Thủ Tịch Ngự Y
Chương 261-2: Nhanh chân đến trước
Khi lên xe, Thái Thành Lễ liền nói với vợ:
- Cả ngày oán này oán nọ, sao lại không suy nghĩ lại bản thân mình. Anh đã sớm nói với em, đừng nên nuông chiều Trí Trung qua mức.
Thái phu nhân không dám cãi lại, nhưng trong lòng lại không phục, thầm nghĩ bộ chỉ mình em nuông chiều con hay sao? Anh còn dung túng đứa nhỏ nhiều hơn em. Huống chi Hoàng Xán chẩn đoán căn bệnh đến tột cùng có đúng hay không thì bây giờ còn chưa biết được.
Thái Thành Lễ thấy vợ mình không có tranh luận thì nói thêm hai câu, rồi cơn giận cũng tan đi mất:
- Tối nay chúng ta hẹn Vi Hướng Nam ra ngoài ăn một bữa cơm. Sáng mai anh trở về Hongkong, em cũng về đi. Trí Trung thì ở lại, đi theo hai đứa con của Vi Hướng Nam sống một khoảng thời gian.
Thái phu nhân nói:
- Như thế không được. Hongkong cũng không phải là không thể tìm được những đứa bé trạc tuổi Trí Trung.
Cô đây là lo lắng giao Trí Trung cho người khác.
- Cháu của lão Hà lớn hơn nhiều so với Trí Trung, em đồng ý cho Trí Trung ở với nó?
Thái Thành Lễ hỏi lại. Lão Hà là quản gia trong nhà của ông ta.
Thái phu nhân liền im bặt. Con trai của chủ nhân, làm sao có khả năng chơi cùng con trai của người hầu. Cuối cùng, cô đồng ý giao Thái Trí Trung cho Vi Hướng Nam, tránh cho con trai của mình bị những thói quen không ra gì của cháu lão Hà lây nhiễm qua.
Thái Thành Lễ làm như vậy cũng là có suy xét. Thứ nhất là Minh Không pháp sư đã nói qua việc này sẽ ứng trên người Vi Hướng Nam. Giao cho người khác, ông ta sợ không có hiệu quả. Thứ hai, Vi Hướng Nam trong giới thương nhân trong nước cũng có danh tiếng. Thiết lập quan hệ cũng chẳng có gì xấu. Thứ ba là vì Trí Trung mà suy xét, bồi dưỡng mạng lưới quan hệ cũng phải từ nhỏ mà đi lên.
Hội nghị nghiên cứu và thảo luận đã đến giờ. Các chuyên gia bắt đầu vào cuộc họp.
Trương Thanh Lai cố ý đi cuối cùng, chờ cùng với Hoàng Xán bước vào bàn. Sau khi nhìn thấy Hoàng lão, ông ta bước tới vài bước, cười nói:
- Hoàng lão, chuyện vừa rồi, thật xấu hổ, tôi muốn hỏi thăm ngài…
Hoàng Xán lên tiếng:
- Là chuyện phương thuốc cổ truyền ấy à?
Trương Thanh Lai cười ha hả nói:
- Hoàng lão thật đúng là nhìn rõ mọi việc. Vừa rồi, ngay trước mặt Thái Thành Lễ, tôi không tiện truy vấn, nhưng kỳ thật trong lòng rất ngạc nhiên. Thật sự là phương thuốc cổ truyền này hoàn toàn cấp cho đúng bệnh, cũng không giống như thuận miệng nói ra.
Hoàng Xán nói:
- Người mở phương thuốc cổ truyền này, khả năng chú em Trương cũng quen biết đấy.
Trương Thanh Lai lộ ra vẻ mặt không ngờ. Ông ta hoàn toàn không biết Vi Hướng Nam:
- Lời này là như thế nào?
- Vi Hướng Nam thật sự không biết y thuật. Nhưng em trai của cô ta thì y thuật rất cao, không kém gì so với tôi và cậu.
Hoàng Xán cười ha hả:
- Cậu hãy đoán thử là ai?
Trương Thanh Lai cười khổ nói:
- Còn nhờ Hoàng lão nói ra. Tôi thật sự là đoán không được, đã cân nhắc cả nửa ngày rồi.
