Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Chương 142-2: Tiểu Khất Cái (2)
Edit:..Lam Thiên..
Xe ngựa một đường chạy về Tĩnh vương phủ, sau khi xuống xe Bách Lí Dung Cẩn và Hạ Thính Ngưng trở lại Thanh Lan Viên liền gặp Tịch Nghi đi lên bẩm báo nói “Thế tử, thế tử phi, tam hoàng tử điện hạ tới.”
“Đến đã bao lâu?” Bách Lí Dung Cẩn lạnh nhạt hỏi.
Tịch Nghi cúi đầu nói “Đã khoảng non nửa cái canh giờ, hiện tại đang cùng hai vị thiếu gia ngồi ở trong phòng.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng vào trước đi, buổi sáng thời điểm ta ra ngoài đã quên nói một tiếng với nương, lúc này vẫn nên tới chỗ nương một chút mới tốt.” Miễn cho bị người khác lại nói lung tung.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy gật đầu “Cũng tốt, vậy nàng đi thôi, sớm trở về, hôm nay tựa hồ trời muốn đổ mưa.”
Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u gật đầu nói ‘Tốt’ sau đó liền mang theo tỳ nữ đi tới Tố Viên của Tĩnh vương phi.
Một đường đi đến Tố Viên, tỳ nữ ngoài cửa hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ sau đó liền vội vàng vào phòng thông báo.
Sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Thính Ngưng liền mang theo tỳ nữ bước vào trong phòng, lúc này Tĩnh vương phi đang dựa nửa người vào giường thêu món đồ trong tay.
Hạ Thính Ngưng quy củ tiến lên hành lễ.
Tĩnh vương phi xua tay để nàng đứng dậy nói “Thế nào lại tới đây lúc này?”
Hạ Thính Ngưng ôn nhu cười “Con dâu tới là muốn hướng mẫu thân chịu tội, sáng nay vội vàng xuất môn nhưng lại đã quên đi qua thông báo cho mẫu thân một tiếng, còn thỉnh mẫu thân trách phạt.”
Tĩnh vương phi vừa nghe, một chút không thoải mái trong lòng cũng liền tiêu tán. rốt cuộc cũng là người biết quy củ, biết đi qua xin lỗi, nàng cũng không phải là người thích bám chặt không buông.
Mắt thấy thái độ Hạ Thính Ngưng thành khẩn, đối với nàng một mực cung kính, có thể thấy được nàng vẫn có đem người bà bà (mẹ chồng) này đặt ở trong lòng.
Nghĩ như vậy, Tĩnh vương phi cũng liền rộng lượng nói “Một chút sai sót nhỏ thôi, về sau chú ý một chút là được.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu đáp ứng, lại bồi Tĩnh vương phi nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền đứng dậy cáo lui.
Ra khỏi Tố Viên, quả nhiên bầu trời đã mây đen dầy đặc, xem ra là muốn mưa to.
Vãn Ngọc vội vàng nói “Tiểu thư, chúng ta mau trở về Thanh Lan Viên đi, trận mưa này sẽ nhanh trút xuống.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, gia tăng bước chân trở về Thanh Lan Viên. Vừa trở lại hành lang dài trong Thanh Lan Viên, bầu trời đột nhiên mưa to như trút nước còn kèm theo từng trận gió lớn và sấm chớp.
Hạ Thính Ngưng vội vàng trở lại đại sảnh, đẩy cửa phòng ra đi vào. Vãn Ngọc và Lục Vu liền thuận tay đóng chặt cửa lại.
Bách Lí Dung Cẩn đi lên phía trước nói “Có bị ướt không?”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, cười yếu ớt “Vừa tới hành lang thì trời mưa, chỉ bị dính vài giọt nước mà thôi.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy liền yên lòng, nắm tay nàng trở lại bên bàn ngồi xuống.
“Biểu đệ.” Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt hướng Tiêu Cảnh Uyên chào hỏi, người sau tự nhiên cũng là gật đầu trả lời một tiếng “Biểu tẩu.”
Hạ Thính Ngưng vừa mới ngồi xuống, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần liền đi lên dính lấy nàng, hai cánh tay béo mập khoát lên trên đùi nàng.
Bách Lí Dung Kỳ mềm mại nói “Đại tẩu, chân còn đau không?, Kỳ nhi giúp người thổi thổi.”
Hai cái tiểu gia hỏa này biết Hạ Thính Ngưng bị thương ở chân liền học phương pháp ma ma dỗ bọn họ giúp nàng bớt đau.
Hạ Thính Ngưng nhu nhu gương mặt tròn của hắn, ấm áp cười nói “Không đau, đều đã tốt lắm.”
Hai cái tiểu phì đoàn nghe vậy liền cười hì hì tiến vào trong lòng nàng.
Hạ Thính Ngưng ôm bọn họ, đột nhiên phát giác nói “Giống như gầy hơn một chút.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Hạ Thính Ngưng cầm tay bọn họ nắn nắn, nghiêng đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng xem, có phải bọn họ gầy đi hay không, quần áo này hình như có chút rộng ra.”
Bách Lí Dung Cẩn kéo Bách Lí Dung Thần qua nhìn nhìn, sau đó liền ôn nhu cười gật đầu nói “Quả thật là gầy một chút.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Ngày mai để cho tú nương trong phủ giúp bọn họ sửa lại xiêm y, miễn cho mặc không vừa người.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy tự nhiên không có dị nghị.
