Thú Tùng Chi Đao
Chương 67
Bố Đông có hai con trai và một cô con gái.
Đã được hai năm kể từ khi Bố Đông rời khỏi thành Hải Châu, làm thành chủ đi trấn thủ thành Nam Tiêu, Bố Đông dẫn đại nhi tử và tiểu nữ nhi đi cùng, để lại một tiểu nhi tử không đắc lực lắm ở vương thành giữ nhà.
Thành chủ rời khỏi vương thành để lại một số thân nhân trong tầm mắt vương, việc này tuy không nói công khai nhưng chậm rãi thành quy củ mặc định, mở đầu chính là lão cáo già Bố Đông này.
Bố Đông và Tạp Tá bất hòa, trước kia đã thường xuyên tranh cãi om sòm, Hoa Nghi hết nhịn nổi muốn tách hai người ra, liền giữ một kẻ lại làm trưởng lão vương thành, thả một kẻ ra ngoài làm thành chủ ngoại thành.
Tạp Tá nóng tính, không phục quản giáo, là một kẻ dù không gió cũng muốn dậy sóng, Hoa Nghi sợ hắn rời khỏi mắt mình sẽ gây chuyện, nên thả Bố Đông ra ngoài. Tiểu nhi tử của Bố Đông luôn cảm thấy phụ thân mình bởi vì bị Tạp Tá chèn ép mới rời khỏi vương thành, cho nên cứ dăm ba hôm lại muốn kiếm chuyện với Tạp Tá để tiêu khiển một phen.
Việc này hiện giờ lại gây hơi lớn.
Nghe ý nô lệ truyền lời kia thì chỉ sợ người bị tiểu nhi tử của Bố Đông đánh chết không phải nô lệ gì mà là một trong những cựu bộ năm đó Tạp Tá dẫn đến từ bộ lạc Hắc Ưng.
Hoa Nghi do dự nhìn Trường An một cái.
Dù để Trường An làm thành chủ trong tầm mắt mình, Hoa Nghi ban đầu cũng hết sức không yên lòng, song Trường An dẫu sao cũng không còn là thiếu niên mới xuống núi chẳng hiểu cái gì.
Hoa Nghi biết, với bản lĩnh của Trường An, nếu cả đời nhàn vân dã hạc không tiếp xúc với mọi người giống sư phụ, bằng tâm tính kiên định dẫu ở tuyệt địa vẫn có thể tiêu dao khoái lạc, tự nhiên cũng chẳng ai đi kiếm chuyện.
Nhưng y phí tâm cơ giữ Trường An lại với mọi người, không phải để Trường An bị ấm ức. Đao có thể giết người, lại không thể phục người, Trường An luôn muốn dừng chân, nên lúc này mới bảo miễn cưỡng làm thành chủ.
Ai ngờ Hoa Nghi âm thầm lo lắng một thời gian, lại phát hiện mình hoàn toàn lo bò trắng răng mà thôi.
Trường An chính là một thành quy sống, những thành quy đó y ghi tạc hết trong lòng một cách tỉ mỉ cặn kẽ, xảy ra chuyện toàn làm theo thành quy chứ không hề qua loa tắc trách, lâu ngày ngược lại kỷ luật nghiêm minh, ở trong thành Hải Châu dường như lời y nói còn hữu hiệu hơn Hoa Nghi vài phần.
Ban đầu có hành thương mắt mù muốn độc chiếm thương lộ thành Hải Châu, định hối lộ thành chủ, sau đó có thể trốn khoản thuế vào thành để hạ giá chia lợi nhuận, bèn đút lót cho y, ai ngờ vị thành chủ như khúc gỗ này lại hết sức cẩn thận tự mình chọn lựa một lần, giữ lại thứ mình thích, ngoài ra trả hết, đồng thời ngày hôm sau đưa ngay tiền hàng.
Hành thương ban đầu lá mặt lá trái nói thẳng không dám nhận, mười mấy thú nhân thành thủ cao lớn liền xếp thành chữ nhất đứng chặn kín cửa nhà họ, y hệt như muốn vào nhà cướp của, dọa lão hành thương hảo ý đút lót suýt nữa tè ra quần.
Hoa Nghi dở khóc dở cười quá nhiều liền mặc kệ. Kỳ thật, đôi lúc y hoài nghi Trường An cố ý giả bộ hồ đồ giở trò trước, ngoài ra thì cứng mềm đều không nghe, ai cũng xử theo quy tắc.
Song liên quan đến một thành chủ và một trưởng lão, Hoa Nghi chung quy không tiện trơ mắt nhìn y lôi thành quy ra đánh chết người.
Vì thế Hoa Nghi đưa tay ấn Trường An lại, lẳng lặng nhìn vào mắt y, thấp giọng mà hỏi rất nhanh: “Kêu họ vào rồi ngươi định làm thế nào Theo thành quy, lôi tên nhãi bại gia của Bố Đông ra ngoài đánh chết”
Trường An ngẫm nghĩ một chút, lại bất ngờ nói: “Việc này không về ta quản, liên quan đến trưởng lão và thành chủ, theo lý là việc của ngươi, ta định đưa tiểu nhi tử của Bố Đông cho ông ta tự mình xử lý, tiện thể đổi người khác đến.”
Hoa Nghi đâu ngờ vị xưa nay “phúc hậu” này trở nên giảo hoạt cũng khác thường vậy, môi hồng răng trắng nói chuyện vô trách nhiệm, hai ba câu đã phủi sạch sẽ, không nhịn được chán nản nói: “Ngươi cho là mua chậu, thấy không đẹp nói đổi là đổi ngay”
Trường An cũng chẳng để ý, chỉ bưng bát lên dốc cả bát cháo vào bụng, may mà nấu nhừ không cần nhai, ăn xong y đặt bát xuống bàn, nhanh chóng chùi miệng: “Thôi ngươi làm việc đi, ta ra ngoài một chút, không quấy rầy ngươi nữa.”
Hoa Nghi: “…”
Cho dù đã ở bên nhau một thời gian rất dài, Hoa Nghi vẫn không nắm được phản ứng của Trường An. Rất nhiều chuyện trên tình cảm mọi người hiểu ngầm mà đến nay Trường An vẫn không rõ, Trường An cũng ngầm thừa nhận bản thân y hơi ngốc, nhưng y lại không hề “ngốc” hoàn toàn, lúc thì ngây ngô, lúc lại giống như nắm rõ vậy.
Song nắm được bao nhiêu thì Hoa Nghi không tính ra nổi, cách nắm được như thế nào, Hoa Nghi cũng không rõ lắm.
Trường An đi ra ngoài, lấy đại một thanh đao không dài không ngắn trên giá binh khí ở hậu viện, nhân bóng đêm ra khỏi vương thành, lên một ngọn núi nhỏ lân cận đại quan ngoại ô, chẳng bao lâu đã xách một con hoẵng xuống núi.
Y không về nhà mà xách con hoẵng đến tế đàn của vương thành.
Tế đàn là đặc biệt thiết lập cho Sách Lai Mộc. Lúc không có việc nghiêm chỉnh Sách Lai Mộc đốt hương bái thần suốt ngày suốt đêm, khiến khói bay mù mịt khắp nơi, Hoa Nghi không thể nhịn được nữa, đành vạch ra một chỗ để hắn đốt cho đã.
Khi Trường An đến, Sách Lai Mộc đang đưa lưng lại một mình ngồi giữa tế đài, thú nhân mặc dù thân cường thể tráng nhưng thủy chung ôm lòng kính sợ với quái lực loạn thần, bình thường trừ Sách Lai Mộc, những người khác không có việc hiếm khi đến, bởi vậy nơi này rất thanh tĩnh.
Trường An cũng chẳng để ý tới hắn, tự tìm củi, thuần thục vót giá nướng thịt, lưu loát đem con hoẵng kia lột da rút gân xẻ làm từng khúc, lại thò móng vuốt đẫm máu, cướp một bó hương hỏa của thần tiên trên bàn thờ trước mặt Sách Lai Mộc, thổi vài hơi, đốt củi, rồi nướng thịt ngay trên tế đài.
