Thú Nô
Chương 22
Đoàn người đi ra từ công đoàn lính đánh thuê, giữa đường...
Ộc ộc ộc.
“Ta đói bụng...” Quýnh Diệp che cái bụng ộc ộc kêu đói.
Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi...
Kỳ thực tất cả mọi người đều đói bụng, bất quá không ai nói ra thôi, nói thì chỉ cảm thấy càng đói hơn.
Tiểu phố hoàng hôn vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ đi, ngay lúc bữa tối, bên đường đều bán điểm tâm ăn vặt, từng trận hương thơm truyền đến, dẫn ra nước trong miệng người ta...
“Kêu cái gì mà kêu? Ngươi có tiền hả?”
An Nhiên giận. Hiệu trưởng không cho mọi người mang theo vật phẩm sinh hoạt, tiền tài này nọ, chỉ có thể mang đồ chiến đấu... Cho nên trước khi kiếm được tiền, chỉ có đói bụng!
“Ách....”
Quýnh Diệp chỉ có thể nhìn chăm chú sạp điểm tâm ven đường nuốt nước miếng. Oa, bánh cá giòn a... Xốp xốp mặn mặn... Oa! Đó là bánh dẻo! Cắn lên dính dính, thơm thơm, có thể chọn cả ngọt và mặn...
“Bụng ngươi có thể im lặng một chút hay không?” An Nhiên quát, gia hỏa này, bụng kêu ùng ục, hại hắn cho rằng bụng mình đang kêu.
“Phong, đói bụng không?”
Phong Tình hơi lắc đầu, chỉ cảm thấy đói một chút.
“Gấp rút lên đường đi, phía trước hẳn là đến rừng rậm, chuẩn bị món ăn thôn dã.” Do Hoa nói.
“Ngao! Không nói sớm! Đi mau!” Quýnh Diệp nghe có ăn vội vàng gầm rú đi trước.
“Ngu ngốc.” An Nhiên mắt trợn trắng.
“Ha ha.” Phong Tình cười khẽ, một thô nhân đơn thuần đại ngốc.
****************************
Đoàn người gấp hừng hực dùng tới đấu khí pháp thuật, cuối cùng, lúc trời hoàn toàn biến đen chạy tới rừng rậm ngoại thành, nhóm lửa dựng củi đi săn nấu nướng...
“Lúc nào có thể đến Rừng rậm sương mù? Ta cũng không muốn cứ đói bụng như vậy.” Quýnh Diệp mồm to cắn xé thịt ngựa hỏi.
“Theo tốc độ bây giờ, còn cần hai ngày nữa!” Do Hoa tính tính, nói
Bình nguyên ngựa nhảy cùng Rừng rậm sương mù đều nằm ở tây nam đại lục Mar. Cách ba đại thành trong Tử Vực Quốc.
“Còn phải đói như thế lâu à...” Quýnh Diệp than thở.
“Tới Rừng rậm sương mù, còn phải tìm Griffin, còn phải...”
“A....” Quýnh Diệp kêu to vùi đầu ăn mạnh bạo, xem ra đã chịu đả kích.
“Ha ha.” Do Hoa cười khẽ.
An Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, đi hướng cánh rừng.
“Ăn no rồi sao?” Do Hoa kinh ngạc, An Nhiên chỉ ăn mấy miếng nho nhỏ liền không động nữa.” Ai, một mình đi vào rừng rất nguy hiểm.”
“Lo việc không đâu!” An Nhiên bỏ lại một câu, lẩn vào cây cối.
“Em gái thật không thích giao tiếp...” Quýnh Diệp than thở, bỗng nhiên từ bên mặt bay qua một vật thể thật nhỏ bất minh, trên gương mặt Quýnh Diệp chảy chút máu, làm thanh âm Quýnh Diệp đột nhiên ngừng lại.
**************************
Cơm ăn no, đêm đến, không có lều trướng, đành phải tự mình tìm nơi thoải mái nghỉ ngơi.
Phong Tình nằm nghiêng trên một nhánh cây to chắc, thơ thẩn như đi vào cõi thần tiên.
Ericter bỗng nhiên nhảy lên, ngồi bên cạnh Phong Tình, ôm lấy Phong Tình, làm đầu Phong Tình gối trên đùi mình, Phong Tình thoải mái ngửa đầu nhìn, bầu trời nơi này rất thanh sạch, ánh sao lấp lánh rất đẹp.
“Phong, nếu ta rời khỏi, nhất định phải thời thời khắc khắc nghĩ tới ta.”
“Hả???”
“Không, ngủ đi.”
Phong Tình cũng mất ngủ, chung quy có dự cảm bất hảo, Ericter thế nào... Hơi là lạ? Nói như vậy nhất định là có chuyện gì.
Muốn hỏi lại, nhưng Ericter không trả lời.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?
Không gì đâu, ngủ đi!
*********************
Từ sau lần nói chuyện đó, Ericter lại như không có việc gì, vẫn cứ cẩn thận chăm sóc hắn, nhưng giống như lại có gì đó bất đồng, rốt cuộc bất đồng ở đâu... Phong Tình cũng không thể nói rõ. Chỉ có loại cảm giác này....
Nói chuyện sau ngày thứ năm, đoàn người cuối cùng lặn lội đến được rìa Rừng rậm sương mù, nếu không phải có một Do Hoa lý trí, một Quýnh Diệp ngốc nghếch, một An Nhiên chuyện gì cũng không quản, Phong Tình không quen thuộc với cuộc sống dị giới và Ericter trong mắt chỉ có Phong Tình, thế nào cũng không thể đến được trong thời gian ngắn như thế.
Chạng vạng, đoàn người ngồi quanh lửa trại.
“Ngày mốt đi săn, hai ngày nay tất cả mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị tốt, ngày mốt có thể có một trận chiến mạnh.” Do Hoa nói. “Mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Tiến vào lều.
“Hảo!” Phong Tình cùng Quýnh Diệp đồng thời đáp, nhìn nhau cười, tiến vào lều của mình.
Lại nói, có thể mau chóng kiếm ra tiền ăn như thế, cũng nhờ có Do Hoa.
Mấy ngày trước đây, đoàn người nhanh chóng đi đường, trên đường đi gặp tiết mục cường đạo đánh một thương đội, đoàn người không thèm quan tâm... Khục khục, không thèm quan tâm đến nguyên nhân, Ericter lười lo việc không đâu, Phong Tình nóng lòng muốn thử nhưng bị Ericter ngăn lại, An Nhiên quen gặp chuyện bất bình làm như không thấy, may mắn Quýnh Diệp cùng Do Hoa đứng ra tiến lên cứu trợ rồi mới có được một chút tiền cảm kích khả quan.
Phong Tình bị kích động tiến vào lều, mấy ngày nay đều là đi đường ở trong rừng rậm, hái được không ít dược thảo linh tinh, may mắn hắn ở thư viện xem không ít sách, nếu không, phải bỏ qua một thứ thật tốt như thế, hi hi. Còn nhớ lần đầu tiên ở ven đường phát hiện một gốc dược thảo nhỏ, hưng phấn la to, đùng đùng chạy tới cẩn thận hái, tuy dược thảo rất bình thường cũng không trân quý, lại làm hắn cảm giác rất thành công.
Hắn cuối cùng không phải ăn không ngồi rồi trôi qua thời gian, tuy một gốc dược thảo như thế không tiêu biểu được cho cái gì, nhưng về tinh thần là rất lớn.
“Thích cái này nhiều đến như vậy?”
Ericter đi đến bên cạnh Phong Tình đang đùa nghịch hoa cỏ kỳ quái, hỏi.
“Ân!” Phong Tình gật mạnh đầu, hắn muốn làm một ma trượng cho mình, làm một cái không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn hợp với mình, phải kiếm được rất nhiều nguyên liệu. Hắn còn muốn làm thuốc ma pháp kiếm tiền! Ở thư viện hắn cảm thấy hứng thú với những thứ đó.
“Lúc rảnh rỗi, mang ngươi đến một nơi hảo.” Ericter bỗng nhiên cười nói.
“Ân?” Phong Tình hơi nghi hoặc nhìn y.
“Có rất nhiều thứ ngươi thích.” Có rất nhiều thứ kỳ quái.
Ericter cười rất sâu, rất ôn nhu, đôi mắt mang ý cười nhìn Phong Tình, nhè nhẹ nhu tình, Phong Tình không được tự nhiên cúi đầu.
Thật là, tuy đã xác định thân phận người yêu, nhưng cũng không cần phải hơi một tí là nhìn người ta như thế, mắc cỡ mắc cỡ...
“Ách, ta ra ngoài một chút.” Phong Tình chạy ra như chạy trốn, che gò má đỏ nóng, cố gắng bình phục tâm tình.
Thật y như một tiểu cô nương tư xuân.
Ô....
Phong Tình đập hai má, đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa...
Hít sâu một hơi, bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ đi hơi xa, sẽ rất nguy hiểm, hết sức chạy trở về lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.
Thân hình ngừng lại, nhíu mày, không biết có cần đi xem không...
Lại một tiếng nữa, nhẹ, như là hô đau, thanh âm còn chút quen thuộc.
Phong Tình do dự, quyết định đi xem, nếu là người nào đó gặp nạn liền hỗ trợ giúp đỡ, tốt nhất có thể kiếm chút lộ phí.
Đi theo thanh âm, càng tới gần càng cảm thấy bất thường, thanh âm này... Sao lại quái dị như thế....
Tới nơi, một cảnh trước mặt lại làm Phong Tình kinh ngạc mở to mắt.
Phía trước cách đó không xa, trên tảng đá không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nằm một người, An Nhiên lỏa thân, mông cao cao, đôi mắt híp lại, sợi tóc hỏa hồng rơi lả tả, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra biểu tình sảng khoái thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ thở rên rỉ mất hồn.
Trên người An Nhiên, có cưỡi một con sư tử đỏ nâu, nói là sư tử, lại có cái đuôi bò cạp, đỉnh chóp cái đuôi có một cái móc đỏ thẫm cực đại, còn có một đôi cánh màu đỏ. Là hạt sư (sư tử - bò cạp) sao, ma thú cấp bảy đặc biệt của sa mạc, móc câu phần đuôi có kịch độc, lực lớn, pháp thuật vật lý phòng ngự đều cao, cân bằng.
Hạt sư cưỡi trên người An Nhiên, chân trước cẩn thận ấn xuống tảng đá, hạ thể run rẩy kịch liệt... Nga, không, trừu tống.
Mơ hồ nhưng thấy phân thân cực đại hạ thể hạt sư liên tiếp đỉnh nhập giữa mông An Nhiên, An Nhiên mỗi khi tiếp nhận đều thét chói tai rên rỉ một phen, như thống khổ lại như hưng phấn...
“Ngô...” Phong Tình che miệng lại, tránh cho chấn kinh kêu lớn, vội vàng lui về sau, chạy trở về, trời ơi, tiếng rên rỉ kia bao hàm tình dục, hắn cư nhiên lại nghe thành có người bị thương?
An Nhiên cũng thật là, đói khát tới như vậy, đánh dã chiến khắp nơi, trên Vực thẳm Băng tuyết cũng là đụng mặt như thế, có biết như vậy sẽ làm người ta rất lúng túng hay không!
Lại nói, thú bạn của An Nhiên không phải băng quái sao, thế nào lại biến thành một con hạt sư?
Ahhhhh -- đừng nghĩ nữa----
Roẹt.
Tồi tệ, y phục bất cẩn vướng vào nhánh cây.
Ộc ộc ộc.
“Ta đói bụng...” Quýnh Diệp che cái bụng ộc ộc kêu đói.
Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi...
Kỳ thực tất cả mọi người đều đói bụng, bất quá không ai nói ra thôi, nói thì chỉ cảm thấy càng đói hơn.
Tiểu phố hoàng hôn vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ đi, ngay lúc bữa tối, bên đường đều bán điểm tâm ăn vặt, từng trận hương thơm truyền đến, dẫn ra nước trong miệng người ta...
“Kêu cái gì mà kêu? Ngươi có tiền hả?”
An Nhiên giận. Hiệu trưởng không cho mọi người mang theo vật phẩm sinh hoạt, tiền tài này nọ, chỉ có thể mang đồ chiến đấu... Cho nên trước khi kiếm được tiền, chỉ có đói bụng!
“Ách....”
Quýnh Diệp chỉ có thể nhìn chăm chú sạp điểm tâm ven đường nuốt nước miếng. Oa, bánh cá giòn a... Xốp xốp mặn mặn... Oa! Đó là bánh dẻo! Cắn lên dính dính, thơm thơm, có thể chọn cả ngọt và mặn...
“Bụng ngươi có thể im lặng một chút hay không?” An Nhiên quát, gia hỏa này, bụng kêu ùng ục, hại hắn cho rằng bụng mình đang kêu.
“Phong, đói bụng không?”
Phong Tình hơi lắc đầu, chỉ cảm thấy đói một chút.
“Gấp rút lên đường đi, phía trước hẳn là đến rừng rậm, chuẩn bị món ăn thôn dã.” Do Hoa nói.
“Ngao! Không nói sớm! Đi mau!” Quýnh Diệp nghe có ăn vội vàng gầm rú đi trước.
“Ngu ngốc.” An Nhiên mắt trợn trắng.
“Ha ha.” Phong Tình cười khẽ, một thô nhân đơn thuần đại ngốc.
****************************
Đoàn người gấp hừng hực dùng tới đấu khí pháp thuật, cuối cùng, lúc trời hoàn toàn biến đen chạy tới rừng rậm ngoại thành, nhóm lửa dựng củi đi săn nấu nướng...
“Lúc nào có thể đến Rừng rậm sương mù? Ta cũng không muốn cứ đói bụng như vậy.” Quýnh Diệp mồm to cắn xé thịt ngựa hỏi.
“Theo tốc độ bây giờ, còn cần hai ngày nữa!” Do Hoa tính tính, nói
Bình nguyên ngựa nhảy cùng Rừng rậm sương mù đều nằm ở tây nam đại lục Mar. Cách ba đại thành trong Tử Vực Quốc.
“Còn phải đói như thế lâu à...” Quýnh Diệp than thở.
“Tới Rừng rậm sương mù, còn phải tìm Griffin, còn phải...”
“A....” Quýnh Diệp kêu to vùi đầu ăn mạnh bạo, xem ra đã chịu đả kích.
“Ha ha.” Do Hoa cười khẽ.
An Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, đi hướng cánh rừng.
“Ăn no rồi sao?” Do Hoa kinh ngạc, An Nhiên chỉ ăn mấy miếng nho nhỏ liền không động nữa.” Ai, một mình đi vào rừng rất nguy hiểm.”
“Lo việc không đâu!” An Nhiên bỏ lại một câu, lẩn vào cây cối.
“Em gái thật không thích giao tiếp...” Quýnh Diệp than thở, bỗng nhiên từ bên mặt bay qua một vật thể thật nhỏ bất minh, trên gương mặt Quýnh Diệp chảy chút máu, làm thanh âm Quýnh Diệp đột nhiên ngừng lại.
**************************
Cơm ăn no, đêm đến, không có lều trướng, đành phải tự mình tìm nơi thoải mái nghỉ ngơi.
Phong Tình nằm nghiêng trên một nhánh cây to chắc, thơ thẩn như đi vào cõi thần tiên.
Ericter bỗng nhiên nhảy lên, ngồi bên cạnh Phong Tình, ôm lấy Phong Tình, làm đầu Phong Tình gối trên đùi mình, Phong Tình thoải mái ngửa đầu nhìn, bầu trời nơi này rất thanh sạch, ánh sao lấp lánh rất đẹp.
“Phong, nếu ta rời khỏi, nhất định phải thời thời khắc khắc nghĩ tới ta.”
“Hả???”
“Không, ngủ đi.”
Phong Tình cũng mất ngủ, chung quy có dự cảm bất hảo, Ericter thế nào... Hơi là lạ? Nói như vậy nhất định là có chuyện gì.
Muốn hỏi lại, nhưng Ericter không trả lời.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?
Không gì đâu, ngủ đi!
*********************
Từ sau lần nói chuyện đó, Ericter lại như không có việc gì, vẫn cứ cẩn thận chăm sóc hắn, nhưng giống như lại có gì đó bất đồng, rốt cuộc bất đồng ở đâu... Phong Tình cũng không thể nói rõ. Chỉ có loại cảm giác này....
Nói chuyện sau ngày thứ năm, đoàn người cuối cùng lặn lội đến được rìa Rừng rậm sương mù, nếu không phải có một Do Hoa lý trí, một Quýnh Diệp ngốc nghếch, một An Nhiên chuyện gì cũng không quản, Phong Tình không quen thuộc với cuộc sống dị giới và Ericter trong mắt chỉ có Phong Tình, thế nào cũng không thể đến được trong thời gian ngắn như thế.
Chạng vạng, đoàn người ngồi quanh lửa trại.
“Ngày mốt đi săn, hai ngày nay tất cả mọi người nghỉ ngơi chuẩn bị tốt, ngày mốt có thể có một trận chiến mạnh.” Do Hoa nói. “Mọi người hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Tiến vào lều.
“Hảo!” Phong Tình cùng Quýnh Diệp đồng thời đáp, nhìn nhau cười, tiến vào lều của mình.
Lại nói, có thể mau chóng kiếm ra tiền ăn như thế, cũng nhờ có Do Hoa.
Mấy ngày trước đây, đoàn người nhanh chóng đi đường, trên đường đi gặp tiết mục cường đạo đánh một thương đội, đoàn người không thèm quan tâm... Khục khục, không thèm quan tâm đến nguyên nhân, Ericter lười lo việc không đâu, Phong Tình nóng lòng muốn thử nhưng bị Ericter ngăn lại, An Nhiên quen gặp chuyện bất bình làm như không thấy, may mắn Quýnh Diệp cùng Do Hoa đứng ra tiến lên cứu trợ rồi mới có được một chút tiền cảm kích khả quan.
Phong Tình bị kích động tiến vào lều, mấy ngày nay đều là đi đường ở trong rừng rậm, hái được không ít dược thảo linh tinh, may mắn hắn ở thư viện xem không ít sách, nếu không, phải bỏ qua một thứ thật tốt như thế, hi hi. Còn nhớ lần đầu tiên ở ven đường phát hiện một gốc dược thảo nhỏ, hưng phấn la to, đùng đùng chạy tới cẩn thận hái, tuy dược thảo rất bình thường cũng không trân quý, lại làm hắn cảm giác rất thành công.
Hắn cuối cùng không phải ăn không ngồi rồi trôi qua thời gian, tuy một gốc dược thảo như thế không tiêu biểu được cho cái gì, nhưng về tinh thần là rất lớn.
“Thích cái này nhiều đến như vậy?”
Ericter đi đến bên cạnh Phong Tình đang đùa nghịch hoa cỏ kỳ quái, hỏi.
“Ân!” Phong Tình gật mạnh đầu, hắn muốn làm một ma trượng cho mình, làm một cái không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn hợp với mình, phải kiếm được rất nhiều nguyên liệu. Hắn còn muốn làm thuốc ma pháp kiếm tiền! Ở thư viện hắn cảm thấy hứng thú với những thứ đó.
“Lúc rảnh rỗi, mang ngươi đến một nơi hảo.” Ericter bỗng nhiên cười nói.
“Ân?” Phong Tình hơi nghi hoặc nhìn y.
“Có rất nhiều thứ ngươi thích.” Có rất nhiều thứ kỳ quái.
Ericter cười rất sâu, rất ôn nhu, đôi mắt mang ý cười nhìn Phong Tình, nhè nhẹ nhu tình, Phong Tình không được tự nhiên cúi đầu.
Thật là, tuy đã xác định thân phận người yêu, nhưng cũng không cần phải hơi một tí là nhìn người ta như thế, mắc cỡ mắc cỡ...
“Ách, ta ra ngoài một chút.” Phong Tình chạy ra như chạy trốn, che gò má đỏ nóng, cố gắng bình phục tâm tình.
Thật y như một tiểu cô nương tư xuân.
Ô....
Phong Tình đập hai má, đừng nghĩ nữa đừng nghĩ nữa...
Hít sâu một hơi, bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ đi hơi xa, sẽ rất nguy hiểm, hết sức chạy trở về lại nghe thấy một tiếng rên rỉ.
Thân hình ngừng lại, nhíu mày, không biết có cần đi xem không...
Lại một tiếng nữa, nhẹ, như là hô đau, thanh âm còn chút quen thuộc.
Phong Tình do dự, quyết định đi xem, nếu là người nào đó gặp nạn liền hỗ trợ giúp đỡ, tốt nhất có thể kiếm chút lộ phí.
Đi theo thanh âm, càng tới gần càng cảm thấy bất thường, thanh âm này... Sao lại quái dị như thế....
Tới nơi, một cảnh trước mặt lại làm Phong Tình kinh ngạc mở to mắt.
Phía trước cách đó không xa, trên tảng đá không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nằm một người, An Nhiên lỏa thân, mông cao cao, đôi mắt híp lại, sợi tóc hỏa hồng rơi lả tả, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra biểu tình sảng khoái thoải mái, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ thở rên rỉ mất hồn.
Trên người An Nhiên, có cưỡi một con sư tử đỏ nâu, nói là sư tử, lại có cái đuôi bò cạp, đỉnh chóp cái đuôi có một cái móc đỏ thẫm cực đại, còn có một đôi cánh màu đỏ. Là hạt sư (sư tử - bò cạp) sao, ma thú cấp bảy đặc biệt của sa mạc, móc câu phần đuôi có kịch độc, lực lớn, pháp thuật vật lý phòng ngự đều cao, cân bằng.
Hạt sư cưỡi trên người An Nhiên, chân trước cẩn thận ấn xuống tảng đá, hạ thể run rẩy kịch liệt... Nga, không, trừu tống.
Mơ hồ nhưng thấy phân thân cực đại hạ thể hạt sư liên tiếp đỉnh nhập giữa mông An Nhiên, An Nhiên mỗi khi tiếp nhận đều thét chói tai rên rỉ một phen, như thống khổ lại như hưng phấn...
“Ngô...” Phong Tình che miệng lại, tránh cho chấn kinh kêu lớn, vội vàng lui về sau, chạy trở về, trời ơi, tiếng rên rỉ kia bao hàm tình dục, hắn cư nhiên lại nghe thành có người bị thương?
An Nhiên cũng thật là, đói khát tới như vậy, đánh dã chiến khắp nơi, trên Vực thẳm Băng tuyết cũng là đụng mặt như thế, có biết như vậy sẽ làm người ta rất lúng túng hay không!
Lại nói, thú bạn của An Nhiên không phải băng quái sao, thế nào lại biến thành một con hạt sư?
Ahhhhh -- đừng nghĩ nữa----
Roẹt.
Tồi tệ, y phục bất cẩn vướng vào nhánh cây.
Tác giả :
Tình Nam