Thứ Nữ Thành Thê
Chương 57: Trở lại Triệu phủ
Nhưng Lý thị còn chưa nói xong đã thấy nha hoàn bên ngoài báo: “Lão thái thái, người bên Triệu gia đến cầu kiến!”
Âm thanh này vừa vang lên, sắc mặt của những người trong phòng cũng lập tức thay đổi, người Triệu gia đến chắc chắn là để đón Tình Lam về phủ, chuyến đi này không biết đến bao giờ mới gặp lại. Chuyện lần này tuy kết quả là người Sầm gia thắng nhưng lại không khỏi liên lụy đến huynh muội Tình Lam, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương.
“Cho họ vào đi!” Mặc dù bây giờ Sầm mẫu không muốn gặp người Triệu gia nhưng lại không thể không gặp, Lam nhi là người Triệu gia, giờ nữ nhi nhà bà đã hòa ly với nhi tử nhà người ta, quan hệ giữa Sầm gia với huynh muội Lam nhi cũng không còn nữa, muốn giữ hài tử này lại cũng là hữu tâm vô lực, vì vậy chỉ có thể gặp họ.
Người tới là lão bà tử hầu hạ bên người Chu thị, người này Triệu Tình Lam và Mộ Vân đều biết, nhà mẹ đẻ bà ta họ Lưu nên được gọi là Lưu ma ma, mặc dù không phải là một cánh tay đắc lực của Chu thị như Lan ma ma nhưng cũng là một người có vai vế. Không ngờ Chu thị lại phái một người quan trọng như vậy tới đón Tình Lam, xem ra Chu thị vẫn còn rất để ý đến con bé.
“Nô tỳ thỉnh an lão thái quân, thỉnh an các vị phu nhân, thiếu nãi nãi, tiểu thư.” Xem ra Lưu ma ma cũng là một người biết lễ tiết, mặc dù mấy lời lão thái quân nhà bà muốn chuyển tới Sầm ra rất không khách khí, nhưng bà chỉ là một nô tỳ, lúc nói chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bằng không đắc tội người ta thì chết lúc nào cũng không biết, Triệu gia to như vậy không phải chỉ trong một ngày đã sụp đổ sao? D.I.e.n.d.A.N.l.E.q.u.Y.D.0.n Huống hồ chỉ là một nô tỳ như bà.
Không nói đến, lúc phu nhân còn ở Triệu gia đối xử với bà và những nô tỳ khác rất tốt, chuyện gì có thể giúp được đều giúp một tay, bà sao có thể khiến phu nhân phải khổ sở? Bà hôm nay đến cũng chỉ để truyền lời, nói xong là đi, những chuyện khác của chủ tử liên quan gì đến bà.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.” Sầm mẫu thấy lão ma ma này là người biết lễ tiết, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn, vì thế giọng nói cũng trở nên hòa hoãn.
Lưu ma ma thấy Sầm mẫu nói chuyện khách khí như vậy, cảm thấy so với lão thái quân nhà bà tốt hơn nhiều lắm, khó trách tính tình của phu nhân và tam tiểu thư lại tốt đến vậy, rất có gia giáo, chỉ tiếc Triệu gia vô phúc, không giữ được phu nhân mới để mọi chuyện xảy ra đến nước này. Bằng không Triệu gia vẫn sẽ phong quang như trước, đâu đến nỗi giống hiện giờ.
“Tại ơn lão thái quân! Hôm nay nô tỳ tới là theo lời lão thái quân nhà nô tỳ mời Lam tiểu thư về phủ. Lão thái quân nhà nô tỳ có nói, sáng sớm mai sẽ cho người đến đón Lam tiểu thư trở về, phiền tiểu thư chuẩn bị một chút, kẻo lỡ thời gian.” Lưu ma ma vừa cười vừa nói hết những lời cần truyền đạt, còn những lời khác của lão thái quân nhà bà thì không cần vội, mà cũng chẳng cần phải nói nữa, khỏi phải làm phu nhân thêm bận lòng.
“Được rồi, ngươi trở về nói với lão thái quân nhà ngươi, hiện Lam nhi ở nhà chúng ta, cũng không nên làm phiền các ngươi cho người đến đón, việc này cũng không phức tạp gì, ta sẽ cho người chuẩn bị xe, sáng mai đưa con bé qua đó, lão thái quân nhà ngươi chỉ cần ở nhà đợi là được.” Sầm mẫu cười nói với Lưu ma ma.
Hiện giờ Chu thị còn khách khí với Tình Lam đoán chừng là do chuyện ở Hương Tất cư còn chưa truyền đến tai người Triệu gia, Triệu gia vẫn cho rằng Tình Lam là Thế tử phi tương lai của Dục thân vương phủ nên mới khách khí, như vậy bà muốn đưa người qua hẳn họ sẽ không từ chối.
“Dạ, nô tỳ đã biết!” Lưu ma ma cười nói: “Đã như vậy, nô tỳ xin trở về phục mệnh.”
“Người tới, thưởng vị ma ma này một thỏi bạc. Ngươi đi đi, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.” Sầm mẫu cảm thấy người này có vẻ đoàng hoàng, tin tưởng được, cho nên thưởng cho ít tiền, Lam nhi sau này cũng không lo không có người hỗ trợ. Hôm nay bà vì cháu gái mà chuẩn bị một chút vậy.
Lưu ma ma không ngờ mình đi một chuyến lại được nhiều chỗ tốt như vậy, một thỏi bạc là năm mươi lượng đó nha, những năm này bà đi theo Chu thị cũng chưa có lần nào được Chu thị ban thưởng hào phóng như vậy, hôm nay gặp may rồi. Bà cũng không phải là người tham lam gì, nhưng dù sao cũng phải lo sinh hoạt phí cho cả một gia đình, có lúc khó tránh khỏi khó khăn, có món tiền này, coi như không cần phải lo sinh hoạt phí cho cả gia đình trong một năm.
Lưu ma ma mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn Sầm lão thái quân, sau đó quay về phía Sầm Mộ Vân, dập đầu thật sâu. Qua ngày hôm nay, muốn gặp phu nhân cũng khó, giờ bà thực tâm dập đầu với phu nhân, coi như là trọn tình chủ tớ.
Sầm Mộ Vân cũng biết đây là Lưu ma ma dập dầu với nàng, làm khó bà ta còn coi nàng là chủ tử, coi như là không uổng phí trước kia nàng chiếu cố bà ta, cho nên nói: “Ngươi đứng lên đi Lưu ma ma, chớ dập đầu nữa, sau này còn phiền ngươi chăm sóc Lam nhi nhiều hơn.”
Lưu ma ma là người thông minh, nghe vậy liền hiểu, vội vàng gật đầu nói phải. Mặc dù phu nhân đã quyết ý bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương nữ nhi, thật đáng thương cho tấm lòng người làm phụ mẫu trong thiên hạ!
Chờ sau khi Lưu ma ma dời đi, Sầm mẫu lại nhìn Triệu Tình Lam nói: “Lam nhi, ngày mai con trở về chỉ e không tránh khỏi phải chịu uất ức. Dd/le/qu:y/don Ta cũng nghe nói, Hoàng thượng đã hạ chỉ trong vòng ba ngày Triệu gia phải rời khỏi kinh thành đi nhậm chức, nghĩ đến mấy ngày nữa con rời đi, không biết bao giờ mới trở lại, chúng ta muốn gặp con cũng khó, ngoại tổ mẫu không muốn xa con, nhưng lại vô phương giữ con lại.”
Triệu Tình Lam đến quỳ bên cạnh Sầm mẫu, nói: “Ngoại tổ mẫu không nên vì Lam nhi mà lo lắng, mặc dù lần này con trở về cuộc sống sẽ có chút không thoải mái, nhưng có thể chịu được. Hơn nữa con cũng đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc tốt cho chính bản thân mình.”
“Lam nhi nói phải, giờ con đã không phải là một hài tử, tất nhiên có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Huống chi chỉ cần là còn sống là còn có thể gặp lại. Đại tức phụ, ngươi sai người chuẩn bị một bàn tiệc, tối nay toàn gia chúng ta cùng ăn một bữa.” Sầm mẫu gượng cười nói.
Nhưng trong lòng Sầm mẫu sao lại không hiểu? Cái khiến Triệu gia cố kỵ không phải ở việc Lam nhi là cốt nhục nhà họ mà là bởi Lam nhi là Thế tử phi tương lai của Dục thân vương phủ, là điểm tựa cuối cùng của Triệu gia bọn họ, đến khi bọn họ biết Lam nhi đã từ hôn với Sở Ly U, cục diện chắc chắn sẽ thay đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sầm mẫu sai người chuẩn bị xe ngựa đưa Triệu Tình Lam và mấy nha hoàn trở về. Ngay khi nàng vừa vào cửa, bên phía Chu thị đã có người báo tin: “Lão thái thái, Lam tiểu thư đã trở về.”
Âm thanh này vừa vang lên, sắc mặt của những người trong phòng cũng lập tức thay đổi, người Triệu gia đến chắc chắn là để đón Tình Lam về phủ, chuyến đi này không biết đến bao giờ mới gặp lại. Chuyện lần này tuy kết quả là người Sầm gia thắng nhưng lại không khỏi liên lụy đến huynh muội Tình Lam, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương.
“Cho họ vào đi!” Mặc dù bây giờ Sầm mẫu không muốn gặp người Triệu gia nhưng lại không thể không gặp, Lam nhi là người Triệu gia, giờ nữ nhi nhà bà đã hòa ly với nhi tử nhà người ta, quan hệ giữa Sầm gia với huynh muội Lam nhi cũng không còn nữa, muốn giữ hài tử này lại cũng là hữu tâm vô lực, vì vậy chỉ có thể gặp họ.
Người tới là lão bà tử hầu hạ bên người Chu thị, người này Triệu Tình Lam và Mộ Vân đều biết, nhà mẹ đẻ bà ta họ Lưu nên được gọi là Lưu ma ma, mặc dù không phải là một cánh tay đắc lực của Chu thị như Lan ma ma nhưng cũng là một người có vai vế. Không ngờ Chu thị lại phái một người quan trọng như vậy tới đón Tình Lam, xem ra Chu thị vẫn còn rất để ý đến con bé.
“Nô tỳ thỉnh an lão thái quân, thỉnh an các vị phu nhân, thiếu nãi nãi, tiểu thư.” Xem ra Lưu ma ma cũng là một người biết lễ tiết, mặc dù mấy lời lão thái quân nhà bà muốn chuyển tới Sầm ra rất không khách khí, nhưng bà chỉ là một nô tỳ, lúc nói chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bằng không đắc tội người ta thì chết lúc nào cũng không biết, Triệu gia to như vậy không phải chỉ trong một ngày đã sụp đổ sao? D.I.e.n.d.A.N.l.E.q.u.Y.D.0.n Huống hồ chỉ là một nô tỳ như bà.
Không nói đến, lúc phu nhân còn ở Triệu gia đối xử với bà và những nô tỳ khác rất tốt, chuyện gì có thể giúp được đều giúp một tay, bà sao có thể khiến phu nhân phải khổ sở? Bà hôm nay đến cũng chỉ để truyền lời, nói xong là đi, những chuyện khác của chủ tử liên quan gì đến bà.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.” Sầm mẫu thấy lão ma ma này là người biết lễ tiết, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn, vì thế giọng nói cũng trở nên hòa hoãn.
Lưu ma ma thấy Sầm mẫu nói chuyện khách khí như vậy, cảm thấy so với lão thái quân nhà bà tốt hơn nhiều lắm, khó trách tính tình của phu nhân và tam tiểu thư lại tốt đến vậy, rất có gia giáo, chỉ tiếc Triệu gia vô phúc, không giữ được phu nhân mới để mọi chuyện xảy ra đến nước này. Bằng không Triệu gia vẫn sẽ phong quang như trước, đâu đến nỗi giống hiện giờ.
“Tại ơn lão thái quân! Hôm nay nô tỳ tới là theo lời lão thái quân nhà nô tỳ mời Lam tiểu thư về phủ. Lão thái quân nhà nô tỳ có nói, sáng sớm mai sẽ cho người đến đón Lam tiểu thư trở về, phiền tiểu thư chuẩn bị một chút, kẻo lỡ thời gian.” Lưu ma ma vừa cười vừa nói hết những lời cần truyền đạt, còn những lời khác của lão thái quân nhà bà thì không cần vội, mà cũng chẳng cần phải nói nữa, khỏi phải làm phu nhân thêm bận lòng.
“Được rồi, ngươi trở về nói với lão thái quân nhà ngươi, hiện Lam nhi ở nhà chúng ta, cũng không nên làm phiền các ngươi cho người đến đón, việc này cũng không phức tạp gì, ta sẽ cho người chuẩn bị xe, sáng mai đưa con bé qua đó, lão thái quân nhà ngươi chỉ cần ở nhà đợi là được.” Sầm mẫu cười nói với Lưu ma ma.
Hiện giờ Chu thị còn khách khí với Tình Lam đoán chừng là do chuyện ở Hương Tất cư còn chưa truyền đến tai người Triệu gia, Triệu gia vẫn cho rằng Tình Lam là Thế tử phi tương lai của Dục thân vương phủ nên mới khách khí, như vậy bà muốn đưa người qua hẳn họ sẽ không từ chối.
“Dạ, nô tỳ đã biết!” Lưu ma ma cười nói: “Đã như vậy, nô tỳ xin trở về phục mệnh.”
“Người tới, thưởng vị ma ma này một thỏi bạc. Ngươi đi đi, cái gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói, sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi.” Sầm mẫu cảm thấy người này có vẻ đoàng hoàng, tin tưởng được, cho nên thưởng cho ít tiền, Lam nhi sau này cũng không lo không có người hỗ trợ. Hôm nay bà vì cháu gái mà chuẩn bị một chút vậy.
Lưu ma ma không ngờ mình đi một chuyến lại được nhiều chỗ tốt như vậy, một thỏi bạc là năm mươi lượng đó nha, những năm này bà đi theo Chu thị cũng chưa có lần nào được Chu thị ban thưởng hào phóng như vậy, hôm nay gặp may rồi. Bà cũng không phải là người tham lam gì, nhưng dù sao cũng phải lo sinh hoạt phí cho cả một gia đình, có lúc khó tránh khỏi khó khăn, có món tiền này, coi như không cần phải lo sinh hoạt phí cho cả gia đình trong một năm.
Lưu ma ma mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống tạ ơn Sầm lão thái quân, sau đó quay về phía Sầm Mộ Vân, dập đầu thật sâu. Qua ngày hôm nay, muốn gặp phu nhân cũng khó, giờ bà thực tâm dập đầu với phu nhân, coi như là trọn tình chủ tớ.
Sầm Mộ Vân cũng biết đây là Lưu ma ma dập dầu với nàng, làm khó bà ta còn coi nàng là chủ tử, coi như là không uổng phí trước kia nàng chiếu cố bà ta, cho nên nói: “Ngươi đứng lên đi Lưu ma ma, chớ dập đầu nữa, sau này còn phiền ngươi chăm sóc Lam nhi nhiều hơn.”
Lưu ma ma là người thông minh, nghe vậy liền hiểu, vội vàng gật đầu nói phải. Mặc dù phu nhân đã quyết ý bỏ đi, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương nữ nhi, thật đáng thương cho tấm lòng người làm phụ mẫu trong thiên hạ!
Chờ sau khi Lưu ma ma dời đi, Sầm mẫu lại nhìn Triệu Tình Lam nói: “Lam nhi, ngày mai con trở về chỉ e không tránh khỏi phải chịu uất ức. Dd/le/qu:y/don Ta cũng nghe nói, Hoàng thượng đã hạ chỉ trong vòng ba ngày Triệu gia phải rời khỏi kinh thành đi nhậm chức, nghĩ đến mấy ngày nữa con rời đi, không biết bao giờ mới trở lại, chúng ta muốn gặp con cũng khó, ngoại tổ mẫu không muốn xa con, nhưng lại vô phương giữ con lại.”
Triệu Tình Lam đến quỳ bên cạnh Sầm mẫu, nói: “Ngoại tổ mẫu không nên vì Lam nhi mà lo lắng, mặc dù lần này con trở về cuộc sống sẽ có chút không thoải mái, nhưng có thể chịu được. Hơn nữa con cũng đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc tốt cho chính bản thân mình.”
“Lam nhi nói phải, giờ con đã không phải là một hài tử, tất nhiên có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình. Huống chi chỉ cần là còn sống là còn có thể gặp lại. Đại tức phụ, ngươi sai người chuẩn bị một bàn tiệc, tối nay toàn gia chúng ta cùng ăn một bữa.” Sầm mẫu gượng cười nói.
Nhưng trong lòng Sầm mẫu sao lại không hiểu? Cái khiến Triệu gia cố kỵ không phải ở việc Lam nhi là cốt nhục nhà họ mà là bởi Lam nhi là Thế tử phi tương lai của Dục thân vương phủ, là điểm tựa cuối cùng của Triệu gia bọn họ, đến khi bọn họ biết Lam nhi đã từ hôn với Sở Ly U, cục diện chắc chắn sẽ thay đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sầm mẫu sai người chuẩn bị xe ngựa đưa Triệu Tình Lam và mấy nha hoàn trở về. Ngay khi nàng vừa vào cửa, bên phía Chu thị đã có người báo tin: “Lão thái thái, Lam tiểu thư đã trở về.”
Tác giả :
Tây Song Vũ