- Em trai của Vi Hướng Nam cậu đã gặp qua, chính là Tăng Nghị.
Hoàng Xán nhìn Trương Thanh Lai nói:
- Nếu tôi đoán không sai, phương thuốc này hẳn là Tăng Nghị đã cho.
Trương Thanh Lai rất kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Thật sự là không ngờ. Nếu Hoàng lão không chỉ, tôi thiếu chút nữa là lỡ mất dịp tốt làm quen với một vị thần y thiếu niên.
- Đi, chúng ta vào trong đi.
Hoàng Xán khoát tay:
- Vốn lần này mời cậu đến tham gia nghiên cứu và thảo luận, chính là muốn giới thiệu Tăng Nghị cho cậu quen biết. Người thanh niên này y thuật rất không đơn giản. Các người sau này hẳn là nên giao lưu nhiều hơn.
Trương Thanh Lai mỉm cười, cùng Hoàng lão bước vào hội trường. Ông ta rất ngạc nhiên, Tăng Nghị rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, không ngờ được Hoàng lão ca ngợi như thế.
Hội nghị hôm nay, cũng không có mục tiêu và nhiệm vụ cụ thể, cũng không cần cho ra thành quả rõ ràng, chính là mọi người cùng ngồi một chỗ, nói lên cái nhìn của mình về nền giáo dục trung y. Người phụ trách Học viện Y học Nam Vân ghi lại, tập hợp ý kiến của các vị chuyên gia, sau đó kết hợp với thực tế, vận dụng cho việc giảng dạy trung y ở phân viện trung y sau này.
Hội nghị sau khi chấm dứt, các vị chuyên gia liền rời khỏi Nam Giang. Đây đều là những người bình thường rất bận rộn. Có thể bớt chút thời gian tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận lần này đã là rất khó có được.
Hội nghị nghiên cứu và thảo luận cuối cùng đã có thể viên mãn kết thúc. Những lãnh đạo có liên quan ở tỉnh rất hài lòng, đưa ra lời khen ngợi. Công tác trọng tâm của Tăng Nghị, một lần nữa lại trở về công tác của khu công nghệ cao.
Ngày hôm sau khi trở lại Bạch Dương, Tăng Nghị phải đi thành phố, báo cáo với Liêu Thiên Hoa và Triệu Chiêm Binh về tình hình khai thác hồ Tinh Tinh. Chuẩn bị nói lên suy nghĩ hợp tác của mình.
- Tiểu Tăng à, mau ngồi đi.
Liêu Thiên Hoa nhìn Tăng Nghị, khuôn mặt mỉm cười:
- Chuyện của hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y, tôi cũng có nghe nói qua. Làm rất thành công, lãnh đạo tỉnh còn đặc biệt khen ngợi. Thật không tồi, đã mang lại vinh quanh cho thành phố Bạch Dương của chúng ta.
Tăng Nghị ngồi xuống ghế sofa đối diện, nói:
- Chủ yếu là do thành phố coi trọng và ủng hộ. Nếu không thì hội nghị nghiên cứu và thảo luận cũng sẽ không được long trọng và thuận lợi như vậy.
Liêu Thiên Hoa cười ha hả. Lời này tuy rằng là lời nói khách sáo, nhưng chính là lời mà lãnh đạo thích nghe,
- Được rồi, những lời này không nên nói nữa. Cậu uống trà, chờ một lát đi.
Tăng Nghị liền đặt bao công văn xuống bên cạnh, cầm cái tách bắt đầu uống trà, thong thả chờ Liêu Thiên Hoa xử lý xong công việc.
Qua hơn mười phút, Liêu Thiên Hoa đã phê xong công văn, rồi giao cho thư ký đi xử lý. Sau đó chính mình đứng lên hoạt động gân cốt, rồi hướng bên này đi tới, cười nói:
- Cuối cùng cũng xong.
Tăng Nghị đứng lên:
- Bí thư Liêu phải phụ trách toàn bộ công tác của thành phố, lại còn lo lắng miếng cơm cho mấy trăm vạn người dân. Điều này có thể lý giải.
- Ngồi đi, ngồi đi.
Liêu Thiên Hoa cười phất tay, cùng Tăng Nghị ngồi xống ghế sofa:
- Cậu tới cũng vừa lúc. Có một việc quan trọng, tôi muốn thông báo với cậu.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Có chỉ thị gì, Bí thư Liêu cứ chỉ bảo.
Liêu Thiên Hoa nói:
- Việc này cũng là việc tốt. Tập đoàn đầu tư Thái thị của Hongkong và công ty đầu tư Quân Thắng ở thủ đô đã đến thành phố Bạch Dương của chúng ta, muốn làm một hạng mục khai thác, phát triển. Ngạch đầu tư rất lớn.
Tăng Nghị nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại rất cân nhắc. Công ty đầu tư Quân Thắng không phải là công ty của Thường Tuấn Long hay sao? Người này sau khi đến Bạch Dương thì liền bặt vô âm tín. Như thế nào lại cùng với tập đoàn Thái thị có mối quan hệ. Thật muốn đầu tư ở Bạch Dương sao?
- Có liên quan với khu công nghệ cao của chúng tôi sao?
Tăng Nghị cười hỏi. Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết hạng mục này có liên quan đến khu công nghệ cao. Nếu không thì Liêu Thiên Hoa sẽ không nói với mình.
- Trước mắt là không có quan hệ với khu công nghệ cao. Tuy nhiên, ở thành phố cho rằng nên đem hạng mục này giao cho khu công nghệ cao các người vận tác là thích hợp nhất.
Liêu Thiên Hoa cười nói.
- Không biết là hạng mục gì?
Tăng Nghị lại hỏi.
Liêu Thiên Hoa lấy một văn kiện đặt xuống bàn trà nói:
- Hãy xem qua đi.
Liêu Thiên Hoa lúc này trong lòng cực kỳ thoải mái. Tăng Nghị thật đúng là phúc tinh. Từ lúc hắn tới Bạch Dương, thì những hạng mục lớn thay phiên nhau liên tiếp mà tới. Trước kia chưa từng nghe qua lãnh đạo tỉnh khen ngợi một lời, nhưng hiện tại thì nghe mãi.
Đây là vừa có chiến tích, vừa được cấp trên thưởng thức, tiền đồ làm sao mà không biết chứ?
Tăng Nghị tiếp nhận văn kiện, kết quả lật ra xem tiêu đề, vẻ mặt liền có sự kỳ quái, đồng thời có một tia bất ngờ. Bởi vì ở trên có viết tiêu đề rất rõ ràng: Kế hoạch phát triển, khai thác hồ Tinh Tinh.
Điều này sao có thể? Tăng Nghị hôm nay đến đây, chính là muốn hướng thành phố báo cáo chuyện này. Ai ngờ còn chưa nói ra, hạng mục hồ Tinh Tình liền trở thành hạng mục đầu tư hợp tác của Thái Thành Lễ và Thường Tuấn Long.
- Kỳ thật, tôi hôm nay đến đây, chính là muốn báo cáo với Bí thư Liêu chuyện này.
Tăng Nghị nói.
- Ồ?
Liêu Thiên Hoa có chút bất ngờ, nói:
- Nói như vậy, tập đoàn Thái thị đã tìm cậu kết nối qua? Tốt, điều này chứng minh tập đoàn Thái thị rất coi trọng triển vọng của khu công nghệ cao, với bộ máy lãnh đạo khu thì đầy đủ tín nhiệm. Hạng mục này thành phố giao cho khu công nghệ cao các người vận tác thì cũng an tâm hơn.
Tăng Nghị câu kế tiếp liền không thể nói được. Xem ý tứ của Liêu Thiên Hoa như vậy, hắn chỉ biết ở thành phố hơn phân nửa đã quyết định chuyện này. Cho nên, Liêu Thiên Hoa mới tìm mình nói trước “có một việc quan trọng cần thông báo với cậu” mà không phải là kết nối.
Hiện tại các nơi đều trước sau làm khai thác bất động sản. Một hạng mục lớn đến như vậy, bất luận là một lãnh đạo nào cũng đều phải động tâm. Trước không nói hạng mục này có thể kéo giá đất đi lên, vì tài chính của thành phố Bạch Dương mà kiếm thêm tiền. Phải biết rằng, số tiền đầu tư cho hạng mục này được coi là tài sản đầu tư cố định, khiến cho GDP tăng trưởng thì ai mà có thể kháng cự được.
- Bí thư Liêu!
Tăng Nghị nhìn Liêu Thiên Hoa nói:
- Hồ Tinh Tinh không nằm trong phạm vi của khu công nghệ cao. Nếu chỉ là một hạng mục nhỏ thì còn được, nhưng một hạng mục lớn như vậy, chúng tôi làm sao mà lấy chứ. Huống chi, chúng tôi về phương diện này không có kinh nghiệm thao tác. Lúc trước, khu công nghệ cao vận tác hai hạng mục bất động sản, tình huống không được tốt lắm. Hiện tại, một hạng mục lớn như vậy giao cho chúng tôi, tôi sợ sẽ phụ lòng kỳ vọng của thành phố.
Liêu Thiên Hoa khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao Tăng Nghị lại cự tuyệt, lại còn biểu đạt một sự băn khoăn.
Hồ Tinh Tinh vốn không thuộc về khu công nghệ cao. Hiện giờ đem nó nhập vào trong khu công nghệ cao, vậy thì tương đương với việc đoạt chiến tích của nơi khác mang về cho khu công nghệ cao. Tăng Nghị nói như vậy thì cũng có thể lý giải. Nhưng cho dù là có ý kiến, ở thành phố quyết định một chút, phía dưới cũng đành phải chấp hành.
Liêu Thiên Hoa hiện tại băn khoăn chính là thái độ của Tăng Nghị. Hồ Tinh Tinh nằm gần khu công nghệ cao, nếu hạng mục này muốn làm thành công, nhưng lại thiếu sự phối hợp của khu công nghệ cao thì khả năng sẽ làm không được. Tăng Nghị hiện tại nắm trong tay đại cục của khu, hắn nếu không thực tâm phối hợp thì hạng mục này sẽ khó mà làm.
- Cả ngày oán này oán nọ, sao lại không suy nghĩ lại bản thân mình. Anh đã sớm nói với em, đừng nên nuông chiều Trí Trung qua mức.
Thái phu nhân không dám cãi lại, nhưng trong lòng lại không phục, thầm nghĩ bộ chỉ mình em nuông chiều con hay sao? Anh còn dung túng đứa nhỏ nhiều hơn em. Huống chi Hoàng Xán chẩn đoán căn bệnh đến tột cùng có đúng hay không thì bây giờ còn chưa biết được.
Thái Thành Lễ thấy vợ mình không có tranh luận thì nói thêm hai câu, rồi cơn giận cũng tan đi mất:
- Tối nay chúng ta hẹn Vi Hướng Nam ra ngoài ăn một bữa cơm. Sáng mai anh trở về Hongkong, em cũng về đi. Trí Trung thì ở lại, đi theo hai đứa con của Vi Hướng Nam sống một khoảng thời gian.
Thái phu nhân nói:
- Như thế không được. Hongkong cũng không phải là không thể tìm được những đứa bé trạc tuổi Trí Trung.
Cô đây là lo lắng giao Trí Trung cho người khác.
- Cháu của lão Hà lớn hơn nhiều so với Trí Trung, em đồng ý cho Trí Trung ở với nó?
Thái Thành Lễ hỏi lại. Lão Hà là quản gia trong nhà của ông ta.
Thái phu nhân liền im bặt. Con trai của chủ nhân, làm sao có khả năng chơi cùng con trai của người hầu. Cuối cùng, cô đồng ý giao Thái Trí Trung cho Vi Hướng Nam, tránh cho con trai của mình bị những thói quen không ra gì của cháu lão Hà lây nhiễm qua.
Thái Thành Lễ làm như vậy cũng là có suy xét. Thứ nhất là Minh Không pháp sư đã nói qua việc này sẽ ứng trên người Vi Hướng Nam. Giao cho người khác, ông ta sợ không có hiệu quả. Thứ hai, Vi Hướng Nam trong giới thương nhân trong nước cũng có danh tiếng. Thiết lập quan hệ cũng chẳng có gì xấu. Thứ ba là vì Trí Trung mà suy xét, bồi dưỡng mạng lưới quan hệ cũng phải từ nhỏ mà đi lên.
Hội nghị nghiên cứu và thảo luận đã đến giờ. Các chuyên gia bắt đầu vào cuộc họp.
Trương Thanh Lai cố ý đi cuối cùng, chờ cùng với Hoàng Xán bước vào bàn. Sau khi nhìn thấy Hoàng lão, ông ta bước tới vài bước, cười nói:
- Hoàng lão, chuyện vừa rồi, thật xấu hổ, tôi muốn hỏi thăm ngài…
Hoàng Xán lên tiếng:
- Là chuyện phương thuốc cổ truyền ấy à?
Trương Thanh Lai cười ha hả nói:
- Hoàng lão thật đúng là nhìn rõ mọi việc. Vừa rồi, ngay trước mặt Thái Thành Lễ, tôi không tiện truy vấn, nhưng kỳ thật trong lòng rất ngạc nhiên. Thật sự là phương thuốc cổ truyền này hoàn toàn cấp cho đúng bệnh, cũng không giống như thuận miệng nói ra.
Hoàng Xán nói:
- Người mở phương thuốc cổ truyền này, khả năng chú em Trương cũng quen biết đấy.
Trương Thanh Lai lộ ra vẻ mặt không ngờ. Ông ta hoàn toàn không biết Vi Hướng Nam:
- Lời này là như thế nào?
- Vi Hướng Nam thật sự không biết y thuật. Nhưng em trai của cô ta thì y thuật rất cao, không kém gì so với tôi và cậu.
Hoàng Xán cười ha hả:
- Cậu hãy đoán thử là ai?
Trương Thanh Lai cười khổ nói:
- Còn nhờ Hoàng lão nói ra. Tôi thật sự là đoán không được, đã cân nhắc cả nửa ngày rồi.
- Em trai của Vi Hướng Nam cậu đã gặp qua, chính là Tăng Nghị.
Hoàng Xán nhìn Trương Thanh Lai nói:
- Nếu tôi đoán không sai, phương thuốc này hẳn là Tăng Nghị đã cho.
Trương Thanh Lai rất kinh ngạc, lập tức cười nói:
- Thật sự là không ngờ. Nếu Hoàng lão không chỉ, tôi thiếu chút nữa là lỡ mất dịp tốt làm quen với một vị thần y thiếu niên.
- Đi, chúng ta vào trong đi.
Hoàng Xán khoát tay:
- Vốn lần này mời cậu đến tham gia nghiên cứu và thảo luận, chính là muốn giới thiệu Tăng Nghị cho cậu quen biết. Người thanh niên này y thuật rất không đơn giản. Các người sau này hẳn là nên giao lưu nhiều hơn.
Trương Thanh Lai mỉm cười, cùng Hoàng lão bước vào hội trường. Ông ta rất ngạc nhiên, Tăng Nghị rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, không ngờ được Hoàng lão ca ngợi như thế.
Hội nghị hôm nay, cũng không có mục tiêu và nhiệm vụ cụ thể, cũng không cần cho ra thành quả rõ ràng, chính là mọi người cùng ngồi một chỗ, nói lên cái nhìn của mình về nền giáo dục trung y. Người phụ trách Học viện Y học Nam Vân ghi lại, tập hợp ý kiến của các vị chuyên gia, sau đó kết hợp với thực tế, vận dụng cho việc giảng dạy trung y ở phân viện trung y sau này.
Hội nghị sau khi chấm dứt, các vị chuyên gia liền rời khỏi Nam Giang. Đây đều là những người bình thường rất bận rộn. Có thể bớt chút thời gian tham gia hội nghị nghiên cứu thảo luận lần này đã là rất khó có được.
Hội nghị nghiên cứu và thảo luận cuối cùng đã có thể viên mãn kết thúc. Những lãnh đạo có liên quan ở tỉnh rất hài lòng, đưa ra lời khen ngợi. Công tác trọng tâm của Tăng Nghị, một lần nữa lại trở về công tác của khu công nghệ cao.
Ngày hôm sau khi trở lại Bạch Dương, Tăng Nghị phải đi thành phố, báo cáo với Liêu Thiên Hoa và Triệu Chiêm Binh về tình hình khai thác hồ Tinh Tinh. Chuẩn bị nói lên suy nghĩ hợp tác của mình.
- Tiểu Tăng à, mau ngồi đi.
Liêu Thiên Hoa nhìn Tăng Nghị, khuôn mặt mỉm cười:
- Chuyện của hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y, tôi cũng có nghe nói qua. Làm rất thành công, lãnh đạo tỉnh còn đặc biệt khen ngợi. Thật không tồi, đã mang lại vinh quanh cho thành phố Bạch Dương của chúng ta.
Tăng Nghị ngồi xuống ghế sofa đối diện, nói:
- Chủ yếu là do thành phố coi trọng và ủng hộ. Nếu không thì hội nghị nghiên cứu và thảo luận cũng sẽ không được long trọng và thuận lợi như vậy.
Liêu Thiên Hoa cười ha hả. Lời này tuy rằng là lời nói khách sáo, nhưng chính là lời mà lãnh đạo thích nghe,
- Được rồi, những lời này không nên nói nữa. Cậu uống trà, chờ một lát đi.
Tăng Nghị liền đặt bao công văn xuống bên cạnh, cầm cái tách bắt đầu uống trà, thong thả chờ Liêu Thiên Hoa xử lý xong công việc.
Qua hơn mười phút, Liêu Thiên Hoa đã phê xong công văn, rồi giao cho thư ký đi xử lý. Sau đó chính mình đứng lên hoạt động gân cốt, rồi hướng bên này đi tới, cười nói:
- Cuối cùng cũng xong.
Tăng Nghị đứng lên:
- Bí thư Liêu phải phụ trách toàn bộ công tác của thành phố, lại còn lo lắng miếng cơm cho mấy trăm vạn người dân. Điều này có thể lý giải.
- Ngồi đi, ngồi đi.
Liêu Thiên Hoa cười phất tay, cùng Tăng Nghị ngồi xống ghế sofa:
- Cậu tới cũng vừa lúc. Có một việc quan trọng, tôi muốn thông báo với cậu.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Có chỉ thị gì, Bí thư Liêu cứ chỉ bảo.
Liêu Thiên Hoa nói:
- Việc này cũng là việc tốt. Tập đoàn đầu tư Thái thị của Hongkong và công ty đầu tư Quân Thắng ở thủ đô đã đến thành phố Bạch Dương của chúng ta, muốn làm một hạng mục khai thác, phát triển. Ngạch đầu tư rất lớn.
Tăng Nghị nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại rất cân nhắc. Công ty đầu tư Quân Thắng không phải là công ty của Thường Tuấn Long hay sao? Người này sau khi đến Bạch Dương thì liền bặt vô âm tín. Như thế nào lại cùng với tập đoàn Thái thị có mối quan hệ. Thật muốn đầu tư ở Bạch Dương sao?
- Có liên quan với khu công nghệ cao của chúng tôi sao?
Tăng Nghị cười hỏi. Kỳ thật không cần hỏi, hắn cũng biết hạng mục này có liên quan đến khu công nghệ cao. Nếu không thì Liêu Thiên Hoa sẽ không nói với mình.
- Trước mắt là không có quan hệ với khu công nghệ cao. Tuy nhiên, ở thành phố cho rằng nên đem hạng mục này giao cho khu công nghệ cao các người vận tác là thích hợp nhất.
Liêu Thiên Hoa cười nói.
- Không biết là hạng mục gì?
Tăng Nghị lại hỏi.
Liêu Thiên Hoa lấy một văn kiện đặt xuống bàn trà nói:
- Hãy xem qua đi.
Liêu Thiên Hoa lúc này trong lòng cực kỳ thoải mái. Tăng Nghị thật đúng là phúc tinh. Từ lúc hắn tới Bạch Dương, thì những hạng mục lớn thay phiên nhau liên tiếp mà tới. Trước kia chưa từng nghe qua lãnh đạo tỉnh khen ngợi một lời, nhưng hiện tại thì nghe mãi.
Đây là vừa có chiến tích, vừa được cấp trên thưởng thức, tiền đồ làm sao mà không biết chứ?
Tăng Nghị tiếp nhận văn kiện, kết quả lật ra xem tiêu đề, vẻ mặt liền có sự kỳ quái, đồng thời có một tia bất ngờ. Bởi vì ở trên có viết tiêu đề rất rõ ràng: Kế hoạch phát triển, khai thác hồ Tinh Tinh.
Điều này sao có thể? Tăng Nghị hôm nay đến đây, chính là muốn hướng thành phố báo cáo chuyện này. Ai ngờ còn chưa nói ra, hạng mục hồ Tinh Tình liền trở thành hạng mục đầu tư hợp tác của Thái Thành Lễ và Thường Tuấn Long.
- Kỳ thật, tôi hôm nay đến đây, chính là muốn báo cáo với Bí thư Liêu chuyện này.
Tăng Nghị nói.
- Ồ?
Liêu Thiên Hoa có chút bất ngờ, nói:
- Nói như vậy, tập đoàn Thái thị đã tìm cậu kết nối qua? Tốt, điều này chứng minh tập đoàn Thái thị rất coi trọng triển vọng của khu công nghệ cao, với bộ máy lãnh đạo khu thì đầy đủ tín nhiệm. Hạng mục này thành phố giao cho khu công nghệ cao các người vận tác thì cũng an tâm hơn.
Tăng Nghị câu kế tiếp liền không thể nói được. Xem ý tứ của Liêu Thiên Hoa như vậy, hắn chỉ biết ở thành phố hơn phân nửa đã quyết định chuyện này. Cho nên, Liêu Thiên Hoa mới tìm mình nói trước “có một việc quan trọng cần thông báo với cậu” mà không phải là kết nối.
Hiện tại các nơi đều trước sau làm khai thác bất động sản. Một hạng mục lớn đến như vậy, bất luận là một lãnh đạo nào cũng đều phải động tâm. Trước không nói hạng mục này có thể kéo giá đất đi lên, vì tài chính của thành phố Bạch Dương mà kiếm thêm tiền. Phải biết rằng, số tiền đầu tư cho hạng mục này được coi là tài sản đầu tư cố định, khiến cho GDP tăng trưởng thì ai mà có thể kháng cự được.
- Bí thư Liêu!
Tăng Nghị nhìn Liêu Thiên Hoa nói:
- Hồ Tinh Tinh không nằm trong phạm vi của khu công nghệ cao. Nếu chỉ là một hạng mục nhỏ thì còn được, nhưng một hạng mục lớn như vậy, chúng tôi làm sao mà lấy chứ. Huống chi, chúng tôi về phương diện này không có kinh nghiệm thao tác. Lúc trước, khu công nghệ cao vận tác hai hạng mục bất động sản, tình huống không được tốt lắm. Hiện tại, một hạng mục lớn như vậy giao cho chúng tôi, tôi sợ sẽ phụ lòng kỳ vọng của thành phố.
Liêu Thiên Hoa khẽ nhíu mày, không hiểu vì sao Tăng Nghị lại cự tuyệt, lại còn biểu đạt một sự băn khoăn.
Hồ Tinh Tinh vốn không thuộc về khu công nghệ cao. Hiện giờ đem nó nhập vào trong khu công nghệ cao, vậy thì tương đương với việc đoạt chiến tích của nơi khác mang về cho khu công nghệ cao. Tăng Nghị nói như vậy thì cũng có thể lý giải. Nhưng cho dù là có ý kiến, ở thành phố quyết định một chút, phía dưới cũng đành phải chấp hành.
Liêu Thiên Hoa hiện tại băn khoăn chính là thái độ của Tăng Nghị. Hồ Tinh Tinh nằm gần khu công nghệ cao, nếu hạng mục này muốn làm thành công, nhưng lại thiếu sự phối hợp của khu công nghệ cao thì khả năng sẽ làm không được. Tăng Nghị hiện tại nắm trong tay đại cục của khu, hắn nếu không thực tâm phối hợp thì hạng mục này sẽ khó mà làm.
Tác giả :
Ngân Hà Cửu Thiên