Thử Sinh Vi Quân Lưu
Chương 9
Bay theo Vương Kì Tư thật lâu, xuyên qua phố xá sầm uất, xuyên qua một mảnh rừng cây. Mới chậm rãi dừng bước lại, đột nhiên Vị Ương lại có cảm giác xua tan mây mù thấy ánh mắt trời. Tự giễu một chút Vị Ương theo chân Vương Kì Tư đi vào tiểu ốc (phòng nhỏ).
Tiểu ốc là một nơi có phong thủy không tồi, vì sao nói như vậy? Bởi vì nơi này bốn phía có suối chảy, đằng sau lại có rừng núi cao ngất.
Không dễ bị người khác quấy rầy, bên ngoài còn đặt ngũ hành bát quái trận.
Vừa rồi Vương Kì Tư thuần thục đi xuyên qua, Vị Ương lại lười đi con đường giống hắn, trực tiếp bay qua từ phía trên, ở đầu bên kia đợi hắn.
Xuyên qua bát quái trận, đập vào mắt chính là tiểu ốc, cùng ngôi nhà bình thường của dân chúng không có gì khác nhau, nhiều nhất cũng chỉ là ở bên ngoài phơi rất nhiều thảo dược và hoa hoa thảo thảo mà thôi.
A! Đúng rồi! Hoa hoa thảo thảo này đối với y mà nói chỉ là thứ để xem, nhưng đối với người xâm nhập nơi này lại chính là mê dược mạnh nhất. Lại còn hỗn hợp của nhiều loại!
“Cha, ta đã trở về.” Đẩy ra cánh cửa, Vương Kì Tư cung kính cúi đầu với người ở bên trong.
Vẻ mặt kia, bộ dáng cung kính kia. Ai~ Thật sự là nhìn như hai người a!
Vị Ương lắc đầu, tự nhiên bay thẳng vào bên trong xem xét phụ thân Vương Kì Tư.
Ân, ân, ước chừng khoảng ba mươi tuổi. Còn rất trẻ. Không để râu, tốt lắm. Y ghét nhất người nào để râu! Không tồi, ánh mắt cũng khá trong suốt. Khó trách sẽ bị tiểu tử kia dấu diếm nhiều năm mà không biết bản tính của hắn.
Dáng người cũng khá mong manh a? Chẳng lẽ làm việc vất vả quá độ? Người có thân mình không tốt, y cũng không cần!
Theo phản xạ, trong đầu bắt đầu suy xét khả năng sử dụng người này. Khai thác khả năng một người tới tận cùng, đó mới là bản lĩnh thực sự.
Vương phụ (cha, phụ thân) xoay người nhìn ái nhi mới trở về của mình, giương lên một nụ cười ôn nhu.
“Kì Tư đã về rồi, trên đường vất vả. Hài tử Mặc Ngôn kia có khỏe không?”
Vương Kì Tư đi đến bên người Vương phụ, “Tốt lắm. Hắn có một vị tiên sinh dạy hắn rất nhiều thứ. Hắn thay đổi rất nhiều.”
Nhíu lại hàng lông mày mỏng, có một chút buồn phiền thoang thoảng: “Không phải người xấu đi! Hài tử kia ta cũng không yên lòng a!”
“Không phải là người xấu, là bằng hữu của mẫu thân Mặc Ngôn. Trước khi lâm trung đã tìm hắn tới chiếc cố Mặc Ngôn. Cha ngươi không cần lo lắng.”
“Ai~ Hài tử kia cũng là người mệnh khổ a!”
“Cha, ta đi thăm tiểu di, nàng sống rất tốt. Nàng có hài tử, một đôi song sinh. Tỷ tỷ tên Quân Vô Song, đệ đệ tên Quân Mặc Vũ.”
“Vậy sao? Tiểu muội đã có hài tử sao? Thực muốn đi xem a! Tới bây giờ ta vẫn thực có lỗi với tiểu muội. Để nàng lẻ loi hiu quạnh một người. Xuất giá rồi mà không biết trên đời vẫn còn thân nhân của nàng.”
Vương phụ buồn bã nhìn phương xa, sự bi ai toát ra từ tận trong đáy lòng, làm cho Vị Ương có một loại cảm giác quen thuộc.
“Thì ra là thế, hắn là ca ca của Vương Tuyết a! Chẳng trách lại thích Tam Nhi như vậy. Trước kia khi Vương Tuyết chưa có hài tử thì thích nhất chính là Tam Nhi, bây giờ có đứa nhỏ rồi, vẫn thường xuyên đến tiểu viện xem Tam Nhi. Vương thị phụ tử này xem ra là yêu ai yêu cả đường đi a.” Vị Ương sờ sờ cằm, gật gật đầu đưa ra kết luận.
“Phụ thân, ngài đứng quá thương tâm. Tiểu di bây giờ sống cũng rất tốt. Ngài đừng lo lắng. Ngày mai ta còn phải đi một lần, chỗ Mặc Ngôn ta cũng sẽ thường xuyên chú ý.”
“Ân, đứa nhỏ kia tương lai nhất định sẽ thành nghiệp lớn. Ở Quân gia nhà đó, đại nhi tử tính tình táo bạo, người có thể làm đại sự sao có thể là hắn. Nhị nhi tử tính cách âm hiểm lòng dạ hẹp hòi, không có con mắt nhìn người, sao có thể có thành tựu. Hài tử của tiểu muội còn chưa thấy qua, không thể bình luận. Nhưng tam tử Mặc Ngôn kia, tướng mạo đường đường, thiên tư trí tuệ. Nếu không phải không thể ở lại lâu, ta thật muốn lưu lại nói đó.”
Thoáng giật mình một chút, không nghĩ tới vị Vương phụ này cũng là chân nhân bất lậu tương a (không để lộ khả năng). Nhìn người chính xác như vậy, quả nhiên là người có đầu óc. Xem ra sau này không chỉ Vương Kì Tư, mà cả Vương phụ cũng phải đem hắn kéo về bên mình.
Vốn đang muốn tìm người làm con rối.
“Yên tâm đi, phụ thân. Ta sẽ hảo hảo trợ giúp Mặc Ngôn.” Ai bảo Mặc Ngôn biết bản tính của chính mình a?
Vương Kì Tư cười đến giả dối, ở trong mắt Vương phụ lại như biểu hiện của sự tự tin đầy mình.
Yêu thương sờ sờ đầu Kì Tư: “Ngươi hài tử này theo ta chạy ngược chạy xuôi nhiều năm như thế, cũng khổ cho ngươi.”
“Nói lời gì vậy, Kì Tư thích nhất phụ thân.”
Ta phi!
Nhìn hành động khoe mẽ của Vương Kì Tư, Vị Ương ở trong lòng hướng hắn phỉ nhổ một phen.
Con khổng tước kia rõ ràng thích nhất là khuôn mặt và làn da chính mình đi! Giả vờ cũng giống thật!
Dù sao cũng đã biết bọn họ đối với Quân Mặc Ngôn cũng không có gì uy hiếp, như vậy liền không sao cả. Thỉnh thoảng lại đây điều tra là được.
Vị Ương lười nhìn lại cái hình ảnh phụ tử tình thâm kia, phỉ nhổ xong liền xuyên qua tiểu ốc bay ra ngoài.
Vương Kì Tư đang biểu đạt sự kính yêu của mình với phụ thân, khóe mắt lại liếc qua nơi Vị Ương vừa đứng, hàng lông mi nhỏ hơi hơi nhăn lại.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm giác bị người khác nhìn trộm.
Nếu Vị Ương biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ tán thưởng sự mẫn cảm này.
Rất xa, Vị Ương liền thấy Quân Mặc Ngôn tựa vào bên cửa sổ, ngồi xem võ công bí tịch.
“Sao rồi? Xem có hiểu không?” Đáp xuống trước mặt hắn, Vị Ương chỉ chỉ cuốn sách.
“Không hoàn toàn hiểu hết, huyệt vị là cái gì, ta biết. Nhưng về kinh mạch dịch chuyển thì cũng không hiểu lắm.” Quân Mặc Ngôn thành thật trả lời.
