Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 78
Doãn Thiên Lương uống trà, trong lòng lầm bẩm: mẹ chồng, vậy thì phiền ngài một lần nữa ra tay giải quyết nốt tinh trùng động vật đi, dù sao tốc độ của ngài cũng không ai bằng.
“Ta ? Duyên phận chỉ có thể gặp không thể cầu, lại nói ta vừa tới đất Thục làm quan còn không có cái dáng vẻ gì nên cũng không tốt suy tính chuyện như vậy.” Triển Vọng Phi nói.
Nhìn một chút giác ngộ của người ta, vừa nhìn là biết được giáo dục quá cao.
“Nếu không Hạ di để ý giúp ngươi? Đến lúc đó đi cầu hai vị lão nhân gia chỉ cưới cho nhà ngươi.” Quận Vương phi hỏi.
“Mẹ, chúng ta lập tức phải trở về Vân Trung rồi.” Lục Quân Tắc chợt nói một câu như vậy.
“Trở về Vân Trung? Lúc nào đi?” Quận Vương phi hỏi.
“Không chỉ ngài trở về Vân Trung, ta và Tử Quý cũng phải đi.” Triển Vọng Phi nói.
“Hạ di, chúng ta phụng chỉ hộ tống An Quốc công chúa đến Bắc Chu.” Vẫn không lên tiếng Doãn Thiên Lăng bỗng nói.
“An Quốc công chúa?” Quận Vương phi lẩm bẩm nhìn Hoắc Lũng Nguyệt vẫn an tĩnh ăn cơm một chút: “Ngày định ra rồi?”
“Định ra rồi, đại khái ý chỉ sẽ đến trong hai ngày tới.” Doãn Thiên Lăng nói.
Ách ... An Quốc công chúa ... danh tiếng này nghe với “tiểu Vương phi” thì vang dội hơn nhiều, thật hâm mộ.
“A.” Quận Vương phi như có điều suy nghĩ: “Vậy chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút để lên đường, đồ cưới của Lũng Nguyệt chuẩn bị nhất thời có chút vội vàng.”
“Hạ di, không cần. Mầy ngày nay cũng rất phiền phức.” Hoắc Lũng Nguyệt nói, cúi đầu, như có như không.
“Hạ di vẫn xem ngươi giống như con gái, con gái xuất giá làm mẹ tại sao có thể không chuẩn bị đồ cưới, tuy nói thời gian co chút vội vàng, nhưng vẫn còn kịp.” Quận Vương phi nói.
Bởi vì Hoắc Lũng Nguyệt hòa thân lấy chồng ở xa, trên bàn liền có sự trầm mặc ngắn ngủi.
Trong lòng Doãn Thiên Lương than thở, ở nơi này gả xa như vậy đồng nghĩa với việc cả đời không gặp lại, đứa nhỏ này không có phụ huynh, cô ấy đi rồi trong lòng nàng hẳn sẽ khó chịu. Sớm biết mọi ngươi nghĩ gấu mèo có ích cho cô ấy thì nàng đã đi cầu cho Doãn Liệt tốt hơn.
Cơm tối có chút nặng nề cũng kết thúc, Doãn Thiên Lăng và Triển Vọng Phi lại ngồi uống mấy ly trà mới cáo từ. Quận Vương phi hình như cũng có chút không thoải mái, lôi kéo Hoắc Lũng Nguyệt nói chuyện, để cho Doãn Thiên Lương cùng Lục Quân Tắc trở về phòng sớm một chút.
Trở về phòng sớm ... Doãn Thiên Lương đi ở phía sau. Nói chuyện còn không có kín đáo như vậy.
Trở về phòng, Doãn Thiên Lương liếc trộm Lục Quân Tắc, vẻ mặt vẫn không có gì, thật còn chịu đựng được, người mình thích muốn gả cho người khác còn có thể lãnh tình như vậy, quả thật không phải loại người bình thường.
Đại khái sau này chỉ có thể hướng về phía trăng sáng hát “Trăng sáng đại biểu lòng của ta” rồi.
Đợi nàng rửa mặt xong thì Lục Quân Tắc đã nằm ở trên giường, trong lòng Doãn Thiên Lương có chút đánh trống, bất quá nàng rất nhanh liền an ủi mình: không quan hệ, thật ra anh ta đã ký ước hẹn.
Mới vừa nằm xuống, một tay của Lục Quân Tắc liền sờ trán nàng: “Hình như có chút lạnh.”
Ách ? Doãn Thiên Lương đưa tay sờ sờ mình, không lạnh cũng không nóng có được hay không ...
“Không có sao, ta không lạnh rồi.” Doãn Thiên Lương nói, cũng không muốn lại bị ôm như vậy, khó chịu chết.
Lục Quân Tắc “a” một tiêng liền im lặng, bởi vì buổi chiều ngủ nhiều cho nên bây giờ Doãn Thiên Lương có chút không ngủ được, suy nghĩ đi theo Lăng Tiễn Tuyết làm sao lại đồng ý gả cho hoa thủy tiên.
Vì sao ... Duy nhất nàng có thể nghĩ ra được có thể là bị uy hiếp, Thái hậu cầm quyền thế áp người ... thế nhưng lai lịch Lăng tiểu thư là gì ?
Đang suy nghĩ, một khối thân thể nong nóng dán lại sau lưng nàng, cái này cũng chưa tính, ngay cả người cũng kéo chăn đem nàng trói vào trong ngực anh ta.
Thói quen này của anh là thế nào? Doãn Thiên Lương tốn hơi thừa lời, chuẩn bị chui ra, mới vừa động thì nghe âm thanh của Lục Quân Tắc trên đỉnh đầu: “Oh a, vi phu có chút lạnh.”
“Tôi đi lấy chăn cho anh.” Doãn Thiên Lương nói. Lạnh ? Không thể đi, cảm giác rất nóng ...
“Không cần phiền toái thế, nàng cấp nhiệt cho vi phu là tốt rồi.” Lục Quân Tắc nói.
Mượn ? Mượn ngược lại không thành vấn đề, anh trả lại à?
“Không phiền toái, tôi sai người ta lấy chăn lại.” Doãn Thiên Lương vừa nói vừa lất tay mở cánh tay người khác ra.
Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, vạn nhất làm ra chuyện gì nói cũng không tốt. Anh ta thờ ơ ... nhưng là nàng có nào đó ...
Lấy đi ... cánh tay này là Định Hải Thần Châm, xê dịch không nổi.
“Oh a, nàng sợ vi phu có phải hay không?” Lục Quân Tắc hơi thở cũng không gấp nói một câu.
“Ta ? Duyên phận chỉ có thể gặp không thể cầu, lại nói ta vừa tới đất Thục làm quan còn không có cái dáng vẻ gì nên cũng không tốt suy tính chuyện như vậy.” Triển Vọng Phi nói.
Nhìn một chút giác ngộ của người ta, vừa nhìn là biết được giáo dục quá cao.
“Nếu không Hạ di để ý giúp ngươi? Đến lúc đó đi cầu hai vị lão nhân gia chỉ cưới cho nhà ngươi.” Quận Vương phi hỏi.
“Mẹ, chúng ta lập tức phải trở về Vân Trung rồi.” Lục Quân Tắc chợt nói một câu như vậy.
“Trở về Vân Trung? Lúc nào đi?” Quận Vương phi hỏi.
“Không chỉ ngài trở về Vân Trung, ta và Tử Quý cũng phải đi.” Triển Vọng Phi nói.
“Hạ di, chúng ta phụng chỉ hộ tống An Quốc công chúa đến Bắc Chu.” Vẫn không lên tiếng Doãn Thiên Lăng bỗng nói.
“An Quốc công chúa?” Quận Vương phi lẩm bẩm nhìn Hoắc Lũng Nguyệt vẫn an tĩnh ăn cơm một chút: “Ngày định ra rồi?”
“Định ra rồi, đại khái ý chỉ sẽ đến trong hai ngày tới.” Doãn Thiên Lăng nói.
Ách ... An Quốc công chúa ... danh tiếng này nghe với “tiểu Vương phi” thì vang dội hơn nhiều, thật hâm mộ.
“A.” Quận Vương phi như có điều suy nghĩ: “Vậy chúng ta cũng nên chuẩn bị một chút để lên đường, đồ cưới của Lũng Nguyệt chuẩn bị nhất thời có chút vội vàng.”
“Hạ di, không cần. Mầy ngày nay cũng rất phiền phức.” Hoắc Lũng Nguyệt nói, cúi đầu, như có như không.
“Hạ di vẫn xem ngươi giống như con gái, con gái xuất giá làm mẹ tại sao có thể không chuẩn bị đồ cưới, tuy nói thời gian co chút vội vàng, nhưng vẫn còn kịp.” Quận Vương phi nói.
Bởi vì Hoắc Lũng Nguyệt hòa thân lấy chồng ở xa, trên bàn liền có sự trầm mặc ngắn ngủi.
Trong lòng Doãn Thiên Lương than thở, ở nơi này gả xa như vậy đồng nghĩa với việc cả đời không gặp lại, đứa nhỏ này không có phụ huynh, cô ấy đi rồi trong lòng nàng hẳn sẽ khó chịu. Sớm biết mọi ngươi nghĩ gấu mèo có ích cho cô ấy thì nàng đã đi cầu cho Doãn Liệt tốt hơn.
Cơm tối có chút nặng nề cũng kết thúc, Doãn Thiên Lăng và Triển Vọng Phi lại ngồi uống mấy ly trà mới cáo từ. Quận Vương phi hình như cũng có chút không thoải mái, lôi kéo Hoắc Lũng Nguyệt nói chuyện, để cho Doãn Thiên Lương cùng Lục Quân Tắc trở về phòng sớm một chút.
Trở về phòng sớm ... Doãn Thiên Lương đi ở phía sau. Nói chuyện còn không có kín đáo như vậy.
Trở về phòng, Doãn Thiên Lương liếc trộm Lục Quân Tắc, vẻ mặt vẫn không có gì, thật còn chịu đựng được, người mình thích muốn gả cho người khác còn có thể lãnh tình như vậy, quả thật không phải loại người bình thường.
Đại khái sau này chỉ có thể hướng về phía trăng sáng hát “Trăng sáng đại biểu lòng của ta” rồi.
Đợi nàng rửa mặt xong thì Lục Quân Tắc đã nằm ở trên giường, trong lòng Doãn Thiên Lương có chút đánh trống, bất quá nàng rất nhanh liền an ủi mình: không quan hệ, thật ra anh ta đã ký ước hẹn.
Mới vừa nằm xuống, một tay của Lục Quân Tắc liền sờ trán nàng: “Hình như có chút lạnh.”
Ách ? Doãn Thiên Lương đưa tay sờ sờ mình, không lạnh cũng không nóng có được hay không ...
“Không có sao, ta không lạnh rồi.” Doãn Thiên Lương nói, cũng không muốn lại bị ôm như vậy, khó chịu chết.
Lục Quân Tắc “a” một tiêng liền im lặng, bởi vì buổi chiều ngủ nhiều cho nên bây giờ Doãn Thiên Lương có chút không ngủ được, suy nghĩ đi theo Lăng Tiễn Tuyết làm sao lại đồng ý gả cho hoa thủy tiên.
Vì sao ... Duy nhất nàng có thể nghĩ ra được có thể là bị uy hiếp, Thái hậu cầm quyền thế áp người ... thế nhưng lai lịch Lăng tiểu thư là gì ?
Đang suy nghĩ, một khối thân thể nong nóng dán lại sau lưng nàng, cái này cũng chưa tính, ngay cả người cũng kéo chăn đem nàng trói vào trong ngực anh ta.
Thói quen này của anh là thế nào? Doãn Thiên Lương tốn hơi thừa lời, chuẩn bị chui ra, mới vừa động thì nghe âm thanh của Lục Quân Tắc trên đỉnh đầu: “Oh a, vi phu có chút lạnh.”
“Tôi đi lấy chăn cho anh.” Doãn Thiên Lương nói. Lạnh ? Không thể đi, cảm giác rất nóng ...
“Không cần phiền toái thế, nàng cấp nhiệt cho vi phu là tốt rồi.” Lục Quân Tắc nói.
Mượn ? Mượn ngược lại không thành vấn đề, anh trả lại à?
“Không phiền toái, tôi sai người ta lấy chăn lại.” Doãn Thiên Lương vừa nói vừa lất tay mở cánh tay người khác ra.
Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, vạn nhất làm ra chuyện gì nói cũng không tốt. Anh ta thờ ơ ... nhưng là nàng có nào đó ...
Lấy đi ... cánh tay này là Định Hải Thần Châm, xê dịch không nổi.
“Oh a, nàng sợ vi phu có phải hay không?” Lục Quân Tắc hơi thở cũng không gấp nói một câu.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn