Thủ Tịch Ngự Y
Chương 169-2: Đây là sai lầm
Địch Hạo Huy sau khi ngồi xuống ghế sofa trong phòng thì liền hỏi về tình hình mình bị bệnh trong một năm vừa qua. Có người ngoài nên Địch lão cũng không tiện nói trạng thái điên cuồng của Địch Hạo Huy, tùy tiện nói vài câu cho có lệ, rồi cười nói:
- Buổi sáng con tỉnh lại, có nói là đã trải qua một giấc mộng dài. Con đã nằm ngủ hơn một năm, nhưng lại khiến cho người trong nhà phải sầu khổ.
Địch Hạo Huy ngồi một chỗ suy nghĩ một hồi lâu, nhưng lại không thể nào nhớ được những gì trong một năm qua. Trí nhớ của anh ta chỉ dừng lại trong thời gian huấn luyện của trường quân đội Mỹ.
- Đúng vậy, con chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng dài. Trong mơ, con thấy mình không ngừng đi trên một sa mạc. Ban ngày rất nóng, buổi tối lại lạnh thấu xương, khiến cho xương cốt đau nhức. Trong lúc con sắp chống đỡ không nổi thì đột nhiên nghe được một giọng nói. Người đó nói “Anh hùng mỹ nữ rồi cũng trở về bụi đất. Cái được cái mất cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi”. Khi nghe được chữ mộng, con đột nhiên tỉnh lại một chút.
Địch lão cười ha hả. Đây không phải là câu nói mà Tăng Nghị đã nói sao? Tiểu tử này rất thần thông lợi hại. Chỉ cần nói một đoạn thôi là có thể đánh thức Hạo Huy.
Tăng Nghị lúc này mới hỏi:
- Địch lão, thân thế của Hạo Huy còn cần điều dưỡng. Ngài tính ở lại Trường Ninh Sơn hay là muốn về lại thủ đô?
Sở Chấn Bang hô hấp có chút ngừng lại, hẳn là ông ta muốn Địch lão lưu lại.
Địch lão mỉm cười hai tiếng nói:
- Tiểu Tăng, có muốn theo tôi đến thủ đô không?
Sở Chấn Bang nhìn Tăng Nghị, trong lòng một trận khẩn trương. Tiểu tử cậu ngàn vạn lần đừng có đáp ứng. Cậu ở lại thì mới có hy vọng lưu Địch lão ở lại. Nhưng ông ta cũng biết điều này không thực tế. Địch lão mở miệng mời đó chính là vinh hạnh. Sau khi tới thủ đô rồi, tiểu tử này tuyệt đối thăng chức rất nhanh. Ai có thể từ chối một cơ hội hấp dẫn như vậy.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Địch lão, tôi mười bốn tuổi đã bắt đầu phiêu bạt. Có tháng từng đi qua sáu địa phương. Hiện tại có một chỗ trùng hợp có một sự kiện để cho tôi làm. Hơn nữa lại rất có ý nghĩa. Đối với tôi mà nói, đây là một sự ban ân và may mắn. Tôi không thể để cho người ta nói tôi không có đầu có đuôi.
Địch lão đối với việc này cũng có đoán trước. Tăng Nghị là một người rất thích làm việc. Nếu muốn hắn đến thủ đô, với tính tình của hắn sợ rằng khó thích ứng. Thủ đô là một nơi bày chức vị chứ không phải một nơi làm việc. Địch lão thuận tiện nói:
- Tôi biết tiểu tử cậu muốn đuổi tôi đi, tôi đây cố tình không đi. Khi nào Hạo Huy hoàn toàn khỏe hẳn thì cậu hãy nhắc lại việc này.
Sở Chấn Bang nhẹ nhàng thở ra. Thật sự tốt quá! Có Tăng Nghị y thuật cao minh ở đây, cho dù Địch Hạo Huy có khỏi hẳn thì Địch lão xem ra cũng không đi được. Phải nghĩ biện pháp giữ Tăng Nghị ở lại Nam Giang. Tránh cho hắn ngày sau cảm thấy chán ngán, lại muốn vác ba lô đi xung quanh.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi đều là đang ở nhờ Trường Ninh Sơn, nào có tư cách đuổi Địch lão đi chứ. Nếu không, Sở tư lệnh còn không cho người bắn chết tôi sao?
Sở Chấn Bang cười nói:
- Bắn chết thì không đến mức, nhưng nhiều lắm là đem tiểu tử cậu từ trên Trường Ninh Sơn ném xuống.
