Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 8: Đại hôn hưu phu (7)
Lần này Phượng hoàng đại nhân không dám lên tiếng nữa, trong nháy mắt bốn phía vô cùng an tĩnh, Vân Thiên Vũ ngồi ở trên ghế rất nghiêm túc suy nghĩ, cái người ồn ào như vậy sẽ là phượng hoàng cao quý sao, so với gà rừng không kém bao nhiêu đâu.
Nàng đang suy nghĩ, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng bước chân còn có giọng nói.
”Giờ lành đến, Tuyên vương điện hạ sốt ruột, tân nương nên ra ngoài lên kiệu hoa.”
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về ngoài cửa.
Thấy ngoài cửa đi vào hai người hầu trung niên mập mạp, hai người hầu này, lúc thấy Vân Thiên Vũ, mặt không chút nào che giấu thần sắc chế giễu, cười híp mắt nói.
”Đại tiểu thư, mau đắp lên khăn voan đỏ, Tuyên vương điện hạ thúc giục, đại tiểu thư đi nhanh đi.”
Hai người vừa nói, một người thật nhanh ở trong phòng tìm được khăn voan đỏ, hướng trên đầu Vân Thiên Vũ đội lên.
Sau đó hai người một trái một phải kéo Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.
Hôm nay vốn chính là ngày đại hôn của là Vân Thiên Vũ, cho nên nàng mặc trên người chính là giá y.
Hiện tại đắp lên khăn voan đỏ, người ngoài nhìn thấy, liền là một cô nương mới xuất giá.
Người nào cũng sẽ không nhìn ra trên người nàng bị thương, hoặc là nói coi như người ta đã nhìn ra, cũng sẽ không ai để ý tới chuyện như vậy.
Mặc dù người ngoài không nhìn ra, nhưng Vân Thiên Vũ bị hai lão nô dùng lực lôi như vậy, quanh thân trên dưới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà đây là thứ yếu.
Một cái chân của nàng bị trật, giờ phút này bị hai lão nô kéo lôi, nơi mắt cá chân đau đớn như kim châm xát muối, thiếu chút nữa nàng ngất đi.
Nàng chỉ có thể cắn răng thừa nhận những thứ này, trên mặt lại có mồ hôi lạnh một giọt chảy xuống, thật may là trên đầu của nàng đắp khăn voan đỏ, người khác không phát hiện được.
Rõ ràng một đoạn lộ trình không dài, nhưng nàng cảm thấy giống như để cho nàng đi mấy trăm mấy ngàn dặm đường gian khổ, thật sự là bởi vì mắt cá chân đau đớn, thật giống như có ngàn vạn cây kim châm, để cho nàng cực kỳ thống khổ.
Thời điểm nàng cho là mình không kiên trì được nữa, bên người vang lên rất nhiều giọng nói, trong đó mơ hồ có người kêu lên: “Tân nương tới.”
”Tân nương tới.”
Hai lão nô đồng thời buông thân thể Vân Thiên Vũ ra, thân thể nàng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất đi, lại bị một cánh tay có lực kéo lại, người này lôi nàng sau, ác hung hãn nói.
”Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn làm theo lời ta nói lúc trước, nếu không sẽ cho ngươi ăn khổ.”
Người kéo Vân Thiên Vũ hung tợn nói với nàng, chính là Vĩnh Ninh Hậu gia Vân Lôi.
Vân Lôi âm thầm cảnh cáo Vân Thiên Vũ, nhưng lúc đối mặt với tân khách, cũng là vẻ mặt ôn nhã nở nụ cười, thỉnh thoảng hướng tân khách gật đầu.
Trong mắt người ngoài, Vân Lôi tuyệt đối là một phụ thân từ ái lại ôn hòa, nhưng không biết cái tay hắn ngầm lôi Vân Thiên Vũ kia, dùng bao nhiêu khí lực, tựa hồ hận không bóp chết được nữ nhi này.
Mắt Vân Thiên Vũ biến thành màu đen, quanh thân càng ngày càng vô lực, bất quá kiếp trước nàng y thuật hết sức lợi hại, cho nên khó khăn này không làm khó được nàng.
Nàng giùng giằng dùng một cái tay, hung hăng hướng mấy huyệt đạo quan trọng trên người ấn lên, mấy cái đi qua, nàng cuối cùng dễ chịu hơn một chút.
Lúc này, phía trước có người từng bước một hướng nàng đi tới, đồng thời còn nghe được bây đâu ấm áp nếu như gió êm dịu tựa như thanh âm, trên không trung vang lên.
”Vũ nhi, ngươi không sao chớ, chúng ta không sai biệt lắm nên đi, chớ lầm giờ lành ngày tốt.”
Người này vừa mở miệng, lòng ngực Vân Thiên Vũ liền dâng lên lửa giận ngập trời, vì người này chính là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, hôm nay là tân lang trong hôn lễ.
Rõ ràng hắn là vị hôn phu của thân thể này, nhưng lại vì muội muội của nàng, mà tự tay đưa nàng vào trong tay bọn thổ phỉ, nam nhân cặn bã như vậy nàng làm sao có thể sẽ gả.
Vân Thiên Vũ xoay mình đưa tay xốc khăn voan đỏ, khuôn mặt dưới khăn voan phảng phất như mặt quỷ.
Da thịt bên ngoài bị thương, máu tươi cùng sắc trắng đan xen ở trên mặt của nàng, âm trầm mà kinh khủng.
Bốn phía từng trận vang lên âm thaanh hút khí, có người nhát gan cũng mau dọa cho sợ đến hôn mê, có vài người khống chế không được sợ hãi kêu thành tiếng: “Quỷ a.”
Nàng đang suy nghĩ, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng bước chân còn có giọng nói.
”Giờ lành đến, Tuyên vương điện hạ sốt ruột, tân nương nên ra ngoài lên kiệu hoa.”
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về ngoài cửa.
Thấy ngoài cửa đi vào hai người hầu trung niên mập mạp, hai người hầu này, lúc thấy Vân Thiên Vũ, mặt không chút nào che giấu thần sắc chế giễu, cười híp mắt nói.
”Đại tiểu thư, mau đắp lên khăn voan đỏ, Tuyên vương điện hạ thúc giục, đại tiểu thư đi nhanh đi.”
Hai người vừa nói, một người thật nhanh ở trong phòng tìm được khăn voan đỏ, hướng trên đầu Vân Thiên Vũ đội lên.
Sau đó hai người một trái một phải kéo Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.
Hôm nay vốn chính là ngày đại hôn của là Vân Thiên Vũ, cho nên nàng mặc trên người chính là giá y.
Hiện tại đắp lên khăn voan đỏ, người ngoài nhìn thấy, liền là một cô nương mới xuất giá.
Người nào cũng sẽ không nhìn ra trên người nàng bị thương, hoặc là nói coi như người ta đã nhìn ra, cũng sẽ không ai để ý tới chuyện như vậy.
Mặc dù người ngoài không nhìn ra, nhưng Vân Thiên Vũ bị hai lão nô dùng lực lôi như vậy, quanh thân trên dưới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà đây là thứ yếu.
Một cái chân của nàng bị trật, giờ phút này bị hai lão nô kéo lôi, nơi mắt cá chân đau đớn như kim châm xát muối, thiếu chút nữa nàng ngất đi.
Nàng chỉ có thể cắn răng thừa nhận những thứ này, trên mặt lại có mồ hôi lạnh một giọt chảy xuống, thật may là trên đầu của nàng đắp khăn voan đỏ, người khác không phát hiện được.
Rõ ràng một đoạn lộ trình không dài, nhưng nàng cảm thấy giống như để cho nàng đi mấy trăm mấy ngàn dặm đường gian khổ, thật sự là bởi vì mắt cá chân đau đớn, thật giống như có ngàn vạn cây kim châm, để cho nàng cực kỳ thống khổ.
Thời điểm nàng cho là mình không kiên trì được nữa, bên người vang lên rất nhiều giọng nói, trong đó mơ hồ có người kêu lên: “Tân nương tới.”
”Tân nương tới.”
Hai lão nô đồng thời buông thân thể Vân Thiên Vũ ra, thân thể nàng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất đi, lại bị một cánh tay có lực kéo lại, người này lôi nàng sau, ác hung hãn nói.
”Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn làm theo lời ta nói lúc trước, nếu không sẽ cho ngươi ăn khổ.”
Người kéo Vân Thiên Vũ hung tợn nói với nàng, chính là Vĩnh Ninh Hậu gia Vân Lôi.
Vân Lôi âm thầm cảnh cáo Vân Thiên Vũ, nhưng lúc đối mặt với tân khách, cũng là vẻ mặt ôn nhã nở nụ cười, thỉnh thoảng hướng tân khách gật đầu.
Trong mắt người ngoài, Vân Lôi tuyệt đối là một phụ thân từ ái lại ôn hòa, nhưng không biết cái tay hắn ngầm lôi Vân Thiên Vũ kia, dùng bao nhiêu khí lực, tựa hồ hận không bóp chết được nữ nhi này.
Mắt Vân Thiên Vũ biến thành màu đen, quanh thân càng ngày càng vô lực, bất quá kiếp trước nàng y thuật hết sức lợi hại, cho nên khó khăn này không làm khó được nàng.
Nàng giùng giằng dùng một cái tay, hung hăng hướng mấy huyệt đạo quan trọng trên người ấn lên, mấy cái đi qua, nàng cuối cùng dễ chịu hơn một chút.
Lúc này, phía trước có người từng bước một hướng nàng đi tới, đồng thời còn nghe được bây đâu ấm áp nếu như gió êm dịu tựa như thanh âm, trên không trung vang lên.
”Vũ nhi, ngươi không sao chớ, chúng ta không sai biệt lắm nên đi, chớ lầm giờ lành ngày tốt.”
Người này vừa mở miệng, lòng ngực Vân Thiên Vũ liền dâng lên lửa giận ngập trời, vì người này chính là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, hôm nay là tân lang trong hôn lễ.
Rõ ràng hắn là vị hôn phu của thân thể này, nhưng lại vì muội muội của nàng, mà tự tay đưa nàng vào trong tay bọn thổ phỉ, nam nhân cặn bã như vậy nàng làm sao có thể sẽ gả.
Vân Thiên Vũ xoay mình đưa tay xốc khăn voan đỏ, khuôn mặt dưới khăn voan phảng phất như mặt quỷ.
Da thịt bên ngoài bị thương, máu tươi cùng sắc trắng đan xen ở trên mặt của nàng, âm trầm mà kinh khủng.
Bốn phía từng trận vang lên âm thaanh hút khí, có người nhát gan cũng mau dọa cho sợ đến hôn mê, có vài người khống chế không được sợ hãi kêu thành tiếng: “Quỷ a.”
Tác giả :
Ngư Tiểu Đồng