Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 7 - Chương 24
Đêm lạnh như băng, mặt trăng cao cao treo trên bầu trời, đại địa mông mông lung lung, giống như được phủ một tấm lụa bạc.
Đêm nay, bộ lạc hồ tộc nghênh đón một vị khách nhân từ xa tới. Tộc trưởng đương nhiệm Maya đứng trong nhà gỗ của mình, nhíu mày nhìn đứa con riêng đang đùa giỡn vui vẻ, cùng…
Nam tử trẻ tuổi hôn mê bất tỉnh trên giường.
“Tác Lan Đặc, ngươi có nên giải thích với ta một chút không?”
Thú nhân cao lớn tên là Tác Lan Đặc mỉm cười xấu xa trêu đùa ngân hồ bảo bảo đáng yêu trong lòng mình, nghe Maya hỏi, mới ôm bé con đi tới.
“Ta đến xem Ngải Niết Nhĩ a.” Nam tử cười tủm tỉm niết mặt tiểu hồ ly, không hề chú ý tới thanh niên được mình cứu về, thuận miệng nói: “Không ngờ nửa đường gặp người này bị sấm long bắt làm thức ăn, vì thế thuận tay cứu về.”
Gương mặt Maya lộ ra thần sắc không đồng ý, vừa định nói gì thì thấy bầu bạn Tạp Địch bưng thức ăn nước uống đi tới. Ngải Niết Nhĩ hoan hô một tiếng, nhảy khỏi vòng tay Tác Lan Đặc, chạy tới bên người mẫu thân.
Nhìn vẻ mặt ảo não của Tác Lan Đặc, Tạp Địch cười cười, tiếp đó nhìn thấy cánh tay bị thương của thú nhân, thoáng có chút giật mình, vội vàng buông thức ăn tiến tới.
“Tay ngươi bị thương?”
“Không sao.” Ánh mắt xanh biếc thản nhiên liếc về phía thanh niên đang mê man, Tác Lan Đặc nhớ lại tình cảnh lúc cứu người này: “Chẳng qua bị cắn mấy cái.”
Lúc đó trời khá tối, thanh niên đại khái hiểu nhầm hắn là mãnh thú không có hảo ý đi. Chẳng qua lúc cắn mình có hút vài ngụm máu, điểm này làm Tác Lan Đặc có chút khó hiểu, chẳng lẽ thanh niên mình cứu về là con dơi hút máu?
“Tác Lan Đặc, người là ngươi cứu, ngươi phụ trách chiếu cố.”
“Cái gì! Maya—— Này này, ta chỉ tới xem Ngải Niết Nhĩ!”
Maya trừng mắt không nói, ánh mắt dị sắc lộ ra chút phiền toái, trực giác nói cho hắn biết, giống cái đang hôn mê này là phiền toái không nhỏ.
“Tác Lan Đặc, ngươi cũng nhận ra đi, trên người cậu ta có…”
“Ân, là mùi mãnh sư.”
“Giống cái này là bầu bạn mãnh sư, cậu ta chính là phiền toái.” Maya sắc bén nói, ánh mắt nhìn thú nhân trẻ tuổi có chút trách cứ. Hành động của Tác Lan Đặc sẽ làm rung chuyện bộ lạc hồ tộc, mãnh sư không phải gia khỏa dễ chọc.
“Vậy làm sao bây giờ, ta đâu thể thấy chết chết mà không cứu a.” Tác Lan Đặc bĩu môi, dương dương tự đắc nói, không hề có chút lo lắng nào. Hắn ôm tiểu hồ ly đang vui vẻ ầm ĩ về lòng mình: “Maya, ngươi cũng biết mà, người này nếu ở lại bên cạnh mãnh sư chỉ có đường chết.”
“Ngươi tính toán thế nào?”
“Cứu người thì cứu cho trót đi.” Chỉ chỉ Bội Ân mê man trên giường, Tác Lan Đặc bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ mang cậu ta về bộ lạc thú nhân, tuy tộc trưởng không ở, bất quá An hẳn có biện pháp.”
“Chỉ có thể như vậy.” Maya gật đầu: “Sáng sớm mai ngươi lập tức quay về đi.”