Lúc này Trương Kiệt Hùng bước vào nói:
- Lão thủ trưởng, thủ trưởng Vạn Lâm Vạn Sơn nói hôm nay sẽ đến Trường Ninh Sơn.
Địch lão lập tức nét mặt trầm xuống:
- Chính sự không cần làm sao? Bọn họ trong lòng cao hứng là được rồi. Chạy tới đây làm gì?
- Đã hơn một năm qua, vì bệnh của Hạo Huy, hai vị thủ trưởng cũng lo lắng không ít. Hôm nay nghe nói Hạo Huy đã tỉnh táo, hai vị thủ trưởng cũng là tâm trạng khó ức.
Trương Kiệt Hùng nói.
- Cũng thế!
Địch lão khoát tay chặn lại:
- Hôm nay dù sao tụi nó cũng đến đây, cậu hãy đi an bài một chút.
Tăng Nghị đã nghĩ đến chuyện của Phương Nam Quốc. Hôm nay người khẳng định đến đây không ít, cũng đã đến lúc khiến Phương Nam Quốc được mặt mày rạng rỡ. Hắn lên tiếng:
- Địch lão, Hạo Huy khôi phục cũng cần một khoảng thời gian. Đặc biệt là dinh dưỡng phải được quan tâm. Đây cần phải có chuyên gia về dinh dưỡng chỉ đạo. Cục Bảo vệ sức khỏe của tỉnh có một số chuyên gia trình độ không tồi. Ngài xem có nên hay không….
Địch lão cũng biết Tăng Nghị đây là có ý gì. Phùng Ngọc Cầm là Phó giám đốc kiêm Cục trưởng cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang. Nói là bảo chuyên gia đến, không phải là bảo Phùng Ngọc Cầm đến sao? Phùng Ngọc Cầm đến thì Phương Nam Quốc cũng khẳng định đến. Địch lão nói:
- Bảo bọn họ đến đây luôn đi.
Dù sao cũng cần phải ở trên địa bàn Nam Giang một thời gian, nếu không cho Phương Nam Quốc đến thì cũng không được. Tăng Nghị chữa khỏi bệnh cho Hạo Huy, không phải vì tranh thủ lợi ích cho mình, mà là nghĩ đến lãnh đạo cũ mình là Phương Nam Quốc. Điều này chứng tỏ hắn là một người rất có tình cảm, không phải là cái loại sói mắt trắng trong quan trường.
Tăng Nghị biết Địch lão đã hiểu ý mình liền nói:
- Tôi sẽ đi thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ tuyển chọn những chuyên gia tốt nhất đến đây.
Sở Chấn Bang cảm thấy hâm mộ, thầm nghĩ thật là có những chuyện dễ làm. Một chuyên gia dinh dưỡng, cũng chẳng phải bác sĩ chính thức gì, chẳng lẽ một quân khu của chúng tôi to như vậy lại không có, mà cần phải ở trên phái xuống. Chính mình cũng muốn đề cử, nhưng lại không có người giúp mình nói chuyện. Loại chuyện tốt này Phương Nam Quốc đã cướp đi mất rồi. Không được, phải nghĩ biện pháp đem người đào về đây mới được. Một nhân tài như vậy, thả đi địa phương khác thật là uổng.
Mọi người lại nói chuyện với nhau một lát thì Địch lão muốn nghỉ ngơi. Sau khi về hưu, mỗi ngày ông đều kiên trì nghỉ trưa một lát.
Sau khi ra về, Tăng Nghị liền khẩn trương đi thông báo cho Phương Nam Quốc. Ngoài miệng thì nói là bệnh tình cần, nhưng ý tứ là muốn Phương Nam Quốc hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải đến Trường Ninh Sơn một chuyến.
Sở Chấn Bang ở một bên chửi chó má. Tiểu tử này là một kẻ rất dối trá, ngoài miệng thì cứ nói như không có gì.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị nói:
- Sở tư lệnh, trưa nay ở đây dùng cơm chứ?
Sở Chấn Bang đương nhiên là biết rõ ràng mối quan hệ giữa Tăng Nghị và Vi Trường Phong, liền cười nói:
- Được, nhưng ăn cơm thì không có uống rượu. Buổi chiều thủ trưởng còn đến đây nữa.
- Chỉ cần Sở tư lệnh đừng trách tội chúng tôi chiêu đãi không chu toàn là được.
Tăng Nghị cười, liền cùng với Thang Vệ Quốc đi trước dẫn đường, dẫn Sở Chấn Bang về ăn cơm trưa.
Hai giờ chiều, xe của Phương Nam Quốc dưới sự hộ tống mở đường của xe cảnh sát đã chạy tới Trường Ninh Sơn. Tăng Nghị đã sớm chờ ở ngoài cổng vào.
Nhìn thấy xe của Phương Nam Quốc, Tăng Nghị bước nhanh đến, không đợi hắn mở cửa, Phương Nam Quốc đã tự mở cửa bước xuống trước rồi.
- Bí thư Phương!
Tăng Nghị hô một tiếng, lại phát hiện có Phùng Ngọc Cầm ở đó, liền cười nói:
- Cô Phùng!
Đường Hạo Nhiên không nghĩ tới Phương Nam Quốc lại sốt ruột như thế, khẩn trương từ vị trí lái phụ bước ra, đứng ở một bên, hơi gật đầu với Tăng Nghị, xem như là chào hỏi.
Phương Nam Quốc hướng ven đường đi đến hai bước, sau đó chống nạnh, thấp giọng hỏi:
- Trên núi hiện tại là tình huống gì?
Ông ta muốn biết rõ tình huống trước rồi mới biết lên núi nên nói cái gì.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Bệnh của Địch Hạo Huy đã được chữa khỏi, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Địch lão hôm nay tâm trạng rất tốt, nói là muốn tổ chức tiệc rượu.
Phương Nam Quốc lộ ra vẻ mặt tươi cười khó có được, bàn tay to vỗ lên vai Tăng Nghị nói:
- Làm tốt lắm, đã làm vẻ vang mặt mũi tỉnh Nam Giang ta.
Tăng Nghị lại nói:
- Phó tổng tham mưu trưởng Địch Vạn Lâm lát nữa cũng đến.
Phương Nam Quốc vừa nghe, thầm nghĩ khó trách Tăng Nghị muốn mình hôm nay phải đến đây. Tiểu tử này không tồi. Không uổng mình bình thường đối xử với hắn không tệ. Phương Nam Quốc lại nói:
- Vậy thì hãy mau lên núi. Chúng ta là chủ nhà, nếu đi sau Phó tổng tham mưu Địch thì thật là thất lễ.
Đường Hạo Nhiên là người có kiến thức. Vừa nhìn thấy tư thế này thì biết người trên núi là một đại nhân vật. Anh ta cũng biết mình không có tư cách lên núi. Phương Nam Quốc liền mở cửa lên xe, ngồi vào vị trí lái phụ, nói:
- Tăng Nghị, cậu chở tôi lên núi đi.
Tăng Nghị không đợi ông lên tiếng lần nữa, duỗi tay ra, trực tiếp đẩy Đường Hạo Nhiên vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại nói:
- Tôi đi trước dẫn đường.
Nói xong, Tăng Nghị khởi động xe của mình đi trước dẫn đường. Xe của hắn có giấy thông hành đặc biệt. Trương Kiệt Hùng lại có nói qua, cho nên những trạm giác vừa thấy thì cho qua ngay, cũng không ngăn trở. Hai chiếc xe một trước một sau thẳng lên trên núi.
Đường Hạo Nhiên nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy đoàn xe phía sau bị chặn lại dưới chân núi thì trong lòng có chút kích động. Phải biết rằng hôm nay phụ trách mở đường là Giám đốc sở Công an tỉnh, nhưng hiện tại cũng đang bị chặn ở dưới chân núi. Còn mình thì lại được lên đây.
Phương Nam Quốc trong lòng cười thầm, thầm nghĩ Tăng Nghị quả là có ý tứ. Đây chính là muốn cho Đường Hạo Nhiên một thể diện.
Tới cổng khu biệt thự, chiếc xe bị cản lại. Trương Kiệt Hùng đứng ở nơi đó, nhìn thấy Phương Nam Quốc thì tiến lên hai bước. Phương Nam Quốc vừa bước xuống xe thì liền cúi chào:
- Phó đoàn trưởng đoàn Cảnh vệ trung ương Trương Kiệt Hùng đang đứng chờ Bí thư Phương.
Phương Nam Quốc liền hướng Trương Kiệt Hùng vươn tay. Đứng chờ lúc này không phải là phụng mệnh mà chờ. Trương Kiệt Hùng lời này rất có ý tứ. Xem ra tiểu tử Tăng Nghị có thể gây sức ép rất nhanh. Nhanh như vậy đã làm thân với Phó đoàn trưởng đoàn Cảnh vệ trung ương. Phải biết rằng thân phận của đoàn Cảnh vệ rất lớn. Khi thấy tư lệnh viên của đại quân khu cũng chưa chắc đã hòa nhã, lại càng không phải tự mình ra ngênh đón.
- Trương tướng quân trọng trách trong người, càng vất vả công lao càng lớn.
Phương Nam Quốc mỉm cười.
Trương Kiệt Hùng nắm chặt tay, sau đó đứng qua một bên nói:
- Bí thư Phương, xin mời.
Vợ chồng Phương Nam Quốc dưới sự dẫn đường của Trương Kiệt Hùng tiến vào trong khu biệt thự.
Đường Hạo Nhiên vừa nghe chữ đoàn Cảnh vệ trung ương thì chỉ biết khoảng cách giữa mình và thủ trưởng trung ương rất gần. Khi Phương Nam Quốc đi vào, y nói:
- Chú em Tăng, lúc này cậu phát tài rồi đấy.
Tăng Nghị khoát tay:
- Chúng ta đừng nói lời khách sáo như vậy. Đều là anh Đường bình thường hay chiếu cố cho tôi.
Đường Hạo Nhiên cười, trong bụng thầm nói có được như ngày hôm nay cũng không phải là tôi có thể chiếu cố được. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn nói:
- Ừ, khách sáo, nhưng thật ra có vẻ chúng ta đã quá khách khí.
- Đi thôi, tất cả mọi thứ tôi đã an bài hết rồi.
Tn cười, lại chào hỏi lái xe của Phương Nam Quốc:
- Anh, năng lực của tôi có hạn. Bên trong hẳn là vào không được, tôi đã bảo khu nghỉ dưỡng làm một bàn đồ ăn. Hai vị là lần đầu tiên đến Nam Vân, tôi là chủ nhà, nhất định phải tiếp đãi thật tốt.
Đường Hạo Nhiên cười ha hả, thầm nghĩ đúng là nói giỡn. Đoàn cảnh vệ trung ương canh gác Trường Ninh Sơn, tôi có thể vào được nơi đây đã khiến cho người dưới chân núi phải hâm mộ lắm rồi. Quan trường chú ý nhất không phải là thân phận và mặt mũi sao? Khi nào trở về, ai biết anh cùng với đại nhân vật trên núi quan hệ như thế nào.
Hiện tại, Tăng Nghị có thể khiến cho Đường Hạo Nhiên được vào thì Đường Hạo Nhiên cũng sẽ không vào. Người khác thì muốn nhưng Đường Hạo Nhiên lại không muốn. Đường Hạo Nhiên ở bên cạnh Phương Nam Quốc lâu rồi, biết rõ đạo lý gần vua như gần cọp. Hôm nay đường không phải thẳng là tốt, chỗ cao không thắng được hàn. Nếu chẳng may đáp trúng cột thu lôi, người kế tiếp bị đánh chết chính là anh.
Khi tới nhà khách khu nghỉ dưỡng, người phụ trách nhà khách đang đứng chờ ngoài cửa:
- Trưởng phòng Tăng, khách quý đã đến rồi?
- Tới rồi, tới rồi. Vất vả Chủ nhiệm Đồng quá.
Chủ nhiệm Đồng và Đường Hạo Nhiên bắt tay nhau.
- Hai vị khách quý, mau mời vào. Quân dân một nhà, tới chỗ này của tôi rồi thì ngàn vạn lần đừng có khách khí. Hôm nay cứ theo những gì tôi an bài. Rượu và thức ăn tôi đã chuẩn bị xong. Đồ ăn cũng giống như của thủ trưởng. Rượu là rượu Mao Đài. Chúng ta không say không về. Uống không ngã thì ai cũng không thể đi.
Nửa tiếng sau, trong không trung truyền đến tiếng gầm thét của trực thăng mà đến. Trên khoảng không của Trường Ninh Sơn không ngừng xoay quanh. Sau khi liên lạc với cảnh vệ quân ở dưới đất, một chiếc trực thăng bắt đầu đáp xuống. Sau một lát, chỉ còn lại một chiếc trực thăng phụ trách vụ trang hộ tống bay đi.
Đường Hạo Nhiên không có tư cách thì Tăng Nghị cũng miễn bàn. Hắn cũng không có tư cách nghênh đón những lãnh đạo này. Tuy nhiên, sau bữa tiệc tối, hắn sẽ được mời đến. Dù sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Địch Hạo Huy.
- Buổi sáng con tỉnh lại, có nói là đã trải qua một giấc mộng dài. Con đã nằm ngủ hơn một năm, nhưng lại khiến cho người trong nhà phải sầu khổ.
Địch Hạo Huy ngồi một chỗ suy nghĩ một hồi lâu, nhưng lại không thể nào nhớ được những gì trong một năm qua. Trí nhớ của anh ta chỉ dừng lại trong thời gian huấn luyện của trường quân đội Mỹ.
- Đúng vậy, con chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng dài. Trong mơ, con thấy mình không ngừng đi trên một sa mạc. Ban ngày rất nóng, buổi tối lại lạnh thấu xương, khiến cho xương cốt đau nhức. Trong lúc con sắp chống đỡ không nổi thì đột nhiên nghe được một giọng nói. Người đó nói “Anh hùng mỹ nữ rồi cũng trở về bụi đất. Cái được cái mất cũng chỉ là một giấc mộng Nam Kha mà thôi”. Khi nghe được chữ mộng, con đột nhiên tỉnh lại một chút.
Địch lão cười ha hả. Đây không phải là câu nói mà Tăng Nghị đã nói sao? Tiểu tử này rất thần thông lợi hại. Chỉ cần nói một đoạn thôi là có thể đánh thức Hạo Huy.
Tăng Nghị lúc này mới hỏi:
- Địch lão, thân thế của Hạo Huy còn cần điều dưỡng. Ngài tính ở lại Trường Ninh Sơn hay là muốn về lại thủ đô?
Sở Chấn Bang hô hấp có chút ngừng lại, hẳn là ông ta muốn Địch lão lưu lại.
Địch lão mỉm cười hai tiếng nói:
- Tiểu Tăng, có muốn theo tôi đến thủ đô không?
Sở Chấn Bang nhìn Tăng Nghị, trong lòng một trận khẩn trương. Tiểu tử cậu ngàn vạn lần đừng có đáp ứng. Cậu ở lại thì mới có hy vọng lưu Địch lão ở lại. Nhưng ông ta cũng biết điều này không thực tế. Địch lão mở miệng mời đó chính là vinh hạnh. Sau khi tới thủ đô rồi, tiểu tử này tuyệt đối thăng chức rất nhanh. Ai có thể từ chối một cơ hội hấp dẫn như vậy.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Địch lão, tôi mười bốn tuổi đã bắt đầu phiêu bạt. Có tháng từng đi qua sáu địa phương. Hiện tại có một chỗ trùng hợp có một sự kiện để cho tôi làm. Hơn nữa lại rất có ý nghĩa. Đối với tôi mà nói, đây là một sự ban ân và may mắn. Tôi không thể để cho người ta nói tôi không có đầu có đuôi.
Địch lão đối với việc này cũng có đoán trước. Tăng Nghị là một người rất thích làm việc. Nếu muốn hắn đến thủ đô, với tính tình của hắn sợ rằng khó thích ứng. Thủ đô là một nơi bày chức vị chứ không phải một nơi làm việc. Địch lão thuận tiện nói:
- Tôi biết tiểu tử cậu muốn đuổi tôi đi, tôi đây cố tình không đi. Khi nào Hạo Huy hoàn toàn khỏe hẳn thì cậu hãy nhắc lại việc này.
Sở Chấn Bang nhẹ nhàng thở ra. Thật sự tốt quá! Có Tăng Nghị y thuật cao minh ở đây, cho dù Địch Hạo Huy có khỏi hẳn thì Địch lão xem ra cũng không đi được. Phải nghĩ biện pháp giữ Tăng Nghị ở lại Nam Giang. Tránh cho hắn ngày sau cảm thấy chán ngán, lại muốn vác ba lô đi xung quanh.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi đều là đang ở nhờ Trường Ninh Sơn, nào có tư cách đuổi Địch lão đi chứ. Nếu không, Sở tư lệnh còn không cho người bắn chết tôi sao?
Sở Chấn Bang cười nói:
- Bắn chết thì không đến mức, nhưng nhiều lắm là đem tiểu tử cậu từ trên Trường Ninh Sơn ném xuống.
Lúc này Trương Kiệt Hùng bước vào nói:
- Lão thủ trưởng, thủ trưởng Vạn Lâm Vạn Sơn nói hôm nay sẽ đến Trường Ninh Sơn.
Địch lão lập tức nét mặt trầm xuống:
- Chính sự không cần làm sao? Bọn họ trong lòng cao hứng là được rồi. Chạy tới đây làm gì?
- Đã hơn một năm qua, vì bệnh của Hạo Huy, hai vị thủ trưởng cũng lo lắng không ít. Hôm nay nghe nói Hạo Huy đã tỉnh táo, hai vị thủ trưởng cũng là tâm trạng khó ức.
Trương Kiệt Hùng nói.
- Cũng thế!
Địch lão khoát tay chặn lại:
- Hôm nay dù sao tụi nó cũng đến đây, cậu hãy đi an bài một chút.
Tăng Nghị đã nghĩ đến chuyện của Phương Nam Quốc. Hôm nay người khẳng định đến đây không ít, cũng đã đến lúc khiến Phương Nam Quốc được mặt mày rạng rỡ. Hắn lên tiếng:
- Địch lão, Hạo Huy khôi phục cũng cần một khoảng thời gian. Đặc biệt là dinh dưỡng phải được quan tâm. Đây cần phải có chuyên gia về dinh dưỡng chỉ đạo. Cục Bảo vệ sức khỏe của tỉnh có một số chuyên gia trình độ không tồi. Ngài xem có nên hay không….
Địch lão cũng biết Tăng Nghị đây là có ý gì. Phùng Ngọc Cầm là Phó giám đốc kiêm Cục trưởng cục Bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang. Nói là bảo chuyên gia đến, không phải là bảo Phùng Ngọc Cầm đến sao? Phùng Ngọc Cầm đến thì Phương Nam Quốc cũng khẳng định đến. Địch lão nói:
- Bảo bọn họ đến đây luôn đi.
Dù sao cũng cần phải ở trên địa bàn Nam Giang một thời gian, nếu không cho Phương Nam Quốc đến thì cũng không được. Tăng Nghị chữa khỏi bệnh cho Hạo Huy, không phải vì tranh thủ lợi ích cho mình, mà là nghĩ đến lãnh đạo cũ mình là Phương Nam Quốc. Điều này chứng tỏ hắn là một người rất có tình cảm, không phải là cái loại sói mắt trắng trong quan trường.
Tăng Nghị biết Địch lão đã hiểu ý mình liền nói:
- Tôi sẽ đi thông báo cho bọn họ, bảo bọn họ tuyển chọn những chuyên gia tốt nhất đến đây.
Sở Chấn Bang cảm thấy hâm mộ, thầm nghĩ thật là có những chuyện dễ làm. Một chuyên gia dinh dưỡng, cũng chẳng phải bác sĩ chính thức gì, chẳng lẽ một quân khu của chúng tôi to như vậy lại không có, mà cần phải ở trên phái xuống. Chính mình cũng muốn đề cử, nhưng lại không có người giúp mình nói chuyện. Loại chuyện tốt này Phương Nam Quốc đã cướp đi mất rồi. Không được, phải nghĩ biện pháp đem người đào về đây mới được. Một nhân tài như vậy, thả đi địa phương khác thật là uổng.
Mọi người lại nói chuyện với nhau một lát thì Địch lão muốn nghỉ ngơi. Sau khi về hưu, mỗi ngày ông đều kiên trì nghỉ trưa một lát.
Sau khi ra về, Tăng Nghị liền khẩn trương đi thông báo cho Phương Nam Quốc. Ngoài miệng thì nói là bệnh tình cần, nhưng ý tứ là muốn Phương Nam Quốc hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải đến Trường Ninh Sơn một chuyến.
Sở Chấn Bang ở một bên chửi chó má. Tiểu tử này là một kẻ rất dối trá, ngoài miệng thì cứ nói như không có gì.
Cúp điện thoại, Tăng Nghị nói:
- Sở tư lệnh, trưa nay ở đây dùng cơm chứ?
Sở Chấn Bang đương nhiên là biết rõ ràng mối quan hệ giữa Tăng Nghị và Vi Trường Phong, liền cười nói:
- Được, nhưng ăn cơm thì không có uống rượu. Buổi chiều thủ trưởng còn đến đây nữa.
- Chỉ cần Sở tư lệnh đừng trách tội chúng tôi chiêu đãi không chu toàn là được.
Tăng Nghị cười, liền cùng với Thang Vệ Quốc đi trước dẫn đường, dẫn Sở Chấn Bang về ăn cơm trưa.
