Thứ Nữ Công Lược
Chương 246: Mạch nước ngầm (Hạ)
Đào mama chậm rãi quỳ gối trước mặt Thập Nhất Nương.
Nàng thần sắc có chút đờ đẫn:”Tất cả chuyện này đều là sai lầm của ta. Phu nhân phạt ta như thế nào đều được. Cầu ngài lưu thể diện cho ta trước mặt Truân ca. Ta cả đời đều cảm kích ngài!” Môi mân gắt gao.
“Mama còn biết cần thể diện là tốt rồi.” Thập Nhất Nương ngồi ngay ngắn như núi nhìn Đào mama: “Chuyện này bỏ qua không nói nữa. Mama đi xuống nghỉ ngơi đi!”
Đào mama cúi người hành lễ, lui xuống.
Thập Nhất Nương sâu kín thở dài.
Nàng thật sự muốn sống vui vẻ với những người Nguyên Nương lưu lại, thuận tiện đem này phân trách nhiệm này gia vào trong tay tức phụ Truân ca đi. Nhưng có đôi khi sự thật không giống như nguyện vọng.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ngũ Nương đến đây.
Thập Nhất Nương nghe xong tiểu nha hoàn bẩm báo, phân phó Hổ Phách; “Ánh mắt ngươi sáng một chút. Nếu nàng lại lôi kéo ta cùng nàng kinh doanh gì, ngươi tìm cái cớ gọi ta đi ra ngoài.”
Hổ Phách cố nén cười, gật đầu:” Phu nhân yên tâm, ta sẽ chú ý.”
Lúc này Thập Nhất Nương mới đi ra ngoài nghênh đón Ngũ Nương.
“Ngũ tỷ đã lâu không tới chỗ ta. Có việc gì cho nhóm mama mang tín đến là được, như thế nào còn tự mình đến đây.” Lại nhìn bụng nàng nhô lên, trong lòng suy nghĩ, sẽ không phải là song bào thai đi!
” Không có việc gì, không có việc gì.” Ngũ Nương cười nói, “Tỷ phu ngươi a, lần đầu làm cha, khẩn trương không thôi, còn ba, bốn tháng nữa mới sinh liền thỉnh cho ta một bà đỡ ở nhà. Bà đỡ kia nói, ta nên đi lại nhiều chút. Tỷ phu ngươi không cho ta làm thêu thùa may vá, nay Bạch Vân Quan, mai Hộ Quốc tự, giống như đèn kéo quân, mấy ngày nay ta đau hết cả đầu. Này thôi, hôm nay còn nói muốn đi Hộ Quốc tự, nói cái gì lần đầu tiên nhìn thấy ta là ngay tại Hộ Quốc tự…..” Nói xong, dấu tay áo mà cười, giữa lông mày lộ ra nửa vui sướng, nửa ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương cũng không phải là loại người sát phong cảnh.
Lập tức cười nói:” Ngũ tỷ phu đối xử với Ngũ tỷ thật tốt a!”
“Ai nha, tốt cái gì mà tốt!” Ngũ Nương gắt giọng,”Ta làm sao có thể giống hắn nói như vậy, mỗi ngày đi nơi nơi mặc kệ nhà a. Lúc này, ta nhìn thấy hôm nay thời tiết tốt, liền lấy cớ chân đi nhiều mệt, thuận đường đến chỗ ngươi một chuyến– ta nhớ trong tay người có không ít các mẫu hoa, ta muốn làm cho tỷ phu ngươi đôi tất.”
“Ngũ tỷ đối với Ngũ tỷ phu cũng thật tốt!” Thập Nhất Nương cười dìu nàng vào nhà, an trí nàng ngồi xuống kháng, phân phó tiểu nha hoàn đi gọi Tân Cúc đến: “…… Liền nói là Ngũ di thái thái đến đây, muốn các loại hoa, bảo nàng đem khung mây có các loại hoa lại đây.”
Tiểu nha hoàn trả lời mà đi.
Hổ Phách dẫn theo tiểu nha hoàn tự mình mang tra bánh cho Ngũ Nương.
Ngũ Nương liền nhìn Hổ Phách: “Nha đầu kia, từ khi đi theo ngươi, càng ngày càng đẹp. Chớ không phải đồ ăn Từ phủ đặc biệt dưỡng người chứ?”
“Ngũ di thái thái khích lệ.” Hổ Phách cười đáp lời, thật có mấy phân không kiêu ngạo không siểm nịnh hào phóng.
Ngũ Nương nhìn thấy gật đầu, nói chuyện phiếm cùng Thập Nhất Nương: “Ta nghe nói Đông Thanh sẽ gả cho người, đã định ngày?”
“Không có.” Thập Nhất Nương nói,” Mấy ngày nay không phải bận chuyện của Thập tỷ sao? Thật sự làm trì hoãn việc này.”
“Chuyện này có cái gì trì hoãn hay không trì hoãn. Cho Đào mama giúp đỡ xử lý là được.”
“Rốt cuộc là người đầu tiên trong phòng ta lập gia đình, cũng phải thể diện hơn vài phần so với người khác mới được. Nhưng mà, đồ cưới linh tinh đã cho Đào mama làm giúp.”
Hai người nói mấy câu, Tân Cúc mang theo các kiểu hoa văn tiến vào, mọi người chọn đông chọn tây một hồi, Ngũ Nương lựa chọn tấm ‘Từng bước thăng quan’, ‘Trúng liền tam nguyên’ các loại cát tường linh tinh, sau đó nháy mắt với Thập Nhất Nương: “Tỉ muội chúng ta nói chuyện, không cần nhiều người hầu hạ như vậy. Cho các nàng đi chơi đi! Coi như là ta ân thưởng cho các nàng.”
Thập Nhất Nương biết đến giờ diễn, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, đuổi hết người hầu hạ lui ra.
Ngũ Nương liền chống khuỷu tay trên kháng bàn, nghiêng người nói: “Như thế nào? Ta nghe nói Kiều di nương trong quý phủ các ngươi có bầu?” Thanh âm ép thực thấp, giống như đây là chuyện cực kỳ bí mật vậy.
Thập Nhất Nương cố nhịn mới không nhíu mày: ” Ngũ tỷ như thế nào biết?”
Ngũ Nương mân miệng cười: “Có đúng hay không?” Ra vẻ “Ai nói, ngươi cũng đừng truy vấn, ta sẽ không nói cho ngươi”.
Trừ bỏ người La gia còn có thể là ai?
Thập Nhất Nương cũng không truy cứu, hơn nữa truy cứu cũng không có ý nghĩa gì. Mục đích Ngũ Nương đến mới là chủ yếu.
Nàng gật đầu: ” Kiều di nương mới vừa chẩn tra hỉ mạch.”
“Ai!” Ngũ Nương liền thở dài: “Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”
“Chiếu cố tốt Kiều di nương, khiến cho nàng thuận lợi sinh đứa nhỏ.”
“Vậy chuyện trong phòng ngươi?” Ngũ Nương quan tâm nói.
Chẳng lẽ là đến làm thuyết khách cho đại thái thái.
Thập Nhất Nương đoán, nhưng giả bộ không hiểu nàng nói có ý tứ gì: “Trong phòng ta? Trong phòng ta có việc gì?”
“Ngươi a, cũng không vận động đầu óc.” Ngũ Nương ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hai vị Tần, Văn di nương đều lớn tuổi, hiện tại Kiều di nương lại có bầu không thể thị tẩm…… Ngươi không tính toán a? Ta nói a, không bằng thu hai, ba cái thông phòng xinh đẹp trẻ trung ở trong phòng. Thừa cơ hội này hầu hạ tốt Hầu Gia ……”
Thập Nhất Nương nghe chán ngấy, xem như muỗi bay bên tai, ậm ừ đáp lời.
Ngay lúc nàng cảm thấy mình nhẫn không nổi, Hổ Phách tiến vào: “Ngũ di thái thái, ta mang chén trà nữa cho ngài!”
Ngũ Nương chưa nói hết lời muốn nói phải dừng lại, gật đầu với Hổ Phách.
Hổ Phách một lần nữa dâng trà cho hai người, lại mang hoa quả tiến vào: “Ngũ di thái thái nếm thử, táo Sơn Đông, cam Cống Nam.”
Ngũ Nương cười lấy trái cam ngửi ngửi.
Đợi Hổ Phách lui ra, lại bắt đầu nói tiếp:”…… Nếu không, ta bảo tỷ phu người mua giúp ngươi mua mấy đứa ngựa gầy Dương Châu (*)? Ngựa gầy Dương Châu ngươi có biết không? Nói là trải qua huấn luyện chuyên môn, sau đó làm tiểu thiếp cho mấy đại hộ nhà giàu. Vừa xinh đẹp, vừa nhu thuận, đều thực nghe lời……’
(*) Ngựa gầy Dương Châu: Từ thời Minh triều, ở vùng Dương Châu, xuất hiện rất nhiều cô gái trẻ tuổi, trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt, chuẩn bị gả cho phú thương làm tiểu thiếp, mà những cô gái này coi gầy là đẹp, ai nấy thon thả gầy gò, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”.
Xem ra, nàng gả cho Tiễn Minh kiến thức nhiều không ít.
Thập Nhất Nương gọt táo cho nàng: “Ngũ tỷ, ăn nhiều táo cho tốt!”
“Ân!” Nàng tiếp nhận ăn một ngụm, tiếp tục nói: “…… Nếu không, hãy thu người bên người. Tri kỷ lại có năng lực giúp ngươi. Ta coi Hổ Phách không tồi, Tân Cúc cũng thành thật. Đáng tiếc là Đông Thanh, đã bị ngươi hứa cho người. Nếu không, nàng thật ra là người thích hợp. Tuổi vừa đúng, bộ dáng lại thích hợp nhất……”
Nhét đều che không nổi miệng.
Ngũ di nương thao thao bất tuyệt, cách bức rèm Hổ Phách nghe được lại kinh hãi run sợ.
Chỉ nghe thấy miệng ngũ di nương bay ra câu “Kiều di nương hoài dựng”, một hồi lại bay ra một câu” Thông phòng”, cuối cùng nhắc tới tên mình cùng Đông Thanh…… Lại nghe thấy Thập Nhất Nương ừ ừ ừ.
Nàng nhất thời bối rối.
Ngày hôm qua lúc Thập Nhất Nương về nhà mẹ đẻ nàng cũng đi theo trở về, còn gặp San Hô. Lúc ấy San Hô liền đem nàng kéo đến sài phòng nói chuyện: “…… Thập nhất tiểu thư có nói gì với ngươi không? Đại thái thái muốn chọn thông phòng trong đám chúng ta để cấp Hầu Gia? Lúc trước đại thái thái đem ngươi cho phòng Thập nhất tiểu thư, như thế nào hiện tại lại…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tỷ tỷ yên tâm, phu nhân đãi ta tốt lắm!” Hổ Phách cười nói,” Trong phòng mọi chuyện là do ta quản.” Nói xong, nhướng mày, “nhưng mà, đại thái thái vì Hầu Gia chọn thông phòng…… Ta thật không có nghe nói.” Suy nghĩ, mặt lại giãn ra cười nói,” Không có việc gì. Cho dù là Hầu Gia muốn thu thông phòng, cũng cần phu nhân nhà chúng ta gật đầu mới thành!” Lại thấy San Hô mặt co mày cáu, giống như bà già, cười trêu ghẹo nàng,” Chẳng lẽ có ai muốn đi hầu hạ phu nhân nhà chúng ta, cho nên nhờ tỷ tỷ tìm đến cửa của ta?”
“Ngươi đi luôn đi!” San Hô cười nhéo mặt của nàng, “Quỷ nhỏ, ta không phải là vì ngươi lo lắng sao?”
Đúng a, làm thông phòng, có mấy người có kết cục tốt. Cuối cùng có thể được nâng thành di nương, thì thật đúng là có vận khí mới được. Loại giống các nàng không dám đánh cuộc, vẫn là thành thật làm nha hoàn mới tốt.
Nàng nghĩ đến buổi tối ngày đó phu nhân cùng nàng nói chuyện, nàng mơ hồ cảm thấy phu nhân hy vọng nàng làm cánh tay trái vai phải của nàng, mà không phải một thông phòng hoặc là tiểu thiếp lấy sắc hầu hạ người. Mỗi lần nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy thực kiêu ngạo, cảm thấy mình khác với những người khác.
Nhưng chuyện này không tốt nói cùng San Hô — dù sao cũng không phải là lời từ môi đỏ răng trắng nói ra hoặc viết trên giấy trắng mực đen viết thành.
Vốn tin tưởng vững chắc, mà giờ đây không thể khẳng định.
Hiện tại phu nhân gặp quẫn cảnh như thế nào, không ai rõ ràng hơn nàng — hai tháng này, Hầu Gia ở trong phòng phu nhân, nhưng trên giường phu nhân đều sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đi đến trường án ở thính đường, chắp tay trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát, âm thầm niệm một tiếng “Adi đà phật”.
Chỉ ngóng trông phu nhân sớm cập kê một chút.
Cập kê, việc này liền giải quyết.
Nói không chừng còn có thể thừa dịp Kiều di nương không thể thị tẩm hoài ca nhi……
“Hổ Phách, đang làm gì đó?” Thính đường vốn trống trải không người đột nhiên truyền đến thanh âm Đào mama: “cầu Bồ Tát tìm người tốt cho ngươi hứa gả sao?”
Hổ Phách hoảng sợ, vội vàng xoay người.
“Đào mama đi như thế nào không có thanh âm?” Nàng sẳng giọng: “Dọa ta.” Lại nhìn phía sau nàng, thấy chỉ có nàng một mình tiến vào, biết là tiểu nha hoàn ngoài cửa bị ảnh hưởng không ngăn được nàng, vội hỏi: “Ngũ di thái tới đây, đang cùng phu nhân nói chuyện trong phòng.”
Đào mama nghe xong khóe miệng nhếch lên: “Có thể nói cái gì? Không phải vay tiền bạc, chính là muốn phu nhân chúng ta cùng nàng làm việc kinh doanh.”
Hổ Phách không tốt đánh giá.
“Mama tìm phu nhân có chuyện gì? Phu nhân phân phó ta cho phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, chỉ sợ là muốn lưu Ngũ di thái thái ăn cơm, lời này nhất thời nói ra khẳng định là nói không hết. Muốn ta truyền lời giúp ngài hay không?” Cười khanh khách, một mặt cùng nàng nói chuyện, một mặt cùng nàng ra thính đường.
“Cũng không phải là chuyện đợi không được.” Đào mama cười nói,” Phu nhân cho ta giúp đỡ mua đồ cưới cho Đông Thanh, đồ đạc ta đều chuẩn bị xong, dự tính danh sách, muốn lấy lại đây cho phu nhân nhìn.”
Hổ Phách nghĩ đến phân phó của Thập Nhất Nương, lại không dám đi xa, đứng ở mái hiên cùng nàng nói chuyện.
“Nói là như thế, nhưng khi nào phu nhân xong, ta sai tiểu nha hoàn đi báo tín cho ngài. Ngài thấy thế nào?”
Đào mama suy nghĩ, nói:” Vậy phiền ngươi.”
“Xem mama nói.” Hổ Phách cùng nàng khách khí vài câu, Đào mama đi dãy phòng phía sau.
Hổ Phách lập tức triệu tập tất cả nha hoàn bà tử làm việc trong viện Thập Nhất Nương vào trong viện.
Nàng đứng ở bậc thang năm cấp khoanh tay từ trên cao nhìn xuống quét hết một lần, sau đó chỉ tiểu nha hoàn làm việc ở cửa: “Đem nàng giao cho Thái mama phòng giặt tẩy. Nói là ta nói, tất cả chăn đệm trong phủ đều giao cho nàng giặt. Ta xem ngươi còn trộm lười biếng hay không!”
“Tỷ tỷ, ta không có……..”
Tiểu nha hoàn sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức phát run.
“Ngươi không lười biếng. Như thế nào phu nhân cho tất cả mọi người lảng tránh, Đào mama đến đây ngươi ngại mệt không ngăn đón? Đây không phải lười biếng thì là cái gì?”
Có thể đến viện này hầu hạ đều là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đây là chỉ cây hòe mắng cây sói?
Không ai đi ra cầu tình, chủ yêu đưa ánh mắt hỏi thăm.
Đợi tiểu nha hoàn kia giống như Hổ Phách nói, một ngày một đêm giặt tất cả chăn niệm trong phủ, không khí trong phòng Thập Nhất Nương cũng liền trở nên nghiêm túc.
Hổ Phách cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
Hoàn hảo người chống lưng cho tiểu nha hoàn hôm nay là bình thường cùng mình giao hảo, hoàn hảo mình ngày đó chủ động mượn ba lượng bạc cấp Thái mama…… Nhưng mà, nếu không có ‘may mắn’, nàng thật đúng là không tốt xử lý tiểu nha hoàn này.
Ai bảo nàng vận khí không tốt, đụng phải!
Xem ra, vẫn là phu nhân nói đúng.
Phải nghiễm kết thiện duyên (*), mới có thiện quả.
(*) Nghiễm kết thiện duyên: mọi việc là do duyên tạo thành.
Đương nhiên, đều là chuyện nói sau.
Trên thực tế, ngày đó xử trí xong tiểu nha hoàn, đợi Ngũ Nương vừa đi, nàng liền theo Thập Nhất Nương vào nội thất.
Nàng thần sắc có chút đờ đẫn:”Tất cả chuyện này đều là sai lầm của ta. Phu nhân phạt ta như thế nào đều được. Cầu ngài lưu thể diện cho ta trước mặt Truân ca. Ta cả đời đều cảm kích ngài!” Môi mân gắt gao.
“Mama còn biết cần thể diện là tốt rồi.” Thập Nhất Nương ngồi ngay ngắn như núi nhìn Đào mama: “Chuyện này bỏ qua không nói nữa. Mama đi xuống nghỉ ngơi đi!”
Đào mama cúi người hành lễ, lui xuống.
Thập Nhất Nương sâu kín thở dài.
Nàng thật sự muốn sống vui vẻ với những người Nguyên Nương lưu lại, thuận tiện đem này phân trách nhiệm này gia vào trong tay tức phụ Truân ca đi. Nhưng có đôi khi sự thật không giống như nguyện vọng.
Buổi chiều ngày hôm sau, Ngũ Nương đến đây.
Thập Nhất Nương nghe xong tiểu nha hoàn bẩm báo, phân phó Hổ Phách; “Ánh mắt ngươi sáng một chút. Nếu nàng lại lôi kéo ta cùng nàng kinh doanh gì, ngươi tìm cái cớ gọi ta đi ra ngoài.”
Hổ Phách cố nén cười, gật đầu:” Phu nhân yên tâm, ta sẽ chú ý.”
Lúc này Thập Nhất Nương mới đi ra ngoài nghênh đón Ngũ Nương.
“Ngũ tỷ đã lâu không tới chỗ ta. Có việc gì cho nhóm mama mang tín đến là được, như thế nào còn tự mình đến đây.” Lại nhìn bụng nàng nhô lên, trong lòng suy nghĩ, sẽ không phải là song bào thai đi!
” Không có việc gì, không có việc gì.” Ngũ Nương cười nói, “Tỷ phu ngươi a, lần đầu làm cha, khẩn trương không thôi, còn ba, bốn tháng nữa mới sinh liền thỉnh cho ta một bà đỡ ở nhà. Bà đỡ kia nói, ta nên đi lại nhiều chút. Tỷ phu ngươi không cho ta làm thêu thùa may vá, nay Bạch Vân Quan, mai Hộ Quốc tự, giống như đèn kéo quân, mấy ngày nay ta đau hết cả đầu. Này thôi, hôm nay còn nói muốn đi Hộ Quốc tự, nói cái gì lần đầu tiên nhìn thấy ta là ngay tại Hộ Quốc tự…..” Nói xong, dấu tay áo mà cười, giữa lông mày lộ ra nửa vui sướng, nửa ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương cũng không phải là loại người sát phong cảnh.
Lập tức cười nói:” Ngũ tỷ phu đối xử với Ngũ tỷ thật tốt a!”
“Ai nha, tốt cái gì mà tốt!” Ngũ Nương gắt giọng,”Ta làm sao có thể giống hắn nói như vậy, mỗi ngày đi nơi nơi mặc kệ nhà a. Lúc này, ta nhìn thấy hôm nay thời tiết tốt, liền lấy cớ chân đi nhiều mệt, thuận đường đến chỗ ngươi một chuyến– ta nhớ trong tay người có không ít các mẫu hoa, ta muốn làm cho tỷ phu ngươi đôi tất.”
“Ngũ tỷ đối với Ngũ tỷ phu cũng thật tốt!” Thập Nhất Nương cười dìu nàng vào nhà, an trí nàng ngồi xuống kháng, phân phó tiểu nha hoàn đi gọi Tân Cúc đến: “…… Liền nói là Ngũ di thái thái đến đây, muốn các loại hoa, bảo nàng đem khung mây có các loại hoa lại đây.”
Tiểu nha hoàn trả lời mà đi.
Hổ Phách dẫn theo tiểu nha hoàn tự mình mang tra bánh cho Ngũ Nương.
Ngũ Nương liền nhìn Hổ Phách: “Nha đầu kia, từ khi đi theo ngươi, càng ngày càng đẹp. Chớ không phải đồ ăn Từ phủ đặc biệt dưỡng người chứ?”
“Ngũ di thái thái khích lệ.” Hổ Phách cười đáp lời, thật có mấy phân không kiêu ngạo không siểm nịnh hào phóng.
Ngũ Nương nhìn thấy gật đầu, nói chuyện phiếm cùng Thập Nhất Nương: “Ta nghe nói Đông Thanh sẽ gả cho người, đã định ngày?”
“Không có.” Thập Nhất Nương nói,” Mấy ngày nay không phải bận chuyện của Thập tỷ sao? Thật sự làm trì hoãn việc này.”
“Chuyện này có cái gì trì hoãn hay không trì hoãn. Cho Đào mama giúp đỡ xử lý là được.”
“Rốt cuộc là người đầu tiên trong phòng ta lập gia đình, cũng phải thể diện hơn vài phần so với người khác mới được. Nhưng mà, đồ cưới linh tinh đã cho Đào mama làm giúp.”
Hai người nói mấy câu, Tân Cúc mang theo các kiểu hoa văn tiến vào, mọi người chọn đông chọn tây một hồi, Ngũ Nương lựa chọn tấm ‘Từng bước thăng quan’, ‘Trúng liền tam nguyên’ các loại cát tường linh tinh, sau đó nháy mắt với Thập Nhất Nương: “Tỉ muội chúng ta nói chuyện, không cần nhiều người hầu hạ như vậy. Cho các nàng đi chơi đi! Coi như là ta ân thưởng cho các nàng.”
Thập Nhất Nương biết đến giờ diễn, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, đuổi hết người hầu hạ lui ra.
Ngũ Nương liền chống khuỷu tay trên kháng bàn, nghiêng người nói: “Như thế nào? Ta nghe nói Kiều di nương trong quý phủ các ngươi có bầu?” Thanh âm ép thực thấp, giống như đây là chuyện cực kỳ bí mật vậy.
Thập Nhất Nương cố nhịn mới không nhíu mày: ” Ngũ tỷ như thế nào biết?”
Ngũ Nương mân miệng cười: “Có đúng hay không?” Ra vẻ “Ai nói, ngươi cũng đừng truy vấn, ta sẽ không nói cho ngươi”.
Trừ bỏ người La gia còn có thể là ai?
Thập Nhất Nương cũng không truy cứu, hơn nữa truy cứu cũng không có ý nghĩa gì. Mục đích Ngũ Nương đến mới là chủ yếu.
Nàng gật đầu: ” Kiều di nương mới vừa chẩn tra hỉ mạch.”
“Ai!” Ngũ Nương liền thở dài: “Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”
“Chiếu cố tốt Kiều di nương, khiến cho nàng thuận lợi sinh đứa nhỏ.”
“Vậy chuyện trong phòng ngươi?” Ngũ Nương quan tâm nói.
Chẳng lẽ là đến làm thuyết khách cho đại thái thái.
Thập Nhất Nương đoán, nhưng giả bộ không hiểu nàng nói có ý tứ gì: “Trong phòng ta? Trong phòng ta có việc gì?”
“Ngươi a, cũng không vận động đầu óc.” Ngũ Nương ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Hai vị Tần, Văn di nương đều lớn tuổi, hiện tại Kiều di nương lại có bầu không thể thị tẩm…… Ngươi không tính toán a? Ta nói a, không bằng thu hai, ba cái thông phòng xinh đẹp trẻ trung ở trong phòng. Thừa cơ hội này hầu hạ tốt Hầu Gia ……”
Thập Nhất Nương nghe chán ngấy, xem như muỗi bay bên tai, ậm ừ đáp lời.
Ngay lúc nàng cảm thấy mình nhẫn không nổi, Hổ Phách tiến vào: “Ngũ di thái thái, ta mang chén trà nữa cho ngài!”
Ngũ Nương chưa nói hết lời muốn nói phải dừng lại, gật đầu với Hổ Phách.
Hổ Phách một lần nữa dâng trà cho hai người, lại mang hoa quả tiến vào: “Ngũ di thái thái nếm thử, táo Sơn Đông, cam Cống Nam.”
Ngũ Nương cười lấy trái cam ngửi ngửi.
Đợi Hổ Phách lui ra, lại bắt đầu nói tiếp:”…… Nếu không, ta bảo tỷ phu người mua giúp ngươi mua mấy đứa ngựa gầy Dương Châu (*)? Ngựa gầy Dương Châu ngươi có biết không? Nói là trải qua huấn luyện chuyên môn, sau đó làm tiểu thiếp cho mấy đại hộ nhà giàu. Vừa xinh đẹp, vừa nhu thuận, đều thực nghe lời……’
(*) Ngựa gầy Dương Châu: Từ thời Minh triều, ở vùng Dương Châu, xuất hiện rất nhiều cô gái trẻ tuổi, trải qua một đợt huấn luyện đặc biệt, chuẩn bị gả cho phú thương làm tiểu thiếp, mà những cô gái này coi gầy là đẹp, ai nấy thon thả gầy gò, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”.
Xem ra, nàng gả cho Tiễn Minh kiến thức nhiều không ít.
Thập Nhất Nương gọt táo cho nàng: “Ngũ tỷ, ăn nhiều táo cho tốt!”
“Ân!” Nàng tiếp nhận ăn một ngụm, tiếp tục nói: “…… Nếu không, hãy thu người bên người. Tri kỷ lại có năng lực giúp ngươi. Ta coi Hổ Phách không tồi, Tân Cúc cũng thành thật. Đáng tiếc là Đông Thanh, đã bị ngươi hứa cho người. Nếu không, nàng thật ra là người thích hợp. Tuổi vừa đúng, bộ dáng lại thích hợp nhất……”
Nhét đều che không nổi miệng.
Ngũ di nương thao thao bất tuyệt, cách bức rèm Hổ Phách nghe được lại kinh hãi run sợ.
Chỉ nghe thấy miệng ngũ di nương bay ra câu “Kiều di nương hoài dựng”, một hồi lại bay ra một câu” Thông phòng”, cuối cùng nhắc tới tên mình cùng Đông Thanh…… Lại nghe thấy Thập Nhất Nương ừ ừ ừ.
Nàng nhất thời bối rối.
Ngày hôm qua lúc Thập Nhất Nương về nhà mẹ đẻ nàng cũng đi theo trở về, còn gặp San Hô. Lúc ấy San Hô liền đem nàng kéo đến sài phòng nói chuyện: “…… Thập nhất tiểu thư có nói gì với ngươi không? Đại thái thái muốn chọn thông phòng trong đám chúng ta để cấp Hầu Gia? Lúc trước đại thái thái đem ngươi cho phòng Thập nhất tiểu thư, như thế nào hiện tại lại…… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tỷ tỷ yên tâm, phu nhân đãi ta tốt lắm!” Hổ Phách cười nói,” Trong phòng mọi chuyện là do ta quản.” Nói xong, nhướng mày, “nhưng mà, đại thái thái vì Hầu Gia chọn thông phòng…… Ta thật không có nghe nói.” Suy nghĩ, mặt lại giãn ra cười nói,” Không có việc gì. Cho dù là Hầu Gia muốn thu thông phòng, cũng cần phu nhân nhà chúng ta gật đầu mới thành!” Lại thấy San Hô mặt co mày cáu, giống như bà già, cười trêu ghẹo nàng,” Chẳng lẽ có ai muốn đi hầu hạ phu nhân nhà chúng ta, cho nên nhờ tỷ tỷ tìm đến cửa của ta?”
“Ngươi đi luôn đi!” San Hô cười nhéo mặt của nàng, “Quỷ nhỏ, ta không phải là vì ngươi lo lắng sao?”
Đúng a, làm thông phòng, có mấy người có kết cục tốt. Cuối cùng có thể được nâng thành di nương, thì thật đúng là có vận khí mới được. Loại giống các nàng không dám đánh cuộc, vẫn là thành thật làm nha hoàn mới tốt.
Nàng nghĩ đến buổi tối ngày đó phu nhân cùng nàng nói chuyện, nàng mơ hồ cảm thấy phu nhân hy vọng nàng làm cánh tay trái vai phải của nàng, mà không phải một thông phòng hoặc là tiểu thiếp lấy sắc hầu hạ người. Mỗi lần nghĩ vậy, nàng liền cảm thấy thực kiêu ngạo, cảm thấy mình khác với những người khác.
Nhưng chuyện này không tốt nói cùng San Hô — dù sao cũng không phải là lời từ môi đỏ răng trắng nói ra hoặc viết trên giấy trắng mực đen viết thành.
Vốn tin tưởng vững chắc, mà giờ đây không thể khẳng định.
Hiện tại phu nhân gặp quẫn cảnh như thế nào, không ai rõ ràng hơn nàng — hai tháng này, Hầu Gia ở trong phòng phu nhân, nhưng trên giường phu nhân đều sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đi đến trường án ở thính đường, chắp tay trước mặt Quan Thế Âm Bồ Tát, âm thầm niệm một tiếng “Adi đà phật”.
Chỉ ngóng trông phu nhân sớm cập kê một chút.
Cập kê, việc này liền giải quyết.
