Thủ Tịch Ngự Y
Chương 270-1: Hoa thị nắn xương
Tăng Nghị từ trong đám người xuyên qua, phát hiện nơi này còn có người kinh doanh.
Có người cho thuê ghế dựa, năm đồng một giờ. Người đến chỉnh xương, đại bộ phận đều là thắt lưng đau, không thể đứng lâu. Cho nên việc cho thuê ghế dựa buôn bán cũng không tệ lắm. Có đến năm sáu người cho thuê.
Còn có người hành nghề lái xe ôm. Người vào đây đều phải mang theo tấm chụp phim, nhưng có người từ tỉnh ngoài đến, không có mang theo phim chụp X-quang, lại không thông thuộc đường phố ở Vinh Thành. Những người này liền phụ trách đưa người bệnh đến bệnh viện gần nhất để chụp phim, rồi chở trở về. Mỗi lần đi là năm mươi đồng qua lại. Giá này chẳng rẻ chút nào. Bình thường ngồi xe taxi từ phía nam Vinh Thành đến phía bắc Vinh Thành cũng chỉ có hơn ba mươi đồng. Huống chi, bệnh viện Tây y gần nhất cách nơi này cũng chỉ có hai con đường, khoảng bảy tám trăm mét là cùng.
Đừng nói là Tăng Nghị, ngay cả Tô Kiện Thuần ở phía sau hắn hôm nay cũng là mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức. Phòng khám này hoàn toàn chính là một xã hội thu nhỏ. Tam sắc cửu lưu, ngũ sắc nhân đẳng, đầy đủ mọi thứ, so với bệnh viện tình huống còn muốn phức tạp hơn.
Tăng Nghị bước đến bậc thang trước lầu nói:
- Thật phiền quá, tôi muốn hỏi một chút.
- Đang làm gì? Lui lại phía sau.
Gã béo trung niên lập tức cây gậy quét ra, trúng vào đùi Tăng Nghị, sau đó không kiên nhẫn quát:
- Lui lại đằng sau. Đằng sau lui.
Động tác này, giọng điệu này đều khiến Tăng Nghị rất không thoải mái. Hoàn toàn giống như một giáo viên nhà trẻ đang dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi. Tuy nhiên, Tăng Nghị vẫn cố kiên trì nói:
- Tôi muốn hỏi, muốn bốc số có phải ở đây hay không….
- Lỗ tai của cậu có vấn đề à? Hay là nghe không hiểu tiếng người?
Gã béo trung niên đứng lên. Tăng Nghị còn chưa phát hỏa thì gã đã phát hỏa trước, cầm cây gậy chỉ ra đằng sau, quát:
- Tôi bảo cậu lui về phía sau, lui về phía sau. Nói năm sáu lần như vậy, cậu cũng phải nghe thấy một lần chứ. Tôi nói cho cậu nghe, ra cửa chính bệnh viện, quẹo trái, cách đó hai con đường chính là một phòng khám có treo bảng khám tai. Mau đến đó khám lại đi.
Diệp Thanh Hạm lập tức tức giận. Tăng Nghị đã rất nhã nhặn khi hỏi thăm ông, ông nếu không muốn trả lời thì cũng không nên dùng ngôn ngữ như vậy để làm tổn thương người khác chứ:
- Sao lại ăn nói như thế chứ? Ông có biết nói chuyện lịch sự hay không?
- Thế thì sao? Cô là bác sĩ hay ở đây là bác sĩ?
Gã béo trung niên liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hạm. Đây là nhắc nhở cô đấy. Đừng quên, cô đến là xem bệnh. Muốn xem bệnh thì tốt nhất nên thành thật cho tôi.
- Tôi nói không đủ rõ ràng à? Lui ra đằng sau. Để mọi người đều nghe một chút, xem lời nói của tôi ai nghe không hiểu. Có chăng là có người lỗ tai quá dài, không nghe được tiếng người.
Diệp Thanh Hạm sắc mặt giận dữ, bước lên bậc thang một bước. Cô đây là không kềm chế nổi.
Tăng Nghị duỗi tay ra, kéo lấy Diệp Thanh Hạm. Với cái hạng chó trông cửa này không cần phải chấp nhặt. Huống chi, cái quan trọng không phải là ở đây mà là đằng sau cánh cửa chống trộm đó.
Gã béo trung niên thấy Diệp Thanh Hạm còn dám trở mặt thì duỗi tay ra, đẩy Tăng Nghị:
- Tôi lặp lại lần nữa, lui ra đằng sau.
Tô Kiện Thuần thắt lưng muốn cong lại, bất cứ lúc nào cũng sẵn sáng ra tay. Y biết Tăng Nghị sở dĩ không tức giận chính là muốn vào bên trong để xem, cho nên mới chịu đựng như vậy. Nhưng lúc này thấy gã béo trung niên muốn giơ tay đẩy Tăng Nghị, Tô Kiện Thuần không nhịn nữa. Y sợ Tăng Nghị bị thương.
Gã béo trung niên lập tức muốn đụng tới Tăng Nghị, Tăng Nghị đột nhiên lui về sau một bước, kéo Diệp Thanh Hạm xuống một bậc thang.
Bên cạnh Thôi Ân Hi cũng khẩn trương đỡ lấy Tăng Nghị, sau đó quát lớn:
- Tôi cảnh cáo ông. Anh ấy trên người đang bị thương, ông nếu dám động thủ lần nữa, chúng tôi không khách khí với ông đâu.
Thôi Ân Hi xem ra cũng tức giận. Thấy gã béo trung niên răn dạy người khác, và răn dạy Tăng Nghị là hai loại cảm giác khác nhau. Cô lúc này tức giận đến xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
Gã béo trung niên hừ lạnh một tiếng. Tới nơi này người nào mà không mang thương tích trên người. Đã bị thương rồi mà còn dám đùa giỡn với tôi. Muốn chết à? Gã căn bản không đem lời cảnh cáo của Thôi Ân Hi vào mắt, lại đi tới trước một bước, cây gậy đảo qua:
- Lui về sau, lui về phía sau.
Cây gậy của gã béo trung niên thiếu chút nữa là đánh trúng vào mặt Tăng Nghị. Tăng Nghị đành phải một tay túm Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm lui tiếp xuống một bậc thang.
Cây gậy của gã béo trung niên liên tiếp quét vài cái làm cho Tăng Nghị liên tục lui về phía sau, cuối cùng chẳng còn bậc thang nào để bước xuống nữa, lại còn cách bậc thang cuối cùng ba bước.
Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm tức giận vô cùng. Nếu không phải băn khoăn đến vết thương trên người Tăng Nghị, hai người sợ là sẽ vung tay, giãy ra khỏi Tăng Nghị, đến tranh luận với gã béo trung niên. Đây là giọng điệu ức hiếp người quá đáng. Cái mõm đó căn bản chẳng khác gì heo chó ngoài đường.
Tô Kiện Thuần hừ lạnh một tiếng. Y đã ghi nhớ bộ dạng của gã béo trung niên này trong đầu. Chờ đó, khi nào trở lại bố sẽ thu thập mày.
- Đứng ở nơi đó đi.
Gã béo trung niên từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt coi rẻ. Sau đó ngồi trở lại chiếc ghế nằm của mình, cây gậy trong tay quay quay, nhếch chân lên bắt chéo, nói:
- Nói đi, có chuyện gì?
Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm vừa nghe thì phổi muốn nổ tung. Gã mập này vô duyên vô cớ răn dạy người khác, hóa ra chỉ vì muốn cho người đó đứng đúng vị trí gã chỉ, như thế mới nói chuyện được. Đúng là khinh người quá đáng mà.
Tăng Nghị cũng không có hứng trí nói chuyện với gã béo trung niên. Hắn liếc nhìn Tô Kiện Thuần, thầm nghĩ ai nói mặt chính phủ, nha môn khó coi, nói khó nghe. Nhưng so với người trước mắt thì sợ là bệnh chưa khỏi thì đã chết vì tức rồi.
Tô Kiện Thuần nhìn thấy sắc mặt của Tăng Nghị, đi tới phía trước một bước, nói:
- Ông anh, có phải đến khám bác sĩ Hoa thì xếp hàng ở trong này?
Gã béo trung niên hừ từ trong lỗ mũi, lấy cây gậy chỉ xuống chân Tô Kiện Thuần. nói:
- Cứ đứng ở đó đi, chờ tôi kêu tên của cậu.