Hai giờ chiều, xe của Phương Nam Quốc dưới sự hộ tống mở đường của xe cảnh sát đã chạy tới Trường Ninh Sơn. Tăng Nghị đã sớm chờ ở ngoài cổng vào.
Nhìn thấy xe của Phương Nam Quốc, Tăng Nghị bước nhanh đến, không đợi hắn mở cửa, Phương Nam Quốc đã tự mở cửa bước xuống trước rồi.
- Bí thư Phương!
Tăng Nghị hô một tiếng, lại phát hiện có Phùng Ngọc Cầm ở đó, liền cười nói:
- Cô Phùng!
Đường Hạo Nhiên không nghĩ tới Phương Nam Quốc lại sốt ruột như thế, khẩn trương từ vị trí lái phụ bước ra, đứng ở một bên, hơi gật đầu với Tăng Nghị, xem như là chào hỏi.
Phương Nam Quốc hướng ven đường đi đến hai bước, sau đó chống nạnh, thấp giọng hỏi:
- Trên núi hiện tại là tình huống gì?
Ông ta muốn biết rõ tình huống trước rồi mới biết lên núi nên nói cái gì.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Bệnh của Địch Hạo Huy đã được chữa khỏi, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian. Địch lão hôm nay tâm trạng rất tốt, nói là muốn tổ chức tiệc rượu.
Phương Nam Quốc lộ ra vẻ mặt tươi cười khó có được, bàn tay to vỗ lên vai Tăng Nghị nói:
- Làm tốt lắm, đã làm vẻ vang mặt mũi tỉnh Nam Giang ta.
Tăng Nghị lại nói:
- Phó tổng tham mưu trưởng Địch Vạn Lâm lát nữa cũng đến.
Phương Nam Quốc vừa nghe, thầm nghĩ khó trách Tăng Nghị muốn mình hôm nay phải đến đây. Tiểu tử này không tồi. Không uổng mình bình thường đối xử với hắn không tệ. Phương Nam Quốc lại nói:
- Vậy thì hãy mau lên núi. Chúng ta là chủ nhà, nếu đi sau Phó tổng tham mưu Địch thì thật là thất lễ.
Đường Hạo Nhiên là người có kiến thức. Vừa nhìn thấy tư thế này thì biết người trên núi là một đại nhân vật. Anh ta cũng biết mình không có tư cách lên núi. Phương Nam Quốc liền mở cửa lên xe, ngồi vào vị trí lái phụ, nói:
- Tăng Nghị, cậu chở tôi lên núi đi.
Tăng Nghị không đợi ông lên tiếng lần nữa, duỗi tay ra, trực tiếp đẩy Đường Hạo Nhiên vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại nói:
- Tôi đi trước dẫn đường.
Nói xong, Tăng Nghị khởi động xe của mình đi trước dẫn đường. Xe của hắn có giấy thông hành đặc biệt. Trương Kiệt Hùng lại có nói qua, cho nên những trạm giác vừa thấy thì cho qua ngay, cũng không ngăn trở. Hai chiếc xe một trước một sau thẳng lên trên núi.
Đường Hạo Nhiên nhìn xuyên qua cửa kính xe, thấy đoàn xe phía sau bị chặn lại dưới chân núi thì trong lòng có chút kích động. Phải biết rằng hôm nay phụ trách mở đường là Giám đốc sở Công an tỉnh, nhưng hiện tại cũng đang bị chặn ở dưới chân núi. Còn mình thì lại được lên đây.
Phương Nam Quốc trong lòng cười thầm, thầm nghĩ Tăng Nghị quả là có ý tứ. Đây chính là muốn cho Đường Hạo Nhiên một thể diện.
Tới cổng khu biệt thự, chiếc xe bị cản lại. Trương Kiệt Hùng đứng ở nơi đó, nhìn thấy Phương Nam Quốc thì tiến lên hai bước. Phương Nam Quốc vừa bước xuống xe thì liền cúi chào:
- Phó đoàn trưởng đoàn Cảnh vệ trung ương Trương Kiệt Hùng đang đứng chờ Bí thư Phương.
Phương Nam Quốc liền hướng Trương Kiệt Hùng vươn tay. Đứng chờ lúc này không phải là phụng mệnh mà chờ. Trương Kiệt Hùng lời này rất có ý tứ. Xem ra tiểu tử Tăng Nghị có thể gây sức ép rất nhanh. Nhanh như vậy đã làm thân với Phó đoàn trưởng đoàn Cảnh vệ trung ương. Phải biết rằng thân phận của đoàn Cảnh vệ rất lớn. Khi thấy tư lệnh viên của đại quân khu cũng chưa chắc đã hòa nhã, lại càng không phải tự mình ra ngênh đón.
- Trương tướng quân trọng trách trong người, càng vất vả công lao càng lớn.
Phương Nam Quốc mỉm cười.
Trương Kiệt Hùng nắm chặt tay, sau đó đứng qua một bên nói:
- Bí thư Phương, xin mời.
Vợ chồng Phương Nam Quốc dưới sự dẫn đường của Trương Kiệt Hùng tiến vào trong khu biệt thự.
Đường Hạo Nhiên vừa nghe chữ đoàn Cảnh vệ trung ương thì chỉ biết khoảng cách giữa mình và thủ trưởng trung ương rất gần. Khi Phương Nam Quốc đi vào, y nói:
- Chú em Tăng, lúc này cậu phát tài rồi đấy.
Tăng Nghị khoát tay:
- Chúng ta đừng nói lời khách sáo như vậy. Đều là anh Đường bình thường hay chiếu cố cho tôi.
Đường Hạo Nhiên cười, trong bụng thầm nói có được như ngày hôm nay cũng không phải là tôi có thể chiếu cố được. Tuy nhiên ngoài miệng vẫn nói:
- Ừ, khách sáo, nhưng thật ra có vẻ chúng ta đã quá khách khí.
- Đi thôi, tất cả mọi thứ tôi đã an bài hết rồi.
Tn cười, lại chào hỏi lái xe của Phương Nam Quốc:
- Anh, năng lực của tôi có hạn. Bên trong hẳn là vào không được, tôi đã bảo khu nghỉ dưỡng làm một bàn đồ ăn. Hai vị là lần đầu tiên đến Nam Vân, tôi là chủ nhà, nhất định phải tiếp đãi thật tốt.
Đường Hạo Nhiên cười ha hả, thầm nghĩ đúng là nói giỡn. Đoàn cảnh vệ trung ương canh gác Trường Ninh Sơn, tôi có thể vào được nơi đây đã khiến cho người dưới chân núi phải hâm mộ lắm rồi. Quan trường chú ý nhất không phải là thân phận và mặt mũi sao? Khi nào trở về, ai biết anh cùng với đại nhân vật trên núi quan hệ như thế nào.
Hiện tại, Tăng Nghị có thể khiến cho Đường Hạo Nhiên được vào thì Đường Hạo Nhiên cũng sẽ không vào. Người khác thì muốn nhưng Đường Hạo Nhiên lại không muốn. Đường Hạo Nhiên ở bên cạnh Phương Nam Quốc lâu rồi, biết rõ đạo lý gần vua như gần cọp. Hôm nay đường không phải thẳng là tốt, chỗ cao không thắng được hàn. Nếu chẳng may đáp trúng cột thu lôi, người kế tiếp bị đánh chết chính là anh.
Khi tới nhà khách khu nghỉ dưỡng, người phụ trách nhà khách đang đứng chờ ngoài cửa:
- Trưởng phòng Tăng, khách quý đã đến rồi?
- Tới rồi, tới rồi. Vất vả Chủ nhiệm Đồng quá.
Chủ nhiệm Đồng và Đường Hạo Nhiên bắt tay nhau.
- Hai vị khách quý, mau mời vào. Quân dân một nhà, tới chỗ này của tôi rồi thì ngàn vạn lần đừng có khách khí. Hôm nay cứ theo những gì tôi an bài. Rượu và thức ăn tôi đã chuẩn bị xong. Đồ ăn cũng giống như của thủ trưởng. Rượu là rượu Mao Đài. Chúng ta không say không về. Uống không ngã thì ai cũng không thể đi.
Nửa tiếng sau, trong không trung truyền đến tiếng gầm thét của trực thăng mà đến. Trên khoảng không của Trường Ninh Sơn không ngừng xoay quanh. Sau khi liên lạc với cảnh vệ quân ở dưới đất, một chiếc trực thăng bắt đầu đáp xuống. Sau một lát, chỉ còn lại một chiếc trực thăng phụ trách vụ trang hộ tống bay đi.
Đường Hạo Nhiên không có tư cách thì Tăng Nghị cũng miễn bàn. Hắn cũng không có tư cách nghênh đón những lãnh đạo này. Tuy nhiên, sau bữa tiệc tối, hắn sẽ được mời đến. Dù sao thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng của Địch Hạo Huy.
Tác giả :
Ngân Hà Cửu Thiên