Sách Lai Mộc vốn đang nhắm mắt, nghe nói là ngồi thiền – có điều theo Trường An thấy thì hắn ngủ mất tiêu rồi.
Mùi thịt nướng bay ra hun Sách Lai Mộc tỉnh dậy, hắn quay đầu lại, tức khắc nổi trận lôi đình, chỉ Trường An mắng: “Ngươi… Ngươi đại bất kính!”
Trường An chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm xoay giá nướng, hỏi: “Ngươi có ăn không”
Sách Lai Mộc: “… Ăn.”
Hai người liền đại bất kính cùng nhau ngồi xổm trên tế đài, chia nhau ăn một con hoẵng.
Sách Lai Mộc thò tay đến cái đùi béo nhất, bị Trường An tay mắt lanh lẹ chặn được. Y bỏ cái đùi lên lá cây, để qua một bên, xiên một khúc xương sườn cho Sách Lai Mộc: “Miếng đó lát nữa ta phải đem về, cho ngươi miếng khác này.”
Sách Lai Mộc ganh tị nhìn y: “Sao ngươi không cầm luôn về nhà mà ăn Mắc gì mà phải ở đây chướng mắt ta, khinh nhờn thần đàn của ta”
Trường An sớm đã nhận ra Sách Lai Mộc chẳng thèm sợ khinh nhờn thần đàn: “Về nhà Hoa Nghi lại cằn nhằn ta.”
Sách Lai Mộc hầm hừ dùng răng nanh xé thịt nướng: “Ngươi lấy một miếng thịt to như vậy về cho y, chẳng lẽ y sẽ không cằn nhằn sao”
“Ăn cũng ăn rồi, cằn nhằn hai câu ta nghe là được.” Trường An cạo tỉ mỉ những chỗ sém trên thịt nướng, lúc này mới dùng lá cây bọc kín, “Y húp cháo cùng ta bao nhiêu ngày rồi, không thể để mình ta đỡ thèm được.”
Vì thế Sách Lai Mộc càng tức hơn.
Trường An nhìn hắn một cái, trầm mặc giây lát rồi bỗng nói: “Bố Đông lần trước viết thư cho ta, hình như có ý muốn gả con gái cho ngươi, ngươi cũng không cần sốt ruột.”
Sách Lai Mộc cười nhạo: “Bố Đông muốn dùng nữ nhi để đổi tiểu nhi tử”
Kỳ thật Trường An cảm thấy đề nghị này rất không tồi, dù sao thì y cực chướng mắt với tiểu nhi tử của Bố Đông, liền hỏi: “Ngươi có cưới không”
Năm năm trước, Bố Đông tự mình nói, Sách Lai Mộc một mực cự tuyệt, năm năm sau, hắn thoạt tiên thoáng do dự giây lát, sau đó lại đồng ý ngay: “Cưới.”
Trường An không ngờ hắn thống khoái như vậy. Trong lòng Trường An, Sách Lai Mộc vĩnh viễn là bộ dáng đại tiên nói chuyện giữ ba phần, sống vô cùng lằng nhằng, cực ít khi rõ ràng như thế, bởi vậy không nhịn được hỏi: “Ngươi thích cô ấy à”
Sách Lai Mộc cười khổ nói: “Ngay cả cô bé ấy tròn hay méo ta còn chưa từng nhìn thấy.”
Trường An nhét thịt đầy miệng, nhìn hắn không hiểu.
Sách Lai Mộc chậm chạp vừa ăn vừa nói: “Giữa vương thành và thành chủ xung quanh, tất không thể hoàn toàn không liên hệ, giả như con gái Bố Đông gả cho thành chủ khác, vương là người đầu tiên không dung được ông ta, cô bé ấy nếu gả, chỉ gả cho trưởng lão trong vương thành hoặc là nhi tử nhà trưởng lão thôi. Mà ta bằng thân phận á thú, độc chiếm vị trí đại trưởng lão, trong khoảng thời gian ngắn thì không ngại, nhưng lâu dài ắt bị người khác lên án, sớm muộn cũng phải tìm cho mình vài minh hữu có sức mạnh.”