Tô Kiện Thuần căn bản cũng không để ý. Tăng Nghị không gọi điện thoại hẹn trước thì như thế nào được gọi tên chứ. Y trực tiếp tiến lên bậc thang rồi nói:
- Ông anh, tôi thấy tên người nhà của tôi không có ở trong danh sách.
Gã béo trung niên không kiên nhẫn vung tay, nói:
- Đều có, đều có. Ai cho phép cậu đi lên, đi xuống. Mau đi xuống chờ tôi gọi tên.
Tô Kiện Thuần tiến lên hai bước, không đợi gã béo trung niên phát tác, một tay cầm lấy chiếc ghế dựa của gã, sau đó cười ha hả, nói:
- Phiền anh nhìn lại xem tên của tôi rốt cuộc có ở trên đó hay không?
- Đi xuống, đứng ở dưới đã tốt lắm rồi, rồi hãy nói chuyện với tôi.
Gã béo trung niên khá tức giận:
- Có nghe hiểu không?
Thừa dịp người không chú ý, Tô Kiện Thuần đặt hai trăm đồng, nhét vào trang giấy viết danh sách của gã béo trung niên:
- Anh xem, tôi đã bước lên đây rồi thì hãy nhìn qua cho một cái.
Gã béo trung niên đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức nhét ra trang giấy đằng sau, kẹp chặt hai trăm đồng lại, lúc này sắc mặt tốt hơn một chút:
- Nói đi, tên là gì?
- Trương Đại Dũng!
Tô Kiện Thuần thuận miệng nói một cái tên.
Gã béo trung niên tùy tiện nhìn vào một trang giấy, nói:
- Gấp cái gì mà gấp, tên của cậu không phải ở trong này sao? Một người nữa là đến cậu đấy.
Tô Kiện Thuần trong lòng cười lạnh. Chó má, bố chỉ tùy tiện gọi một cái tên, vậy mà trong danh sách lại nằm ngay tên đầu tiên. Hóa ra ông cố ý quở trách người khác, là ngại người khác không đưa tiền lì xì cho ông. Hôm nay bố đã phát cho ông một bao lì xì lớn đấy.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Cây gậy của gã béo trung niên ngay bên cạnh vẽ một vòng tròn:
- Nếu lên đây thì đứng ở nơi này chờ đi.
Tô Kiện Thuần hướng bên cạnh đứng lại, trên mặt không chút biểu hiện, nhưng trong lòng đang cân nhắc nên thu thập gã béo trung niên này.
Lúc này cánh cửa chống trộm mở ra, bốn người bệnh liền bước ra. Chính là đám người vừa mới đi vào.
Tăng Nghị nhìn thời gian, phát hiện lúc này chỉ mới hơn ba phút. Hiệu suất này có thể nói là kinh người.
Gã béo trung niên lại bắt đầu điểm danh. Chờ gã gọi đủ mười người thì mười người bên trong cũng đều ra hết. Mười người này lại tiếp tục đi vào bên trong.
Tăng Nghị nhấc chân muốn đi vào, Tô Kiện Thuần tự nhiên là phải đuổi theo. Gã béo trung niên liền lên tiếng:
- Không được mang theo người nhà. Người nào là người bệnh thì để tự người đó đi vào.
- Không có việc gì, tôi tự mình vào.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, ra hiệu Tô Kiện Thuần không cần đi cùng. Hắn còn lách người sang một bên, để cho chín người đằng sau vào trước, còn mình thì đi cuối cùng.
Phòng không lớn, khoảng hơn hai mươi mét vuông. Bức tường bên tay trái bày bảy tám cái ghế dựa. Bức tường bên tay phải có ba cái giường cứng ngắc, bên trên đặt thêm một tấm nệm.
- Cứ theo thứ tự, từng người tiến lên. Mau chuẩn bị tấm phim chụp.
Ngoài cửa bày một cái bàn, có một người trẻ tuổi, sắc mặt kiêu ngạo. Trên bàn bày một chồng tiền giấy màu hồng. Xem ra đây mới là người chân chính thu tiền. Đống tiền trước mặt ít nhất cũng có đến một triệu bảy, một triệu tám bạc.
