Thứ Nữ Vợ Kế
Chương 36
“Tiểu thư, đại thiếu phu nhân qua đây”
Lưu Uyển Thanh đặt cây bút trong tay xuống, liếc nhìn Đông Mai đang muốn nói lại thôi:
“Sao thế?”
“Hồi tiểu thư, nô tì nhìn thấy 2 mắt của đại thiếu phu nhân sưng đỏ, sợ là…”
Lưu Uyển Thanh hơi nhíu mày, gật đầu: “Ngươi đến tiền sảnh hầu hạ đi, nói với đại tẩu ta sẽ đến ngay”
“Vâng”
Lưu Uyển Thanh thở dài, đại tẩu này của nàng cũng là một người số khổ, kiếp trước nàng chỉ nhìn thấy phong quang vô hạn của nàng ta, lại không nhìn thấy những bi thương ở phía sau?.
Là trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư trước, tiền bạc giàu có, bây giờ là đại thiếu phu nhân của Hầu phủ, cũng là một người có tiếng trong nhóm quý phụ nhân ở kinh thành.
Có thể nói là “tú ngoại tuệ trung, băng khiết thông minh” * Có người còn đặt danh hiệu cho nàng là: “quét mi tài tử” Theo lý thuyết một người tài mạo song toàn như thế cùng với đại ca phải là: “thiếp đánh đàn, trôi nổi theo chồng” , hài hòa mỹ mãn, chỉ tiếc rằng trong lòng đại ca đã có người khác
Mà hồng nhan tri kỉ của đại ca chính là nha hoàn Viên nhi không biết chữ bên cạnh hắn, Viên nhi cũng là tên do đại ca đặt, lúc nhỏ huynh ấy cảm thấy nàng ta tròn tròn giống như một chiếc bánh trôi nước
“Muội muội, trong lòng ta rất buồn nên mới tìm muội muội để trò chuyện, hy vọng muội muội không cảm thấy phiền”
Lưu Uyển Thanh cười, kéo tay Tiền Linh Đình: “Đại tẩu nói chuyện này để làm gì, chỗ của muội lúc nào cũng hoan nghênh tẩu”
Tiền Linh Đình thấy Lưu Uyển Thanh nói thế, cái mũi đau xót, lấy tay cầm khăn lau nước mắt
“Ta… Ta thật sự hối hận rồi…lúc trước khi ta mới vào cửa, mặc dù tướng công cũng không thích ta lắm, nhưng cũng tương kính như tân….Trách ta có lòng ghen tị, sau khi nghe nhũ mẫu xúi giục, đã đem Viên nhi tặng ra ngoài. Nhưng, nhưng, có trời chứng giám, ta không phải là loại đàn bà ác độc, ta làm sao biết được, người môi giới mà nhũ mẫu tìm lại là người ở những chỗ như thế….
Nhưng vì sao tướng công không cho ta một cơ hội để hối cải, muội muội, muội biết đó, từ lúc đó đến nay, tướng công cũng không bước vào cửa phòng của ta một bước, chỉ trả lại thể diện cho ta ở trước mặt mọi người….Muội muội… Ta không có biện pháp….Bây giờ nương cũng nói với ta….Ta gả đến đây đã được 5 năm rồi…Nhưng vẫn chưa có thai, không phải do tẩu, tướng công không vào phòng ta, lại tách ra ngủ riêng… Ta nên làm gì bây giờ….Muội muội, từ trước đến nay tướng công đều thương muội, muội có thể nói giúp ta được không?”
Lưu Uyển Thanh thở dài, vỗ vỗ tay của Tiền Linh Đình: “Đại tẩu, Cao mama…”
Tiền Linh Đình sửng sốt, lập tức nói: “Đó là nhũ mẫu của ta, bà ấy thật lòng suy nghĩ cho ta, ta làm sao có thể…Bà ấy giống như mẹ ruột của ta”
“Nhưng, Viên nhi ở trong lòng đại ca cũng bình thường giống như muội, hôm nay lại trở nên điên dại, tuy rằng năm đó, tình cảnh bi thảm lúc Viên nhi trở về muội vẫn chưa nhìn thấy. nhưng ở chỗ cẩm y ngọc thực lớn như vậy, Viên nhi bị như thế, tỉ thật không biết gì sao?.
Mặc dù Cao mama suy nghĩ cho tẩu, nhưng mà tầm quan sát ngắn, cho dù trong lòng đại ca có Viên nhi thì sao. Nhiều nhất cũng cho nàng ta làm di nương, đại ca không phải là một người hồ đồ, với một người lý trí như đại ca, làm sao có thể làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê?. Nhưng hôm nay, lại xảy ra chuyện này, đại tẩu mất nhiều hơn được
Hơn nữa, đại tẩu, nếu như đại ca nể mặt tẩu ở trước mặt mọi người trả lại thể diện cho tẩu, chứng tỏ huynh ấy biết người đứng phía sau không phải là tẩu, Cao mama, nhưng Cao mama là nhũ mẫu của tẩu, làm sao huynh ấy có thể không nghi ngờ tẩu. Xử lý bà ấy?. Nếu như truyền đi, chỉ nhận được những lời khó nghe
Mà Viên nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng đại ca, nhưng… Cao mama ở Hầu phủ cũng là một người có uy tín, tẩu bảo đại ca phải giải quyết như thế nào đây?”
Lưu Uyển Thanh nhìn ánh mắt của Tiền Linh Đình giống như tro tàn, không khỏi lắc đầu, có lẽ trong lòng nàng, nhũ mẫu, đại ca cũng rất quan trọng, thiếu một người cũng không được….Nhưng Viên nhi trong lòng đại ca cũng thế. Những lời nên nói mình cũng nói hết rồi, xem như cũng tận tình giúp đỡ rồi
Đợi Tiền Linh Đình đi rồi, Lưu Uyển Thanh xoa xoa cái trán: “Đông Mai, bọn họ đã đi hết rồi sao?”
Đông Mai gật đầu: “Dĩ nhiên là đi rồi, chỉ có điều, có thiếu phu nhân nào lại cãi nhau với trượng phu của mình như thế, huống chi ở đây là Hầu phủ…”
Lưu Uyển Thanh khoát tay áo: “Được rồi, có một số lời không nên nói thì tốt hơn”
“Dạ, nô tì nhớ rồi, nhưng mà tiểu thư, nô tì nghe nói…”
Lưu Uyển Thanh nhìn thấy dáng vẻ nàng muốn nói lại thôi: “Ngươi a, đúng thật là do Thúy nhi dạy dỗ, tính tình bát quái y chang, nói đi”
Đông Mai ngượng ngùng cười nói: “Nô tì chỉ nói ở trước mặt tiểu thư thôi, ở bên ngoài nô tì rất nghiêm túc”
“Được rồi, miệng của ngươi rất nghiêm cẩn, nói mau, lại nghe được chuyện thú vị gì?”
“Hồi tiểu thư, lần này cũng không phải chuyện lý thú gì”
“Hửm?”
“Hai ngày trước, thế tử phi đi rồi, bây giờ lại có lời đồn nói, thế tử do thế tử phi để lại sợ là cũng không giữ được, nô tì cảm thấy việc đời thật khó lường, năm đó thế tử phi và Lộ vương thế tử kết hôn, trường hợp lớn như vậy, cho Đương kim hoàng thượng đích thân làm chủ hôn, bao nhiêu vinh quang, thế tử còn tuyên bố ở trước mặt mọi người, không nạp thiếp, kiếp này chỉ có một mình thế tử phi thôi
Điều này làm cho bao nhiêu tiểu thư mong chờ vị trí trắc phi thất vọng a!. Nhưng từ lúc thế tử phi hạ sinh thế tử, sức khỏe càng ngày càng yếu, dùng bao nhiêu thuốc quý giá mới sống được tới bây giờ, chỉ tiếc bị một trận phong hàn, đoản mệnh
Tiểu thế tử cũng thật đáng thương, đã 3 tuổi rồi nhưng không biết mở miệng nói chuyện, hơn nữa sức khỏe lại vô cùng yếu ớt. Người ta nói yếu từ trong bụng mẹ, thế tử phi vừa mới ra đi, sợ là tiểu thế tử cũng nối gót đi theo”
Nói đến đây, trên mặt Đông Mai cũng cảm thấy đáng tiếc
Hai hàng mi cong cong, một đôi mắt thu thủy, trời sinh má lúm đồng tiền, cả người xinh đẹp, yếu ớt. Rảnh rỗi thì tĩnh lặng giống hoa trong nước, khi hoạt động thì giống nhành liễu đong đưa trong gió. Lòng thì hiền lành, dịu dàng.
Người con gái như vậy được thế tử Lộ vương yêu thương cũng phải. Lưu Uyển Thanh không khỏi nghĩ đến vòng ôm mang theo hương tùng năm đó….Lúc này, sợ là y cũng cảm thấy tan nát cõi lòng. Ái thê vừa mới mất, sức khỏe của con trai lại như ngọn đèn trước gió… Lưu Uyển Thanh mím môi, dặn dò:
“Ngươi đi Đông Lâm tự, thêm một trăm lượng dầu mè, tiền bạc. dù sao năm đó thế tử cũng cứu ta một lần, xem như đây là một chút tâm ý, cầu phúc vì tiểu thế tử”
“Tiểu thư quả nhiên là người có lòng nhân hậu”
“Không được để cho người khác biết, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt”
“Tiểu thư, người yên tâm, nô tì biết rồi”
“Đi đi, đi sớm về sớm”
“Vâng”
….
“Lão gia, bây giờ hôn sự của Nguyệt nhi giống như một cây kim đâm vào trong lòng thiếp, con bé là con gái của thiếp, làm sao thiếp không suy nghĩ cho nó được chứ. Điền Trăn Khang cũng do thiếp đích thân chọn lựa, nhưng hôm nay…Thiếp đâu có bản lĩnh đoán được thế tử phi lại chết sớm như vậy?. Cho dù có bản lĩnh thì hôn sự của Nguyệt nhi cũng không thể kéo dài đến bây giờ.
Cho dù có thể, bên phía đại ca, đại tẩu không đồng ý, thì con bé cũng không thể gả cho thế tử”
Lưu nhị lão gia có chút phiền lòng khoát tay áo: “Được rồi, đều do nàng nuông chiều mới thành ra như thế, con gái gả ra ngoài như nước tát đi, điều nàng cần quan tâm bây giờ chính là Dũng nhi, bây giờ Hâm nhi và Hiên nhi đều đã thành tú tài, còn nó chỉ là một học trò nhỏ. Đừng vì nó không phải con ruột của nàng mà nàng không quan tâm đến nó, hãy quan tâm nó nhiều hơn một chút”
Lưu nhị phu nhân nghĩ tới Liễu di nương hồ mị, vội vàng nói: “Lão gia, trời đất chứng giám, Dũng nhi đã lớn lên bên cạnh thiếp, đương nhiên thiếp coi nó như con ruột của mình rồi”
“Được được, nàng nói vậy là được rồi”
Đợi Lưu nhị lão gia đi rồi, Lưu nhị phu nhân hừ một tiếng: “Con trai tiện tì sinh mà vọng tưởng so với con trai trưởng của Hầu gia sao?. Sợ là ngay cả học trò nhỏ cũng không làm được”
Chu mama tuổi tác đã cao, thấy Lưu nhị phu nhân nói vậy cũng chỉ thở dài….Quên đi, bản thân bà cũng già rồi, cũng không biết còn sống được mấy ngày, …Quản không được, may là lúc trước mình quyết định đúng, ít nhất sau khi bà đi rồi, con bé Nữu Tử ở bên cạnh nhị tiểu thư cũng không chịu thiệt thòi
“Nhị tỉ, tỉ đang thêu hoa sao, đúng lúc trên cây quạt của đệ còn thiếu một mẫu, tỉ thêu hoa lan cho đệ đi”
Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu cười, nhìn Lưu Nhân Bảo mặc quần áo sặc sỡ trước mặt: “Đệ nha, tỉ còn đang tự hỏi sao đệ rảnh có thời gian đến thăm tỉ, hóa ra là nhớ thứ gì đó ở chỗ tỉ”
Lưu Nhân Bảo bỗng ngồi ở bên cạnh Lưu Uyển Thanh: “Trời đất chứng giám, đệ nhớ tỉ cho nên mới đến thăm tỉ”
Lưu Uyển Thanh chỉ chỉ cái trán của hắn: “Tin đệ, nương đâu?”
Lưu Nhân Bảo nhún vai: “Cha đang ở đó, đệ không muốn qua đó để bị mắng đâu”
“Đệ cũng biết, sĩ nông công thương, đệ lại muốn đi theo con đường kinh doanh, cha không nổi giận mới là lạ đó”
“Cha không biết nhìn xa trông rộng, bây giờ đại ca làm việc ở Hàn Lâm viện, nhị ca làm việc ở quân doanh, trên người đều có công trạng, tứ đệ và ngũ đệ đều thích đọc sách giống đại ca. Đệ đương nhiên phải kinh doanh rồi, kinh doanh có gì không tốt
Đều nói cả người thương nhân đều có mùi tiền, nhưng mà nếu chỉ dựa vào bổng lộc của đại ca và cha thì làm sao duy trì Hầu phủ?”
“Đệ nha, miệng lưỡi lợi hại như vậy, khá vậy cũng không cần thiết phải xuất đầu lộ diện, giao cho người hầu đi làm là được rồi”
“Người hầu đi làm, đệ mới không yên tâm”
Nói xong, lại lấy từ trong ngực ra một đồng hồ quả quýt: “Nhị tỉ, tỉ xem cái này nè, đây là đồ thủ công của người Tây đó, gọi là đồng hồ bỏ túi, có thể chuẩn hơn so với đồng hồ cát của chúng ta. Trong tay đệ có 2 cái, món quà đặc biệt này cho tỉ tỉ đệ một cái, đệ giữ một cái”
Đồng hồ bỏ túi này, kiếp trước, Lưu Uyển Thanh cũng thấy trên mình Điền Trăn Khang. Đương nhiên biết là đồ chơi hiếm có. Nhận lấy rồi cười nói:
“Không uổng công tỉ tỉ thương đệ”
Lưu Nhân Bảo cầm khối điểm tâm trên bàn, bỏ vào trong miệng: “Tỉ tỉ, đừng quên cây quạt của đệ, đệ còn có việc, đệ đi trước”
Nói xong còn cầm thêm 2 khối điểm tâm: “Tỉ tỉ, điểm tâm này ngon hơn ở bên ngoài bán nữa”
“Đệ a, ăn nhiều vào, chừng nào đệ về, tỉ bảo Đông Tú làm nhiều thêm một chút mang sang chỗ của đệ”
“Vậy đệ đa tạ tỉ tỉ trước”
Lưu Uyển Thanh đặt cây bút trong tay xuống, liếc nhìn Đông Mai đang muốn nói lại thôi:
“Sao thế?”
“Hồi tiểu thư, nô tì nhìn thấy 2 mắt của đại thiếu phu nhân sưng đỏ, sợ là…”
Lưu Uyển Thanh hơi nhíu mày, gật đầu: “Ngươi đến tiền sảnh hầu hạ đi, nói với đại tẩu ta sẽ đến ngay”
“Vâng”
Lưu Uyển Thanh thở dài, đại tẩu này của nàng cũng là một người số khổ, kiếp trước nàng chỉ nhìn thấy phong quang vô hạn của nàng ta, lại không nhìn thấy những bi thương ở phía sau?.
Là trưởng nữ của Hộ bộ thượng thư trước, tiền bạc giàu có, bây giờ là đại thiếu phu nhân của Hầu phủ, cũng là một người có tiếng trong nhóm quý phụ nhân ở kinh thành.
Có thể nói là “tú ngoại tuệ trung, băng khiết thông minh” * Có người còn đặt danh hiệu cho nàng là: “quét mi tài tử” Theo lý thuyết một người tài mạo song toàn như thế cùng với đại ca phải là: “thiếp đánh đàn, trôi nổi theo chồng” , hài hòa mỹ mãn, chỉ tiếc rằng trong lòng đại ca đã có người khác
Mà hồng nhan tri kỉ của đại ca chính là nha hoàn Viên nhi không biết chữ bên cạnh hắn, Viên nhi cũng là tên do đại ca đặt, lúc nhỏ huynh ấy cảm thấy nàng ta tròn tròn giống như một chiếc bánh trôi nước
“Muội muội, trong lòng ta rất buồn nên mới tìm muội muội để trò chuyện, hy vọng muội muội không cảm thấy phiền”
Lưu Uyển Thanh cười, kéo tay Tiền Linh Đình: “Đại tẩu nói chuyện này để làm gì, chỗ của muội lúc nào cũng hoan nghênh tẩu”
Tiền Linh Đình thấy Lưu Uyển Thanh nói thế, cái mũi đau xót, lấy tay cầm khăn lau nước mắt
“Ta… Ta thật sự hối hận rồi…lúc trước khi ta mới vào cửa, mặc dù tướng công cũng không thích ta lắm, nhưng cũng tương kính như tân….Trách ta có lòng ghen tị, sau khi nghe nhũ mẫu xúi giục, đã đem Viên nhi tặng ra ngoài. Nhưng, nhưng, có trời chứng giám, ta không phải là loại đàn bà ác độc, ta làm sao biết được, người môi giới mà nhũ mẫu tìm lại là người ở những chỗ như thế….
Nhưng vì sao tướng công không cho ta một cơ hội để hối cải, muội muội, muội biết đó, từ lúc đó đến nay, tướng công cũng không bước vào cửa phòng của ta một bước, chỉ trả lại thể diện cho ta ở trước mặt mọi người….Muội muội… Ta không có biện pháp….Bây giờ nương cũng nói với ta….Ta gả đến đây đã được 5 năm rồi…Nhưng vẫn chưa có thai, không phải do tẩu, tướng công không vào phòng ta, lại tách ra ngủ riêng… Ta nên làm gì bây giờ….Muội muội, từ trước đến nay tướng công đều thương muội, muội có thể nói giúp ta được không?”
Lưu Uyển Thanh thở dài, vỗ vỗ tay của Tiền Linh Đình: “Đại tẩu, Cao mama…”
Tiền Linh Đình sửng sốt, lập tức nói: “Đó là nhũ mẫu của ta, bà ấy thật lòng suy nghĩ cho ta, ta làm sao có thể…Bà ấy giống như mẹ ruột của ta”
“Nhưng, Viên nhi ở trong lòng đại ca cũng bình thường giống như muội, hôm nay lại trở nên điên dại, tuy rằng năm đó, tình cảnh bi thảm lúc Viên nhi trở về muội vẫn chưa nhìn thấy. nhưng ở chỗ cẩm y ngọc thực lớn như vậy, Viên nhi bị như thế, tỉ thật không biết gì sao?.
Mặc dù Cao mama suy nghĩ cho tẩu, nhưng mà tầm quan sát ngắn, cho dù trong lòng đại ca có Viên nhi thì sao. Nhiều nhất cũng cho nàng ta làm di nương, đại ca không phải là một người hồ đồ, với một người lý trí như đại ca, làm sao có thể làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê?. Nhưng hôm nay, lại xảy ra chuyện này, đại tẩu mất nhiều hơn được
Hơn nữa, đại tẩu, nếu như đại ca nể mặt tẩu ở trước mặt mọi người trả lại thể diện cho tẩu, chứng tỏ huynh ấy biết người đứng phía sau không phải là tẩu, Cao mama, nhưng Cao mama là nhũ mẫu của tẩu, làm sao huynh ấy có thể không nghi ngờ tẩu. Xử lý bà ấy?. Nếu như truyền đi, chỉ nhận được những lời khó nghe
Mà Viên nhi, từ nhỏ đã lớn lên cùng đại ca, nhưng… Cao mama ở Hầu phủ cũng là một người có uy tín, tẩu bảo đại ca phải giải quyết như thế nào đây?”
Lưu Uyển Thanh nhìn ánh mắt của Tiền Linh Đình giống như tro tàn, không khỏi lắc đầu, có lẽ trong lòng nàng, nhũ mẫu, đại ca cũng rất quan trọng, thiếu một người cũng không được….Nhưng Viên nhi trong lòng đại ca cũng thế. Những lời nên nói mình cũng nói hết rồi, xem như cũng tận tình giúp đỡ rồi
Đợi Tiền Linh Đình đi rồi, Lưu Uyển Thanh xoa xoa cái trán: “Đông Mai, bọn họ đã đi hết rồi sao?”
Đông Mai gật đầu: “Dĩ nhiên là đi rồi, chỉ có điều, có thiếu phu nhân nào lại cãi nhau với trượng phu của mình như thế, huống chi ở đây là Hầu phủ…”
Lưu Uyển Thanh khoát tay áo: “Được rồi, có một số lời không nên nói thì tốt hơn”
“Dạ, nô tì nhớ rồi, nhưng mà tiểu thư, nô tì nghe nói…”
Lưu Uyển Thanh nhìn thấy dáng vẻ nàng muốn nói lại thôi: “Ngươi a, đúng thật là do Thúy nhi dạy dỗ, tính tình bát quái y chang, nói đi”
Đông Mai ngượng ngùng cười nói: “Nô tì chỉ nói ở trước mặt tiểu thư thôi, ở bên ngoài nô tì rất nghiêm túc”
“Được rồi, miệng của ngươi rất nghiêm cẩn, nói mau, lại nghe được chuyện thú vị gì?”
“Hồi tiểu thư, lần này cũng không phải chuyện lý thú gì”
“Hửm?”
“Hai ngày trước, thế tử phi đi rồi, bây giờ lại có lời đồn nói, thế tử do thế tử phi để lại sợ là cũng không giữ được, nô tì cảm thấy việc đời thật khó lường, năm đó thế tử phi và Lộ vương thế tử kết hôn, trường hợp lớn như vậy, cho Đương kim hoàng thượng đích thân làm chủ hôn, bao nhiêu vinh quang, thế tử còn tuyên bố ở trước mặt mọi người, không nạp thiếp, kiếp này chỉ có một mình thế tử phi thôi
Điều này làm cho bao nhiêu tiểu thư mong chờ vị trí trắc phi thất vọng a!. Nhưng từ lúc thế tử phi hạ sinh thế tử, sức khỏe càng ngày càng yếu, dùng bao nhiêu thuốc quý giá mới sống được tới bây giờ, chỉ tiếc bị một trận phong hàn, đoản mệnh
Tiểu thế tử cũng thật đáng thương, đã 3 tuổi rồi nhưng không biết mở miệng nói chuyện, hơn nữa sức khỏe lại vô cùng yếu ớt. Người ta nói yếu từ trong bụng mẹ, thế tử phi vừa mới ra đi, sợ là tiểu thế tử cũng nối gót đi theo”
Nói đến đây, trên mặt Đông Mai cũng cảm thấy đáng tiếc
Hai hàng mi cong cong, một đôi mắt thu thủy, trời sinh má lúm đồng tiền, cả người xinh đẹp, yếu ớt. Rảnh rỗi thì tĩnh lặng giống hoa trong nước, khi hoạt động thì giống nhành liễu đong đưa trong gió. Lòng thì hiền lành, dịu dàng.
Người con gái như vậy được thế tử Lộ vương yêu thương cũng phải. Lưu Uyển Thanh không khỏi nghĩ đến vòng ôm mang theo hương tùng năm đó….Lúc này, sợ là y cũng cảm thấy tan nát cõi lòng. Ái thê vừa mới mất, sức khỏe của con trai lại như ngọn đèn trước gió… Lưu Uyển Thanh mím môi, dặn dò:
“Ngươi đi Đông Lâm tự, thêm một trăm lượng dầu mè, tiền bạc. dù sao năm đó thế tử cũng cứu ta một lần, xem như đây là một chút tâm ý, cầu phúc vì tiểu thế tử”
“Tiểu thư quả nhiên là người có lòng nhân hậu”
“Không được để cho người khác biết, nếu truyền ra ngoài sẽ không tốt”
“Tiểu thư, người yên tâm, nô tì biết rồi”
“Đi đi, đi sớm về sớm”
“Vâng”
….
“Lão gia, bây giờ hôn sự của Nguyệt nhi giống như một cây kim đâm vào trong lòng thiếp, con bé là con gái của thiếp, làm sao thiếp không suy nghĩ cho nó được chứ. Điền Trăn Khang cũng do thiếp đích thân chọn lựa, nhưng hôm nay…Thiếp đâu có bản lĩnh đoán được thế tử phi lại chết sớm như vậy?. Cho dù có bản lĩnh thì hôn sự của Nguyệt nhi cũng không thể kéo dài đến bây giờ.
Cho dù có thể, bên phía đại ca, đại tẩu không đồng ý, thì con bé cũng không thể gả cho thế tử”
Lưu nhị lão gia có chút phiền lòng khoát tay áo: “Được rồi, đều do nàng nuông chiều mới thành ra như thế, con gái gả ra ngoài như nước tát đi, điều nàng cần quan tâm bây giờ chính là Dũng nhi, bây giờ Hâm nhi và Hiên nhi đều đã thành tú tài, còn nó chỉ là một học trò nhỏ. Đừng vì nó không phải con ruột của nàng mà nàng không quan tâm đến nó, hãy quan tâm nó nhiều hơn một chút”
Lưu nhị phu nhân nghĩ tới Liễu di nương hồ mị, vội vàng nói: “Lão gia, trời đất chứng giám, Dũng nhi đã lớn lên bên cạnh thiếp, đương nhiên thiếp coi nó như con ruột của mình rồi”
“Được được, nàng nói vậy là được rồi”
Đợi Lưu nhị lão gia đi rồi, Lưu nhị phu nhân hừ một tiếng: “Con trai tiện tì sinh mà vọng tưởng so với con trai trưởng của Hầu gia sao?. Sợ là ngay cả học trò nhỏ cũng không làm được”
Chu mama tuổi tác đã cao, thấy Lưu nhị phu nhân nói vậy cũng chỉ thở dài….Quên đi, bản thân bà cũng già rồi, cũng không biết còn sống được mấy ngày, …Quản không được, may là lúc trước mình quyết định đúng, ít nhất sau khi bà đi rồi, con bé Nữu Tử ở bên cạnh nhị tiểu thư cũng không chịu thiệt thòi
“Nhị tỉ, tỉ đang thêu hoa sao, đúng lúc trên cây quạt của đệ còn thiếu một mẫu, tỉ thêu hoa lan cho đệ đi”
Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu cười, nhìn Lưu Nhân Bảo mặc quần áo sặc sỡ trước mặt: “Đệ nha, tỉ còn đang tự hỏi sao đệ rảnh có thời gian đến thăm tỉ, hóa ra là nhớ thứ gì đó ở chỗ tỉ”
Lưu Nhân Bảo bỗng ngồi ở bên cạnh Lưu Uyển Thanh: “Trời đất chứng giám, đệ nhớ tỉ cho nên mới đến thăm tỉ”
Lưu Uyển Thanh chỉ chỉ cái trán của hắn: “Tin đệ, nương đâu?”
Lưu Nhân Bảo nhún vai: “Cha đang ở đó, đệ không muốn qua đó để bị mắng đâu”
“Đệ cũng biết, sĩ nông công thương, đệ lại muốn đi theo con đường kinh doanh, cha không nổi giận mới là lạ đó”
“Cha không biết nhìn xa trông rộng, bây giờ đại ca làm việc ở Hàn Lâm viện, nhị ca làm việc ở quân doanh, trên người đều có công trạng, tứ đệ và ngũ đệ đều thích đọc sách giống đại ca. Đệ đương nhiên phải kinh doanh rồi, kinh doanh có gì không tốt
Đều nói cả người thương nhân đều có mùi tiền, nhưng mà nếu chỉ dựa vào bổng lộc của đại ca và cha thì làm sao duy trì Hầu phủ?”
“Đệ nha, miệng lưỡi lợi hại như vậy, khá vậy cũng không cần thiết phải xuất đầu lộ diện, giao cho người hầu đi làm là được rồi”
“Người hầu đi làm, đệ mới không yên tâm”
Nói xong, lại lấy từ trong ngực ra một đồng hồ quả quýt: “Nhị tỉ, tỉ xem cái này nè, đây là đồ thủ công của người Tây đó, gọi là đồng hồ bỏ túi, có thể chuẩn hơn so với đồng hồ cát của chúng ta. Trong tay đệ có 2 cái, món quà đặc biệt này cho tỉ tỉ đệ một cái, đệ giữ một cái”
Đồng hồ bỏ túi này, kiếp trước, Lưu Uyển Thanh cũng thấy trên mình Điền Trăn Khang. Đương nhiên biết là đồ chơi hiếm có. Nhận lấy rồi cười nói:
“Không uổng công tỉ tỉ thương đệ”
Lưu Nhân Bảo cầm khối điểm tâm trên bàn, bỏ vào trong miệng: “Tỉ tỉ, đừng quên cây quạt của đệ, đệ còn có việc, đệ đi trước”
Nói xong còn cầm thêm 2 khối điểm tâm: “Tỉ tỉ, điểm tâm này ngon hơn ở bên ngoài bán nữa”
“Đệ a, ăn nhiều vào, chừng nào đệ về, tỉ bảo Đông Tú làm nhiều thêm một chút mang sang chỗ của đệ”
“Vậy đệ đa tạ tỉ tỉ trước”
Tác giả :
Uyển Tiểu Uyển