Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 71
Ống kính từ từ kéo xa, trong cung Thái hoàng thái hậu đi ra một vị anh hùng anh khí bừng bừng, dọc theo đường nhỏ quanh co bị cảnh đẹp hấp dẫn, có rất ít cơ hội đi lại ở trong cung nên nàng bị mê hoặc, từ từ đi từ từ xem, bước đi bước đi, đi ngang qua một cây cầu nhỏ bắc ra một cái đảo nhỏ giữa hồ, cái đảo nhỏ cỏ xanh biếc, hoa nở rộ xinh đẹp vô cùng, cũng rất an tĩnh.
Ống kính từ từ gần hơn nữa, gần hơn nữa, cô gái lúc này chợt nhíu mày, sau đó nàng lại làm hình dáng như là đang lắng nghe, hình như có âm thanh bất thường. Vì vậy nàng rón rén thả chậm tốc độ men theo âm thanh kia đi tìm ...
Nàng đi dọc theo con đường lát những hòn đá tròn nhỏ, âm thanh càng ngày càng gần, âm thanh kia nghe như làm cho trong lòng người ta nhột nhạt khó chịu? Hình như là thống khổ vừa như có chút sung sướng ... Cô gái bị mê hoặc ...
Chuyển qua núi giả, cô gái ngây ngẩn cả người, hình ảnh trước mắt để cho nàng khiếp sợ ...
Ống kính chuyển tới đối diện cô gái, nơi đó, có hai người ...
Ống kính lại chuyển đổi, nàng kia lặng lẽ rời đi ...
Hắc hắc ... Thì ra là như vậy, vậy thì giải thích được thông qua ... Ha ha ha ...
“Lương nhi, con cười cái gì?” Quận Vương phi hỏi.
“A? Con cười sao? A, nhớ tới ngày đó gấu mèo đánh nhau rất thú vị.” Doãn Thiên Lương nói.
Nàng chính là một đóa hoa cải đang nở rộ. Cười một tiêng như vậy vẻ lo lắng trong lòng trở thành hư không rồi.
Một đêm nằm ngủ thật ngon.
Ngủ ngon thì khí sắc tốt tâm tình tốt, cho nên hôm sau lúc Quận Vương phi nói mang nàng đi vào cung thỉnh an Doãn Thiên Lương cười đáp ứng, nếu bình thường nàng nhất định là tâm không đồng nhất.
Trên đường vào cung Quận Vương phi nghi ngờ nhìn nàng: “Lương nhi à, con có chuyện gì cao hứng sao?”
“Không có ạ, làm sao vậy?” Doãn Thiên Lương hỏi. Có phải hay không biểu hiện quá rõ ràng? Được rồi, phải khiêm tổn khiêm tốn.
“Vẻ mặt Lương nhi hôm nay nhìn rất có tinh thần rồi.” Quận Vương phi nói.
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, hạ xuống khẩn cấp ...
Vào cung thỉnh an vẫn là cái trình tự hết sức nhàm chán như vậy, đúng dịp chính là các nàng vừa mới ngồi không lâu thì Doãn Thiên Tịnh cùng với một phụ nữ trung niên cũng tới thỉnh an, đoán đại khái đó là Mai gia lão phu nhân, đây là mẹ chồng Doãn Thiên Tịnh.
Không biết vì sao Doãn Thiên Lương cảm thấy Doãn Thiên Tịnh đối diện với mình luôn có ý cười không tốt. Vị sao đây? Gần đây nàng cũng không có làm ra chuyện gì xấu ...
Bởi vì quá chuyên chú nghiên cứu Doãn Thiên Tịnh, cho nên khi nhìn thấy Doãn Thiên Tịnh đứng lên nàng nhất thời không có phản ứng kịp.
“Lương nhi, cùng tỷ tỷ của con ra ngoài tùy tiện đi một chút.” Quận Vương phi nói.
Có đề tài gì quan trọng không nên để nàng nghe còn phải đuổi các nàng ra ngoài? So với cùng Doãn Thiên Tịnh đi ra ngoài “cùng nhau” nàng thà bị ngồi ở đây nghe buổi phát biểu ý kiến nhàm chán này.
Ra ngoài cửa cung Doãn Thiên Tịnh ngừng bước đợi nàng: “Sắc mặt Lương nhi nhìn không được tốt, có phải có tâm sự gì hay không?”
Ánh mắt thật tinh nhỉ, bà cô đây tâm tình rõ ràng rất tốt.
“Không có. Tỷ tỷ ngược lại thật cao hứng, có chuyện gì vui?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Ta không có chuyện gì vui, nhưng Quận vương phủ hình như có chuyện vui thì phải, nghe nói hôm qua Quận vương và Hoắc Phó tướng cùng nhau vào cung thỉnh an, không biết vì chuyện gì?” Doãn Thiên Tịnh hỏi.
JQ cũng không biết lén lén lút lút, lúc này tốt lắm, người cả đất này đều biết rồi. Nghĩ lại, có lẽ đây chính là Doãn Liệt và Lục Quân Tắc cố ý, cứ như vậy mọi người cũng sẽ không hoài nghi đến bọn họ là gì kia rồi.
“Không biết.” Doãn Thiên Lương nói.
Hai chị em một trước một sau đi dọc theo con đường trong “màn ảnh nhỏ” tối ngày hôm qua của Doãn Thiên Lương, trong hồ mấy con uyên ương đang nghịch nước ... thật hợp với tình hình mà, nàng dám cam đoan Doãn Thiên Tịnh lại có lời muốn nói rồi.
“Uyên ương đều có đôi có cặp, thật không có ba còn cùng nhau, thật đúng là si tình. Ngươi cứ nói đi, Lương nhi?” Doãn Thiên Tịnh nói.
“A? Như vậy à? Ta nghe nói uyển ương cái chết, uyên ương đực lập tức sẽ tìm tới con mới thay thế, nói thế nào với si tình được đây?” Doãn Thiên Lương nói.
Doãn Thiên Tịnh lập tức dừng chân quay người về nhìn Doãn Thiên Lương, trên vẻ mặt tựa như Doãn Thiên Lương là một con quỷ có mặt múi hung ác hiện hình giữa ban ngày rồi.
“Chuyện Lương nhi biết thật đúng là nhiều, bất quá có chuyện không cần biết, có chuyện nhất định phải biết, nếu không sợ là một chút cũng không có chuẩn bị. Tựa như uyên ương trong ao này, nếu ngày nào đó bị thay thế mình còn khổ sở biết bao nhiêu ...” Doãn Thiên Tịnh nói, trên mặt thay đổi cười nhẹ.
“Ừ, tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Thật ra thì ta cảm thấy bị thay thế cũng không có gì khổ sở, khó khăn nhất trải qua phải là uyên ương đực ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, dẫn đến cả người không biết gì trở về, ghê tởm chết người.”
“Lương nhi có gì chỉ điểm?” Doãn Thiên Tịnh híp ánh mắt.
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái: “Không có.” Nhưng vẻ mặt thì bày ra: tôi biết cũng không nói cho cô.
Ống kính từ từ gần hơn nữa, gần hơn nữa, cô gái lúc này chợt nhíu mày, sau đó nàng lại làm hình dáng như là đang lắng nghe, hình như có âm thanh bất thường. Vì vậy nàng rón rén thả chậm tốc độ men theo âm thanh kia đi tìm ...
Nàng đi dọc theo con đường lát những hòn đá tròn nhỏ, âm thanh càng ngày càng gần, âm thanh kia nghe như làm cho trong lòng người ta nhột nhạt khó chịu? Hình như là thống khổ vừa như có chút sung sướng ... Cô gái bị mê hoặc ...
Chuyển qua núi giả, cô gái ngây ngẩn cả người, hình ảnh trước mắt để cho nàng khiếp sợ ...
Ống kính chuyển tới đối diện cô gái, nơi đó, có hai người ...
Ống kính lại chuyển đổi, nàng kia lặng lẽ rời đi ...
Hắc hắc ... Thì ra là như vậy, vậy thì giải thích được thông qua ... Ha ha ha ...
“Lương nhi, con cười cái gì?” Quận Vương phi hỏi.
“A? Con cười sao? A, nhớ tới ngày đó gấu mèo đánh nhau rất thú vị.” Doãn Thiên Lương nói.
Nàng chính là một đóa hoa cải đang nở rộ. Cười một tiêng như vậy vẻ lo lắng trong lòng trở thành hư không rồi.
Một đêm nằm ngủ thật ngon.
Ngủ ngon thì khí sắc tốt tâm tình tốt, cho nên hôm sau lúc Quận Vương phi nói mang nàng đi vào cung thỉnh an Doãn Thiên Lương cười đáp ứng, nếu bình thường nàng nhất định là tâm không đồng nhất.
Trên đường vào cung Quận Vương phi nghi ngờ nhìn nàng: “Lương nhi à, con có chuyện gì cao hứng sao?”
“Không có ạ, làm sao vậy?” Doãn Thiên Lương hỏi. Có phải hay không biểu hiện quá rõ ràng? Được rồi, phải khiêm tổn khiêm tốn.
“Vẻ mặt Lương nhi hôm nay nhìn rất có tinh thần rồi.” Quận Vương phi nói.
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái, hạ xuống khẩn cấp ...
Vào cung thỉnh an vẫn là cái trình tự hết sức nhàm chán như vậy, đúng dịp chính là các nàng vừa mới ngồi không lâu thì Doãn Thiên Tịnh cùng với một phụ nữ trung niên cũng tới thỉnh an, đoán đại khái đó là Mai gia lão phu nhân, đây là mẹ chồng Doãn Thiên Tịnh.
Không biết vì sao Doãn Thiên Lương cảm thấy Doãn Thiên Tịnh đối diện với mình luôn có ý cười không tốt. Vị sao đây? Gần đây nàng cũng không có làm ra chuyện gì xấu ...
Bởi vì quá chuyên chú nghiên cứu Doãn Thiên Tịnh, cho nên khi nhìn thấy Doãn Thiên Tịnh đứng lên nàng nhất thời không có phản ứng kịp.
“Lương nhi, cùng tỷ tỷ của con ra ngoài tùy tiện đi một chút.” Quận Vương phi nói.
Có đề tài gì quan trọng không nên để nàng nghe còn phải đuổi các nàng ra ngoài? So với cùng Doãn Thiên Tịnh đi ra ngoài “cùng nhau” nàng thà bị ngồi ở đây nghe buổi phát biểu ý kiến nhàm chán này.
Ra ngoài cửa cung Doãn Thiên Tịnh ngừng bước đợi nàng: “Sắc mặt Lương nhi nhìn không được tốt, có phải có tâm sự gì hay không?”
Ánh mắt thật tinh nhỉ, bà cô đây tâm tình rõ ràng rất tốt.
“Không có. Tỷ tỷ ngược lại thật cao hứng, có chuyện gì vui?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Ta không có chuyện gì vui, nhưng Quận vương phủ hình như có chuyện vui thì phải, nghe nói hôm qua Quận vương và Hoắc Phó tướng cùng nhau vào cung thỉnh an, không biết vì chuyện gì?” Doãn Thiên Tịnh hỏi.
JQ cũng không biết lén lén lút lút, lúc này tốt lắm, người cả đất này đều biết rồi. Nghĩ lại, có lẽ đây chính là Doãn Liệt và Lục Quân Tắc cố ý, cứ như vậy mọi người cũng sẽ không hoài nghi đến bọn họ là gì kia rồi.
“Không biết.” Doãn Thiên Lương nói.
Hai chị em một trước một sau đi dọc theo con đường trong “màn ảnh nhỏ” tối ngày hôm qua của Doãn Thiên Lương, trong hồ mấy con uyên ương đang nghịch nước ... thật hợp với tình hình mà, nàng dám cam đoan Doãn Thiên Tịnh lại có lời muốn nói rồi.
“Uyên ương đều có đôi có cặp, thật không có ba còn cùng nhau, thật đúng là si tình. Ngươi cứ nói đi, Lương nhi?” Doãn Thiên Tịnh nói.
“A? Như vậy à? Ta nghe nói uyển ương cái chết, uyên ương đực lập tức sẽ tìm tới con mới thay thế, nói thế nào với si tình được đây?” Doãn Thiên Lương nói.
Doãn Thiên Tịnh lập tức dừng chân quay người về nhìn Doãn Thiên Lương, trên vẻ mặt tựa như Doãn Thiên Lương là một con quỷ có mặt múi hung ác hiện hình giữa ban ngày rồi.
“Chuyện Lương nhi biết thật đúng là nhiều, bất quá có chuyện không cần biết, có chuyện nhất định phải biết, nếu không sợ là một chút cũng không có chuẩn bị. Tựa như uyên ương trong ao này, nếu ngày nào đó bị thay thế mình còn khổ sở biết bao nhiêu ...” Doãn Thiên Tịnh nói, trên mặt thay đổi cười nhẹ.
“Ừ, tạ tỷ tỷ nhắc nhở. Thật ra thì ta cảm thấy bị thay thế cũng không có gì khổ sở, khó khăn nhất trải qua phải là uyên ương đực ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, dẫn đến cả người không biết gì trở về, ghê tởm chết người.”
“Lương nhi có gì chỉ điểm?” Doãn Thiên Tịnh híp ánh mắt.
Doãn Thiên Lương lắc đầu một cái: “Không có.” Nhưng vẻ mặt thì bày ra: tôi biết cũng không nói cho cô.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn