Thủ Phụ Sủng Thê
Chương 75 75 Tà Niệm
Sau khi Thẩm Hoằng Lượng rời khỏi công phủ, bầu trời xanh biếc lại bắt đầu đổ mưa.
Lục Chi Quân vốn đang ngồi yên rất lâu ở Vinh Yến đường, thấy sắc trời đã thay đổi, liền vội vàng chạy tới Kỳ Tùng quán.
Cuối cùng khi đến phòng quán, Lục Chi Quân vào phòng lại thấy, Thẩm Nguyên đã đứng ở chỗ lồng hoa rơi xuống đất ở sương tây chờ hắn.
Lục Chi Quân nắm chặt một bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, thấy mái tóc đen dày của nàng xõa đến thắt lưng.
Sau khi sương mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay cũng nở rộ như hoa sen.
Một con bướm được thêu bằng những sợi chỉ đủ màu sắc ở nơi phủ đầy tuyết đang quấn trước thân áo lót, theo hơi thở như lan của mỹ nhân, con bướm ấy tựa như đang bay tung tăng.
Cảm giác xung quanh Thẩm Nguyên rất yếu đuối và dịu dàng, trên cổ nhỏ nhắn có những vết đỏ loang lổ thoạt nhìn có vẻ hơi lóa mắt.
Thấy Lục Chi Quân vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, Thẩm Nguyên liền dùng một bàn tay còn lại vuốt nhẹ những dấu vết đó, hàng mi thật dài cũng rủ xuống.
Trong mắt Lục Chi Quân, hành động này giống như một lời buộc tội và oán giận trong thầm lặng.
Là do hắn không thể chú ý và để lại một số dấu vết ở đó, Thẩm Nguyên có thể sẽ lại trách hắn.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân im lặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nguyên, vừa định dẫn nàng vào Noãn các ở tây sương.
Lại không ngờ, Thẩm Nguyên bỗng dưng nhào vào trong vòng tay của hắn, còn dùng hai cánh tay mảnh khảnh, dễ gãy vòng qua thắt lưng hắn.
Lục Chi Quân ngẩn ra, cúi đầu vừa thấy, Thẩm Nguyên quay mặt đi, dán lên bổ tử trước người hắn, nàng nhắm mắt lại, thái độ lộ ra một chút ỷ lại.
“Sao thế?”
Lục Chi Quân dịu dàng hỏi nàng, sau đó đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Thẩm Nguyên lắc đầu vài cái trong vòng tay hắn, không nói gì.
Lục Chi Quân bất lực bật cười, lại hỏi: “Thẩm Nguyên, nàng đang làm nũng với ta à?”
Thẩm Nguyên vừa nghe thấy vậy, liền dời đôi cánh tay đang ôm lấy cái eo con kiến của hắn xuống, nhưng Lục Chi Quân lại kịp thời nắm lấy, thấp giọng khuyên nhủ: “Còn mưa, ôm tiếp đi.”
Nói xong, lại lần nữa đặt hai cánh tay của nàng thành tư thế hồi nãy, thuận thế hưởng thụ sự thân mật hiếm có của Thẩm Nguyên.
Mưa thu ngoài cửa sổ nặng hạt hơn.
Lục Chi Quân ôm thê tử vào lòng với thái độ bảo vệ, Thẩm Nguyên là do hắn đoạt lấy từ trong tay Lục Kham, nhưng kiếp trước hắn không thể bảo vệ được nàng, kiếp này, hắn đương nhiên sẽ không lặp lại vết xe đổ, để những chuyện thảm hại kia lại xảy ra.
Lục Chi Quân không muốn Thẩm Nguyên biết những chuyện của Thẩm gia, hắn vẫn hoài nghi, cha ruột của Thẩm Nguyên chính là Yến vương Uất Trì Hành.
Năm ông rời kinh đến lãnh thổ của chư hầu, vào chính năm mẫu thân Thẩm Nguyên là Đường thị qua đời, về phần ngày sinh của Uất Trì Tĩnh được ghi lại trên sách của tổ tiên của Hồng lô tự, có khả năng rất lớn là do Yến quốc báo cáo sai sự thật.
Trước khi hắn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra giữa Thẩm gia và Yến vương, Thẩm Nguyên chỉ cần sống trong sự che chở của hắn, vui vẻ làm chuyện mình thích là được rồi.
***
Trên con đường đi tới cửa tây của Vĩnh An Hầu phủ, một ngọn núi dát dựa lưng vào tường sân, xung quanh núi giả này được bao quanh bởi những cây tùng sum xuê cao chót vót, bao gồm cây tùng La Hán, cây tùng vỏ trắng, và cây tùng đen quý hiếm.
Đêm ngày càng tối, mây mù dày đặc.
Lưu thị và Thẩm Hoằng Lượng đứng trên mặt đất lát đá cuội ở đây, nhìn những lão nhân trong Hầu phủ xách hành lý suốt đêm, sắp bị Thẩm Hoằng Lượng phân tán đưa đến thôn trang ở vùng ngoại ô xa xôi.
Về những gì xảy ra khi Đường thị còn sống, Lưu thị hoàn toàn không biết gì cả, Thẩm Hoằng Lượng luôn là người kín miệng, cho tới bây giờ ông cũng không chịu nhắc tới chuyện vị thê tử đầu tiên với bà.
Khi Tiểu Đường thị còn sống, vẫn chưa từng nhắc tới vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này.
Lưu thị thấy Thẩm Hoằng Lượng từ công phủ trở về, liền lo lắng muốn đuổi hết những lão nhân trong phủ ra ngoài, trong lòng dần dần nảy sinh nghi ngờ.
“Hầu gia, ngài ở công phủ…Có phải xảy ra mâu thuẫn gì với Trấn quốc công không?”
Thẩm Hoằng Lượng trầm mặt trả lời: “Ngươi quản lý miệng của ngươi chặt lại đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đốc thúc Hàm tỷ nhi cho tốt vào, đừng để con bé đi gây chuyện phiền phức nữa, miễn cho lại làm chướng mắt vị kia.”
Sắc mặt Lưu thị hơi khó chịu, nhưng vẫn cung kính đáp lại: “Thiếp thân đã biết.”
Bà đỡ năm đó biết những gì xảy ra đã qua đời.
Nha hoàn thân cận hầu hạ Đường thị, cũng bị Thẩm Hoằng Lượng tìm một lý do để diệt khẩu, mà những lão nhân còn lại trong Hầu phủ, có mấy người đã từng hầu hạ Đường thị, tuy nói bọn họ không nhất định biết được bí mật, nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Tuyệt đối không thể để Lục Chi Quân phát hiện ra thân phận thật sự của Thẩm Nguyên, bằng không chỗ dựa vững chắc này của Thẩm gia sẽ hoàn toàn không còn.
Từ sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, mặc dù Lục Chi Quân chưa từng biểu hiện sự thiên vị đối với Thẩm gia ở trước mặt người ngoài, nhưng Thẩm Hoằng Lượng vẫn mượn tầng quan hệ này của hắn, mà kiếm được không ít chỗ tốt, ông còn được kính trọng nhiều hơn trước đây.
Ông phải để Đường thị và Yến vương, đám người nợ ông, đều để Thẩm Nguyên trả nợ.
Bởi vì nàng được Lục Chi Quân sủng ái, Du tỷ nhi, Hàm tỷ nhi của ông, trưởng tử Thẩm Hạng Minh, Ngũ di nương vừa sinh cho ông một Lâm ca nhi, thậm chí là thứ nữ Mộc tỷ nhi không được sủng ái kia, mới có thể dựa lưng vào cây đại thụ Trấn Quốc công phủ này, đạt được hôn sự tốt hơn, tiền đồ tốt hơn.
Thẩm Nguyên cứ tiếp tục làm phu nhân Quốc công của mình đi, ông sẽ đốc thúc mấy nữ nhi kia không nên quấy rầy nàng nữa, chỉ cần nàng còn là nữ nhi của Thẩm gia là được rồi.
Gần đây, Thẩm Hoằng Lượng nghe thấy chút tin đồn, người ta bảo rằng cái lão bị vợ cấm sừng Yến vương kia đang triền miên nằm trên giường bệnh, mọi việc của nước chư hầu đều do tên nghiệt tử Uất Trì Tĩnh nắm giữ.
Lục Chi Quân dù tài giỏi đến đâu, có hùng mạnh đến mấy, thì có thể nghĩ rằng cha ruột của Thẩm Nguyên là Yến vương sao?
***
Ba ngày sau, Hà Hương Đường Hầu phủ.
Hôm đó, Dương Trình An, đích trưởng tử của Thái thường tự khanh, vẫn cùng mẫu thân đến Hầu phủ, muốn định ra hôn sự với Thẩm Hàm cùng Thẩm Hoằng Lượng.
Quan mai mối ở đây, sính lễ cũng đã mang tới, Thẩm Hàm lại mơ hồ nghe thấy Dương Trình An muốn tới cầu hôn, gấp đến độ lập tức chạy tới Hà Hương đường.
Vừa vào mùa thu, cơn nhức đầu của Lưu thị đã đặc biệt nghiêm trọng, gần đây không có tâm trạng đi quản thúc Thẩm Hàm nhiều hơn nữa.
Mặc dù Thẩm Hoằng Lượng cấm túc Thẩm Hàm, không cho phép nàng ra khỏi phủ đi dạo, nhưng ở trong Hầu phủ, nàng có thể di chuyển tự do.
Khi Thẩm Hàm xông vào Hà Hương Đường, làm xáo trộn cuộc trò chuyện của hai nhà, Thẩm Hoằng Lượng cuối cùng cũng nhận ra rằng nữ nhi mà ông sinh ra ngu xuẩn và không biết lễ nghĩa như thế nào.
Nói cho cùng, Thẩm Hàm biến thành dáng vẻ như bây giờ, không thể không liên quan đến sự cưng chiều của Lưu thị đối với nàng, trong đó cũng có trách nhiệm của ông, là ông đặt cả trái tim mình lên người Thẩm Du, xem nhẹ việc dạy dỗ nàng.
Sau lễ Thất Tịch, Dương Trình An cùng Dương mẫu nhắc tới chuyện xảy ra ngày đó, sau khi hai mẹ con nói chuyện vào buổi tối, nhất trí cho rằng Thẩm Hàm hẳn là không có ý xấu gì, chắc là tính tình kiêu căng một chút thôi, đây là bệnh chung của các nữ tử thế gia.
