Thứ Nữ Yểu Điệu
Chương 10
Vốn Trạm vương phi tính toán đưa nàng hồi cung, nhưng Doãn Thiên Lương nói mấy ngày không gặp mẫu thân sẽ rất nhớ, cho nên không muốn hồi cung.
Còn cố ý cúi thấp đầu, một bộ dạng ủy khuất, dẫn tới Trạm vương phi hỏi nàng thế nào. Doãn Thiên Lương lúc này mới hết sức “ngượng ngùng” nói sau khi Hoàng hậu nương nương dắt tay nàng, sau đó các vị quận chúa không để ý đến nàng nữa. Trạm vương phi nghe xong gật đầu, nói hồi cung trước rồi nói ý định cho Thái hoàng thái hậu và lão thái quân mới phải.
Trở về tẩm cung của lão thái quân, lão thái thái đang nghỉ trưa, Doãn Thiên Lương liền dẫn Trạm vương phi vào trong điện mình ở, cung nữ và thái giám đều không có ai, đoán chừng cho là nàng không có trở về nhanh như vậy nên cũng đi nghỉ trưa rồi. Vén rèm lên, một con mèo đen đột nhiên hướng về trước mặt các nàng đánh tới, hoàn hảo là Doãn Thiên Lương có học qua chút võ thuật, nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, Doãn Thiên Lương nhanh chóng ôm Trạm vương phi xoay một vòng tránh khỏi con mèo kia. Trạm vương phi giương mắt kinh ngạc, vỗ vỗ ngực, hiển nhiên là bị kinh sợ nho nhỏ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trạm vương phi có chút tức giận.
“Mẫu thân, ta cũng không biết. Ngài không sao là tốt rồi, ta đỡ ngài một lát.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng cũng muốn biết ở đâu ra một con mèo đen quỷ dị khiến người sợ hãi vậy. Rất may động tác nhanh, nếu không khuôn mặt đã bị hủy.
“Chẳng lẽ ...” Trạm vương phi không có nói hết, mày ngài nhẹ chau lại không biết đang suy nghĩ gì.
Doãn Thiên Lương rót nước cho bà: “Mẫu thân, ngài uống chút nước trà cho đỡ sợ.”
Trạm vương phi nhận lấy nước trà nhấp nhẹ, để cho Doãn Thiên Lương cùng ngồi. Chân mày còn có chút nhíu lại.
“Lương nhi, người mang theo gì đó bên người, cùng ta trở về biệt viện ở.” Trạm vương phi nói.
“Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương đáp rất sảng khoái, suy nghĩ một chút: “Mẫu thân, đồ của ta cũng không có gì, chỉ có mấy bộ y phục, hôm nào phái người tới lấy đi.”
Trạm vương phi gật đầu một cái, lại đợi một lát, thái giám nói Thái hoàng thái phi tỉnh, truyền Trạm vương phi. Hai người tới, mới ngồi yên, Trạm vương phi nói Doãn Thiên Lương không quen cuộc sống trong cung, cùng nhau ra bên ngoài ở.
Lão thái quân suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý. Bà tức (mẹ chồng con dâu) hai người lại nói chuyện khác một chút, Trạm vương phi mang theo Doãn Thiên Lương cáo từ đi ra.
Trên đường xuất cung, Trạm vương phi cũng không cao hứng lắm, Doãn Thiên Lương cũng không dám hỏi. Trong lòng suy nghĩ có phải hay không là vấn đề con mèo đen này.
Người có tiền đều coi trọng điềm tốt điềm sấu, Mèo đen ... đoán chừng là vật chẳng lành, cho nên Trạm vương phi không thoải mái. Doãn Thiên Lương len lén nghĩ có muốn hay không nhờ cậy Doãn Thiên Lăng đi thỉnh đạo sĩ dán cái bùa chú niệm niệm gì đó.
Sải bước vào cửa biệt viện, Doãn Thiên Lương đảo tròn mắt ở sau lưng Trạm vương phi, khóe miệng hơi nhếch lên, chỗ này vắng vẻ, có điều có hơi người, so với trong hoàng cung tốt hơn nhiều. Trạm vương phi cho người đưa nàng đi nghỉ ngơi. Doãn Thiên Lương thật cao hứng cáo từ.
Vào một viện nho nhỏ , Hương Châu và Tiểu Đào đang phơi y phục của nàng. Thấy nàng trở lại bận rộn tới đây thỉnh an.
Doãn Thiên Lương xem một chút những y phục kia, hình như là đồ mặc mùa đông a? Thật dày. Nhìn một lần, có chút buồn bực, chịu đựng lại nhẫn lại, không nhịn được, coi như nàng là nữ nhi thứ xuất đi, cũng không đến nỗi ngay cả món y phục lông thú cũng không có đi? Đây chính là vương phủ ...
“Châu nhi, Đào nhi, y phục lông thú phơi xong rồi?” Doãn Thiên Lương hỏi.
Hai người quay đầu lại kỳ quái nhìn nàng một chút, sau đó nhất tề lắc đầu một cái. Doãn Thiên Lương lúc này mới cảm thấy lấy lại chút thăng bằng, hãy nói đi, gia sản lớn như vậy cũng không phải không có món y phục lông thú.
“Quận chúa, ngài quên rồi? Ngài mặc y phục lông thú sẽ bị dị ứng.” Hương Châu nói. Quận chúa từ khi bị sét đánh, giống như quên rất nhiều việc.
.... đầu đầy hắc tuyến ....
Dị ứng lông thú?
OMG. Ông trời thật đúng là không cho nàng được một chuyện hài lòng mà. Đầu tiên là bị tai chớp không giải thích được đưa đến đây, suy nghĩ thật vất vả có cơ hội hưởng thụ một cái áo lông thú cao cấp chứ? Ông trời lại để cho nàng dị ứng lông thú.
Không muốn sống, để cho nàng ở trên cột thu lôi làm vật dẫn điện là được.
“A. Ha hả ... a .... Quên. Các ngươi bận bịu, ta đi nghỉ một lát.” Cười nói xong, Doãn Thiên Lương xoay người , khuôn mặt trẻ con mập mạp cũng có chút biến hình.
Bò đến trên giường kéo chăn màn đắp tốt, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới sắc mặt Trạm vương phi cùng con mèo đen.
Xem ra, không chỉ... mà con có kinh nghiệm bởi vì mèo là đen, còn có thể bởi vì nó lông dài.
Dị ứng da lông... nổi mẩn đỏ ~~ thật là, trong gia đình quý tộc hục hặc với nhau, đùa bỡn a ~~ rất có thể Trạm vương phi cho là có người cố ý để mèo đen tới cho Doãn Thiên Lương bị dị ứng nổi mẩn đỏ...
Hắc hắc, cười khan hai tiếng, bất kể ai để, nàng đều cảm ơn người ta, không có người này, nàng còn không biết có điểm này để mà lợi dụng đâu. Chỉ bất quá, không biết trừ mèo, nàng còn dị ứng với lông động vật nào nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Doãn Thiên Lương hạnh phúc ngủ thiếp đi, trong mộng bắt mèo nhổ lông để dùng.
Hương Châu gọi nàng rời giường, nói nên dùng bữa tối. Ngồi dậy, còn có chút chưa tỉnh táo hoàn toàn, Hương Châu đảm nhiệm sửa sang lại y phục và tóc cho nàng. Sau đó theo nàng đến gặp Trạm vương phi.
Trạm vương và Doãn Thiên Lăng còn chưa có trở lại, chỉ có Trạm vương phi đang chờ nàng, nhìn nàng còn có chút buồn ngủ, Trạm vương phi cười.
“Thế nào? Còn chưa tỉnh ngủ?” Trạm vương phi hỏi.
“Không có, tỉnh rồi.” Doãn Thiên Lương âm thầm hung hăng bấm bắp đùi mình, nhìn bọn nha hoàn an tĩnh chia thức ăn: “Phụ vương và đại ca không trở lại ăn trưa ạ?”
“Phụ vương ngươi cùng Thiên Lăng vội vàng vào cung, vừa đến Trung thu, lại vừa đến mừng thọ Thái hoàng thái hậu, trong cung rất bận rộn.” Trạm vương phi nói.
“A.” Doãn Thiên Lương đáp một tiếng. Thật tốt, Doãn Thiên Lăng không có ở đây nàng có thể yên tâm một chút.
Hai người yên lặng cơm nước xong, Trạm vương phi để cho Doãn Thiên Lương phụng bồi ngồi nõi chuyện một chút. Doãn Thiên Lương không biết vì sao hôm nay mình buồn ngủ như vậy, lại còn nói chút liền không mở nổi mắt ra, Trạm vương phi để cho nàng ngủ một chút, đợi lát nữa gọi nàng. Vỗn cho là không ngủ được, ai biết đầu vừa dính vào ngối đã ngủ vù vù, đoán chừng có đem nàng làm heo bán cũng không có vẫn đề gì.
Còn cố ý cúi thấp đầu, một bộ dạng ủy khuất, dẫn tới Trạm vương phi hỏi nàng thế nào. Doãn Thiên Lương lúc này mới hết sức “ngượng ngùng” nói sau khi Hoàng hậu nương nương dắt tay nàng, sau đó các vị quận chúa không để ý đến nàng nữa. Trạm vương phi nghe xong gật đầu, nói hồi cung trước rồi nói ý định cho Thái hoàng thái hậu và lão thái quân mới phải.
Trở về tẩm cung của lão thái quân, lão thái thái đang nghỉ trưa, Doãn Thiên Lương liền dẫn Trạm vương phi vào trong điện mình ở, cung nữ và thái giám đều không có ai, đoán chừng cho là nàng không có trở về nhanh như vậy nên cũng đi nghỉ trưa rồi. Vén rèm lên, một con mèo đen đột nhiên hướng về trước mặt các nàng đánh tới, hoàn hảo là Doãn Thiên Lương có học qua chút võ thuật, nói thì chậm nhưng xảy ra thì rất nhanh, Doãn Thiên Lương nhanh chóng ôm Trạm vương phi xoay một vòng tránh khỏi con mèo kia. Trạm vương phi giương mắt kinh ngạc, vỗ vỗ ngực, hiển nhiên là bị kinh sợ nho nhỏ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Trạm vương phi có chút tức giận.
“Mẫu thân, ta cũng không biết. Ngài không sao là tốt rồi, ta đỡ ngài một lát.” Doãn Thiên Lương nói. Nàng cũng muốn biết ở đâu ra một con mèo đen quỷ dị khiến người sợ hãi vậy. Rất may động tác nhanh, nếu không khuôn mặt đã bị hủy.
“Chẳng lẽ ...” Trạm vương phi không có nói hết, mày ngài nhẹ chau lại không biết đang suy nghĩ gì.
Doãn Thiên Lương rót nước cho bà: “Mẫu thân, ngài uống chút nước trà cho đỡ sợ.”
Trạm vương phi nhận lấy nước trà nhấp nhẹ, để cho Doãn Thiên Lương cùng ngồi. Chân mày còn có chút nhíu lại.
“Lương nhi, người mang theo gì đó bên người, cùng ta trở về biệt viện ở.” Trạm vương phi nói.
“Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương đáp rất sảng khoái, suy nghĩ một chút: “Mẫu thân, đồ của ta cũng không có gì, chỉ có mấy bộ y phục, hôm nào phái người tới lấy đi.”
Trạm vương phi gật đầu một cái, lại đợi một lát, thái giám nói Thái hoàng thái phi tỉnh, truyền Trạm vương phi. Hai người tới, mới ngồi yên, Trạm vương phi nói Doãn Thiên Lương không quen cuộc sống trong cung, cùng nhau ra bên ngoài ở.
Lão thái quân suy nghĩ chốc lát rồi đồng ý. Bà tức (mẹ chồng con dâu) hai người lại nói chuyện khác một chút, Trạm vương phi mang theo Doãn Thiên Lương cáo từ đi ra.
Trên đường xuất cung, Trạm vương phi cũng không cao hứng lắm, Doãn Thiên Lương cũng không dám hỏi. Trong lòng suy nghĩ có phải hay không là vấn đề con mèo đen này.
Người có tiền đều coi trọng điềm tốt điềm sấu, Mèo đen ... đoán chừng là vật chẳng lành, cho nên Trạm vương phi không thoải mái. Doãn Thiên Lương len lén nghĩ có muốn hay không nhờ cậy Doãn Thiên Lăng đi thỉnh đạo sĩ dán cái bùa chú niệm niệm gì đó.
Sải bước vào cửa biệt viện, Doãn Thiên Lương đảo tròn mắt ở sau lưng Trạm vương phi, khóe miệng hơi nhếch lên, chỗ này vắng vẻ, có điều có hơi người, so với trong hoàng cung tốt hơn nhiều. Trạm vương phi cho người đưa nàng đi nghỉ ngơi. Doãn Thiên Lương thật cao hứng cáo từ.
Vào một viện nho nhỏ , Hương Châu và Tiểu Đào đang phơi y phục của nàng. Thấy nàng trở lại bận rộn tới đây thỉnh an.
Doãn Thiên Lương xem một chút những y phục kia, hình như là đồ mặc mùa đông a? Thật dày. Nhìn một lần, có chút buồn bực, chịu đựng lại nhẫn lại, không nhịn được, coi như nàng là nữ nhi thứ xuất đi, cũng không đến nỗi ngay cả món y phục lông thú cũng không có đi? Đây chính là vương phủ ...
“Châu nhi, Đào nhi, y phục lông thú phơi xong rồi?” Doãn Thiên Lương hỏi.
Hai người quay đầu lại kỳ quái nhìn nàng một chút, sau đó nhất tề lắc đầu một cái. Doãn Thiên Lương lúc này mới cảm thấy lấy lại chút thăng bằng, hãy nói đi, gia sản lớn như vậy cũng không phải không có món y phục lông thú.
“Quận chúa, ngài quên rồi? Ngài mặc y phục lông thú sẽ bị dị ứng.” Hương Châu nói. Quận chúa từ khi bị sét đánh, giống như quên rất nhiều việc.
.... đầu đầy hắc tuyến ....
Dị ứng lông thú?
OMG. Ông trời thật đúng là không cho nàng được một chuyện hài lòng mà. Đầu tiên là bị tai chớp không giải thích được đưa đến đây, suy nghĩ thật vất vả có cơ hội hưởng thụ một cái áo lông thú cao cấp chứ? Ông trời lại để cho nàng dị ứng lông thú.
Không muốn sống, để cho nàng ở trên cột thu lôi làm vật dẫn điện là được.
“A. Ha hả ... a .... Quên. Các ngươi bận bịu, ta đi nghỉ một lát.” Cười nói xong, Doãn Thiên Lương xoay người , khuôn mặt trẻ con mập mạp cũng có chút biến hình.
Bò đến trên giường kéo chăn màn đắp tốt, Doãn Thiên Lương chợt nhớ tới sắc mặt Trạm vương phi cùng con mèo đen.
Xem ra, không chỉ... mà con có kinh nghiệm bởi vì mèo là đen, còn có thể bởi vì nó lông dài.
Dị ứng da lông... nổi mẩn đỏ ~~ thật là, trong gia đình quý tộc hục hặc với nhau, đùa bỡn a ~~ rất có thể Trạm vương phi cho là có người cố ý để mèo đen tới cho Doãn Thiên Lương bị dị ứng nổi mẩn đỏ...
Hắc hắc, cười khan hai tiếng, bất kể ai để, nàng đều cảm ơn người ta, không có người này, nàng còn không biết có điểm này để mà lợi dụng đâu. Chỉ bất quá, không biết trừ mèo, nàng còn dị ứng với lông động vật nào nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, Doãn Thiên Lương hạnh phúc ngủ thiếp đi, trong mộng bắt mèo nhổ lông để dùng.
Hương Châu gọi nàng rời giường, nói nên dùng bữa tối. Ngồi dậy, còn có chút chưa tỉnh táo hoàn toàn, Hương Châu đảm nhiệm sửa sang lại y phục và tóc cho nàng. Sau đó theo nàng đến gặp Trạm vương phi.
Trạm vương và Doãn Thiên Lăng còn chưa có trở lại, chỉ có Trạm vương phi đang chờ nàng, nhìn nàng còn có chút buồn ngủ, Trạm vương phi cười.
“Thế nào? Còn chưa tỉnh ngủ?” Trạm vương phi hỏi.
“Không có, tỉnh rồi.” Doãn Thiên Lương âm thầm hung hăng bấm bắp đùi mình, nhìn bọn nha hoàn an tĩnh chia thức ăn: “Phụ vương và đại ca không trở lại ăn trưa ạ?”
“Phụ vương ngươi cùng Thiên Lăng vội vàng vào cung, vừa đến Trung thu, lại vừa đến mừng thọ Thái hoàng thái hậu, trong cung rất bận rộn.” Trạm vương phi nói.
“A.” Doãn Thiên Lương đáp một tiếng. Thật tốt, Doãn Thiên Lăng không có ở đây nàng có thể yên tâm một chút.
Hai người yên lặng cơm nước xong, Trạm vương phi để cho Doãn Thiên Lương phụng bồi ngồi nõi chuyện một chút. Doãn Thiên Lương không biết vì sao hôm nay mình buồn ngủ như vậy, lại còn nói chút liền không mở nổi mắt ra, Trạm vương phi để cho nàng ngủ một chút, đợi lát nữa gọi nàng. Vỗn cho là không ngủ được, ai biết đầu vừa dính vào ngối đã ngủ vù vù, đoán chừng có đem nàng làm heo bán cũng không có vẫn đề gì.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn