Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm
Chương 2-2
"Anh nói bậy! Rõ ràng tôi đã cầm áo lót đi!" Dừng bước chân lại một chút, cô xoay người sửa lại câu nói của anh."Đáng chết!" Sửa đúng lời nói lại đồng thời khiến chuyện bị lộ, người luôn luôn ăn nói rất tốt như cô mà lại mắng không nên lời.
"Em không nhắc nhở thì tôi lại quên mất, lúc ấy đúng là em chỉ để lại quần lót viền ren." Khoanh tay trước ngực, Lôi Thiệu Đình bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc.
Không ngờ chỉ dựa vào một thủ đoạn nhỏ có thể moi ra lời của cô.
"Anh thật đáng giận!" Sắc mặt cô càng tái nhợt thêm, ảo não đến mức nghĩ đào một cái hố để chui vào.
"Em mới đáng giận. Ngày đó em nên ở lại, để chúng ta tỉnh táo đối mặt với nhau, nhưng em lại lựa chọn đi mất, lựa chọn quên lãng cả đêm tốt đẹp đó." Đêm hôm đó khác biệt đến cỡ nào, khi đó anh hôn cô triền miên, ôm cô đến phù hợp và tuyệt vời như thế.
Anh vốn nghĩ tiến thêm một bước để quen biết cô, thậm chí anh cực kỳ muốn cùng đối tượng tình một đêm này chính thức quen nhau, nhưng cô lại không nói tiếng nào rời đi mất, để duyên phận của hai người chỉ duy trì ngắn ngủn trong một đêm.
Vì có thể gặp cô lần nữa, khi đó anh ở lại Yokohama thêm hai ngày, thậm chí liên tục hai buổi tối chờ đợi ở hộp đêm mà hai người đã gặp nhau, kết quả lại làm người ta thất vọng, cô không xuất hiện.
"Chỉ tính riêng với tôi đi, tôi cũng hoàn toàn quên rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì. Lôi tiên sinh, nếu anh thật sự là quân tử, tại sao có thể lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn? Anh biết rõ tôi uống say rồi, say đến bất tỉnh nhân sự, lại còn kéo tôi lên giường? ! Anh biết không, vì cái đêm hoang đường đó, tôi bị khiển trách bao nhiêu?" Vốn chỉ là tình một đêm hoang đường, là quá khứ thi coi như xong, không ngờ lại mang thai ngoài ý muốn, khiến cô bị cha trách mắng.
"Em cho rằng tôi không cự tuyệt sao? Đêm hôm đó tôi thậm chí đi ngủ ở ghế sa lon, thì lại bị em dây dưa đến, cởi hết y phục nhảy múa thoát y hấp dẫn, còn nhào tới cởi quần áo của tôi, quấn lấy muốn hôn tôi, sờ thân thể của tôi. Hắc tiểu thư thân ái, tôi là đấng mày râu bình thường, dưới loại tình huống này, nếu tôi cự tuyệt nữa, vậy tôi nên đi bệnh viện làm kiểm tra rồi."
Kí ức đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ, cô dây dưa, vẻ kiều diễm của cô, hấp dẫn rồi lại trộn lẫn với phong tình ngây thơ, coi như anh có ý chí cứng như sắt cũng khó ngăn cản được.
Hắc Tương Lăng lập tức ngây ngốc! Cảm giác đỉnh đầu có một bầy quạ đen kêu cạc cạc bay qua.
"Anh. . . . . . anh nói láo đúng không?" Cô cởi hết quần áo nhảy múa thoát y? ! Làm sao cô có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy?"Anh đừng cho là tôi hoàn toàn không nhớ được, tùy tiện bịa chuyện, cái này quá biến thái rồi!"
"Lôi Thiệu Đình tôi chưa bao giờ nói dối, nếu vừa rồi tôi nói có nửa câu dối trá, tình nguyện bị sét đánh!" Anh giơ tay lên, thề.
Đôi mắt đẹp trợn to , Hắc Tương Lăng vừa kinh ngạc, còn tức giận và xấu hổ.
Anh ta lại dám thề, nói cách khác như vậy —— điều anh ta nói đều là sự thật? !
Trời ơi ~~ trời ạ! Làm sao cô sẽ ngây thơ lại mất thể diện như vậy?
Một giây trước dung nhan tuyệt mĩ còn trắng bệch, ngay lập tức chuyển thành xấu hổ đỏ hết mặt, hai tay áp lên gò má nóng hổi của mình, cô ngượng ngùng đến muốn ngất đi.
"Em vẫn ổn chứ?" Nghiêng người tới trước, anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt còn tràn đầy quan tâm."Dáng vẻ của em nhue muốn té xỉu vậy, có muốn tôi đỡ hay không?"
Nói xong, anh lo lắng vươn tay.
Anh đến gần một bước, cô bị sợ lùi lại mấy bước, giống như anh là vi khuẩn gây bệnh siêu cấp vậy.
"Không cần! Tôi không phải bị dọa sợ!" Không được! Cô không thể ở chung với anh ta thêm một giây đồng hồ nào nữa, cô phải rời đi, cô cần tỉnh táo."Lôi tiên sinh, xin tha thứ cho vô lễ của tôi, hiện tại tôi không có cách nào để gượng cười tiếp đãi anh, mời anh tự nhiên thôi."
Xoay người rời đi, cô kinh hoảng không có cách nào mang ra đạo đãi khách của nhà họ Hắc với vị khách quý mà anh hai mời này.
Lúc này Lôi Thiệu Đình không đuổi theo nữa, d.d.00lequydon00 nhìn dáng vẻ kinh hoảng quá mức của cô, anh thật sự rất đau lòng.
Cứ để cho cô tỉnh táo suy nghĩ kỹ lại đi, dù sao cũng đã đến gần cô như thế, cũng biết được thân phận của cô, từ nay về sau không sợ không có cơ hội gặp mặt với cô nữa.
Còn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ có duyên phận đêm đó với cô, không ngờ tới Tokyo một chuyến, lại bất ngờ gặp được cô, đây là do trời an bài thôi.
Trong đầu nhớ lại hình ảnh tốt đẹp của cô, nhớ lại phong tình đến mê người của cô, hiện tại là bóng hình thanh mát tươi đẹp của cô —— càng thêm hấp dẫn anh hơn cả trong trí nhớ.
Khóe miệng Lôi Thiệu Đình cười cười, quyết định chắc chắn phải cố gắng theo đuổi cô! Duyên phận gặp lại nhau lần này, anh tuyệt đối không cho phép mình bỏ qua.
Sau khi đã quyết định sau, tâm tình anh trở nên vui vẻ tản bộ trong đình viện, nhàn nhã chờ đợi Hắc Tuấn xuất hiện.
Lần này, anh nhất định đưa người phụ nữ khiến anh nhớ thương tận bốn năm theo đuổi đến tay!
************
Một bộ lễ phục màu vàng kim Saint Laurent, làm cho dáng người Hắc Tương Lăng càng thêm mê người.
Đường cong hoàn hảo, bộ ngực tròn trịa cùng với vòng eo tỉ mỉ, chân thon dài dưới làn váy mang giày cao gót màu vàng, cô diễm lệ lại mang vẻ đẹp lạnh lùng trong trẻo, cô như vậy đương nhiên trở thành tiêu điểm của tất cả đàn ông là khách tham gia.
Bản thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Hắc, Hắc Tương Lăng, là một trong những người thừa kế của "tập đoàn quốc tế Hắc Đằng", từ nhỏ thân phận và vẻ đẹp của cô, đều khiến cô trở thành tiêu điểm để mọi người chăm chú và bàn luận.
Bất kể là kinh diễm, ái mộ, hoặc là ánh mắt ghen tỵ, đều trở thành thói quen, nhưng hôm nay không giống như vậy!
Hắc Tương Lăng một mực trốn tránh ánh mắt từ một người đàn ông, ánh mắt nóng bỏng lại mang hàm ý đặc biệt.
Từ khi hôn lễ của anh hai Hắc Tuấn bắt đầu, cho đến khi buổi lễ kết thúc, tất cả khách đều từ phòng tiệc chuyển tới sảnh, cô đều có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Cả ngày cô cũng không dám quay đầu nhìn về phía phương hướng của ánh mắt kia, cô chỉ mong được nhanh chạy đi.
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, Hắc Tương Lăng xách váy vội vã bước ra sảnh tiếp khách, đi tới phía cửa an toàn.
Cô cố ý không đi thang máy, đổi sang đi lối thoát hiểm, vì hy vọng có thể thoát khỏi khả năng bị Lôi Thiệu Đình bắt gặp.
Cô trốn, bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ, anh ta vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cô, khiến cô vẫn ở trong trạng thái hốt hoảng.
Khí thế của anh ta, bộ dáng tràn đầy tự tin, còn có sự thật anh ta đã nói mà cô không có cách nào có thể tiếp nhận, cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng lo lắng xấu hổ.