Mấy ngày nay, Dương Trình An đã suy nghĩ cẩn thận về hôn sự của mình, sau khi làm rõ ưu và nhược điểm, cảm thấy tầng quan hệ này của Thẩm gia và Lục gia, ít nhiều có thể làm con đường làm quan sau này của hắn thuận lợi hơn, cuối cùng vẫn quyết định dựa theo kế hoạch lúc trước, đến Vĩnh An Hầu phủ cầu hôn.
Thẩm Hoằng Lượng cảm thấy ngoại hình của Dương Trình An có chút tầm thường, nhưng nhân phẩm và tài năng là xuất sắc nhất trong số toàn bộ con cháu thế gia trong kinh thành.
Sau khi lập gia đình, cuộc sống cứ thế trôi đi.
Mấy cái gối thêu hoa như Lục Kham cực kỳ vô dụng.
Mà Lục Chi Quân là nam tử vừa đẹp trai, vừa có quyền lực, Hàm tỷ nhi nhà ông lại không xứng.
Hơn nữa chỉ dựa vào tài mạo của Thẩm Hàm, cũng không thể gả cho nam tử thế gia quá xuất sắc được.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai, Thẩm Hoằng Lượng vẫn có thể tự biết.
Ông đau lòng nghĩ cho Thẩm Hàm như vậy, nhưng đổi lại là một câu cực kỳ bài xích của nàng: “Con không lấy chồng! Cho dù con chết cũng không gả cho Dương Trình An làm vợ đâu!”
Thẩm Hàm nói những lời này trước mặt Dương Trình An và mẫu thân hắn.
Dương mẫu chưa từng thấy tiểu thư thế gia nào mà không có giáo dục như vậy, đồng thời cũng từ trong giọng nói của nàng nghe ra sự ghét bỏ Dương Trình An.
Mẫu thân không chê xấu xí.
Trong mắt Dương mẫu, Dương Trình An chính là ưu tú nhất, tài giỏi nhất.
Tiểu thư Hầu phủ này, dựa vào cái gì mà chướng mắt Trình ca nhi của bà?
Dương mẫu ngồi ghế bành một bên, cố gắng kìm nén sự tức giận, muốn mang sính lễ rời đi.
Dương gia bọn họ còn chưa leo lên Thẩm gia Vĩnh An Hầu phủ đâu!
Dương Trình An tương đối tĩnh, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của mẫu thân.
Thẩm Hoằng Lượng trách mắng: “Ngươi hỗn cái gì vậy? Mau trở về viện đi!”
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn khuôn mặt tầm thường của Dương Trình An, trong lòng lại trào lên từng tia chán ghét.
Nàng đã tìm được đối tượng tiếp theo rồi, ngoại hình của Lục Chi Dương mạnh hơn Dương Trình An gấp nhiều lần, nàng còn chả cần người vừa đẹp vừa có gia thế tốt hơn cơ mà, vì sao lại phải gả cho cái tên này vừa nhìn đã làm cho nàng cảm thấy ghê tởm chứ.
“Nữ nhi không lấy chồng, cho dù phụ thân đưa nữ nhi đến am đường làm ni cô, nữ nhi cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Dương Trình An!”
“Ngươi!”
Thẩm Hoằng Lượng cực kỳ tức giận, trước mặt mẹ con Dương thị, liền tát Thẩm Hàm một cái.
So với cảm giác kinh ngạc khi Thẩm Hoằng Lượng bất ngờ tát Thẩm Hàm, Dương Trình An lại càng quan tâm đến những gì Thẩm Hàm nói hơn.
Thà rằng vào am đường làm ni cô chứ không gả cho hắn?
Sắc mặt của Dương Trình An dần dần trở nên lạnh lẽo, trầm giọng hỏi Thẩm Hàm: “Hàm cô nương, ngươi thật sự không muốn gả cho ta sao?”
Thẩm Hàm che mặt trả lời: “Dương công tử tìm giai nhân khác đi, ta thật sự không quan tâm ngươi.”
Chưa đợi Thẩm Hoằng Lượng răn dạy Thẩm Hàm là nữ nhân bất tài một lần nữa, Dương Trình An cười lạnh một tiếng, cất giọng cũng cao hơn vài lần: “Được, ta cũng thề trước cao đường Thẩm gia các ngươi, Dương Trình An ta tuyệt đối sẽ không cưới Thẩm Hàm ngươi làm vợ.”
Thẩm Hàm mừng thầm trong lòng.
Để Dương Trình An tức giận đi, ai thèm muốn hắn cưới nàng chứ.
Khi Thẩm Hoằng Lượng đi cùng với khuôn mặt tươi cười, tiễn mẹ con Dương thị đi, ông liền lập tức đến viện của Thẩm Hàm, vừa mới vào bên trong phòng, liền tát nàng một cái.
“Bốp ——” một tiếng.
Lần này, trong mắt Thẩm Hàm cũng rơi xuống vài giọt nước mắt.
Nàng biết Thẩm Hoằng Lượng chỉ động thủ với nữ nhi Thẩm Nguyên thôi, lại không ngờ phụ thân cũng sẽ động thủ tát nàng, còn tát nàng tận hai lần!
Thẩm Hoằng Lượng không có lý do gì để đánh nàng cả, nàng và con sói mắt trắng Thẩm Nguyên kia, không giống sao Tang Môn[1] đó.
[1] Sao Tang Môn: Theo tử vi, sao Tang Môn biểu thị tang tóc, hình thương, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc.
“Ngươi khiến Dương Trình An tức giận rời đi, thì còn muốn gả cho ai? Ngươi cho rằng Dương gia dễ bắt nạt đến vậy sao, nếu việc này truyền ra ngoài, ta xem trong kinh thành này có còn thế gia nào dám đi cưới ngươi không!”
Thẩm Hàm khóc nức nở trả lời: “Có… Một người sẽ cưới con.”
Thẩm Hoằng Lượng hừ lạnh một tiếng: “Ai có thể cưới ngươi chứ?”
Hỏi xong, đột nhiên cảm thấy có phải Thẩm Hàm thông đồng với nam nhân nào khác hay không, đừng nói là tiểu dân phố phường như mấy người buôn bán nhỏ.
Đúng lúc này, Thẩm Hàm nói: “Lục Chi Dương, Lục Chi Dương có thể cưới con.”
Thẩm Hoằng Lượng nheo híp mắt lại, ông thầm cảm thấy đầu óc của Thẩm Hàm hình như bị con lừa đá, lại hỏi: “Lục Chi Dương? Hắn coi trọng ngươi không?”
Thẩm Hàm nói về hai lần “cứu giúp” đó của Lục Chi Dương với nàng vào ngày lễ Thất Tịch cho Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Hoằng Lượng vừa nghe nữ nhi giảng thích, vừa vuốt râu.
“Ngươi có chắc rằng Lục Chi Dương thật sự coi trọng ngươi?”
Thẩm Hàm nước mắt lưng tròng gật đầu.
Thẩm Hoằng Lượng lại mắng Thẩm Hàm vài câu, rồi rời khỏi viện của nàng.
Lục Chi Dương, Thẩm Hoằng Lượng cũng không tính là coi trọng, người hắn có võ công nhưng lại không có mưu lược, hắn có thể ngồi đến vị trí hôm nay cũng là con đường mà Lục Chi Quân đã vạch ra.
Lục Chi Quân thân là người bên họ ngoại, tất nhiên cũng có những suy tính về chính trị của mình, binh mã ngũ thành và Kinh Vệ bảo vệ hoàng thành, chỉ bằng cách để đệ đệ ruột của hắn ngồi ở vị trí chỉ huy sứ thì quyền hành trong tay hắn mới có thể vững chắc hơn.
Vả lại Thẩm Hoằng Lượng biết rõ Lục Chi Quân lúc nào cũng phái vài người đi theo bên cạnh Lục Chi Dương, hai phó chỉ huy sứ kia giống như quan tham mưu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Lục Chi Dương, như thế, hắn ta sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó.
Nhưng nếu Thẩm Hàm thật sự có thể gả cho Lục Chi Dương, cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất sau khi nàng trở thành em dâu của Lục Chi Quân, hắn sẽ nể mặt Lục Chi Dương, sẽ không động tâm giết với Thẩm Hàm nữa.
***
Trấn Quốc Công phủ, Vân Úy Hiên.
Lục lão thái thái vui mừng đốt Tô Hợp hương có mùi thơm nhẹ, Thẩm Nguyên nghe y sư nói hương này có tác dụng khai thông đờm, bổ khí, giảm đau.
(1)
Nhìn thấy sắp sang thu, mọi thứ ở kinh thành đều tươi tắn, cảnh vật tươi vui.
Lá sen trên ao Thượng Ách đã chuyển từ xanh sang khô héo, cỏ cây trong phủ cũng lộ vẻ ảm đạm của mùa thu.
Chuyện Lục Chi Dương coi trọng Tam tiểu thư Thẩm Hàm của Vĩnh An Hầu phủ đã truyền ra bên ngoài kinh thành, khiến Thẩm Nguyên bán tín bán nghi về việc này.
Đúng lúc hưu mộc của Lục Chi Dương, hôm nay không cần trực, Lục lão thái thái gọi hắn đến viện, muốn cẩn thận hỏi hắn xem có chuyện gì.
Thẩm Hàm và Lục Dung cũng có mặt, nhưng thấy Lục Chi Dương đang cau mày, cũng thỉnh thoảng nhìn Bích Ngô bên cạnh Thẩm Nguyên, dường như đang lặng lẽ giải thích với nàng ấy.
Để tránh hiềm nghi, Bích Ngô cố tình bỏ qua ánh mắt của Lục Chi Dương.
Lục lão thái thái hỏi: “Lão Thất, có phải vào ngày Thất Tịch, có phải ngươi đích thân mang theo quan binh đi giải cứu cho Tam tiểu thư Thẩm gia không?”
Lục Chi Dương trả lời: “Tôn nhi chỉ là dẫn quan binh đi kiểm tra tình hình thôi, người thực sự cứu nàng ta là đại công tử Dương gia, Dương Trình An.”
Lục lão thái thái lại hỏi: “Nhưng ta nghe nói, đêm đó Hàm cô nương quay về phủ, thì gặp trúng đám cướp, là do quan binh trực tiếp dưới tay ngươi cứu nàng.”
Lục Chi Dương có khổ không nói nên lời về việc này.
Ngày đó, hắn đã chủ động đi gặp Thẩm Hàm là vì nhìn thấy Bích Ngô ở đó.
Mà lúc trước Ngũ huynh hắn vừa mới theo dõi Ngũ tẩu, cố tình ra lệnh cho Giang Trác dặn dò hắn, phải chú ý tung tích của Thẩm Nguyên, không thể để kẻ xấu nào theo dõi, phải bảo vệ an toàn của nàng bất cứ lúc nào.
Khu vực của Vĩnh An Hầu phủ đương nhiên là khu vực trọng điểm, hắn đã từng phái quan binh nhất định phải tuần tra nhiều hơn ở vùng gần chỗ này.
Sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, các quan binh vẫn theo thói quen trước đây, sẽ tuần tra thêm một chút ở vùng lân cận Vĩnh An Hầu phủ.
Lúc này, trùng hợp cứu Thẩm Hàm.
Nhưng tất cả những chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ?
Hắn ngay cả ngoại hình của Thẩm Hàm cũng không nhớ nữa, lấy đâu ra việc hắn muốn cưới nàng chứ?
Nghĩ đến đây, lông mày sắc bén của Lục Chi Dương càng lúc càng trầm xuống, đùng đùng đứng dậy khỏi ghế bành, muốn rời khỏi phủ đi Vĩnh An Hầu phủ tự mình hỏi Thẩm Hàm.
Tuy nhiên, Lục lão thái thái kịp thời ngăn cản hắn lại, mắng: “Đứng lại! Ngươi chả quan tâm gì đến việc này, mọi chuyện còn chưa biết rõ, không thể để cái tính nóng nảy mà làm xằng bậy!”
Lục Dung cười ngâm nga ngồi bên cạnh lão thái thái, vừa dùng răng bạc cắn hạt hướng dương, vừa giống như xem kịch nhìn dáng vẻ túng quẫn của huynh ruột mình.
Lục Chi Dương nhìn thấy dáng vẻ này của muội muội, càng tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Dung tỷ nhi, muội đừng có ở đây mà chê cười ta, cuối năm nay muội sẽ tròn mười sáu đấy, sớm muộn gì tổ mẫu cũng sẽ gả tiểu nha đầu như muội ra ngoài thôi.”
Dung tỷ nhi đặt hộp bánh trong ngực xuống, giọng nói nũng nịu phản bác: “Lão tổ tông còn lâu mới nỡ để muội lập gia đình sớm như vậy ~”
Nhìn thấy hai huynh muội này sắp cãi nhau, nhưng khi Lục Chi Quân sải bước vào phòng, bỗng dưng im bặt.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Lục lão thái thái, đều đứng dậy chào hỏi vị gia chủ Lục gia này.
Sau khi Lục Chi Quân trầm mặc ngồi xuống ghế gỗ lê, không khí trong phòng hiên rộng rãi thoắt cái trở nên trang nghiêm hơn rất nhiều.
Lại nói không lâu sau lễ Thất Tịch, chính là sinh nhật của Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân lại lớn thêm một tuổi, hắn ba mươi bốn tuổi, năm ngoái Thẩm Nguyên tặng hắn ngọc ban chỉ, năm nay thì cầm bút vẽ một số đồ trang sức trang trí bằng ngọc, giao cho thợ thủ công điêu khắc, làm cho nam nhân một chiếc thắt lưng bằng da mới.
Thắt lưng bằng da của các quan viên Kỳ triều chỉ được đeo ở bên hông, không được dùng để cố định y phục, quy chế nghiêm ngặt, phía trên được khảm tam thai, đào viên, bài phương, và các loại mảnh ngọc tinh xảo, chỉ đóng vai trò trang trí, được xem như là một biểu tượng của địa vị.
Hôm nay, hắn mặc ban phục hình trăn đang ngồi, bên hông đeo thắt lưng bằng da mới do Thẩm Nguyên làm cho hắn.
Hôm nay không lên triều, nhưng Lục Chi Quân cần phải tiến cung dạy tiểu hoàng đế học, cơ thể của tiểu hoàng đế đã lúc tốt lúc xấu nửa năm nay, nhưng việc học lại không xuống dốc.
Nam nhân đội lương quan có bảy bảy chùm dài đến tận tai, mũ màu sẫm vừa vặn với đường cong lạnh lùng, cứng rắn của hắn, một nút thắt được buộc dưới hàm.
Y phục phức tạp như thế, tất nhiên càng tôn lên khí chất uy nghiêm và lạnh lùng của hắn, cùng khuôn mặt tuấn tú.
Sau khi Lục Chi Quân ngồi bên cạnh nàng, Thẩm Nguyên bất giác dùng đôi mắt nhu nhược, lén lút nhìn gương mặt chỉnh tề của hắn.
Lục Chi Quân nghe lão thái thái nhắc tới chuyện của Lục Chi Dương và Thẩm Hàm với hắn, đột nhiên nhận ra Thẩm Nguyên dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn khẽ nhíu mày lại, rồi liếc mắt nhìn thê tử bên cạnh.
Đúng lúc này, Thẩm Nguyên cũng nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn hắn nửa giây nữa.
Lục Chi Quân nghi hoặc, vừa hạ mắt xuống lại thấy trên bàn hương giữa hai người có một đĩa bánh đào.
Đĩa bánh đào này cách hắn rất gần.
Lục Chi Quân liền cảm thấy Thẩm Nguyên chắc hẳn đã dành một khoảng thời gian để nói chuyện với lão thái thái ở Vân Úy Hiên, nàng là người có cơ thể yếu nhất, bây giờ đã sắp đến giờ Ngọ.
Chắc là đói bụng rồi, nên mới nhìn chằm chằm vào đĩa bánh đào ngọt bên tay hắn.
Nên dùng bàn tay đeo ngọc ban chỉ đẩy đĩa bánh đào về phía nàng.
“Ăn.”
Hắn lạnh nhạt ra lệnh xong, Thẩm Nguyên có chút khó hiểu, cũng có chút giật mình.
Lục lão thái thái nhìn thấy hết hành động nhỏ nhặt của đôi phu thê này, rồi nói với Lục Chi Quân về lời dị nghị bên ngoài của Dương gia: “Ta nghe nói Tam tiểu thư này nói cái gì mà không chịu gả cho Dương Trình An làm vợ, Dương gia ca nhi kia cũng tức giận đến nỗi thề độc ngay tại cao đường của Hầu phủ, không chịu cưới Tam tiểu thư làm thê tử.”
Lục Chi Dương xen vào một câu: “Ngũ huynh… Chuyện này không liên quan gì đến đệ… Đệ không biết vì sao người bên ngoài lại truyền nhau… Đệ và muội muội của Ngũ tẩu tự định chung thân.”
Sắc mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân xoay ngọc ban chỉ trên ngón tay cái, ngữ điệu sâu kín nói: “Đã không muốn làm vợ, vậy thì làm thiếp đi.”
Làm thiếp?
Lời nói bất thình lình của Lục Chi Quân khiến tất cả mọi người trong phòng đều khó hiểu.
Nhưng dù sao hắn cũng ở vị trí cao, lời nói của hắn cũng rất cao thâm khó lường, người ngoài không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Lục lão thái thái lại hỏi Lục Chi Dương: “Ngươi thật sự không có tình ý gì với muội muội của Ngũ tẩu ngươi sao?”
Lục Chi Dương lập tức trả lời: “Không có, đây đều do người ngoài đồn thổi.”
Lục lão thái thái gật đầu: “Ừm, dù sao chuyện của lão Thất ở phương diện này là có chừng mực.
Vụ tai tiếng truyền ra ngoài, nếu ngươi không cưới Tam cô nương, cũng không hề ảnh hưởng gì đến hôn sự sau này của ngươi với nàng.
Nhưng thói đời với nữ tử vẫn còn khó khăn hơn một chút, thanh danh của Ngũ tẩu muội muội ngươi sau lần này có lẽ sẽ trở nên khó nghe hơn chút rồi.”
Thẩm Nguyên cũng tỏ rõ thái độ trước mặt người Lục gia: “Chuyện của Thất đệ và muội muội Hàm tỷ nhi của ta, hẳn là tin đồn thôi, ta nghĩ trước đây phụ thân cũng đã tính toán hôn sự cho Hàm tỷ nhi rồi, chỉ là Hàm tỷ nhi không hài lòng Dương công tử, nên làm mất mặt trước mặt người Dương gia.”
Những lời này ngầm giải thích đều đã làm rõ với mọi người, nếu thanh danh sau này của Thẩm Hàm trở nên xấu đi, tất cả đều do nàng ta gieo gió gặt bão, không thể trách ai được.
Lục Chi Dương thấy Lục Chi Quân và Thẩm Nguyên vất vả lắm mới có mặt, nên lúc này nảy sinh ý định đề nghị cưới Bích Ngô làm vợ với Lục lão thái thái.
Tuy Lục lão thái thái lớn tuổi, nhưng ánh mắt rất nhạy bén, bà đã sớm phát hiện Lục Chi Dương một mực nhìn chằm chằm vào Bích Ngô, nha hoàn bên cạnh Thẩm Nguyên.
Mấy lần muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng ngại thân phận nên không mở miệng giải thích với nàng.
Khẩu vị của Lục lão Thất rất mặn nhỉ, vừa đến đã muốn nha hoàn hồi môn của người ta mang từ Dương Châu đến.
Cho nên, Lục lão thái thái lại nói: “Lão Thất, tính tình của ngươi có chút thô bạo, giống như Ngũ huynh ngươi, năm đó ngay cả nha đầu noãn phòng cũng không có, mấy nha hoàn trong viện nhìn ra sự hung dữ như các ngươi mà trốn đi hết.
Nhưng ngươi cũng đã đến tuổi nên cưới vợ sinh con rồi, lão thái thái ta chọn cho ngươi mấy cửa hôn sự mà ngươi vẫn không hài lòng, kéo đến tận năm hai mươi hai tuổi vẫn chưa thành thân, cứ giống như Ngũ huynh ngươi vậy.
Chờ đến khi nào nhìn thấy người vừa ý, thì hôn sự cũng đã muộn rồi.
Mấy năm nay, ngươi cứ lăn lộn trong quan trường là được rồi.”
Lục Chi Dương cung kính đáp lại: “Tôn nhi tuân theo lời dạy của tổ mẫu.”
Hắn ta vừa định mở miệng nhắc tới hôn sự của mình với Lục lão thái thái, nhưng lại nghe bà lại nói: “Trước khi cưới vợ, nếu coi trọng nha hoàn trong phủ, thì cứ thu làm thông phòng để cho nàng hầu hạ ngươi đi, hoặc nếu ngươi thật lòng thích nàng, chờ chính thê ngươi vào phủ trạch, nâng nàng lên làm thị thiếp hoặc di nương cũng được.”
Thẩm Nguyên vừa nghe xong, ánh mắt không khỏi khẽ biến.
Rốt cuộc Lục lão thái thái là một lão người thành tinh, cái nhìn sâu sắc cũng rất mạnh, phỏng chừng đã nhìn thấy sự qua lại mặt mày giữa Lục Chi Dương và Bích Ngô, nhưng không vạch trần, chỉ dùng lời nói chỉ rõ cho mọi người biết bà tuyệt đối không cho phép một nha hoàn làm chính thê của hắn ta.
Quả nhiên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Chi Dương, Lục lão thái thái lại thêm một câu: “Người ngươi muốn cưới cũng phải giống Ngũ tẩu ngươi, xuất thân từ danh môn thế gia, nếu không đủ thì cũng phải là một tiểu thư của quan gia.”
Vừa dứt lời, người chậm chạp như Lục Chi Dương, cũng hiểu được lời nói của Lục lão thái thái.
Lục lão thái thái dứt lời, liền nói với mọi người mình hơi mệt, muốn xuống nghỉ ngơi sớm một chút, Lục Chi Dương nhíu mày không dám nhắc lại việc này.
Sau khi rời khỏi sân của Lục lão thái thái, Thẩm Nguyên theo Lục Chi Quân đến Kỳ Tùng quán.
Sau khi Lục Chi Dương vẻ mặt chán nản về nơi ở của mình, Thẩm Nguyên đi bên cạnh Bích Ngô, nhẹ giọng hỏi: “Bích Ngô, ngươi muốn gả cho Thất gia không?”
Vẻ mặt Bích Ngô rất bình tĩnh, Thẩm Nguyên không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào từ trên mặt nàng ấy, nàng ấy cung kính đáp lại: “Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ chủ tử, nếu gả… Nhất định phải gả cho một người không ngăn cản nô tỳ vào phủ lại làm việc cho ngài.
Hơn nữa, nếu thật sự gả cho Thất gia, thế thì thân phận của nô tỳ sẽ trở thành em dâu của ngài, nếu thật sự như vậy, làm sao nô tỳ hầu hạ ngài được? Nếu gả cho một quản sự hoặc thị vệ tầm thường, cho dù hắn có nhà ở ngoài công phủ thì nô tỳ vẫn có thể làm vú già, mỗi ngày đều hầu hạ phu nhân.”
Thẩm Nguyên bất đắc dĩ bật cười, lại hỏi: “Nhưng ta đang hỏi tâm ý của ngươi mà, Thất gia trông có vẻ nóng nảy một chút, nhưng đối với cô nương mình thích, nhất định sẽ dịu dàng.
Ngươi xem tướng mạo của hắn cũng xuất chúng, là chỉ huy sứ trong kinh thành, chẳng lẽ ngươi không có dao động với hắn sao?”
Bích Ngô cụp mắt xuống, đáp lại: “Nhưng trong lòng nô tỳ, phu nhân phải đặt lên trước những thứ này, huống chi hiện tại lão thái thái cũng không đồng ý, nô tỳ sao phải vọng tưởng những chuyện này, khiến mình thêm nhiều phiền não như vậy chứ?”
Thẩm Nguyên không ngờ Bích Ngô lại có thể nhìn thấu như vậy, nếu như Lục lão thái thái đúng như những gì nàng nghĩ, quả thật chính là khoảng cách lớn nhất giữa Bích Ngô và Lục Chi Dương.
Nàng không biết có phải tiểu cô nương đang muốn làm cho nàng yên tâm hay không nên mới tìm lý do như vậy, nên mới an ủi Bích Ngô nói: “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, nếu Thất gia thật sự không được, ta sẽ nhất định không nhả ra, khiến ngươi đau buồn làm thiếp.
Ta đã chuẩn bị sẵn của hồi môn cho ngươi rồi, chúng ta ấy, nếu không gặp được người trong lòng thìsẽ không gả.”
Nghe Thẩm Nguyên nhẹ giọng an ủi, trong lòng Bích Ngô quả nhiên thoải mái rất nhiều, thật ra thân phận của nàng ấy tuy là nha hoàn của Thẩm Nguyên, nhưng khi nàng ấy ở chung với nàng, thái độ đối đãi với nàng rất bình đẳng, chẳng hạn như Thẩm Nguyên vừa mới nói chuyện với nàng bằng chính giọng điệu thương lượng, có đôi khi nàng ấy cảm thấy chủ tử của mình giống như một đại tỷ tỷ dịu dàng, đem nàng trở thành tiểu muội muội mà cưng chiều.
Chỉ có mấy cô nương Thẩm gia kia không biết quý trọng.
Nhưng người biết quý trọng thì lại là một người có tâm đố kị quá mạnh mẽ.
Nghĩ đến đây, Bích Ngô bật cười một tiếng, nói với Thẩm Nguyên: “Phu nhân, ngài nói nếu Trăn Trăn còn sống, nghe những lời này, có thể tức giận ngay cả cơm cũng không ăn nổi không? Điều nàng ấy ghen tị nhất với nô tỳ là ngài đối xử với nô tỳ tốt hơn, nàng sẽ tức giận đến mức giậm chân.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Thẩm Nguyên nặng nề đikhông ít.
Bích Ngô mới nhận ra mình nói sai, ấp úng nói: “Xin lỗi phu nhân, nô tỳ không nên nhắc tới nàng.”
Thẩm Nguyên lắc đầu, thở dài nói: “Hơn một năm rồi…”
Nàng phái người đi tìm Trăn Trăn suốt một năm, theo lý thuyết thì thủ hạ của Lục Chi Quân không gì không làm được, nhưng vẫn chưa tìm được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, vậy chứng tỏ, rất có thể nàng ấy đã không còn ở nhân thế rồi.
***
Cho đến lúc hoàng hôn, Lục Chi Quân mới từ Kỳ Tùng quán đến viện của Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên đến sương phòng bế Sóc ca nhi lên, tiểu hài tử vừa được nàng ôm, liền bì bõm cười ra tiếng.
Thẩm Nguyên dùng bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cái đầu nhỏ của nhi tử, rồi dịu dàng hôn lên trán bé, Sóc ca nhi đã biết gọi mẫu thân, nhưng vẫn không chịu gọi phụ thân.
Mấy ngày nay, Thẩm Nguyên một mực dạy Sóc ca nhi nói hai chữ phụ thân này, nhưng Sóc ca nhi giống như đang khiêu chiến cùng nàng, chỉ biết gọi nương, chưa bao giờ gọi phụ thân.
Mặc dù Thẩm Nguyên bế Sóc ca nhi, nhưng cũng nên đến thời điểm ngả bài Lục Chi Quân rồi, gần đây nàng đã thử thăm dò hắn vô số lần, nhưng Lục Chi Quân chính là không chịu thừa nhận hắn là Vân Trí Lộ.
Nàng biết rõ dựa vào tính tình của Lục Chi Quân, chỉ cần hắn muốn thì có thể cả đời cũng không thừa nhận việc này.
Thẩm Nguyên không hiểu được tâm tư của Lục Chi Quân, nhưng hôm nay cuối cùng cũng suy nghĩ ra đối sách khiến chính miệng Lục Chi Quân thừa nhận.
Đang nghĩ đến chuyện này, Lục Chi Quân đã bước qua lồng hoa, đi tới bên cạnh thê tử.
Thẩm Nguyên mặc áo có tay áo cổ tròn màu cánh sen, phía dưới thì mặc một chiếc váy mặt ngựa xếp ly trăm nếp màu trắng, tóc đen đã vấn thành Vân Hoàn[2], đang ôm hài tử của hai người, giọng điệu dịu dàng dỗ bé nói chuyện, khí chất càng thêm ôn hòa và nhã nhặn.
Lục Chi Quân im lặng nhìn Thẩm Nguyên trước mặt, trong lòng chợt hiểu tại sao có một số nam tử lại có sở thích quỷ dị, đặc thù như vậy.
Thẩm Nguyên bây giờ đang ở tuổi thanh xuân hai mươi, cùng hắn sinh ra một đứa con, tính tình của nàng vốn dịu dàng, khi chăm sóc đứa nhỏ, còn có sự mệt mỏi và dịu dàng độc nhất vô nhị của thê tử.
Đường cổ xinh đẹp, thân hình lả lướt, trắng nõn, hơn nữa khí chất độc nhất vô nhị như vậy, quả thật có khả năng khơi mào tà niệm của nam nhân so với tiểu cô nương mới lấy chồng.
Lục Chi Quân khinh thường điều này, nhưng không thể kiềm chế được mà bị Thẩm Nguyên như vậy hấp dẫn.
Nhưng nguyên nhân lúc ấy hắn thích nàng không phải vì những điều này, khi đó Thẩm Nguyên còn chưa có con.
Nhưng kiếp trước nàng bài xích hắn như vậy, hẳn là cảm thấy tâm tư của hắn đối với nàng chính là những suy nghĩ này rồi.
Lúc này, Thẩm Nguyên ôm Sóc ca nhi, đi về phía Lục Chi Quân cao lớn.
Thấy hắn nghĩ đến chuyện gì mà thất thần, liền nhẹ nhàng nắm lấy một bàn tay nhỏ bé của nhi tử, lắc lắc trước mặt phụ thân bé vài cái, dịu dàng nói: “Sóc ca nhi, mau gọi phụ thân đi.”
______________
Tác giả có một điều để nói: “Đã viết xong mấy đứa làm nền rồi, có lẽ các bạn đã có thể đoán được Thẩm Hàm bị ngược đãi như thế nào rồi nhỉ.”
(1) Mô tả về thắt lưng bằng da, tham khảo tài liệu từ baidu bách khoa toàn thư.