“Không việc gì, cố gắng nghiên cứu một chút. Không hiểu chỗ nào ngày mai hỏi Kì Tư. Dù sao tại phương diện này ta cũng không giúp gì được ngươi. Tự ngươi lo liệu đi!”
Vị Ương lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như thế, y mím môi có chút phiền muộn bay đi.
Cảm thấy buồn cười nhìn theo bóng dáng Vị Ương, Quân Mặc Ngôn cúi đầu cẩn thận nghiên cứu bí kíp.
Để có thể càng mạnh! Càng cường đại! Nhưng cũng không thể hoàn toàn để lộ ra, không thể biểu hiện chính mình quá thông minh. Bởi vì như thế tiên sinh sẽ rời đi, không thể biểu lộ ra, không thể.
Hoàn toàn không biết những ý tưởng trong lòng Mặc Ngôn, Vị Ương còn đang đắm chìm trong suy nghĩ làm sao dạy cho Mặc Ngôn càng tốt thêm. Một chút cũng không nghĩ đến hài tử mà y coi như con đang suy nghĩ làm sao để đem y cột chặt vào bên người.
Ngày hôm sau, Vương Kì Tư đúng hẹn tiến đến. Giải thích cho Quân Mặc Ngôn một số nơi hắn không hiểu. Dưới sự quan sát của Kì Tư, Quân Mặc Ngôn bắt đầu tu luyện tâm pháp.
Nhìn hắn thành công vận chuyển chân khí một vòng, Vương Kì Tư rốt cuộc yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hài tử này là thật tâm quan tâm Mặc Ngôn a!
Vị Ương buồn chán bay xung quanh hai hài tử. Võ công gì gì, với y mà nói chính là vô dụng. Võ công nội lực có thể đánh đến y sao? Không thể! Võ công tâm pháp có cao bao nhiêu chăng nữa nhưng có thể nhìn thấy y sao? Cũng không thể. Cái gì mà khinh công bay trên nước, có khả năng bay lên trời giống y sao? Làm gì có.
Nói tóm lại, võ công đối với y chính là gánh nặng.
Tốc độ y bay còn nhanh hơn a!
“Sao vậy?” Nhìn thấy Quân Mặc Ngôn rốt cục mở mắt sau khi luyện võ một canh giờ, Vị Ương gấp gáp vội vàng hỏi.
Vừa rồi là ai ném cà chua vào y?! Đứng ra! Y chẳng qua là lo lắng cho Mặc Ngôn mà thôi, chỉ có vậy mà thôi!
Nhìn lại Vị Ương ý bảo y an tâm, ngại vì Kì Tư ở đây, hắn không tiện trả lời.
Vị Ương yên lòng, sờ sờ đầu hắn, cười đến vô cùng vui vẻ.
“Như thế nào?” Lần này đổi thành Kì Tư hỏi.
“Tốt lắm, cảm thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều.” Đem y phục trên thân cởi xuống, một tầng vật chất màu xám dính ở trên da, che lại làn da vốn trắng sáng như ngọc.
“Đây là tạp chất mà ngươi bài trừ ra, bởi vì còn nhỏ. Nên không cần giống đại nhân phải vào nhà vệ sinh. Chúc mừng ngươi, hoàn toàn không có vấn đề!” Vương Kì Tư chân thành chúc mừng.
“Cám ơn, nếu không có việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi.” Quân Mặc Ngôn nói thập phần ôn hòa, lời nói ra khỏi miệng lại làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
“Lại nữa! Mỗi lần lợi dụng xong liền đuổi ta đi. Thật sự là kẻ lãnh huyết a! Đúng rồi, có phải là vị tiên sinh thần bí kia của ngươi sắp tới?” Bộ dáng nháy nháy mắt trông rất buồn cười.
“Ta không biết thì ra người trừ bỏ tự kỷ còn rất bát quái. Ta phải đi tắm rửa. Những thứ này thật khó chịu.” Châm chọc một câu, Quân Mặc Ngôn xoay người rời đi.
Vị Ương đứng đằng sau lắc đầu liên tục. Còn ồn ào nói ‘tu vi còn chưa đủ’ a! Chỉ thế mà đã châm chọc lại. Không đủ a! –——
Tiểu ốc là một nơi có phong thủy không tồi, vì sao nói như vậy? Bởi vì nơi này bốn phía có suối chảy, đằng sau lại có rừng núi cao ngất.
Không dễ bị người khác quấy rầy, bên ngoài còn đặt ngũ hành bát quái trận.
Vừa rồi Vương Kì Tư thuần thục đi xuyên qua, Vị Ương lại lười đi con đường giống hắn, trực tiếp bay qua từ phía trên, ở đầu bên kia đợi hắn.
Xuyên qua bát quái trận, đập vào mắt chính là tiểu ốc, cùng ngôi nhà bình thường của dân chúng không có gì khác nhau, nhiều nhất cũng chỉ là ở bên ngoài phơi rất nhiều thảo dược và hoa hoa thảo thảo mà thôi.
A! Đúng rồi! Hoa hoa thảo thảo này đối với y mà nói chỉ là thứ để xem, nhưng đối với người xâm nhập nơi này lại chính là mê dược mạnh nhất. Lại còn hỗn hợp của nhiều loại!
“Cha, ta đã trở về.” Đẩy ra cánh cửa, Vương Kì Tư cung kính cúi đầu với người ở bên trong.
Vẻ mặt kia, bộ dáng cung kính kia. Ai~ Thật sự là nhìn như hai người a!
Vị Ương lắc đầu, tự nhiên bay thẳng vào bên trong xem xét phụ thân Vương Kì Tư.
Ân, ân, ước chừng khoảng ba mươi tuổi. Còn rất trẻ. Không để râu, tốt lắm. Y ghét nhất người nào để râu! Không tồi, ánh mắt cũng khá trong suốt. Khó trách sẽ bị tiểu tử kia dấu diếm nhiều năm mà không biết bản tính của hắn.
Dáng người cũng khá mong manh a? Chẳng lẽ làm việc vất vả quá độ? Người có thân mình không tốt, y cũng không cần!
Theo phản xạ, trong đầu bắt đầu suy xét khả năng sử dụng người này. Khai thác khả năng một người tới tận cùng, đó mới là bản lĩnh thực sự.
Vương phụ (cha, phụ thân) xoay người nhìn ái nhi mới trở về của mình, giương lên một nụ cười ôn nhu.
“Kì Tư đã về rồi, trên đường vất vả. Hài tử Mặc Ngôn kia có khỏe không?”
Vương Kì Tư đi đến bên người Vương phụ, “Tốt lắm. Hắn có một vị tiên sinh dạy hắn rất nhiều thứ. Hắn thay đổi rất nhiều.”
Nhíu lại hàng lông mày mỏng, có một chút buồn phiền thoang thoảng: “Không phải người xấu đi! Hài tử kia ta cũng không yên lòng a!”
“Không phải là người xấu, là bằng hữu của mẫu thân Mặc Ngôn. Trước khi lâm trung đã tìm hắn tới chiếc cố Mặc Ngôn. Cha ngươi không cần lo lắng.”
“Ai~ Hài tử kia cũng là người mệnh khổ a!”
“Cha, ta đi thăm tiểu di, nàng sống rất tốt. Nàng có hài tử, một đôi song sinh. Tỷ tỷ tên Quân Vô Song, đệ đệ tên Quân Mặc Vũ.”
“Vậy sao? Tiểu muội đã có hài tử sao? Thực muốn đi xem a! Tới bây giờ ta vẫn thực có lỗi với tiểu muội. Để nàng lẻ loi hiu quạnh một người. Xuất giá rồi mà không biết trên đời vẫn còn thân nhân của nàng.”
Vương phụ buồn bã nhìn phương xa, sự bi ai toát ra từ tận trong đáy lòng, làm cho Vị Ương có một loại cảm giác quen thuộc.
“Thì ra là thế, hắn là ca ca của Vương Tuyết a! Chẳng trách lại thích Tam Nhi như vậy. Trước kia khi Vương Tuyết chưa có hài tử thì thích nhất chính là Tam Nhi, bây giờ có đứa nhỏ rồi, vẫn thường xuyên đến tiểu viện xem Tam Nhi. Vương thị phụ tử này xem ra là yêu ai yêu cả đường đi a.” Vị Ương sờ sờ cằm, gật gật đầu đưa ra kết luận.
“Phụ thân, ngài đứng quá thương tâm. Tiểu di bây giờ sống cũng rất tốt. Ngài đừng lo lắng. Ngày mai ta còn phải đi một lần, chỗ Mặc Ngôn ta cũng sẽ thường xuyên chú ý.”
“Ân, đứa nhỏ kia tương lai nhất định sẽ thành nghiệp lớn. Ở Quân gia nhà đó, đại nhi tử tính tình táo bạo, người có thể làm đại sự sao có thể là hắn. Nhị nhi tử tính cách âm hiểm lòng dạ hẹp hòi, không có con mắt nhìn người, sao có thể có thành tựu. Hài tử của tiểu muội còn chưa thấy qua, không thể bình luận. Nhưng tam tử Mặc Ngôn kia, tướng mạo đường đường, thiên tư trí tuệ. Nếu không phải không thể ở lại lâu, ta thật muốn lưu lại nói đó.”
Thoáng giật mình một chút, không nghĩ tới vị Vương phụ này cũng là chân nhân bất lậu tương a (không để lộ khả năng). Nhìn người chính xác như vậy, quả nhiên là người có đầu óc. Xem ra sau này không chỉ Vương Kì Tư, mà cả Vương phụ cũng phải đem hắn kéo về bên mình.
Vốn đang muốn tìm người làm con rối.
“Yên tâm đi, phụ thân. Ta sẽ hảo hảo trợ giúp Mặc Ngôn.” Ai bảo Mặc Ngôn biết bản tính của chính mình a?
Vương Kì Tư cười đến giả dối, ở trong mắt Vương phụ lại như biểu hiện của sự tự tin đầy mình.
Yêu thương sờ sờ đầu Kì Tư: “Ngươi hài tử này theo ta chạy ngược chạy xuôi nhiều năm như thế, cũng khổ cho ngươi.”
“Nói lời gì vậy, Kì Tư thích nhất phụ thân.”
Ta phi!
Nhìn hành động khoe mẽ của Vương Kì Tư, Vị Ương ở trong lòng hướng hắn phỉ nhổ một phen.
Con khổng tước kia rõ ràng thích nhất là khuôn mặt và làn da chính mình đi! Giả vờ cũng giống thật!
Dù sao cũng đã biết bọn họ đối với Quân Mặc Ngôn cũng không có gì uy hiếp, như vậy liền không sao cả. Thỉnh thoảng lại đây điều tra là được.
Vị Ương lười nhìn lại cái hình ảnh phụ tử tình thâm kia, phỉ nhổ xong liền xuyên qua tiểu ốc bay ra ngoài.
Vương Kì Tư đang biểu đạt sự kính yêu của mình với phụ thân, khóe mắt lại liếc qua nơi Vị Ương vừa đứng, hàng lông mi nhỏ hơi hơi nhăn lại.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm giác bị người khác nhìn trộm.
Nếu Vị Ương biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ tán thưởng sự mẫn cảm này.
Rất xa, Vị Ương liền thấy Quân Mặc Ngôn tựa vào bên cửa sổ, ngồi xem võ công bí tịch.
“Sao rồi? Xem có hiểu không?” Đáp xuống trước mặt hắn, Vị Ương chỉ chỉ cuốn sách.
“Không hoàn toàn hiểu hết, huyệt vị là cái gì, ta biết. Nhưng về kinh mạch dịch chuyển thì cũng không hiểu lắm.” Quân Mặc Ngôn thành thật trả lời.
“Không việc gì, cố gắng nghiên cứu một chút. Không hiểu chỗ nào ngày mai hỏi Kì Tư. Dù sao tại phương diện này ta cũng không giúp gì được ngươi. Tự ngươi lo liệu đi!”
Vị Ương lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như thế, y mím môi có chút phiền muộn bay đi.
Cảm thấy buồn cười nhìn theo bóng dáng Vị Ương, Quân Mặc Ngôn cúi đầu cẩn thận nghiên cứu bí kíp.
Để có thể càng mạnh! Càng cường đại! Nhưng cũng không thể hoàn toàn để lộ ra, không thể biểu hiện chính mình quá thông minh. Bởi vì như thế tiên sinh sẽ rời đi, không thể biểu lộ ra, không thể.
Hoàn toàn không biết những ý tưởng trong lòng Mặc Ngôn, Vị Ương còn đang đắm chìm trong suy nghĩ làm sao dạy cho Mặc Ngôn càng tốt thêm. Một chút cũng không nghĩ đến hài tử mà y coi như con đang suy nghĩ làm sao để đem y cột chặt vào bên người.
Ngày hôm sau, Vương Kì Tư đúng hẹn tiến đến. Giải thích cho Quân Mặc Ngôn một số nơi hắn không hiểu. Dưới sự quan sát của Kì Tư, Quân Mặc Ngôn bắt đầu tu luyện tâm pháp.
Nhìn hắn thành công vận chuyển chân khí một vòng, Vương Kì Tư rốt cuộc yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Hài tử này là thật tâm quan tâm Mặc Ngôn a!
Vị Ương buồn chán bay xung quanh hai hài tử. Võ công gì gì, với y mà nói chính là vô dụng. Võ công nội lực có thể đánh đến y sao? Không thể! Võ công tâm pháp có cao bao nhiêu chăng nữa nhưng có thể nhìn thấy y sao? Cũng không thể. Cái gì mà khinh công bay trên nước, có khả năng bay lên trời giống y sao? Làm gì có.
Nói tóm lại, võ công đối với y chính là gánh nặng.
Tốc độ y bay còn nhanh hơn a!
“Sao vậy?” Nhìn thấy Quân Mặc Ngôn rốt cục mở mắt sau khi luyện võ một canh giờ, Vị Ương gấp gáp vội vàng hỏi.
Vừa rồi là ai ném cà chua vào y?! Đứng ra! Y chẳng qua là lo lắng cho Mặc Ngôn mà thôi, chỉ có vậy mà thôi!
Nhìn lại Vị Ương ý bảo y an tâm, ngại vì Kì Tư ở đây, hắn không tiện trả lời.
Vị Ương yên lòng, sờ sờ đầu hắn, cười đến vô cùng vui vẻ.
“Như thế nào?” Lần này đổi thành Kì Tư hỏi.
“Tốt lắm, cảm thấy thân thể nhẹ hơn rất nhiều.” Đem y phục trên thân cởi xuống, một tầng vật chất màu xám dính ở trên da, che lại làn da vốn trắng sáng như ngọc.
“Đây là tạp chất mà ngươi bài trừ ra, bởi vì còn nhỏ. Nên không cần giống đại nhân phải vào nhà vệ sinh. Chúc mừng ngươi, hoàn toàn không có vấn đề!” Vương Kì Tư chân thành chúc mừng.
“Cám ơn, nếu không có việc gì nữa, ngươi có thể đi rồi.” Quân Mặc Ngôn nói thập phần ôn hòa, lời nói ra khỏi miệng lại làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
“Lại nữa! Mỗi lần lợi dụng xong liền đuổi ta đi. Thật sự là kẻ lãnh huyết a! Đúng rồi, có phải là vị tiên sinh thần bí kia của ngươi sắp tới?” Bộ dáng nháy nháy mắt trông rất buồn cười.
“Ta không biết thì ra người trừ bỏ tự kỷ còn rất bát quái. Ta phải đi tắm rửa. Những thứ này thật khó chịu.” Châm chọc một câu, Quân Mặc Ngôn xoay người rời đi.
Vị Ương đứng đằng sau lắc đầu liên tục. Còn ồn ào nói ‘tu vi còn chưa đủ’ a! Chỉ thế mà đã châm chọc lại. Không đủ a! –——
Tác giả :
Tuyết Huyễn Hồ