Thứ Nữ Hữu Độc
Chương 242: Đại náo một hồi
Quách phu nhân ngồi bên cạnh con trai, từng giọt từng giọt nước mắtrơi trên khuôn mặt của hắn, Lí Vị Ương đứng bên cạnh trầm mặc, trong lòng có chút hối hận, nếu lúc trước để Nguyên Liệt giữ lại nhân sâm ngàn năm, thì tính mệnh Quách Diễn lúc này sẽ không gặp nguy hiểm. Tuy nàng biết đối với Quách Diễn, nhân sâm sẽ không làm nên chuyện gì, nhưng có vẫn còn hơn không. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người bẩm báo, nói: "Phu nhân, Trần gia đến tặng lễ vật."
Quách phu nhân sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lí Vị Ương. Lí Vị Ương lặng im một lát, mới nhẹ giọng nói: "Đưa vào đi."
Tỳ nữ lên tiếng, sau đó hai người cung kính nâng một chiếc hộp màu đỏ vào phòng. Lí Vị Ương liếc mắt nhìn chiếc hộp, nói với Quách phu nhân: "Mẫu thân, nhị tẩu đưa tới loại nấm linh chi trăm năm vô cùng hiếm có, Gia nhi từng nghe người ta nói, loại nấm linh chi trăm năm cùng nhân sâm ngàn năm có thể cứu sống được mạng người." Lập tức nàng hỏi nha đầu kia: "Nhị tẩu có nói thứ này là đưa cho ai không?"
Tỳ nữ cung kính hồi đáp: "Bẩm tiểu thư, người Trần gia chỉ để lại lễ vật rồi đi, không nói là đến tặng cho ai."
Trước kia Quách Diễn làm đã đoạn tuyệt quan hệ với Trần Băng Băng, nàng lúc này lại đưa nấm linh chi đến, là để tạ lỗi với Nạp Lan Tuyết, hay là tâm niệm đối với Quách Diễn vẫn còn chưa buông? Chuyện này chỉ sợ chính nàng mới biết được. Quách phu nhân nhìn Quách Diễn đang nằm trên giường, thở dài một hơi, nói: "Theo con thì chuyện này chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Chúng ta có thể tin tưởng Băng Băng được hay không?"
Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: "Nhị tẩu có đôi lúc làm ra chuyện hồ đồ, nhưng cũng là nhân chi thường tình, nấm linh chi này là đưa tới cứu người, chúng ta không thể bỏ đi được, đương nhiên sẽ để người bệnh dùng."
Quách phu nhân nhíu mày, nói: "Đại phu đã nói, thương thế của Diễn nhi không có cách nào chữa khỏi, mạng sống chỉ tính được từng ngày, ngay cả nấm linh chi cũng không thể cứu được tính mạng, con đem nấm linh chi làm thuốc để Nạp Lan cô nương dùng đi."
Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân, ánh mắt có chút giật mình, mở miệng nói: "Mẫu thân, nhị ca..."
Quách phu nhân lắc l đầu, ánh mắt khó giữ được kiên trì, nói: "Nấm linh chi đối với nhị ca con không có tác dụng, nhưng đối với Nạp Lan cô nương có thể sẽ cứu được mạng sống, cho nên mẫu thân mới nói con đem nấm linh chi đến chỗ nàng ấy. Nếu như nhị ca con lúc này có thể tỉnh lại, hắn cũng sẽ làm như vậy, là do chúng ta có lỗi với người ta trước, mẫu thân không thể để Diễn nhi không yên lòng vì nợ, Gia nhi, con nói mẫu thân làm đúng không?"
Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân, thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của bà đầy vẻ ưu sầu, lông mi cũng dính đầy nước mắt, khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Mẫu thân nói đúng lắm, nữ nhi sẽ sai người đi làm." Nói xong nàng phân phó Triệu Nguyệt đem nấm cỏ linh chi đưa đến chỗ Nạp Lan Tuyết.
Trần gia đưa đến nấm linh chi trăm năm chỉ có một cây, hiệu quả hiển nhiên rõ rệt, sáng sớm ngày thứ ba, Nạp Lan Tuyết đã tỉnh lại. Lí Vị Ương đi thăm nàng, Nạp Lan Tuyết vẫn nằm trên giường, giọng nói mỏng manh: "Ta lại đem đến phiền toái cho Quách gia phải không?"
Lí Vị Ương nở nụ cười, bên trong tươi cười có vài phần phức tạp chính nàng cũng không rõ, trước mắt chuyện này, nàng luôn cảm thấy rất kỳ quái, dường như có một bàn tay điều khiển tất cả mọi chuyện. Không chỉ là Nạp Lan Tuyết, Quách Diễn, bản thân nàng, còn cả mỗi một người trong Quách gia, dường như đều là quân cờ nằm trong kế hoạch của kẻ giấu mặt kia. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nạp Lan Tuyết, Lí Vị Ương không muốn nói thêm cái gì, giọng nói mềm nhẹ: "Mẫu thân đã dặn dò, nói ta nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Nạp Lan cô nương, chờ cô nương khỏi hẳn, sẽ đưa cô nương trở về."
Nạp Lan Tuyết lắc đầu, nói: "Là bản thân ta quá mức tùy hứng, vừa rời khỏi Đại Đô liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thể thấy được người Bùi gia không chịu dễ dàng buông tha ta. Nếu ta sớm nghe Quách tiểu thư khuyên bảo, tiếp tục ở lại Đại Đô, có lẽ..." Nói xong, tay nàng xoa xoa lên hai gò má.
Lí Vị Ương thấy cảnh tượng như vậy, liền hiểu Nạp Lan Tuyết sớm biết khuôn mặt của nàng đã bị hủy, liền an ủi nàng, nói: "Nạp Lan cô nương là một danh y, tất nhiên biết vết sẹo muốn khỏi hẳn cũng phải qua một năm rưỡi, nói không chừng qua mấy ngày nữa dung mạo của Nạp Lan cô nương..."
Nạp Lan Tuyết bật cười, nói: "Dung mạo như thế nào, ta cũng không để ý, cái gọi là nữ nhân may mắn vì dung mạo, hiện tại ta còn gì để nhận may mắn đây?" Nàng nói xong, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ cô đơn nói không nên lời.
Lí Vị Ương trong lòng rung động, nhìn nàng nói: "Nạp Lan cô nương, đối với việc chữa trị vết thương do kiếm gây ra, cô nương có tự tin không?"
Nạp Lan Tuyết trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc, nói: "Không biết theo lời Quách tiểu thư nói, vết thương do kiếm là bị thương ở chỗ nào?"
Lí Vị Ương cắn chặt răng, những đại phu bọn họ mời đến đều nói Quách Diễn không thể cứu sống được, tính mạng chỉ được tính từng ngày, kiếm trên ngực hắn đã được rút ra, nhưng miệng vết thương đã thối rữa, nếu như không kịp thời chữa trị, chỉ sợ Quách Diễn sẽ sớm mất mạng. Lí Vị Ương đối với Quách Diễn không có mấy cảm tình, ngược lại có vài phần bất mãn, nhưng nàng không muốn chính mắt thấy một đôi tình nhân Quách Diễn cùng Nạp Lan Tuyết có tình cảm nhưng lại vĩnh viễn chia xa, nàng trầm tư một lát, mở miệng nói: "Nạp Lan cô nương, cô nương hiện tại đang có bệnh, chờ thêm hai ngày nữa ta sẽ nói tiếp vấn đề này với cô nương." Hi vọng Quách Diễn có thể vượt qua thêm được hai ngày.
Lí Vị Ương nghĩ như vậy, sau đó đứng lên, Nạp Lan Tuyết đột nhiên giữ tay nàng lại, Lí Vị Ương chấn động: "Nạp Lan cô nương, cô nương còn có gì muốn nói sao?"
Nạp Lan Tuyết yên lặng nhìn Lí Vị Ương, đôi mắt nàng trong suốt, cơ hồ muốn nhìn sâu vào trong lòng Lí Vị Ương. Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, Lí Vị Ương cười khổ, nói: "Cô nương quả thực rất thông minh, người bị thương là nhị ca của ta, hơn nữa kiếm đâm trúng ngực, các đại phu đều nói mệnh hắn không còn dài nữa. Nạp Lan cô nương, cô nương có muốn đi gặp hắn lần cuối cùng không?"
Nạp Lan Tuyết trong phút chốc sắc mặt thay đổi, gắt gao nắm chặt tay nàng, nói: "Đưa ta đến chỗ hắn."
Lí Vị Ương khó xử nhìn Nạp Lan Tuyết, Nạp Lan Tuyết vội vàng nói: "Thân thể ta như thế nào ta hiểu rất rõ, chẳng qua nhất thời không chống đỡ nổi nên mới hôn mê bất tỉnh, có nấm linh chi trị liệu ta cũng sẽ khỏe nhanh thôi, không có gì trở ngại. Tiểu thư cứ yên tâm, trước tiên hãy đưa ta đi thăm Quách Diễn đã."
Lí Vị Ương gật đầu, sai tỳ nữ thay quần áo cho nàng, sau đó phân phó người đỡ Nạp Lan Tuyết đến phòng Quách Diễn. Nạp Lan Tuyết mỗi một bước đi thân thể dường như lay động, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán túa ra, nhưng nàng vẫn không nói một lời nào, cắn chặt răng, gắt gao cầm tay tỳ nữ, từng bước một di chuyển về phía trước.
Lí Vị Ương nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng vô cùng cảm khái, là dạng cảm tình như thế nào, mới có thể làm cho người ta đau xót đến như vậy? Hôm qua đại phu còn nói Nạp Lan Tuyết ít nhất phải một tháng nữa mới rời được khỏi giường, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Tuyết đã có thể đứng lên, để làm được điều này cần phải có ý chí rất lớn.
Bởi vì thương thế của Quách Diễn quá nặng không chữa trị được, toàn bộ Quách gia đều ngồi thất thần ở bên ngoài, bọn họ lẳng lặng chờ đợi, cũng không ai ngờ được là Nạp Lan Tuyết lại xuất hiện ở nơi này. Thời điểm nhìn thấy nàng, sắc mặt mọi người đều biến đổi, Trần Lưu công chúa lẩm bẩm, nói: "Nạp Lan cô nương, đây là..." Chuyện xảy ra ngày đó, mọi người đều biết chân tướng, Nạp Lan Tuyết chính là vị hôn thê từng bị Quách Diễn vứt bỏ.
Tề Quốc Công sắc mặt vừa động, hắn nhìn Nạp Lan Tuyết nói: "Nạp Lan cô nương, cô nương tới gặp Diễn nhi lần cuối sao?"
Nạp Lan Tuyết cắn răng, nói: "Tề Quốc Công, ta là một đại phu, nếu như có một tia hi vọng cuối cùng, ta sẽ không buông tay, xin cho ta gặp hắn một lần."
Tề Quốc Công cùng Quách phu nhân liếc nhìn nhau, Quách phu nhân toát ra ánh mắt khẩn cầu, Tề Quốc Công mới gật đầu, nói: "Cô nương vào đi, nhưng hiện tại thân thể cô nương cũng không tốt lắm, nên cẩn thận một chút."
Nạp Lan Tuyết cùng tỳ nữ bước vào trong phòng. Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương, vẻ mặt trách cứ, nói: "Hài tử ngốc, mẫu thân biết con nóng vội vì thương thế của Diễn nhi, nhưng Nạp Lan cô nương bản thân cũng đang bị thương rất nặng —— nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, khổ tâm của chúng ta chẳng phải uổng phí hay sao."
Lí Vị Ương thở dài một tiếng, nói: "Mẫu thân, nếu nhị ca còn một chút hi vọng, Nạp Lan Tuyết dĩ nhiên sẽ nỗ lực cứu sống, nếu không cứu được, nàng cũng có thể nhìn thấy nhị ca lần cuối cùng. Nếu chúng ta gạt nàng, bí mật đưa nàng về cố hương, sau này có một ngày nàng biết được sự thật, không chừng còn oán hận chúng ta quá nhẫn tâm."
Quách phu nhân nghe xong những lời này, nước mắt rơi ướt vạt áo. Tề Quốc Công ôm lấy vai Quách phu nhân, ôn nhu nói: "Phu nhân không cần khổ sở, đây cũng là số mệnh của Diễn nhi." Kỳ thực Tề Quốc Công trong lòng nhất khó chịu, năm đó hắn đã không kiên quyết từ chối hôn sự cùng Trần gia, tuy hắn cũng biết nếu cự tuyệt Trần gia, Quách gia sẽ gặp phải nhiều phiền toái, nhưng hiện tại chính mắt đứa con thứ hai mà mình thương yêu nhất nằm hấp hối trên giường, Tề Quốc Công lúc này hối hận cũng không kịp.
Quách phu nhân rốt cuộc nhịn không được, gục vào lòng Tề Quốc Công, lớn tiếng khóc.
Trần Lưu công chúa nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, Giang thị vội vàng đưa khăn tay cho bà, ôn nhu an ủi: "Tổ mẫu, thân thể người không tốt, không nên quá đau lòng, nói không chừng nhị đệ còn có cơ hội cứu sống." Trần Lưu công chúa mắt đầy nước nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Giờ phút này ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn về phía cửa, sợ Nạp Lan Tuyết đi ra, nói cho mọi người là một tin xấu.
Nửa nén hương sau, Nạp Lan Tuyết được tỳ nữ đưa ra ngoài, nàng nhìn mọi người, ánh mắt chậm chạp, mở miệng nói: "Quách Diễn vẫn có thể cứu chữa được, nhưng nhất định phải dựa theo phương thuốc ta đưa mà làm."
Mọi người vừa nghe lời này, trong mắt đều toát ra vui mừng quá đỗi, nhất là Quách phu nhân, chắp hai tay thành chữ thập, liên thanh nói: "A di đà phật, Phật Tổ phù hộ." Nói xong bà đi lên, nắm chặt tay Nạp Lan Tuyết nói: "Nạp Lan cô nương, đa tạ."
Nạp Lan Tuyết cười nhẹ, sắc mặt tái nhợt, trong vẻ mặt có thêm vài phần vui mừng.
Lí Vị Ương nhìn thấy tình huống này, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quách phu nhân nếu vừa rồi vì tư lợi, đem nấm linh chi đi cứu Quách Diễn, chỉ sợ cả hai đều không sống được... Hiện thời như vậy, ngược lại là bà có thiện thiện báo. Sự thật đã chứng minh, Lí Vị Ương suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, Quách Diễn thương thế quá nặng, thương thế của Nạp Lan Tuyết không nguy hiểm bằng hắn nên cứu Nạp Lan Tuyết trước. Trong hai tháng sau đó, Quách Diễn đều nằm ở trên giường, thường xuyên sốt cao, trước ngực quấn chi chít băng gạc, đề phòng hắn không chịu được đau đớn, Nạp Lan Tuyết còn buộc hai tay hắn ở đầu giường, để hắn không thể đụng vào vết thương, khiến thương thế càng nặng hơn. Hiện thời Nạp Lan Tuyết vẫn đang có bệnh, nàng phải cắn chặt răng, dùng hết ý chí cố gắng để mình tỉnh táo, vì Quách Diễn được tiến hành đủ loại chẩn đoán cùng chữa trị, nên giờ phút này nàng không thể gục ngã, chỉ có thể dốc hết toàn lực vào việc cứu sống Quách Diễn, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, chính là làm thế nào để Quách Diễn sống sót.
Trong suốt quá trình trị liệu, Lí Vị Ương nhìn Nạp Lan Tuyết có lúc tưởng chừng như ngã xuống, nhưng vẫn thủy chung cũng không nghỉ hầu hạ bên cạnh Quách Diễn, thậm chí còn ôm đồm thêm nhiều việc khác. Việc chăm sóc Quách Diễn vô cùng khó khăn, Quách Diễn tuy rằng bị hôn mê, nhưng lại giãy dụa rất mạnh, cho nên lúc Nạp Lan Tuyết bôi thuốc và thay băng cho hắn, thường xuyên bị hắn đánh đổ chén thuốc.
Lí Vị Ương từ đầu tới cuối chứng kiến tất cả, trong lòng vô cùng cảm khái, thương thế của Nạp Lan Tuyết nàng biết rất rõ, miệng vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, vết thương trên mặt nàng không thể ra gió, nhưng nàng vì Quách Diễn, ngày đêm không ngừng ở trong này chăm sóc cho hắn, chỉ vì nàng là một đại phu sao? Lí Vị Ương lắc đầu, nếu chỉ vì như thế, trên mặt Nạp Lan Tuyết không thể có vẻ đè nén khổ tâm như vậy, huống chi những việc nàng làm đã vượt xa những việc mà một đại phu có thể làm.
Con người lúc hôn mê bất tỉnh, thường không biết bản thân đang làm cái gì, mỗi lần đến thời điểm uống thuốc, Quách Diễn giãy dụa càng mạnh hơn, mọi người đều không có cách nào cho hắn uống thuốc, đã thấy Nạp Lan Tuyết không nói một lời cầm lấy bát thuốc, uống từng ngụm mớm vào miệng Quách Diễn, nàng làm hết sức chuyên chú, thậm chí gần như là thành kính, sợ những người này làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Quách Diễn. Lúc này trong phòng, không chỉ có có Trần Lưu công chúa, có Quách phu nhân, có Tề Quốc Công, còn có các công tử Quách gia khác, nhưng Nạp Lan Tuyết hoàn toàn không để ý. Tất cả mọi người đang nhìn nàng, nàng vẫn từng ngụm từng ngụm mớm thuốc cho Quách Diễn.
Lí Vị Ương hiểu tâm ý của nàng, nàng luôn đau khổ đè nén tình cảm đối với Quách Diễn, đau khổ khống chế tình yêu đối với Quách Diễn, nếu là Lí Vị Ương, chỉ sợ đã sớm hận Quách Diễn đến tận xương tủy. Nhưng Nạp Lan Tuyết lại vẫn yêu hắn như trước, thậm chí đến tình trạng này vẫn không buông. Nhưng ở trước mặt mọi người, Nạp Lan Tuyết chưa hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, đối đãi với Quách Diễn như một đại phu cố gắng làm tròn bổn phận của mình. Quách phu nhân rốt cuộc nhịn không được, bà bước nhanh ra ngoài. Sau đó những người Quách gia từng người từng người cũng lẳng lặng đi ra, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Lí Vị Ương đi đến bên cạnh Quách phu nhân, giọng nói ôn hòa: "Mẫu thân, mẫu thân không cần khổ sở như vậy, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."
Quách phu nhân thất thanh khóc lớn lên, không riêng gì Quách phu nhân, ngay cả A Lệ công chúa một mực yên lặng từ khi mọi chuyện xảy ra, lúc này cũng nhịn không được, nghẹn ngào nói: "Nạp Lan cô nương rất đáng thương, ta chưa từng thấy cô nương nào tốt như vậy."
Lí Vị Ương nhìn A Lệ công chúa, vẻ mặt phức tạp, nói: "Công chúa, Nạp Lan Tuyết là một cô nương tốt, gặp được nàng là may mắn của chúng ta, nhưng..."
Quách Trừng thở dài một hơi, nói: "Nhưng nàng ấy cùng nhị ca không có duyên phận."
A Lệ công chúa ngẩng đầu, bác bỏ nói: "Vì sao? Nhị thiếu phu nhân không phải đã rời khỏi Quách gia sao? Hơn nữa nhị thiếu gia cũng đã đoạn tuyệt với nàng, tương lai hắn không thể cưới Nạp Lan Tuyết sao?"
Quách phu nhân nghe lời nói hồn nhiên của A Lệ, mặt mang sầu lo lắc đầu, nói: "A Lệ a, công chúa thật sự là hài tử ngốc, trong các gia tộc thế gia có cuộc hôn nhân nào nói thôi liền thôi ngay được, không riêng gì công chúa ngốc, đứa nhỏ Diễn nhi cũng là kẻ ngốc. Tuy rằng hắn dùng tính mạng để đoạn tuyệt tình nghĩa với Trần Băng Băng, nhưng chuyện giữa hai nhà Quách Trần có thể kết thúc đơn giản như vậy sao?"
Trần Lưu công chúa không ngừng thở dài, Giang thị bên cạnh bà trên mặt cũng mang theo vô cùng tiếc hận. A Lệ công chúa hết nhìn trái lại nhìn phải, nàng thật sự không hiểu, cứ nghĩ Trần Băng Băng đã trở về Trần gia, thì chính là đã đoạn tuyệt quan hệ với Quách Diễn. Mối hôn sự này hẳn là đã kết thúc, vì sao bọn họ còn nói như vậy?
Quách Đôn tay nắm thành quyền đánh vào cây cột, vẻ mặt thống khổ. Tề Quốc Công không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi, như một lão tăng đang ngồi thiền, không hề phản ứng với những lời mọi người vừa nói.
Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có người chạy vào bẩm báo, nói: "Quốc công gia, người Trần gia tới."
Chuyện gì đến cũng phải đến, Tề Quốc Công thở dài một hơi, nói: "Ta đi xem." Hắn còn chưa bước tới cửa, Quách phu nhân đột nhiên nói: "Không! Chuyện này là chuyện chung của Quách gia, tất cả chúng ta đều phải đi, xem có cách nào để giải quyết vấn đề này!"
Tề Quốc Công sửng sốt, lập tức nhìn về phía thê tử của mình, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên trả lời thế nào, thấy bà vẻ mặt kiên định, cuối cùng hắn gật đầu, trịnh trọng nói: "Được, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết đi."
Trong phòng khách, người Trần gia mặt như hàn sương, Trần Huyền Hoa nhìn phụ thân Trần Linh, mở miệng nói: "Phụ thân, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Trần Linh hiện thời đứng hàng lễ bộ Thượng Thư, chức quan nhị phẩm, bình thường là người vô cùng bình, nhưng chuyện này liên lụy đến con gái hắn là Trần Băng Băng, hắn không thể không tự mình đến một chuyến. Hắn liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, phẩy tay, nhàn nhạt nói: "Con không cần nhiều lời, cứ xem Tề Quốc Công giải thích chuyện này như thế nào đi." Trần phu nhân đứng bên cạnh lau nước mắt, miễn cưỡng đè nén xuống phẫn hận trong lòng.
Khi mọi người Quách gia tới, Trần Hàn Hiên luôn im lặng đột nhiên tựa ghế đứng lên, bước nhanh đến, ánh mắt sắc như đao, vẻ mặt cũn cực kì phẫn nộ: "Các người rốt cục đã làm gì đại tỷ của ta?"
Tề Quốc Công sắc mặt sửng sốt, Quách Đôn bên cạnh đã lạnh lùng tiếp lời, nói: "Làm cái gì? Phải nói là đại tỷ của ngươi đã làm gì với nhà chúng ta mới đúng."
Hắn nói xong những lời này, Tề Quốc Công lạnh lùng, nghiêm khắc nhắc nhở hắn: "Còn không im miệng! Trưởng bối đều ở đây, nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng?" Những lời này không chỉ trách cứ Quách Đôn, mà còn ngầm ý nói đến chuyện Trần Hàn Hiên vô lễ trước.
Trần Linh đương nhiên nghe hiểu ra, hắn vung tay lên nói: "Hàn Hiên, trở về chỗ ngồi!" Trần Hàn Hiên cắn răng, tay phải của hắn đã không thể dùng được nữa, cho nên luôn dùng kiếm bằng tay trái. Nguyên nhân như thế, hắn luôn nhận vì bản thân phạm sai lầm trước, không bao giờ để người Quách gia nói được gì hắn nữa, nên mới đúng lý hợp tình đứng ở chỗ này nói lý lẽ cùng người Quách gia. Nghe thấy phụ thân hừ lạnh một tiếng, trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ tợn, lại cưỡng chế đè nén xuống, lui về phía sau ba bước.
Tề Quốc Công nhìn người Trần gia, ngữ khí có vài phần lạnh như băng, hắn chậm rãi nói: "Vô sự không đăng tam bảo điện, có chuyện gì thì cứ theo đúng sự thật mà nói đi."
Trần phu nhân bỗng đứng lên, bà nhìn đối phương, hít sâu một hơi mới nói: "Có chuyện gì? Các người còn mặt mũi nào mà hỏi như vậy! Nữ nhi của ta đang êm đẹp giao cho Quách gia các người, nhưng các người lại đối đãi với Băng Băng như thế nào? Sau khi con ta trở về, cả ngày ngơ ngẩn, hỏi gì cũng không chịu nói! Ta muốn đưa nó đến Quách gia nói cho rõ ràng, nhưng nó sống chết cũng không chịu đi! Không lâu sau còn lặng lẽ lấy nấm linh chi trăm năm trong khố phòng đem đi tặng, ta phái người đi nghe ngóng mới biết được, nó dĩ nhiên là đưa tới Quách phủ! Những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra làm trong lòng chúng ta nổi lên hoài nghi, Băng Băng đêm qua còn thắt cổ tự vẫn!"
Tề Quốc Công vừa nghe xong, sắc mặt trở nên rất khó coi, bật thốt lên, nói: "Hiện tại Băng Băng đang ở đâu? Tình hình thế nào rồi?"
Trần phu nhân đau xót lắc đầu, nói: "Cũng may nha đầu kịp thời phát hiện, nó được người đỡ xuống, hiện thời đang hôn mê, không ngừng nói những lời vô nghĩa, không biết đang nói cái gì."
Lí Vị Ương thở dài một hơi, hoàn hảo, Trần Băng Băng còn sống.
Quách phu nhân nghe thấy thế, một mặt kinh hãi, há mồm muốn hỏi cái gì, lại nói không ra lời, thật lâu sau, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Cho nên, hôm nay các người tới đây là để khởi binh vấn tội?"
Trần phu nhân cắn răng nói: "Đúng vậy, chúng ta đã thống nhất ý kiến! Băng Băng con ta luôn gọi tên Quách Diễn, nó luôn muốn làm đứa con dâu tốt của Quách gia, vì sao các người lại đối đãi với nó như vậy? Không cho chúng ta một lời giải thích, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không rời đi!"
Quách phu nhân trong lòng vô cùng thống khổ, lại có thêm vài phần phẫn nộ, lo lắng, dày vò, bàng hoàng, đủ loại cảm xúc đều phát tiết trên người bà, bà lớn tiếng nói: "Các người có tư cách gì mà đến chất vấn chúng ta, lúc trước hôn sự này không phải do các ngươi ép buộc nên mới thành công sao?"
Trần phu nhân không nghĩ được, nửa điểm áy náy đối phương cũng không có, ngược lại còn truy cứu chuyện xưa, bà giận tím mặt, nói: "Phu nhân nói lời này là có ý gì?"
Lí Vị Ương bước lên phía trước, nhẹ nhàng nâng cánh tay Quách phu nhân, ôn nhu nói: "Mẫu thân, không nên tức giận, có gì cần nói, ngồi xuống chậm rãi nói cũng tốt."
Nhưng Trần phu nhân cũng đầy mặt giận dữ, giọng nói như châu ngọc cuồn cuộn tuôn ra: " Quách gia các người đều là hung thủ, là các người hại nữ nhi của ta thành ra như vậy, còn mặt mũi nào mà đến chất vấn ta?" Trần Linh bên cạnh vội giữ bà lại, thấp giọng nói: "Phu nhân, có gì muốn nói chúng ta chậm rãi nói, phu nhân vì sao phải kích động như thế?" Trần phu nhân bình thường là một quý phu nhân trấn định ôn nhu, nhưng lúc này bà bất chấp tất cả, nghĩ đến nữ nhi của mình đang nằm đó hấp hối, trong lòng bà thống khổ vô cùng.
Bà quay đầu, lấy tay đánh vào người Trần Thượng Thư, lớn tiếng trách: "Đều do chàng! Ta đã nói cửa hôn sự này với Quách gia không thể kết, chàng lại cố tình giúp đỡ nữ nhi gả vào cho bằng được. Hiện tại chàng xem, những người này lãnh khốc cỡ nào, vô tình cỡ nào! Bọn họ lại còn giả bộ không biết chuyện, nữ nhi chúng ta sinh ra cứ để cho bọn họ giẫm đạp như vậy sao? Chàng vẫn là trọng thần trong triều, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị người ta giày xéo như vậy? Nữ nhi của ta nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng!"
Trần Linh chỉ biết nhìn phu nhân đang khóc lóc om sòm, ánh mắt liếc nhìn Trần Huyền Hoa, Trần Huyền Hoa lúc này mới tỉnh mộng bước lên, thật vất vả lắm mới dỗ được mẫu thân, đưa Trần phu nhân rời khỏi Trần Linh, mà Trần phu nhân lúc này vẫn thất thanh khóc lớn: "Hôm nay nếu Quách gia các người không cho ta một lời công đạo, ta tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi!"
Lời nói này nhắc nhở Quách phu nhân nhớ lại trước kia chưa hề xảy ra xung đột cùng Trần Băng Băng, Quách phu nhân trong lòng đau xót, lại nghĩ đến con mình nằm trên giường mấy tháng nay còn chưa tỉnh, lập tức bác bỏ, nói: "Tất cả chuyện này còn không do nữ nhi các người gây ra sao! Nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, nữ nhi các người lại cố tình thích con ta, hắn đã sớm có vị hôn thê, nhưng các người lại dùng liên minh hai nhà Quách Trần để uy hiếp, đem nữ nhi gả vào Quách gia bằng được. Rốt cuộc ai mới là đầu sỏ gây chuyện? Ai mới là ỷ thế ức hiếp người? Ai mới là không phân tốt xấu, ai mới là chó điên cắn người?" Những lời khắc nghiệt này nếu là bình thường Quách phu nhân nhất định sẽ không bao giờ nói ra, ngay cả Lí Vị Ương cũng khiếp sợ nhìn bà, huống hồ là những người khác.
Quách phu nhân là người luôn ôn hòa, nếu Trần phu nhân trước mặt mọi người không khóc lóc om sòm, bà cũng không đến mức nói ra những lời này, Lí Vị Ương nghĩ lại tất cả, thất thời hiểu ra, Quách phu nhân mấy ngày nay vô cùng áy náy với Nạp Lan Tuyết, một cô nương như Nạp Lan Tuyết, nếu không đủ xinh đẹp, không đủ thiện lương, không đủ hiểu lòng người, không đủ ẩn nhẫn... Quách phu nhân đã không phải khó chịu như vậy.
Bà đã mất một người con dâu tốt, suýt chút nữa còn mất đi con trai, hiện thời Trần phu nhân còn tìm tới cửa, khí thế bức người chỉ trích, nói đến cùng, mối hôn sự này chẳng lẽ không đúng là Trần gia ép buộc Quách gia hay sao? Hai nhà đều sai lầm, nhưng Trần phu nhân hôm nay đến đây, lại đổ mọi tội lỗi lên người Quách gia, thật sự quá hà khắc rồi.
Trần phu nhân không dám tin, bà trừng mắt nhìn Quách phu nhân, ý thức được đối phương căn bản không muốn vãn hồi mối hôn sự này, trong mắt Trần phu nhân đột nhiên xuất hiện một tia kinh hoảng, suy nghĩ nửa ngày bà mới cúi đầu, có chút sợ hãi, nói một câu: "Quách phu nhân, bà điên rồi sao?"
Quách phu nhân cười lạnh một tiếng, đột nhiên đến gần, nhìn chằm chằm bà, phảng phất như muốn nhìn thấu Trần phu nhân, nói: "Từ đầu tới cuối, Quách gia chúng ta đã làm chuyện gì để phải xin lỗi Trần gia sao? Ta không có, Diễn nhi không có, mỗi một người trong Quách gia đều không cần phải xin lỗi nữ nhi của bà, nhưng Băng Băng đã làm gì? Nàng ta hôm nay rơi vào kết cục này, Trần phu nhân có từng hỏi qua qua nàng, kết quả nàng đã làm chuyện gì hay chưa? Chẳng lẽ đều là lỗi do Quách gia ta, nàng ta không có nửa điểm sai lầm sao? Mấy ngày nay, ta đã tìm mọi cách để tha thứ cho nàng ấy! Năm đó chính các người đã dùng liên minh giữa hai nhà để uy hiếp, ngạnh sinh sinh ép buộc con ta, từ bỏ cô nương mà hắn yêu thương, hủy hôn ước, làm một người bội bạc, nếu không phải như thế, con ta cũng không đến mức vừa mới cưới chưa được bao lâu, đã rời khỏi Đại Đô đi trấn thủ biên cương, ta đã mất đi một đứa con, hiện tại các người còn luôn miệng đến chỉ trích ta, đến cùng là ai không thể nói lý, là Quách gia chúng ta sao? Hừ, đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ."
Trần phu nhân cứng họng nhìn bà, lại nhìn mọi người bốn phía lặng ngắt như tờ, không khỏi yên lặng, rất nhanh lại trở nên cuồng loạn, nói: "Trần Linh, Huyền Hoa, các người vì sao không nói gì? Để bà ta làm điên đảo Trần gia, kiêu ngạo chửi mắng Trần gia chúng ta như vậy hay sao!"
Quách phu nhân nghe thấy vậy, lặng im nhìn Trần phu nhân, nói: "Bởi vì hai nhà chúng ta tạo thành bi kịch, đã ở ngay trước mắt."
Trần phu nhân hơi rung động, dùng toàn bộ khí lực phản bác đối phương, nói: "Bà nói cái gì mất đi một đứa con? Hắn đang êm đẹp ở biên cảnh, mà nữ nhi của ta hiện tại đang nằm một chỗ, nói không chừng còn sẽ..." Bà nhìn đối phương, hai chữ tử tự ở trong miệng không nói nên lời, chung quy cắn chặt răng, run giọng nói: "Hôn sự này chẳng lẽ không phải Quách gia các người cũng đáp ứng sao?"
Quách phu nhân lạnh lùng cười, nói: "Đúng vậy, cho nên hai nhà chúng ta đều có tội, chúng ta chia rẽ một đôi tình nhân, cho nên hiện tại mới gặp phải tình cảnh này, đều là chúng ta gieo gió gặt bão. Nếu nói xin lỗi, Quách gia chỉ phải xin lỗi một người, là Nạp Lan cô nương mà thôi."
Trần phu nhân bỗng chốc ngồi tựa vào ghế, khiếp sợ nhìn Quách phu nhân, nói: "Chẳng lẽ bà vì một tiểu tiện nhân, cứ như vậy gạt bỏ tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà chúng ta?"
Quách phu nhân sắc mặt trắng bệch, giọng nói càng thêm lạnh như băng: "Trần phu nhân, mời phu nhân cân nhắc lời nói, không cần làm bẩn danh dự trăm năm của Trần gia!"
Trần phu nhân cắn răng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Nạp Lan cô nương kia là cái gì? Nàng ta có cái gì mà so sánh với nữ nhi của ta?"
Lí Vị Ương nghe thấy vậy, trong lòng cười lạnh, người Trần gia có lẽ cao quý, khinh thường Nạp Lan Tuyết xuất thân tầm thường, cho nên bọn họ cảm thấy Quách Diễn vốn phải thuộc về Trần Băng Băng, Nạp Lan Tuyết chính là đáng chết, cho nên nàng mất đi nhân duyên, mất đi sinh mệnh đều là gieo gió gặt bão, cùng Trần Băng Băng không có quan hệ gì, suy nghĩ như vậy thật sự quá cường đạo, thế nên Trần phu nhân mới không chút do dự mà nói như vậy.
Tề Quốc Công mở miệng nói: "Trần Thượng Thư, chuyện này ta tạm thời không có tâm tình thảo luận cùng ngài. Về phần Băng Băng..." Hắn nhìn Trần Linh, ánh mắt xin lỗi, nói: "Mối hôn sự này, sợ là sẽ phải từ bỏ, ta sẽ thay Diễn nhi viết một phong thư cùng cách (ly hôn), tự mình đưa đến Trần gia."
Trần phu nhân nghe thế, chẳng lẽ những gì bà vất vả làm cho nữ nhi hiện tại bị hỏng mất, dáng vẻ yếu ớt, nước mắt không ngừng chảy xuống, bà lớn tiếng nói: "Các người vì sao phải nhẫn tâm như vậy? Nữ nhi của ta có chỗ nào không tốt? Còn muốn cùng cách nữ nhi của ta?"
Kỳ thực Trần Băng Băng sở tác sở vi như vậy, Quách gia muốn bỏ nàng, cũng không có gì không đúng, nhưng Tề Quốc Công không muốn làm náo loạn mọi chuyện, cũng không muốn khiến cho Trần Băng Băng không còn đường để đi, nếu cùng cách, dựa vào quyền thế của Trần gia, tương lai nàng vẫn có thể tìm được gia môn tốt gả vào, cũng không đến mức chậm trễ hôn nhân của nàng.
Trần Thượng Thư ánh mắt lạnh như băng nhìn Tề Quốc Công, vừa rồi phu nhân hắn náo loạn thế nào, hắn cũng không hề ngăn cản, trong lòng thầm ủng hộ Trần phu nhân, tuy rằng Nạp Lan cô nương thân thế vô cùng đáng thương, tình cảm cũng nhiều sóng gió, nhưng gia tộc là gia tộc, lợi ích là lợi ích, liên minh giữa hai nhà Quách Trần, không riêng gì quan hệ với Quách gia, cũng quan hệ với toàn bộ triều chính, hắn tuyệt đối không muốn chỉ vì một nữ tử, lại làm cho liên minh hai giữa hai đại gia tộc sụp đổ.
Hắn chậm rãi nói: "Quách huynh, ta hi vọng ngài có thể thận trọng lo lắng việc này, nếu như ngài thật sự làm như vậy, có vãn hồi được tất cả mọi chuyện đã xảy ra không? Quách gia ngài cả đời trong sạch, chuyện lúc này đây là bất hạnh ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngài muốn hai gia tộc cứ như vậy rạn nứt, làm cho bọn họ thừa dịp nước đục thả câu, đây là điều ngài muốn sao?"
Lời này nói vô cùng bình tĩnh, khiến mọi người trong phòng bất chợt ngẩn ra.
Tề Quốc Công thở dài một hơi, chính lúc này, Trần phu nhân trong lòng xuất hiện một ý niệm, bà đột nhiên đứng lên, thất tha thất thểu đi tới trước mặt Quách phu nhân, kinh ngạc nhìn bà, vẻ mặt hối hận, nói: "Thông gia, đều là sai lầm của ta, không cần vì ta thất lễ mà tùy tiện nói ra hai chữ cùng cách, Băng Băng yêu thương Quách Diễn cỡ nào. Chuyện này chúng ta đều thấy rõ, hai năm nay Băng Băng đã nỗ lực biết bao nhiêu, trước kia nó không thích miễn cưỡng bản thân, chúng ta luôn sủng nó, yêu thương nó, che chở cho nó, nhưng khi gả vào Quách gia, nhất cử nhất động đều của nó đều muốn làm Quách Diễn được vui, đều vì lợi ích của mỗi một người trong Quách gia. Trước đó vài ngày Băng Băng đã nói với chúng ta, Quách gia nhận một tiểu thiếu gia về nuôi, mời một sư phụ về dạy võ, thậm chí còn muốn mời đệ đệ Trần Hàn Hiên dạy dỗ, Băng Băng lao tâm khổ tứ như vậy, chẳng lẽ các người đều làm như không thấy sao? Băng Băng nghiêm cẩn muốn làm một người con dâu tốt, vì sao các người không chịu cảm thông cho nó? Chẳng lẽ Nạp Lan Tuyết thật sự tốt đến mức các người không nhìn thấy điểm tốt ở nữ nhi của ta sao?"
Lí Vị Ương thở dài một hơi, lúc này Trần phu nhân đã không còn là quý phu nhân là vừa rồi đến cửa vấn tội nữa, bà hiện tại là một người mẹ khóc không thành tiếng vì thương con, cảnh tượng như vậy quả thực làm cho người ta không thể không động lòng, ngay cả Lí Vị Ương ý chí sắt đá cũng phải cảm động. Chẳng qua mọi chuyện xảy ra hôm nay, Trần Băng Băng cũng có trách nhiệm, nếu như nàng không biết mọi chuyện, còn có thể nói là nàng vô tội, nhưng rõ ràng Băng Băng đã biết chuyện, còn ra tay độc ác với Nạp Lan Tuyết như vậy, thật sự đã làm quá phận. Nếu không phải vậy, Quách Diễn cũng không quyết liệt với nàng như thế, hắn còn tình nguyện lấy tính mạng của mình để đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Quách phu nhân rất hiểu con trai mình, từ lúc Quách Diễn quyết định làm như vậy, bà đã hiểu rõ, hắn không có ý muốn cùng Trần Băng Băng gương vỡ lại lành. Nghĩ đến Nạp Lan Tuyết... Quách phu nhân nhìn Trần phu nhân, lắc đầu nói: "Thật có lỗi, phu nhân, chuyện này chỉ sợ là khó có thể vãn hồi."
Trần Hàn Hiên đột nhiên biến sắc, tức giận nói: " Quách gia các người, thật sự là điên cả rồi! Các người có biết làm như vậy sẽ xảy ra hậu quả gì không?"
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Trần Hàn Hiên, mở miệng nói: "Trần công tử, nơi này đều là trưởng bối, không có chỗ để công tử nói chuyện, mời công tử im lặng cho, còn thêm chuyện lần trước, chúng ta còn chưa nói rõ ràng đâu."
Trần Hàn Hiên nheo mắt, hắn nhìn Lí Vị Ương, giọng nói đông lạnh: "Tiểu thư nói gì, ta không phải đã..."
Hắn còn chưa nói hết, đã nghe thấy Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng vậy, Trần công tử đã hủy đi cánh tay phải, nhưng tay trái công tử bây giờ vẫn có thể dùng kiếm, còn Ngũ ca của ta thì sao, hắn cũng giống công tử sao? Hắn đời này đều không thể cầm nổi đao kiếm, công tử phải bù đắp lại cho ngũ ca ta như thế nào?"
Bên cạnh Trần Huyền Hoa hai gò má hơi run rẩy, nội tâm đè nén cảm xúc mãnh liệt như thủy triều, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, ảm đạm nói: "Ta biết chuyện này đều là Hàn Hiên không đúng, là hắn quá mức sơ ý, nên để cho người khác lợi dụng cơ hội hạ độc, hơn nữa hắn lại là đứa nhỏ quật cường, không hiểu đạo lý, cho nên lần trước ta mới dẫn hắn tới cửa, hi vọng có thể hóa giải oán hận cùng bất bình trong lòng các người, nhưng ta thật không ngờ, vì những oán hận đó mà các ngươi đã đem tất cả đổ lên người trưởng tỷ ta."
Lí Vị Ương lắc đầu, ngữ khí bình thản nói: "Nhị tẩu đã làm chuyện gì, trong lòng nhị tẩu hiểu rất rõ, Quách gia có phải vì chuyện của Trần Hàn Hiên mà giận chó đánh mèo hay không? Nếu thật sự như thế, từ lúc vừa mới xảy ra chuyện, nhị tẩu đã không có cách nào sống yên ổn được ở Quách gia, nhưng chúng ta luôn đối đãi với nhị tẩu trước sau như một, chưa bao giờ có nửa điểm có lỗi với tẩu ấy. Về nguyên nhân nhị tẩu tự sát, các ngươi có thể trở về hỏi nhị tẩu một câu, xem rốt cuộc nhị tẩu đã làm những gì với Nạp Lan cô nương, làm gì đối với nhị ca, làm gì đối với Quách gia."
Nghe Lí Vị Ương nói mấy câu kỳ quái, sắc mặt Trần Linh biến đổi, hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần phu nhân, mà Trần phu nhân cũng không hiểu, Lí Vị Ương vì sao lại như vậy? Trần phu nhân tiến lên một bước, nói: "Quách tiểu thư, mời tiểu thư nói rõ ràng."
Con người gian ngoan không linh hoạt như vậy, trong con ngươi Lí Vị Ương thoáng chốc xuất hiện một tia chán ghét, sau đó trấn tĩnh ngay lại, nói: "Rất nhiều chuyện không có cách nào nói rõ, các người chỉ cần biết rằng, Quách gia chúng ta không làm gì có lỗi với nhị tẩu, nhị tẩu thắt cổ chẳng phải bởi vì chúng ta bức bách nàng ấy, cũng không phải bởi vì nhị ca muốn từ hôn với nàng, nguyên nhân quan trọng nhất là vì nội tâm nhị tẩu cảm thấy áy náy. Một người nếu không làm việc gì sai,thì cần gì phải áy náy như vậy, có lẽ hỏi nhị tẩu cũng không có kết quả, các người đại khái có thể hỏi người bên cạnh nàng là nha đầu Phúc Nhi, xem nhị tẩu kết quả là bị người nào xúi giục, đi làm những chuyện không có cách nào cứu vãn như vậy."
Lí Vị Ương đã sớm nghi ngờ Phúc Nhi, nhưng Trần Băng Băng từ đầu tới cuối đều che chở Phúc Nhi, cho nên mới dẫn đến tình trạng này, Lí Vị Ương thật sự muốn biết, người Trần gia cuối cùng sẽ xử lý như thế nào.
Mọi người nghe đến đó, bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng, Trần Thượng Thư cùng Tề Quốc Công liếc mắt nhìn nhau, lập tức, Trần Linh mở miệng nói: "Được, chuyện này chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, Quách tiểu thư, nếu hôm nay tiểu thư có nửa câu nói dối..."
Lí Vị Ương lông mày dựng thẳng, cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu Quách Gia ta hôm nay có nửa câu nói dối, ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không có chỗ chôn, trọn đời không được siêu sinh."
Quách phu nhân nghe thấy thế, vội vàng dậm chân nói: " Nha đầu ngốc này, vì sao phải nói ra lời thề ác độc như vậy."
Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Nếu không làm như thế, Thượng Thư đại nhân làm sao có thể tin tưởng Gia nhi đây."
Trần Linh cắn chặt răng, không cần phải nhiều lời nữa, phân phó người bên cạnh, nói: "Chúng ta trở về, hỏi lại tất cả cho rõ ràng." Nói xong, hắn đã bước nhanh ra ngoài, Trần phu nhân cũng vội vàng lau nước mắt bước theo. Trần Huyền Hoa đầy mặt hàn sương, Trần Hàn Hiên hừ lạnh một tiếng, một trước một sau rời đi.
Tề Quốc Công nhìn theo bóng lưng người Trần gia rời đi, lắc đầu nói: " Liên minh hai nhà Quách Trần, xem như triệt để xong rồi."
Trần Lưu công chúa liếc mắt nhìn con trai, không khỏi ảm đạm, thở dài một hơi, nói: "Cái gọi là tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương. Chúng ta làm trưởng bối, lúc trước không kiên trì với lập trường của bản thân, cố chấp chia rẽ một đôi tình nhân, cho nên hiện thời, oán hận đã càng kết càng sâu, chúng ta đều là người thân của Diễn nhi, nhưng lại không có cách nào giúp hắn, thậm chí chỉ có thể nhìn người trẻ tuổi huyết lệ chảy xuống, bỏ mặc tính mạng của bản thân, thật sự là rất hổ thẹn!"
Mọi người nhìn nhau, thấy được trong mắt nhau đều là hối hận cùng áy náy, Quách phu nhân càng là lòng đau như dao cắt: "Chuyện này đến đây là đủ, ta sẽ không để Trần Băng Băng vào cửa lần nữa, chuyện giữa hai nhà chúng ta, hẳn nên để các trưởng bối giải quyết, về phần bọn họ muốn thế nào thì mặc kệ bọn họ, ta chỉ hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện đáng tiếc như hôm nay, đến mức không thể quay đầu, cảnh còn người mất, hối hận không kịp!"
Quách phu nhân nói như vậy, Tề Quốc Công đã hiểu ra tâm tư của Quách phu nhân, hắn thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Quách phu nhân, nói: "Phu nhân, những chuyện này đều không thể trách nàng, có lẽ ông trời muốn trêu người."
Lí Vị Ương thấy Quách phu nhân hai mắt đẫm lệ nhìn quanh mông lung, không khỏi lắc đầu, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Sau khi được Nạp Lan Tuyết tỉ mỉ chăm sóc, Quách Diễn cuối cùng cũng mở được mắt, cổ họng khục khặc phát ra âm thanh, tuy rằng âm thanh hắn phát ra lúc đầu không rõ ràng, nhưng đúng là hắn vẫn còn sống. Hơn nữa, dần dần có thể miễn cưỡng đi lại, tuy rằng mỗi một bước đi đều phải cố gắng hết sức. Cuối cùng, hắn cũng được tháo băng, vết thương trước ngực đã bắt đầu kết vảy, từng chút từng chút khỏi hẳn.
Nạp Lan Tuyết thân thể cũng bình phục, nhưng vết thương trên mặt nàng đã để lại một vết sẹo đáng sợ, nhất là phía mặt bên phải, có hai vết sẹo dài, suốt đời không thể khỏi hẳn, vết sẹo như bóng với hình, lúc nào cũng nhắc nhở nàng, dung nhan của nàng đã bị hủy.
Hiện thời người Quách gia đã có thể thành thật đối diện với Nạp Lan Tuyết, Quách phu nhân luôn cam đoan với nàng, Trần Băng Băng không còn là chướng ngại ngăn cản nàng và Quách Diễn nữa, chỉ cần Nạp Lan Tuyết đồng ý, nàng có thể ở lại bên cạnh Quách Diễn. Nhưng Nạp Lan Tuyết lại không nghĩ như vậy, ngay cả Quách Diễn vẫn yêu nàng như trước, nhưng nàng cũng tự biết xấu hổ, làm sao có thể tiếp tục nhận tình yêu thương của hắn, mỗi khi tỉnh mộng giữa đêm khuya, nàng rõ ràng ý thức được, khuôn mặt nàng đã bị hủy. Cho nên nàng tình nguyện giữ lại khoảng thời gian trước kia như một ký ức đẹp, thái độ nàng đối với Quách Diễn hiện thời vô cùng lãnh đạm, giống như là bằng hữu bình thường.
Buổi trưa, Húc Vương Nguyên Liệt nhẹ nhàng đi vào tiểu viện, hai tỳ nữ đang ngồi trên bậc thềm ở tận cùng hành lang, nhỏ giọng nói chuyện, thấy hắn xuất hiện, hai người cả kinh, Triệu Nguyệt nhìn thấy, lập tức dùng tay ra hiệu, hai tỳ nữ lặng lẽ cười, đồng thời cúi thấp đầu xuống đi. Nguyên Liệt xốc mành bước vào trong phòng.
Trong phòng, một nữ tử ngồi ở bên giường, mái tóc đen dài giống thác nước buông xuống, nàng nhắm mắt lại, dường như là đang lắng nghe tiếng tiêu ngoài cửa sổ. Nguyên Liệt đi vào, bước chân rất nhẹ, ánh mặt trời ban trưa chiếu trên khuôn mặt Lí Vị Ương, khiến cho lông mi cùng chiếc mũi của nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt nàng có vẻ bình tĩnh mà nhu hòa, làm cho người ta không khỏi động lòng.
Nguyên Liệt ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trở nên vô cùng mềm mại, Lí Vị Ương đột nhiên chuyển mắt, nhìn thấy Nguyên Liệt, vẻ mặt có chút lo lắng, nói: "Ta bảo chàng đi điều tra, chàng đã làm xong rồi sao?"
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nói: "Đúng vậy, ta đã điều tra xong. Trong mật thư này ghi lại tất cả những gì nàng cần, nhưng nàng thực sự muốn nhìn sao?"
Lí Vị Ương nhìn hắn, vẻ mặt nhất thời cứng lại, ánh mặt trời như sương, chiếu lên khuôn mặt thanh nhã của Lí Vị Ương, mỗi đường nét trên mặt nàng càng trở nên sáng ngời, chẳng qua lúc này, khóe mắt nàng lại ẩn chứa sự phức tạp không nói rõ.
Nguyên Liệt mỉm cười, con ngươi màu hổ phách càng làm rung động lòng người, xinh đẹp vô cùng, khi hắn nhìn Lí Vị Ương lại có chút thương tiếc, còn chưa nói gì, cánh tay đã dang rộng ra, ôm chặt lấy nàng.
Cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng đặt trên bờ vai nàng, có thể cảm giác hơi thở của hắn dừng trên mái tóc, Lí Vị Ương hưởng thụ quan tâm cùng ấm áp, lẩm bẩm nói: "Vì sao lại nói ta không muốn nhìn đây?"
Nguyên Liệt nhướng mày, môi rời khỏi tóc nàng, nói: "Không có gì, chỉ là cảm giác mà thôi."
Lí Vị Ương môi giật giật, dường như muốn nói gì, nhưng rốt cục lại không nói ra được.
"Đối với ta, ta tình nguyện thấy nàng sống tốt, không tranh cãi với nhau, không mỏi mệt hao tổn tinh thần, ta sẽ cho nàng có một khoảng trời riêng, để nàng không phải cô đơn, không phải khổ sở, không cần cần phải suy nghĩ gì cả, có được không?"
Lí Vị Ương nhìn hắn, mỉm cười nói: "Nhưng đôi khi, ta không thích trốn tránh sau lưng người khác, ta cần gì, sẽ đích thân lấy về."
Nguyên Liệt không trả lời, hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng, rất nhiều lần hắn đã nghiêm cẩn nhìn nàng như thế. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã nói với bản thân, nhất định phải bảo hộ người trước mắt này, để nàng được vui vẻ, để nàng được thả lỏng, để nàng không cần phải lo lắng, không phải cô đơn. Hắn nhẹ giọng nói: "Cho nên ta mới đem mật báo này mang đến, có nhìn hay không, quyền quyết định là ở nàng." Nói xong hắn đã cầm một tờ giấy mỏng, nhét vào tay Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương nắm chặt lá thư, nhẹ nhàng thở dài. Nguyên Liệt khuôn mặt vì khuất bóng nên không thấy rõ, chỉ thấy đôi màu hổ phách của hắn, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, rất nhanh chóng hắn thu liễm lại, tươi cười như trước, tỏa ra một loại sắc thái mê ly, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng nghe tiếng tiêu này, hay đến cỡ nào."
Lí Vị Ương buông mắt, lát sau mới nhìn lên, ánh mắt yên tĩnh, nói: "Đó là tiếng tiêu của nhị ca."
Nguyên Liệt nhìn thần sắc Lí Vị Ương, trong lòng rung động, nói: "Xem ra hắn thật sự yêu Nạp Lan Tuyết."
Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Trên đời này, mỗi người đều có tình nhân quyến luyến, bọn họ bị chia rẽ lâu như vậy, vốn có thể ở cùng nhau, đáng tiếc, khuôn mặt Nạp Lan cô nương vĩnh viễn không có khả năng khôi phục, nhưng tình cảm với nàng nhị ca vẫn luôn giữ trong lòng."
Nguyên Liệt mỉm cười, nói: "Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không chút do dự mang theo nàng xa chạy cao bay."
Trong mắt người ngoài, hắn là người hỉ nộ vô thường, Vương gia quyền cao chức trọng, nhưng đứng trước mặt nàng, hắn đơn thuần là một nam nhân yêu thương nàng. Lí Vị Ương nở nụ cười, lắc đầu, nói: "Quách Diễn vĩnh viễn không thể bỏ lại gia tộc, ngay cả hắn biết mình có lỗi với Nạp Lan Tuyết, nhưng cho tới hôm nay hắn cũng chưa nói với Nạp Lan Tuyết chuyện gì, thậm chí còn không nói muốn cùng nàng gương vỡ lại lành. Đây là Quách Diễn, Quách gia nhị công tử, chàng có thể cảm thấy hắn yếu đuối, nhưng ta lại không thể không kính nể hắn, không phải ai cũng có thể đè nén tình cảm của bản thân được như vậy."
Đè nén tình cảm của bản thân, chuyện này cũng không phải là chuyện tốt, ngay cả nữ nhân mình yêu thương nhất cũng không thể bảo hộ, vậy không đáng làm nam nhân. Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, lại ôm chặt Lí Vị Ương, bật cười nói: "Cho nên hắn mới là kẻ ngốc nhất trên đời này, chúng ta không cần học theo hắn, nên chuẩn bị hôn lễ thật tốt."
------ lời ngoài mặt ------
Ta muốn đem nữ chủ gả đi ra ngoài, ân, nắm tay.
Cảm thấy này mấy chương và tiết nghẹn khuất hài giấy, có thể qua hai ngày qua xem liền phản công ╭(╯3╰)╮
Quách phu nhân sửng sốt, lập tức nhìn về phía Lí Vị Ương. Lí Vị Ương lặng im một lát, mới nhẹ giọng nói: "Đưa vào đi."
Tỳ nữ lên tiếng, sau đó hai người cung kính nâng một chiếc hộp màu đỏ vào phòng. Lí Vị Ương liếc mắt nhìn chiếc hộp, nói với Quách phu nhân: "Mẫu thân, nhị tẩu đưa tới loại nấm linh chi trăm năm vô cùng hiếm có, Gia nhi từng nghe người ta nói, loại nấm linh chi trăm năm cùng nhân sâm ngàn năm có thể cứu sống được mạng người." Lập tức nàng hỏi nha đầu kia: "Nhị tẩu có nói thứ này là đưa cho ai không?"
Tỳ nữ cung kính hồi đáp: "Bẩm tiểu thư, người Trần gia chỉ để lại lễ vật rồi đi, không nói là đến tặng cho ai."
Trước kia Quách Diễn làm đã đoạn tuyệt quan hệ với Trần Băng Băng, nàng lúc này lại đưa nấm linh chi đến, là để tạ lỗi với Nạp Lan Tuyết, hay là tâm niệm đối với Quách Diễn vẫn còn chưa buông? Chuyện này chỉ sợ chính nàng mới biết được. Quách phu nhân nhìn Quách Diễn đang nằm trên giường, thở dài một hơi, nói: "Theo con thì chuyện này chúng ta nên làm gì bây giờ đây? Chúng ta có thể tin tưởng Băng Băng được hay không?"
Lí Vị Ương cười nhẹ, nói: "Nhị tẩu có đôi lúc làm ra chuyện hồ đồ, nhưng cũng là nhân chi thường tình, nấm linh chi này là đưa tới cứu người, chúng ta không thể bỏ đi được, đương nhiên sẽ để người bệnh dùng."
Quách phu nhân nhíu mày, nói: "Đại phu đã nói, thương thế của Diễn nhi không có cách nào chữa khỏi, mạng sống chỉ tính được từng ngày, ngay cả nấm linh chi cũng không thể cứu được tính mạng, con đem nấm linh chi làm thuốc để Nạp Lan cô nương dùng đi."
Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân, ánh mắt có chút giật mình, mở miệng nói: "Mẫu thân, nhị ca..."
Quách phu nhân lắc l đầu, ánh mắt khó giữ được kiên trì, nói: "Nấm linh chi đối với nhị ca con không có tác dụng, nhưng đối với Nạp Lan cô nương có thể sẽ cứu được mạng sống, cho nên mẫu thân mới nói con đem nấm linh chi đến chỗ nàng ấy. Nếu như nhị ca con lúc này có thể tỉnh lại, hắn cũng sẽ làm như vậy, là do chúng ta có lỗi với người ta trước, mẫu thân không thể để Diễn nhi không yên lòng vì nợ, Gia nhi, con nói mẫu thân làm đúng không?"
Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân, thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của bà đầy vẻ ưu sầu, lông mi cũng dính đầy nước mắt, khe khẽ thở dài một hơi, nói: "Mẫu thân nói đúng lắm, nữ nhi sẽ sai người đi làm." Nói xong nàng phân phó Triệu Nguyệt đem nấm cỏ linh chi đưa đến chỗ Nạp Lan Tuyết.
Trần gia đưa đến nấm linh chi trăm năm chỉ có một cây, hiệu quả hiển nhiên rõ rệt, sáng sớm ngày thứ ba, Nạp Lan Tuyết đã tỉnh lại. Lí Vị Ương đi thăm nàng, Nạp Lan Tuyết vẫn nằm trên giường, giọng nói mỏng manh: "Ta lại đem đến phiền toái cho Quách gia phải không?"
Lí Vị Ương nở nụ cười, bên trong tươi cười có vài phần phức tạp chính nàng cũng không rõ, trước mắt chuyện này, nàng luôn cảm thấy rất kỳ quái, dường như có một bàn tay điều khiển tất cả mọi chuyện. Không chỉ là Nạp Lan Tuyết, Quách Diễn, bản thân nàng, còn cả mỗi một người trong Quách gia, dường như đều là quân cờ nằm trong kế hoạch của kẻ giấu mặt kia. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nạp Lan Tuyết, Lí Vị Ương không muốn nói thêm cái gì, giọng nói mềm nhẹ: "Mẫu thân đã dặn dò, nói ta nhất định phải chăm sóc thật tốt cho Nạp Lan cô nương, chờ cô nương khỏi hẳn, sẽ đưa cô nương trở về."
Nạp Lan Tuyết lắc đầu, nói: "Là bản thân ta quá mức tùy hứng, vừa rời khỏi Đại Đô liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, có thể thấy được người Bùi gia không chịu dễ dàng buông tha ta. Nếu ta sớm nghe Quách tiểu thư khuyên bảo, tiếp tục ở lại Đại Đô, có lẽ..." Nói xong, tay nàng xoa xoa lên hai gò má.
Lí Vị Ương thấy cảnh tượng như vậy, liền hiểu Nạp Lan Tuyết sớm biết khuôn mặt của nàng đã bị hủy, liền an ủi nàng, nói: "Nạp Lan cô nương là một danh y, tất nhiên biết vết sẹo muốn khỏi hẳn cũng phải qua một năm rưỡi, nói không chừng qua mấy ngày nữa dung mạo của Nạp Lan cô nương..."
Nạp Lan Tuyết bật cười, nói: "Dung mạo như thế nào, ta cũng không để ý, cái gọi là nữ nhân may mắn vì dung mạo, hiện tại ta còn gì để nhận may mắn đây?" Nàng nói xong, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ cô đơn nói không nên lời.
Lí Vị Ương trong lòng rung động, nhìn nàng nói: "Nạp Lan cô nương, đối với việc chữa trị vết thương do kiếm gây ra, cô nương có tự tin không?"
Nạp Lan Tuyết trong ánh mắt lộ ra nghi hoặc, nói: "Không biết theo lời Quách tiểu thư nói, vết thương do kiếm là bị thương ở chỗ nào?"
Lí Vị Ương cắn chặt răng, những đại phu bọn họ mời đến đều nói Quách Diễn không thể cứu sống được, tính mạng chỉ được tính từng ngày, kiếm trên ngực hắn đã được rút ra, nhưng miệng vết thương đã thối rữa, nếu như không kịp thời chữa trị, chỉ sợ Quách Diễn sẽ sớm mất mạng. Lí Vị Ương đối với Quách Diễn không có mấy cảm tình, ngược lại có vài phần bất mãn, nhưng nàng không muốn chính mắt thấy một đôi tình nhân Quách Diễn cùng Nạp Lan Tuyết có tình cảm nhưng lại vĩnh viễn chia xa, nàng trầm tư một lát, mở miệng nói: "Nạp Lan cô nương, cô nương hiện tại đang có bệnh, chờ thêm hai ngày nữa ta sẽ nói tiếp vấn đề này với cô nương." Hi vọng Quách Diễn có thể vượt qua thêm được hai ngày.
Lí Vị Ương nghĩ như vậy, sau đó đứng lên, Nạp Lan Tuyết đột nhiên giữ tay nàng lại, Lí Vị Ương chấn động: "Nạp Lan cô nương, cô nương còn có gì muốn nói sao?"
Nạp Lan Tuyết yên lặng nhìn Lí Vị Ương, đôi mắt nàng trong suốt, cơ hồ muốn nhìn sâu vào trong lòng Lí Vị Ương. Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, Lí Vị Ương cười khổ, nói: "Cô nương quả thực rất thông minh, người bị thương là nhị ca của ta, hơn nữa kiếm đâm trúng ngực, các đại phu đều nói mệnh hắn không còn dài nữa. Nạp Lan cô nương, cô nương có muốn đi gặp hắn lần cuối cùng không?"
Nạp Lan Tuyết trong phút chốc sắc mặt thay đổi, gắt gao nắm chặt tay nàng, nói: "Đưa ta đến chỗ hắn."
Lí Vị Ương khó xử nhìn Nạp Lan Tuyết, Nạp Lan Tuyết vội vàng nói: "Thân thể ta như thế nào ta hiểu rất rõ, chẳng qua nhất thời không chống đỡ nổi nên mới hôn mê bất tỉnh, có nấm linh chi trị liệu ta cũng sẽ khỏe nhanh thôi, không có gì trở ngại. Tiểu thư cứ yên tâm, trước tiên hãy đưa ta đi thăm Quách Diễn đã."
Lí Vị Ương gật đầu, sai tỳ nữ thay quần áo cho nàng, sau đó phân phó người đỡ Nạp Lan Tuyết đến phòng Quách Diễn. Nạp Lan Tuyết mỗi một bước đi thân thể dường như lay động, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán túa ra, nhưng nàng vẫn không nói một lời nào, cắn chặt răng, gắt gao cầm tay tỳ nữ, từng bước một di chuyển về phía trước.
Lí Vị Ương nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng vô cùng cảm khái, là dạng cảm tình như thế nào, mới có thể làm cho người ta đau xót đến như vậy? Hôm qua đại phu còn nói Nạp Lan Tuyết ít nhất phải một tháng nữa mới rời được khỏi giường, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Tuyết đã có thể đứng lên, để làm được điều này cần phải có ý chí rất lớn.
Bởi vì thương thế của Quách Diễn quá nặng không chữa trị được, toàn bộ Quách gia đều ngồi thất thần ở bên ngoài, bọn họ lẳng lặng chờ đợi, cũng không ai ngờ được là Nạp Lan Tuyết lại xuất hiện ở nơi này. Thời điểm nhìn thấy nàng, sắc mặt mọi người đều biến đổi, Trần Lưu công chúa lẩm bẩm, nói: "Nạp Lan cô nương, đây là..." Chuyện xảy ra ngày đó, mọi người đều biết chân tướng, Nạp Lan Tuyết chính là vị hôn thê từng bị Quách Diễn vứt bỏ.
Tề Quốc Công sắc mặt vừa động, hắn nhìn Nạp Lan Tuyết nói: "Nạp Lan cô nương, cô nương tới gặp Diễn nhi lần cuối sao?"
Nạp Lan Tuyết cắn răng, nói: "Tề Quốc Công, ta là một đại phu, nếu như có một tia hi vọng cuối cùng, ta sẽ không buông tay, xin cho ta gặp hắn một lần."
Tề Quốc Công cùng Quách phu nhân liếc nhìn nhau, Quách phu nhân toát ra ánh mắt khẩn cầu, Tề Quốc Công mới gật đầu, nói: "Cô nương vào đi, nhưng hiện tại thân thể cô nương cũng không tốt lắm, nên cẩn thận một chút."
Nạp Lan Tuyết cùng tỳ nữ bước vào trong phòng. Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương, vẻ mặt trách cứ, nói: "Hài tử ngốc, mẫu thân biết con nóng vội vì thương thế của Diễn nhi, nhưng Nạp Lan cô nương bản thân cũng đang bị thương rất nặng —— nếu vạn nhất xảy ra chuyện gì, khổ tâm của chúng ta chẳng phải uổng phí hay sao."
Lí Vị Ương thở dài một tiếng, nói: "Mẫu thân, nếu nhị ca còn một chút hi vọng, Nạp Lan Tuyết dĩ nhiên sẽ nỗ lực cứu sống, nếu không cứu được, nàng cũng có thể nhìn thấy nhị ca lần cuối cùng. Nếu chúng ta gạt nàng, bí mật đưa nàng về cố hương, sau này có một ngày nàng biết được sự thật, không chừng còn oán hận chúng ta quá nhẫn tâm."
Quách phu nhân nghe xong những lời này, nước mắt rơi ướt vạt áo. Tề Quốc Công ôm lấy vai Quách phu nhân, ôn nhu nói: "Phu nhân không cần khổ sở, đây cũng là số mệnh của Diễn nhi." Kỳ thực Tề Quốc Công trong lòng nhất khó chịu, năm đó hắn đã không kiên quyết từ chối hôn sự cùng Trần gia, tuy hắn cũng biết nếu cự tuyệt Trần gia, Quách gia sẽ gặp phải nhiều phiền toái, nhưng hiện tại chính mắt đứa con thứ hai mà mình thương yêu nhất nằm hấp hối trên giường, Tề Quốc Công lúc này hối hận cũng không kịp.
Quách phu nhân rốt cuộc nhịn không được, gục vào lòng Tề Quốc Công, lớn tiếng khóc.
Trần Lưu công chúa nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, Giang thị vội vàng đưa khăn tay cho bà, ôn nhu an ủi: "Tổ mẫu, thân thể người không tốt, không nên quá đau lòng, nói không chừng nhị đệ còn có cơ hội cứu sống." Trần Lưu công chúa mắt đầy nước nhìn chằm chằm vào cửa phòng. Giờ phút này ánh mắt mọi người đều gắt gao nhìn về phía cửa, sợ Nạp Lan Tuyết đi ra, nói cho mọi người là một tin xấu.
Nửa nén hương sau, Nạp Lan Tuyết được tỳ nữ đưa ra ngoài, nàng nhìn mọi người, ánh mắt chậm chạp, mở miệng nói: "Quách Diễn vẫn có thể cứu chữa được, nhưng nhất định phải dựa theo phương thuốc ta đưa mà làm."
Mọi người vừa nghe lời này, trong mắt đều toát ra vui mừng quá đỗi, nhất là Quách phu nhân, chắp hai tay thành chữ thập, liên thanh nói: "A di đà phật, Phật Tổ phù hộ." Nói xong bà đi lên, nắm chặt tay Nạp Lan Tuyết nói: "Nạp Lan cô nương, đa tạ."
Nạp Lan Tuyết cười nhẹ, sắc mặt tái nhợt, trong vẻ mặt có thêm vài phần vui mừng.
Lí Vị Ương nhìn thấy tình huống này, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quách phu nhân nếu vừa rồi vì tư lợi, đem nấm linh chi đi cứu Quách Diễn, chỉ sợ cả hai đều không sống được... Hiện thời như vậy, ngược lại là bà có thiện thiện báo. Sự thật đã chứng minh, Lí Vị Ương suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản, Quách Diễn thương thế quá nặng, thương thế của Nạp Lan Tuyết không nguy hiểm bằng hắn nên cứu Nạp Lan Tuyết trước. Trong hai tháng sau đó, Quách Diễn đều nằm ở trên giường, thường xuyên sốt cao, trước ngực quấn chi chít băng gạc, đề phòng hắn không chịu được đau đớn, Nạp Lan Tuyết còn buộc hai tay hắn ở đầu giường, để hắn không thể đụng vào vết thương, khiến thương thế càng nặng hơn. Hiện thời Nạp Lan Tuyết vẫn đang có bệnh, nàng phải cắn chặt răng, dùng hết ý chí cố gắng để mình tỉnh táo, vì Quách Diễn được tiến hành đủ loại chẩn đoán cùng chữa trị, nên giờ phút này nàng không thể gục ngã, chỉ có thể dốc hết toàn lực vào việc cứu sống Quách Diễn, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, chính là làm thế nào để Quách Diễn sống sót.
Trong suốt quá trình trị liệu, Lí Vị Ương nhìn Nạp Lan Tuyết có lúc tưởng chừng như ngã xuống, nhưng vẫn thủy chung cũng không nghỉ hầu hạ bên cạnh Quách Diễn, thậm chí còn ôm đồm thêm nhiều việc khác. Việc chăm sóc Quách Diễn vô cùng khó khăn, Quách Diễn tuy rằng bị hôn mê, nhưng lại giãy dụa rất mạnh, cho nên lúc Nạp Lan Tuyết bôi thuốc và thay băng cho hắn, thường xuyên bị hắn đánh đổ chén thuốc.
Lí Vị Ương từ đầu tới cuối chứng kiến tất cả, trong lòng vô cùng cảm khái, thương thế của Nạp Lan Tuyết nàng biết rất rõ, miệng vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, vết thương trên mặt nàng không thể ra gió, nhưng nàng vì Quách Diễn, ngày đêm không ngừng ở trong này chăm sóc cho hắn, chỉ vì nàng là một đại phu sao? Lí Vị Ương lắc đầu, nếu chỉ vì như thế, trên mặt Nạp Lan Tuyết không thể có vẻ đè nén khổ tâm như vậy, huống chi những việc nàng làm đã vượt xa những việc mà một đại phu có thể làm.
Con người lúc hôn mê bất tỉnh, thường không biết bản thân đang làm cái gì, mỗi lần đến thời điểm uống thuốc, Quách Diễn giãy dụa càng mạnh hơn, mọi người đều không có cách nào cho hắn uống thuốc, đã thấy Nạp Lan Tuyết không nói một lời cầm lấy bát thuốc, uống từng ngụm mớm vào miệng Quách Diễn, nàng làm hết sức chuyên chú, thậm chí gần như là thành kính, sợ những người này làm ảnh hưởng đến sự yên tĩnh của Quách Diễn. Lúc này trong phòng, không chỉ có có Trần Lưu công chúa, có Quách phu nhân, có Tề Quốc Công, còn có các công tử Quách gia khác, nhưng Nạp Lan Tuyết hoàn toàn không để ý. Tất cả mọi người đang nhìn nàng, nàng vẫn từng ngụm từng ngụm mớm thuốc cho Quách Diễn.
Lí Vị Ương hiểu tâm ý của nàng, nàng luôn đau khổ đè nén tình cảm đối với Quách Diễn, đau khổ khống chế tình yêu đối với Quách Diễn, nếu là Lí Vị Ương, chỉ sợ đã sớm hận Quách Diễn đến tận xương tủy. Nhưng Nạp Lan Tuyết lại vẫn yêu hắn như trước, thậm chí đến tình trạng này vẫn không buông. Nhưng ở trước mặt mọi người, Nạp Lan Tuyết chưa hề biểu lộ ra chút cảm xúc nào, đối đãi với Quách Diễn như một đại phu cố gắng làm tròn bổn phận của mình. Quách phu nhân rốt cuộc nhịn không được, bà bước nhanh ra ngoài. Sau đó những người Quách gia từng người từng người cũng lẳng lặng đi ra, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Lí Vị Ương đi đến bên cạnh Quách phu nhân, giọng nói ôn hòa: "Mẫu thân, mẫu thân không cần khổ sở như vậy, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."
Quách phu nhân thất thanh khóc lớn lên, không riêng gì Quách phu nhân, ngay cả A Lệ công chúa một mực yên lặng từ khi mọi chuyện xảy ra, lúc này cũng nhịn không được, nghẹn ngào nói: "Nạp Lan cô nương rất đáng thương, ta chưa từng thấy cô nương nào tốt như vậy."
Lí Vị Ương nhìn A Lệ công chúa, vẻ mặt phức tạp, nói: "Công chúa, Nạp Lan Tuyết là một cô nương tốt, gặp được nàng là may mắn của chúng ta, nhưng..."
Quách Trừng thở dài một hơi, nói: "Nhưng nàng ấy cùng nhị ca không có duyên phận."
A Lệ công chúa ngẩng đầu, bác bỏ nói: "Vì sao? Nhị thiếu phu nhân không phải đã rời khỏi Quách gia sao? Hơn nữa nhị thiếu gia cũng đã đoạn tuyệt với nàng, tương lai hắn không thể cưới Nạp Lan Tuyết sao?"
Quách phu nhân nghe lời nói hồn nhiên của A Lệ, mặt mang sầu lo lắc đầu, nói: "A Lệ a, công chúa thật sự là hài tử ngốc, trong các gia tộc thế gia có cuộc hôn nhân nào nói thôi liền thôi ngay được, không riêng gì công chúa ngốc, đứa nhỏ Diễn nhi cũng là kẻ ngốc. Tuy rằng hắn dùng tính mạng để đoạn tuyệt tình nghĩa với Trần Băng Băng, nhưng chuyện giữa hai nhà Quách Trần có thể kết thúc đơn giản như vậy sao?"
Trần Lưu công chúa không ngừng thở dài, Giang thị bên cạnh bà trên mặt cũng mang theo vô cùng tiếc hận. A Lệ công chúa hết nhìn trái lại nhìn phải, nàng thật sự không hiểu, cứ nghĩ Trần Băng Băng đã trở về Trần gia, thì chính là đã đoạn tuyệt quan hệ với Quách Diễn. Mối hôn sự này hẳn là đã kết thúc, vì sao bọn họ còn nói như vậy?
Quách Đôn tay nắm thành quyền đánh vào cây cột, vẻ mặt thống khổ. Tề Quốc Công không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi, như một lão tăng đang ngồi thiền, không hề phản ứng với những lời mọi người vừa nói.
Nhưng vào lúc này, lại nghe thấy bên ngoài có người chạy vào bẩm báo, nói: "Quốc công gia, người Trần gia tới."
Chuyện gì đến cũng phải đến, Tề Quốc Công thở dài một hơi, nói: "Ta đi xem." Hắn còn chưa bước tới cửa, Quách phu nhân đột nhiên nói: "Không! Chuyện này là chuyện chung của Quách gia, tất cả chúng ta đều phải đi, xem có cách nào để giải quyết vấn đề này!"
Tề Quốc Công sửng sốt, lập tức nhìn về phía thê tử của mình, trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết nên trả lời thế nào, thấy bà vẻ mặt kiên định, cuối cùng hắn gật đầu, trịnh trọng nói: "Được, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết đi."
Trong phòng khách, người Trần gia mặt như hàn sương, Trần Huyền Hoa nhìn phụ thân Trần Linh, mở miệng nói: "Phụ thân, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vẻ bề ngoài."
Trần Linh hiện thời đứng hàng lễ bộ Thượng Thư, chức quan nhị phẩm, bình thường là người vô cùng bình, nhưng chuyện này liên lụy đến con gái hắn là Trần Băng Băng, hắn không thể không tự mình đến một chuyến. Hắn liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, phẩy tay, nhàn nhạt nói: "Con không cần nhiều lời, cứ xem Tề Quốc Công giải thích chuyện này như thế nào đi." Trần phu nhân đứng bên cạnh lau nước mắt, miễn cưỡng đè nén xuống phẫn hận trong lòng.
Khi mọi người Quách gia tới, Trần Hàn Hiên luôn im lặng đột nhiên tựa ghế đứng lên, bước nhanh đến, ánh mắt sắc như đao, vẻ mặt cũn cực kì phẫn nộ: "Các người rốt cục đã làm gì đại tỷ của ta?"
Tề Quốc Công sắc mặt sửng sốt, Quách Đôn bên cạnh đã lạnh lùng tiếp lời, nói: "Làm cái gì? Phải nói là đại tỷ của ngươi đã làm gì với nhà chúng ta mới đúng."
Hắn nói xong những lời này, Tề Quốc Công lạnh lùng, nghiêm khắc nhắc nhở hắn: "Còn không im miệng! Trưởng bối đều ở đây, nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng?" Những lời này không chỉ trách cứ Quách Đôn, mà còn ngầm ý nói đến chuyện Trần Hàn Hiên vô lễ trước.
Trần Linh đương nhiên nghe hiểu ra, hắn vung tay lên nói: "Hàn Hiên, trở về chỗ ngồi!" Trần Hàn Hiên cắn răng, tay phải của hắn đã không thể dùng được nữa, cho nên luôn dùng kiếm bằng tay trái. Nguyên nhân như thế, hắn luôn nhận vì bản thân phạm sai lầm trước, không bao giờ để người Quách gia nói được gì hắn nữa, nên mới đúng lý hợp tình đứng ở chỗ này nói lý lẽ cùng người Quách gia. Nghe thấy phụ thân hừ lạnh một tiếng, trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ tợn, lại cưỡng chế đè nén xuống, lui về phía sau ba bước.
Tề Quốc Công nhìn người Trần gia, ngữ khí có vài phần lạnh như băng, hắn chậm rãi nói: "Vô sự không đăng tam bảo điện, có chuyện gì thì cứ theo đúng sự thật mà nói đi."
Trần phu nhân bỗng đứng lên, bà nhìn đối phương, hít sâu một hơi mới nói: "Có chuyện gì? Các người còn mặt mũi nào mà hỏi như vậy! Nữ nhi của ta đang êm đẹp giao cho Quách gia các người, nhưng các người lại đối đãi với Băng Băng như thế nào? Sau khi con ta trở về, cả ngày ngơ ngẩn, hỏi gì cũng không chịu nói! Ta muốn đưa nó đến Quách gia nói cho rõ ràng, nhưng nó sống chết cũng không chịu đi! Không lâu sau còn lặng lẽ lấy nấm linh chi trăm năm trong khố phòng đem đi tặng, ta phái người đi nghe ngóng mới biết được, nó dĩ nhiên là đưa tới Quách phủ! Những chuyện kỳ quái liên tiếp xảy ra làm trong lòng chúng ta nổi lên hoài nghi, Băng Băng đêm qua còn thắt cổ tự vẫn!"
Tề Quốc Công vừa nghe xong, sắc mặt trở nên rất khó coi, bật thốt lên, nói: "Hiện tại Băng Băng đang ở đâu? Tình hình thế nào rồi?"
Trần phu nhân đau xót lắc đầu, nói: "Cũng may nha đầu kịp thời phát hiện, nó được người đỡ xuống, hiện thời đang hôn mê, không ngừng nói những lời vô nghĩa, không biết đang nói cái gì."
Lí Vị Ương thở dài một hơi, hoàn hảo, Trần Băng Băng còn sống.
Quách phu nhân nghe thấy thế, một mặt kinh hãi, há mồm muốn hỏi cái gì, lại nói không ra lời, thật lâu sau, khó khăn lắm mới nói được một câu: "Cho nên, hôm nay các người tới đây là để khởi binh vấn tội?"
Trần phu nhân cắn răng nói: "Đúng vậy, chúng ta đã thống nhất ý kiến! Băng Băng con ta luôn gọi tên Quách Diễn, nó luôn muốn làm đứa con dâu tốt của Quách gia, vì sao các người lại đối đãi với nó như vậy? Không cho chúng ta một lời giải thích, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không rời đi!"
Quách phu nhân trong lòng vô cùng thống khổ, lại có thêm vài phần phẫn nộ, lo lắng, dày vò, bàng hoàng, đủ loại cảm xúc đều phát tiết trên người bà, bà lớn tiếng nói: "Các người có tư cách gì mà đến chất vấn chúng ta, lúc trước hôn sự này không phải do các ngươi ép buộc nên mới thành công sao?"
Trần phu nhân không nghĩ được, nửa điểm áy náy đối phương cũng không có, ngược lại còn truy cứu chuyện xưa, bà giận tím mặt, nói: "Phu nhân nói lời này là có ý gì?"
Lí Vị Ương bước lên phía trước, nhẹ nhàng nâng cánh tay Quách phu nhân, ôn nhu nói: "Mẫu thân, không nên tức giận, có gì cần nói, ngồi xuống chậm rãi nói cũng tốt."
Nhưng Trần phu nhân cũng đầy mặt giận dữ, giọng nói như châu ngọc cuồn cuộn tuôn ra: " Quách gia các người đều là hung thủ, là các người hại nữ nhi của ta thành ra như vậy, còn mặt mũi nào mà đến chất vấn ta?" Trần Linh bên cạnh vội giữ bà lại, thấp giọng nói: "Phu nhân, có gì muốn nói chúng ta chậm rãi nói, phu nhân vì sao phải kích động như thế?" Trần phu nhân bình thường là một quý phu nhân trấn định ôn nhu, nhưng lúc này bà bất chấp tất cả, nghĩ đến nữ nhi của mình đang nằm đó hấp hối, trong lòng bà thống khổ vô cùng.
Bà quay đầu, lấy tay đánh vào người Trần Thượng Thư, lớn tiếng trách: "Đều do chàng! Ta đã nói cửa hôn sự này với Quách gia không thể kết, chàng lại cố tình giúp đỡ nữ nhi gả vào cho bằng được. Hiện tại chàng xem, những người này lãnh khốc cỡ nào, vô tình cỡ nào! Bọn họ lại còn giả bộ không biết chuyện, nữ nhi chúng ta sinh ra cứ để cho bọn họ giẫm đạp như vậy sao? Chàng vẫn là trọng thần trong triều, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nữ nhi của mình bị người ta giày xéo như vậy? Nữ nhi của ta nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chàng!"
Trần Linh chỉ biết nhìn phu nhân đang khóc lóc om sòm, ánh mắt liếc nhìn Trần Huyền Hoa, Trần Huyền Hoa lúc này mới tỉnh mộng bước lên, thật vất vả lắm mới dỗ được mẫu thân, đưa Trần phu nhân rời khỏi Trần Linh, mà Trần phu nhân lúc này vẫn thất thanh khóc lớn: "Hôm nay nếu Quách gia các người không cho ta một lời công đạo, ta tuyệt sẽ không dễ dàng rời đi!"
Lời nói này nhắc nhở Quách phu nhân nhớ lại trước kia chưa hề xảy ra xung đột cùng Trần Băng Băng, Quách phu nhân trong lòng đau xót, lại nghĩ đến con mình nằm trên giường mấy tháng nay còn chưa tỉnh, lập tức bác bỏ, nói: "Tất cả chuyện này còn không do nữ nhi các người gây ra sao! Nam nhân trong thiên hạ rất nhiều, nữ nhi các người lại cố tình thích con ta, hắn đã sớm có vị hôn thê, nhưng các người lại dùng liên minh hai nhà Quách Trần để uy hiếp, đem nữ nhi gả vào Quách gia bằng được. Rốt cuộc ai mới là đầu sỏ gây chuyện? Ai mới là ỷ thế ức hiếp người? Ai mới là không phân tốt xấu, ai mới là chó điên cắn người?" Những lời khắc nghiệt này nếu là bình thường Quách phu nhân nhất định sẽ không bao giờ nói ra, ngay cả Lí Vị Ương cũng khiếp sợ nhìn bà, huống hồ là những người khác.
Quách phu nhân là người luôn ôn hòa, nếu Trần phu nhân trước mặt mọi người không khóc lóc om sòm, bà cũng không đến mức nói ra những lời này, Lí Vị Ương nghĩ lại tất cả, thất thời hiểu ra, Quách phu nhân mấy ngày nay vô cùng áy náy với Nạp Lan Tuyết, một cô nương như Nạp Lan Tuyết, nếu không đủ xinh đẹp, không đủ thiện lương, không đủ hiểu lòng người, không đủ ẩn nhẫn... Quách phu nhân đã không phải khó chịu như vậy.
Bà đã mất một người con dâu tốt, suýt chút nữa còn mất đi con trai, hiện thời Trần phu nhân còn tìm tới cửa, khí thế bức người chỉ trích, nói đến cùng, mối hôn sự này chẳng lẽ không đúng là Trần gia ép buộc Quách gia hay sao? Hai nhà đều sai lầm, nhưng Trần phu nhân hôm nay đến đây, lại đổ mọi tội lỗi lên người Quách gia, thật sự quá hà khắc rồi.
Trần phu nhân không dám tin, bà trừng mắt nhìn Quách phu nhân, ý thức được đối phương căn bản không muốn vãn hồi mối hôn sự này, trong mắt Trần phu nhân đột nhiên xuất hiện một tia kinh hoảng, suy nghĩ nửa ngày bà mới cúi đầu, có chút sợ hãi, nói một câu: "Quách phu nhân, bà điên rồi sao?"
Quách phu nhân cười lạnh một tiếng, đột nhiên đến gần, nhìn chằm chằm bà, phảng phất như muốn nhìn thấu Trần phu nhân, nói: "Từ đầu tới cuối, Quách gia chúng ta đã làm chuyện gì để phải xin lỗi Trần gia sao? Ta không có, Diễn nhi không có, mỗi một người trong Quách gia đều không cần phải xin lỗi nữ nhi của bà, nhưng Băng Băng đã làm gì? Nàng ta hôm nay rơi vào kết cục này, Trần phu nhân có từng hỏi qua qua nàng, kết quả nàng đã làm chuyện gì hay chưa? Chẳng lẽ đều là lỗi do Quách gia ta, nàng ta không có nửa điểm sai lầm sao? Mấy ngày nay, ta đã tìm mọi cách để tha thứ cho nàng ấy! Năm đó chính các người đã dùng liên minh giữa hai nhà để uy hiếp, ngạnh sinh sinh ép buộc con ta, từ bỏ cô nương mà hắn yêu thương, hủy hôn ước, làm một người bội bạc, nếu không phải như thế, con ta cũng không đến mức vừa mới cưới chưa được bao lâu, đã rời khỏi Đại Đô đi trấn thủ biên cương, ta đã mất đi một đứa con, hiện tại các người còn luôn miệng đến chỉ trích ta, đến cùng là ai không thể nói lý, là Quách gia chúng ta sao? Hừ, đây đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ."
Trần phu nhân cứng họng nhìn bà, lại nhìn mọi người bốn phía lặng ngắt như tờ, không khỏi yên lặng, rất nhanh lại trở nên cuồng loạn, nói: "Trần Linh, Huyền Hoa, các người vì sao không nói gì? Để bà ta làm điên đảo Trần gia, kiêu ngạo chửi mắng Trần gia chúng ta như vậy hay sao!"
Quách phu nhân nghe thấy vậy, lặng im nhìn Trần phu nhân, nói: "Bởi vì hai nhà chúng ta tạo thành bi kịch, đã ở ngay trước mắt."
Trần phu nhân hơi rung động, dùng toàn bộ khí lực phản bác đối phương, nói: "Bà nói cái gì mất đi một đứa con? Hắn đang êm đẹp ở biên cảnh, mà nữ nhi của ta hiện tại đang nằm một chỗ, nói không chừng còn sẽ..." Bà nhìn đối phương, hai chữ tử tự ở trong miệng không nói nên lời, chung quy cắn chặt răng, run giọng nói: "Hôn sự này chẳng lẽ không phải Quách gia các người cũng đáp ứng sao?"
Quách phu nhân lạnh lùng cười, nói: "Đúng vậy, cho nên hai nhà chúng ta đều có tội, chúng ta chia rẽ một đôi tình nhân, cho nên hiện tại mới gặp phải tình cảnh này, đều là chúng ta gieo gió gặt bão. Nếu nói xin lỗi, Quách gia chỉ phải xin lỗi một người, là Nạp Lan cô nương mà thôi."
Trần phu nhân bỗng chốc ngồi tựa vào ghế, khiếp sợ nhìn Quách phu nhân, nói: "Chẳng lẽ bà vì một tiểu tiện nhân, cứ như vậy gạt bỏ tình nghĩa nhiều năm giữa hai nhà chúng ta?"
Quách phu nhân sắc mặt trắng bệch, giọng nói càng thêm lạnh như băng: "Trần phu nhân, mời phu nhân cân nhắc lời nói, không cần làm bẩn danh dự trăm năm của Trần gia!"
Trần phu nhân cắn răng nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Nạp Lan cô nương kia là cái gì? Nàng ta có cái gì mà so sánh với nữ nhi của ta?"
Lí Vị Ương nghe thấy vậy, trong lòng cười lạnh, người Trần gia có lẽ cao quý, khinh thường Nạp Lan Tuyết xuất thân tầm thường, cho nên bọn họ cảm thấy Quách Diễn vốn phải thuộc về Trần Băng Băng, Nạp Lan Tuyết chính là đáng chết, cho nên nàng mất đi nhân duyên, mất đi sinh mệnh đều là gieo gió gặt bão, cùng Trần Băng Băng không có quan hệ gì, suy nghĩ như vậy thật sự quá cường đạo, thế nên Trần phu nhân mới không chút do dự mà nói như vậy.
Tề Quốc Công mở miệng nói: "Trần Thượng Thư, chuyện này ta tạm thời không có tâm tình thảo luận cùng ngài. Về phần Băng Băng..." Hắn nhìn Trần Linh, ánh mắt xin lỗi, nói: "Mối hôn sự này, sợ là sẽ phải từ bỏ, ta sẽ thay Diễn nhi viết một phong thư cùng cách (ly hôn), tự mình đưa đến Trần gia."
Trần phu nhân nghe thế, chẳng lẽ những gì bà vất vả làm cho nữ nhi hiện tại bị hỏng mất, dáng vẻ yếu ớt, nước mắt không ngừng chảy xuống, bà lớn tiếng nói: "Các người vì sao phải nhẫn tâm như vậy? Nữ nhi của ta có chỗ nào không tốt? Còn muốn cùng cách nữ nhi của ta?"
Kỳ thực Trần Băng Băng sở tác sở vi như vậy, Quách gia muốn bỏ nàng, cũng không có gì không đúng, nhưng Tề Quốc Công không muốn làm náo loạn mọi chuyện, cũng không muốn khiến cho Trần Băng Băng không còn đường để đi, nếu cùng cách, dựa vào quyền thế của Trần gia, tương lai nàng vẫn có thể tìm được gia môn tốt gả vào, cũng không đến mức chậm trễ hôn nhân của nàng.
Trần Thượng Thư ánh mắt lạnh như băng nhìn Tề Quốc Công, vừa rồi phu nhân hắn náo loạn thế nào, hắn cũng không hề ngăn cản, trong lòng thầm ủng hộ Trần phu nhân, tuy rằng Nạp Lan cô nương thân thế vô cùng đáng thương, tình cảm cũng nhiều sóng gió, nhưng gia tộc là gia tộc, lợi ích là lợi ích, liên minh giữa hai nhà Quách Trần, không riêng gì quan hệ với Quách gia, cũng quan hệ với toàn bộ triều chính, hắn tuyệt đối không muốn chỉ vì một nữ tử, lại làm cho liên minh hai giữa hai đại gia tộc sụp đổ.
Hắn chậm rãi nói: "Quách huynh, ta hi vọng ngài có thể thận trọng lo lắng việc này, nếu như ngài thật sự làm như vậy, có vãn hồi được tất cả mọi chuyện đã xảy ra không? Quách gia ngài cả đời trong sạch, chuyện lúc này đây là bất hạnh ngoài ý muốn, chẳng lẽ ngài muốn hai gia tộc cứ như vậy rạn nứt, làm cho bọn họ thừa dịp nước đục thả câu, đây là điều ngài muốn sao?"
Lời này nói vô cùng bình tĩnh, khiến mọi người trong phòng bất chợt ngẩn ra.
Tề Quốc Công thở dài một hơi, chính lúc này, Trần phu nhân trong lòng xuất hiện một ý niệm, bà đột nhiên đứng lên, thất tha thất thểu đi tới trước mặt Quách phu nhân, kinh ngạc nhìn bà, vẻ mặt hối hận, nói: "Thông gia, đều là sai lầm của ta, không cần vì ta thất lễ mà tùy tiện nói ra hai chữ cùng cách, Băng Băng yêu thương Quách Diễn cỡ nào. Chuyện này chúng ta đều thấy rõ, hai năm nay Băng Băng đã nỗ lực biết bao nhiêu, trước kia nó không thích miễn cưỡng bản thân, chúng ta luôn sủng nó, yêu thương nó, che chở cho nó, nhưng khi gả vào Quách gia, nhất cử nhất động đều của nó đều muốn làm Quách Diễn được vui, đều vì lợi ích của mỗi một người trong Quách gia. Trước đó vài ngày Băng Băng đã nói với chúng ta, Quách gia nhận một tiểu thiếu gia về nuôi, mời một sư phụ về dạy võ, thậm chí còn muốn mời đệ đệ Trần Hàn Hiên dạy dỗ, Băng Băng lao tâm khổ tứ như vậy, chẳng lẽ các người đều làm như không thấy sao? Băng Băng nghiêm cẩn muốn làm một người con dâu tốt, vì sao các người không chịu cảm thông cho nó? Chẳng lẽ Nạp Lan Tuyết thật sự tốt đến mức các người không nhìn thấy điểm tốt ở nữ nhi của ta sao?"
Lí Vị Ương thở dài một hơi, lúc này Trần phu nhân đã không còn là quý phu nhân là vừa rồi đến cửa vấn tội nữa, bà hiện tại là một người mẹ khóc không thành tiếng vì thương con, cảnh tượng như vậy quả thực làm cho người ta không thể không động lòng, ngay cả Lí Vị Ương ý chí sắt đá cũng phải cảm động. Chẳng qua mọi chuyện xảy ra hôm nay, Trần Băng Băng cũng có trách nhiệm, nếu như nàng không biết mọi chuyện, còn có thể nói là nàng vô tội, nhưng rõ ràng Băng Băng đã biết chuyện, còn ra tay độc ác với Nạp Lan Tuyết như vậy, thật sự đã làm quá phận. Nếu không phải vậy, Quách Diễn cũng không quyết liệt với nàng như thế, hắn còn tình nguyện lấy tính mạng của mình để đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Quách phu nhân rất hiểu con trai mình, từ lúc Quách Diễn quyết định làm như vậy, bà đã hiểu rõ, hắn không có ý muốn cùng Trần Băng Băng gương vỡ lại lành. Nghĩ đến Nạp Lan Tuyết... Quách phu nhân nhìn Trần phu nhân, lắc đầu nói: "Thật có lỗi, phu nhân, chuyện này chỉ sợ là khó có thể vãn hồi."
Trần Hàn Hiên đột nhiên biến sắc, tức giận nói: " Quách gia các người, thật sự là điên cả rồi! Các người có biết làm như vậy sẽ xảy ra hậu quả gì không?"
Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Trần Hàn Hiên, mở miệng nói: "Trần công tử, nơi này đều là trưởng bối, không có chỗ để công tử nói chuyện, mời công tử im lặng cho, còn thêm chuyện lần trước, chúng ta còn chưa nói rõ ràng đâu."
Trần Hàn Hiên nheo mắt, hắn nhìn Lí Vị Ương, giọng nói đông lạnh: "Tiểu thư nói gì, ta không phải đã..."
Hắn còn chưa nói hết, đã nghe thấy Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói: "Đúng vậy, Trần công tử đã hủy đi cánh tay phải, nhưng tay trái công tử bây giờ vẫn có thể dùng kiếm, còn Ngũ ca của ta thì sao, hắn cũng giống công tử sao? Hắn đời này đều không thể cầm nổi đao kiếm, công tử phải bù đắp lại cho ngũ ca ta như thế nào?"
Bên cạnh Trần Huyền Hoa hai gò má hơi run rẩy, nội tâm đè nén cảm xúc mãnh liệt như thủy triều, liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, ảm đạm nói: "Ta biết chuyện này đều là Hàn Hiên không đúng, là hắn quá mức sơ ý, nên để cho người khác lợi dụng cơ hội hạ độc, hơn nữa hắn lại là đứa nhỏ quật cường, không hiểu đạo lý, cho nên lần trước ta mới dẫn hắn tới cửa, hi vọng có thể hóa giải oán hận cùng bất bình trong lòng các người, nhưng ta thật không ngờ, vì những oán hận đó mà các ngươi đã đem tất cả đổ lên người trưởng tỷ ta."
Lí Vị Ương lắc đầu, ngữ khí bình thản nói: "Nhị tẩu đã làm chuyện gì, trong lòng nhị tẩu hiểu rất rõ, Quách gia có phải vì chuyện của Trần Hàn Hiên mà giận chó đánh mèo hay không? Nếu thật sự như thế, từ lúc vừa mới xảy ra chuyện, nhị tẩu đã không có cách nào sống yên ổn được ở Quách gia, nhưng chúng ta luôn đối đãi với nhị tẩu trước sau như một, chưa bao giờ có nửa điểm có lỗi với tẩu ấy. Về nguyên nhân nhị tẩu tự sát, các ngươi có thể trở về hỏi nhị tẩu một câu, xem rốt cuộc nhị tẩu đã làm những gì với Nạp Lan cô nương, làm gì đối với nhị ca, làm gì đối với Quách gia."
Nghe Lí Vị Ương nói mấy câu kỳ quái, sắc mặt Trần Linh biến đổi, hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần phu nhân, mà Trần phu nhân cũng không hiểu, Lí Vị Ương vì sao lại như vậy? Trần phu nhân tiến lên một bước, nói: "Quách tiểu thư, mời tiểu thư nói rõ ràng."
Con người gian ngoan không linh hoạt như vậy, trong con ngươi Lí Vị Ương thoáng chốc xuất hiện một tia chán ghét, sau đó trấn tĩnh ngay lại, nói: "Rất nhiều chuyện không có cách nào nói rõ, các người chỉ cần biết rằng, Quách gia chúng ta không làm gì có lỗi với nhị tẩu, nhị tẩu thắt cổ chẳng phải bởi vì chúng ta bức bách nàng ấy, cũng không phải bởi vì nhị ca muốn từ hôn với nàng, nguyên nhân quan trọng nhất là vì nội tâm nhị tẩu cảm thấy áy náy. Một người nếu không làm việc gì sai,thì cần gì phải áy náy như vậy, có lẽ hỏi nhị tẩu cũng không có kết quả, các người đại khái có thể hỏi người bên cạnh nàng là nha đầu Phúc Nhi, xem nhị tẩu kết quả là bị người nào xúi giục, đi làm những chuyện không có cách nào cứu vãn như vậy."
Lí Vị Ương đã sớm nghi ngờ Phúc Nhi, nhưng Trần Băng Băng từ đầu tới cuối đều che chở Phúc Nhi, cho nên mới dẫn đến tình trạng này, Lí Vị Ương thật sự muốn biết, người Trần gia cuối cùng sẽ xử lý như thế nào.
Mọi người nghe đến đó, bỗng nhiên trong lòng nhảy dựng, Trần Thượng Thư cùng Tề Quốc Công liếc mắt nhìn nhau, lập tức, Trần Linh mở miệng nói: "Được, chuyện này chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng, Quách tiểu thư, nếu hôm nay tiểu thư có nửa câu nói dối..."
Lí Vị Ương lông mày dựng thẳng, cất giọng lạnh lùng nói: "Nếu Quách Gia ta hôm nay có nửa câu nói dối, ta sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không có chỗ chôn, trọn đời không được siêu sinh."
Quách phu nhân nghe thấy thế, vội vàng dậm chân nói: " Nha đầu ngốc này, vì sao phải nói ra lời thề ác độc như vậy."
Lí Vị Ương chậm rãi nói: "Nếu không làm như thế, Thượng Thư đại nhân làm sao có thể tin tưởng Gia nhi đây."
Trần Linh cắn chặt răng, không cần phải nhiều lời nữa, phân phó người bên cạnh, nói: "Chúng ta trở về, hỏi lại tất cả cho rõ ràng." Nói xong, hắn đã bước nhanh ra ngoài, Trần phu nhân cũng vội vàng lau nước mắt bước theo. Trần Huyền Hoa đầy mặt hàn sương, Trần Hàn Hiên hừ lạnh một tiếng, một trước một sau rời đi.
Tề Quốc Công nhìn theo bóng lưng người Trần gia rời đi, lắc đầu nói: " Liên minh hai nhà Quách Trần, xem như triệt để xong rồi."
Trần Lưu công chúa liếc mắt nhìn con trai, không khỏi ảm đạm, thở dài một hơi, nói: "Cái gọi là tiền nhân tài thụ, hậu nhân thừa lương. Chúng ta làm trưởng bối, lúc trước không kiên trì với lập trường của bản thân, cố chấp chia rẽ một đôi tình nhân, cho nên hiện thời, oán hận đã càng kết càng sâu, chúng ta đều là người thân của Diễn nhi, nhưng lại không có cách nào giúp hắn, thậm chí chỉ có thể nhìn người trẻ tuổi huyết lệ chảy xuống, bỏ mặc tính mạng của bản thân, thật sự là rất hổ thẹn!"
Mọi người nhìn nhau, thấy được trong mắt nhau đều là hối hận cùng áy náy, Quách phu nhân càng là lòng đau như dao cắt: "Chuyện này đến đây là đủ, ta sẽ không để Trần Băng Băng vào cửa lần nữa, chuyện giữa hai nhà chúng ta, hẳn nên để các trưởng bối giải quyết, về phần bọn họ muốn thế nào thì mặc kệ bọn họ, ta chỉ hy vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện đáng tiếc như hôm nay, đến mức không thể quay đầu, cảnh còn người mất, hối hận không kịp!"
Quách phu nhân nói như vậy, Tề Quốc Công đã hiểu ra tâm tư của Quách phu nhân, hắn thở dài một hơi, đi đến bên cạnh Quách phu nhân, nói: "Phu nhân, những chuyện này đều không thể trách nàng, có lẽ ông trời muốn trêu người."
Lí Vị Ương thấy Quách phu nhân hai mắt đẫm lệ nhìn quanh mông lung, không khỏi lắc đầu, vẻ mặt càng thêm phức tạp.
Sau khi được Nạp Lan Tuyết tỉ mỉ chăm sóc, Quách Diễn cuối cùng cũng mở được mắt, cổ họng khục khặc phát ra âm thanh, tuy rằng âm thanh hắn phát ra lúc đầu không rõ ràng, nhưng đúng là hắn vẫn còn sống. Hơn nữa, dần dần có thể miễn cưỡng đi lại, tuy rằng mỗi một bước đi đều phải cố gắng hết sức. Cuối cùng, hắn cũng được tháo băng, vết thương trước ngực đã bắt đầu kết vảy, từng chút từng chút khỏi hẳn.
Nạp Lan Tuyết thân thể cũng bình phục, nhưng vết thương trên mặt nàng đã để lại một vết sẹo đáng sợ, nhất là phía mặt bên phải, có hai vết sẹo dài, suốt đời không thể khỏi hẳn, vết sẹo như bóng với hình, lúc nào cũng nhắc nhở nàng, dung nhan của nàng đã bị hủy.
Hiện thời người Quách gia đã có thể thành thật đối diện với Nạp Lan Tuyết, Quách phu nhân luôn cam đoan với nàng, Trần Băng Băng không còn là chướng ngại ngăn cản nàng và Quách Diễn nữa, chỉ cần Nạp Lan Tuyết đồng ý, nàng có thể ở lại bên cạnh Quách Diễn. Nhưng Nạp Lan Tuyết lại không nghĩ như vậy, ngay cả Quách Diễn vẫn yêu nàng như trước, nhưng nàng cũng tự biết xấu hổ, làm sao có thể tiếp tục nhận tình yêu thương của hắn, mỗi khi tỉnh mộng giữa đêm khuya, nàng rõ ràng ý thức được, khuôn mặt nàng đã bị hủy. Cho nên nàng tình nguyện giữ lại khoảng thời gian trước kia như một ký ức đẹp, thái độ nàng đối với Quách Diễn hiện thời vô cùng lãnh đạm, giống như là bằng hữu bình thường.
Buổi trưa, Húc Vương Nguyên Liệt nhẹ nhàng đi vào tiểu viện, hai tỳ nữ đang ngồi trên bậc thềm ở tận cùng hành lang, nhỏ giọng nói chuyện, thấy hắn xuất hiện, hai người cả kinh, Triệu Nguyệt nhìn thấy, lập tức dùng tay ra hiệu, hai tỳ nữ lặng lẽ cười, đồng thời cúi thấp đầu xuống đi. Nguyên Liệt xốc mành bước vào trong phòng.
Trong phòng, một nữ tử ngồi ở bên giường, mái tóc đen dài giống thác nước buông xuống, nàng nhắm mắt lại, dường như là đang lắng nghe tiếng tiêu ngoài cửa sổ. Nguyên Liệt đi vào, bước chân rất nhẹ, ánh mặt trời ban trưa chiếu trên khuôn mặt Lí Vị Ương, khiến cho lông mi cùng chiếc mũi của nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt nàng có vẻ bình tĩnh mà nhu hòa, làm cho người ta không khỏi động lòng.
Nguyên Liệt ngồi xuống bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt trở nên vô cùng mềm mại, Lí Vị Ương đột nhiên chuyển mắt, nhìn thấy Nguyên Liệt, vẻ mặt có chút lo lắng, nói: "Ta bảo chàng đi điều tra, chàng đã làm xong rồi sao?"
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương, đuôi lông mày hơi nhướng lên, nói: "Đúng vậy, ta đã điều tra xong. Trong mật thư này ghi lại tất cả những gì nàng cần, nhưng nàng thực sự muốn nhìn sao?"
Lí Vị Ương nhìn hắn, vẻ mặt nhất thời cứng lại, ánh mặt trời như sương, chiếu lên khuôn mặt thanh nhã của Lí Vị Ương, mỗi đường nét trên mặt nàng càng trở nên sáng ngời, chẳng qua lúc này, khóe mắt nàng lại ẩn chứa sự phức tạp không nói rõ.
Nguyên Liệt mỉm cười, con ngươi màu hổ phách càng làm rung động lòng người, xinh đẹp vô cùng, khi hắn nhìn Lí Vị Ương lại có chút thương tiếc, còn chưa nói gì, cánh tay đã dang rộng ra, ôm chặt lấy nàng.
Cánh tay mạnh mẽ của hắn nhẹ nhàng đặt trên bờ vai nàng, có thể cảm giác hơi thở của hắn dừng trên mái tóc, Lí Vị Ương hưởng thụ quan tâm cùng ấm áp, lẩm bẩm nói: "Vì sao lại nói ta không muốn nhìn đây?"
Nguyên Liệt nhướng mày, môi rời khỏi tóc nàng, nói: "Không có gì, chỉ là cảm giác mà thôi."
Lí Vị Ương môi giật giật, dường như muốn nói gì, nhưng rốt cục lại không nói ra được.
"Đối với ta, ta tình nguyện thấy nàng sống tốt, không tranh cãi với nhau, không mỏi mệt hao tổn tinh thần, ta sẽ cho nàng có một khoảng trời riêng, để nàng không phải cô đơn, không phải khổ sở, không cần cần phải suy nghĩ gì cả, có được không?"
Lí Vị Ương nhìn hắn, mỉm cười nói: "Nhưng đôi khi, ta không thích trốn tránh sau lưng người khác, ta cần gì, sẽ đích thân lấy về."
Nguyên Liệt không trả lời, hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt nàng, rất nhiều lần hắn đã nghiêm cẩn nhìn nàng như thế. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã nói với bản thân, nhất định phải bảo hộ người trước mắt này, để nàng được vui vẻ, để nàng được thả lỏng, để nàng không cần phải lo lắng, không phải cô đơn. Hắn nhẹ giọng nói: "Cho nên ta mới đem mật báo này mang đến, có nhìn hay không, quyền quyết định là ở nàng." Nói xong hắn đã cầm một tờ giấy mỏng, nhét vào tay Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương nắm chặt lá thư, nhẹ nhàng thở dài. Nguyên Liệt khuôn mặt vì khuất bóng nên không thấy rõ, chỉ thấy đôi màu hổ phách của hắn, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, rất nhanh chóng hắn thu liễm lại, tươi cười như trước, tỏa ra một loại sắc thái mê ly, hắn nhẹ giọng nói: "Nàng nghe tiếng tiêu này, hay đến cỡ nào."
Lí Vị Ương buông mắt, lát sau mới nhìn lên, ánh mắt yên tĩnh, nói: "Đó là tiếng tiêu của nhị ca."
Nguyên Liệt nhìn thần sắc Lí Vị Ương, trong lòng rung động, nói: "Xem ra hắn thật sự yêu Nạp Lan Tuyết."
Lí Vị Ương gật đầu, nói: "Trên đời này, mỗi người đều có tình nhân quyến luyến, bọn họ bị chia rẽ lâu như vậy, vốn có thể ở cùng nhau, đáng tiếc, khuôn mặt Nạp Lan cô nương vĩnh viễn không có khả năng khôi phục, nhưng tình cảm với nàng nhị ca vẫn luôn giữ trong lòng."
Nguyên Liệt mỉm cười, nói: "Nếu đổi lại là ta, ta sẽ không chút do dự mang theo nàng xa chạy cao bay."
Trong mắt người ngoài, hắn là người hỉ nộ vô thường, Vương gia quyền cao chức trọng, nhưng đứng trước mặt nàng, hắn đơn thuần là một nam nhân yêu thương nàng. Lí Vị Ương nở nụ cười, lắc đầu, nói: "Quách Diễn vĩnh viễn không thể bỏ lại gia tộc, ngay cả hắn biết mình có lỗi với Nạp Lan Tuyết, nhưng cho tới hôm nay hắn cũng chưa nói với Nạp Lan Tuyết chuyện gì, thậm chí còn không nói muốn cùng nàng gương vỡ lại lành. Đây là Quách Diễn, Quách gia nhị công tử, chàng có thể cảm thấy hắn yếu đuối, nhưng ta lại không thể không kính nể hắn, không phải ai cũng có thể đè nén tình cảm của bản thân được như vậy."
Đè nén tình cảm của bản thân, chuyện này cũng không phải là chuyện tốt, ngay cả nữ nhân mình yêu thương nhất cũng không thể bảo hộ, vậy không đáng làm nam nhân. Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng, lại ôm chặt Lí Vị Ương, bật cười nói: "Cho nên hắn mới là kẻ ngốc nhất trên đời này, chúng ta không cần học theo hắn, nên chuẩn bị hôn lễ thật tốt."
------ lời ngoài mặt ------
Ta muốn đem nữ chủ gả đi ra ngoài, ân, nắm tay.
Cảm thấy này mấy chương và tiết nghẹn khuất hài giấy, có thể qua hai ngày qua xem liền phản công ╭(╯3╰)╮
Tác giả :
Tần Giản