Có người cho thuê ghế dựa, năm đồng một giờ. Người đến chỉnh xương, đại bộ phận đều là thắt lưng đau, không thể đứng lâu. Cho nên việc cho thuê ghế dựa buôn bán cũng không tệ lắm. Có đến năm sáu người cho thuê.
Còn có người hành nghề lái xe ôm. Người vào đây đều phải mang theo tấm chụp phim, nhưng có người từ tỉnh ngoài đến, không có mang theo phim chụp X-quang, lại không thông thuộc đường phố ở Vinh Thành. Những người này liền phụ trách đưa người bệnh đến bệnh viện gần nhất để chụp phim, rồi chở trở về. Mỗi lần đi là năm mươi đồng qua lại. Giá này chẳng rẻ chút nào. Bình thường ngồi xe taxi từ phía nam Vinh Thành đến phía bắc Vinh Thành cũng chỉ có hơn ba mươi đồng. Huống chi, bệnh viện Tây y gần nhất cách nơi này cũng chỉ có hai con đường, khoảng bảy tám trăm mét là cùng.
Đừng nói là Tăng Nghị, ngay cả Tô Kiện Thuần ở phía sau hắn hôm nay cũng là mở rộng tầm mắt, mở mang kiến thức. Phòng khám này hoàn toàn chính là một xã hội thu nhỏ. Tam sắc cửu lưu, ngũ sắc nhân đẳng, đầy đủ mọi thứ, so với bệnh viện tình huống còn muốn phức tạp hơn.
Tăng Nghị bước đến bậc thang trước lầu nói:
- Thật phiền quá, tôi muốn hỏi một chút.
- Đang làm gì? Lui lại phía sau.
Gã béo trung niên lập tức cây gậy quét ra, trúng vào đùi Tăng Nghị, sau đó không kiên nhẫn quát:
- Lui lại đằng sau. Đằng sau lui.
Động tác này, giọng điệu này đều khiến Tăng Nghị rất không thoải mái. Hoàn toàn giống như một giáo viên nhà trẻ đang dạy dỗ một đứa trẻ ba tuổi. Tuy nhiên, Tăng Nghị vẫn cố kiên trì nói:
- Tôi muốn hỏi, muốn bốc số có phải ở đây hay không….
- Lỗ tai của cậu có vấn đề à? Hay là nghe không hiểu tiếng người?
Gã béo trung niên đứng lên. Tăng Nghị còn chưa phát hỏa thì gã đã phát hỏa trước, cầm cây gậy chỉ ra đằng sau, quát:
- Tôi bảo cậu lui về phía sau, lui về phía sau. Nói năm sáu lần như vậy, cậu cũng phải nghe thấy một lần chứ. Tôi nói cho cậu nghe, ra cửa chính bệnh viện, quẹo trái, cách đó hai con đường chính là một phòng khám có treo bảng khám tai. Mau đến đó khám lại đi.
Diệp Thanh Hạm lập tức tức giận. Tăng Nghị đã rất nhã nhặn khi hỏi thăm ông, ông nếu không muốn trả lời thì cũng không nên dùng ngôn ngữ như vậy để làm tổn thương người khác chứ:
- Sao lại ăn nói như thế chứ? Ông có biết nói chuyện lịch sự hay không?
- Thế thì sao? Cô là bác sĩ hay ở đây là bác sĩ?
Gã béo trung niên liếc mắt nhìn Diệp Thanh Hạm. Đây là nhắc nhở cô đấy. Đừng quên, cô đến là xem bệnh. Muốn xem bệnh thì tốt nhất nên thành thật cho tôi.
- Tôi nói không đủ rõ ràng à? Lui ra đằng sau. Để mọi người đều nghe một chút, xem lời nói của tôi ai nghe không hiểu. Có chăng là có người lỗ tai quá dài, không nghe được tiếng người.
Diệp Thanh Hạm sắc mặt giận dữ, bước lên bậc thang một bước. Cô đây là không kềm chế nổi.
Tăng Nghị duỗi tay ra, kéo lấy Diệp Thanh Hạm. Với cái hạng chó trông cửa này không cần phải chấp nhặt. Huống chi, cái quan trọng không phải là ở đây mà là đằng sau cánh cửa chống trộm đó.
Gã béo trung niên thấy Diệp Thanh Hạm còn dám trở mặt thì duỗi tay ra, đẩy Tăng Nghị:
- Tôi lặp lại lần nữa, lui ra đằng sau.
Tô Kiện Thuần thắt lưng muốn cong lại, bất cứ lúc nào cũng sẵn sáng ra tay. Y biết Tăng Nghị sở dĩ không tức giận chính là muốn vào bên trong để xem, cho nên mới chịu đựng như vậy. Nhưng lúc này thấy gã béo trung niên muốn giơ tay đẩy Tăng Nghị, Tô Kiện Thuần không nhịn nữa. Y sợ Tăng Nghị bị thương.
Gã béo trung niên lập tức muốn đụng tới Tăng Nghị, Tăng Nghị đột nhiên lui về sau một bước, kéo Diệp Thanh Hạm xuống một bậc thang.
Bên cạnh Thôi Ân Hi cũng khẩn trương đỡ lấy Tăng Nghị, sau đó quát lớn:
- Tôi cảnh cáo ông. Anh ấy trên người đang bị thương, ông nếu dám động thủ lần nữa, chúng tôi không khách khí với ông đâu.
Thôi Ân Hi xem ra cũng tức giận. Thấy gã béo trung niên răn dạy người khác, và răn dạy Tăng Nghị là hai loại cảm giác khác nhau. Cô lúc này tức giận đến xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
Gã béo trung niên hừ lạnh một tiếng. Tới nơi này người nào mà không mang thương tích trên người. Đã bị thương rồi mà còn dám đùa giỡn với tôi. Muốn chết à? Gã căn bản không đem lời cảnh cáo của Thôi Ân Hi vào mắt, lại đi tới trước một bước, cây gậy đảo qua:
- Lui về sau, lui về phía sau.
Cây gậy của gã béo trung niên thiếu chút nữa là đánh trúng vào mặt Tăng Nghị. Tăng Nghị đành phải một tay túm Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm lui tiếp xuống một bậc thang.
Cây gậy của gã béo trung niên liên tiếp quét vài cái làm cho Tăng Nghị liên tục lui về phía sau, cuối cùng chẳng còn bậc thang nào để bước xuống nữa, lại còn cách bậc thang cuối cùng ba bước.
Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm tức giận vô cùng. Nếu không phải băn khoăn đến vết thương trên người Tăng Nghị, hai người sợ là sẽ vung tay, giãy ra khỏi Tăng Nghị, đến tranh luận với gã béo trung niên. Đây là giọng điệu ức hiếp người quá đáng. Cái mõm đó căn bản chẳng khác gì heo chó ngoài đường.
Tô Kiện Thuần hừ lạnh một tiếng. Y đã ghi nhớ bộ dạng của gã béo trung niên này trong đầu. Chờ đó, khi nào trở lại bố sẽ thu thập mày.
- Đứng ở nơi đó đi.
Gã béo trung niên từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt coi rẻ. Sau đó ngồi trở lại chiếc ghế nằm của mình, cây gậy trong tay quay quay, nhếch chân lên bắt chéo, nói:
- Nói đi, có chuyện gì?
Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm vừa nghe thì phổi muốn nổ tung. Gã mập này vô duyên vô cớ răn dạy người khác, hóa ra chỉ vì muốn cho người đó đứng đúng vị trí gã chỉ, như thế mới nói chuyện được. Đúng là khinh người quá đáng mà.
Tăng Nghị cũng không có hứng trí nói chuyện với gã béo trung niên. Hắn liếc nhìn Tô Kiện Thuần, thầm nghĩ ai nói mặt chính phủ, nha môn khó coi, nói khó nghe. Nhưng so với người trước mắt thì sợ là bệnh chưa khỏi thì đã chết vì tức rồi.
Tô Kiện Thuần nhìn thấy sắc mặt của Tăng Nghị, đi tới phía trước một bước, nói:
- Ông anh, có phải đến khám bác sĩ Hoa thì xếp hàng ở trong này?
Gã béo trung niên hừ từ trong lỗ mũi, lấy cây gậy chỉ xuống chân Tô Kiện Thuần. nói:
- Cứ đứng ở đó đi, chờ tôi kêu tên của cậu.