Phái hai cái tiểu gia hỏa qua một bên chơi, Hạ Thính Ngưng vươn tay ra nhìn Tiêu Cảnh Uyên nói “Biểu đệ, đã nhiều ngày cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Cảnh Uyên vô cùng phối hợp đưa tay lộ ra để Hạ Thính Ngưng xem mạch, trên mặt lại khó nén nổi vui mừng nói “Nhờ phúc của biểu tẩu, hai chân này càng ngày càng tốt. Tối hôm qua ta còn tự mình đứng lên đi được một đoạn đường ngắn ở trong phòng.”
Tuy rằng chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn nhưng lại là tự hắn đứng lên đi không cần mượn dùng ngoại lực. Hai chân mỗi ngày một tốt, hắn tin tưởng không bao lâu nữa hắn có thể triệt để thoát khỏi xe lăn dưới thân.
Hạ Thính Ngưng cẩn thận xem mạch cho hắn, hai chân của hắn quả thật khôi phục thật sự không sai. Cái này kỳ thật cũng liên quan đến tố chất thân thể của mỗi người.
Để Lục Vu mang kim châm tới, Hạ Thính Ngưng liền tiếp tục giúp Tiêu Cảnh Uyên châm cứu, đem kim châm châm xuống hết, nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dùng khăn lụa lau lau cái trán, Hạ Thính Ngưng thu hồi kim châm nói “Tốt lắm, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục châm cứu thêm một đoạn thời gian nữa chân này của ngươi liền có thể tốt lên.”
“Thật vậy chăng? Biểu tẩu.” Tiêu Cảnh Uyên vô cùng hưng phấn nói.
Hạ Thính Ngưng gật đầu “Thật sự, ngươi vẫn nên ngẫm lại về sau khi chân tốt thì muốn đi đâu chơi.”
Tiêu Cảnh Uyên cao hứng giống một tiểu hài tử hướng Bách Lí Dung Cẩn nói “Biểu ca, đến lúc đó chúng ta đi bãi săn săn thú, lại mang theo biểu tẩu như thế nào?”
Săn thú? Hạ Thính Ngưng nhớ tới chính mình trăm phát không trúng cả tram liền giật nhẹ khóe môi nói “Đến lúc đó ta cũng không ra sân, vẫn là để ta nướng đồ ăn đi, săn thú thì thôi khỏi.”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nghi hoặc nói “Biểu tẩu, cho tới bây giờ nữ tử Thiên Kỳ Quốc chúng ta cũng không ra sân săn thú, biểu tẩu người không biết sao?”
Nàng làm sao có thể biết, Hạ Thính Ngưng thuận miệng nói loạn một cái lý do “Nha, ta nhất thời đã quên.” Còn nói muốn dẫn nàng đi, nàng đương nhiên là theo bản năng cho rằng muốn dẫn nàng cùng đi săn thú.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn bộ dáng Hạ Thính Ngưng ngầm chậc lưỡi, nhịn không được gợi khóe môi lên. Ngưng Nhi của hắn khẳng định là không biết việc này.
Bên ngoài mưa lớn không ngừng, trên trời nổi lên từng trận mát mẻ, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần nhịn không được vùi đầu trên giường ngủ ngon lành.
Hạ Thính Ngưng vươn tay kéo cái chăn nhung đắp cho bọn hắn, miễn cho không cẩn thận bị cảm lạnh.
Rất nhanh đã đến canh giờ dung bữa buổi tối, Hạ Thính Ngưng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói Tiêu Cảnh Uyên nói “Biểu đệ, đệ ở đây dùng bữa tối đi, ta sai người thu thập sương phòng phía đông một chút, nếu mưa này vẫn không ngừng, hôm nay liền ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Dù sao hắn ngồi xe lăn, mưa lớn như vậy, phải đi về cũng không tiện.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng đồng ý nói “Ngưng Nhi nói đúng, dùng xong bữa tối liền ở đây nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Cảnh Uyên tự nhiên là không có dị nghị, vô cùng cao hứng đồng ý.
Hạ Thính Ngưng phân phó Vãn Ngọc đi phòng bếp một chuyến làm thêm đồ ăn tối cho bọn họ. Lại dặn dò Lục Vu tìm vài tỳ nữ cẩn thận thu thập sương phòng phía đông một chút.
Vài người sau khi dung xong bữa tối, bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng, Tiêu Cảnh Uyên cùng Bách Lí Dung Cẩn đánh cờ xong liền theo thị vệ tới sương phòng phía đông tắm rửa nghỉ ngơi.
Trận mưa to này xua tan cái nóng mấy ngày gần đây, buổi tối càng thêm vô cùng mát mẻ.
Hạ Thính Ngưng chịu không được buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong liền tiến vào trong lòng Bách Lí Dung Cẩn ngủ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi, một đêm vô mộng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thính Ngưng từ từ tỉnh lại, tiếng mưa rơi đã sớm ngừng lại.
Rửa mặt chải đầu xong, Hạ Thính Ngưng đi tới mở cửa sổ, trải qua một trận mưa to hoa viên có vẻ xanh um tươi tốt, lá cây xanh biếc. Mặt đường cũng được nước mưa cọ rửa sạch sẽ.
Lúc này Tịch Nghi đang chỉ huy bọn hạ nhân đem những đóa hoa bị nước mưa dập nát cắt bỏ.
Hoa viên sinh cơ dồi dào khiến Hạ Thính Ngưng cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Nàng phân phó Vãn Ngọc đem sổ sách hôm qua còn chưa xem xong mang tới, thừa dịp nắng sớm tốt đẹp, nàng muốn đem này đó xem xong.
Hạ Thính Ngưng tinh thần thoải mái xem sổ sách, nàng qua loa giản lược nhìn vài lần, phát hiện cửa hàng và thôn trang tiền lời càng ngày càng cao.
Lục Vu vừa đổ bỏ nước trong bồn đi vào phòng nhìn thấy vậy liền nhắc nhở Hạ Thính Ngưng “Tiểu thư, người vừa dậy còn chưa có dùng đồ ăn sáng đâu, không bằng dùng xong rồi lại đến xem sổ sách.” Để bụng đói cũng không tốt.
Hạ Thính Ngưng cũng không ngẩng đầu lên nói “Không cần, vừa khéo có thể chờ Dung Cẩn trở về cùng nhau dùng.” Lúc này bất quá tương đương với 7h sáng ở thế kỷ 21, Dung Cẩn đại khái tám giờ sẽ trở lại, đến lúc đó vừa vặn cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Lục Vu nghe vậy cũng không nói thêm cái gì nữa, tiểu thư luôn có cân nhắc của chính mình, nàng cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Tính xong vài trang sổ sách thật dày, Hạ Thính Ngưng duỗi lưng giãn ra gân cốt một cái.
Không bao lâu liền thấy Bách Lí Dung Cẩn hạ triều trở về, đi cùng còn có tam hoàng tử Tiêu Cảnh Uyên.
Hạ Thính Ngưng tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng vẫn phân phó hạ nhân mang thêm một bộ bát đũa, ba người cùng nhau dùng bữa sang xong Bách Lí Dung Cẩn và Tiêu Cảnh Uyên liền lại vội vàng đi tới thư phòng xử lý công vụ.
Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục bận rộn với đống sổ sách, cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là trong triều có nhiều chuyện quan trọng cần bọn họ đi xử lý.
Cho lui đám tỳ nữ, Hạ Thính Ngưng đang nghĩ tới buổi chiều không có chuyện gì thì có thể xuất môn tuần tra cửa hàng một phen lại không nghĩ tới tỳ nữ đột nhiên tiến vào bẩm báo nói “Thế tử phi, nhị tiểu thư đến.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy ngẩn ra, vội vàng phân phó “Mau mời nàng tiến vào.”
Bách Lí Thiên Phù một thân xiêm y thanh lịch mang theo hai tỳ nữ bên người bước vào trong phòng.
Hạ Thính Ngưng cười khẽ nói “Nhị muội muội, tới đây ngồi đi.”
Bách Lí Thiên Phù bước chân đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng ngồi xuống, trên mặt mang theo tươi cười điềm tĩnh.
Hạ Thính Ngưng cười khẽ hỏi “Lúc này tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Bách Lí Thiên Phù lắc đầu, tiếp nhận đồ vật trên tay tỳ nữ phía sau để lên trên bàn nói “Không phải, là mẫu thân để muội mang tới cho đại tẩu một ít thuốc bổ, nói là muốn đa tạ đại tẩu chuyện định thân mấy ngày trước.”
Mẫu thân nói nếu không phải đại tẩu phát hiện kịp thời, lại ngăn cản cửa hôn sự này tiết lộ ra ngoài thì chỉ sợ danh tiết của nàng đã sớm bị hao tổn.
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu nói “Cái này thì có gì cần đa tạ, người một nhà thế nào lại còn chú ý này đó.”
Bách Lí Thiên Phù nghe vậy lộ ra tươi cười ngượng ngùng nói “nương chỉ là muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn, bằng không trong lòng liền áy náy.”
Hạ Thính Ngưng cười khẽ một tiếng, nói “Tốt, ta đây liền thu.”
Nhìn Bách Lí Thiên Phù, Hạ Thính Ngưng dừng một chút, lại nói “Chuyện của Ninh Dương Hầu muội cũng đừng để trong lòng, ta thấy hắn thế nào cũng không xứng với muội, việc này thất bại cũng là chuyện tốt, nhất định sẽ có phu quân tốt hơn đang chờ muội.”
Bách Lí Thiên Phù nghe vậy liền ảm đạm một chút, nói “Đại tẩu nói muội đều biết, chỉ là chúng ta vô duyên mà thôi.”
Hạ Thính Ngưng khẽ rũ mắt không tiếp tục nói chuyện, thời đại này nữ tử luôn đem phu quân tương lai của chính mình so với cái gì đều trọng yếu hơn. Lúc này đột nhiên lại bị người nói cho biết phu quân tương lai bỏ qua chính mình chọn người khác ai cũng khó tránh khỏi thương cảm.
Bách Lí Thiên Phù ngồi một lúc sau đó liền đứng dậy cáo từ, Vãn Ngọc xem đối phương đã đi xa liền nói nhỏ nói “Đều do Ninh Dương Hầu phủ, nếu đã không có thành ý thì cũng đừng tới cửa đàm chuyện hôn sự, thiếu chút nữa liền phá hư danh tiết của nhị tiểu thư không nói, còn khiến nàng thương tâm thành như vậy.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy không khỏi trêu ghẹo “Ngược lại là ngươi đối Thiên Phù vô cùng trung tâm a.”
Vãn Ngọc ngượng ngùng gãi đầu một cái nói “Nô tỷ chỉ là nhất thời tức giận quá mà thôi.” Người nàng trung tâm nhất cũng chỉ có một mình tiểu thư a.
Hạ Thính Ngưng mím môi cười nói “Cũng không cần tức giận như vậy, cuộc sống của Ninh Dương Hầu phủ cũng không tốt hơn lúc đầu đâu.”
Đắc tội Tĩnh Vương phủ, ở trên triều đình tự nhiên sẽ bị người khác xa lánh. Hơn nữa, nàng nghe nói nội bộ trong Ninh Dương Hầu phủ cũng loạn thành một đoàn, Hứa Tĩnh Yên không thể như nguyện bước vào phủ, Ninh Dương Hầu thế tử bị giam giữ ở trong viện ngày ngày làm ầm ĩ khiến Ninh Dương Hầu phu nhân tức giận bệnh nằm trên giường không dậy nổi.
Hạ Thính Ngưng nâng tay vân vê ống tay áo, phân phó “Chuẩn bị xe xuất phủ.” Lúc này nên đi tuần tra cửa hang một chút.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, Vãn Ngọc màn xe bị gió thổi, hỏi “Tiểu thư, chúng ta muốn tới cửa nàng nào trước?”
Hạ Thính Ngưng khẽ động ánh mắt, nói “Tới Ngọc Nhan Lâu trước đi.” Nàng chỉ biết chỗ kia sinh ý không sai, nhưng vô cùng ít đi qua thị sát.
Vãn Ngọc hướng ra ngoài nói cho xa phu biết địa điểm, xe ngựa vừa chuyển, chạy qua hai con phố sau đó liền đứng lại ở cửa hang Ngọc Nhan Lâu.
Hạ Thính Ngưng nhìn bênngoài cửa hàng đầy xe ngựa liền mang theo Vãn Ngọc và Lục Vu có chút nghi hoặc bước vào đại môn Ngọc Nhan Lâu.
Khách nhân tới chỗ này đều là nữ tử, dù sao thì đây cũng là nơi chuyên cung cấp đồ ăn dược thiện dưỡng nhan mĩ dung, nam tử bình thường hẳn là sẽ không đặt chân tới nơi này.
Mắt thấy nhóm nữ phục vụ mang sữa tươi đi qua đi lại, Hạ Thính Ngưng nhất thời giật mình, thì ra nơi này sinh ý gia tăng mãnh liệt là vì mấy ngày trước đây nàng nhắc tới biện pháp làm trắng da ở trong cung cùng các quan phu nhân.
Những người này đều giống như ong vỡ tổ chạy đến nơi này uống sữa.
Hạ Thính Ngưng tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, ở nơi này cách mỗi cái bàn đều dùng một tấm ván gỗ khắc hoa chạm rỗng làm thành một cái không gian phong bế một nửa, đây là một loại kết cấu chỉ có ở hiện đại, khách nhân tới chỗ này thường thường đều sẽ cảm thấy thật tươi mới.
Tùy tiện chỉ điểm này nọ, Hạ Thính Ngưng tựa vào vị trí bên trên vừa quan sát vừa nghe người khác tán gẫu.
Uống một hớp hoa trà thơm ngát hợp lòng người lại nghe xong vài chuyện nhỏ thú vị Hạ Thính Ngưng liền phân phó Vãn Ngọc tính tiền rời đi.
Theo sau, Hạ Thính Ngưng lại phân biệt đi tới các gian cửa hàng khác, tình hình kinh doanh đều thật không sai, không có gì cần nàng phải quan tâm.
Mới từ Noãn Yên Lâu đi ra, Hạ Thính Ngưng đang muốn lên xe hồi phủ, bất quá dư quang thoáng nhìn nhưng lại nhìn thấy phía sau Noãn Yên Lâu có hai tiểu khất cái bẩn thỉu đang ngồi chổm hổm.
Tựa hồ đang vô cùng đói ngửi ngửi mùi thơm của thức ăn bay ra từ Noãn Yên Lâu.
Điều này làm cho Hạ Thính Ngưng dừng lại động tác, nghiêng đầu phân phó Vãn Ngọc “Ngươi đi vào lâu lấy một chút bánh bao mặn, lại bưng thêm bát canh tới đây.”
Vãn Ngọc hiển nhiên cũng thấy được cái tiểu khất cái kia liền vội vàng gật đầu xoay người tđi vào lâu.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit..Lam Thiên..
Hạ Thính Ngưng mang theo Lục Vu đi đến phía sau tiểu khất cái.
Xe ngựa một đường chạy về Tĩnh vương phủ, sau khi xuống xe Bách Lí Dung Cẩn và Hạ Thính Ngưng trở lại Thanh Lan Viên liền gặp Tịch Nghi đi lên bẩm báo nói “Thế tử, thế tử phi, tam hoàng tử điện hạ tới.”
“Đến đã bao lâu?” Bách Lí Dung Cẩn lạnh nhạt hỏi.
Tịch Nghi cúi đầu nói “Đã khoảng non nửa cái canh giờ, hiện tại đang cùng hai vị thiếu gia ngồi ở trong phòng.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy quay đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng vào trước đi, buổi sáng thời điểm ta ra ngoài đã quên nói một tiếng với nương, lúc này vẫn nên tới chỗ nương một chút mới tốt.” Miễn cho bị người khác lại nói lung tung.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy gật đầu “Cũng tốt, vậy nàng đi thôi, sớm trở về, hôm nay tựa hồ trời muốn đổ mưa.”
Hạ Thính Ngưng ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút âm u gật đầu nói ‘Tốt’ sau đó liền mang theo tỳ nữ đi tới Tố Viên của Tĩnh vương phi.
Một đường đi đến Tố Viên, tỳ nữ ngoài cửa hướng Hạ Thính Ngưng hành lễ sau đó liền vội vàng vào phòng thông báo.
Sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Thính Ngưng liền mang theo tỳ nữ bước vào trong phòng, lúc này Tĩnh vương phi đang dựa nửa người vào giường thêu món đồ trong tay.
Hạ Thính Ngưng quy củ tiến lên hành lễ.
Tĩnh vương phi xua tay để nàng đứng dậy nói “Thế nào lại tới đây lúc này?”
Hạ Thính Ngưng ôn nhu cười “Con dâu tới là muốn hướng mẫu thân chịu tội, sáng nay vội vàng xuất môn nhưng lại đã quên đi qua thông báo cho mẫu thân một tiếng, còn thỉnh mẫu thân trách phạt.”
Tĩnh vương phi vừa nghe, một chút không thoải mái trong lòng cũng liền tiêu tán. rốt cuộc cũng là người biết quy củ, biết đi qua xin lỗi, nàng cũng không phải là người thích bám chặt không buông.
Mắt thấy thái độ Hạ Thính Ngưng thành khẩn, đối với nàng một mực cung kính, có thể thấy được nàng vẫn có đem người bà bà (mẹ chồng) này đặt ở trong lòng.
Nghĩ như vậy, Tĩnh vương phi cũng liền rộng lượng nói “Một chút sai sót nhỏ thôi, về sau chú ý một chút là được.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu đáp ứng, lại bồi Tĩnh vương phi nói chuyện phiếm vài câu sau đó liền đứng dậy cáo lui.
Ra khỏi Tố Viên, quả nhiên bầu trời đã mây đen dầy đặc, xem ra là muốn mưa to.
Vãn Ngọc vội vàng nói “Tiểu thư, chúng ta mau trở về Thanh Lan Viên đi, trận mưa này sẽ nhanh trút xuống.”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng gật đầu, gia tăng bước chân trở về Thanh Lan Viên. Vừa trở lại hành lang dài trong Thanh Lan Viên, bầu trời đột nhiên mưa to như trút nước còn kèm theo từng trận gió lớn và sấm chớp.
Hạ Thính Ngưng vội vàng trở lại đại sảnh, đẩy cửa phòng ra đi vào. Vãn Ngọc và Lục Vu liền thuận tay đóng chặt cửa lại.
Bách Lí Dung Cẩn đi lên phía trước nói “Có bị ướt không?”
Hạ Thính Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, cười yếu ớt “Vừa tới hành lang thì trời mưa, chỉ bị dính vài giọt nước mà thôi.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy liền yên lòng, nắm tay nàng trở lại bên bàn ngồi xuống.
“Biểu đệ.” Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt hướng Tiêu Cảnh Uyên chào hỏi, người sau tự nhiên cũng là gật đầu trả lời một tiếng “Biểu tẩu.”
Hạ Thính Ngưng vừa mới ngồi xuống, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần liền đi lên dính lấy nàng, hai cánh tay béo mập khoát lên trên đùi nàng.
Bách Lí Dung Kỳ mềm mại nói “Đại tẩu, chân còn đau không?, Kỳ nhi giúp người thổi thổi.”
Hai cái tiểu gia hỏa này biết Hạ Thính Ngưng bị thương ở chân liền học phương pháp ma ma dỗ bọn họ giúp nàng bớt đau.
Hạ Thính Ngưng nhu nhu gương mặt tròn của hắn, ấm áp cười nói “Không đau, đều đã tốt lắm.”
Hai cái tiểu phì đoàn nghe vậy liền cười hì hì tiến vào trong lòng nàng.
Hạ Thính Ngưng ôm bọn họ, đột nhiên phát giác nói “Giống như gầy hơn một chút.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Hạ Thính Ngưng cầm tay bọn họ nắn nắn, nghiêng đầu nói với Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, chàng xem, có phải bọn họ gầy đi hay không, quần áo này hình như có chút rộng ra.”
Bách Lí Dung Cẩn kéo Bách Lí Dung Thần qua nhìn nhìn, sau đó liền ôn nhu cười gật đầu nói “Quả thật là gầy một chút.”
Hạ Thính Ngưng gật đầu nói “Ngày mai để cho tú nương trong phủ giúp bọn họ sửa lại xiêm y, miễn cho mặc không vừa người.”
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy tự nhiên không có dị nghị.
Phái hai cái tiểu gia hỏa qua một bên chơi, Hạ Thính Ngưng vươn tay ra nhìn Tiêu Cảnh Uyên nói “Biểu đệ, đã nhiều ngày cảm thấy như thế nào?”
