Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi
Chương 13
Hạ Thính Ngưng nghiêng đầu nhẹ nhàng xốc một góc rèm cửa sổ lên, chỉ thấy trên đường người đến người đi, thật náo nhiệt.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đứng ở một gian hiệu thuốc.
Tay trái Hạ Thính Ngưng khẽ nâng la quần, tay phải đặt vào Vãn Ngọc, từ nàng đỡ xuống xe ngựa. Sau khi hai chân chạm đất, nàng mới ngẩng đầu đánh giá Hồi Xuân đường nổi danh kinh đô này.
Nghe nói gian hiệu thuốc này lấy vào đều là dược liệu nhất thượng đẳng, quan to quý nhân trong kinh đô cơ hồ đều là mua dược tại đây.
Trước mắt hiệu thuốc có vẻ thanh lịch lại không mất đại khí, xác thực không hổ là hiệu thuốc tốt nhất toàn kinh đô.
Hạ Thính Ngưng bước chân hướng bên trong đi đến, Vãn Ngọc chặt chẽ đi theo ở sau người.
Một bước vào cửa lớn của hiệu thuốc, liền ngửi thấy một cỗ dược hương nồng đậm.
Hạ Thính Ngưng hít sâu một hơi, thật hoài niệm hương vị. Kiếp trước, cha mẹ nàng chết sớm, là ông nội một mình nuôi nấng nàng.
Từ nhỏ nàng tại trong bầu không khí dược hương lượn lờ mà học tập cùng lớn lên. Ông nội là một lão trung y nổi danh, thập phần yêu thương nàng. Trong trí nhớ ông luôn không nề phiền toái tự tay dạy chính mình nhận dược, bốc thuốc, nấu dược cùng châm cứu.
Bởi vì kế thừa y thuật của ông nội, cho nên khi học đại học nàng lựa chọn học chuyên gia dược thiện dinh dưỡng (món ăn dinh dưỡng chữa bệnh hoặc bồi bổ, tóm lại chắc là món ăn có kèm theo thuốc như gà hầm thuốc bắc đấy, vì máy tính hỏng, k xem được QT nên k rõ lắm....) mà ông nội cũng không quá tinh thông.
Nàng cảm thấy đã học trung y, như vậy phải làm sẽ làm được tốt nhất.
Chỉ tiếc, ở năm nàng mười sáu tuổi ông nội qua đời. Lưu cho nàng cũng chỉ có một số tài sản phong phú cùng một phòng sách thuốc.
Lúc này, bên trong tiểu nhị vội vàng đi lên tiếp đón, thái độ cung kính: “Không biết tiểu thư là muốn xem bệnh hay là bốc thuốc?”
Tiểu nhị xuất hiện đánh gãy hồi tưởng của Hạ Thính Ngưng, nàng nhìn thoáng qua tiểu nhị này một cái, cười yếu ớt nói các nàng là tới bốc thuốc.
Chuyện cũ như mây, ông nội nhất định là hi vọng nàng có thể trôi qua được vui vẻ.
“Tiểu thư, mời đi bên này.” Tiểu nhị nghe xong, liền cung kính ở một bên dẫn đường.
Hai người Hạ Thính Ngưng đi theo tiểu nhị đi đến chỗ dược quỹ, chỉ thấy một vị lão giả tóc hoa râm đang có cẩn thận ngăn nắp sửa sang lại dược liệu trong ngăn kéo.
Tiểu nhị tiến lên một bước, hô một câu: “Trần bá, vị tiểu thư này muốn mua dược.”
Trần bá vội vàng ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu cười đối với Hạ Thính Ngưng, khuôn mặt hòa ái hỏi: “Không biết tiểu thư muốn mua mấy vị dược thế nào? Có thể có phương thuốc không?”
Hạ Thính Ngưng cũng tươi cười đáp lại, bình thường đối với các lão nhân gia nàng vẫn luôn có sự tôn kính, nhất là đối với lão nhân gia hiểu được y lý như vậy. Về phần cái vị trong Hạ phủ kia, nàng lựa chọn xem nhẹ tất cả.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nghiêng đầu ý bảo Vãn Ngọc lấy phương thuốc đưa cho lão nhân gia, nhẹ giọng nói với ông: “Làm phiền Trần bá dựa theo phương thuốc này thay ta trảo mấy thiếp dược.”
Trần bá vươn tay nhận phương thuốc từ Vãn Ngọc, đang khi nghe đến lời nói của Hạ Thính Ngưng khách khí có lễ thì bất giác giật mình, có vẻ hết sức kinh ngạc: “Tiểu thư khách khí, còn phiền ngài chờ một lát.”
Cũng không thể trách ông không có việc gì chuyện bé xé to, dù sao có thể qua Hồi Xuân Đường bốc thuốc nhất định không phải dân chúng bình thường. Nhìn vị tiểu thư này ăn mặc cùng khí chất dáng vẻ, người sáng suốt vừa thấy chỉ biết là một tiểu thư khuê các.
Ông đã làm ở Hồi Xuân Đường mười mấy năm, gặp qua không ít những thiên kim tiểu thư điêu ngoa cao ngạo, lại thật đúng là chưa bao giờ gặp qua tiểu thư quan gia khiêm tốn với người ngoài như vậy.
Không đến thời gian uống một ly trà nhỏ, Trần bá tay chân lanh lẹ liền bốc dược tốt lắm.
Hạ Thính Ngưng thấy bộ dáng khi ông bốc thuốc, trầm ổn, tinh chuẩn, căn bản không giống như là lão nhân gia đã qua qua tuổi hoa giáp (đã lớn tuổi). Ngẫm lại cũng đúng, đã có thể bị an bày ở vị trí dược quỹ bốc thước cho nhóm người quyền quý, tất nhiên là thực sự có vài phần bản lãnh.
Sau khi nnhận dược cũng thanh toán tiền bạc xong, Hạ Thính Ngưng mới mang theo Vãn Ngọc rời hiệu thuốc.
Đi ra cửa lớn hiệu thuốc, lúc này Vãn Ngọc mới mang theo mấy thang dược nói: “Thuốc này cũng thật quý, liền mấy thang như vậy, cư nhiên muốn 10 lượng bạc.” Phải biết rằng tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cũng mới một lượng bạc, thế này nếu thay đổi là nàng, còn không biết phải nhịn ăn nhịn uống bao lâu mới có thể. mua được mấy thang thuốc này dược đâu.
Hạ Thính Ngưng khẽ cười nói: “Cũng là nơi kẻ có tiền bốc thuốc trong kinh đô này, lại sao có thể rẻ được.” Hơn nữa, vừa rồi nàng cẩn thận xem qua, thuốc này quả thật đều là thuốc tốt thượng đẳng, cũng coi như vật có giá trị.
Đi đến chỗ xe ngựa, Vãn Ngọc lại nói: “Tiểu thư, xem ra sắc trời vẫn còn sớm, nếu không tìm một chỗ dùng bữa đi? Buổi sáng người xuất môn vội vàng, cũng chưa kịp dùng đồ ăn sáng, cũng chỉ ở trên đường ăn chút trái cây.”
Hạ Thính Ngưng khẽ suy tư, mới vừa rồi còn không cảm thấy, nhưng Vãn Ngọc vừa nhắc tới như vậy, nàng thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng.
Hiện tại dược cũng mua tốt lắm, không bằng thuận đường đi nếm thử món ăn của tửu lâu lớn nhất trong kinh đô này xem đến tột cùng như thế nào.
Tiếp qua không lâu, cửa hàng cùng tửu lâu của nàng cũng sẽ khai trương, trong lòng phải có cái biết trước mới được.
Không bao lâu, Hạ Thính Ngưng liền có mặt trong một nhã gian ở “Túy Hương lâu”, nghe tiểu nhị liên tiếp báo tên đồ ăn, ngay cả khí cũng không suyễn, kể một lần thuần thục. Không khỏi cảm khái: Tiểu nhị ở cổ đại thật khác biệt, thực đơn giống như khắc vào trong đầu vậy, há mồm sẽ nói một mạch.
Hạ Thính Ngưng xua tay đánh gãy lời giới thiệu vẫn đang tiếp tục của tiểu nhị: “Các ngươi có những món ăn chiêu bài (món tủ hay như đặc sản đi) nào cứ mang hết lên, lại ngâm cho ta một bình trà ngon.”
Tiểu nhị vội vàng cười: “Được rồi, vị tiểu thư này, mời ngài chờ.” Lui về phía sau vài bước rời khỏi ngoài cửa, đến phòng bếp truyền đồ ăn.