"Em không nhắc nhở thì tôi lại quên mất, lúc ấy đúng là em chỉ để lại quần lót viền ren." Khoanh tay trước ngực, Lôi Thiệu Đình bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc.
Không ngờ chỉ dựa vào một thủ đoạn nhỏ có thể moi ra lời của cô.
"Anh thật đáng giận!" Sắc mặt cô càng tái nhợt thêm, ảo não đến mức nghĩ đào một cái hố để chui vào.
"Em mới đáng giận. Ngày đó em nên ở lại, để chúng ta tỉnh táo đối mặt với nhau, nhưng em lại lựa chọn đi mất, lựa chọn quên lãng cả đêm tốt đẹp đó." Đêm hôm đó khác biệt đến cỡ nào, khi đó anh hôn cô triền miên, ôm cô đến phù hợp và tuyệt vời như thế.
Anh vốn nghĩ tiến thêm một bước để quen biết cô, thậm chí anh cực kỳ muốn cùng đối tượng tình một đêm này chính thức quen nhau, nhưng cô lại không nói tiếng nào rời đi mất, để duyên phận của hai người chỉ duy trì ngắn ngủn trong một đêm.
Vì có thể gặp cô lần nữa, khi đó anh ở lại Yokohama thêm hai ngày, thậm chí liên tục hai buổi tối chờ đợi ở hộp đêm mà hai người đã gặp nhau, kết quả lại làm người ta thất vọng, cô không xuất hiện.
"Chỉ tính riêng với tôi đi, tôi cũng hoàn toàn quên rốt cuộc đêm hôm đó xảy ra chuyện gì. Lôi tiên sinh, nếu anh thật sự là quân tử, tại sao có thể lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn? Anh biết rõ tôi uống say rồi, say đến bất tỉnh nhân sự, lại còn kéo tôi lên giường? ! Anh biết không, vì cái đêm hoang đường đó, tôi bị khiển trách bao nhiêu?" Vốn chỉ là tình một đêm hoang đường, là quá khứ thi coi như xong, không ngờ lại mang thai ngoài ý muốn, khiến cô bị cha trách mắng.
"Em cho rằng tôi không cự tuyệt sao? Đêm hôm đó tôi thậm chí đi ngủ ở ghế sa lon, thì lại bị em dây dưa đến, cởi hết y phục nhảy múa thoát y hấp dẫn, còn nhào tới cởi quần áo của tôi, quấn lấy muốn hôn tôi, sờ thân thể của tôi. Hắc tiểu thư thân ái, tôi là đấng mày râu bình thường, dưới loại tình huống này, nếu tôi cự tuyệt nữa, vậy tôi nên đi bệnh viện làm kiểm tra rồi."
Kí ức đêm hôm đó vẫn còn mới mẻ, cô dây dưa, vẻ kiều diễm của cô, hấp dẫn rồi lại trộn lẫn với phong tình ngây thơ, coi như anh có ý chí cứng như sắt cũng khó ngăn cản được.
Hắc Tương Lăng lập tức ngây ngốc! Cảm giác đỉnh đầu có một bầy quạ đen kêu cạc cạc bay qua.
"Anh. . . . . . anh nói láo đúng không?" Cô cởi hết quần áo nhảy múa thoát y? ! Làm sao cô có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy?"Anh đừng cho là tôi hoàn toàn không nhớ được, tùy tiện bịa chuyện, cái này quá biến thái rồi!"
"Lôi Thiệu Đình tôi chưa bao giờ nói dối, nếu vừa rồi tôi nói có nửa câu dối trá, tình nguyện bị sét đánh!" Anh giơ tay lên, thề.
Đôi mắt đẹp trợn to , Hắc Tương Lăng vừa kinh ngạc, còn tức giận và xấu hổ.
Anh ta lại dám thề, nói cách khác như vậy —— điều anh ta nói đều là sự thật? !
Trời ơi ~~ trời ạ! Làm sao cô sẽ ngây thơ lại mất thể diện như vậy?
Một giây trước dung nhan tuyệt mĩ còn trắng bệch, ngay lập tức chuyển thành xấu hổ đỏ hết mặt, hai tay áp lên gò má nóng hổi của mình, cô ngượng ngùng đến muốn ngất đi.
"Em vẫn ổn chứ?" Nghiêng người tới trước, anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt còn tràn đầy quan tâm."Dáng vẻ của em nhue muốn té xỉu vậy, có muốn tôi đỡ hay không?"
Nói xong, anh lo lắng vươn tay.
Anh đến gần một bước, cô bị sợ lùi lại mấy bước, giống như anh là vi khuẩn gây bệnh siêu cấp vậy.
"Không cần! Tôi không phải bị dọa sợ!" Không được! Cô không thể ở chung với anh ta thêm một giây đồng hồ nào nữa, cô phải rời đi, cô cần tỉnh táo."Lôi tiên sinh, xin tha thứ cho vô lễ của tôi, hiện tại tôi không có cách nào để gượng cười tiếp đãi anh, mời anh tự nhiên thôi."
Xoay người rời đi, cô kinh hoảng không có cách nào mang ra đạo đãi khách của nhà họ Hắc với vị khách quý mà anh hai mời này.
Lúc này Lôi Thiệu Đình không đuổi theo nữa, d.d.00lequydon00 nhìn dáng vẻ kinh hoảng quá mức của cô, anh thật sự rất đau lòng.
Cứ để cho cô tỉnh táo suy nghĩ kỹ lại đi, dù sao cũng đã đến gần cô như thế, cũng biết được thân phận của cô, từ nay về sau không sợ không có cơ hội gặp mặt với cô nữa.
Còn tưởng rằng cả đời này cũng chỉ có duyên phận đêm đó với cô, không ngờ tới Tokyo một chuyến, lại bất ngờ gặp được cô, đây là do trời an bài thôi.
Trong đầu nhớ lại hình ảnh tốt đẹp của cô, nhớ lại phong tình đến mê người của cô, hiện tại là bóng hình thanh mát tươi đẹp của cô —— càng thêm hấp dẫn anh hơn cả trong trí nhớ.
Khóe miệng Lôi Thiệu Đình cười cười, quyết định chắc chắn phải cố gắng theo đuổi cô! Duyên phận gặp lại nhau lần này, anh tuyệt đối không cho phép mình bỏ qua.
Sau khi đã quyết định sau, tâm tình anh trở nên vui vẻ tản bộ trong đình viện, nhàn nhã chờ đợi Hắc Tuấn xuất hiện.
Lần này, anh nhất định đưa người phụ nữ khiến anh nhớ thương tận bốn năm theo đuổi đến tay!
************
Một bộ lễ phục màu vàng kim Saint Laurent, làm cho dáng người Hắc Tương Lăng càng thêm mê người.
Đường cong hoàn hảo, bộ ngực tròn trịa cùng với vòng eo tỉ mỉ, chân thon dài dưới làn váy mang giày cao gót màu vàng, cô diễm lệ lại mang vẻ đẹp lạnh lùng trong trẻo, cô như vậy đương nhiên trở thành tiêu điểm của tất cả đàn ông là khách tham gia.
Bản thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Hắc, Hắc Tương Lăng, là một trong những người thừa kế của "tập đoàn quốc tế Hắc Đằng", từ nhỏ thân phận và vẻ đẹp của cô, đều khiến cô trở thành tiêu điểm để mọi người chăm chú và bàn luận.
Bất kể là kinh diễm, ái mộ, hoặc là ánh mắt ghen tỵ, đều trở thành thói quen, nhưng hôm nay không giống như vậy!
Hắc Tương Lăng một mực trốn tránh ánh mắt từ một người đàn ông, ánh mắt nóng bỏng lại mang hàm ý đặc biệt.
Từ khi hôn lễ của anh hai Hắc Tuấn bắt đầu, cho đến khi buổi lễ kết thúc, tất cả khách đều từ phòng tiệc chuyển tới sảnh, cô đều có một loại cảm giác đứng ngồi không yên.
Cả ngày cô cũng không dám quay đầu nhìn về phía phương hướng của ánh mắt kia, cô chỉ mong được nhanh chạy đi.
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc, Hắc Tương Lăng xách váy vội vã bước ra sảnh tiếp khách, đi tới phía cửa an toàn.
Cô cố ý không đi thang máy, đổi sang đi lối thoát hiểm, vì hy vọng có thể thoát khỏi khả năng bị Lôi Thiệu Đình bắt gặp.
Cô trốn, bởi vì từ tối hôm qua đến bây giờ, anh ta vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu cô, khiến cô vẫn ở trong trạng thái hốt hoảng.
Khí thế của anh ta, bộ dáng tràn đầy tự tin, còn có sự thật anh ta đã nói mà cô không có cách nào có thể tiếp nhận, cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng lo lắng xấu hổ.
Tác giả :
Quý Hồng