Tiêu Cảnh Uyên vô cùng phối hợp đưa tay lộ ra để Hạ Thính Ngưng xem mạch, trên mặt lại khó nén nổi vui mừng nói “Nhờ phúc của biểu tẩu, hai chân này càng ngày càng tốt. Tối hôm qua ta còn tự mình đứng lên đi được một đoạn đường ngắn ở trong phòng.”
Tuy rằng chỉ có thể đi được một đoạn đường ngắn nhưng lại là tự hắn đứng lên đi không cần mượn dùng ngoại lực. Hai chân mỗi ngày một tốt, hắn tin tưởng không bao lâu nữa hắn có thể triệt để thoát khỏi xe lăn dưới thân.
Hạ Thính Ngưng cẩn thận xem mạch cho hắn, hai chân của hắn quả thật khôi phục thật sự không sai. Cái này kỳ thật cũng liên quan đến tố chất thân thể của mỗi người.
Để Lục Vu mang kim châm tới, Hạ Thính Ngưng liền tiếp tục giúp Tiêu Cảnh Uyên châm cứu, đem kim châm châm xuống hết, nàng cũng không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi.
Dùng khăn lụa lau lau cái trán, Hạ Thính Ngưng thu hồi kim châm nói “Tốt lắm, ta nghĩ chỉ cần tiếp tục châm cứu thêm một đoạn thời gian nữa chân này của ngươi liền có thể tốt lên.”
“Thật vậy chăng? Biểu tẩu.” Tiêu Cảnh Uyên vô cùng hưng phấn nói.
Hạ Thính Ngưng gật đầu “Thật sự, ngươi vẫn nên ngẫm lại về sau khi chân tốt thì muốn đi đâu chơi.”
Tiêu Cảnh Uyên cao hứng giống một tiểu hài tử hướng Bách Lí Dung Cẩn nói “Biểu ca, đến lúc đó chúng ta đi bãi săn săn thú, lại mang theo biểu tẩu như thế nào?”
Săn thú? Hạ Thính Ngưng nhớ tới chính mình trăm phát không trúng cả tram liền giật nhẹ khóe môi nói “Đến lúc đó ta cũng không ra sân, vẫn là để ta nướng đồ ăn đi, săn thú thì thôi khỏi.”
Tiêu Cảnh Uyên nghe vậy nghi hoặc nói “Biểu tẩu, cho tới bây giờ nữ tử Thiên Kỳ Quốc chúng ta cũng không ra sân săn thú, biểu tẩu người không biết sao?”
Nàng làm sao có thể biết, Hạ Thính Ngưng thuận miệng nói loạn một cái lý do “Nha, ta nhất thời đã quên.” Còn nói muốn dẫn nàng đi, nàng đương nhiên là theo bản năng cho rằng muốn dẫn nàng cùng đi săn thú.
Bách Lí Dung Cẩn nhìn bộ dáng Hạ Thính Ngưng ngầm chậc lưỡi, nhịn không được gợi khóe môi lên. Ngưng Nhi của hắn khẳng định là không biết việc này.
Bên ngoài mưa lớn không ngừng, trên trời nổi lên từng trận mát mẻ, Bách Lí Dung Kỳ và Bách Lí Dung Thần nhịn không được vùi đầu trên giường ngủ ngon lành.
Hạ Thính Ngưng vươn tay kéo cái chăn nhung đắp cho bọn hắn, miễn cho không cẩn thận bị cảm lạnh.
Rất nhanh đã đến canh giờ dung bữa buổi tối, Hạ Thính Ngưng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói Tiêu Cảnh Uyên nói “Biểu đệ, đệ ở đây dùng bữa tối đi, ta sai người thu thập sương phòng phía đông một chút, nếu mưa này vẫn không ngừng, hôm nay liền ở lại đây nghỉ ngơi đi.”
Dù sao hắn ngồi xe lăn, mưa lớn như vậy, phải đi về cũng không tiện.
Bách Lí Dung Cẩn nghe vậy cũng đồng ý nói “Ngưng Nhi nói đúng, dùng xong bữa tối liền ở đây nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Cảnh Uyên tự nhiên là không có dị nghị, vô cùng cao hứng đồng ý.
Hạ Thính Ngưng phân phó Vãn Ngọc đi phòng bếp một chuyến làm thêm đồ ăn tối cho bọn họ. Lại dặn dò Lục Vu tìm vài tỳ nữ cẩn thận thu thập sương phòng phía đông một chút.
Vài người sau khi dung xong bữa tối, bên ngoài trời vẫn mưa không ngừng, Tiêu Cảnh Uyên cùng Bách Lí Dung Cẩn đánh cờ xong liền theo thị vệ tới sương phòng phía đông tắm rửa nghỉ ngơi.
Trận mưa to này xua tan cái nóng mấy ngày gần đây, buổi tối càng thêm vô cùng mát mẻ.
Hạ Thính Ngưng chịu không được buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong liền tiến vào trong lòng Bách Lí Dung Cẩn ngủ, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi, một đêm vô mộng.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Thính Ngưng từ từ tỉnh lại, tiếng mưa rơi đã sớm ngừng lại.
Rửa mặt chải đầu xong, Hạ Thính Ngưng đi tới mở cửa sổ, trải qua một trận mưa to hoa viên có vẻ xanh um tươi tốt, lá cây xanh biếc. Mặt đường cũng được nước mưa cọ rửa sạch sẽ.
Lúc này Tịch Nghi đang chỉ huy bọn hạ nhân đem những đóa hoa bị nước mưa dập nát cắt bỏ.
Hoa viên sinh cơ dồi dào khiến Hạ Thính Ngưng cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Nàng phân phó Vãn Ngọc đem sổ sách hôm qua còn chưa xem xong mang tới, thừa dịp nắng sớm tốt đẹp, nàng muốn đem này đó xem xong.
Hạ Thính Ngưng tinh thần thoải mái xem sổ sách, nàng qua loa giản lược nhìn vài lần, phát hiện cửa hàng và thôn trang tiền lời càng ngày càng cao.
Lục Vu vừa đổ bỏ nước trong bồn đi vào phòng nhìn thấy vậy liền nhắc nhở Hạ Thính Ngưng “Tiểu thư, người vừa dậy còn chưa có dùng đồ ăn sáng đâu, không bằng dùng xong rồi lại đến xem sổ sách.” Để bụng đói cũng không tốt.
Hạ Thính Ngưng cũng không ngẩng đầu lên nói “Không cần, vừa khéo có thể chờ Dung Cẩn trở về cùng nhau dùng.” Lúc này bất quá tương đương với 7h sáng ở thế kỷ 21, Dung Cẩn đại khái tám giờ sẽ trở lại, đến lúc đó vừa vặn cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Lục Vu nghe vậy cũng không nói thêm cái gì nữa, tiểu thư luôn có cân nhắc của chính mình, nàng cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Tính xong vài trang sổ sách thật dày, Hạ Thính Ngưng duỗi lưng giãn ra gân cốt một cái.
Không bao lâu liền thấy Bách Lí Dung Cẩn hạ triều trở về, đi cùng còn có tam hoàng tử Tiêu Cảnh Uyên.
Hạ Thính Ngưng tuy có chút kinh ngạc nhưng cũng vẫn phân phó hạ nhân mang thêm một bộ bát đũa, ba người cùng nhau dùng bữa sang xong Bách Lí Dung Cẩn và Tiêu Cảnh Uyên liền lại vội vàng đi tới thư phòng xử lý công vụ.
Hạ Thính Ngưng lại tiếp tục bận rộn với đống sổ sách, cũng không nghĩ nhiều, có lẽ là trong triều có nhiều chuyện quan trọng cần bọn họ đi xử lý.
Cho lui đám tỳ nữ, Hạ Thính Ngưng đang nghĩ tới buổi chiều không có chuyện gì thì có thể xuất môn tuần tra cửa hàng một phen lại không nghĩ tới tỳ nữ đột nhiên tiến vào bẩm báo nói “Thế tử phi, nhị tiểu thư đến.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy ngẩn ra, vội vàng phân phó “Mau mời nàng tiến vào.”
Bách Lí Thiên Phù một thân xiêm y thanh lịch mang theo hai tỳ nữ bên người bước vào trong phòng.
Hạ Thính Ngưng cười khẽ nói “Nhị muội muội, tới đây ngồi đi.”
Bách Lí Thiên Phù bước chân đi đến bên cạnh Hạ Thính Ngưng ngồi xuống, trên mặt mang theo tươi cười điềm tĩnh.
Hạ Thính Ngưng cười khẽ hỏi “Lúc này tới đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Bách Lí Thiên Phù lắc đầu, tiếp nhận đồ vật trên tay tỳ nữ phía sau để lên trên bàn nói “Không phải, là mẫu thân để muội mang tới cho đại tẩu một ít thuốc bổ, nói là muốn đa tạ đại tẩu chuyện định thân mấy ngày trước.”
Mẫu thân nói nếu không phải đại tẩu phát hiện kịp thời, lại ngăn cản cửa hôn sự này tiết lộ ra ngoài thì chỉ sợ danh tiết của nàng đã sớm bị hao tổn.
Hạ Thính Ngưng khẽ lắc đầu nói “Cái này thì có gì cần đa tạ, người một nhà thế nào lại còn chú ý này đó.”
Bách Lí Thiên Phù nghe vậy lộ ra tươi cười ngượng ngùng nói “nương chỉ là muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn, bằng không trong lòng liền áy náy.”
Hạ Thính Ngưng cười khẽ một tiếng, nói “Tốt, ta đây liền thu.”
Nhìn Bách Lí Thiên Phù, Hạ Thính Ngưng dừng một chút, lại nói “Chuyện của Ninh Dương Hầu muội cũng đừng để trong lòng, ta thấy hắn thế nào cũng không xứng với muội, việc này thất bại cũng là chuyện tốt, nhất định sẽ có phu quân tốt hơn đang chờ muội.”
Bách Lí Thiên Phù nghe vậy liền ảm đạm một chút, nói “Đại tẩu nói muội đều biết, chỉ là chúng ta vô duyên mà thôi.”
Hạ Thính Ngưng khẽ rũ mắt không tiếp tục nói chuyện, thời đại này nữ tử luôn đem phu quân tương lai của chính mình so với cái gì đều trọng yếu hơn. Lúc này đột nhiên lại bị người nói cho biết phu quân tương lai bỏ qua chính mình chọn người khác ai cũng khó tránh khỏi thương cảm.
Bách Lí Thiên Phù ngồi một lúc sau đó liền đứng dậy cáo từ, Vãn Ngọc xem đối phương đã đi xa liền nói nhỏ nói “Đều do Ninh Dương Hầu phủ, nếu đã không có thành ý thì cũng đừng tới cửa đàm chuyện hôn sự, thiếu chút nữa liền phá hư danh tiết của nhị tiểu thư không nói, còn khiến nàng thương tâm thành như vậy.”
Hạ Thính Ngưng nghe vậy không khỏi trêu ghẹo “Ngược lại là ngươi đối Thiên Phù vô cùng trung tâm a.”
Vãn Ngọc ngượng ngùng gãi đầu một cái nói “Nô tỷ chỉ là nhất thời tức giận quá mà thôi.” Người nàng trung tâm nhất cũng chỉ có một mình tiểu thư a.
Hạ Thính Ngưng mím môi cười nói “Cũng không cần tức giận như vậy, cuộc sống của Ninh Dương Hầu phủ cũng không tốt hơn lúc đầu đâu.”
Đắc tội Tĩnh Vương phủ, ở trên triều đình tự nhiên sẽ bị người khác xa lánh. Hơn nữa, nàng nghe nói nội bộ trong Ninh Dương Hầu phủ cũng loạn thành một đoàn, Hứa Tĩnh Yên không thể như nguyện bước vào phủ, Ninh Dương Hầu thế tử bị giam giữ ở trong viện ngày ngày làm ầm ĩ khiến Ninh Dương Hầu phu nhân tức giận bệnh nằm trên giường không dậy nổi.
Hạ Thính Ngưng nâng tay vân vê ống tay áo, phân phó “Chuẩn bị xe xuất phủ.” Lúc này nên đi tuần tra cửa hang một chút.
Xe ngựa chạy nhanh trên đường, Vãn Ngọc màn xe bị gió thổi, hỏi “Tiểu thư, chúng ta muốn tới cửa nàng nào trước?”
Hạ Thính Ngưng khẽ động ánh mắt, nói “Tới Ngọc Nhan Lâu trước đi.” Nàng chỉ biết chỗ kia sinh ý không sai, nhưng vô cùng ít đi qua thị sát.
Vãn Ngọc hướng ra ngoài nói cho xa phu biết địa điểm, xe ngựa vừa chuyển, chạy qua hai con phố sau đó liền đứng lại ở cửa hang Ngọc Nhan Lâu.
Hạ Thính Ngưng nhìn bênngoài cửa hàng đầy xe ngựa liền mang theo Vãn Ngọc và Lục Vu có chút nghi hoặc bước vào đại môn Ngọc Nhan Lâu.
Khách nhân tới chỗ này đều là nữ tử, dù sao thì đây cũng là nơi chuyên cung cấp đồ ăn dược thiện dưỡng nhan mĩ dung, nam tử bình thường hẳn là sẽ không đặt chân tới nơi này.
Mắt thấy nhóm nữ phục vụ mang sữa tươi đi qua đi lại, Hạ Thính Ngưng nhất thời giật mình, thì ra nơi này sinh ý gia tăng mãnh liệt là vì mấy ngày trước đây nàng nhắc tới biện pháp làm trắng da ở trong cung cùng các quan phu nhân.
Những người này đều giống như ong vỡ tổ chạy đến nơi này uống sữa.
Hạ Thính Ngưng tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, ở nơi này cách mỗi cái bàn đều dùng một tấm ván gỗ khắc hoa chạm rỗng làm thành một cái không gian phong bế một nửa, đây là một loại kết cấu chỉ có ở hiện đại, khách nhân tới chỗ này thường thường đều sẽ cảm thấy thật tươi mới.
Tùy tiện chỉ điểm này nọ, Hạ Thính Ngưng tựa vào vị trí bên trên vừa quan sát vừa nghe người khác tán gẫu.
Uống một hớp hoa trà thơm ngát hợp lòng người lại nghe xong vài chuyện nhỏ thú vị Hạ Thính Ngưng liền phân phó Vãn Ngọc tính tiền rời đi.
Theo sau, Hạ Thính Ngưng lại phân biệt đi tới các gian cửa hàng khác, tình hình kinh doanh đều thật không sai, không có gì cần nàng phải quan tâm.
Mới từ Noãn Yên Lâu đi ra, Hạ Thính Ngưng đang muốn lên xe hồi phủ, bất quá dư quang thoáng nhìn nhưng lại nhìn thấy phía sau Noãn Yên Lâu có hai tiểu khất cái bẩn thỉu đang ngồi chổm hổm.
Tựa hồ đang vô cùng đói ngửi ngửi mùi thơm của thức ăn bay ra từ Noãn Yên Lâu.
Điều này làm cho Hạ Thính Ngưng dừng lại động tác, nghiêng đầu phân phó Vãn Ngọc “Ngươi đi vào lâu lấy một chút bánh bao mặn, lại bưng thêm bát canh tới đây.”
Vãn Ngọc hiển nhiên cũng thấy được cái tiểu khất cái kia liền vội vàng gật đầu xoay người tđi vào lâu.Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit..Lam Thiên..
Hạ Thính Ngưng mang theo Lục Vu đi đến phía sau tiểu khất cái.
Tác giả :
Phong Tây Tiễn Tiễn