỉ còn lại ba tên, nghe được Dung Nghi kêu thảm thiết bị hạn chế. Đã không biết làm phản ứng gì. La Y mở trói mặc quần thay Dung Nghi, tùy ý phủ lên cái chăn. Mở cửa ra, nhìn thấy ba nha đầu cười lạnh một tiếng, vừa vặn nói với ba nha đầu kia: “Nếu như ta nghe được một tia lời đồn, quy tất cả lên ba người các ngươi. Ta không nói mềm mềm cái gì, giáp mặt một bộ sau lưng một bộ, trực tiếp bán vào trong nhà chứa! Nãi nãi ta không học được những cái lục đục với nhau, lê hoa đẫm mưa gì đó. Thói đời này, cho tới bây giờ chính là mềm sợ cứng, cứng rắn sợ liều mạng! Chọc ta nổi giận, bất cứ giá nào coi xong! Đến lúc đó xem ngươi chết hay là ta mất mạng!”
Ba người nha đầu đâu trải qua trận trượng như vậy, đã sớm bị dọa mềm nhũn. Chỉ lo lắng gật đầu, lặng lẽ nhìn Dung Nghi, lại không thấy dấu vết gì. Chẳng lẽ Tứ nãi nãi này có yêu pháp!? La Y ép buộc thoáng cả buổi trưa cũng mệt mỏi, vẫy tay bảo bọn họ lui ra, cũng thuận tiện đi nói Thái phu nhân một tiếng - - Dung Nghi uống say, nàng phải hầu hạ nên không đi thỉnh an cho Thái phu nhân. Ba người nha đầu té chạy ra ngoài, La Y mới mềm yếu ngả xuống giường, kéo chăn chùm đầu. Trước khi ngủ trong lòng chỉ hiện lên một câu nói - - cảm ơn CCTV, cảm ơn thông tấn thành phố...
Chà, nghĩ xa rồi... Loại tình huống la hét ầm ĩ trước mắt này, muốn áp xuống còn không bị chế giễu, với nàng mà nói dường như là nhiệm vụ khó hoàn thành. Cái gọi là không chiến mà bại thuộc về uy nghiêm tuyệt đối bị đe dọa, trước mắt nàng không có. Lao ra tranh đấu làm gì, lại quá mất mặt. Nàng không sao cả nhưng làm phiền hà ca ca tỷ tỷ sẽ không tốt. Làm thế nào đây...
La Y càng ngốc, nhóm nha đầu vú già vội sắp khóc, đây coi như là chủ tử hạ nhân Thanh Quỳ Viện lần đầu tiên chính diện giao phong, nếu La Y áp không được, những ngày sau dễ nhìn rồi! Vừa đúng giờ phút này, Quất Tử không địch lại mọi người lui về phòng trong khóc, quỳ trên mặt đất khóc không kịp thở. Vốn Quất Tử là từ nhỏ lớn lên trong thư hương môn đệ, đâu gặp qua loại người sa cơ thất thế này, ầm ĩ chỉ là bình thường, cãi nhau mới thái quá. Nhìn xa xa bên ngoài Lục di nương và Tử Đằng đang cười đắc ý, vẻ mặt hạ nhân khác vui cười, La Y mà không bận tâm thì ngày sau sống thế nào! Nhớ tới Hoàng thị từng đã dạy, cười lạnh một tiếng kêu: “Hải Đường!”
”Có nô tỳ.” Hải Đường không phải kẻ bớt việc, mặc dù ở trong phòng đứng không cười ra tiếng, gắt gao nghẹn, nhưng vẻ mặt lại hết sức sung sướng.
”Đi gọi Trần quản gia tới.”
Một câu dặn dò này, nhũ mẫu Dung Nghi Triệu ma ma xì cười ra tiếng, nào có chuyện trong phòng nha đầu di nương cãi nhau cũng phải gọi quản gia tới đàn áp?
La Y sừng sững bất động, Hải Đường lập tức đi, một viện tử hạ nhân líu ríu chế giễu càng giống cái chợ.
Trần quản gia đầy mặt mỉm cười chạy tới, hơi hơi thở hổn hển, ước chừng cũng là đến chế giễu. La Y cười nói: “Trần đại gia vất vả, Quất Tử, lấy một xâu tiền cho Trần đại gia uống chén trà.”
Quất Tử thiếu chút nữa tức hôn mê bất tỉnh, lại không tiện vào loại thời điểm này làm mất mặt chủ nhân, nhịn tay lấy tiền đưa cho Trần quản gia.
La Y lại cười nói: “Hôm nay phiền toái ngươi một việc.”
”Ngài nói, ngài nói!”
”Hải Đường từ hôm nay trở đi hầu hạ Tứ Gia.”
”A!?” Một viện tử người giật mình, đây là muốn chia sủng? Không có tác dụng lớn nhỉ? Tuy rằng Hải Đường không có danh phận, danh phận thông phòng cũng không có, nhưng người nào trong viện không biết tứ đại a đầu sớm mò lên giường Tứ Gia, chẳng qua vì cưới vợ đẹp mắt không cất nhắc mà thôi.
Trần quản gia cười nói: “Trở về liền báo lên trên cho ngài.” Danh phận nha đầu thông phòng tiền tiêu hàng tháng không giống với, tự nhiên phải thay đổi một chút.
La Y cười nữa: “Về phần hai kẻ ngoài cửa kia...”
Trần quản gia nghe được La Y cúi xuống, tưởng rằng muốn hỏi ý kiến hắn, cảm thấy khinh bỉ, chỉ không thể hiện ra, vui vẻ giả chết chế giễu.
La Y nhìn hắn khinh bỉ đều lười che giấu vẻ mặt, kiên cố hơn ý tưởng vừa rồi: “Đi gọi kẻ môi giới mua người, bán đi!”
Toàn trường yên tĩnh...
Trần quản gia cũng sửng sốt, này này này này...
”Thế nào? Chúng ta địa vị thấp, thể diện thiếu, không sai nổi Trần đại gia sao?”
Trần quản gia nghẹn lời, dù thế nào dạng lời này cũng không thể nhận, sự thật như thế không thể nói, đành phải ấp a ấp úng nói: “Tứ Gia...”
”Hửm!?” La Y nhíu mày: “Chỉ là hai người nha đầu, ta đây không phải là cất nhắc Hải Đường rồi sao?”
Hải Đường mồ hôi lạnh đều chảy ra, Tử Đằng là gia sinh tử! Thật sự bán đi, người nhà Tử Đằng còn sống sờ sờ không lột da nàng à? Lập tức xoay người quỳ xuống: “Kính xin Nãi nãi thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nô tì không đảm đương nổi phúc khí lớn như vậy.”
”Ngươi thường ngày là cái lanh lợi, thế nào vừa rồi không nói lời nào, lúc này mới nói không phúc khí?” La Y như cười như không nhìn chằm chằm Hải Đường, mẹ kiếp lão tử không phát uy, ngươi cho ta là hallo kitty à.
Một quẹo ngoặt như vậy, Lục di nương và Tử Đằng cũng phản ứng kịp, thoáng chốc trong viện một khóc hai nháo ba thắt cổ, gà bay chó sủa! Trần quản gia càng lười lẫn vào thê thiếp đại đấu này. Hắn rất bận rộn có được không. Nhưng La Y không buông tha hắn: “Đương nhiên việc này không tới phiên Trần đại gia tự mình ra tay, chỉ bảo người nhận cái tin, ta đây có người thu thập.”
Nói nói đến mức này, Trần quản gia cự tuyệt nữa thì thành làm kiêu, huống chi thật sự không phải chuyện to tát gì. Nếu trong phòng các Gia khác, không ai dám làm ầm ĩ như vậy.
Trần quản gia chưa kịp nói ra miệng lời khiêm tốn, La Y đã phân phó nói: “Hướng ma ma! Gọi hai tên tiểu tử tới lôi ra đi! Ở trong đây cãi nhau ầm ĩ làm cái gì? Không biết còn cho là Gia chúng ta sủng thiếp diệt thê, đừng làm hỏng thanh danh đàn ông! Càng đừng làm hỏng thanh danh trong phủ mới phải!”
Hướng ma ma chính là vú già cao lớn uy vũ cố ý tuyển chọn từ nhà mẹ đẻ để ngừa bạo hành gia đình, nghe được La Y ra lệnh một tiếng, sớm nhịn không kiên nhẫn nữa xông ra ngoài, một tay xách một tên, tươi sống lôi ra khỏi viện, chỉ nghe thấy tiếng hô mềm mại của hai vị càng lúc càng xa. Mọi người tức cười.
”Phiền toái Trần đại gia ngươi tuyển chọn mấy người nha đầu bù lại trong nhà chúng ta, ngươi đừng lừa gạt ta, tìm cái dưa vẹo táo nứt gì đến, ta không bỏ qua đâu!”
Trần quản gia treo theo một giọt mồ hôi trên não, đồng ý. Nghĩ rằng đêm nay Tứ Gia trở về không biết sẽ ồn ào thế nào đây! Tứ nãi nãi này cũng thật là...
La Y thấy đầy sân xem náo nhiệt, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Chư vị có muốn làm bạn cùng Lục di nương không?”
Thoáng chốc cả khu vườn chim bay thú tán, mở vui đùa à, cho dù có thể diện, thiếu phu nhân này phát hỏa muốn bán ai thì còn có thể vì chuyện này mà hưu thê hay sao? Mặc dù về sau phu nhân ngứa mắt nàng, bị bán cũng không tìm trở về. Không khỏi nghĩ, tứ nãi nãi này thật là độc ác! Buổi tối muốn chuồn êm tiến vào xem náo nhiệt hay không? Trong lúc nhất thời trong viện yên tĩnh tới lá rụng cũng có thể nghe thấy.
Không bao lâu sau quả nhiên Dung Nghi nghe được tin tức, một trận gió lửa vọt vào phòng. Còn chưa kịp tức giận, La Y nói: “Quất Tử, đóng cửa viện, đóng cửa phòng!”
Quất Tử hôm nay đã sớm bị dọa tê cứng, một ngón tay làm một động tác. Dung Nghi sửng sốt một chút, cả giận nói: “Ngươi còn biết mất mặt à! Ngươi đố phụ này! Hôm nay xem ta thu thập ngươi!”
Trong lòng La Y biết, người như vậy là không giảng đạo lý. Ngoại trừ thị tì sát bên người bản thân mình và còn dư lại tam người nha đầu của Dung Nghi, còn lại toàn bộ đuổi ra. Quay đầu bỗng dưng nhấc chân đá một cái vào Dung Nghi! Dung Nghi kêu thảm một tiếng, cuộn tròn rồi ngã xuống. La Y hừ lạnh, mẹ kiếp thật sự coi ta chết à! Khẩu khí này bà đây nín thật lâu rồi! Tiếp nhận sợi dây thừng Hướng ma ma đưa trói Dung Nghi lại, dùng vải bịt miệng. Một phòng nha đầu vú già toàn bộ tê cứng, kinh ngạc nhìn ánh mắt vị tiểu thư “Thư hương môn đệ” này còn bưu hãn hơn cả bà tử thô sử tam đẳng, ngay ngắn làm từng bước.
La Y ước gì trực tiếp cho hắn hai bàn tay, lại nghĩ tới Hoàng thị dạy, phía sau cánh cửa đóng kín ngàn vạn đừng để lại dấu vết. Cười gian một tiếng, quả nhiên làm Dung Nghi phiên bản Giả Hoàn kia vừa không có bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong càng là thối rữa sợ rơi nước mắt. La Y khinh bỉ: “Đồ hèn!”
Dung Nghi nghe vậy vừa tức chết khiếp, bất đắc dĩ tay chân bị trói gắt gao, miệng bị bịt đành phải trợn trắng cả mắt. La Y cười càng sáng lạn hơn, đuổi vú già và nha đầu của hồi môn đi ra. Sau đó bạo lực cởi nốt cái quần của Dung Nghi.
Càng tức giận càng lạnh tĩnh, chậm rì rì lấy ra rổ may vá, quả nhiên thấy Dung Nghi kinh hãi phát run. La Y lấy ra kim châm nhỏ nhất, đâm mạnh vào vùng đùi cạnh chỗ không không thể để người nhìn một phát!
”Ta gọi ngươi sủng thiếp diệt thê này!”
”Ta gọi ngươi ăn chơi trác táng này!”
”Ta gọi ngươi không học vấn không nghề nghiệp này!”
”Ta gọi ngươi nói như rồng leo, làm như mèo mửa này!”
”Ta gọi ngươi ở trước mặt lão nương kiêu ngạo này!”
”Ta gọi ngươi lên mặt này!”
”Ngươi cho rằng lão nương dễ bắt nạt lắm phải không!”
”Mẹ nó, ngươi cho rằng lão nương muốn gả cho ngươi có phải hay không?”
”Ngươi phế vật! Ngươi hèn nhát! Ngươi sắc phôi!”
”Ta hôm nay đâm chết ngươi ghim chết ngươi!”
Dung Nghi đau nước mắt chảy ròng, miệng chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.
La Y âm trầm cười: “Dứt khoát ta phế ngươi đi, lại đến trong tộc ôm một đứa bé, ta xem còn bớt lo. Ngài nói có đúng hay không Tứ Gia?”
Dung Nghi chảy nước mắt lắc đầu mạnh, một mặt cầu xin.
”Có cái gì không tốt chứ? Quay đầu ta thả mười bảy mười tám cái nha đầu xinh đẹp ở trong phòng ngươi, bảo đảm không ai hoài nghi ngươi bất lực.”
Dung Nghi thật sự lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp rốt cuộc ai dạy dỗ ra người đàn bà chanh chua này hả a a a a!!!! Không được, nhất định phải nói cho tổ mẫu, hưu người này, nếu không làm sao mà sống được! Nhưng hôm nay nàng sẽ không thật sự ra tay chứ???
La Y thấy thế không trát mạnh như vậy nữa, Dung Nghi vừa buông lỏng một hơi, bỗng nhiên một trận đau nhức, nước mắt như bão tố. Thì ra La Y không vội, bắt đầu lấy ra công phu nạp đế giày, từng cái nhiều lần đều đều châm vào da, cần phải cầu mỹ quan lành nghề. Dung Nghi kia dần dần tỉnh táo lại nhìn La Y điềm đạm tươi cười, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Nghe lén ở gian ngoài, tứ đại kim cương trong phòng Dung Nghi, đương nhiên hiện tại chỉ còn lại ba tên, nghe được Dung Nghi kêu thảm thiết bị hạn chế. Đã không biết làm phản ứng gì. La Y mở trói mặc quần thay Dung Nghi, tùy ý phủ lên cái chăn. Mở cửa ra, nhìn thấy ba nha đầu cười lạnh một tiếng, vừa vặn nói với ba nha đầu kia: “Nếu như ta nghe được một tia lời đồn, quy tất cả lên ba người các ngươi. Ta không nói mềm mềm cái gì, giáp mặt một bộ sau lưng một bộ, trực tiếp bán vào trong nhà chứa! Nãi nãi ta không học được những cái lục đục với nhau, lê hoa đẫm mưa gì đó. Thói đời này, cho tới bây giờ chính là mềm sợ cứng, cứng rắn sợ liều mạng! Chọc ta nổi giận, bất cứ giá nào coi xong! Đến lúc đó xem ngươi chết hay là ta mất mạng!”
Ba người nha đầu đâu trải qua trận trượng như vậy, đã sớm bị dọa mềm nhũn. Chỉ lo lắng gật đầu, lặng lẽ nhìn Dung Nghi, lại không thấy dấu vết gì. Chẳng lẽ Tứ nãi nãi này có yêu pháp!? La Y ép buộc thoáng cả buổi trưa cũng mệt mỏi, vẫy tay bảo bọn họ lui ra, cũng thuận tiện đi nói Thái phu nhân một tiếng - - Dung Nghi uống say, nàng phải hầu hạ nên không đi thỉnh an cho Thái phu nhân. Ba người nha đầu té chạy ra ngoài, La Y mới mềm yếu ngả xuống giường, kéo chăn chùm đầu. Trước khi ngủ trong lòng chỉ hiện lên một câu nói - - cảm ơn CCTV, cảm ơn thông tấn thành phố...
Tác giả :
Tiêu Tương Bích Ảnh