“Cái gì! Ta vừa mới đến!” Hắn thật vất vả mới có cơ hội đến xem tiểu Ngải Niết Nhĩ một lần, Maya người này cư nhiên lại đuổi hắn đi!
“Hắn uống máu của ngươi đi!” Xem xét miệng vết thương trên tay Tác Lan Đặc, ánh mắt Maya hơi lóe sáng: “Ta nghi ngờ giống cái này đã hoài thượng con nối dòng của mãnh sư.”
“Đúng vậy, cậu ta uống máu của ta… nhưng ngươi nói gì? Người này… mang thai?”
Thở dài, Maya thì thầm nói ra suy đoán của mình.
“Huyết thống của bộ tộc mãnh sư rất cường đại, nghe nói trứng mãnh sư trong thời kì dựng dục phải dựa vào máu của phụ thân để chống đỡ. Ta đã xem xét giống cái này, cơ thể đang nhanh chóng suy nhược, nếu không phải được uống máu ngươi, phỏng chừng đã không thể sống sót qua đêm nay.”
Tác Lan Đặc nghẹn giọng trân trối: “Ông trời ơi, trứng mãnh sư đáng sợ như vậy?”
“Đúng vậy, từ xưa đến nay bầu bạn của mãnh sư đều không có kết cục tốt.” Maya nói tiếp: “Hơn nữa mãnh sư sẽ không rời khỏi bầu bạn quá xa, vì thế ta mới bảo ngươi lập tức chạy về bộ lạc thú nhân.”
“Ta có thể từ chối không…” Tác Lan Đặc không khỏi cười khổ.
“Đương nhiên không được, người là ngươi cứu.” Maya hung hăng trừng mắt lườm thú nhân trẻ tuổi.
“Cái kia…” Tạp Địch vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng, hắn đi tới bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Bội Ân, không khỏi nhớ tới đứa em đáng thương của mình: “Tác Lan Đặc, xin ngươi nhất định phải cứu cậu ta. Là bầu bạn của mãnh sư, rất đáng thương…”
Maya cùng Tác Lan Đặc trầm mặc, em trai Tạp Ân của Tạp Địch vài năm trước đã bị mãnh sư mang đi, một năm ngắn ngủi sau đó đã chết. Đó là cấm địa trong lòng Tạp Địch, cũng là cơn ác mộng của tất cả tộc nhân hồ tộc.
Tình cảnh ngày Tạp Ân chết vẫn còn hiện rõ trước mắt tộc nhân ngân hồ——
Trời âm u như có thể cảm nhận bi ai của mọi người, những cụm mây đen như mực lơ lửng trên không trung, những tia chớp lóe sáng sau màn mây, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách bầu trời!
… Trong rừng vang vọng tiếng kêu bi thương của mãnh sư, từng tiếng từng tiếng, thê lương vô cùng, đó là tiếng khóc đau thương của mãnh sư. Tất cả tộc nhân ngân hồ đều chấn động, đồng thời cũng hiểu được, tiểu Tạp Ân của bọn họ sắp rời khỏi thế giới này… Sau đó, mãnh sư mang theo bầu bạn sắp chết trở lại bộ lạc, đó là nguyện vọng cuối cùng của Tạp Ân, có thể nhìn bộ lạc cùng thân nhân của mình lần cuối.
Tạp Địch không quên được đứa em cả người đều là máu được mãnh sư ôm chặt trong lòng. Bạch sam trên người đã sớm bị máu thấm đỏ, tuy bị quần áo ngăn trở nhưng Tạp Địch biết, bụng em trai mình bị xé ra một lỗ hổng thật lớn, kia nhất định rất đau… Tạp Ân từ nhỏ đã sợ đau, vì sao cố tình lại để nó phải thừa nhận loại thống khổ này.
Máu, nhanh chóng lan tràn, nhiễm đỏ toàn thân thiếu niên, cũng mang đi sinh mệnh của cậu… Cuối cùng, mãnh sư ôm thi thể lạnh lẽo của Tạp Ân lảo đảo rời đi, không ai biết bọn họ đi nơi nào.