Nói không chừng còn có thể thừa dịp Kiều di nương không thể thị tẩm hoài ca nhi……
“Hổ Phách, đang làm gì đó?” Thính đường vốn trống trải không người đột nhiên truyền đến thanh âm Đào mama: “cầu Bồ Tát tìm người tốt cho ngươi hứa gả sao?”
Hổ Phách hoảng sợ, vội vàng xoay người.
“Đào mama đi như thế nào không có thanh âm?” Nàng sẳng giọng: “Dọa ta.” Lại nhìn phía sau nàng, thấy chỉ có nàng một mình tiến vào, biết là tiểu nha hoàn ngoài cửa bị ảnh hưởng không ngăn được nàng, vội hỏi: “Ngũ di thái tới đây, đang cùng phu nhân nói chuyện trong phòng.”
Đào mama nghe xong khóe miệng nhếch lên: “Có thể nói cái gì? Không phải vay tiền bạc, chính là muốn phu nhân chúng ta cùng nàng làm việc kinh doanh.”
Hổ Phách không tốt đánh giá.
“Mama tìm phu nhân có chuyện gì? Phu nhân phân phó ta cho phòng bếp nhỏ chuẩn bị bữa tối, chỉ sợ là muốn lưu Ngũ di thái thái ăn cơm, lời này nhất thời nói ra khẳng định là nói không hết. Muốn ta truyền lời giúp ngài hay không?” Cười khanh khách, một mặt cùng nàng nói chuyện, một mặt cùng nàng ra thính đường.
“Cũng không phải là chuyện đợi không được.” Đào mama cười nói,” Phu nhân cho ta giúp đỡ mua đồ cưới cho Đông Thanh, đồ đạc ta đều chuẩn bị xong, dự tính danh sách, muốn lấy lại đây cho phu nhân nhìn.”
Hổ Phách nghĩ đến phân phó của Thập Nhất Nương, lại không dám đi xa, đứng ở mái hiên cùng nàng nói chuyện.
“Nói là như thế, nhưng khi nào phu nhân xong, ta sai tiểu nha hoàn đi báo tín cho ngài. Ngài thấy thế nào?”
Đào mama suy nghĩ, nói:” Vậy phiền ngươi.”
“Xem mama nói.” Hổ Phách cùng nàng khách khí vài câu, Đào mama đi dãy phòng phía sau.
Hổ Phách lập tức triệu tập tất cả nha hoàn bà tử làm việc trong viện Thập Nhất Nương vào trong viện.
Nàng đứng ở bậc thang năm cấp khoanh tay từ trên cao nhìn xuống quét hết một lần, sau đó chỉ tiểu nha hoàn làm việc ở cửa: “Đem nàng giao cho Thái mama phòng giặt tẩy. Nói là ta nói, tất cả chăn đệm trong phủ đều giao cho nàng giặt. Ta xem ngươi còn trộm lười biếng hay không!”
“Tỷ tỷ, ta không có……..”
Tiểu nha hoàn sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức phát run.
“Ngươi không lười biếng. Như thế nào phu nhân cho tất cả mọi người lảng tránh, Đào mama đến đây ngươi ngại mệt không ngăn đón? Đây không phải lười biếng thì là cái gì?”
Có thể đến viện này hầu hạ đều là người thông minh, tự nhiên hiểu rõ đây là chỉ cây hòe mắng cây sói?
Không ai đi ra cầu tình, chủ yêu đưa ánh mắt hỏi thăm.
Đợi tiểu nha hoàn kia giống như Hổ Phách nói, một ngày một đêm giặt tất cả chăn niệm trong phủ, không khí trong phòng Thập Nhất Nương cũng liền trở nên nghiêm túc.
Hổ Phách cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
Hoàn hảo người chống lưng cho tiểu nha hoàn hôm nay là bình thường cùng mình giao hảo, hoàn hảo mình ngày đó chủ động mượn ba lượng bạc cấp Thái mama…… Nhưng mà, nếu không có ‘may mắn’, nàng thật đúng là không tốt xử lý tiểu nha hoàn này.
Ai bảo nàng vận khí không tốt, đụng phải!
Xem ra, vẫn là phu nhân nói đúng.
Phải nghiễm kết thiện duyên (*), mới có thiện quả.
(*) Nghiễm kết thiện duyên: mọi việc là do duyên tạo thành.
Đương nhiên, đều là chuyện nói sau.
Trên thực tế, ngày đó xử trí xong tiểu nha hoàn, đợi Ngũ Nương vừa đi, nàng liền theo Thập Nhất Nương vào nội thất.
Tác giả :
Chi Chi