Tô Kiện Thuần căn bản cũng không để ý. Tăng Nghị không gọi điện thoại hẹn trước thì như thế nào được gọi tên chứ. Y trực tiếp tiến lên bậc thang rồi nói:
- Ông anh, tôi thấy tên người nhà của tôi không có ở trong danh sách.
Gã béo trung niên không kiên nhẫn vung tay, nói:
- Đều có, đều có. Ai cho phép cậu đi lên, đi xuống. Mau đi xuống chờ tôi gọi tên.
Tô Kiện Thuần tiến lên hai bước, không đợi gã béo trung niên phát tác, một tay cầm lấy chiếc ghế dựa của gã, sau đó cười ha hả, nói:
- Phiền anh nhìn lại xem tên của tôi rốt cuộc có ở trên đó hay không?
- Đi xuống, đứng ở dưới đã tốt lắm rồi, rồi hãy nói chuyện với tôi.
Gã béo trung niên khá tức giận:
- Có nghe hiểu không?
Thừa dịp người không chú ý, Tô Kiện Thuần đặt hai trăm đồng, nhét vào trang giấy viết danh sách của gã béo trung niên:
- Anh xem, tôi đã bước lên đây rồi thì hãy nhìn qua cho một cái.
Gã béo trung niên đầu tiên là hơi sửng sốt, lập tức nhét ra trang giấy đằng sau, kẹp chặt hai trăm đồng lại, lúc này sắc mặt tốt hơn một chút:
- Nói đi, tên là gì?
- Trương Đại Dũng!
Tô Kiện Thuần thuận miệng nói một cái tên.
Gã béo trung niên tùy tiện nhìn vào một trang giấy, nói:
- Gấp cái gì mà gấp, tên của cậu không phải ở trong này sao? Một người nữa là đến cậu đấy.
Tô Kiện Thuần trong lòng cười lạnh. Chó má, bố chỉ tùy tiện gọi một cái tên, vậy mà trong danh sách lại nằm ngay tên đầu tiên. Hóa ra ông cố ý quở trách người khác, là ngại người khác không đưa tiền lì xì cho ông. Hôm nay bố đã phát cho ông một bao lì xì lớn đấy.
- Vậy thì tôi yên tâm rồi.
Cây gậy của gã béo trung niên ngay bên cạnh vẽ một vòng tròn:
- Nếu lên đây thì đứng ở nơi này chờ đi.
Tô Kiện Thuần hướng bên cạnh đứng lại, trên mặt không chút biểu hiện, nhưng trong lòng đang cân nhắc nên thu thập gã béo trung niên này.
Lúc này cánh cửa chống trộm mở ra, bốn người bệnh liền bước ra. Chính là đám người vừa mới đi vào.
Tăng Nghị nhìn thời gian, phát hiện lúc này chỉ mới hơn ba phút. Hiệu suất này có thể nói là kinh người.
Gã béo trung niên lại bắt đầu điểm danh. Chờ gã gọi đủ mười người thì mười người bên trong cũng đều ra hết. Mười người này lại tiếp tục đi vào bên trong.
Tăng Nghị nhấc chân muốn đi vào, Tô Kiện Thuần tự nhiên là phải đuổi theo. Gã béo trung niên liền lên tiếng:
- Không được mang theo người nhà. Người nào là người bệnh thì để tự người đó đi vào.
- Không có việc gì, tôi tự mình vào.
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, ra hiệu Tô Kiện Thuần không cần đi cùng. Hắn còn lách người sang một bên, để cho chín người đằng sau vào trước, còn mình thì đi cuối cùng.
Phòng không lớn, khoảng hơn hai mươi mét vuông. Bức tường bên tay trái bày bảy tám cái ghế dựa. Bức tường bên tay phải có ba cái giường cứng ngắc, bên trên đặt thêm một tấm nệm.
- Cứ theo thứ tự, từng người tiến lên. Mau chuẩn bị tấm phim chụp.
Ngoài cửa bày một cái bàn, có một người trẻ tuổi, sắc mặt kiêu ngạo. Trên bàn bày một chồng tiền giấy màu hồng. Xem ra đây mới là người chân chính thu tiền. Đống tiền trước mặt ít nhất cũng có đến một triệu bảy, một triệu tám bạc.
Tác giả :
Ngân Hà Cửu Thiên