Ngay sau đó là trận tập kích của tấn mãnh long, bộ lạc thú nhân đã tới cứu viện, hồ tộc đã trải qua rất nhiều đau khổ. May mắn, hiện giờ hết thảy đã qua rồi. Tạp Địch nhìn bầu bạn đang lo lắng, may mắn mình gặp được Maya, có được bầu bạn yêu thương. Chỉ hi vọng thanh niên được Tác Lan Đặc cứu về có thể hảo hảo sống sót.
“Ta đã biết, sáng sớm mai ta lập tức chạy về bộ lạc. Tạp Địch, ngươi yên tâm, An sẽ có biện pháp.” Tác Lan Đặc ôn hòa nói, tuy thật đáng tiếc, lần này chỉ được gặp Ngải Niết Nhĩ có một chút, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần Tạp Địch không phản đối, hắn có thể hảo hảo ở chung với tiểu hồ ly bảo bảo.
“Maya, ngươi cũng cẩn thận một chút.”
“Ta hiểu.” Đối mặt với ám chỉ của bạn tốt, trong lòng Maya hiểu rõ. Tác Lan Đặc lo lắng mãnh sư sẽ tìm tới hồ tộc gây phiền toái, bất quá có hắn ở, tin tưởng mãnh sư cũng không chiếm được ưu đãi. Hắn kế thừa huyết thống cường đại của Mục Pháp Sa.
“Ta không lo cho ngươi.” Tác Lan Đặc khoa trương thở dài, nhấc tiểu Ngải Niết Nhĩ lên, cọ cọ gương mặt nhỏ nhắn non mềm của bé con: “Nếu để bảo bối Ngải Niết Nhĩ của ta bị thương, ta không tha cho ngươi.”
Đại khái là Tác Lan Đặc quá dùng sức, bé con đột nhiên phát ra tiếng kêu phẫn nộ, đôi tai nhỏ dựng thẳng, cái đuôi trắng mềm mại phía sau đập lên mặt thú nhân.
Maya nhìn một lớn một nhỏ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.
“Vô nghĩa, Ngải Niết Nhĩ là con ta hay con ngươi?”
“Ha hả ~ đương nhiên là con ngươi.” Bất quá về sau sẽ là của ta.
Tạp Địch lắc lắc đầu, tiến tới ôm Ngải Niết Nhĩ. Tộc ngân hồ trong số thú nhân là chủng tộc tương đối yếu kém, thú nhân ngân hồ không có cơ thể cường tráng cùng sức lực mạnh mẽ, nhưng họ thiện đào hang cùng bố trí bẩy rập, thú nhân bảo bảo của tộc ngân hồ so với thú nhân khác phát dục khá chậm. Ngải Niết Nhĩ năm nay 7 tuổi, mái tóc dài cùng cái đuôi có màu bạc đặc trưng của hồ tộc, hơn nữa gương mặt trẻ con làm đứa nhỏ nhìn qua thật giống giống cái bảo bảo. Hắn không phải không nhìn ra tâm tư Tác Lan Đặc, chẳng qua có chút khó tiếp nhận.
“An thật sự có biện pháp không?” Tạp Địch ôn nhu hỏi bầu bạn, An là thúc thúc của Maya, y sư khiêm đại diện tộc trưởng của bộ lạc thú nhân.
“Ân, hẳn là không thành vấn đề. Arcelor không phải cùng ở cùng mãnh sư sao, hiện giờ vẫn còn sống rất tốt. Cùng lắm đến lúc đó liên lạc với ưng tộc là được.”
Vì Arcelor là thú nhân giống đực duy nhất có thể mang thai sinh con, ưng tộc đã hoàn toàn phong tỏa tin tức này, chỉ có người của bộ lạc thú nhân biết chuyện. Dù sao, chuyện này nếu để các bộ tộc trên đại lục biết, phỏng chừng sẽ gây ra một trận khủng hoảng đi.
Chuyện Arcelor cùng Ngang là bí mật của ưng tộc cùng bộ lạc thú nhân, ngay cả bầu bạn Tạp Địch, Maya cũng không nói quá nhiều. Nhưng bọn họ không biết, chính vì bọn họ dấu chuyện Arcelor cùng Ngang kín như bưng mới làm Y Cách Tát Tư cùng Bội Ân suýt chút nữa đã bỏ mạng.