Trường An lắng nghe, biết hắn nói thật, trong lòng lại không kiên nhẫn với những chuyện cân nhắc lợi hại quanh co vòng vèo này, cho nên lập tức nhíu mày.
Sách Lai Mộc nhìn y một cái, cười nói: “Nhíu mày cái gì Không cao hứng là nhíu mày, ngươi thân là người đứng đầu một thành, sao có thể thiếu khôn ngoan như vậy”
Làm thành chủ lại mệt như thế, Trường An rầu rĩ gặm sạch khúc xương trong tay, cảm thấy mình thà rằng quay về rừng, sống màn trời chiếu đất, săn thú qua ngày, nhưng lại luôn không nỡ bỏ Hoa Nghi.
Hai người nhất thời không nói gì, chính vào lúc này, tiếng vó ngựa vang lên trong bóng đêm, Sách Lai Mộc quay đầu lại nhìn nơi xa, tức khắc đứng dậy, đẩy vai Trường An nói: “Chiến báo!”
Trường An nhảy dựng lên chạy ngay, còn không quên mang cả cái đùi đã dùng lá cây quấn kín.
Chờ y chạy chầm chậm trở về, quả nhiên Hoa Nghi đã nhận được chiến báo – ba bộ lạc liên hợp đối kháng Đông Hải vương ở Tây Bắc tan rã, ba thủ lĩnh chết một, hai người khác đều đồng ý giao nộp lãnh địa, thần phục Đông Hải vương Hoa Nghi.
Hoa Nghi thần sắc thản nhiên đuổi sứ giả đi, tỏ vẻ mình đã biết.
Chờ mọi người đi hết, Hoa Nghi mới nhảy vọt lên ba thước, bế thốc Trường An lên, hôn mặt y một cái rõ mạnh, mừng rỡ ôm y quay một vòng tại chỗ: “Lãnh địa của ba đại bộ lạc, chúng ta đã có xấp xỉ một con sông rồi! Từ bắc xuống nam, phía nam thiếu phía bắc hô ứng sẽ dễ như trở bàn tay, chờ triệt để hạ được phía đông thì chúng ta sẽ hành quân về phía tây, ta phải chinh phục cả đại lục, ngươi nói…”
Hoa Nghi bỗng dừng lại, đụng trúng một gói đồ trong lòng Trường An, y thuận tay móc ra, mùi thịt tỏa khỏi lá: “… Đây là cái gì”
Trường An đành phải cười ngây ngô thay cho câu trả lời.
Nhưng mà họa phúc liền nhau, đêm hôm nay không được yên bình lắm.
Hoa Nghi không muốn xử phạt tên nhãi nhà Bố Đông, đang lần lữa thì bị chiến báo cắt ngang, vị vương cực tài giỏi kia lập tức thuận dốc xuống lừa, giơ cao đánh khẽ tiểu nhi tử của Bố Đông – phạt hắn bồi thường tiền tài, trong ba ngày phải nộp đủ.
Từ khi nào lại có đạo lý nợ mạng người trả bằng tiền
Tạp Tá sau khi trở về càng nghĩ càng giận, không sao ngủ nổi, ngay trong đêm bất chấp A Diệp can ngăn, gọi hết những nòng cốt cũ của bộ lạc Hắc Ưng thời điểm hắn còn chưa gia nhập bộ lạc Cự Sơn, cả đám người hợp kế một phen, lại uống mấy hớp rượu, thế là giận lên từ tim, ác sinh từ mật.
Chờ Hoa Nghi nhận được tin tức thì trời đã sắp sáng – có người đến báo Tạp Tá dẫn các huynh đệ đánh chết tiểu nhi tử của Bố Đông và người nhà thị vệ nô lệ tổng cộng mười ba người ngay trong nhà Bố Đông.
Đã được hai năm kể từ khi Bố Đông rời khỏi thành Hải Châu, làm thành chủ đi trấn thủ thành Nam Tiêu, Bố Đông dẫn đại nhi tử và tiểu nữ nhi đi cùng, để lại một tiểu nhi tử không đắc lực lắm ở vương thành giữ nhà.
Thành chủ rời khỏi vương thành để lại một số thân nhân trong tầm mắt vương, việc này tuy không nói công khai nhưng chậm rãi thành quy củ mặc định, mở đầu chính là lão cáo già Bố Đông này.
Bố Đông và Tạp Tá bất hòa, trước kia đã thường xuyên tranh cãi om sòm, Hoa Nghi hết nhịn nổi muốn tách hai người ra, liền giữ một kẻ lại làm trưởng lão vương thành, thả một kẻ ra ngoài làm thành chủ ngoại thành.
Tạp Tá nóng tính, không phục quản giáo, là một kẻ dù không gió cũng muốn dậy sóng, Hoa Nghi sợ hắn rời khỏi mắt mình sẽ gây chuyện, nên thả Bố Đông ra ngoài. Tiểu nhi tử của Bố Đông luôn cảm thấy phụ thân mình bởi vì bị Tạp Tá chèn ép mới rời khỏi vương thành, cho nên cứ dăm ba hôm lại muốn kiếm chuyện với Tạp Tá để tiêu khiển một phen.
Việc này hiện giờ lại gây hơi lớn.
Nghe ý nô lệ truyền lời kia thì chỉ sợ người bị tiểu nhi tử của Bố Đông đánh chết không phải nô lệ gì mà là một trong những cựu bộ năm đó Tạp Tá dẫn đến từ bộ lạc Hắc Ưng.
Hoa Nghi do dự nhìn Trường An một cái.
Dù để Trường An làm thành chủ trong tầm mắt mình, Hoa Nghi ban đầu cũng hết sức không yên lòng, song Trường An dẫu sao cũng không còn là thiếu niên mới xuống núi chẳng hiểu cái gì.
Hoa Nghi biết, với bản lĩnh của Trường An, nếu cả đời nhàn vân dã hạc không tiếp xúc với mọi người giống sư phụ, bằng tâm tính kiên định dẫu ở tuyệt địa vẫn có thể tiêu dao khoái lạc, tự nhiên cũng chẳng ai đi kiếm chuyện.
Nhưng y phí tâm cơ giữ Trường An lại với mọi người, không phải để Trường An bị ấm ức. Đao có thể giết người, lại không thể phục người, Trường An luôn muốn dừng chân, nên lúc này mới bảo miễn cưỡng làm thành chủ.
Ai ngờ Hoa Nghi âm thầm lo lắng một thời gian, lại phát hiện mình hoàn toàn lo bò trắng răng mà thôi.
Trường An chính là một thành quy sống, những thành quy đó y ghi tạc hết trong lòng một cách tỉ mỉ cặn kẽ, xảy ra chuyện toàn làm theo thành quy chứ không hề qua loa tắc trách, lâu ngày ngược lại kỷ luật nghiêm minh, ở trong thành Hải Châu dường như lời y nói còn hữu hiệu hơn Hoa Nghi vài phần.
Ban đầu có hành thương mắt mù muốn độc chiếm thương lộ thành Hải Châu, định hối lộ thành chủ, sau đó có thể trốn khoản thuế vào thành để hạ giá chia lợi nhuận, bèn đút lót cho y, ai ngờ vị thành chủ như khúc gỗ này lại hết sức cẩn thận tự mình chọn lựa một lần, giữ lại thứ mình thích, ngoài ra trả hết, đồng thời ngày hôm sau đưa ngay tiền hàng.
Hành thương ban đầu lá mặt lá trái nói thẳng không dám nhận, mười mấy thú nhân thành thủ cao lớn liền xếp thành chữ nhất đứng chặn kín cửa nhà họ, y hệt như muốn vào nhà cướp của, dọa lão hành thương hảo ý đút lót suýt nữa tè ra quần.
Hoa Nghi dở khóc dở cười quá nhiều liền mặc kệ. Kỳ thật, đôi lúc y hoài nghi Trường An cố ý giả bộ hồ đồ giở trò trước, ngoài ra thì cứng mềm đều không nghe, ai cũng xử theo quy tắc.
Song liên quan đến một thành chủ và một trưởng lão, Hoa Nghi chung quy không tiện trơ mắt nhìn y lôi thành quy ra đánh chết người.
Vì thế Hoa Nghi đưa tay ấn Trường An lại, lẳng lặng nhìn vào mắt y, thấp giọng mà hỏi rất nhanh: “Kêu họ vào rồi ngươi định làm thế nào Theo thành quy, lôi tên nhãi bại gia của Bố Đông ra ngoài đánh chết”
Trường An ngẫm nghĩ một chút, lại bất ngờ nói: “Việc này không về ta quản, liên quan đến trưởng lão và thành chủ, theo lý là việc của ngươi, ta định đưa tiểu nhi tử của Bố Đông cho ông ta tự mình xử lý, tiện thể đổi người khác đến.”
Hoa Nghi đâu ngờ vị xưa nay “phúc hậu” này trở nên giảo hoạt cũng khác thường vậy, môi hồng răng trắng nói chuyện vô trách nhiệm, hai ba câu đã phủi sạch sẽ, không nhịn được chán nản nói: “Ngươi cho là mua chậu, thấy không đẹp nói đổi là đổi ngay”
Trường An cũng chẳng để ý, chỉ bưng bát lên dốc cả bát cháo vào bụng, may mà nấu nhừ không cần nhai, ăn xong y đặt bát xuống bàn, nhanh chóng chùi miệng: “Thôi ngươi làm việc đi, ta ra ngoài một chút, không quấy rầy ngươi nữa.”
Hoa Nghi: “…”
Cho dù đã ở bên nhau một thời gian rất dài, Hoa Nghi vẫn không nắm được phản ứng của Trường An. Rất nhiều chuyện trên tình cảm mọi người hiểu ngầm mà đến nay Trường An vẫn không rõ, Trường An cũng ngầm thừa nhận bản thân y hơi ngốc, nhưng y lại không hề “ngốc” hoàn toàn, lúc thì ngây ngô, lúc lại giống như nắm rõ vậy.
Song nắm được bao nhiêu thì Hoa Nghi không tính ra nổi, cách nắm được như thế nào, Hoa Nghi cũng không rõ lắm.
Trường An đi ra ngoài, lấy đại một thanh đao không dài không ngắn trên giá binh khí ở hậu viện, nhân bóng đêm ra khỏi vương thành, lên một ngọn núi nhỏ lân cận đại quan ngoại ô, chẳng bao lâu đã xách một con hoẵng xuống núi.
Y không về nhà mà xách con hoẵng đến tế đàn của vương thành.
Tế đàn là đặc biệt thiết lập cho Sách Lai Mộc. Lúc không có việc nghiêm chỉnh Sách Lai Mộc đốt hương bái thần suốt ngày suốt đêm, khiến khói bay mù mịt khắp nơi, Hoa Nghi không thể nhịn được nữa, đành vạch ra một chỗ để hắn đốt cho đã.
Khi Trường An đến, Sách Lai Mộc đang đưa lưng lại một mình ngồi giữa tế đài, thú nhân mặc dù thân cường thể tráng nhưng thủy chung ôm lòng kính sợ với quái lực loạn thần, bình thường trừ Sách Lai Mộc, những người khác không có việc hiếm khi đến, bởi vậy nơi này rất thanh tĩnh.
Trường An cũng chẳng để ý tới hắn, tự tìm củi, thuần thục vót giá nướng thịt, lưu loát đem con hoẵng kia lột da rút gân xẻ làm từng khúc, lại thò móng vuốt đẫm máu, cướp một bó hương hỏa của thần tiên trên bàn thờ trước mặt Sách Lai Mộc, thổi vài hơi, đốt củi, rồi nướng thịt ngay trên tế đài.
Sách Lai Mộc vốn đang nhắm mắt, nghe nói là ngồi thiền – có điều theo Trường An thấy thì hắn ngủ mất tiêu rồi.
Mùi thịt nướng bay ra hun Sách Lai Mộc tỉnh dậy, hắn quay đầu lại, tức khắc nổi trận lôi đình, chỉ Trường An mắng: “Ngươi… Ngươi đại bất kính!”
Trường An chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chuyên tâm xoay giá nướng, hỏi: “Ngươi có ăn không”
Sách Lai Mộc: “… Ăn.”
Hai người liền đại bất kính cùng nhau ngồi xổm trên tế đài, chia nhau ăn một con hoẵng.
Sách Lai Mộc thò tay đến cái đùi béo nhất, bị Trường An tay mắt lanh lẹ chặn được. Y bỏ cái đùi lên lá cây, để qua một bên, xiên một khúc xương sườn cho Sách Lai Mộc: “Miếng đó lát nữa ta phải đem về, cho ngươi miếng khác này.”
Sách Lai Mộc ganh tị nhìn y: “Sao ngươi không cầm luôn về nhà mà ăn Mắc gì mà phải ở đây chướng mắt ta, khinh nhờn thần đàn của ta”
Trường An sớm đã nhận ra Sách Lai Mộc chẳng thèm sợ khinh nhờn thần đàn: “Về nhà Hoa Nghi lại cằn nhằn ta.”
Sách Lai Mộc hầm hừ dùng răng nanh xé thịt nướng: “Ngươi lấy một miếng thịt to như vậy về cho y, chẳng lẽ y sẽ không cằn nhằn sao”
“Ăn cũng ăn rồi, cằn nhằn hai câu ta nghe là được.” Trường An cạo tỉ mỉ những chỗ sém trên thịt nướng, lúc này mới dùng lá cây bọc kín, “Y húp cháo cùng ta bao nhiêu ngày rồi, không thể để mình ta đỡ thèm được.”
Vì thế Sách Lai Mộc càng tức hơn.
Trường An nhìn hắn một cái, trầm mặc giây lát rồi bỗng nói: “Bố Đông lần trước viết thư cho ta, hình như có ý muốn gả con gái cho ngươi, ngươi cũng không cần sốt ruột.”
Sách Lai Mộc cười nhạo: “Bố Đông muốn dùng nữ nhi để đổi tiểu nhi tử”
Kỳ thật Trường An cảm thấy đề nghị này rất không tồi, dù sao thì y cực chướng mắt với tiểu nhi tử của Bố Đông, liền hỏi: “Ngươi có cưới không”
Năm năm trước, Bố Đông tự mình nói, Sách Lai Mộc một mực cự tuyệt, năm năm sau, hắn thoạt tiên thoáng do dự giây lát, sau đó lại đồng ý ngay: “Cưới.”
Trường An không ngờ hắn thống khoái như vậy. Trong lòng Trường An, Sách Lai Mộc vĩnh viễn là bộ dáng đại tiên nói chuyện giữ ba phần, sống vô cùng lằng nhằng, cực ít khi rõ ràng như thế, bởi vậy không nhịn được hỏi: “Ngươi thích cô ấy à”
Sách Lai Mộc cười khổ nói: “Ngay cả cô bé ấy tròn hay méo ta còn chưa từng nhìn thấy.”
Trường An nhét thịt đầy miệng, nhìn hắn không hiểu.
Sách Lai Mộc chậm chạp vừa ăn vừa nói: “Giữa vương thành và thành chủ xung quanh, tất không thể hoàn toàn không liên hệ, giả như con gái Bố Đông gả cho thành chủ khác, vương là người đầu tiên không dung được ông ta, cô bé ấy nếu gả, chỉ gả cho trưởng lão trong vương thành hoặc là nhi tử nhà trưởng lão thôi. Mà ta bằng thân phận á thú, độc chiếm vị trí đại trưởng lão, trong khoảng thời gian ngắn thì không ngại, nhưng lâu dài ắt bị người khác lên án, sớm muộn cũng phải tìm cho mình vài minh hữu có sức mạnh.”
Trường An lắng nghe, biết hắn nói thật, trong lòng lại không kiên nhẫn với những chuyện cân nhắc lợi hại quanh co vòng vèo này, cho nên lập tức nhíu mày.
Sách Lai Mộc nhìn y một cái, cười nói: “Nhíu mày cái gì Không cao hứng là nhíu mày, ngươi thân là người đứng đầu một thành, sao có thể thiếu khôn ngoan như vậy”
Làm thành chủ lại mệt như thế, Trường An rầu rĩ gặm sạch khúc xương trong tay, cảm thấy mình thà rằng quay về rừng, sống màn trời chiếu đất, săn thú qua ngày, nhưng lại luôn không nỡ bỏ Hoa Nghi.
Hai người nhất thời không nói gì, chính vào lúc này, tiếng vó ngựa vang lên trong bóng đêm, Sách Lai Mộc quay đầu lại nhìn nơi xa, tức khắc đứng dậy, đẩy vai Trường An nói: “Chiến báo!”
Trường An nhảy dựng lên chạy ngay, còn không quên mang cả cái đùi đã dùng lá cây quấn kín.
Chờ y chạy chầm chậm trở về, quả nhiên Hoa Nghi đã nhận được chiến báo – ba bộ lạc liên hợp đối kháng Đông Hải vương ở Tây Bắc tan rã, ba thủ lĩnh chết một, hai người khác đều đồng ý giao nộp lãnh địa, thần phục Đông Hải vương Hoa Nghi.
Hoa Nghi thần sắc thản nhiên đuổi sứ giả đi, tỏ vẻ mình đã biết.
Chờ mọi người đi hết, Hoa Nghi mới nhảy vọt lên ba thước, bế thốc Trường An lên, hôn mặt y một cái rõ mạnh, mừng rỡ ôm y quay một vòng tại chỗ: “Lãnh địa của ba đại bộ lạc, chúng ta đã có xấp xỉ một con sông rồi! Từ bắc xuống nam, phía nam thiếu phía bắc hô ứng sẽ dễ như trở bàn tay, chờ triệt để hạ được phía đông thì chúng ta sẽ hành quân về phía tây, ta phải chinh phục cả đại lục, ngươi nói…”
Hoa Nghi bỗng dừng lại, đụng trúng một gói đồ trong lòng Trường An, y thuận tay móc ra, mùi thịt tỏa khỏi lá: “… Đây là cái gì”
Trường An đành phải cười ngây ngô thay cho câu trả lời.
Nhưng mà họa phúc liền nhau, đêm hôm nay không được yên bình lắm.
Hoa Nghi không muốn xử phạt tên nhãi nhà Bố Đông, đang lần lữa thì bị chiến báo cắt ngang, vị vương cực tài giỏi kia lập tức thuận dốc xuống lừa, giơ cao đánh khẽ tiểu nhi tử của Bố Đông – phạt hắn bồi thường tiền tài, trong ba ngày phải nộp đủ.
Từ khi nào lại có đạo lý nợ mạng người trả bằng tiền
Tạp Tá sau khi trở về càng nghĩ càng giận, không sao ngủ nổi, ngay trong đêm bất chấp A Diệp can ngăn, gọi hết những nòng cốt cũ của bộ lạc Hắc Ưng thời điểm hắn còn chưa gia nhập bộ lạc Cự Sơn, cả đám người hợp kế một phen, lại uống mấy hớp rượu, thế là giận lên từ tim, ác sinh từ mật.
Chờ Hoa Nghi nhận được tin tức thì trời đã sắp sáng – có người đến báo Tạp Tá dẫn các huynh đệ đánh chết tiểu nhi tử của Bố Đông và người nhà thị vệ nô lệ tổng cộng mười ba người ngay trong nhà Bố Đông.
Tác giả :
Priest