Thú Tùng Chi Đao
Chương 63
Tay trần thêm tấc sắt.
Không có chuôi đao, sống đao chưa thành hình, chỉ có một lưỡi đao dường như còn chưa sắc bén bằng móng tay, dài chẳng qua một thước ba tấc.
Mà người cầm lưỡi đao, dường như cũng chỉ còn lại một tay phải là dùng được.
Nhưng ông ta vẫn là thiên hạ đệ nhất đao, từ xưa đến nay, trên Vũ Phong sơn tuyết tàng hơn hai mươi năm cũng khó lòng mài mất phong mang.
Gió biển cuốn qua núi, lá vàng sắp rơi bất chợt khô héo lìa cành.
Giây phút màn xốc lên, tiếng ca của vũ nương truyền qua khe cửa, gió lạnh dường như mang theo điềm xấu lùa vào lều, thoáng cái làm dao động tâm tư những kẻ đứng ngồi không yên trong tiếng chém giết nơi xa.
Võ sĩ trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, hoặc nỗ lực kìm nén bất an, hoặc tự cao tự đại, chẳng mảy may để ý, chỉ có đám chó già mình đầy sẹo may mắn sống sót híp đôi mắt ti hí chờ một bầu rượu từ sau khe cửa.
Chính vào lúc này, một người trung niên gần cửa đột nhiên khoát tay ném dao ăn trên bàn ra ngoài, đập ngay vào bầu rượu, “choang” một tiếng vỡ tan tành, rượu chảy lênh láng.
Hắn thấy rõ, mu bàn tay bê bầu rượu kia gân cốt rõ ràng, tuyệt đối không phải tay nữ nhân.
Phác Á gia dựa vào mười hai con chó trung thành hoành hành khắp đại lục, cho dù hai mươi năm qua đi, nay đâu bằng xưa, cũng không phải là dễ đùa.
Khoảnh khắc bầu rượu bể tung, có hai người một trái một phải đồng thời lao đến, một hóa thành cự thú, tiếng gầm cơ hồ lật tung căn lều lớn hoa lệ này, một kẻ khác hình người, hợp tác chặt chẽ với đồng bạn, khéo là trong tay hắn cũng cầm một thanh trảm mã đao, có điều đao này đã qua xử lý đặc thù, chuôi đao hơi ngắn, lưỡi đao lại hơi hẹp dài, một đầu hình giọt nước trơn nhẵn, kiêm cố viễn cận chiến, công tượng rèn nên thanh đao này nhất định không tầm thường, là một thanh đao tốt.
Bắc Thích cực linh mẫn vừa vặn nghiêng người tránh được cự thú bổ đến, lập tức dùng tay trái nắm lông cổ cự thú, nhảy vọt lên, cơ hồ lăng không nhảy qua cổ và mặt cự thú, mã đao đuổi đến sượt vai, chỉ cách có một tẹo.
Một nam nhân đương nhiên không thể nhẹ, cổ cự thú suýt nữa bị ông ta nhấc lên, không thở nổi, nhưng còn chưa kịp dừng bước đã cảm thấy cổ mình bị người ta ôm chặt.
Bắc Thích khi còn ở giữa không trung đã làm một động tác cực tự nhiên, dường như thân thiết ôm cổ thú cưng, tay phải cầm đao ôn nhu xuyên qua dưới cổ cự thú, sau đó chân hạ đất, nhẹ nhàng im ắng tựa một sợi lông vũ, cự thú được buông ra theo quán tính bổ đến ba mươi bước, ngã bịch xuống, máu phun ra từ yết hầu bị cắt nhuộm đỏ đất.
Tay cầm mã đao chưa phản ứng kịp biến cố này, chém hụt liền theo bản năng hoành đao đuổi đến, chỉ nghe “keng” một tiếng, mã đao bị chặn, vũ khí bằng sắt đập vào nhau, sức mạnh ấy khiến cổ tay cầm mã đao chấn động, hắn không nhịn được lui về nửa bước, bị tấm màn tung lên đột nhiên rơi xuống chụp thẳng mặt, thoáng cái che mất tầm mắt, tay dùng mã đao vội lùi vài bước, dùng tay xé tấm màn vừa dày vừa nặng kia.
Chính vào lúc này, một luồng sát ý lạnh thấu xương cơ hồ hóa thành thực thể không dưng kéo đến, võ sĩ thân kinh bách chiến này có một nháy mắt đã dựng thẳng tóc gáy, cơ hồ muốn bỏ đao mà chạy.
Nhưng đã không còn kịp.
Tiếng xương nứt toác như thông qua con đường bất đồng truyền vào tai, rõ ràng như tiếng sấm, hắn cúi đầu thấy một thanh phế đao chưa thành hình xuyên thẳng qua tấm mành dày cộp kia, chớ hề dây dưa đâm xuyên ngực hắn, tựa như không gì địch nổi vậy.
Lúc này, chiếc lá khô phiêu dao trong gió lượn vòng không thôi mới rơi xuống đất.
Bắc Thích muốn ho, song ông nhẹ nhàng liếm chút máu dính trên lưỡi đao, nhấm nháp mùi vị tanh mặn lạnh lẽo ấy, lại nén cảm giác ngột ngạt trong ngực xuống.
Máu liếm được trên mũi đao hàn thiết rèn ngày đông, cùng rượu chôn dưới gốc hoa hạnh tháng tư một mùa đông, có hương vị giống nhau.
Có thể làm cho một nam nhân say chết vào thời khắc tốt đẹp nhất trong sinh mệnh, ngoài nó ra thì không còn gì khác có thể mất hồn như vậy.
Hải Lan không tiến lên, thấy Bắc Thích bị mười người vây vào chính giữa cũng dường như không hề kích động, thậm chí đưa cánh tay rắn chắc ra ngăn Trường An đang bất an muốn tiến lên, cứng rắn nói: “Đao thuật tốt nhất, có thể nhẹ nhàng như một cái ôm, cũng có thể sắc bén mà chém tung cự thạch, khiến áo giáp cứng nhất trên đời cũng không thể che được, nháy mắt vạn biến, ngươi đừng làm loạn thêm, hãy quan sát cho kỹ.”
Ông ta nói chuyện cứng rắn, ánh mắt lại ôn nhu vô cùng.
Chỉ là Trường An mải nhìn chằm chằm Bắc Thích nên không chú ý biểu cảm của người bên cạnh, hiếm khi nghe thấy nhân huynh kiệm lời như vàng mở miệng giải thích, y cũng không chút khách khí hỏi: “Ta không có sức lực như sư phụ, nếu ông ấy dùng một thanh phế đao mà có thể bổ cự thạch, ta chí ít phải mượn sức nặng của mã đao mới được.”
Hải Lan lẳng lặng nhìn y một cái, thong dong hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra y trời sinh thuận tay trái sao”
Trường An lấy làm kinh hãi, cơ hồ phải buột miệng nói một câu “không thể nào”, song những năm tháng sinh hoạt trên núi cùng Bắc Thích trong tích tắc lại lướt qua đầu – chẳng trách y luôn cảm thấy Bắc Thích hành động phần nào không tự nhiên!
Tay trái của Bắc Thích phế đã nhiều năm, không thể cầm đao, sinh hoạt thường nhật lại không thành vấn đề, vốn dĩ che giấu cực tốt, nhưng người trời sinh thuận tay trái, thông thường mắt chính cũng là mắt trái, thậm chí lúc đi chân nhấc lên trước cũng sẽ không giống với người khác. Trường An vốn hết sức mẫn cảm với động tác của người ta, chỉ là y trời sinh tính chuyên chú, không hay cân nhắc chuyện không quan trọng, nên vẫn chưa từng phát giác, cho đến khi bị Hải Lan chỉ ra.
Trường An bảy tuổi học đao, cho tới hôm nay có thể nói là mười mấy năm không hề lười biếng. Thiên tư của y cực thấp, lại cực cao. Thấp đến mức có một thân thể ốm yếu không giống võ sĩ, lại cao đến mức đối với sát thuật nhìn qua là nhớ, giỏi suy luận.
Song nguyên do có thể là vì tính tình, hay có lẽ y hoặc nhiều hoặc ít vẫn bị một chút hạn chế từ thân thể, nên luôn theo bản năng dùng chiêu thức mạnh mẽ cùng vũ khí rắn chắc để bù trừ với nhược khí trời sinh. Cho nên, tuy công phu chính xác sớm đã ăn vào xương cốt, thoạt nhìn lại luôn có phần lộn xộn bừa bãi.
Trường An bỗng nhiên ngộ ra.
Y chợt hiểu được rằng vì sao đao của Bắc Thích không có chuôi, cũng không mài sống đao cho tốt, bởi ông coi mình thành chuôi đao, coi mình thành sống đao, nước chảy mây trôi, muốn sao được vậy, chẳng mảy may ngưng trệ, cũng chẳng mảy may rập khuôn, hoàn toàn tự nhiên đến mức phảng phất thành một thể với gió đông – gió có lưỡi.
Trường An tuy vô tâm vô phế, không hề để tâm đến thân thể như liên lụy này, song đây dù sao cũng là một sự thật, thủy chung là một thành chắn ẩn hình, thậm chí Bắc Thích không cho y dùng mã đao, lại cho y một miếng sắt không thể tính là vũ khí như vậy, y giống như một con rùa bị lột mai, làm kiểu gì cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu một người bị phế tay thuận, mà cũng có thể một lần nữa đi đến bước đăng phong tạo cực như vậy, thì chút vấn đề của y có tính là gì đâu
Giống như thành chắn vẫn giam cầm trên người thình lình biến mất, y cảm thấy thoáng đãng hẳn, Trường An dường như bắt được cái gì, nhất thời lại không hình dung ra nổi.
Y đang ngơ ngác thất thần, thì đao trong tay Bắc Thích xoay qua cổ một kẻ, vừa vặn đánh lên trường kiếm của một kẻ khác, hất văng vũ khí của đối phương, song không biết là ông ta giết liền mười một người đã kiệt sức, hay đao không thành hình chung quy không thuận tay, đao trong tay Bắc Thích thình lình gãy làm đôi.
Hải Lan không hề nghĩ ngợi lao ngay đến, hóa thành cự thú gầm lên một tiếng, từ phía sau bổ tới người nọ. Đó là một lão già khá lớn tuổi, giảo hoạt cực kỳ, nghe thấy tiếng gió sau lưng, một kiếm đâm ra chưa dùng hết, lập tức bỏ qua Bắc Thích, lăn ngay dưới đất né tránh công kích của Hải Lan.
Lão sớm nhắm chuẩn phương hướng của Trường An, thấy y đang đứng ngây ra đó không hợp thời, bị gió to thổi hệt như một người bằng giấy, lập tức không chần chừ chạy tới.
Lão bạt đất mà lên, biến thành một cự thú, chân trước giơ cao hơn một người, muốn đè vai Trường An. Trong lòng lão già giảo hoạt đã tính toán tốt, trảo một phát thì thanh niên ốm yếu trước mặt ắt phải tróc da bong thịt, đỡ phải cắn thêm một phát.
Thấy lão bổ đến, Trường An vẫn đứng sững không biết tránh, dường như đã đần ra vì sợ.
Cự thú chỉ thấy trong tay y là thanh phế đao dài hơn một thước, không chút nghĩ ngợi giơ trảo đè lưỡi đao nọ xuống, bụng nghĩ thật quá buồn cười, chẳng lẽ tiểu á thú trói gà không chặt này cũng muốn học dũng sĩ có thể vác đỉnh, dùng một thanh tiểu đao bẩy thân hình khổng lồ cao hơn một người
Trường An đương nhiên không thể, cầm không được y liền buông tay, trước đây cũng có lúc bị bắt phải buông tay, nhưng không một lần nào thong dong như vậy, khoảnh khắc ấy trong lòng y chẳng hề căng thẳng hay lo âu, thậm chí không muốn nhờ chuôi đao và ngoại lực để đoạt lại nó – phảng phất chỉ là một lưỡi đao mỏng manh bị sức mạnh đè xuống tự nhiên cong đi, y buông tay một cách đương nhiên như vậy.
Sau đó thân thể y dường như cũng bị sức mạnh vô hình đè xuống, theo thanh đao tuột tay mà nghiêng người.
Trảo của cự thú cơ hồ phải đè lên người y, gió to muốn làm mờ mắt Trường An, tóc y bay hơi rối, từ má bay ra, để lộ khuôn mặt nghiêng xinh đẹp, đao rơi xuống đất, lại bắn thẳng lên, ngay tích tắc này, Trường An bắt được đoạn cuối của thanh đao dựng lên.
Một đao đâm thẳng vào cằm cự thú.
Trường An có một ngàn phương pháp để giết chết thú nhân này, song không một cách nào giống như vậy.
Thuận theo tự nhiên, cử trọng nhược khinh.
Y hơi sững sờ đứng tại chỗ, giống như còn đang hồi vị nhát đao ấy.
Hải Lan dường như hơi bất ngờ, nói với Bắc Thích: “Y có một chút ngộ tính đấy.”
“Đồ đệ của ta, đó không gọi là ngộ tính, mà là linh tính.” Bắc Thích thờ ơ nói, sau đó cúi đầu liếc nhìn thanh đao gãy dưới đất, ánh mắt lóe lóe nhưng không nói gì, chỉ thở dài có phần phiền muộn.
Hải Lan nghe thấy, liền dùng nửa thân thể che kín, cẩn thận kéo tay đối phương.
Bắc Thích mặt không biểu cảm nói: “Đương gia của Phác Á gia đời này chạy thật là nhanh, có chút bản lĩnh rụt đầu đấy.”
Hải Lan: “Ừm.”
Bắc Thích lại nói: “Còn không mau đuổi theo!”
Hải Lan: “Ừm.”
Bắc Thích hất hai cái, chẳng hất được tay đối phương ra, không nhịn được nhíu mày nói: “Đồ chày gỗ này.”
Hải Lan thoáng mỉm cười, vẫn nói: “Ừm.”
Giây lát sau, Hải Lan lại bổ sung: “Ban nãy ta nhìn thấy pháo hiệu, có lẽ là tín hiệu cho người ở cổng thành bắc, Hoa Nghi thủ lĩnh có hậu chiêu, bên kia bọc đánh, Phác Á gia sẽ phải chui đầu vào lưới, yên tâm đi.”
Bắc Thích chau mày: “Tiểu tử đó…”
Ống tay áo của Hải Lan từ dưới lớp áo da thú buông xuống, cơ hồ che mất chỗ đôi tay hai người nắm nhau, khẽ cắt ngang lời than phiền: “Tay ngươi lạnh quá!”
Bắc Thích sững sờ, bỗng nhiên né tránh ánh mắt đối phương, hai người trong tích tắc giống như đã đổi vai, hồ lô cưa miệng biến thành ai đó, qua một lúc lâu, Bắc Thích mới dường như hơi mất kiên nhẫn, nói nhỏ: “Ừm.”
Không có chuôi đao, sống đao chưa thành hình, chỉ có một lưỡi đao dường như còn chưa sắc bén bằng móng tay, dài chẳng qua một thước ba tấc.
Mà người cầm lưỡi đao, dường như cũng chỉ còn lại một tay phải là dùng được.
Nhưng ông ta vẫn là thiên hạ đệ nhất đao, từ xưa đến nay, trên Vũ Phong sơn tuyết tàng hơn hai mươi năm cũng khó lòng mài mất phong mang.
Gió biển cuốn qua núi, lá vàng sắp rơi bất chợt khô héo lìa cành.
Giây phút màn xốc lên, tiếng ca của vũ nương truyền qua khe cửa, gió lạnh dường như mang theo điềm xấu lùa vào lều, thoáng cái làm dao động tâm tư những kẻ đứng ngồi không yên trong tiếng chém giết nơi xa.
Võ sĩ trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, hoặc nỗ lực kìm nén bất an, hoặc tự cao tự đại, chẳng mảy may để ý, chỉ có đám chó già mình đầy sẹo may mắn sống sót híp đôi mắt ti hí chờ một bầu rượu từ sau khe cửa.
Chính vào lúc này, một người trung niên gần cửa đột nhiên khoát tay ném dao ăn trên bàn ra ngoài, đập ngay vào bầu rượu, “choang” một tiếng vỡ tan tành, rượu chảy lênh láng.
Hắn thấy rõ, mu bàn tay bê bầu rượu kia gân cốt rõ ràng, tuyệt đối không phải tay nữ nhân.
Phác Á gia dựa vào mười hai con chó trung thành hoành hành khắp đại lục, cho dù hai mươi năm qua đi, nay đâu bằng xưa, cũng không phải là dễ đùa.
Khoảnh khắc bầu rượu bể tung, có hai người một trái một phải đồng thời lao đến, một hóa thành cự thú, tiếng gầm cơ hồ lật tung căn lều lớn hoa lệ này, một kẻ khác hình người, hợp tác chặt chẽ với đồng bạn, khéo là trong tay hắn cũng cầm một thanh trảm mã đao, có điều đao này đã qua xử lý đặc thù, chuôi đao hơi ngắn, lưỡi đao lại hơi hẹp dài, một đầu hình giọt nước trơn nhẵn, kiêm cố viễn cận chiến, công tượng rèn nên thanh đao này nhất định không tầm thường, là một thanh đao tốt.
Bắc Thích cực linh mẫn vừa vặn nghiêng người tránh được cự thú bổ đến, lập tức dùng tay trái nắm lông cổ cự thú, nhảy vọt lên, cơ hồ lăng không nhảy qua cổ và mặt cự thú, mã đao đuổi đến sượt vai, chỉ cách có một tẹo.
Một nam nhân đương nhiên không thể nhẹ, cổ cự thú suýt nữa bị ông ta nhấc lên, không thở nổi, nhưng còn chưa kịp dừng bước đã cảm thấy cổ mình bị người ta ôm chặt.
Bắc Thích khi còn ở giữa không trung đã làm một động tác cực tự nhiên, dường như thân thiết ôm cổ thú cưng, tay phải cầm đao ôn nhu xuyên qua dưới cổ cự thú, sau đó chân hạ đất, nhẹ nhàng im ắng tựa một sợi lông vũ, cự thú được buông ra theo quán tính bổ đến ba mươi bước, ngã bịch xuống, máu phun ra từ yết hầu bị cắt nhuộm đỏ đất.
Tay cầm mã đao chưa phản ứng kịp biến cố này, chém hụt liền theo bản năng hoành đao đuổi đến, chỉ nghe “keng” một tiếng, mã đao bị chặn, vũ khí bằng sắt đập vào nhau, sức mạnh ấy khiến cổ tay cầm mã đao chấn động, hắn không nhịn được lui về nửa bước, bị tấm màn tung lên đột nhiên rơi xuống chụp thẳng mặt, thoáng cái che mất tầm mắt, tay dùng mã đao vội lùi vài bước, dùng tay xé tấm màn vừa dày vừa nặng kia.
Chính vào lúc này, một luồng sát ý lạnh thấu xương cơ hồ hóa thành thực thể không dưng kéo đến, võ sĩ thân kinh bách chiến này có một nháy mắt đã dựng thẳng tóc gáy, cơ hồ muốn bỏ đao mà chạy.
Nhưng đã không còn kịp.
Tiếng xương nứt toác như thông qua con đường bất đồng truyền vào tai, rõ ràng như tiếng sấm, hắn cúi đầu thấy một thanh phế đao chưa thành hình xuyên thẳng qua tấm mành dày cộp kia, chớ hề dây dưa đâm xuyên ngực hắn, tựa như không gì địch nổi vậy.
Lúc này, chiếc lá khô phiêu dao trong gió lượn vòng không thôi mới rơi xuống đất.
Bắc Thích muốn ho, song ông nhẹ nhàng liếm chút máu dính trên lưỡi đao, nhấm nháp mùi vị tanh mặn lạnh lẽo ấy, lại nén cảm giác ngột ngạt trong ngực xuống.
Máu liếm được trên mũi đao hàn thiết rèn ngày đông, cùng rượu chôn dưới gốc hoa hạnh tháng tư một mùa đông, có hương vị giống nhau.
Có thể làm cho một nam nhân say chết vào thời khắc tốt đẹp nhất trong sinh mệnh, ngoài nó ra thì không còn gì khác có thể mất hồn như vậy.
Hải Lan không tiến lên, thấy Bắc Thích bị mười người vây vào chính giữa cũng dường như không hề kích động, thậm chí đưa cánh tay rắn chắc ra ngăn Trường An đang bất an muốn tiến lên, cứng rắn nói: “Đao thuật tốt nhất, có thể nhẹ nhàng như một cái ôm, cũng có thể sắc bén mà chém tung cự thạch, khiến áo giáp cứng nhất trên đời cũng không thể che được, nháy mắt vạn biến, ngươi đừng làm loạn thêm, hãy quan sát cho kỹ.”
Ông ta nói chuyện cứng rắn, ánh mắt lại ôn nhu vô cùng.
Chỉ là Trường An mải nhìn chằm chằm Bắc Thích nên không chú ý biểu cảm của người bên cạnh, hiếm khi nghe thấy nhân huynh kiệm lời như vàng mở miệng giải thích, y cũng không chút khách khí hỏi: “Ta không có sức lực như sư phụ, nếu ông ấy dùng một thanh phế đao mà có thể bổ cự thạch, ta chí ít phải mượn sức nặng của mã đao mới được.”
Hải Lan lẳng lặng nhìn y một cái, thong dong hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra y trời sinh thuận tay trái sao”
Trường An lấy làm kinh hãi, cơ hồ phải buột miệng nói một câu “không thể nào”, song những năm tháng sinh hoạt trên núi cùng Bắc Thích trong tích tắc lại lướt qua đầu – chẳng trách y luôn cảm thấy Bắc Thích hành động phần nào không tự nhiên!
Tay trái của Bắc Thích phế đã nhiều năm, không thể cầm đao, sinh hoạt thường nhật lại không thành vấn đề, vốn dĩ che giấu cực tốt, nhưng người trời sinh thuận tay trái, thông thường mắt chính cũng là mắt trái, thậm chí lúc đi chân nhấc lên trước cũng sẽ không giống với người khác. Trường An vốn hết sức mẫn cảm với động tác của người ta, chỉ là y trời sinh tính chuyên chú, không hay cân nhắc chuyện không quan trọng, nên vẫn chưa từng phát giác, cho đến khi bị Hải Lan chỉ ra.
Trường An bảy tuổi học đao, cho tới hôm nay có thể nói là mười mấy năm không hề lười biếng. Thiên tư của y cực thấp, lại cực cao. Thấp đến mức có một thân thể ốm yếu không giống võ sĩ, lại cao đến mức đối với sát thuật nhìn qua là nhớ, giỏi suy luận.
Song nguyên do có thể là vì tính tình, hay có lẽ y hoặc nhiều hoặc ít vẫn bị một chút hạn chế từ thân thể, nên luôn theo bản năng dùng chiêu thức mạnh mẽ cùng vũ khí rắn chắc để bù trừ với nhược khí trời sinh. Cho nên, tuy công phu chính xác sớm đã ăn vào xương cốt, thoạt nhìn lại luôn có phần lộn xộn bừa bãi.
Trường An bỗng nhiên ngộ ra.
Y chợt hiểu được rằng vì sao đao của Bắc Thích không có chuôi, cũng không mài sống đao cho tốt, bởi ông coi mình thành chuôi đao, coi mình thành sống đao, nước chảy mây trôi, muốn sao được vậy, chẳng mảy may ngưng trệ, cũng chẳng mảy may rập khuôn, hoàn toàn tự nhiên đến mức phảng phất thành một thể với gió đông – gió có lưỡi.
Trường An tuy vô tâm vô phế, không hề để tâm đến thân thể như liên lụy này, song đây dù sao cũng là một sự thật, thủy chung là một thành chắn ẩn hình, thậm chí Bắc Thích không cho y dùng mã đao, lại cho y một miếng sắt không thể tính là vũ khí như vậy, y giống như một con rùa bị lột mai, làm kiểu gì cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng nếu một người bị phế tay thuận, mà cũng có thể một lần nữa đi đến bước đăng phong tạo cực như vậy, thì chút vấn đề của y có tính là gì đâu
Giống như thành chắn vẫn giam cầm trên người thình lình biến mất, y cảm thấy thoáng đãng hẳn, Trường An dường như bắt được cái gì, nhất thời lại không hình dung ra nổi.
Y đang ngơ ngác thất thần, thì đao trong tay Bắc Thích xoay qua cổ một kẻ, vừa vặn đánh lên trường kiếm của một kẻ khác, hất văng vũ khí của đối phương, song không biết là ông ta giết liền mười một người đã kiệt sức, hay đao không thành hình chung quy không thuận tay, đao trong tay Bắc Thích thình lình gãy làm đôi.
Hải Lan không hề nghĩ ngợi lao ngay đến, hóa thành cự thú gầm lên một tiếng, từ phía sau bổ tới người nọ. Đó là một lão già khá lớn tuổi, giảo hoạt cực kỳ, nghe thấy tiếng gió sau lưng, một kiếm đâm ra chưa dùng hết, lập tức bỏ qua Bắc Thích, lăn ngay dưới đất né tránh công kích của Hải Lan.
Lão sớm nhắm chuẩn phương hướng của Trường An, thấy y đang đứng ngây ra đó không hợp thời, bị gió to thổi hệt như một người bằng giấy, lập tức không chần chừ chạy tới.
Lão bạt đất mà lên, biến thành một cự thú, chân trước giơ cao hơn một người, muốn đè vai Trường An. Trong lòng lão già giảo hoạt đã tính toán tốt, trảo một phát thì thanh niên ốm yếu trước mặt ắt phải tróc da bong thịt, đỡ phải cắn thêm một phát.
Thấy lão bổ đến, Trường An vẫn đứng sững không biết tránh, dường như đã đần ra vì sợ.
Cự thú chỉ thấy trong tay y là thanh phế đao dài hơn một thước, không chút nghĩ ngợi giơ trảo đè lưỡi đao nọ xuống, bụng nghĩ thật quá buồn cười, chẳng lẽ tiểu á thú trói gà không chặt này cũng muốn học dũng sĩ có thể vác đỉnh, dùng một thanh tiểu đao bẩy thân hình khổng lồ cao hơn một người
Trường An đương nhiên không thể, cầm không được y liền buông tay, trước đây cũng có lúc bị bắt phải buông tay, nhưng không một lần nào thong dong như vậy, khoảnh khắc ấy trong lòng y chẳng hề căng thẳng hay lo âu, thậm chí không muốn nhờ chuôi đao và ngoại lực để đoạt lại nó – phảng phất chỉ là một lưỡi đao mỏng manh bị sức mạnh đè xuống tự nhiên cong đi, y buông tay một cách đương nhiên như vậy.
Sau đó thân thể y dường như cũng bị sức mạnh vô hình đè xuống, theo thanh đao tuột tay mà nghiêng người.
Trảo của cự thú cơ hồ phải đè lên người y, gió to muốn làm mờ mắt Trường An, tóc y bay hơi rối, từ má bay ra, để lộ khuôn mặt nghiêng xinh đẹp, đao rơi xuống đất, lại bắn thẳng lên, ngay tích tắc này, Trường An bắt được đoạn cuối của thanh đao dựng lên.
Một đao đâm thẳng vào cằm cự thú.
Trường An có một ngàn phương pháp để giết chết thú nhân này, song không một cách nào giống như vậy.
Thuận theo tự nhiên, cử trọng nhược khinh.
Y hơi sững sờ đứng tại chỗ, giống như còn đang hồi vị nhát đao ấy.
Hải Lan dường như hơi bất ngờ, nói với Bắc Thích: “Y có một chút ngộ tính đấy.”
“Đồ đệ của ta, đó không gọi là ngộ tính, mà là linh tính.” Bắc Thích thờ ơ nói, sau đó cúi đầu liếc nhìn thanh đao gãy dưới đất, ánh mắt lóe lóe nhưng không nói gì, chỉ thở dài có phần phiền muộn.
Hải Lan nghe thấy, liền dùng nửa thân thể che kín, cẩn thận kéo tay đối phương.
Bắc Thích mặt không biểu cảm nói: “Đương gia của Phác Á gia đời này chạy thật là nhanh, có chút bản lĩnh rụt đầu đấy.”
Hải Lan: “Ừm.”
Bắc Thích lại nói: “Còn không mau đuổi theo!”
Hải Lan: “Ừm.”
Bắc Thích hất hai cái, chẳng hất được tay đối phương ra, không nhịn được nhíu mày nói: “Đồ chày gỗ này.”
Hải Lan thoáng mỉm cười, vẫn nói: “Ừm.”
Giây lát sau, Hải Lan lại bổ sung: “Ban nãy ta nhìn thấy pháo hiệu, có lẽ là tín hiệu cho người ở cổng thành bắc, Hoa Nghi thủ lĩnh có hậu chiêu, bên kia bọc đánh, Phác Á gia sẽ phải chui đầu vào lưới, yên tâm đi.”
Bắc Thích chau mày: “Tiểu tử đó…”
Ống tay áo của Hải Lan từ dưới lớp áo da thú buông xuống, cơ hồ che mất chỗ đôi tay hai người nắm nhau, khẽ cắt ngang lời than phiền: “Tay ngươi lạnh quá!”
Bắc Thích sững sờ, bỗng nhiên né tránh ánh mắt đối phương, hai người trong tích tắc giống như đã đổi vai, hồ lô cưa miệng biến thành ai đó, qua một lúc lâu, Bắc Thích mới dường như hơi mất kiên nhẫn, nói nhỏ: “Ừm.”
Tác giả :
Priest