Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 119
Vốn nghĩ rằng phải chia ra đi thỉnh an, nhưng vừa vào cửa cung liền có tiểu thái giám tiến lên đón, nói hoàng thượng có chỉ lệnh Quận vương đi thỉnh an hai vị lão tổ tông trước, Lương quận chúa đi Tử Tiêu cung kiến giá, Lục Quân Tắc nhìn nàng một chút: “Lương nhi, đi đi, không có việc gì.”
Anh nói không có việc gì, tôi sợ nha ... Tuy nói trên danh nghĩa là anh họ của tôi, nhưng đó là hoàng đế, đại BOSS. Bắp chân có chút mềm.
Lưu luyến nhìn Lục Quân Tắc một chút, anh ta đã theo tiểu thái giám đi hướng hậu cung.
Doãn Thiên Lương có thể nghĩ đến là bởi vì nàng tự ý xông vào doanh trại làm mất thể thống, thuận tiện không hợp quy củ vì vậy Doãn Liệt muốn mắng nàng một trận. Thần linh à, thua thiệt anh trai cùng chồng nàng ra trận lập công, cùng lắm thì mắng cho một trận là xong việc.
Tử Tiêu cung, Doãn Thiên Lương lần đầu tiên đến, phía trước lát đá hoa cương đứng sừng sững trên cao, bốn phía cung điện là lan can cẩm thạch, thị vệ san sát ở Tử Tiêu cung thoạt nhìn giống như cung điện của thần tiên.
Mỗi khi bước từng bước, trong long Doãn Thiên Lương lại chặt một phần, quá đáng sợ, cảm giác giống như muốn đi gặp thượng đế rồi.
Tiến vào, bên trong Tử Tiêu cung yên lặng như tờ, chỉ có âm thanh lật xem tấu chương trên long án. Thái giám khom người rời đi, Doãn Liệt cũng không ngẩng đầu, chẳng qua là phất phất tay cho người trong cả điện lui xuống, chỉ còn một lão thái giám tóc hoa râm vẫn đứng hầu.
Thời gian một giây lại một giây trôi qua, Doãn Thiên Lương cúi đầu đứng, không hiểu rõ ý đồ của Doãn Liệt, chẳng lẽ phạt đứng là xong chuyện?
“Một đường còn vất vả?” Đang suy nghĩ chỉ nghe một âm thanh trong trẻo lạnh lung hỏi.
“Khá tốt.” Doãn Thiên Lương đáp. Vất vả là tất nhiên, nhưng nếu dám nói vất vả có phải hay không sẽ bị ngươi chém hả.
“Nghĩ như thế nào lại chạy đến tiền tuyến hả?” Doãn Liệt rốt cục ngẩng đầu lên, dọa cho Doãn Thiên Lương sợ đến thấp đầu.
“Bởi vì, lo lắng cho Lục Quân Tắc, bởi vì khi đó biết ... hắn sống chết chưa biết.” Doãn Thiên Lương suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Hoàng thượng, Thiên Lương biết không hợp quy củ, nhưng, tình huống lúc đó ta thực sự không có cách nào ... Nhưng, Thiên Lương biết chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên xin người trách phạt, Thiên Lương sẽ không có câu oán hận.”
Nhìn ở thái độ nhận tội rất thành khẩn của tôi mắng đôi câu coi như hết.
Doãn Liệt ho khan hai tiếng, tuy nhẹ nhưng vì ở nơi yên tĩnh không tiếng động này lại rất rõ ràng. Da đầu Doãn Thiên Lương tệ dại một chút, đây là ý gì? Len lén ngẩng đầu nhìn lại, Doãn Liệt đang che miệng, hình như là ho khan thật, không phải giả vờ.
“Chỉ vì nghe nói hắn sống chết chưa biết liền đi? Không nghĩ tới tình cảm vợ chồng của các ngươi thâm hậu như thế, thật là ngoài dự liệu của trẫm.” Doãn Liệt tựa đứng dậy đi từ từ thong thả qua bên người nàng đi tới cửa điện, nhìn phía ngoài đại điện: “Sau này làm việc phải suy tính cẩn thận, hơn nữa làm người trong hoàng tộc càng phải như vậy. Hơi có sơ sót sẽ bị người có tâm lợi dụng, lần này nhìn ở Thiên Lăng, Thiên Lẫm cầu xin tha thứ, trấm không hy vọng lần sau phải gặp chuyện như vậy nữa, hiểu, Lương nhi?”
“Vâng, hoàng thượng, Thiên Lương nhớ kỹ, tạ ơn ân điển của hoàng thượng.” Doãn Thiên Lương vái chào nói.
Liếc mắt nhìn một chút, Doãn Liệt đang ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, chẳng biết tại sao, nhìn bong lưng này của hắn, Doãn Thiên Lương cảm thấy hắn rất cô đơn.
Đã thấy nhiều hoàng đế cô đơn trong tiểu thuyết, không nghĩ tới lại là như thế này, suy nghĩ một chút mấy năm trước trên mặt hắn vẫn có nụ cười. Đã trải qua chuyện này nên nàng hiểu, một người rời đi có lúc sẽ mang theo tất cả hạnh phúc của người khác.
“Ngươi lui ra đi.” Doãn Liệt nói.
Doãn Thiên Lương lại cúi người, lui ra đến bên ngoài điện chỉ nghe Doãn Liệt lại nói, dường như lại nói cho nàng nghe lại như là lầm bầm lầu bầu.
“Đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố tác uyên ương bất tiện tiên.”
Doãn Thiên Lương ngẩn người, cũng không dám quay đầu lại nhìn một chút liền vội vàng đi xuống.
Lục Quân Tắc tại bên ngoài Ngọ môn đợi nàng, thấy tiểu thái giám đưa nàng ra ngoài liền đi tới, đỡ tay nàng lên xe cũng không nói gì, cho đến khi xe ngựa rời khỏi phạm vi cấm cung, Lục Quân Tắc mới nói: “Hoàng thượng mắng nàng?”
“Không tính là mắng, nói giọng nghiêm nghị chút thôi.” Doãn Thiên Lương nói. Không có chỉ ngón tay vào mặt, ném bút ném nghiên mực như trong tưởng tượng của nàng: “Nhưng, cuối cùng hắn có đọc hai câu thơ, tôi không hiểu hắn có ý gì.”
“Hai câu gì?” Hình như Lục Quân Tắc cảm thấy rất hứng thú.
“Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nom làm uyên ương bất tiện tiên. Nói là đọc cho tôi nghe lại không giống, nhưng tôi cảm thấy hoàng thượng cũng không phải vô duyên vô cớ đọc hai câu thơ này đi?” Doãn Thiên Lương nói, bọn họ đều là người một đường, đoán chừng có thể đoán được.
Ai ngờ, Lục Quân Tắc chỉ trầm mặc hồi lâu.
“Thật ra thì, có phải liên quan đến Nhâm cô nương hay không?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Có lẽ đi.” Lục Quân Tắc nói câu không như không phải là đáp án, suy nghĩ một chút nói tiếp: “Chờ xử lý xong chuyện trong kinh chúng ta liền trở về Vân Trung đi.”
Đương nhiên phải trở về, Doãn Liệt cũng sẽ không cho người mặc kệ cuộc sống không đi không lấy tiền.
Lục Quân Tắc đi xử lý chuyện trong kinh của anh ta, Doãn Thiên Lương ở trong phủ nhàm chán, chợt nghĩ đến muốn đi cầu nguyện Bồ Tát Quan Âm Ngọc hoàng đại đế, nếu Lục Quân Tắc còn sống sau này nàng nhất định phải dâng hương lễ tạ thần. Nàng ở trong kinh cũng nên đi chùa làm lễ tạ thần, tránh cho Thần tiên nói nàng đáng tin, vạn nhất bội chi niềm tin sau này không có cách nào quét thẻ rồi.
Nói đi liền đi, nhưng Lục Quân Tắc vội vàng không có thời gian bồi nàng, vì chút ít phiền toái, đúng lúc hai bộ nam trang sửa lại vẫn còn đây, Doãn Thiên Lương liền dẫn theo Hương Châu ngồi xe ngựa đi chùa miếu trong kinh tạ thần, góp không ít tiền nhang đèn.
Đến Kinh đô, còn có Hoàng Loa tiếng tăm lừng lẫy.
Anh nói không có việc gì, tôi sợ nha ... Tuy nói trên danh nghĩa là anh họ của tôi, nhưng đó là hoàng đế, đại BOSS. Bắp chân có chút mềm.
Lưu luyến nhìn Lục Quân Tắc một chút, anh ta đã theo tiểu thái giám đi hướng hậu cung.
Doãn Thiên Lương có thể nghĩ đến là bởi vì nàng tự ý xông vào doanh trại làm mất thể thống, thuận tiện không hợp quy củ vì vậy Doãn Liệt muốn mắng nàng một trận. Thần linh à, thua thiệt anh trai cùng chồng nàng ra trận lập công, cùng lắm thì mắng cho một trận là xong việc.
Tử Tiêu cung, Doãn Thiên Lương lần đầu tiên đến, phía trước lát đá hoa cương đứng sừng sững trên cao, bốn phía cung điện là lan can cẩm thạch, thị vệ san sát ở Tử Tiêu cung thoạt nhìn giống như cung điện của thần tiên.
Mỗi khi bước từng bước, trong long Doãn Thiên Lương lại chặt một phần, quá đáng sợ, cảm giác giống như muốn đi gặp thượng đế rồi.
Tiến vào, bên trong Tử Tiêu cung yên lặng như tờ, chỉ có âm thanh lật xem tấu chương trên long án. Thái giám khom người rời đi, Doãn Liệt cũng không ngẩng đầu, chẳng qua là phất phất tay cho người trong cả điện lui xuống, chỉ còn một lão thái giám tóc hoa râm vẫn đứng hầu.
Thời gian một giây lại một giây trôi qua, Doãn Thiên Lương cúi đầu đứng, không hiểu rõ ý đồ của Doãn Liệt, chẳng lẽ phạt đứng là xong chuyện?
“Một đường còn vất vả?” Đang suy nghĩ chỉ nghe một âm thanh trong trẻo lạnh lung hỏi.
“Khá tốt.” Doãn Thiên Lương đáp. Vất vả là tất nhiên, nhưng nếu dám nói vất vả có phải hay không sẽ bị ngươi chém hả.
“Nghĩ như thế nào lại chạy đến tiền tuyến hả?” Doãn Liệt rốt cục ngẩng đầu lên, dọa cho Doãn Thiên Lương sợ đến thấp đầu.
“Bởi vì, lo lắng cho Lục Quân Tắc, bởi vì khi đó biết ... hắn sống chết chưa biết.” Doãn Thiên Lương suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Hoàng thượng, Thiên Lương biết không hợp quy củ, nhưng, tình huống lúc đó ta thực sự không có cách nào ... Nhưng, Thiên Lương biết chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên xin người trách phạt, Thiên Lương sẽ không có câu oán hận.”
Nhìn ở thái độ nhận tội rất thành khẩn của tôi mắng đôi câu coi như hết.
Doãn Liệt ho khan hai tiếng, tuy nhẹ nhưng vì ở nơi yên tĩnh không tiếng động này lại rất rõ ràng. Da đầu Doãn Thiên Lương tệ dại một chút, đây là ý gì? Len lén ngẩng đầu nhìn lại, Doãn Liệt đang che miệng, hình như là ho khan thật, không phải giả vờ.
“Chỉ vì nghe nói hắn sống chết chưa biết liền đi? Không nghĩ tới tình cảm vợ chồng của các ngươi thâm hậu như thế, thật là ngoài dự liệu của trẫm.” Doãn Liệt tựa đứng dậy đi từ từ thong thả qua bên người nàng đi tới cửa điện, nhìn phía ngoài đại điện: “Sau này làm việc phải suy tính cẩn thận, hơn nữa làm người trong hoàng tộc càng phải như vậy. Hơi có sơ sót sẽ bị người có tâm lợi dụng, lần này nhìn ở Thiên Lăng, Thiên Lẫm cầu xin tha thứ, trấm không hy vọng lần sau phải gặp chuyện như vậy nữa, hiểu, Lương nhi?”
“Vâng, hoàng thượng, Thiên Lương nhớ kỹ, tạ ơn ân điển của hoàng thượng.” Doãn Thiên Lương vái chào nói.
Liếc mắt nhìn một chút, Doãn Liệt đang ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp sau lưng, chẳng biết tại sao, nhìn bong lưng này của hắn, Doãn Thiên Lương cảm thấy hắn rất cô đơn.
Đã thấy nhiều hoàng đế cô đơn trong tiểu thuyết, không nghĩ tới lại là như thế này, suy nghĩ một chút mấy năm trước trên mặt hắn vẫn có nụ cười. Đã trải qua chuyện này nên nàng hiểu, một người rời đi có lúc sẽ mang theo tất cả hạnh phúc của người khác.
“Ngươi lui ra đi.” Doãn Liệt nói.
Doãn Thiên Lương lại cúi người, lui ra đến bên ngoài điện chỉ nghe Doãn Liệt lại nói, dường như lại nói cho nàng nghe lại như là lầm bầm lầu bầu.
“Đắc thành bỉ mục hà từ tử, cố tác uyên ương bất tiện tiên.”
Doãn Thiên Lương ngẩn người, cũng không dám quay đầu lại nhìn một chút liền vội vàng đi xuống.
Lục Quân Tắc tại bên ngoài Ngọ môn đợi nàng, thấy tiểu thái giám đưa nàng ra ngoài liền đi tới, đỡ tay nàng lên xe cũng không nói gì, cho đến khi xe ngựa rời khỏi phạm vi cấm cung, Lục Quân Tắc mới nói: “Hoàng thượng mắng nàng?”
“Không tính là mắng, nói giọng nghiêm nghị chút thôi.” Doãn Thiên Lương nói. Không có chỉ ngón tay vào mặt, ném bút ném nghiên mực như trong tưởng tượng của nàng: “Nhưng, cuối cùng hắn có đọc hai câu thơ, tôi không hiểu hắn có ý gì.”
“Hai câu gì?” Hình như Lục Quân Tắc cảm thấy rất hứng thú.
“Đắc thành bỉ mục hà từ tử, nom làm uyên ương bất tiện tiên. Nói là đọc cho tôi nghe lại không giống, nhưng tôi cảm thấy hoàng thượng cũng không phải vô duyên vô cớ đọc hai câu thơ này đi?” Doãn Thiên Lương nói, bọn họ đều là người một đường, đoán chừng có thể đoán được.
Ai ngờ, Lục Quân Tắc chỉ trầm mặc hồi lâu.
“Thật ra thì, có phải liên quan đến Nhâm cô nương hay không?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Có lẽ đi.” Lục Quân Tắc nói câu không như không phải là đáp án, suy nghĩ một chút nói tiếp: “Chờ xử lý xong chuyện trong kinh chúng ta liền trở về Vân Trung đi.”
Đương nhiên phải trở về, Doãn Liệt cũng sẽ không cho người mặc kệ cuộc sống không đi không lấy tiền.
Lục Quân Tắc đi xử lý chuyện trong kinh của anh ta, Doãn Thiên Lương ở trong phủ nhàm chán, chợt nghĩ đến muốn đi cầu nguyện Bồ Tát Quan Âm Ngọc hoàng đại đế, nếu Lục Quân Tắc còn sống sau này nàng nhất định phải dâng hương lễ tạ thần. Nàng ở trong kinh cũng nên đi chùa làm lễ tạ thần, tránh cho Thần tiên nói nàng đáng tin, vạn nhất bội chi niềm tin sau này không có cách nào quét thẻ rồi.
Nói đi liền đi, nhưng Lục Quân Tắc vội vàng không có thời gian bồi nàng, vì chút ít phiền toái, đúng lúc hai bộ nam trang sửa lại vẫn còn đây, Doãn Thiên Lương liền dẫn theo Hương Châu ngồi xe ngựa đi chùa miếu trong kinh tạ thần, góp không ít tiền nhang đèn.
Đến Kinh đô, còn có Hoàng Loa tiếng tăm lừng lẫy.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn