Thú Tùng Chi Đao
Chương 54
Hoa Nghi vốn tuần tra bên ngoài, rất nhanh chóng chạy đến.
Y nhìn quét bên dưới, nhất thời không nói gì.
Một bộ lạc, cần phải có nam có nữ, có già có trẻ, mới có thể sống được. Chỉ còn lại một đám thú nhân không đồng loạt, nếu là trước kia, cơ hồ có thể xác định nó là một bộ lạc u linh.
Hành thương vào nam ra bắc chính là mối liên hệ duy nhất giữa những bộ lạc tương đối tắc nghẽn thông tin này, lão hành thương đã tặng một tấm bản đồ cho họ, sau đó người khác trả giá được hơn, liền bán họ cho người ta, cũng không có gì là mới lạ cả.
Lục Tuyền chỉ nghe Hoa Nghi đột nhiên nói: “Ngươi nhìn thấy bọn họ đi thế nào chứ”
Lục Tuyền ngẩn ra.
Thú nhân đi đương nhiên là rất nhanh, song tốc độ của đội ngũ này lại không hề thống nhất.
Từ nơi xa trông đến, cảm giác đầu tiên của Hoa Nghi chính là người phía trước và người đằng sau không phải một bọn.
Phía trước thân thể khỏe mạnh, liều mạng chạy, đằng sau không biết là già hay trẻ, hoặc là có thương bệnh, hiển nhiên phải nỗ lực chèo chống mới có thể đuổi kịp.
Chỉ nhìn điểm này thì thật sự không giống bộ lạc u linh cả ngày lấy đốt giết đánh cướp làm nghiệp, song cũng không giống nạn dân lang thang trốn thiên tai lắm.
Hoa Nghi lên thành lâu chẳng qua giây lát, đội người này đã đến phía dưới, thủ vệ trên thành lâu đều là người tuổi trẻ sức khỏe, nhãn lực đương nhiên tốt, vừa nhìn xuống dưới là thấy rõ mồn một. Chỉ thấy những người đó đều gió bụi mệt nhoài, dường như đằng sau có thứ gì đuổi theo, họ vừa kinh hoàng vừa ngượng ngùng nhìn tường thành cao lớn này, sau đó vài người đầu lĩnh liếc nhìn nhau rồi tiến lên gõ cửa.
“Một đám mặc giáp cầm vũ khí, lại nhất định phải giả dạng thành quân ô hợp.” Hoa Nghi thấp giọng nói, “Thú vị đấy – cho một người xuống hỏi xem có chuyện gì.”
Lục Tuyền đưa mắt ra hiệu, lập tức có một thủ vệ chạy chậm xuống, qua lỗ nhỏ trên cổng thành nói chuyện với người bên ngoài.
Hoa Nghi chống hai tay lên tảng đá lạnh băng, gõ nhẹ bên trên một hồi như muốn hoạt động ngón tay, sau đó bảo Lục Tuyền: “Gọi Trường An ra đây, tối nay cổng thành thuộc về y, ngươi đi theo ta.”
Lục Tuyền thoáng sửng sốt, hắn tuy là loại người thật thà chất phác, tâm tư lại không hề ngu dốt, theo Hoa Nghi làm vong khách từ khi còn rất trẻ, lúc này lập tức hiểu ý của Hoa Nghi quá nửa là muốn thả người vào.
Lục Tuyền nhíu mày. Theo hắn thấy, những người này không biết nguồn gốc, đều là mầm họa, họ đang sống tốt, cứ thế tùy tiện thả người vào, vạn nhất gây ra chuyện thì phải xử lý làm sao
Hoa Nghi thổi một hơi vào tay rồi chà xát, sau đó vỗ vai Lục Tuyền.
Thủ vệ mặc áo giáp phòng vệ, gió mùa đông thổi qua càng thêm lạnh, cũng càng thêm cứng, quả thực như dán cho người ta một tầng sắt lá vậy, tay vỗ lên chẳng cảm thấy một chút sức sống nào. Hoa Nghi thấp giọng nói: “Tường thành này dựng lên rồi, nhưng cũng phải có người, địa phương càng lớn người càng phải nhiều. Sao nào Ngươi muốn theo một bộ lạc, ở trong tòa thành tường cao vút cả đời sao Đụng tới những người không có hảo ý này, liền coi như không nhìn thấy, ngăn ngoài cổng, nghĩ rằng dù sao bọn họ cũng không vào được”
Lục Tuyền không giả dối, thẳng thắn gật đầu: “Ta nghĩ như vậy đấy.”
Hoa Nghi phì cười, y dường như hơi gầy đi, đường nét trên mặt có vẻ càng rõ, lại thêm mũi cao môi mỏng từ khi sinh ra, lúc không cười có vẻ hơi lạnh lùng, diện mạo không phải hiền lành.
“Chúng ta một năm không ra ngoài, kê cao gối không lo, ba năm không ra ngoài, cũng có thể tự mình phồn vinh, năm năm tám năm, ngươi chiếm một chỗ tốt như vậy, chung quy phải có kẻ thèm thuồng như thịt mỡ, mình không ra ngoài, người ta sớm muộn cũng phải đánh vào, những việc này ngươi thấy còn ít sao Tường thành Tường thành thì có gì tài ba, chẳng phải là do con người dựng lên sao Đã như vậy, ngươi tin rằng người ta không đẩy đổ được à… Ôi, nói với ngươi chẳng rõ được đâu.”
Lục Tuyền than thở: “Vậy ngài nói với ai thì rõ được Trường An sao”
Hoa Nghi đập đầu hắn: “Chọc cười ta”
Lục Tuyền cười ngây ngô: “Hì hì.”
Hoa Nghi lườm hắn nói: “Cho dù việc khác y không hiểu nhưng đạo lý trong việc này y nhất định hiểu rõ hơn ngươi, bằng không y hiện giờ đã sớm là một người thợ mộc – ngươi đừng thấy y hiện tại như cục bột vô tranh với đời, người khác đâm một phát chẳng buồn nhướng mí mắt mà lầm tưởng, đó là lâu năm nên biết kiềm chế rồi. Nếu y còn nhỏ, hoặc là học nghệ chưa thành, ngươi cứ đi trêu chọc thử xem, dù dùng răng cắn y cũng có thể liều mạng đến cùng với ngươi đấy.”
Lục Tuyền càng không hiểu gì hết, còn chưa kịp nghĩ ra điều gì từ trong dăm ba câu này, thủ vệ đi hỏi chuyện đã chạy lên, quả nhiên những người đó tuyên bố là mấy bộ lạc rải rác trốn tai mà hợp lại, người nhà đều ở rất xa, bảo họ đến dò đường trước.
“Dò đường.” Hoa Nghi cười khẩy gật đầu, đẩy Lục Tuyền nói: “Hôm nay thành phòng tăng gấp đôi, ngươi và Sơn Khê mỗi người một nửa, cứ để họ lạnh cóng một lúc trước, chờ Trường An đến lại thả vào sau.”
Lục Tuyền đáp một tiếng rồi đi, chẳng qua giây lát Trường An đã đến, y vẫn không chịu mặc giáp, đại khái là đi ngủ rồi, chỉ quấn vội da thú bên ngoài áo vải, Lộ Đạt và Thanh Lương hai cái đuôi nhỏ đi theo sau.
Hoa Nghi vừa thấy y liền chau mày, sau đó cởi lớp áo da lót bông cuối cùng trên người xuống, đập vào mặt y mà mắng: “Sao không chết cóng ngươi đi”
Ép Trường An khoác thêm một lớp y phục, Hoa Nghi mới chỉ người dưới thành lâu hạ giọng nói: “Có người ngoài, ban đêm ngươi lưu tâm một chút, những ‘người ngoài’ này có khả năng phải đổi thành ‘người trong’, còn có thể biến thành một nửa treo trên thành lâu đấy.”
Trường An thoáng nhìn bên dưới, ngước lên hỏi: “Ngươi muốn ta làm thế nào”
Hoa Nghi uy nghiêm nói: “Người vào bất kể là địch hay khách đều khỏi cần phải ra nữa, nếu bên ngoài lại có ai đến, ta không gật đầu thì một kẻ cũng không được thả vào, chết sống bất luận.”
Lời này khiến Thanh Lương phải rùng mình.
Song ngay sau đó, Hoa Nghi lại cười phá lên, sát ý trong ngôn ngữ lập tức tan thành tro bụi, trong khoảnh khắc là không thấy đâu nữa, thủ lĩnh lại thành một thủ lĩnh ôn hòa dễ thân. Hoa Nghi tháo bầu rượu bên hông, dúi vào tay Trường An: “Ban đêm thành lâu cũng lạnh, cầm lấy cái này mà xua hàn, ta đi đây.”
Trường An đáp một tiếng nhận lấy, rốt cuộc Hoa Nghi vừa đi hai bước lại quay về, dính vào y nói: “Chờ lát nữa ta bảo A Diệp nấu ít thảo dược xua hàn đưa tới cho ngươi.”
Trường An hơi mất kiên nhẫn, muốn y cút cho mau, nhưng rốt cuộc vẫn khắc chế, tốt tính mà gật đầu: “Ừm.”
Ai ngờ Hoa Nghi đi vài bước, lại lần thứ ba lằng nhằng vòng về, sán đến trước mặt y đầy đê tiện, nói: “Không được, ta còn nhớ ra một việc, ta phải hôn ngươi một cái.”
Chưa dứt lời y đã nhắm thời cơ nhanh chóng cúi đầu nắm cằm Trường An, bất ngờ hôn môi Trường An một cái, chỉ cảm thấy mùa đông lạnh giá đầu lưỡi cũng lạnh đến tê rần, chẳng nếm được mùi vị gì, hết sức tiếc nuối.
Chờ y hôn xong, Trường An rốt cuộc hết nhịn nổi, lui lại một bước hỏi: “Ngươi còn việc gì, có thể làm một lần xong xuôi luôn không”
Hoa Nghi thở dài: “Thật là không hiểu phong tình mà.”
Trường An không hiểu phong tình y như một cây cột cắm trong gió lạnh.
Hoa Nghi lắc đầu, sải bước xuống thành lâu, lớn tiếng phân phó thủ vệ: “Mở cửa, cho bọn họ vào.”
Thủ vệ tránh gió bên trong gian phòng nhỏ trên thành lâu, nơi cao gió quá lớn, tiếng người phía dưới thành lâu không nghe rõ, trong gian tránh gió đốt một đống lửa như muối bỏ biển, mấy thú nhân thủ vệ run run tụ lại một chỗ.
Trường An lại dẫn Lộ Đạt và Thanh Lương ra ngoài, trên tuyết địa phản quang, nhân mã đi lại từ nơi cao nhìn thấy rất rõ.
Một thủ vệ ở đằng sau y lớn tiếng nói: “Trường An, ngươi dẫn hai tên nhóc đó ra ngoài làm gì Hóng gió à”
Trường An nhìn chăm chú bóng lưng đám nam nhân tiến vào một lúc không hề quay đầu, nói: “Treo cây thích nhọn bằng gỗ kia lên.”
Đám thủ vệ nghe vậy ngẩn người, một lão thú nhân khá cao tuổi cũng đi ra đây: “Ngươi cần thích nhọn làm gì”
Trường An dùng ngón tay cọ mã đao, thấp giọng nói: “Chuẩn bị treo đầu người.”
Lão thủ vệ biến sắc, hỏi: “Sao cơ”
Trường An chỉ những nam nhân quần áo rách rưới đó, hỏi Lộ Đạt: “Ngươi nhận thấy điều gì rồi”
Lộ Đạt sửng sốt, không ngờ lại có một cuộc thi bất thình lình, liền nheo mắt quan sát cẩn thận.
Chỉ nghe Trường An nói ngay bên tai: “Đao thuật cũng thế, kiếm thuật cũng thế, đều là lợi khí, bởi vậy đến trình độ nhất định, không quan tâm ngươi có bao nhiêu khí lực, mà chỉ quan tâm ngươi có hiểu được đối thủ hay không, hãy nhìn kỹ bả vai, động tác tứ chi và dấu chân của những người đó.”
Lộ Đạt và Thanh Lương nghe thế, vội vàng cùng nhau thò đầu trừng mắt quan sát cẩn thận, song chung quy còn trẻ tuổi, nhất thời không thể nắm được mấu chốt, ngược lại là lão thú nhân thân kinh bách chiến kia nghe vậy cẩn thận cân nhắc giây lát, quay người sải bước về phòng, đá một người trẻ tuổi: “Dậy, dậy hết cho ta, đừng trốn tránh ở đây như rùa đen, ra ngoài canh gác hết cho ta. Mẹ nó, khôi giáp cung tên của lão tử cũng sắp rỉ sét rồi, cuối cùng đã có đám tôn tử mắt mù lao đến!”
Một người trẻ tuổi giật mình biến sắc hỏi: “Cha, thành phòng!”
Lão thú nhân mắng: “Quản chính ngươi cho tốt đi, thủ lĩnh kia tài trí biết bao, không khôn khéo bằng ngươi chắc”
Thanh Lương nghe họ nói chuyện, tay lập tức vã mồ hôi lạnh, gã kinh hoảng thất thố, không thể định thần để ứng phó câu hỏi đột nhiên của Trường An.
Đôi mắt Lộ Đạt lại bỗng nhiên sáng rỡ: “Ta biết rồi! Mấy người trước mặt, khi đi lại bả vai cứng đờ, thân thể lắc lư phạm vi rất nhỏ, đi mặc dù nhanh nhưng cực kỳ vững vàng, khi đung đưa tay hơi mở rộng ra bên ngoài, nguyên do là vì mặc giáp trong quần áo, mấy nam nhân đó rõ ràng vóc dáng không sai biệt lắm với một số người đằng sau, dấu chân lại nặng hơn, đủ thấy trên người mang theo thứ rất nặng, ngoại trừ giáp thì còn có vũ khí.”
Trường An thoáng tươi cười, cảm thấy đồ đệ rất thông minh, rất có cảm giác thành tựu, bèn lấy một viên kẹo mạch nha ra thưởng cho Lộ Đạt.
Lộ Đạt không còn là trẻ con, thân thể cao lớn đứng bên cạnh, nhận “phần thưởng” cho trẻ nhỏ, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Trường An dường như cảm thấy trọng bên này khinh bên kia thì không đúng lắm, lại móc một viên cho Thanh Lương, đáng tiếc Thanh Lương sớm đã mất bình tĩnh, vô thức nắm chặt viên kẹo như phao cứu mạng, vừa không có tâm tình ăn cũng chẳng có tâm tình để xấu hổ, nói vo ve như muỗi: “Thế… Thế người đằng sau thì sao Cũng mang theo binh khí à”
Lão thú nhân sắp xếp xong xuôi trạm gác, tiếp lời Trường An, nói với Thanh Lương: “Những người đằng sau hẳn là bị ép đến, ngươi xem mấy người đi cuối cùng kia, bước chân không được tự nhiên, đủ thấy là đang bị thương, nhưng dẫu vậy vẫn cắn răng đuổi theo người phía trước, vào thành rồi không thấy vui mừng chút nào, ngược lại nơm nớp lo sợ, ta đoán chắc là người nhà đang nằm trên tay kẻ khác, nửa đêm chưa biết chừng chúng ta sẽ phải có một trận chiến – bên trong lẫn bên ngoài.”
Thanh Lương nghe vậy run lẩy bẩy.
Lão thú nhân nhìn gã một cái, khoan thai cảnh cáo: “Hài tử à, ngươi đừng có tè ra quần, tè ở đây không có chỗ thay, một lúc là đóng băng, thời tiết quỷ quái kiểu này, nhất định lạnh rụng luôn đấy.”
Thanh Lương mặt như tên, xanh mét.
Lão thú nhân bất đắc dĩ đành phải cười nói thẳng với Trường An: “Đồ đệ ngươi, ôi… đồ đệ ngươi!”
Quả nhiên, đến nửa đêm hôm nay, Trường An vừa được thay thế nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng qua giây lát đã bị người ta lay tỉnh, Lộ Đạt ra sức túm tay áo y: “Sư phụ, có rất nhiều người đến bên ngoài tường!”
Trường An “ừm” một tiếng, ý bảo an tâm chớ nóng, đứng dậy đi ra ngoài gian tránh gió, chỉ thấy lão thú nhân kia quay đầu đưa tay ra hiệu.
Lão này đã lớn tuổi nhưng sát tính không bớt, mắt sáng như ma trơi trong đêm.
Trường An hiểu ý, ôm mã đao lên, thần không biết quỷ không hay đi xuống thành lâu.
Lúc này, mấy bóng đen nhân đêm lẻn đến thành lâu, thành lâu tối om kia như một con cự thú ngủ đông ở đó không hề nhúc nhích, mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng có áp lực đáng sợ.
Kẻ đi đầu mở đường là thú thân, hắn bỗng dừng bước, không biết thế nào lại cảm thấy thành lâu kia hơi tà môn.
Kẻ phía sau thúc giục: “Làm gì thế Sao rồi”
Cự thú không tiện nói chuyện, chỉ đành nôn nóng dùng chân trước cào tuyết địa, lập tức bị kẻ theo đuôi đạp một phát: “Mở cửa mà thôi, đâu có bảo ngươi giết người, lá gan còn chưa to bằng tay thủ lĩnh đại ngốc bên này.”
Lại một kẻ nói: “Hắc Phong lão đại làm sao biết thủ lĩnh này là một tên ngốc lớn gan Lúc đầu ta còn bảo dẫn mấy phụ nhân giả làm bộ lạc, không ngờ chỉ thế này mà hắn cũng cho chúng ta vào.”
Kẻ nói trước hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì, thủ lĩnh nơi đây dựng tường thành như vậy, bao một nơi lớn như thế, dã tâm hiển nhiên không nhỏ, đương nhiên cần nhiều người hơn, mới có thể thủ được nhiều nơi hơn, hắn phải rất vui lòng khi có người đến nương tựa, có đám phế vật kia níu chân, hắn biết ngay đây là một đám ‘dân chạy nạn’, không lý nào lại không cho vào.”
Trong khi nói chuyện, cự thú kia và mấy người lại tiến lên vài bước.
Chính vào lúc này, dị biến thình lình sinh ra.
Trong bóng tối đột nhiên có một cây đuốc sáng lóa cả mắt, đúng lúc này, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, tay nói chuyện chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu thốc vào đầy mặt, chưa kịp ngậm miệng đã bị vị tanh bắn đầy vào.
Cự thú đi trước nhất bị chém đầu chính trong chớp mắt này.
Cho đến lúc này, họ mới trông thấy đằng sau cây đuốc nọ là một nam nhân trẻ tuổi không nhìn rõ mặt, người này vung tay cắm cây đuốc lên hốc tường thành, ánh lửa sáng ngời chiếu rọi một thanh mã đao nhỏ máu.
Y nhìn quét bên dưới, nhất thời không nói gì.
Một bộ lạc, cần phải có nam có nữ, có già có trẻ, mới có thể sống được. Chỉ còn lại một đám thú nhân không đồng loạt, nếu là trước kia, cơ hồ có thể xác định nó là một bộ lạc u linh.
Hành thương vào nam ra bắc chính là mối liên hệ duy nhất giữa những bộ lạc tương đối tắc nghẽn thông tin này, lão hành thương đã tặng một tấm bản đồ cho họ, sau đó người khác trả giá được hơn, liền bán họ cho người ta, cũng không có gì là mới lạ cả.
Lục Tuyền chỉ nghe Hoa Nghi đột nhiên nói: “Ngươi nhìn thấy bọn họ đi thế nào chứ”
Lục Tuyền ngẩn ra.
Thú nhân đi đương nhiên là rất nhanh, song tốc độ của đội ngũ này lại không hề thống nhất.
Từ nơi xa trông đến, cảm giác đầu tiên của Hoa Nghi chính là người phía trước và người đằng sau không phải một bọn.
Phía trước thân thể khỏe mạnh, liều mạng chạy, đằng sau không biết là già hay trẻ, hoặc là có thương bệnh, hiển nhiên phải nỗ lực chèo chống mới có thể đuổi kịp.
Chỉ nhìn điểm này thì thật sự không giống bộ lạc u linh cả ngày lấy đốt giết đánh cướp làm nghiệp, song cũng không giống nạn dân lang thang trốn thiên tai lắm.
Hoa Nghi lên thành lâu chẳng qua giây lát, đội người này đã đến phía dưới, thủ vệ trên thành lâu đều là người tuổi trẻ sức khỏe, nhãn lực đương nhiên tốt, vừa nhìn xuống dưới là thấy rõ mồn một. Chỉ thấy những người đó đều gió bụi mệt nhoài, dường như đằng sau có thứ gì đuổi theo, họ vừa kinh hoàng vừa ngượng ngùng nhìn tường thành cao lớn này, sau đó vài người đầu lĩnh liếc nhìn nhau rồi tiến lên gõ cửa.
“Một đám mặc giáp cầm vũ khí, lại nhất định phải giả dạng thành quân ô hợp.” Hoa Nghi thấp giọng nói, “Thú vị đấy – cho một người xuống hỏi xem có chuyện gì.”
Lục Tuyền đưa mắt ra hiệu, lập tức có một thủ vệ chạy chậm xuống, qua lỗ nhỏ trên cổng thành nói chuyện với người bên ngoài.
Hoa Nghi chống hai tay lên tảng đá lạnh băng, gõ nhẹ bên trên một hồi như muốn hoạt động ngón tay, sau đó bảo Lục Tuyền: “Gọi Trường An ra đây, tối nay cổng thành thuộc về y, ngươi đi theo ta.”
Lục Tuyền thoáng sửng sốt, hắn tuy là loại người thật thà chất phác, tâm tư lại không hề ngu dốt, theo Hoa Nghi làm vong khách từ khi còn rất trẻ, lúc này lập tức hiểu ý của Hoa Nghi quá nửa là muốn thả người vào.
Lục Tuyền nhíu mày. Theo hắn thấy, những người này không biết nguồn gốc, đều là mầm họa, họ đang sống tốt, cứ thế tùy tiện thả người vào, vạn nhất gây ra chuyện thì phải xử lý làm sao
Hoa Nghi thổi một hơi vào tay rồi chà xát, sau đó vỗ vai Lục Tuyền.
Thủ vệ mặc áo giáp phòng vệ, gió mùa đông thổi qua càng thêm lạnh, cũng càng thêm cứng, quả thực như dán cho người ta một tầng sắt lá vậy, tay vỗ lên chẳng cảm thấy một chút sức sống nào. Hoa Nghi thấp giọng nói: “Tường thành này dựng lên rồi, nhưng cũng phải có người, địa phương càng lớn người càng phải nhiều. Sao nào Ngươi muốn theo một bộ lạc, ở trong tòa thành tường cao vút cả đời sao Đụng tới những người không có hảo ý này, liền coi như không nhìn thấy, ngăn ngoài cổng, nghĩ rằng dù sao bọn họ cũng không vào được”
Lục Tuyền không giả dối, thẳng thắn gật đầu: “Ta nghĩ như vậy đấy.”
Hoa Nghi phì cười, y dường như hơi gầy đi, đường nét trên mặt có vẻ càng rõ, lại thêm mũi cao môi mỏng từ khi sinh ra, lúc không cười có vẻ hơi lạnh lùng, diện mạo không phải hiền lành.
“Chúng ta một năm không ra ngoài, kê cao gối không lo, ba năm không ra ngoài, cũng có thể tự mình phồn vinh, năm năm tám năm, ngươi chiếm một chỗ tốt như vậy, chung quy phải có kẻ thèm thuồng như thịt mỡ, mình không ra ngoài, người ta sớm muộn cũng phải đánh vào, những việc này ngươi thấy còn ít sao Tường thành Tường thành thì có gì tài ba, chẳng phải là do con người dựng lên sao Đã như vậy, ngươi tin rằng người ta không đẩy đổ được à… Ôi, nói với ngươi chẳng rõ được đâu.”
Lục Tuyền than thở: “Vậy ngài nói với ai thì rõ được Trường An sao”
Hoa Nghi đập đầu hắn: “Chọc cười ta”
Lục Tuyền cười ngây ngô: “Hì hì.”
Hoa Nghi lườm hắn nói: “Cho dù việc khác y không hiểu nhưng đạo lý trong việc này y nhất định hiểu rõ hơn ngươi, bằng không y hiện giờ đã sớm là một người thợ mộc – ngươi đừng thấy y hiện tại như cục bột vô tranh với đời, người khác đâm một phát chẳng buồn nhướng mí mắt mà lầm tưởng, đó là lâu năm nên biết kiềm chế rồi. Nếu y còn nhỏ, hoặc là học nghệ chưa thành, ngươi cứ đi trêu chọc thử xem, dù dùng răng cắn y cũng có thể liều mạng đến cùng với ngươi đấy.”
Lục Tuyền càng không hiểu gì hết, còn chưa kịp nghĩ ra điều gì từ trong dăm ba câu này, thủ vệ đi hỏi chuyện đã chạy lên, quả nhiên những người đó tuyên bố là mấy bộ lạc rải rác trốn tai mà hợp lại, người nhà đều ở rất xa, bảo họ đến dò đường trước.
“Dò đường.” Hoa Nghi cười khẩy gật đầu, đẩy Lục Tuyền nói: “Hôm nay thành phòng tăng gấp đôi, ngươi và Sơn Khê mỗi người một nửa, cứ để họ lạnh cóng một lúc trước, chờ Trường An đến lại thả vào sau.”
Lục Tuyền đáp một tiếng rồi đi, chẳng qua giây lát Trường An đã đến, y vẫn không chịu mặc giáp, đại khái là đi ngủ rồi, chỉ quấn vội da thú bên ngoài áo vải, Lộ Đạt và Thanh Lương hai cái đuôi nhỏ đi theo sau.
Hoa Nghi vừa thấy y liền chau mày, sau đó cởi lớp áo da lót bông cuối cùng trên người xuống, đập vào mặt y mà mắng: “Sao không chết cóng ngươi đi”
Ép Trường An khoác thêm một lớp y phục, Hoa Nghi mới chỉ người dưới thành lâu hạ giọng nói: “Có người ngoài, ban đêm ngươi lưu tâm một chút, những ‘người ngoài’ này có khả năng phải đổi thành ‘người trong’, còn có thể biến thành một nửa treo trên thành lâu đấy.”
Trường An thoáng nhìn bên dưới, ngước lên hỏi: “Ngươi muốn ta làm thế nào”
Hoa Nghi uy nghiêm nói: “Người vào bất kể là địch hay khách đều khỏi cần phải ra nữa, nếu bên ngoài lại có ai đến, ta không gật đầu thì một kẻ cũng không được thả vào, chết sống bất luận.”
Lời này khiến Thanh Lương phải rùng mình.
Song ngay sau đó, Hoa Nghi lại cười phá lên, sát ý trong ngôn ngữ lập tức tan thành tro bụi, trong khoảnh khắc là không thấy đâu nữa, thủ lĩnh lại thành một thủ lĩnh ôn hòa dễ thân. Hoa Nghi tháo bầu rượu bên hông, dúi vào tay Trường An: “Ban đêm thành lâu cũng lạnh, cầm lấy cái này mà xua hàn, ta đi đây.”
Trường An đáp một tiếng nhận lấy, rốt cuộc Hoa Nghi vừa đi hai bước lại quay về, dính vào y nói: “Chờ lát nữa ta bảo A Diệp nấu ít thảo dược xua hàn đưa tới cho ngươi.”
Trường An hơi mất kiên nhẫn, muốn y cút cho mau, nhưng rốt cuộc vẫn khắc chế, tốt tính mà gật đầu: “Ừm.”
Ai ngờ Hoa Nghi đi vài bước, lại lần thứ ba lằng nhằng vòng về, sán đến trước mặt y đầy đê tiện, nói: “Không được, ta còn nhớ ra một việc, ta phải hôn ngươi một cái.”
Chưa dứt lời y đã nhắm thời cơ nhanh chóng cúi đầu nắm cằm Trường An, bất ngờ hôn môi Trường An một cái, chỉ cảm thấy mùa đông lạnh giá đầu lưỡi cũng lạnh đến tê rần, chẳng nếm được mùi vị gì, hết sức tiếc nuối.
Chờ y hôn xong, Trường An rốt cuộc hết nhịn nổi, lui lại một bước hỏi: “Ngươi còn việc gì, có thể làm một lần xong xuôi luôn không”
Hoa Nghi thở dài: “Thật là không hiểu phong tình mà.”
Trường An không hiểu phong tình y như một cây cột cắm trong gió lạnh.
Hoa Nghi lắc đầu, sải bước xuống thành lâu, lớn tiếng phân phó thủ vệ: “Mở cửa, cho bọn họ vào.”
Thủ vệ tránh gió bên trong gian phòng nhỏ trên thành lâu, nơi cao gió quá lớn, tiếng người phía dưới thành lâu không nghe rõ, trong gian tránh gió đốt một đống lửa như muối bỏ biển, mấy thú nhân thủ vệ run run tụ lại một chỗ.
Trường An lại dẫn Lộ Đạt và Thanh Lương ra ngoài, trên tuyết địa phản quang, nhân mã đi lại từ nơi cao nhìn thấy rất rõ.
Một thủ vệ ở đằng sau y lớn tiếng nói: “Trường An, ngươi dẫn hai tên nhóc đó ra ngoài làm gì Hóng gió à”
Trường An nhìn chăm chú bóng lưng đám nam nhân tiến vào một lúc không hề quay đầu, nói: “Treo cây thích nhọn bằng gỗ kia lên.”
Đám thủ vệ nghe vậy ngẩn người, một lão thú nhân khá cao tuổi cũng đi ra đây: “Ngươi cần thích nhọn làm gì”
Trường An dùng ngón tay cọ mã đao, thấp giọng nói: “Chuẩn bị treo đầu người.”
Lão thủ vệ biến sắc, hỏi: “Sao cơ”
Trường An chỉ những nam nhân quần áo rách rưới đó, hỏi Lộ Đạt: “Ngươi nhận thấy điều gì rồi”
Lộ Đạt sửng sốt, không ngờ lại có một cuộc thi bất thình lình, liền nheo mắt quan sát cẩn thận.
Chỉ nghe Trường An nói ngay bên tai: “Đao thuật cũng thế, kiếm thuật cũng thế, đều là lợi khí, bởi vậy đến trình độ nhất định, không quan tâm ngươi có bao nhiêu khí lực, mà chỉ quan tâm ngươi có hiểu được đối thủ hay không, hãy nhìn kỹ bả vai, động tác tứ chi và dấu chân của những người đó.”
Lộ Đạt và Thanh Lương nghe thế, vội vàng cùng nhau thò đầu trừng mắt quan sát cẩn thận, song chung quy còn trẻ tuổi, nhất thời không thể nắm được mấu chốt, ngược lại là lão thú nhân thân kinh bách chiến kia nghe vậy cẩn thận cân nhắc giây lát, quay người sải bước về phòng, đá một người trẻ tuổi: “Dậy, dậy hết cho ta, đừng trốn tránh ở đây như rùa đen, ra ngoài canh gác hết cho ta. Mẹ nó, khôi giáp cung tên của lão tử cũng sắp rỉ sét rồi, cuối cùng đã có đám tôn tử mắt mù lao đến!”
Một người trẻ tuổi giật mình biến sắc hỏi: “Cha, thành phòng!”
Lão thú nhân mắng: “Quản chính ngươi cho tốt đi, thủ lĩnh kia tài trí biết bao, không khôn khéo bằng ngươi chắc”
Thanh Lương nghe họ nói chuyện, tay lập tức vã mồ hôi lạnh, gã kinh hoảng thất thố, không thể định thần để ứng phó câu hỏi đột nhiên của Trường An.
Đôi mắt Lộ Đạt lại bỗng nhiên sáng rỡ: “Ta biết rồi! Mấy người trước mặt, khi đi lại bả vai cứng đờ, thân thể lắc lư phạm vi rất nhỏ, đi mặc dù nhanh nhưng cực kỳ vững vàng, khi đung đưa tay hơi mở rộng ra bên ngoài, nguyên do là vì mặc giáp trong quần áo, mấy nam nhân đó rõ ràng vóc dáng không sai biệt lắm với một số người đằng sau, dấu chân lại nặng hơn, đủ thấy trên người mang theo thứ rất nặng, ngoại trừ giáp thì còn có vũ khí.”
Trường An thoáng tươi cười, cảm thấy đồ đệ rất thông minh, rất có cảm giác thành tựu, bèn lấy một viên kẹo mạch nha ra thưởng cho Lộ Đạt.
Lộ Đạt không còn là trẻ con, thân thể cao lớn đứng bên cạnh, nhận “phần thưởng” cho trẻ nhỏ, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Trường An dường như cảm thấy trọng bên này khinh bên kia thì không đúng lắm, lại móc một viên cho Thanh Lương, đáng tiếc Thanh Lương sớm đã mất bình tĩnh, vô thức nắm chặt viên kẹo như phao cứu mạng, vừa không có tâm tình ăn cũng chẳng có tâm tình để xấu hổ, nói vo ve như muỗi: “Thế… Thế người đằng sau thì sao Cũng mang theo binh khí à”
Lão thú nhân sắp xếp xong xuôi trạm gác, tiếp lời Trường An, nói với Thanh Lương: “Những người đằng sau hẳn là bị ép đến, ngươi xem mấy người đi cuối cùng kia, bước chân không được tự nhiên, đủ thấy là đang bị thương, nhưng dẫu vậy vẫn cắn răng đuổi theo người phía trước, vào thành rồi không thấy vui mừng chút nào, ngược lại nơm nớp lo sợ, ta đoán chắc là người nhà đang nằm trên tay kẻ khác, nửa đêm chưa biết chừng chúng ta sẽ phải có một trận chiến – bên trong lẫn bên ngoài.”
Thanh Lương nghe vậy run lẩy bẩy.
Lão thú nhân nhìn gã một cái, khoan thai cảnh cáo: “Hài tử à, ngươi đừng có tè ra quần, tè ở đây không có chỗ thay, một lúc là đóng băng, thời tiết quỷ quái kiểu này, nhất định lạnh rụng luôn đấy.”
Thanh Lương mặt như tên, xanh mét.
Lão thú nhân bất đắc dĩ đành phải cười nói thẳng với Trường An: “Đồ đệ ngươi, ôi… đồ đệ ngươi!”
Quả nhiên, đến nửa đêm hôm nay, Trường An vừa được thay thế nhắm mắt nghỉ ngơi chẳng qua giây lát đã bị người ta lay tỉnh, Lộ Đạt ra sức túm tay áo y: “Sư phụ, có rất nhiều người đến bên ngoài tường!”
Trường An “ừm” một tiếng, ý bảo an tâm chớ nóng, đứng dậy đi ra ngoài gian tránh gió, chỉ thấy lão thú nhân kia quay đầu đưa tay ra hiệu.
Lão này đã lớn tuổi nhưng sát tính không bớt, mắt sáng như ma trơi trong đêm.
Trường An hiểu ý, ôm mã đao lên, thần không biết quỷ không hay đi xuống thành lâu.
Lúc này, mấy bóng đen nhân đêm lẻn đến thành lâu, thành lâu tối om kia như một con cự thú ngủ đông ở đó không hề nhúc nhích, mờ mờ ảo ảo, nhưng cũng có áp lực đáng sợ.
Kẻ đi đầu mở đường là thú thân, hắn bỗng dừng bước, không biết thế nào lại cảm thấy thành lâu kia hơi tà môn.
Kẻ phía sau thúc giục: “Làm gì thế Sao rồi”
Cự thú không tiện nói chuyện, chỉ đành nôn nóng dùng chân trước cào tuyết địa, lập tức bị kẻ theo đuôi đạp một phát: “Mở cửa mà thôi, đâu có bảo ngươi giết người, lá gan còn chưa to bằng tay thủ lĩnh đại ngốc bên này.”
Lại một kẻ nói: “Hắc Phong lão đại làm sao biết thủ lĩnh này là một tên ngốc lớn gan Lúc đầu ta còn bảo dẫn mấy phụ nhân giả làm bộ lạc, không ngờ chỉ thế này mà hắn cũng cho chúng ta vào.”
Kẻ nói trước hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thì biết cái gì, thủ lĩnh nơi đây dựng tường thành như vậy, bao một nơi lớn như thế, dã tâm hiển nhiên không nhỏ, đương nhiên cần nhiều người hơn, mới có thể thủ được nhiều nơi hơn, hắn phải rất vui lòng khi có người đến nương tựa, có đám phế vật kia níu chân, hắn biết ngay đây là một đám ‘dân chạy nạn’, không lý nào lại không cho vào.”
Trong khi nói chuyện, cự thú kia và mấy người lại tiến lên vài bước.
Chính vào lúc này, dị biến thình lình sinh ra.
Trong bóng tối đột nhiên có một cây đuốc sáng lóa cả mắt, đúng lúc này, một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, tay nói chuyện chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu thốc vào đầy mặt, chưa kịp ngậm miệng đã bị vị tanh bắn đầy vào.
Cự thú đi trước nhất bị chém đầu chính trong chớp mắt này.
Cho đến lúc này, họ mới trông thấy đằng sau cây đuốc nọ là một nam nhân trẻ tuổi không nhìn rõ mặt, người này vung tay cắm cây đuốc lên hốc tường thành, ánh lửa sáng ngời chiếu rọi một thanh mã đao nhỏ máu.
Tác giả :
Priest