Đêm nay, bộ lạc hồ tộc nghênh đón một vị khách nhân từ xa tới. Tộc trưởng đương nhiệm Maya đứng trong nhà gỗ của mình, nhíu mày nhìn đứa con riêng đang đùa giỡn vui vẻ, cùng…
Nam tử trẻ tuổi hôn mê bất tỉnh trên giường.
“Tác Lan Đặc, ngươi có nên giải thích với ta một chút không?”
Thú nhân cao lớn tên là Tác Lan Đặc mỉm cười xấu xa trêu đùa ngân hồ bảo bảo đáng yêu trong lòng mình, nghe Maya hỏi, mới ôm bé con đi tới.
“Ta đến xem Ngải Niết Nhĩ a.” Nam tử cười tủm tỉm niết mặt tiểu hồ ly, không hề chú ý tới thanh niên được mình cứu về, thuận miệng nói: “Không ngờ nửa đường gặp người này bị sấm long bắt làm thức ăn, vì thế thuận tay cứu về.”
Gương mặt Maya lộ ra thần sắc không đồng ý, vừa định nói gì thì thấy bầu bạn Tạp Địch bưng thức ăn nước uống đi tới. Ngải Niết Nhĩ hoan hô một tiếng, nhảy khỏi vòng tay Tác Lan Đặc, chạy tới bên người mẫu thân.
Nhìn vẻ mặt ảo não của Tác Lan Đặc, Tạp Địch cười cười, tiếp đó nhìn thấy cánh tay bị thương của thú nhân, thoáng có chút giật mình, vội vàng buông thức ăn tiến tới.
“Tay ngươi bị thương?”
“Không sao.” Ánh mắt xanh biếc thản nhiên liếc về phía thanh niên đang mê man, Tác Lan Đặc nhớ lại tình cảnh lúc cứu người này: “Chẳng qua bị cắn mấy cái.”
Lúc đó trời khá tối, thanh niên đại khái hiểu nhầm hắn là mãnh thú không có hảo ý đi. Chẳng qua lúc cắn mình có hút vài ngụm máu, điểm này làm Tác Lan Đặc có chút khó hiểu, chẳng lẽ thanh niên mình cứu về là con dơi hút máu?
“Tác Lan Đặc, người là ngươi cứu, ngươi phụ trách chiếu cố.”
“Cái gì! Maya—— Này này, ta chỉ tới xem Ngải Niết Nhĩ!”
Maya trừng mắt không nói, ánh mắt dị sắc lộ ra chút phiền toái, trực giác nói cho hắn biết, giống cái đang hôn mê này là phiền toái không nhỏ.
“Tác Lan Đặc, ngươi cũng nhận ra đi, trên người cậu ta có…”
“Ân, là mùi mãnh sư.”
“Giống cái này là bầu bạn mãnh sư, cậu ta chính là phiền toái.” Maya sắc bén nói, ánh mắt nhìn thú nhân trẻ tuổi có chút trách cứ. Hành động của Tác Lan Đặc sẽ làm rung chuyện bộ lạc hồ tộc, mãnh sư không phải gia khỏa dễ chọc.
“Vậy làm sao bây giờ, ta đâu thể thấy chết chết mà không cứu a.” Tác Lan Đặc bĩu môi, dương dương tự đắc nói, không hề có chút lo lắng nào. Hắn ôm tiểu hồ ly đang vui vẻ ầm ĩ về lòng mình: “Maya, ngươi cũng biết mà, người này nếu ở lại bên cạnh mãnh sư chỉ có đường chết.”
“Ngươi tính toán thế nào?”
“Cứu người thì cứu cho trót đi.” Chỉ chỉ Bội Ân mê man trên giường, Tác Lan Đặc bất đắc dĩ nói: “Ta sẽ mang cậu ta về bộ lạc thú nhân, tuy tộc trưởng không ở, bất quá An hẳn có biện pháp.”
“Chỉ có thể như vậy.” Maya gật đầu: “Sáng sớm mai ngươi lập tức quay về đi.”
“Cái gì! Ta vừa mới đến!” Hắn thật vất vả mới có cơ hội đến xem tiểu Ngải Niết Nhĩ một lần, Maya người này cư nhiên lại đuổi hắn đi!
“Hắn uống máu của ngươi đi!” Xem xét miệng vết thương trên tay Tác Lan Đặc, ánh mắt Maya hơi lóe sáng: “Ta nghi ngờ giống cái này đã hoài thượng con nối dòng của mãnh sư.”
“Đúng vậy, cậu ta uống máu của ta… nhưng ngươi nói gì? Người này… mang thai?”
Thở dài, Maya thì thầm nói ra suy đoán của mình.
“Huyết thống của bộ tộc mãnh sư rất cường đại, nghe nói trứng mãnh sư trong thời kì dựng dục phải dựa vào máu của phụ thân để chống đỡ. Ta đã xem xét giống cái này, cơ thể đang nhanh chóng suy nhược, nếu không phải được uống máu ngươi, phỏng chừng đã không thể sống sót qua đêm nay.”
Tác Lan Đặc nghẹn giọng trân trối: “Ông trời ơi, trứng mãnh sư đáng sợ như vậy?”
“Đúng vậy, từ xưa đến nay bầu bạn của mãnh sư đều không có kết cục tốt.” Maya nói tiếp: “Hơn nữa mãnh sư sẽ không rời khỏi bầu bạn quá xa, vì thế ta mới bảo ngươi lập tức chạy về bộ lạc thú nhân.”
“Ta có thể từ chối không…” Tác Lan Đặc không khỏi cười khổ.
“Đương nhiên không được, người là ngươi cứu.” Maya hung hăng trừng mắt lườm thú nhân trẻ tuổi.
“Cái kia…” Tạp Địch vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng, hắn đi tới bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài của Bội Ân, không khỏi nhớ tới đứa em đáng thương của mình: “Tác Lan Đặc, xin ngươi nhất định phải cứu cậu ta. Là bầu bạn của mãnh sư, rất đáng thương…”
Maya cùng Tác Lan Đặc trầm mặc, em trai Tạp Ân của Tạp Địch vài năm trước đã bị mãnh sư mang đi, một năm ngắn ngủi sau đó đã chết. Đó là cấm địa trong lòng Tạp Địch, cũng là cơn ác mộng của tất cả tộc nhân hồ tộc.
Tình cảnh ngày Tạp Ân chết vẫn còn hiện rõ trước mắt tộc nhân ngân hồ——
Trời âm u như có thể cảm nhận bi ai của mọi người, những cụm mây đen như mực lơ lửng trên không trung, những tia chớp lóe sáng sau màn mây, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể xé rách bầu trời!
… Trong rừng vang vọng tiếng kêu bi thương của mãnh sư, từng tiếng từng tiếng, thê lương vô cùng, đó là tiếng khóc đau thương của mãnh sư. Tất cả tộc nhân ngân hồ đều chấn động, đồng thời cũng hiểu được, tiểu Tạp Ân của bọn họ sắp rời khỏi thế giới này… Sau đó, mãnh sư mang theo bầu bạn sắp chết trở lại bộ lạc, đó là nguyện vọng cuối cùng của Tạp Ân, có thể nhìn bộ lạc cùng thân nhân của mình lần cuối.
Tạp Địch không quên được đứa em cả người đều là máu được mãnh sư ôm chặt trong lòng. Bạch sam trên người đã sớm bị máu thấm đỏ, tuy bị quần áo ngăn trở nhưng Tạp Địch biết, bụng em trai mình bị xé ra một lỗ hổng thật lớn, kia nhất định rất đau… Tạp Ân từ nhỏ đã sợ đau, vì sao cố tình lại để nó phải thừa nhận loại thống khổ này.
Máu, nhanh chóng lan tràn, nhiễm đỏ toàn thân thiếu niên, cũng mang đi sinh mệnh của cậu… Cuối cùng, mãnh sư ôm thi thể lạnh lẽo của Tạp Ân lảo đảo rời đi, không ai biết bọn họ đi nơi nào.
Ngay sau đó là trận tập kích của tấn mãnh long, bộ lạc thú nhân đã tới cứu viện, hồ tộc đã trải qua rất nhiều đau khổ. May mắn, hiện giờ hết thảy đã qua rồi. Tạp Địch nhìn bầu bạn đang lo lắng, may mắn mình gặp được Maya, có được bầu bạn yêu thương. Chỉ hi vọng thanh niên được Tác Lan Đặc cứu về có thể hảo hảo sống sót.
“Ta đã biết, sáng sớm mai ta lập tức chạy về bộ lạc. Tạp Địch, ngươi yên tâm, An sẽ có biện pháp.” Tác Lan Đặc ôn hòa nói, tuy thật đáng tiếc, lần này chỉ được gặp Ngải Niết Nhĩ có một chút, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, chỉ cần Tạp Địch không phản đối, hắn có thể hảo hảo ở chung với tiểu hồ ly bảo bảo.
“Maya, ngươi cũng cẩn thận một chút.”
“Ta hiểu.” Đối mặt với ám chỉ của bạn tốt, trong lòng Maya hiểu rõ. Tác Lan Đặc lo lắng mãnh sư sẽ tìm tới hồ tộc gây phiền toái, bất quá có hắn ở, tin tưởng mãnh sư cũng không chiếm được ưu đãi. Hắn kế thừa huyết thống cường đại của Mục Pháp Sa.
“Ta không lo cho ngươi.” Tác Lan Đặc khoa trương thở dài, nhấc tiểu Ngải Niết Nhĩ lên, cọ cọ gương mặt nhỏ nhắn non mềm của bé con: “Nếu để bảo bối Ngải Niết Nhĩ của ta bị thương, ta không tha cho ngươi.”
Đại khái là Tác Lan Đặc quá dùng sức, bé con đột nhiên phát ra tiếng kêu phẫn nộ, đôi tai nhỏ dựng thẳng, cái đuôi trắng mềm mại phía sau đập lên mặt thú nhân.
Maya nhìn một lớn một nhỏ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm.
“Vô nghĩa, Ngải Niết Nhĩ là con ta hay con ngươi?”
“Ha hả ~ đương nhiên là con ngươi.” Bất quá về sau sẽ là của ta.
Tạp Địch lắc lắc đầu, tiến tới ôm Ngải Niết Nhĩ. Tộc ngân hồ trong số thú nhân là chủng tộc tương đối yếu kém, thú nhân ngân hồ không có cơ thể cường tráng cùng sức lực mạnh mẽ, nhưng họ thiện đào hang cùng bố trí bẩy rập, thú nhân bảo bảo của tộc ngân hồ so với thú nhân khác phát dục khá chậm. Ngải Niết Nhĩ năm nay 7 tuổi, mái tóc dài cùng cái đuôi có màu bạc đặc trưng của hồ tộc, hơn nữa gương mặt trẻ con làm đứa nhỏ nhìn qua thật giống giống cái bảo bảo. Hắn không phải không nhìn ra tâm tư Tác Lan Đặc, chẳng qua có chút khó tiếp nhận.
“An thật sự có biện pháp không?” Tạp Địch ôn nhu hỏi bầu bạn, An là thúc thúc của Maya, y sư khiêm đại diện tộc trưởng của bộ lạc thú nhân.
“Ân, hẳn là không thành vấn đề. Arcelor không phải cùng ở cùng mãnh sư sao, hiện giờ vẫn còn sống rất tốt. Cùng lắm đến lúc đó liên lạc với ưng tộc là được.”
Vì Arcelor là thú nhân giống đực duy nhất có thể mang thai sinh con, ưng tộc đã hoàn toàn phong tỏa tin tức này, chỉ có người của bộ lạc thú nhân biết chuyện. Dù sao, chuyện này nếu để các bộ tộc trên đại lục biết, phỏng chừng sẽ gây ra một trận khủng hoảng đi.
Chuyện Arcelor cùng Ngang là bí mật của ưng tộc cùng bộ lạc thú nhân, ngay cả bầu bạn Tạp Địch, Maya cũng không nói quá nhiều. Nhưng bọn họ không biết, chính vì bọn họ dấu chuyện Arcelor cùng Ngang kín như bưng mới làm Y Cách Tát Tư cùng Bội Ân suýt chút nữa đã bỏ mạng.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý