Thứ Nữ Tướng Phủ
Chương 1-2: Đồng quy vu tận
Trong một văn phòng xa hoa,có một bóng dáng cao gầy mĩ nhân đang ngồi trước cửa sổ,quan sát toàn bộ cảnh đêm xinh đẹp mĩ lệ.
Nàng mặc một bộ váy ngắn màu xanh nước biển, làm lộ ra đôi chân dài đi một đôi giày cao gót cao tám cm. Trên mặt giầy được khảm những viên thủy tinh sáng trong suốt, toàn bộ đều được khảm bằng phương pháp thủ công, mĩ lệ mà cao quý. Chiếc cổ nhỏ cao đeo mộ chiếc vòng kim cương giá trị trăm vạn kim, rủ xuống bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, tại đôi chân dài hai phần có một chỗ váy ngắn đem đôi chân mảnh khảnh tuyết trắng của nàng lộ ra trong không khí. Một đầu đen mềm sợi tóc được uốn quăn xõa tung ra sau đầu, cả người toát ra vẻ mềm mại quyến rũ.
Nàng mi cong như liễu, mắt phượng ba quang lân lân (ánh sáng gợn sóng?), mũi cao thẳng tắp, môi hồng mềm mại ướt át, da thịt trắng như tuyết, cánh tay nõn như bạch ngọc. Tuyệt mĩ ngũ quan được ánh trăng chiếu xuống tựa như một tấm khăn che mặt mông lung huyền ảo, nhiều điểm ánh sáng chiếu trên thân hình mảnh khảnh của nàng, làm cho nàng như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Giờ phút này nàng đang ngẩn người nhìn thành thị sáng trưng ánh đèn, ánh mắt thản nhiên u buồn làm cho người ta nhịn không được đau lòng, mắt đẹp xa xưa mà thâm thúy còn có một tia bi thương.
Nàng, đúng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài phiệt vũ thị, Vũ Mộng Điệp. Là một cô gái thiên tài với chỉ số thông minh 200. Năm ấy 18 tuổi liền có được chứng nhận tiến sỹ quản lý xí nghiệp cùng tiến sỹ y học.
Nàng, hoàn toàn xứng đáng là một thiên chi kiêu nữ.
Nhưng mà có ai biết được trong nội tâm nàng là cỡ nào cô tịch cùng chua xót? Nếu như có thể, nàng tình nguyện dung toàn bộ tập đoàn vũ thị để đổi lấy thứ nàng đã mất đi.
“ Ở vùng duyên hải mang trục xuất của ta yêu, cô đơn cũng thực phấn khích, đừng cho trái tim ta theo như chiếc đồng hồ quả lắc ở ngoài đại sảnh, dừng lại ở chỗ bồi hồi.” Nhìn cái tên hiện ra trên màn hình di động, Mộng Điệp gợi lên chút trào phúng cười.
“ Chuyện gì?” Ấn nút nghe, mộng điệp lạnh lung hỏi.
“ Mộng Điệp, ta là ba ba, đêm nay về nhà ăn cơm đi, ta gọi Trương thẩm làm món ăn con yêu thích nhất.” Đầu điện thoại bên kia, một dọng trung niên nam tử hơi lấy lòng thậm chí có chút hèn mọn vang lên
Nghe vậy, Mộng Điệp lạnh lung nở nụ cười, cái nam nhân cho nàng sinh mệnh này lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đâu? Là muốn chơi trò thân tình sao?
Từ lúc di chúc của gia gia được công bố, nam nhân này chưa từng ngừng lại quá. Vô chừng mực ám sát khiến cho nàng lao tâm quá độ, đồng thời ngay cả mội chút thân tình đáng thương còn sót lại cũng theo đó biến mất hầu như không còn. Ám sát thất bại, hắn liền nghĩ biện pháp đưa nàng lên giường nam nhân, mà này nam nhân nếu như nàng đoán không có sai thì chính là đồng bọn hợp tác của nàng ‘hảo ba ba’. Tập đoàn vũ thị thực lực hùng hậu, trong nước hoàn toàn xứng với danh xưng đệ nhất tài phiệt, cho dù là toàn bộ quốc tế cũng là tập đoàn có địa vị không thể giao động.
Nếu là hắn chiếm được vũ thị, như vậy hùng hậu tài lực lại làm sao có thể keo kiệt một chút phí hợp tác kia đâu?
“ Mộng Điệp? Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ba ba sao? Năm đó mẹ ngươi…”
Nghe được từ ‘mẹ’ ánh mắt Mộng Điệp càng them lạnh như băng, lập tức lớn tiếng đánh gãy hắn ‘bi thương’ lời nói.
“ Câm mồm! Ngươi không có tư cách nhắc đến mẹ ta, đêm nay ta sẽ qua.” Đi qua nhìn xem ngươi lại chẩn bị đùa giỡn cái gì đa dạng.