Túy Hương lâu này không hổ là nơi tốt nhất mà quan to quý nhân mới đến được, sau khi Hạ Thính Ngưng tiến vào gặp mọi chỗ đều được trang trí tráng lệ.
Lúc nàng vừa mới tiến vào, càng nhìn đến không ít thiếu gia công tử y phục đẹp đẽ quý giá, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Trong tửu lâu cũng không thiếu danh môn thiên kim đang ngồi ở đây, nhưng đại đa số là có người nhà đi cùng, cũng có chút là theo bạn thân của mình kết bạn mà đến.
Một mình tự đi chỉ mang theo một nha hoàn giống như Hạ Thính Ngưng đến dùng bữa, lại vẫn là lần đầu. Đối mặt ánh mắt tò mò của người khác, nàng cũng không hoảng sợ, trực tiếp liền nói cho tiểu nhị nàng muốn nhã gian, về phần người khác nghĩ như thế nào, nàng cần gì phải để ý tới đâu.
Đang lúc Hạ Thính Ngưng cẩn thận quan sát bài trí trong nhã gian, cửa mở, tiểu nhị vừa rồi báo tên đồ ăn rất có thứ tự biết vâng lời bưng đồ ăn tiến vào. Qua lại vài lần, đem một cái bàn tròn đặt đầy.
Hạ Thính Ngưng tùy tay cho hắn mấy lượng bạc vụn làm thưởng, lập tức tiểu nhị mặt mày hớn hở khom người xuống làm lễ.
Xem một bày đầy đồ ăn, Hạ Thính Ngưng không khỏi nhíu mày. Đồ ăn chiêu bài của Túy Hương Lâu thật đúng là nhiều, một lần lại một lần đều có hai mươi mấy món, chứ không phải là đem nàng làm cá đến làm thịt đi.
Mắt thấy đồ ăn dọn đủ rồi, Vãn Ngọc tự phát tự động đi đến bên người Hạ Thính Ngưng vì nàng chia thức ăn.
Liên tục ăn hơn mười món ăn, Hạ Thính Ngưng cảm thấy vị cũng không tệ. Chính là thiếu gia vị, phương pháp chế biến thức ăn cũng chỉ có một chút, khiến cho món ăn kém cỏi không ít, nhưng mà điều này cũng khiến nàng đối với tửu lâu sắp khai trương của mình rất có tin tưởng.
“Tiểu thư, ngài ăn nhiều một chút a, những thứ này đều không rẻ đâu.” Vãn Ngọc vừa nói nhỏ vừa không ngừng vì Hạ Thính Ngưng gắp đồ ăn.
Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dạng nàng thần bí lẩm nhẩm, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng đặt chiếc đũa xuống nói: “Đừng gắp nữa, ta đã ăn no.”
“Còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, muốn làm sao bây giờ?” Vãn Ngọc có vẻ rất là do dự.
“Hết cách rồi, bảo tiểu nhị đi tới đem những đồ ăn này đóng gói vào, chúng ta mang về là được, thuận tiện tính tiền.” Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa mang trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Vãn Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, đến ngoài cửa gọi tiểu nhị tính tiền, lại phân phó hắn đem thức ăn trên bàn đóng gói tốt, các nàng muốn mang trở về.
Ra nhã gian, Hạ Thính Ngưng đang muốn, có nên mua chút gì đó mang về cho đệ đệ hay không.
Từ lúc vào Hạ phủ, so với lúc trước khi còn ở Nghi Hưng thành đệ đệ cũng không được thoải mái bằng. Tiện nghi phụ thân cả ngày quản đông quản tây, một hồi không được như vậy một hồi lại không được như vậy.
Khi Hạ Thính Ngưng đang còn xuất thần, ngay chỗ cầu thang trước lầu có một tiểu nhị cúi đầu khom lưng đón một vị nữ tử đi lên.
Nàng kia một thân la quần đỏ thẫm, một đôi tay đeo đầy vòng vàng vòng bạc. Khi đi vang lên tiếng đinh đinh đang đang, phía sau lại có bốn tỳ nữ đi theo hầu hạ.
Hạ Thính Ngưng cũng chỉ nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt, loại người không liên quan nàng hướng đến sẽ không chú ý nhiều hơn.
Cũng không nghĩ, nữ tử này lại vung lên từng tiếng đinh đang hướng nàng đi tới.
Chỉ chốc lát, xe ngựa đứng ở một gian hiệu thuốc.
Tay trái Hạ Thính Ngưng khẽ nâng la quần, tay phải đặt vào Vãn Ngọc, từ nàng đỡ xuống xe ngựa. Sau khi hai chân chạm đất, nàng mới ngẩng đầu đánh giá Hồi Xuân đường nổi danh kinh đô này.
Nghe nói gian hiệu thuốc này lấy vào đều là dược liệu nhất thượng đẳng, quan to quý nhân trong kinh đô cơ hồ đều là mua dược tại đây.
Trước mắt hiệu thuốc có vẻ thanh lịch lại không mất đại khí, xác thực không hổ là hiệu thuốc tốt nhất toàn kinh đô.
Hạ Thính Ngưng bước chân hướng bên trong đi đến, Vãn Ngọc chặt chẽ đi theo ở sau người.
Một bước vào cửa lớn của hiệu thuốc, liền ngửi thấy một cỗ dược hương nồng đậm.
Hạ Thính Ngưng hít sâu một hơi, thật hoài niệm hương vị. Kiếp trước, cha mẹ nàng chết sớm, là ông nội một mình nuôi nấng nàng.
Từ nhỏ nàng tại trong bầu không khí dược hương lượn lờ mà học tập cùng lớn lên. Ông nội là một lão trung y nổi danh, thập phần yêu thương nàng. Trong trí nhớ ông luôn không nề phiền toái tự tay dạy chính mình nhận dược, bốc thuốc, nấu dược cùng châm cứu.
Bởi vì kế thừa y thuật của ông nội, cho nên khi học đại học nàng lựa chọn học chuyên gia dược thiện dinh dưỡng (món ăn dinh dưỡng chữa bệnh hoặc bồi bổ, tóm lại chắc là món ăn có kèm theo thuốc như gà hầm thuốc bắc đấy, vì máy tính hỏng, k xem được QT nên k rõ lắm....) mà ông nội cũng không quá tinh thông.
Nàng cảm thấy đã học trung y, như vậy phải làm sẽ làm được tốt nhất.
Chỉ tiếc, ở năm nàng mười sáu tuổi ông nội qua đời. Lưu cho nàng cũng chỉ có một số tài sản phong phú cùng một phòng sách thuốc.
Lúc này, bên trong tiểu nhị vội vàng đi lên tiếp đón, thái độ cung kính: “Không biết tiểu thư là muốn xem bệnh hay là bốc thuốc?”
Tiểu nhị xuất hiện đánh gãy hồi tưởng của Hạ Thính Ngưng, nàng nhìn thoáng qua tiểu nhị này một cái, cười yếu ớt nói các nàng là tới bốc thuốc.
Chuyện cũ như mây, ông nội nhất định là hi vọng nàng có thể trôi qua được vui vẻ.
“Tiểu thư, mời đi bên này.” Tiểu nhị nghe xong, liền cung kính ở một bên dẫn đường.
Hai người Hạ Thính Ngưng đi theo tiểu nhị đi đến chỗ dược quỹ, chỉ thấy một vị lão giả tóc hoa râm đang có cẩn thận ngăn nắp sửa sang lại dược liệu trong ngăn kéo.
Tiểu nhị tiến lên một bước, hô một câu: “Trần bá, vị tiểu thư này muốn mua dược.”
Trần bá vội vàng ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu cười đối với Hạ Thính Ngưng, khuôn mặt hòa ái hỏi: “Không biết tiểu thư muốn mua mấy vị dược thế nào? Có thể có phương thuốc không?”
Hạ Thính Ngưng cũng tươi cười đáp lại, bình thường đối với các lão nhân gia nàng vẫn luôn có sự tôn kính, nhất là đối với lão nhân gia hiểu được y lý như vậy. Về phần cái vị trong Hạ phủ kia, nàng lựa chọn xem nhẹ tất cả.
Hạ Thính Ngưng hơi hơi nghiêng đầu ý bảo Vãn Ngọc lấy phương thuốc đưa cho lão nhân gia, nhẹ giọng nói với ông: “Làm phiền Trần bá dựa theo phương thuốc này thay ta trảo mấy thiếp dược.”
Trần bá vươn tay nhận phương thuốc từ Vãn Ngọc, đang khi nghe đến lời nói của Hạ Thính Ngưng khách khí có lễ thì bất giác giật mình, có vẻ hết sức kinh ngạc: “Tiểu thư khách khí, còn phiền ngài chờ một lát.”
Cũng không thể trách ông không có việc gì chuyện bé xé to, dù sao có thể qua Hồi Xuân Đường bốc thuốc nhất định không phải dân chúng bình thường. Nhìn vị tiểu thư này ăn mặc cùng khí chất dáng vẻ, người sáng suốt vừa thấy chỉ biết là một tiểu thư khuê các.
Ông đã làm ở Hồi Xuân Đường mười mấy năm, gặp qua không ít những thiên kim tiểu thư điêu ngoa cao ngạo, lại thật đúng là chưa bao giờ gặp qua tiểu thư quan gia khiêm tốn với người ngoài như vậy.
Không đến thời gian uống một ly trà nhỏ, Trần bá tay chân lanh lẹ liền bốc dược tốt lắm.
Hạ Thính Ngưng thấy bộ dáng khi ông bốc thuốc, trầm ổn, tinh chuẩn, căn bản không giống như là lão nhân gia đã qua qua tuổi hoa giáp (đã lớn tuổi). Ngẫm lại cũng đúng, đã có thể bị an bày ở vị trí dược quỹ bốc thước cho nhóm người quyền quý, tất nhiên là thực sự có vài phần bản lãnh.
Sau khi nnhận dược cũng thanh toán tiền bạc xong, Hạ Thính Ngưng mới mang theo Vãn Ngọc rời hiệu thuốc.
Đi ra cửa lớn hiệu thuốc, lúc này Vãn Ngọc mới mang theo mấy thang dược nói: “Thuốc này cũng thật quý, liền mấy thang như vậy, cư nhiên muốn 10 lượng bạc.” Phải biết rằng tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng cũng mới một lượng bạc, thế này nếu thay đổi là nàng, còn không biết phải nhịn ăn nhịn uống bao lâu mới có thể. mua được mấy thang thuốc này dược đâu.
Hạ Thính Ngưng khẽ cười nói: “Cũng là nơi kẻ có tiền bốc thuốc trong kinh đô này, lại sao có thể rẻ được.” Hơn nữa, vừa rồi nàng cẩn thận xem qua, thuốc này quả thật đều là thuốc tốt thượng đẳng, cũng coi như vật có giá trị.
Đi đến chỗ xe ngựa, Vãn Ngọc lại nói: “Tiểu thư, xem ra sắc trời vẫn còn sớm, nếu không tìm một chỗ dùng bữa đi? Buổi sáng người xuất môn vội vàng, cũng chưa kịp dùng đồ ăn sáng, cũng chỉ ở trên đường ăn chút trái cây.”
Hạ Thính Ngưng khẽ suy tư, mới vừa rồi còn không cảm thấy, nhưng Vãn Ngọc vừa nhắc tới như vậy, nàng thật đúng là cảm thấy có chút đói bụng.
Hiện tại dược cũng mua tốt lắm, không bằng thuận đường đi nếm thử món ăn của tửu lâu lớn nhất trong kinh đô này xem đến tột cùng như thế nào.
Tiếp qua không lâu, cửa hàng cùng tửu lâu của nàng cũng sẽ khai trương, trong lòng phải có cái biết trước mới được.
Không bao lâu, Hạ Thính Ngưng liền có mặt trong một nhã gian ở “Túy Hương lâu”, nghe tiểu nhị liên tiếp báo tên đồ ăn, ngay cả khí cũng không suyễn, kể một lần thuần thục. Không khỏi cảm khái: Tiểu nhị ở cổ đại thật khác biệt, thực đơn giống như khắc vào trong đầu vậy, há mồm sẽ nói một mạch.
Hạ Thính Ngưng xua tay đánh gãy lời giới thiệu vẫn đang tiếp tục của tiểu nhị: “Các ngươi có những món ăn chiêu bài (món tủ hay như đặc sản đi) nào cứ mang hết lên, lại ngâm cho ta một bình trà ngon.”
Tiểu nhị vội vàng cười: “Được rồi, vị tiểu thư này, mời ngài chờ.” Lui về phía sau vài bước rời khỏi ngoài cửa, đến phòng bếp truyền đồ ăn.
Túy Hương lâu này không hổ là nơi tốt nhất mà quan to quý nhân mới đến được, sau khi Hạ Thính Ngưng tiến vào gặp mọi chỗ đều được trang trí tráng lệ.
Lúc nàng vừa mới tiến vào, càng nhìn đến không ít thiếu gia công tử y phục đẹp đẽ quý giá, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau chuyện trò vui vẻ. Trong tửu lâu cũng không thiếu danh môn thiên kim đang ngồi ở đây, nhưng đại đa số là có người nhà đi cùng, cũng có chút là theo bạn thân của mình kết bạn mà đến.
Một mình tự đi chỉ mang theo một nha hoàn giống như Hạ Thính Ngưng đến dùng bữa, lại vẫn là lần đầu. Đối mặt ánh mắt tò mò của người khác, nàng cũng không hoảng sợ, trực tiếp liền nói cho tiểu nhị nàng muốn nhã gian, về phần người khác nghĩ như thế nào, nàng cần gì phải để ý tới đâu.
Đang lúc Hạ Thính Ngưng cẩn thận quan sát bài trí trong nhã gian, cửa mở, tiểu nhị vừa rồi báo tên đồ ăn rất có thứ tự biết vâng lời bưng đồ ăn tiến vào. Qua lại vài lần, đem một cái bàn tròn đặt đầy.
Hạ Thính Ngưng tùy tay cho hắn mấy lượng bạc vụn làm thưởng, lập tức tiểu nhị mặt mày hớn hở khom người xuống làm lễ.
Xem một bày đầy đồ ăn, Hạ Thính Ngưng không khỏi nhíu mày. Đồ ăn chiêu bài của Túy Hương Lâu thật đúng là nhiều, một lần lại một lần đều có hai mươi mấy món, chứ không phải là đem nàng làm cá đến làm thịt đi.
Mắt thấy đồ ăn dọn đủ rồi, Vãn Ngọc tự phát tự động đi đến bên người Hạ Thính Ngưng vì nàng chia thức ăn.
Liên tục ăn hơn mười món ăn, Hạ Thính Ngưng cảm thấy vị cũng không tệ. Chính là thiếu gia vị, phương pháp chế biến thức ăn cũng chỉ có một chút, khiến cho món ăn kém cỏi không ít, nhưng mà điều này cũng khiến nàng đối với tửu lâu sắp khai trương của mình rất có tin tưởng.
“Tiểu thư, ngài ăn nhiều một chút a, những thứ này đều không rẻ đâu.” Vãn Ngọc vừa nói nhỏ vừa không ngừng vì Hạ Thính Ngưng gắp đồ ăn.
Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dạng nàng thần bí lẩm nhẩm, chỉ cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ nhàng đặt chiếc đũa xuống nói: “Đừng gắp nữa, ta đã ăn no.”
“Còn thừa nhiều đồ ăn như vậy, muốn làm sao bây giờ?” Vãn Ngọc có vẻ rất là do dự.
“Hết cách rồi, bảo tiểu nhị đi tới đem những đồ ăn này đóng gói vào, chúng ta mang về là được, thuận tiện tính tiền.” Hạ Thính Ngưng vừa nói vừa mang trà lên khẽ nhấp một ngụm.
Vãn Ngọc gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được, đến ngoài cửa gọi tiểu nhị tính tiền, lại phân phó hắn đem thức ăn trên bàn đóng gói tốt, các nàng muốn mang trở về.
Ra nhã gian, Hạ Thính Ngưng đang muốn, có nên mua chút gì đó mang về cho đệ đệ hay không.
Từ lúc vào Hạ phủ, so với lúc trước khi còn ở Nghi Hưng thành đệ đệ cũng không được thoải mái bằng. Tiện nghi phụ thân cả ngày quản đông quản tây, một hồi không được như vậy một hồi lại không được như vậy.
Khi Hạ Thính Ngưng đang còn xuất thần, ngay chỗ cầu thang trước lầu có một tiểu nhị cúi đầu khom lưng đón một vị nữ tử đi lên.
Nàng kia một thân la quần đỏ thẫm, một đôi tay đeo đầy vòng vàng vòng bạc. Khi đi vang lên tiếng đinh đinh đang đang, phía sau lại có bốn tỳ nữ đi theo hầu hạ.
Hạ Thính Ngưng cũng chỉ nhìn nàng một cái liền thu hồi ánh mắt, loại người không liên quan nàng hướng đến sẽ không chú ý nhiều hơn.
Cũng không nghĩ, nữ tử này lại vung lên từng tiếng đinh đang hướng nàng đi tới.
Tác giả :
Phong Tây Tiễn Tiễn