Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 42
Ngày này, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn bọn hạ nhân dán song cửa đổi đèn lồng, Lục Quân Tắc không biết lại từ nơi nào lung lay trở lại, nhìn Doãn Thiên Lương một cái cũng không nói chuyện, cho đến lúc ăn cơm được một nửa mới lên tiếng: “Tử Quý có phong thư đến.”
Nữ nhân Doãn Thiên Lăng này? Viết thư làm gì? Không phải là báo tin mừng đi?
“Nói cái gì? Lão thái thái, Vương gia, Vương phi có khỏe?” Quận Vương phi hỏi. Doãn Thiên Lương liền chờ nghe.
“Tốt.” Lục Quân Tắc nói.
“Vậy thì tốt.” Quận Vương phi gật đầu một cái, bỗng nhiên lại hỏi: “Ngày Thiên Lăng, Thiên Lẫm đính hôn có thể có manh mối?”
Doãn Thiên Lương âm thầm bĩu môi, mẹ chồng, ngài cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy có được hay không? Không thể chờ con dâu là nàng cáo lui rồi ngài len lén hỏi con trai sao? Làm giống như con trau của ngài không thể chờ đợi muốn làm chuyện độc ác vậy ...
“Không có.” Lục Quân Tắc nói.
Doãn Thiên Lương giật nhẹ khóe miệng, cái loại yêu nhân Doãn Thiên Lăng đó có phẩm chất tiên nhân, đoán chừng cho là nữ nhân khắp thiên hạ không có mấy người có thể xứng đôi với hắn, ha ha, từ từ tìm đi, tìm không ra người có tài đi.
Suy nghĩ vì mình, Doãn Thiên Lương chúc phúc Doãn Thiên Lăng có thể cả đời làm hòa thượng ... dĩ nhiên, mong ước tốt đẹp như vậy nàng sẽ chỉ len lén nghĩ ở trong lòng rồi lặng lẽ đưa cho Doãn Thiên Lăng ở phương xa.
Thật ra thì, đây chính là nguyền rủa trong truyền thuyết. Doãn Thiên Lăng còn suy nghĩ có muốn hay không lấy tiền vàng bạc đốt thành tro gì gì đó ...
“Đứa nhỏ Thiên Lăng này cũng trưởng thành rồi, làm sao lại không vội thành thân đây.” Quận Vương phi nói.
Cắt. Con trai của ngài cũng trưởng thành rồi, cũng không phải mới thành hôn ...
Quận Vương phi phát biểu ý kiến xong rồi thấy con trai cùng con dâu không người nào tán thành liền tự nhiên không thấy thú vị, vòng vo đề tài nói phong tục lễ mừng năm mới ở Vân Trung quận này.
Phong tục, có thể có phong tục gì? Không phải là ăn từ đầu tới cuối... Tựa như chính thức ăn một bữa đầy đủ vậy.
“Nghe nói đến lúc đó trong thành có đi mua đồ ở hội làng, hội chùa nhưng náo nhiệt, còn có ca diễn nữa.” Quận Vương phi nói.
“Nhiều người, quá loạn. Ngài muốn nghe diễn con cho người mời gánh hát.” Lục Quân Tắc nói.
Tôi còn muốn xem hội chùa, anh đem vương phủ đổi thành miếu à ...
Đang suy nghĩ, mẹ chồng nàng đã nói ra tiếng lòng của nàng: “Con mời người đến diễn hội chùa cho ta cùng Lương nhi?”
“Bác bỏ.” Lục Quân Tắc nói.
Quận Vương phi trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng Doãn Thiên Lương thì thầm N lần đá cẩm thạch chết, đá cẩm thạch chết.
“Lương nhi, con cũng muốn đi xem có phải hay không?” Quận Vương phi lại câu nàng vào nhóm.
Doãn Thiên Lương do dự một chút nói: “Không tồi.”
“Lục Quân Tắc, con xem, Lương nhi cũng muốn đi, nếu con không yên lòng thì cùng đi, như thế nào?” Quận Vương phi nói.
“Chẳng ra sao cả.” Lục Quân Tắc nói.