Mộng Điệp nói là ‘đi qua’ mà không phải trở về, bởi vì cái địa phương kia đối với nàng mà nói đó không phải là một cái nhà, nơi đó là nơi khiến cho nàng thống khổ, là nơi mà nàng không thể quên được đau xót.
“Được được, kia ba ba chờ ngươi trở về.” Người bên kia điện thoại sau khi nghe được Mộng Điệp trả lời lập tức hưng phấn lên, làm sao còn một chút bi thương vừa rồi?
Mộng Điệp châm chọc cười cắt đứt điện thoại, ánh mắt như trước nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh đêm, suy nghĩ không biết đã bay đi phương nào.
Mẹ nàng, một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp. Trong trí nhớ của nàng mẹ chưa bao giờ cười, cho dù khi nhìn nàng trong mát mẹ cũng chỉ có ôn nhu sủng nịnh nhưng không bao giờ cười.
Nàng biết, mẹ rất yêu người nam nhân kia, nhưng người kia căn bản chưa bao giờ để ý quan tâm đến mẹ, suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn thường xuyên mang phụ nữ về nhà qua đêm. Hắn cùng với tình phụ quang minh chính đại ở trên giường của mẹ và hắn mây mưa thất thường, mà mẹ nàng lại cả đêm trnhs ở trong phòng khách lấy nước mắt rửa mặt.
Nhớ rõ có một lần, người nam nhân kia uống say, đẫn theo một tình phụ về nhà, còn không nên làm cho mẹ cũng cùng nhau bồi nàng qua đêm. Mộng Điệp nhớ rõ lúc ấy mẹ khóc rất thảm, thậm chí quỳ xuống xin hắn không cần nhục nhã bà như thế, nhưng mà nam nhân kia lại giống như ác ma, mạnh mẽ đem mẹ tha trở về phòng. Chuyện sau đó Mộng Điệp chẳng biết nữa, nàng chỉ nhớ đêm đó mẹ khóc rống cả một đêm, mà nàng thì sợ hãi tránh ở trong chăn lạnh run.
Hôm sau, nàng thấy mệ cả mặt mày xanh tím, còn nam nhân kia và tình phụ thì trưng ra một khuôn mặt đáng ghê tởm.
Xuất ý hồ liêu, mẹ không có khóc, thậm chí còn làm nhiều đồ ăn ngon cho nàng. Lúc đó Mộng Điệp còn nhỏ còn chưa hiểu nhiều việc, chỉ biết là mẹ không khóc thì chính là chuyện tốt, cho nên cười đến thực ngọt ngào, thẳng đến khi ăn đến cái bụng nhỏ tròn vo, Mộng Điệp mới cảm thấy mĩ mãn trở lại phòng mình.
Nhưng là, nàng lai không biết bữa cơm ấy chính là bữa cơm cuois cùng mẹ làm cho nàng.
Ngày đó cũng là ngày cuối cùng mẹ đưa ánh mắt sủng nịnh nhìn nàng.
Cũng là một ngày nào đó, nàng trong lòng mẹ hưởng thụ cái ôm ấm áp cuối cùng.
Nếu như lúc ấy nàng ko còn nhỏ, nàng có thể nhìn ra mẹ quoái dị, có phải hay không hết thảy mọi chuyện sẽ không phat sinh?
Vào ngày hôm đó, mẹ tự sát, nuốt gần một bình thuốc ngủ, sau cắt cổ tay mà chết.
Cho tới bây giờ Mộng Điệp vẫn còn nhớ rõ, kia màu đỏ chói mắt (màu máu), đâm đau mắt của nàng, cũng làm đau đớn lòng nàng.
Mà người nam nhân kia lại như trước suốt ngày ăn chơi đàng điếm, mẹ đã chết, hắn thậm chí một giọt nước mắt cũng không có rơi, cũng không có một tia hối hận tự trách biểu tình. Càng buồn cười là, trong cái đem mẹ qua đời đó, hắn thế nhưng lại dẫn một người tình phụ về nhà.
Theo một khắc kia, Mộng Điệp liền hận hắn, hận ý từ trong xương, từ trong tâm hồn nhỏ bé của nàng bắt đầu mọc rễ nảy mầm. Cũng từ một khắc kia, nàng liền không còn gọi hắn một tiếng ‘ba ba’.
Nhớ lại đoạn kí ức đau lòng kịch liệt kia, một giọt lệ trong suốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống, nhẹ nhàng khép lại ánh mi, đoạn kí ức đau lòng được ép xuống sâu tận cõi lòng.
Mở mắt ra lần nữa, sự đau lòng đã không còn, thay vào đó là sự lãnh liệt cùng quyết tuyệt khiến người ta sợ hãi.
Cầm lấy di động quen thuộc nhấn một dãy số.
“ Là ta.”
“ Lão đại, có việc gì sao?” Đầu bên kia là một thanh âm nam nhân trong trẻo kích động hỏi, trong giọng nói còn lộ ra một tia mờ mịt kính sợ.
“ Nếu ta xảy ra chuyện gì, ‘hắc phượng’ liền giao cho ngươi tiếp nhận, chiếu cố tốt cho các anh em.” Thời điểm nói những lời này, ánh mắt lãnh liệt của Mộng Điệp mới hiện lên một chút ôn nhu.
Hắc phượng là một bang hắc đạo mới quật khởi vài năm gần đây, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại phát triển trở thành ‘đại ca’ của các bang hắc đạo trong nước, không biết thao nát hắc bạch lưỡng đão bao nhiêu nhân tâm.
Nhưng mà mọi người như thê nào cũng không nghĩ đến, thủ lĩnh thống trị một cái hắc bang hùng hậu như vậy lại là một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp quý phái, càng them không có người nghĩ đến người bề ngoài nhu nhược người thừa kế tập đoàn vũ thị Vũ Mộng Điệp chính là cái tên mà mọi người truyền vô cùng kì diệu: ‘hắc phượng’.
Hắc phượng là một tay Mộng Điệp thành lập nên, các huynh đệ cũng là những người cùng nàng vào sinh ra tử hảo đồng bọn, so với nam nhân kia, họ càng là như thân nhân của nàng. Nếu như khong có bọn họ thì nàng đẫ sớm chết trong tay lũ sát thủ đến ám sát nàng rồi.
“ Lão đại, ngươi nói thế là có ý gì, xảy ra chuyện gì sao?” Đầu điện thoại bên kia thanh âm lo lắng của nam tử vang lên, không chút nào che giấu quan tam làm cho trái tim lạnh giá của Mộng Điệp nháy mắt ấm áp lên một tý.
“ Không có việc gì, ngươi chỉ cần nhớ việc ta giao cho ngươi là được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Nói xong Mộng Điêp liền cắt đưt điện thoại,lại thả xuống, nàng sợ chính mình sẽ luyến tiếc, luyến tiếc các huynh đệ đã cùng nàng vào sinh ra tử.
Theo sau, Mộng Điệp đứng dậy bước xuống văn phòng, lại đưa điện thoại đặt ở trên bàn công tác. Nàng biết họ khẳng định sẽ không tha tâm, nhưng không ai có thể ngăn cản quyết định của nàng, đã nhiều năm ân oán như vậy, cũng đến lúc nên chấn đứt.
Khi một đám nam nữ trẻ tuổi xuất hiện tại văn phòng của nàng, một chiếc Lamborghini dĩ nhiên đứng trước một căn biệt thự xa hoa.
“ Nhuy rồi, lão đại cố ý để chiếc điện thoại lại đây để dụ chúng ta đến, chúng ta bị lừa.” Một gã nam tử tuấn mỹ mặc áo sơmi trắng nhìn chiếc điện thoại trên bàn công tác ảo não nói.
“ Kia phải làm sao bây giờ, lão đại khẳng định đã xảy ra chuyện gì, bằng không nàng cũng không nói những lời này.” Một cái diện mạo ngọt ngào nữ sinh khóc lên.
Mười mấy người trẻ tuổi tấn nam mĩ nữ tại chỗ đảo quanh, không dấu được sự lo lắng nơi chân mày, chỉ có lúc trước mĩ nam tử áo trắng coi như trấn định, cầm lấy di động của Mộng Điệp lật đi lật lại xem xét, khi nhìn đến mục trò chuyện thấy cái tên ‘Vũ Nghiêm Thành’, Mày kiếm nhíu lại cũng có một tia giãn ra.
“ Nhanh đi đén nhà của Vũ Nghiêm Thành, trước lúc gọi cho ta 10 phút, lão đại đã nhận điện thoại của hắn, nhất định là lại định đùa giỡn cái gì chiêu trò rồi.”
“ Cái gì? Đi mau nhanh còn kịp, lão đại trăm ngàn lần không cần làm việc gì ngốc nghếch mới tốt.”
Ngay sau đó mười mấy người lại chạy vội về hướng thang máy, hiện tại đúng là giành giật từng giây, không chấp nhận được nửa điểm kéo dài.
Mà giờ phút này, Mộng Điệp đã muốn từng bước tao nhã đi vào ngôi biệt thự kia, mở cửa nhìn vào một khuôn mặt trung niên nam tử anh tuấn.
“ Mộng Điệp, ngươi đã trở lại.”
Nhìn đến ngụy trang hiền lanhf gương mặt, Mộng Điệp chán ghét nhíu mày, tao nhã bước vào, ngồi trên bàn cơm thưởng thức ly rượu.
Thấy vậy trong mắt trung niên nam tử xẹt qua mọt tia âm lệ, nhanh chóng lướt qua, theo sau lại giơ lên một chút tươi cười từ ái theo Mộng Điệp ngồi vào bàn ăn.
“ Mộng Điệp, đến, ăn nhiều mọt chút, đây đều là ba ba cố ý chẩn bị cho ngươi.”
“ Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Không nhìn khuôn mặt dối tra làm ra vẻ ngụy trang của hắn, Mộng Điệp lamhx khốc gần như vô tình hỏi.
“ Mộng Điệp ta như thế nào cũng là ba ngươi, ngươi nư thế nào có thể đối với ta như vậy đâu?” Nam tử bi thương mở miệng, làm như nghĩ cảm hóa Mộng Điệp bình thường, lại khong biets giờ phút này mặt hắn là có bao nhiêu ghê tởm.
“ Đời này ta hận nhất chính là trong thân thể có một nửa dòng máu của ngươi, không cần giả bộ, lai muốn đùa giỡn cái gì thì nói thẳng đi.”
Bị Mộng Điệp không chút lưu tình vạch mặt ngụy trang, nam tử khuôn mạt anh tuấn nháy mắt vặn vẹo, đưa tay ra sau lưng tìm tòi, một khẩu sung xất hiện trên tay hắn, chỉ vào đầu của Mộng Điệp.
“ Đem vũ thị tập doàn giao cho ta, không thì đừng trách ta không nói cha và con gái tình cảm.” Nam tử tàn nhẫn nói, không còn vừa rồi một chút nào hình tượng phụ từ( người cha nhân từ).
Nhe vậy Mộng Điệp nở nụ cười lạnh lung, ‘cha và con gái tình cảm’, đó là cái gì?
“ Đừng vọng tưởng.”
“ Ngươi! Ngươi đừng cho là ta không giám nổ sung, nếu ngươi không chịu đáp ứng ta liền giết ngươi, ngươi chết rồi thì về sau sở hữu tài sản sẽ thuộc về ta.” Nam tử phẫn hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộng Điệp, đều là bởi vì nàng, cho nên lão già kia ( chỉ vị gia gia của điệp tỷ đã qua đời) mới không lưu gì cho người nhi tử là hắn, liền ngay cả căn biệt thự hắn đang ở đây cũng đều là của nàng.
“ Ta tình nguyện đem tiền đi vứt xuống nước cũng sẽ không cho ngươi dù chỉ một xu, ngươi hãy chết tâm đi.” Cầm dao thưởng thức đồ ăn trên bàn, Mộng Điệp châm chọc cười cói, đối với khẩu súng đang chỉ vào đầu mình kia làm như không có nửa điểm nhìn đến, như trước thong dong bình tĩnh ngồi ở chỗ kia.
Nam tử nghe vậy lập tức nổi giận, âm ngoan nói: “ Một khi đã nói như vậy, vậy ngươi phải đi chết đi.” Lập tức ngón tay cầm súng động.
Một khắc viên đạn bay ra kia, Mộng Điệp nhanh chóng dem dao găm trịch đi ra ngoài, đâm thẳng vào trái tim nam tử. Ở viên đạn tiến vào đầu nàng một khắc kia, nàng xem đến cái kia dao ăn cũng sáp nhập vào trái tim nam tử, nhìn từ ngực nam tử chảy ra máu đỏ cùng ánh mắt không cam lòng khiến nàng khuây khỏa đến cực điểm, thân thể nàng cũng chậm rãi ngã xuống.
Giải thoát rồi cuối cùng cũng giải thoát rồi.
Nàng cuối cùng vẫn là chọn phương thức cực đoan đồng quy vu tận, lôi kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục, nàng thực thỏa mãn.
Từ lúc gặp được ám sát là lúc, nàng liền nhờ luật sư lập hạ di chúc, nếu như nàng gặp chuyện không may, vũ thị tập đoàn cùng các sản nghiệp mang tên nàng sở hữu đều muốn chia đều cho hắc phượng cùng nàng vì mẹ thành lập quỹ hội.
“ Lão đại!”
Nghe được những tiếng hét tê tâm liệt phế, Mộng Điệp mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Ít nhất còn có mọt đám huynh đệ tỷ muuooij thực lòng quan tâm đến mình, kiếp này nàng không thể bồi bọn họ đi xuống, vậy chờ mong kiếp sau đi, nếu chân chính có kiếp sau Vũ Mộng Điệp muốn cùng các ngươi trở thành chân chính người nhà.
“ Mẹ, Điệp Nhi tới tìm người.”
Làm hắc phượng mấy người từ văn phòng Mộng Điệp đến, nhìn đến chính là như vậy mộ cảnh làm bọn hắn cam đảm câu liệt tình cảnh. Nam nhân đáng giận kia nơi ngực cắm mội con giao ăn, không cam lòng nhắm hai mắt lại. Mà lão đại của bọn họ, cái kia nữ nhân kiên cường mà lại yếu ớt, mỉm cười ngã xuống trên vũng máu, trên trán một cái huyết lỗ thủng không ngừng trào máu tươi.
Nàng mặc một bộ váy ngắn màu xanh nước biển, làm lộ ra đôi chân dài đi một đôi giày cao gót cao tám cm. Trên mặt giầy được khảm những viên thủy tinh sáng trong suốt, toàn bộ đều được khảm bằng phương pháp thủ công, mĩ lệ mà cao quý. Chiếc cổ nhỏ cao đeo mộ chiếc vòng kim cương giá trị trăm vạn kim, rủ xuống bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, tại đôi chân dài hai phần có một chỗ váy ngắn đem đôi chân mảnh khảnh tuyết trắng của nàng lộ ra trong không khí. Một đầu đen mềm sợi tóc được uốn quăn xõa tung ra sau đầu, cả người toát ra vẻ mềm mại quyến rũ.
Nàng mi cong như liễu, mắt phượng ba quang lân lân (ánh sáng gợn sóng?), mũi cao thẳng tắp, môi hồng mềm mại ướt át, da thịt trắng như tuyết, cánh tay nõn như bạch ngọc. Tuyệt mĩ ngũ quan được ánh trăng chiếu xuống tựa như một tấm khăn che mặt mông lung huyền ảo, nhiều điểm ánh sáng chiếu trên thân hình mảnh khảnh của nàng, làm cho nàng như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Giờ phút này nàng đang ngẩn người nhìn thành thị sáng trưng ánh đèn, ánh mắt thản nhiên u buồn làm cho người ta nhịn không được đau lòng, mắt đẹp xa xưa mà thâm thúy còn có một tia bi thương.
Nàng, đúng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài phiệt vũ thị, Vũ Mộng Điệp. Là một cô gái thiên tài với chỉ số thông minh 200. Năm ấy 18 tuổi liền có được chứng nhận tiến sỹ quản lý xí nghiệp cùng tiến sỹ y học.
Nàng, hoàn toàn xứng đáng là một thiên chi kiêu nữ.
Nhưng mà có ai biết được trong nội tâm nàng là cỡ nào cô tịch cùng chua xót? Nếu như có thể, nàng tình nguyện dung toàn bộ tập đoàn vũ thị để đổi lấy thứ nàng đã mất đi.
“ Ở vùng duyên hải mang trục xuất của ta yêu, cô đơn cũng thực phấn khích, đừng cho trái tim ta theo như chiếc đồng hồ quả lắc ở ngoài đại sảnh, dừng lại ở chỗ bồi hồi.” Nhìn cái tên hiện ra trên màn hình di động, Mộng Điệp gợi lên chút trào phúng cười.
“ Chuyện gì?” Ấn nút nghe, mộng điệp lạnh lung hỏi.
“ Mộng Điệp, ta là ba ba, đêm nay về nhà ăn cơm đi, ta gọi Trương thẩm làm món ăn con yêu thích nhất.” Đầu điện thoại bên kia, một dọng trung niên nam tử hơi lấy lòng thậm chí có chút hèn mọn vang lên
Nghe vậy, Mộng Điệp lạnh lung nở nụ cười, cái nam nhân cho nàng sinh mệnh này lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đâu? Là muốn chơi trò thân tình sao?
Từ lúc di chúc của gia gia được công bố, nam nhân này chưa từng ngừng lại quá. Vô chừng mực ám sát khiến cho nàng lao tâm quá độ, đồng thời ngay cả mội chút thân tình đáng thương còn sót lại cũng theo đó biến mất hầu như không còn. Ám sát thất bại, hắn liền nghĩ biện pháp đưa nàng lên giường nam nhân, mà này nam nhân nếu như nàng đoán không có sai thì chính là đồng bọn hợp tác của nàng ‘hảo ba ba’. Tập đoàn vũ thị thực lực hùng hậu, trong nước hoàn toàn xứng với danh xưng đệ nhất tài phiệt, cho dù là toàn bộ quốc tế cũng là tập đoàn có địa vị không thể giao động.
Nếu là hắn chiếm được vũ thị, như vậy hùng hậu tài lực lại làm sao có thể keo kiệt một chút phí hợp tác kia đâu?
“ Mộng Điệp? Ngươi vẫn không chịu tha thứ cho ba ba sao? Năm đó mẹ ngươi…”
Nghe được từ ‘mẹ’ ánh mắt Mộng Điệp càng them lạnh như băng, lập tức lớn tiếng đánh gãy hắn ‘bi thương’ lời nói.
“ Câm mồm! Ngươi không có tư cách nhắc đến mẹ ta, đêm nay ta sẽ qua.” Đi qua nhìn xem ngươi lại chẩn bị đùa giỡn cái gì đa dạng.
Mộng Điệp nói là ‘đi qua’ mà không phải trở về, bởi vì cái địa phương kia đối với nàng mà nói đó không phải là một cái nhà, nơi đó là nơi khiến cho nàng thống khổ, là nơi mà nàng không thể quên được đau xót.
“Được được, kia ba ba chờ ngươi trở về.” Người bên kia điện thoại sau khi nghe được Mộng Điệp trả lời lập tức hưng phấn lên, làm sao còn một chút bi thương vừa rồi?
Mộng Điệp châm chọc cười cắt đứt điện thoại, ánh mắt như trước nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh đêm, suy nghĩ không biết đã bay đi phương nào.
Mẹ nàng, một nữ nhân ôn nhu xinh đẹp. Trong trí nhớ của nàng mẹ chưa bao giờ cười, cho dù khi nhìn nàng trong mát mẹ cũng chỉ có ôn nhu sủng nịnh nhưng không bao giờ cười.
Nàng biết, mẹ rất yêu người nam nhân kia, nhưng người kia căn bản chưa bao giờ để ý quan tâm đến mẹ, suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn thường xuyên mang phụ nữ về nhà qua đêm. Hắn cùng với tình phụ quang minh chính đại ở trên giường của mẹ và hắn mây mưa thất thường, mà mẹ nàng lại cả đêm trnhs ở trong phòng khách lấy nước mắt rửa mặt.
Nhớ rõ có một lần, người nam nhân kia uống say, đẫn theo một tình phụ về nhà, còn không nên làm cho mẹ cũng cùng nhau bồi nàng qua đêm. Mộng Điệp nhớ rõ lúc ấy mẹ khóc rất thảm, thậm chí quỳ xuống xin hắn không cần nhục nhã bà như thế, nhưng mà nam nhân kia lại giống như ác ma, mạnh mẽ đem mẹ tha trở về phòng. Chuyện sau đó Mộng Điệp chẳng biết nữa, nàng chỉ nhớ đêm đó mẹ khóc rống cả một đêm, mà nàng thì sợ hãi tránh ở trong chăn lạnh run.
Hôm sau, nàng thấy mệ cả mặt mày xanh tím, còn nam nhân kia và tình phụ thì trưng ra một khuôn mặt đáng ghê tởm.
Xuất ý hồ liêu, mẹ không có khóc, thậm chí còn làm nhiều đồ ăn ngon cho nàng. Lúc đó Mộng Điệp còn nhỏ còn chưa hiểu nhiều việc, chỉ biết là mẹ không khóc thì chính là chuyện tốt, cho nên cười đến thực ngọt ngào, thẳng đến khi ăn đến cái bụng nhỏ tròn vo, Mộng Điệp mới cảm thấy mĩ mãn trở lại phòng mình.
Nhưng là, nàng lai không biết bữa cơm ấy chính là bữa cơm cuois cùng mẹ làm cho nàng.
Ngày đó cũng là ngày cuối cùng mẹ đưa ánh mắt sủng nịnh nhìn nàng.
Cũng là một ngày nào đó, nàng trong lòng mẹ hưởng thụ cái ôm ấm áp cuối cùng.
Nếu như lúc ấy nàng ko còn nhỏ, nàng có thể nhìn ra mẹ quoái dị, có phải hay không hết thảy mọi chuyện sẽ không phat sinh?
Vào ngày hôm đó, mẹ tự sát, nuốt gần một bình thuốc ngủ, sau cắt cổ tay mà chết.
Cho tới bây giờ Mộng Điệp vẫn còn nhớ rõ, kia màu đỏ chói mắt (màu máu), đâm đau mắt của nàng, cũng làm đau đớn lòng nàng.
Mà người nam nhân kia lại như trước suốt ngày ăn chơi đàng điếm, mẹ đã chết, hắn thậm chí một giọt nước mắt cũng không có rơi, cũng không có một tia hối hận tự trách biểu tình. Càng buồn cười là, trong cái đem mẹ qua đời đó, hắn thế nhưng lại dẫn một người tình phụ về nhà.
Theo một khắc kia, Mộng Điệp liền hận hắn, hận ý từ trong xương, từ trong tâm hồn nhỏ bé của nàng bắt đầu mọc rễ nảy mầm. Cũng từ một khắc kia, nàng liền không còn gọi hắn một tiếng ‘ba ba’.
Nhớ lại đoạn kí ức đau lòng kịch liệt kia, một giọt lệ trong suốt theo khuôn mặt tuyệt mỹ chảy xuống, nhẹ nhàng khép lại ánh mi, đoạn kí ức đau lòng được ép xuống sâu tận cõi lòng.
Mở mắt ra lần nữa, sự đau lòng đã không còn, thay vào đó là sự lãnh liệt cùng quyết tuyệt khiến người ta sợ hãi.
Cầm lấy di động quen thuộc nhấn một dãy số.
“ Là ta.”
“ Lão đại, có việc gì sao?” Đầu bên kia là một thanh âm nam nhân trong trẻo kích động hỏi, trong giọng nói còn lộ ra một tia mờ mịt kính sợ.
“ Nếu ta xảy ra chuyện gì, ‘hắc phượng’ liền giao cho ngươi tiếp nhận, chiếu cố tốt cho các anh em.” Thời điểm nói những lời này, ánh mắt lãnh liệt của Mộng Điệp mới hiện lên một chút ôn nhu.
Hắc phượng là một bang hắc đạo mới quật khởi vài năm gần đây, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại phát triển trở thành ‘đại ca’ của các bang hắc đạo trong nước, không biết thao nát hắc bạch lưỡng đão bao nhiêu nhân tâm.
Nhưng mà mọi người như thê nào cũng không nghĩ đến, thủ lĩnh thống trị một cái hắc bang hùng hậu như vậy lại là một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp quý phái, càng them không có người nghĩ đến người bề ngoài nhu nhược người thừa kế tập đoàn vũ thị Vũ Mộng Điệp chính là cái tên mà mọi người truyền vô cùng kì diệu: ‘hắc phượng’.
Hắc phượng là một tay Mộng Điệp thành lập nên, các huynh đệ cũng là những người cùng nàng vào sinh ra tử hảo đồng bọn, so với nam nhân kia, họ càng là như thân nhân của nàng. Nếu như khong có bọn họ thì nàng đẫ sớm chết trong tay lũ sát thủ đến ám sát nàng rồi.
“ Lão đại, ngươi nói thế là có ý gì, xảy ra chuyện gì sao?” Đầu điện thoại bên kia thanh âm lo lắng của nam tử vang lên, không chút nào che giấu quan tam làm cho trái tim lạnh giá của Mộng Điệp nháy mắt ấm áp lên một tý.
“ Không có việc gì, ngươi chỉ cần nhớ việc ta giao cho ngươi là được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Nói xong Mộng Điêp liền cắt đưt điện thoại,lại thả xuống, nàng sợ chính mình sẽ luyến tiếc, luyến tiếc các huynh đệ đã cùng nàng vào sinh ra tử.
Theo sau, Mộng Điệp đứng dậy bước xuống văn phòng, lại đưa điện thoại đặt ở trên bàn công tác. Nàng biết họ khẳng định sẽ không tha tâm, nhưng không ai có thể ngăn cản quyết định của nàng, đã nhiều năm ân oán như vậy, cũng đến lúc nên chấn đứt.
Khi một đám nam nữ trẻ tuổi xuất hiện tại văn phòng của nàng, một chiếc Lamborghini dĩ nhiên đứng trước một căn biệt thự xa hoa.
“ Nhuy rồi, lão đại cố ý để chiếc điện thoại lại đây để dụ chúng ta đến, chúng ta bị lừa.” Một gã nam tử tuấn mỹ mặc áo sơmi trắng nhìn chiếc điện thoại trên bàn công tác ảo não nói.
“ Kia phải làm sao bây giờ, lão đại khẳng định đã xảy ra chuyện gì, bằng không nàng cũng không nói những lời này.” Một cái diện mạo ngọt ngào nữ sinh khóc lên.
Mười mấy người trẻ tuổi tấn nam mĩ nữ tại chỗ đảo quanh, không dấu được sự lo lắng nơi chân mày, chỉ có lúc trước mĩ nam tử áo trắng coi như trấn định, cầm lấy di động của Mộng Điệp lật đi lật lại xem xét, khi nhìn đến mục trò chuyện thấy cái tên ‘Vũ Nghiêm Thành’, Mày kiếm nhíu lại cũng có một tia giãn ra.
“ Nhanh đi đén nhà của Vũ Nghiêm Thành, trước lúc gọi cho ta 10 phút, lão đại đã nhận điện thoại của hắn, nhất định là lại định đùa giỡn cái gì chiêu trò rồi.”
“ Cái gì? Đi mau nhanh còn kịp, lão đại trăm ngàn lần không cần làm việc gì ngốc nghếch mới tốt.”
Ngay sau đó mười mấy người lại chạy vội về hướng thang máy, hiện tại đúng là giành giật từng giây, không chấp nhận được nửa điểm kéo dài.
Mà giờ phút này, Mộng Điệp đã muốn từng bước tao nhã đi vào ngôi biệt thự kia, mở cửa nhìn vào một khuôn mặt trung niên nam tử anh tuấn.
“ Mộng Điệp, ngươi đã trở lại.”
Nhìn đến ngụy trang hiền lanhf gương mặt, Mộng Điệp chán ghét nhíu mày, tao nhã bước vào, ngồi trên bàn cơm thưởng thức ly rượu.
Thấy vậy trong mắt trung niên nam tử xẹt qua mọt tia âm lệ, nhanh chóng lướt qua, theo sau lại giơ lên một chút tươi cười từ ái theo Mộng Điệp ngồi vào bàn ăn.
“ Mộng Điệp, đến, ăn nhiều mọt chút, đây đều là ba ba cố ý chẩn bị cho ngươi.”
“ Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Không nhìn khuôn mặt dối tra làm ra vẻ ngụy trang của hắn, Mộng Điệp lamhx khốc gần như vô tình hỏi.
“ Mộng Điệp ta như thế nào cũng là ba ngươi, ngươi nư thế nào có thể đối với ta như vậy đâu?” Nam tử bi thương mở miệng, làm như nghĩ cảm hóa Mộng Điệp bình thường, lại khong biets giờ phút này mặt hắn là có bao nhiêu ghê tởm.
“ Đời này ta hận nhất chính là trong thân thể có một nửa dòng máu của ngươi, không cần giả bộ, lai muốn đùa giỡn cái gì thì nói thẳng đi.”
Bị Mộng Điệp không chút lưu tình vạch mặt ngụy trang, nam tử khuôn mạt anh tuấn nháy mắt vặn vẹo, đưa tay ra sau lưng tìm tòi, một khẩu sung xất hiện trên tay hắn, chỉ vào đầu của Mộng Điệp.
“ Đem vũ thị tập doàn giao cho ta, không thì đừng trách ta không nói cha và con gái tình cảm.” Nam tử tàn nhẫn nói, không còn vừa rồi một chút nào hình tượng phụ từ( người cha nhân từ).
Nhe vậy Mộng Điệp nở nụ cười lạnh lung, ‘cha và con gái tình cảm’, đó là cái gì?
“ Đừng vọng tưởng.”
“ Ngươi! Ngươi đừng cho là ta không giám nổ sung, nếu ngươi không chịu đáp ứng ta liền giết ngươi, ngươi chết rồi thì về sau sở hữu tài sản sẽ thuộc về ta.” Nam tử phẫn hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộng Điệp, đều là bởi vì nàng, cho nên lão già kia ( chỉ vị gia gia của điệp tỷ đã qua đời) mới không lưu gì cho người nhi tử là hắn, liền ngay cả căn biệt thự hắn đang ở đây cũng đều là của nàng.
“ Ta tình nguyện đem tiền đi vứt xuống nước cũng sẽ không cho ngươi dù chỉ một xu, ngươi hãy chết tâm đi.” Cầm dao thưởng thức đồ ăn trên bàn, Mộng Điệp châm chọc cười cói, đối với khẩu súng đang chỉ vào đầu mình kia làm như không có nửa điểm nhìn đến, như trước thong dong bình tĩnh ngồi ở chỗ kia.
Nam tử nghe vậy lập tức nổi giận, âm ngoan nói: “ Một khi đã nói như vậy, vậy ngươi phải đi chết đi.” Lập tức ngón tay cầm súng động.
Một khắc viên đạn bay ra kia, Mộng Điệp nhanh chóng dem dao găm trịch đi ra ngoài, đâm thẳng vào trái tim nam tử. Ở viên đạn tiến vào đầu nàng một khắc kia, nàng xem đến cái kia dao ăn cũng sáp nhập vào trái tim nam tử, nhìn từ ngực nam tử chảy ra máu đỏ cùng ánh mắt không cam lòng khiến nàng khuây khỏa đến cực điểm, thân thể nàng cũng chậm rãi ngã xuống.
Giải thoát rồi cuối cùng cũng giải thoát rồi.
Nàng cuối cùng vẫn là chọn phương thức cực đoan đồng quy vu tận, lôi kéo hắn cùng nhau xuống địa ngục, nàng thực thỏa mãn.
Từ lúc gặp được ám sát là lúc, nàng liền nhờ luật sư lập hạ di chúc, nếu như nàng gặp chuyện không may, vũ thị tập đoàn cùng các sản nghiệp mang tên nàng sở hữu đều muốn chia đều cho hắc phượng cùng nàng vì mẹ thành lập quỹ hội.
“ Lão đại!”
Nghe được những tiếng hét tê tâm liệt phế, Mộng Điệp mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Ít nhất còn có mọt đám huynh đệ tỷ muuooij thực lòng quan tâm đến mình, kiếp này nàng không thể bồi bọn họ đi xuống, vậy chờ mong kiếp sau đi, nếu chân chính có kiếp sau Vũ Mộng Điệp muốn cùng các ngươi trở thành chân chính người nhà.
“ Mẹ, Điệp Nhi tới tìm người.”
Làm hắc phượng mấy người từ văn phòng Mộng Điệp đến, nhìn đến chính là như vậy mộ cảnh làm bọn hắn cam đảm câu liệt tình cảnh. Nam nhân đáng giận kia nơi ngực cắm mội con giao ăn, không cam lòng nhắm hai mắt lại. Mà lão đại của bọn họ, cái kia nữ nhân kiên cường mà lại yếu ớt, mỉm cười ngã xuống trên vũng máu, trên trán một cái huyết lỗ thủng không ngừng trào máu tươi.
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh