Thư Tình
Chương 25
Lúc này đây, vẫn là Thiệu Chuẩn lái xe chở Khang Kế thẳng đường mà chạy. Khang Kế không biết đi đến phương nào, cũng không để ý. Tay vòng qua thắt lưng Thiệu Chuẩn, đầu dựa vào lưng Thiệu Chuẩn, hít sâu một hơi, hận chính mình thật sự là vô dụng mà. Tham luyến ấm áp nhất thời này.
Thiệu Chuẩn ở phía trước cũng là vẻ mặt mê man, bản thân nhất thời xúc động kéo Khang Kế tới bên người, rốt cuộc đúng hay không? Rốt cục vẫn là kháng cự không được sao? Nhìn Khang Kế tiếp nhận nước và khăn mặt trên tay nữ sinh khác, thấy Khang Kế cười với nữ sinh khác, xem Khang Kế cùng người khác tắm rửa. Lòng Thiệu Chuẩn một trận một trận buộc chặt. Thì ra, vẫn là không được. Khang Kế là của mình, vĩnh viễn chỉ có thể là của Thiệu Chuẩn này.
Khang Kế hệt như lúc bị bệnh lần trước, bàn tay đặt trên lưng ôm lấy mình, hô hấp từng đợt từng đợt phả trên lưng mình. Thiệu Chuẩn cảm thấy trên người một trận một trận tê dại, quả nhiên vẫn là lâu lắm rồi, lâu lắm không gần gũi cậu ấy, thật sự là một đứa ngốc. Lâu như vậy tới nay thật không biết kẻ bị tra tấn là ai, thằng nhóc này lại sống vui sướng hơn mình nữa. Thiệu Chuẩn thực sự chẳng có sức mà oán hận.
Vòng mấy vòng, đến nơi. Đến rồi, Thiệu Chuẩn lại có chút do dự, vừa rồi là xúc động nhất thời, thật sự nên đưa cậu ấy vào? Hắn nếu có thể không có mình vẫn có thể sống vui vẻ, mình có tất yếu phải đem hắn nhúng chàm?
“Ế, đây không phải nhà trọ lần trước đến chúc mừng sao? ” Khang Kế có chút buồn bực cũng có chút hưng phấn hỏi, nghĩ đến đêm hôm đó tựa như ảo mộng, nhớ lại làm trong lòng tràn ngập chờ đợi.
“Ừ, đúng đấy.” Thiệu Chuẩn giương mắt nhìn nhìn kiến trúc quen thuộc, nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Quên đi, hôm nay xem như tôi sai. Khang Kế, cậu về nhà đi.”
“Về nhà? ” Khang Kế sửng sốt một chút, này xem như lại một lần nữa cự tuyệt mình sao? Có người không phân rõ phải trái như vậy sao? Lôi mình đi lại bảo mình về, Thiệu Chuẩn cậu cũng quá mức tác quái rồi chẳng phải sao?! Khang Kế cho dù là Bồ Tát cũng sẽ phát hỏa thôi.
Khang Kế kéo Thiệu Chuẩn qua một cái, vẻ mặt nghiêm túc đi vào nhà trọ, không nói gì, đăng ký, lên lầu. Sau khi vào cửa, ấn Thiệu Chuẩn lên cánh cửa, dữ dằn nói: “Thiệu Chuẩn, không được đùa bỡn mình nữa! Mình không chịu nổi lần thứ hai.” Nói xong, hôn ập đến cứ như trận bão.
Một cái hôn này, hai người mới cảm giác bản thân giống như con thú hoang cơ khát, hết thảy đều buông xuôi, cố gắng ôm, cố gắng ép đối phương vào trong thân thể. Mong nhớ, rất mong nhớ. Kết thúc một trận cường hôn, kích tình mênh mông, lại vô lực tiếp tục. Thiệu Chuẩn thở hổn hển, nhắm mắt lại, ngồi dưới đất nghĩ thầm, Khang Kế là của mình, chỉ có thể là của mình. Chính mình làm sao có thể chịu được, sao có thể chịu được chia lìa lâu như vậy? Đây không gọi là trả thù, thuần túy là tự ngược.
Mở mắt ra thấy Khang Kế vẻ mặt đỏ hồng ngồi dưới đất, cặp mắt sáng quắc nhìn mình, không khỏi buồn cười, chớp mi: “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy à? ”
Khang Kế si ngốc nhìn, đưa tay tới vuốt mặt Thiệu Chuẩn, chậm rãi nói: ” Thật là đã lâu không thấy. Thiệu Chuẩn, mình rất nhớ cậu.”
Nói xong thì sát đến hôn môi, một phát ôm gọn lấy Thiệu Chuẩn, đặt ở trên giường, nằm úp lên người Thiệu Chuẩn. Nhìn Thiệu Chuẩn gần như vậy, Khang Kế nói không nên lời là chua xót hay là hoan hỉ. Làn da vẫn trắng như vậy, lông mi vẫn dài như vậy, đôi môi vẫn mê người như vậy. Thiệu Chuẩn, cái tên trong lòng niệm một lần rồi lại một lần, rốt cục hôm nay có thể nói ra. Khang Kế thì thào bên môi Thiệu Chuẩn, ủy ủy khuất khuất nói: “ Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, yêu mỗi mình thôi được không? Đừng yêu người khác? Đừng có bạn gái, được không?”
“Ồ? Vì cái gì? Vì cái gì tôi phải yêu mỗi mình cậu? Vì cái gì tôi không cần có bạn gái? ” Thiệu Chuẩn có chút buồn cười nhìn Khang Kế năn nỉ mình, cũng không đẩy ra, chỉ kê hai tay dưới đầu, biểu tình như cười như không mà hỏi lại.
“Bởi vì, bởi vì…” Khang Kế nhíu mày, xoay người Thiệu Chuẩn lại. Trong lòng nóng nóng, Khang Kế nghiêng đầu chôn trong ngực Thiệu Chuẩn, rốt cục đem tâm tư ẩn giấu trong lòng mấy năm, giáp mặt nói ra: ” Bởi vì, Thiệu Chuẩn, mình rất thích cậu, nếu cậu yêu người khác, mình sẽ đau lòng lắm.”
“Đau lòng sao? Tôi không thấy vậy.” Lông mày Thiệu Chuẩn nhíu lại, nghĩ đến tình cảnh hôm nay liền giận dữ, người kia vô tâm vô phế còn nói cái gì mà đau lòng?! Nói: “Tôi thấy hôm nay cậu rất vui vẻ mà? Còn ở đó vẫy tay với các nữ sinh đùa đến quên trời đất luôn ấy chứ.”
“Hi hi, hi hi,” Khang Kế cười gượng hai tiếng: “Mình còn không phải là khổ trung tầm hoan sao?” Thấy Thiệu Chuẩn vẫn là biểu tình băng sơn, nghĩ nghĩ, thở dài, dùng giọng điệu ai oán nói tiếp: “Mình nghĩ hôm nay là một lần cuối cùng, cho nên mới làm càn như vậy.”
“Cái gì một lần cuối cùng? ” Thiệu Chuẩn vừa nghe có chút mông lung, mắt nhìn chằm chằm Khang Kế hỏi.
“Mẹ thấy mình gần đây không muốn đến trường, nói là để cho mình tạm nghỉ học ở nhà bán cá cũng tốt, mình đồng ý rồi. ” Khang Kế được Thiệu Chuẩn đồng tình mới đem chuyện hai năm rõ mười nói hết.
“Tạm nghỉ học?! ” Thiệu Chuẩn ngẩn ra, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Khang Kế ghì chặt xuống đó không cho động đậy, đành phải lôi đầu Khang Kế đang chôn trong ngực mình ra, bắt buộc hắn nhìn thẳng hai mắt mình, nói: “Tạm nghỉ học?! Cậu dám! Cậu tuổi này không đi học, làm cái gì?! Người nhà cậu điên rồi sao?!”
Khang Kế thấy Thiệu Chuẩn nói bằng giọng điệu lão khí hoành thu giống hệt ông cụ non, không khỏi trong lòng vui mừng, cười thầm hai tiếng. Cố tình vờ không hiểu chớp mi nói: “Mình không đi học cũng có thể bán cá, mẹ nói mình không kém hơn ba đâu. Họ mới không điên, là mình điên rồi. Mình rất ngốc, mình vẫn nghĩ đến cậu, mình không có cách nào, không thể tới gần cậu mà vẫn nhìn thấy cậu. Ba mẹ là dựa theo ý của mình mà quyết định thôi. Ai…”
Tư vị trong lòng Thiệu Chuẩn là nói không nên lời, rõ ràng là người này phản bội trước, mà sao bây giờ ngược lại thủ phạm là chính mình chứ? Nhưng là, dù thế nào cũng không có khả năng để Khang Kế rời xa mình nữa, không chỉ là hắn chịu không nổi, chính mình cũng vạn vạn lần không thể chịu nổi lần thứ hai. Thiệu Chuẩn ôm lấy Khang Kế hỏi: “Giáng sinh năm trước, mình không có cùng cậu, cậu trải qua như thế nào?”
“Giáng sinh năm trước?” Khang Kế không biết sao Thiệu Chuẩn lại chuyển đề tài nhanh như vậy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Đii ăn thịt bò với em gái thôi.”
“Em gái? ” Thiệu Chuẩn đột nhiên muốn cuồng tiếu, thật không biết mình sao lại bởi vì lý do vớ vẩn ấy mà đưa ra quyết định điên cuồng như vậy. Thiệu Chuẩn cười buồn bã nói: “Cậu cõng em gái đi à? Thật đúng là lớn mật nha.”
“A? Cậu thấy hả? ” Khang Kế ngượng ngùng cười cười: “Em gái rất ngoan lại còn nhỏ, nó yêu cầu như vậy, mình sao lại không đồng ý được.”
” Vậy, cậu cũng cõng mình đi.” Thiệu Chuẩn cười tủm tỉm chậm rãi nói: “Cậu cõng mình đi một vòng quanh nhà trọ, mình đồng ý với cậu, không thương người khác, không có bạn gái.” Thiệu Chuẩn không biết là tâm lý gì, xem như là ghen ư? Ăn dấm với em gái người ta? Tự mình cũng cảm thấy bản thân nhàm chán quá chừng, nhưng là không nhịn được.
” Cõng… cõng cậu?” Khang Kế ngây người.
===
*khổ trung tầm hoan: tìm niềm vui trong đau khổ
*lão khí hoành thu: làm bộ người lớn, ra vẻ già dặn
Thiệu Chuẩn ở phía trước cũng là vẻ mặt mê man, bản thân nhất thời xúc động kéo Khang Kế tới bên người, rốt cuộc đúng hay không? Rốt cục vẫn là kháng cự không được sao? Nhìn Khang Kế tiếp nhận nước và khăn mặt trên tay nữ sinh khác, thấy Khang Kế cười với nữ sinh khác, xem Khang Kế cùng người khác tắm rửa. Lòng Thiệu Chuẩn một trận một trận buộc chặt. Thì ra, vẫn là không được. Khang Kế là của mình, vĩnh viễn chỉ có thể là của Thiệu Chuẩn này.
Khang Kế hệt như lúc bị bệnh lần trước, bàn tay đặt trên lưng ôm lấy mình, hô hấp từng đợt từng đợt phả trên lưng mình. Thiệu Chuẩn cảm thấy trên người một trận một trận tê dại, quả nhiên vẫn là lâu lắm rồi, lâu lắm không gần gũi cậu ấy, thật sự là một đứa ngốc. Lâu như vậy tới nay thật không biết kẻ bị tra tấn là ai, thằng nhóc này lại sống vui sướng hơn mình nữa. Thiệu Chuẩn thực sự chẳng có sức mà oán hận.
Vòng mấy vòng, đến nơi. Đến rồi, Thiệu Chuẩn lại có chút do dự, vừa rồi là xúc động nhất thời, thật sự nên đưa cậu ấy vào? Hắn nếu có thể không có mình vẫn có thể sống vui vẻ, mình có tất yếu phải đem hắn nhúng chàm?
“Ế, đây không phải nhà trọ lần trước đến chúc mừng sao? ” Khang Kế có chút buồn bực cũng có chút hưng phấn hỏi, nghĩ đến đêm hôm đó tựa như ảo mộng, nhớ lại làm trong lòng tràn ngập chờ đợi.
“Ừ, đúng đấy.” Thiệu Chuẩn giương mắt nhìn nhìn kiến trúc quen thuộc, nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói: “Quên đi, hôm nay xem như tôi sai. Khang Kế, cậu về nhà đi.”
“Về nhà? ” Khang Kế sửng sốt một chút, này xem như lại một lần nữa cự tuyệt mình sao? Có người không phân rõ phải trái như vậy sao? Lôi mình đi lại bảo mình về, Thiệu Chuẩn cậu cũng quá mức tác quái rồi chẳng phải sao?! Khang Kế cho dù là Bồ Tát cũng sẽ phát hỏa thôi.
Khang Kế kéo Thiệu Chuẩn qua một cái, vẻ mặt nghiêm túc đi vào nhà trọ, không nói gì, đăng ký, lên lầu. Sau khi vào cửa, ấn Thiệu Chuẩn lên cánh cửa, dữ dằn nói: “Thiệu Chuẩn, không được đùa bỡn mình nữa! Mình không chịu nổi lần thứ hai.” Nói xong, hôn ập đến cứ như trận bão.
Một cái hôn này, hai người mới cảm giác bản thân giống như con thú hoang cơ khát, hết thảy đều buông xuôi, cố gắng ôm, cố gắng ép đối phương vào trong thân thể. Mong nhớ, rất mong nhớ. Kết thúc một trận cường hôn, kích tình mênh mông, lại vô lực tiếp tục. Thiệu Chuẩn thở hổn hển, nhắm mắt lại, ngồi dưới đất nghĩ thầm, Khang Kế là của mình, chỉ có thể là của mình. Chính mình làm sao có thể chịu được, sao có thể chịu được chia lìa lâu như vậy? Đây không gọi là trả thù, thuần túy là tự ngược.
Mở mắt ra thấy Khang Kế vẻ mặt đỏ hồng ngồi dưới đất, cặp mắt sáng quắc nhìn mình, không khỏi buồn cười, chớp mi: “Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy à? ”
Khang Kế si ngốc nhìn, đưa tay tới vuốt mặt Thiệu Chuẩn, chậm rãi nói: ” Thật là đã lâu không thấy. Thiệu Chuẩn, mình rất nhớ cậu.”
Nói xong thì sát đến hôn môi, một phát ôm gọn lấy Thiệu Chuẩn, đặt ở trên giường, nằm úp lên người Thiệu Chuẩn. Nhìn Thiệu Chuẩn gần như vậy, Khang Kế nói không nên lời là chua xót hay là hoan hỉ. Làn da vẫn trắng như vậy, lông mi vẫn dài như vậy, đôi môi vẫn mê người như vậy. Thiệu Chuẩn, cái tên trong lòng niệm một lần rồi lại một lần, rốt cục hôm nay có thể nói ra. Khang Kế thì thào bên môi Thiệu Chuẩn, ủy ủy khuất khuất nói: “ Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, yêu mỗi mình thôi được không? Đừng yêu người khác? Đừng có bạn gái, được không?”
“Ồ? Vì cái gì? Vì cái gì tôi phải yêu mỗi mình cậu? Vì cái gì tôi không cần có bạn gái? ” Thiệu Chuẩn có chút buồn cười nhìn Khang Kế năn nỉ mình, cũng không đẩy ra, chỉ kê hai tay dưới đầu, biểu tình như cười như không mà hỏi lại.
“Bởi vì, bởi vì…” Khang Kế nhíu mày, xoay người Thiệu Chuẩn lại. Trong lòng nóng nóng, Khang Kế nghiêng đầu chôn trong ngực Thiệu Chuẩn, rốt cục đem tâm tư ẩn giấu trong lòng mấy năm, giáp mặt nói ra: ” Bởi vì, Thiệu Chuẩn, mình rất thích cậu, nếu cậu yêu người khác, mình sẽ đau lòng lắm.”
“Đau lòng sao? Tôi không thấy vậy.” Lông mày Thiệu Chuẩn nhíu lại, nghĩ đến tình cảnh hôm nay liền giận dữ, người kia vô tâm vô phế còn nói cái gì mà đau lòng?! Nói: “Tôi thấy hôm nay cậu rất vui vẻ mà? Còn ở đó vẫy tay với các nữ sinh đùa đến quên trời đất luôn ấy chứ.”
“Hi hi, hi hi,” Khang Kế cười gượng hai tiếng: “Mình còn không phải là khổ trung tầm hoan sao?” Thấy Thiệu Chuẩn vẫn là biểu tình băng sơn, nghĩ nghĩ, thở dài, dùng giọng điệu ai oán nói tiếp: “Mình nghĩ hôm nay là một lần cuối cùng, cho nên mới làm càn như vậy.”
“Cái gì một lần cuối cùng? ” Thiệu Chuẩn vừa nghe có chút mông lung, mắt nhìn chằm chằm Khang Kế hỏi.
“Mẹ thấy mình gần đây không muốn đến trường, nói là để cho mình tạm nghỉ học ở nhà bán cá cũng tốt, mình đồng ý rồi. ” Khang Kế được Thiệu Chuẩn đồng tình mới đem chuyện hai năm rõ mười nói hết.
“Tạm nghỉ học?! ” Thiệu Chuẩn ngẩn ra, vội vàng muốn đứng dậy, lại bị Khang Kế ghì chặt xuống đó không cho động đậy, đành phải lôi đầu Khang Kế đang chôn trong ngực mình ra, bắt buộc hắn nhìn thẳng hai mắt mình, nói: “Tạm nghỉ học?! Cậu dám! Cậu tuổi này không đi học, làm cái gì?! Người nhà cậu điên rồi sao?!”
Khang Kế thấy Thiệu Chuẩn nói bằng giọng điệu lão khí hoành thu giống hệt ông cụ non, không khỏi trong lòng vui mừng, cười thầm hai tiếng. Cố tình vờ không hiểu chớp mi nói: “Mình không đi học cũng có thể bán cá, mẹ nói mình không kém hơn ba đâu. Họ mới không điên, là mình điên rồi. Mình rất ngốc, mình vẫn nghĩ đến cậu, mình không có cách nào, không thể tới gần cậu mà vẫn nhìn thấy cậu. Ba mẹ là dựa theo ý của mình mà quyết định thôi. Ai…”
Tư vị trong lòng Thiệu Chuẩn là nói không nên lời, rõ ràng là người này phản bội trước, mà sao bây giờ ngược lại thủ phạm là chính mình chứ? Nhưng là, dù thế nào cũng không có khả năng để Khang Kế rời xa mình nữa, không chỉ là hắn chịu không nổi, chính mình cũng vạn vạn lần không thể chịu nổi lần thứ hai. Thiệu Chuẩn ôm lấy Khang Kế hỏi: “Giáng sinh năm trước, mình không có cùng cậu, cậu trải qua như thế nào?”
“Giáng sinh năm trước?” Khang Kế không biết sao Thiệu Chuẩn lại chuyển đề tài nhanh như vậy, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Đii ăn thịt bò với em gái thôi.”
“Em gái? ” Thiệu Chuẩn đột nhiên muốn cuồng tiếu, thật không biết mình sao lại bởi vì lý do vớ vẩn ấy mà đưa ra quyết định điên cuồng như vậy. Thiệu Chuẩn cười buồn bã nói: “Cậu cõng em gái đi à? Thật đúng là lớn mật nha.”
“A? Cậu thấy hả? ” Khang Kế ngượng ngùng cười cười: “Em gái rất ngoan lại còn nhỏ, nó yêu cầu như vậy, mình sao lại không đồng ý được.”
” Vậy, cậu cũng cõng mình đi.” Thiệu Chuẩn cười tủm tỉm chậm rãi nói: “Cậu cõng mình đi một vòng quanh nhà trọ, mình đồng ý với cậu, không thương người khác, không có bạn gái.” Thiệu Chuẩn không biết là tâm lý gì, xem như là ghen ư? Ăn dấm với em gái người ta? Tự mình cũng cảm thấy bản thân nhàm chán quá chừng, nhưng là không nhịn được.
” Cõng… cõng cậu?” Khang Kế ngây người.
===
*khổ trung tầm hoan: tìm niềm vui trong đau khổ
*lão khí hoành thu: làm bộ người lớn, ra vẻ già dặn
Tác giả :
Phạm Tỉnh