“Vậy con đừng trách ta đem trong phủ đổi thành hội chùa...” Quận Vương phi nói.
“Không được.” Lục Quân Tắc nói.
~~~ Ba ~~~~ có người vỗ bàn.
“Cái gì cũng không được, Lục Quân Tắc, ta và Lương nhi là tới ngồi tù sao? Ngươi ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, chúng ta muốn đi xem phong tục tập quán dân tộc một chút cũng không được sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn cái tính tình này ta sẽ mang theo Lương nhi trở về.” Quận Vương phi nói.
Phụ nữ, có quyết đoán, chửi giỏi lắm. Tốt tốt tốt, trở về, dọc theo đường đi còn có thể nhìn núi ngắm sông. Lưu lại một mình Lục Quân Tắc ở lại ăn chơi đàng điếm...
Ách, ăn chơi đàng điếm? Liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc, không có mắt dài đào hoa, không có mặt như hoa sen, dáng dấp cũng chwa có triển vọng phải nhìn là đòi vui, vẻ mặt cứng ngắc giống như hòn đá, anh ta tìm hoa? Không biết là dạng phụ nữ gì thích ôm tảng đá ngủ ...
“Thật phiền phức.” Trong miệng Lục Quân Tắc bay ra ba chữ này.
“Nói như vậy con sẽ đi cùng chúng ta có phải hay không? Lúc này mới ngoan nha, đây mới là con trai tốt, người chồng tốt.” Quận Vương phi nói.
Tiêu chuẩn của ngài thật thấp ...
“Có phải hay không, Lương nhi?” Quận Vương phi hỏi.
“A.” Doãn Thiên Lương đáp phải tâm bất cam tình bất nguyện.
Mặc dù hội chùa có nhiều bề trên và giống như làm bánh bao, thế nhưng bao lâu rồi bọn ta không có đi dạo qua nơi vui chơi nào, muốn xuất hiện chứng tự kỷ rồi, đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Tâm tình tốt ăn cơm cũng nhiều hơm một chút, nhìn Lục Quân Tắc cũng không còn không vừa mắt nữa.
Rốt cục cũng tới lễ mừng năm mới rồi.
Nữ nhân Doãn Thiên Lăng này? Viết thư làm gì? Không phải là báo tin mừng đi?
“Nói cái gì? Lão thái thái, Vương gia, Vương phi có khỏe?” Quận Vương phi hỏi. Doãn Thiên Lương liền chờ nghe.
“Tốt.” Lục Quân Tắc nói.
“Vậy thì tốt.” Quận Vương phi gật đầu một cái, bỗng nhiên lại hỏi: “Ngày Thiên Lăng, Thiên Lẫm đính hôn có thể có manh mối?”
Doãn Thiên Lương âm thầm bĩu môi, mẹ chồng, ngài cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy có được hay không? Không thể chờ con dâu là nàng cáo lui rồi ngài len lén hỏi con trai sao? Làm giống như con trau của ngài không thể chờ đợi muốn làm chuyện độc ác vậy ...
“Không có.” Lục Quân Tắc nói.
Doãn Thiên Lương giật nhẹ khóe miệng, cái loại yêu nhân Doãn Thiên Lăng đó có phẩm chất tiên nhân, đoán chừng cho là nữ nhân khắp thiên hạ không có mấy người có thể xứng đôi với hắn, ha ha, từ từ tìm đi, tìm không ra người có tài đi.
Suy nghĩ vì mình, Doãn Thiên Lương chúc phúc Doãn Thiên Lăng có thể cả đời làm hòa thượng ... dĩ nhiên, mong ước tốt đẹp như vậy nàng sẽ chỉ len lén nghĩ ở trong lòng rồi lặng lẽ đưa cho Doãn Thiên Lăng ở phương xa.
Thật ra thì, đây chính là nguyền rủa trong truyền thuyết. Doãn Thiên Lăng còn suy nghĩ có muốn hay không lấy tiền vàng bạc đốt thành tro gì gì đó ...
“Đứa nhỏ Thiên Lăng này cũng trưởng thành rồi, làm sao lại không vội thành thân đây.” Quận Vương phi nói.
Cắt. Con trai của ngài cũng trưởng thành rồi, cũng không phải mới thành hôn ...
Quận Vương phi phát biểu ý kiến xong rồi thấy con trai cùng con dâu không người nào tán thành liền tự nhiên không thấy thú vị, vòng vo đề tài nói phong tục lễ mừng năm mới ở Vân Trung quận này.
Phong tục, có thể có phong tục gì? Không phải là ăn từ đầu tới cuối... Tựa như chính thức ăn một bữa đầy đủ vậy.
“Nghe nói đến lúc đó trong thành có đi mua đồ ở hội làng, hội chùa nhưng náo nhiệt, còn có ca diễn nữa.” Quận Vương phi nói.
“Nhiều người, quá loạn. Ngài muốn nghe diễn con cho người mời gánh hát.” Lục Quân Tắc nói.
Tôi còn muốn xem hội chùa, anh đem vương phủ đổi thành miếu à ...
Đang suy nghĩ, mẹ chồng nàng đã nói ra tiếng lòng của nàng: “Con mời người đến diễn hội chùa cho ta cùng Lương nhi?”
“Bác bỏ.” Lục Quân Tắc nói.
Quận Vương phi trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng Doãn Thiên Lương thì thầm N lần đá cẩm thạch chết, đá cẩm thạch chết.
“Lương nhi, con cũng muốn đi xem có phải hay không?” Quận Vương phi lại câu nàng vào nhóm.
Doãn Thiên Lương do dự một chút nói: “Không tồi.”
“Lục Quân Tắc, con xem, Lương nhi cũng muốn đi, nếu con không yên lòng thì cùng đi, như thế nào?” Quận Vương phi nói.
“Chẳng ra sao cả.” Lục Quân Tắc nói.
“Vậy con đừng trách ta đem trong phủ đổi thành hội chùa...” Quận Vương phi nói.
“Không được.” Lục Quân Tắc nói.
~~~ Ba ~~~~ có người vỗ bàn.
“Cái gì cũng không được, Lục Quân Tắc, ta và Lương nhi là tới ngồi tù sao? Ngươi ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, chúng ta muốn đi xem phong tục tập quán dân tộc một chút cũng không được sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn cái tính tình này ta sẽ mang theo Lương nhi trở về.” Quận Vương phi nói.
Phụ nữ, có quyết đoán, chửi giỏi lắm. Tốt tốt tốt, trở về, dọc theo đường đi còn có thể nhìn núi ngắm sông. Lưu lại một mình Lục Quân Tắc ở lại ăn chơi đàng điếm...
Ách, ăn chơi đàng điếm? Liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc, không có mắt dài đào hoa, không có mặt như hoa sen, dáng dấp cũng chwa có triển vọng phải nhìn là đòi vui, vẻ mặt cứng ngắc giống như hòn đá, anh ta tìm hoa? Không biết là dạng phụ nữ gì thích ôm tảng đá ngủ ...
“Thật phiền phức.” Trong miệng Lục Quân Tắc bay ra ba chữ này.
“Nói như vậy con sẽ đi cùng chúng ta có phải hay không? Lúc này mới ngoan nha, đây mới là con trai tốt, người chồng tốt.” Quận Vương phi nói.
Tiêu chuẩn của ngài thật thấp ...
“Có phải hay không, Lương nhi?” Quận Vương phi hỏi.
“A.” Doãn Thiên Lương đáp phải tâm bất cam tình bất nguyện.
Mặc dù hội chùa có nhiều bề trên và giống như làm bánh bao, thế nhưng bao lâu rồi bọn ta không có đi dạo qua nơi vui chơi nào, muốn xuất hiện chứng tự kỷ rồi, đi ra ngoài một chút cũng tốt.
Tâm tình tốt ăn cơm cũng nhiều hơm một chút, nhìn Lục Quân Tắc cũng không còn không vừa mắt nữa.
Rốt cục cũng tới lễ mừng năm mới rồi.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn