Thú Tùng Chi Đao
Chương 58
Ánh mắt Trường An khoảnh khắc ấy hơi mù mờ, y không cầm được lòng nắm áo Hoa Nghi, dường như xuất phát từ bản năng muốn làm gì đó, song chỉ thị bản năng cho thật sự có phần hư vô mờ mịt, nhất thời trong đầu y hỗn loạn hết cả, không thể lĩnh hội được gì.
Hoa Nghi lại cúi đầu – bất đồng với sự hung ác ban nãy, lần này hôn Trường An ôn nhu triền miên vô hạn, đôi mắt đen kịt nhìn đối phương, ánh mắt dường như không giống với bình thường, vi diệu khó tả, lại lập tức chạm vào lòng Trường An, khiến y nháy mắt hiểu được – A, thì ra vừa rồi y nắm cổ áo Hoa Nghi, là muốn hôn người nọ một cái.
Dục vọng đối với nam nhân vừa trưởng thành mà nói hệt như một lớp màn, luôn ngứa ngáy, luôn không gãi đến chỗ ngứa, cho tới khi có người xé tấm màn kia xuống, khi đó thân thể sẽ khiến y tự nhiên tỉnh ngộ.
Mọi người gọi đó là “tiêu hồn thực cốt”, mà trong tình huống thông thường, xương cốt nam nhân mềm rồi thì lòng tự nhiên cũng mềm theo thôi.
Tiếng thở dốc dồn dập của Trường An chậm rãi bình ổn, nhất thời không ai nói gì, mùi vị đặc thù bên trong phảng phất dính một chút mờ ám khó nói rõ. Mà kỳ lạ là, Trường An kiểu người “mắt to vô thần” này lại lần đầu tiên cảm giác được loại cảm xúc như sóng ngầm trào dâng đó, y không biết phải làm sao, rồi lại không nhịn được bị nó hấp dẫn.
Trường An hai má đỏ ửng, cứ thế nhìn chằm chằm Hoa Nghi xé đại một mảnh vải lau thứ trên tay, khiến da mặt dày như Hoa Nghi cũng có phần khó mà chịu nổi, không nhịn được trêu đùa: “Thế nào, lần này biết mùi vị làm người rồi”
Nếu nói sự theo đuổi nhiệt liệt cùng thân thể tự nhiên trưởng thành khiến Trường An có chút hồ đồ, thì lúc này chính là bỗng nhiên đại triệt đại ngộ. Ngọn lửa trên người lúc trước chậm rãi tắt lụi, mà sự ấm áp lại từ từ tan vào xương cốt.
Thân thể chưa bao giờ khỏe mạnh, nên y cảm thấy hơi mệt, rồi lại không phải kiểu mệt khi kiệt sức, mà phảng phất là loại mỏi mệt khoan khoái khiến đôi mắt tự nhiên muốn nhắm lại khi ngồi bên cạnh hỏa lò vào buổi tối mưa dầm rả rích.
Như phúc đến lòng sáng, Trường An bỗng nhiên tóm lấy tay Hoa Nghi.
Hoa Nghi nhìn y với một chút ý cười, chờ nghe xem y có thể nói ra cảm tưởng gì.
Trường An hạ tầm mắt xuống, để lộ hình dáng đôi mắt rõ ràng xinh đẹp được mí mắt phác họa ra, che khuất sóng mắt quá thuần túy kia, càng hệt như người trong tranh vậy.
Chú trâu nhỏ này được vuốt lông một phen, quả nhiên không phụ sự mong đợi của Hoa Nghi.
Y dùng giọng điệu gần như ôn nhu mà thoáng ngượng ngùng, hơi gượng gạo vụng về, lại rất nghiêm túc, nói: “Ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Đây hiển nhiên là lời âu yếm đã đạt tới trình độ cao nhất mà Trường An có thể nói ra.
Hoa Nghi vốn cho rằng nghe thấy y nói như vậy thì mình sẽ buồn cười, song thật sự nghe rồi lại không cười nổi.
Y cảm thấy mấy chữ nhẹ tênh kia như một cây búa nhỏ, đóng đinh trong lòng y, đóng rất sâu, sâu đến mức y không tự chủ được phải tin tưởng.
Ấu thời y cũng từng đầy đủ phụ mẫu, song dù sao khi ấy hãy còn nhỏ, tâm trí không toàn vẹn, thế nên y cảm thấy mình dường như nhiều năm rồi chưa được trải nghiệm cảm giác như vậy – vô cùng rõ ràng mà biết giờ khắc này có người để tâm đến mình, giống như có một sợi dây cực mảnh nối liền y với nhân gian mênh mang trời cao biển rộng, nháy mắt chọc tim y nhỏ máu, khiến trong lòng y tựa như tích tắc bộc phát ra địa hỏa của mười ngọn núi lớn, xán lạn và sục sôi, dung nham cuồn cuộn chảy đến giang hà của Đông Hải, hung hãn tràn vào mỗi một mạch máu.
Y vốn tính toán rất tốt, vừa vặn nhân hôm nay cũng mệt mỏi, tạm thời đè nén dục vọng, để tiểu tử ngốc này nếm thử vị ngọt trước, tốt nhất là dụ cho choáng váng đầu óc, cứ thế mãi, đầu óc rối mù lâu rồi, người tự nhiên ở ngay trong tay, mặc y chi phối.
Không ngờ kẻ đầu óc choáng váng lại biến thành chính y.
“Ngủ đi,” Rất lâu sau Hoa Nghi mới định thần lại, không hề giãy khỏi tay Trường An, mặc y nắm lấy, nằm xuống bên cạnh, một tay nhẹ nhàng ôm y, nói khẽ với chút giọng mũi, “Nằm với ta một lúc.”
Chờ Hoa Nghi tỉnh dậy thì Trường An đã không còn trong phòng. Hôm nay chưa đến phiên Trường An tuần tra, lúc này hẳn là đi luyện đao theo thói quen sét đánh bất động rồi.
Hoa Nghi lười biếng nằm trong chăn một hồi, nào ngờ vừa nghiêng người lại phát hiện bên cạnh gối không biết thêm một vốc đá nhỏ từ khi nào.
Bờ biển có rất nhiều đá đủ các màu, không hề đáng giá, nhưng màu sắc sặc sỡ rất đẹp, một số cô nương trẻ tuổi lúc rỗi rãi thích đi nhặt, mà vốc đá này còn được chọn lựa cẩn thận, kích cỡ đều xấp xỉ nhau, thậm chí có thể nhìn ra rằng chúng đã được rửa bằng nước, sáng lóng lánh, đặc biệt đẹp.
Hoa Nghi sửng sốt một hồi, nhướng mày càng cao hơn, cầm hòn đá nhỏ màu vàng đặt trong tay quan sát một lúc, rốt cuộc dở khóc dở cười thầm nghĩ, tiểu tử thối kia lấy lòng y như tiểu cô nương vậy.
Mà lúc này Lộ Đạt và Trường An ở bên ngoài đối chiến đã một hồi.
Thanh Lương theo thường lệ đứng bên xem, càng xem càng cảm thấy tự ti xấu hổ, cuối cùng quả thực không ngẩng nổi đầu, chỉ hận không thể tìm lỗ nẻ mà chui vào.
Trường An sau khi ném bay Lộ Đạt, chỉ ra mấy chỗ gã chưa luyện tốt một cách đơn giản và kiên nhẫn, quay lại thấy Thanh Lương cúi gằm đầu như thăm mộ, dù sáng sớm tâm tình tốt hơn thì cũng không nhịn được phải thở dài.
Lộ Đạt nhặt thanh đao nhọn dưới đất lên, mau mồm mau miệng giáo huấn thay sư phụ: “Bảo ngươi xem cho đàng hoàng, ngươi cúi đầu làm gì hả”
Thanh Lương xấu hổ tột cùng liếc mắt nhìn gã.
Lộ Đạt lắc đầu sải bước đến, nhặt một thanh đao gỗ nhét vào tay Thanh Lương, hùng hổ nói: “Phế vật! Đừng đứng đực ra đó, lại đây ta dạy cho!”
Gã và Thanh Lương khập khiễng ở chung, lâu dần cũng có chút tình huynh đệ, chỉ là những tình huynh đệ này luôn chìm chìm nổi nổi giữa cách nghĩ “Thanh Lương không xứng làm huynh đệ mình”. Lộ Đạt lúc thì cảm thấy Thanh Lương đáng thương, bởi vậy dạy rất tận tâm, lúc lại cảm thấy tên cao lớn thô kệch như thế đáng thương đến mức thật sự đáng giận.
Mà loại cảm tình phức tạp và ít ỏi này, đến trước mặt Trường An, liền có mùi vị khác.
Nam hài tuổi Lộ Đạt đang trong giai đoạn thích gây sự chú ý, mà người gã thân cận thì không nhiều, vị sư phụ trẻ tuổi lại hỉ nộ không ra sắc này là một. Không biết do tâm lý gì mà Lộ Đạt luôn thích thể hiện trước mặt Trường An, hòng đổi lấy một chút chú ý.
Thanh Lương quả là một nhân vật tuyệt hảo để so sánh, đôi khi không ở cùng Thanh Lương, bản thân Lộ Đạt cũng chẳng biết mình lại thần võ đến thế.
Do chút tâm hư vinh khó mà nói rõ của thiếu niên, mới có tình huống khi Trường An dạy gã luôn để Thanh Lương ở bên xem, người không biết còn tưởng rằng gã thu một đại đồ tôn cho sư phụ.
Nhưng hôm nay Trường An rõ ràng hơi mất tập trung, dựa lên gốc cây già nhìn một hồi, ánh mắt nhanh chóng lơ đãng, chẳng biết nghĩ đến điều gì, may mà Lộ Đạt đang dạy, bản thân cũng trở nên nghiêm túc, thành ra không chú ý tới.
Mãi khi Lộ Đạt dạy vã hết mồ hôi hột, thấy Trường An rất lâu không lên tiếng, mới quay đầu định gây sự chú ý, hỏi: “Sư phụ, như thế đúng chứ”
Trường An như vừa tỉnh mộng ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn chằm chằm thanh đao gỗ trên tay Thanh Lương giây lát, sau đó đột nhiên không đầu không óc đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Lộ Đạt lấy làm kinh hãi, hỏi: “Sư phụ, người đi làm gì thế”
Trường An: “Đi ra biển xem thử.”
Trường An không thích nước, từ sau khi mùa đông đằng đẵng qua đi, họ không phải lo vì thức ăn nữa, Trường An cũng có nhiệm vụ mới, y không còn xuống biển, những điều này Lộ Đạt đều biết, bởi vậy càng thêm giật mình hỏi: “Trời lạnh thế này người chạy ra biển làm gì”
Trường An nói: “Ta vẫn cảm thấy mấy hòn đá không ổn lắm, ta phải ra biển tìm châu.”
Lộ Đạt: “…”
Chờ y đi mất tăm, Thanh Lương mới rụt rè hỏi: “Tìm châu làm gì, cho thủ lĩnh à”
Lộ Đạt nghe thế, không biết vì sao mà trong lòng bỗng hiện lên bốn chữ “sắc lệnh trí hôn” – dù rằng gã còn chưa hiểu rõ hết từ thâm ảo như vậy.
Gã hầm hừ dùng sống đao gõ cột sống Thanh Lương một cái: “Còn không mau luyện đao, phế vật!”
Thanh Lương ủy khuất “à” một tiếng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… Ngươi còn dạy ta chứ”
Lộ Đạt nói: “Dạy cái gì mà dạy! Ngươi không có mắt hay không có đầu óc Nhìn bao nhiêu lần rồi mà không hiểu Tự luyện đi!”
Nói xong gã thiếu niên một mình hầm hừ đi mất – Luyện đao Luyện cái rắm, ông sư phụ không ra gì kia chạy mất tăm rồi còn đâu!
Lộ Đạt đi dạo đến đại bình nguyên, quan sát các võ sĩ trong tộc rèn luyện một hồi, có phần buồn chán, định lên núi chơi một lúc, ai ngờ vừa đi một đoạn, thì một bóng người đột nhiên từ bên cạnh lao ra.
Khiến Lộ Đạt giật nảy mình, theo bản năng rút thanh đao nhọn, lách sang bên nửa bước, kinh nghi kề lên cổ đối phương. Gã mới nhìn rõ, người đột nhiên lao ra là một lão già mù dở, lưng cong như cái liềm cắt cỏ, nửa khuôn mặt bị hủy, sẹo chằng chịt, sớm chẳng còn nhìn ra diện mạo ban đầu, một con mắt rõ ràng không mở ra được, một con mắt khác cũng lòa, lão trừng con mắt lờ mờ nhìn lom lom vào gã.
Đó là một gương mặt lạ, Lộ Đạt nhíu mày, bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Lão là một trong những kẻ thủ lĩnh thả vào thành sao”
Lão già vẫn trừng mắt nhìn gã không hé răng một tiếng.
Lộ Đạt thấy lão gầy gò như một bộ xương, thiếu điều bị gió thổi bay, cảm thấy phản ứng rút đao của mình hơi quá, dường như rất là mất mặt, bèn ho một tiếng, làm bộ không thèm để ý, thu đao lườm lão già cả gan chặn đường một cái, khinh bỉ nói: “Té ra là một lão ngốc.”
Thấy gã muốn đi, lão gia hỏa đột nhiên không biết sức lực từ đâu đến, bàn tay gầy như que củi túm cổ tay Lộ Đạt, tay lão lạnh ngắt như xác chết, da nhăn nheo, đôi mắt phát sáng quỷ dị, làm Lộ Đạt nổi da gà, không nhịn được vừa sợ vừa bực hất lão ra, cả giận nói: “Chúng ta có lòng tốt thu lưu lão, đừng có mà không biết tốt xấu! Muốn làm gì đấy”
“Thu lưu…” Lão gia hỏa đột nhiên toét miệng cười khàn khàn, thanh âm như quỷ mị, lão nhìn chằm chằm Lộ Đạt hỏi: “Ta biết ngươi, chú nhóc, ngươi tên Lộ Đạt đúng không”
Lộ Đạt sửng sốt.
Chỉ nghe lão lại nói: “Còn có Lạc Đồng nhỉ Lạc Đồng chết rồi sao Nhất định là chết rồi, ha ha, tân thủ lĩnh sao có thể dung được cựu thủ lĩnh, ta biết ngay hắn phải chết mà.”
Lộ Đạt nói: “Lạc Đồng trong lúc chạy nạn bị thương một chân rồi tự chết, liên quan gì đến thủ lĩnh”
Lão gia hỏa lại nở nụ cười quỷ dị, nhìn Lộ Đạt nói: “Trước là đại trưởng lão, lão mù, sau đó là Lạc Đồng, chỉ còn lại một tên nhãi ranh mất gốc không biết tốt xấu là ngươi, được, thật là được lắm! Ai nhân từ tháo gông xiềng cho ngươi, hả tiểu tử nô lệ này”
Câu này đâm trúng nỗi đau trong lòng Lộ Đạt.
Dù dưới sự đồng ý ngầm của Hoa Nghi, hiện giờ không còn ai nhắc lại thân phận nô lệ của gã, mọi người đều đối đãi như tiểu đồ đệ của Trường An, song bản thân Lộ Đạt nhớ rõ, gã từng là một tiểu nô lệ mang gông xiềng, hạ đẳng trong những kẻ hạ đẳng, còn chẳng bằng những thợ mộc thợ đá á thú kia, điều này không thời khắc nào không chọc vào lòng tự tôn mỏng như cánh ve của thiếu niên.
Gã tiến một bước, nắm cổ áo xách lão gia hỏa lên khỏi mặt đất: “Lão không sợ chết sao”
Lão gia hỏa bị gã kéo loạng choạng, thân thể lơ lửng cơ hồ không thở nổi, lại vẫn không thuận không buông không sợ không hãi, như một kẻ điên chân chính, đối mặt với Lộ Đạt nói: “Cha ngươi là tâm phúc của đại trưởng lão, ngươi là thiếu gia nhà võ sĩ dũng cảm, lại cam nguyện làm nô lệ cho kẻ thù giết cha, ngươi cũng chẳng sợ mất mặt, ta còn cần sợ chết sao”
Lộ Đạt lấy làm kinh hãi: “Lão nói cái gì”
Lão gia hỏa lại cười khẩy không nói gì.
Đúng lúc này, Tạp Tá đầu vã mồ hôi dẫn mấy thú nhân chạy tới, từ đằng xa hô: “Ôi, ở đây này!”
Hắn chạy tới, đoạt lấy lão già trong tay Lộ Đạt: “Sao lại để ngươi bắt được vậy Thủ lĩnh vẫn không yên tâm về bọn họ nên bảo ta dẫn người trông chừng, ta chẳng qua đi tiểu một lúc mà đám tiểu tử đã làm biếng, để lão điên này chạy mất.”
Lộ Đạt lúng túng nói: “Lão là… kẻ điên”
Tạp Tá lau mồ hôi, thuận miệng nói: “Chứ gì nữa, từ sáng đến tối toàn lảm nhảm, đồng bạn cũng chẳng thèm để ý đến lão, cái lão này… Ôi, Trường An đâu, sao không cho ngươi luyện đao Ta nói hài tử à, muốn thành nam tử hán thì không thể làm biếng đâu!”
Hắn còn lải nhải gì đó, nhưng mà Lộ Đạt kinh đào hãi lãng dâng trào trong lòng lại không nghe thấy.
Hoa Nghi lại cúi đầu – bất đồng với sự hung ác ban nãy, lần này hôn Trường An ôn nhu triền miên vô hạn, đôi mắt đen kịt nhìn đối phương, ánh mắt dường như không giống với bình thường, vi diệu khó tả, lại lập tức chạm vào lòng Trường An, khiến y nháy mắt hiểu được – A, thì ra vừa rồi y nắm cổ áo Hoa Nghi, là muốn hôn người nọ một cái.
Dục vọng đối với nam nhân vừa trưởng thành mà nói hệt như một lớp màn, luôn ngứa ngáy, luôn không gãi đến chỗ ngứa, cho tới khi có người xé tấm màn kia xuống, khi đó thân thể sẽ khiến y tự nhiên tỉnh ngộ.
Mọi người gọi đó là “tiêu hồn thực cốt”, mà trong tình huống thông thường, xương cốt nam nhân mềm rồi thì lòng tự nhiên cũng mềm theo thôi.
Tiếng thở dốc dồn dập của Trường An chậm rãi bình ổn, nhất thời không ai nói gì, mùi vị đặc thù bên trong phảng phất dính một chút mờ ám khó nói rõ. Mà kỳ lạ là, Trường An kiểu người “mắt to vô thần” này lại lần đầu tiên cảm giác được loại cảm xúc như sóng ngầm trào dâng đó, y không biết phải làm sao, rồi lại không nhịn được bị nó hấp dẫn.
Trường An hai má đỏ ửng, cứ thế nhìn chằm chằm Hoa Nghi xé đại một mảnh vải lau thứ trên tay, khiến da mặt dày như Hoa Nghi cũng có phần khó mà chịu nổi, không nhịn được trêu đùa: “Thế nào, lần này biết mùi vị làm người rồi”
Nếu nói sự theo đuổi nhiệt liệt cùng thân thể tự nhiên trưởng thành khiến Trường An có chút hồ đồ, thì lúc này chính là bỗng nhiên đại triệt đại ngộ. Ngọn lửa trên người lúc trước chậm rãi tắt lụi, mà sự ấm áp lại từ từ tan vào xương cốt.
Thân thể chưa bao giờ khỏe mạnh, nên y cảm thấy hơi mệt, rồi lại không phải kiểu mệt khi kiệt sức, mà phảng phất là loại mỏi mệt khoan khoái khiến đôi mắt tự nhiên muốn nhắm lại khi ngồi bên cạnh hỏa lò vào buổi tối mưa dầm rả rích.
Như phúc đến lòng sáng, Trường An bỗng nhiên tóm lấy tay Hoa Nghi.
Hoa Nghi nhìn y với một chút ý cười, chờ nghe xem y có thể nói ra cảm tưởng gì.
Trường An hạ tầm mắt xuống, để lộ hình dáng đôi mắt rõ ràng xinh đẹp được mí mắt phác họa ra, che khuất sóng mắt quá thuần túy kia, càng hệt như người trong tranh vậy.
Chú trâu nhỏ này được vuốt lông một phen, quả nhiên không phụ sự mong đợi của Hoa Nghi.
Y dùng giọng điệu gần như ôn nhu mà thoáng ngượng ngùng, hơi gượng gạo vụng về, lại rất nghiêm túc, nói: “Ta sẽ đối tốt với ngươi.”
Đây hiển nhiên là lời âu yếm đã đạt tới trình độ cao nhất mà Trường An có thể nói ra.
Hoa Nghi vốn cho rằng nghe thấy y nói như vậy thì mình sẽ buồn cười, song thật sự nghe rồi lại không cười nổi.
Y cảm thấy mấy chữ nhẹ tênh kia như một cây búa nhỏ, đóng đinh trong lòng y, đóng rất sâu, sâu đến mức y không tự chủ được phải tin tưởng.
Ấu thời y cũng từng đầy đủ phụ mẫu, song dù sao khi ấy hãy còn nhỏ, tâm trí không toàn vẹn, thế nên y cảm thấy mình dường như nhiều năm rồi chưa được trải nghiệm cảm giác như vậy – vô cùng rõ ràng mà biết giờ khắc này có người để tâm đến mình, giống như có một sợi dây cực mảnh nối liền y với nhân gian mênh mang trời cao biển rộng, nháy mắt chọc tim y nhỏ máu, khiến trong lòng y tựa như tích tắc bộc phát ra địa hỏa của mười ngọn núi lớn, xán lạn và sục sôi, dung nham cuồn cuộn chảy đến giang hà của Đông Hải, hung hãn tràn vào mỗi một mạch máu.
Y vốn tính toán rất tốt, vừa vặn nhân hôm nay cũng mệt mỏi, tạm thời đè nén dục vọng, để tiểu tử ngốc này nếm thử vị ngọt trước, tốt nhất là dụ cho choáng váng đầu óc, cứ thế mãi, đầu óc rối mù lâu rồi, người tự nhiên ở ngay trong tay, mặc y chi phối.
Không ngờ kẻ đầu óc choáng váng lại biến thành chính y.
“Ngủ đi,” Rất lâu sau Hoa Nghi mới định thần lại, không hề giãy khỏi tay Trường An, mặc y nắm lấy, nằm xuống bên cạnh, một tay nhẹ nhàng ôm y, nói khẽ với chút giọng mũi, “Nằm với ta một lúc.”
Chờ Hoa Nghi tỉnh dậy thì Trường An đã không còn trong phòng. Hôm nay chưa đến phiên Trường An tuần tra, lúc này hẳn là đi luyện đao theo thói quen sét đánh bất động rồi.
Hoa Nghi lười biếng nằm trong chăn một hồi, nào ngờ vừa nghiêng người lại phát hiện bên cạnh gối không biết thêm một vốc đá nhỏ từ khi nào.
Bờ biển có rất nhiều đá đủ các màu, không hề đáng giá, nhưng màu sắc sặc sỡ rất đẹp, một số cô nương trẻ tuổi lúc rỗi rãi thích đi nhặt, mà vốc đá này còn được chọn lựa cẩn thận, kích cỡ đều xấp xỉ nhau, thậm chí có thể nhìn ra rằng chúng đã được rửa bằng nước, sáng lóng lánh, đặc biệt đẹp.
Hoa Nghi sửng sốt một hồi, nhướng mày càng cao hơn, cầm hòn đá nhỏ màu vàng đặt trong tay quan sát một lúc, rốt cuộc dở khóc dở cười thầm nghĩ, tiểu tử thối kia lấy lòng y như tiểu cô nương vậy.
Mà lúc này Lộ Đạt và Trường An ở bên ngoài đối chiến đã một hồi.
Thanh Lương theo thường lệ đứng bên xem, càng xem càng cảm thấy tự ti xấu hổ, cuối cùng quả thực không ngẩng nổi đầu, chỉ hận không thể tìm lỗ nẻ mà chui vào.
Trường An sau khi ném bay Lộ Đạt, chỉ ra mấy chỗ gã chưa luyện tốt một cách đơn giản và kiên nhẫn, quay lại thấy Thanh Lương cúi gằm đầu như thăm mộ, dù sáng sớm tâm tình tốt hơn thì cũng không nhịn được phải thở dài.
Lộ Đạt nhặt thanh đao nhọn dưới đất lên, mau mồm mau miệng giáo huấn thay sư phụ: “Bảo ngươi xem cho đàng hoàng, ngươi cúi đầu làm gì hả”
Thanh Lương xấu hổ tột cùng liếc mắt nhìn gã.
Lộ Đạt lắc đầu sải bước đến, nhặt một thanh đao gỗ nhét vào tay Thanh Lương, hùng hổ nói: “Phế vật! Đừng đứng đực ra đó, lại đây ta dạy cho!”
Gã và Thanh Lương khập khiễng ở chung, lâu dần cũng có chút tình huynh đệ, chỉ là những tình huynh đệ này luôn chìm chìm nổi nổi giữa cách nghĩ “Thanh Lương không xứng làm huynh đệ mình”. Lộ Đạt lúc thì cảm thấy Thanh Lương đáng thương, bởi vậy dạy rất tận tâm, lúc lại cảm thấy tên cao lớn thô kệch như thế đáng thương đến mức thật sự đáng giận.
Mà loại cảm tình phức tạp và ít ỏi này, đến trước mặt Trường An, liền có mùi vị khác.
Nam hài tuổi Lộ Đạt đang trong giai đoạn thích gây sự chú ý, mà người gã thân cận thì không nhiều, vị sư phụ trẻ tuổi lại hỉ nộ không ra sắc này là một. Không biết do tâm lý gì mà Lộ Đạt luôn thích thể hiện trước mặt Trường An, hòng đổi lấy một chút chú ý.
Thanh Lương quả là một nhân vật tuyệt hảo để so sánh, đôi khi không ở cùng Thanh Lương, bản thân Lộ Đạt cũng chẳng biết mình lại thần võ đến thế.
Do chút tâm hư vinh khó mà nói rõ của thiếu niên, mới có tình huống khi Trường An dạy gã luôn để Thanh Lương ở bên xem, người không biết còn tưởng rằng gã thu một đại đồ tôn cho sư phụ.
Nhưng hôm nay Trường An rõ ràng hơi mất tập trung, dựa lên gốc cây già nhìn một hồi, ánh mắt nhanh chóng lơ đãng, chẳng biết nghĩ đến điều gì, may mà Lộ Đạt đang dạy, bản thân cũng trở nên nghiêm túc, thành ra không chú ý tới.
Mãi khi Lộ Đạt dạy vã hết mồ hôi hột, thấy Trường An rất lâu không lên tiếng, mới quay đầu định gây sự chú ý, hỏi: “Sư phụ, như thế đúng chứ”
Trường An như vừa tỉnh mộng ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn chằm chằm thanh đao gỗ trên tay Thanh Lương giây lát, sau đó đột nhiên không đầu không óc đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Lộ Đạt lấy làm kinh hãi, hỏi: “Sư phụ, người đi làm gì thế”
Trường An: “Đi ra biển xem thử.”
Trường An không thích nước, từ sau khi mùa đông đằng đẵng qua đi, họ không phải lo vì thức ăn nữa, Trường An cũng có nhiệm vụ mới, y không còn xuống biển, những điều này Lộ Đạt đều biết, bởi vậy càng thêm giật mình hỏi: “Trời lạnh thế này người chạy ra biển làm gì”
Trường An nói: “Ta vẫn cảm thấy mấy hòn đá không ổn lắm, ta phải ra biển tìm châu.”
Lộ Đạt: “…”
Chờ y đi mất tăm, Thanh Lương mới rụt rè hỏi: “Tìm châu làm gì, cho thủ lĩnh à”
Lộ Đạt nghe thế, không biết vì sao mà trong lòng bỗng hiện lên bốn chữ “sắc lệnh trí hôn” – dù rằng gã còn chưa hiểu rõ hết từ thâm ảo như vậy.
Gã hầm hừ dùng sống đao gõ cột sống Thanh Lương một cái: “Còn không mau luyện đao, phế vật!”
Thanh Lương ủy khuất “à” một tiếng, lắp bắp hỏi: “Ngươi… Ngươi còn dạy ta chứ”
Lộ Đạt nói: “Dạy cái gì mà dạy! Ngươi không có mắt hay không có đầu óc Nhìn bao nhiêu lần rồi mà không hiểu Tự luyện đi!”
Nói xong gã thiếu niên một mình hầm hừ đi mất – Luyện đao Luyện cái rắm, ông sư phụ không ra gì kia chạy mất tăm rồi còn đâu!
Lộ Đạt đi dạo đến đại bình nguyên, quan sát các võ sĩ trong tộc rèn luyện một hồi, có phần buồn chán, định lên núi chơi một lúc, ai ngờ vừa đi một đoạn, thì một bóng người đột nhiên từ bên cạnh lao ra.
Khiến Lộ Đạt giật nảy mình, theo bản năng rút thanh đao nhọn, lách sang bên nửa bước, kinh nghi kề lên cổ đối phương. Gã mới nhìn rõ, người đột nhiên lao ra là một lão già mù dở, lưng cong như cái liềm cắt cỏ, nửa khuôn mặt bị hủy, sẹo chằng chịt, sớm chẳng còn nhìn ra diện mạo ban đầu, một con mắt rõ ràng không mở ra được, một con mắt khác cũng lòa, lão trừng con mắt lờ mờ nhìn lom lom vào gã.
Đó là một gương mặt lạ, Lộ Đạt nhíu mày, bình tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Lão là một trong những kẻ thủ lĩnh thả vào thành sao”
Lão già vẫn trừng mắt nhìn gã không hé răng một tiếng.
Lộ Đạt thấy lão gầy gò như một bộ xương, thiếu điều bị gió thổi bay, cảm thấy phản ứng rút đao của mình hơi quá, dường như rất là mất mặt, bèn ho một tiếng, làm bộ không thèm để ý, thu đao lườm lão già cả gan chặn đường một cái, khinh bỉ nói: “Té ra là một lão ngốc.”
Thấy gã muốn đi, lão gia hỏa đột nhiên không biết sức lực từ đâu đến, bàn tay gầy như que củi túm cổ tay Lộ Đạt, tay lão lạnh ngắt như xác chết, da nhăn nheo, đôi mắt phát sáng quỷ dị, làm Lộ Đạt nổi da gà, không nhịn được vừa sợ vừa bực hất lão ra, cả giận nói: “Chúng ta có lòng tốt thu lưu lão, đừng có mà không biết tốt xấu! Muốn làm gì đấy”
“Thu lưu…” Lão gia hỏa đột nhiên toét miệng cười khàn khàn, thanh âm như quỷ mị, lão nhìn chằm chằm Lộ Đạt hỏi: “Ta biết ngươi, chú nhóc, ngươi tên Lộ Đạt đúng không”
Lộ Đạt sửng sốt.
Chỉ nghe lão lại nói: “Còn có Lạc Đồng nhỉ Lạc Đồng chết rồi sao Nhất định là chết rồi, ha ha, tân thủ lĩnh sao có thể dung được cựu thủ lĩnh, ta biết ngay hắn phải chết mà.”
Lộ Đạt nói: “Lạc Đồng trong lúc chạy nạn bị thương một chân rồi tự chết, liên quan gì đến thủ lĩnh”
Lão gia hỏa lại nở nụ cười quỷ dị, nhìn Lộ Đạt nói: “Trước là đại trưởng lão, lão mù, sau đó là Lạc Đồng, chỉ còn lại một tên nhãi ranh mất gốc không biết tốt xấu là ngươi, được, thật là được lắm! Ai nhân từ tháo gông xiềng cho ngươi, hả tiểu tử nô lệ này”
Câu này đâm trúng nỗi đau trong lòng Lộ Đạt.
Dù dưới sự đồng ý ngầm của Hoa Nghi, hiện giờ không còn ai nhắc lại thân phận nô lệ của gã, mọi người đều đối đãi như tiểu đồ đệ của Trường An, song bản thân Lộ Đạt nhớ rõ, gã từng là một tiểu nô lệ mang gông xiềng, hạ đẳng trong những kẻ hạ đẳng, còn chẳng bằng những thợ mộc thợ đá á thú kia, điều này không thời khắc nào không chọc vào lòng tự tôn mỏng như cánh ve của thiếu niên.
Gã tiến một bước, nắm cổ áo xách lão gia hỏa lên khỏi mặt đất: “Lão không sợ chết sao”
Lão gia hỏa bị gã kéo loạng choạng, thân thể lơ lửng cơ hồ không thở nổi, lại vẫn không thuận không buông không sợ không hãi, như một kẻ điên chân chính, đối mặt với Lộ Đạt nói: “Cha ngươi là tâm phúc của đại trưởng lão, ngươi là thiếu gia nhà võ sĩ dũng cảm, lại cam nguyện làm nô lệ cho kẻ thù giết cha, ngươi cũng chẳng sợ mất mặt, ta còn cần sợ chết sao”
Lộ Đạt lấy làm kinh hãi: “Lão nói cái gì”
Lão gia hỏa lại cười khẩy không nói gì.
Đúng lúc này, Tạp Tá đầu vã mồ hôi dẫn mấy thú nhân chạy tới, từ đằng xa hô: “Ôi, ở đây này!”
Hắn chạy tới, đoạt lấy lão già trong tay Lộ Đạt: “Sao lại để ngươi bắt được vậy Thủ lĩnh vẫn không yên tâm về bọn họ nên bảo ta dẫn người trông chừng, ta chẳng qua đi tiểu một lúc mà đám tiểu tử đã làm biếng, để lão điên này chạy mất.”
Lộ Đạt lúng túng nói: “Lão là… kẻ điên”
Tạp Tá lau mồ hôi, thuận miệng nói: “Chứ gì nữa, từ sáng đến tối toàn lảm nhảm, đồng bạn cũng chẳng thèm để ý đến lão, cái lão này… Ôi, Trường An đâu, sao không cho ngươi luyện đao Ta nói hài tử à, muốn thành nam tử hán thì không thể làm biếng đâu!”
Hắn còn lải nhải gì đó, nhưng mà Lộ Đạt kinh đào hãi lãng dâng trào trong lòng lại không nghe thấy.
Tác giả :
Priest