Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 6 - Chương 6
“Tên, của ngươi.”
Thú nhân không đế ý Nặc Á giãy dụa, ôm cậu ngồi lên chân mình. Ánh mắt xanh biếc lập lòe tỏa sáng dưới ánh lửa, thích thú nhìn thẳng đối phương.
“Buông!”
“Tên.” Thú nhân không thuận theo, nhất quyết ôm Nặc Á không buông, một tay kiềm chặt cậu, kéo hai tay cậu ra sau lưng.
“Tên, ngươi.” Tâm tình của thú nhân tựa hồ không tệ, ngón tay thô ráp gảy gảy những lọn tóc bên tai Nặc Á, có vẻ rất thích thú với những sợi tóc mềm mại này.
Tên hỗn đản này! Nặc Á hung hăng trừng đối phương, cắn chặt răng không chịu mở miệng nói chuyện, cậu mới không cần nói cho thú nhân biết tên mình, ngay cả nói chuyện với đối phương cậu cũng cảm thấy ghê tởm cùng chán ghét.
Thú nhân nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi nữa, tương phản hết sức chuyên chú nghiên cứu cơ thể Nặc Á. Y quấn lọn tóc nhạt màu của Nặc Á vào đầu ngón tay, để nhó chậm rãi trượt xuống… Tiếp đó y bắt đầu hứng thú với vành tay trắng nõn. Y cúi đầu, giống như dã thú bắt đầu ngửi tới ngửi lui bên cổ Nặc Á, sau đó một ngụm ngậm lấy vành tai trắng nõn xinh xắn trước mắt.
“A──” Kích thích bất thình lình ập tới làm Nặc Á nhịn không được kêu ra tiếng.
Âm thanh này giống một tín hiệu nào đó, ánh mắt xanh biếc của thú nhân trong nháy mắt bùng cháy lên, ngọn lửa cực nóng trong đó bắt đầu rục rịch.
“Phạm, tên của ta.”
Thú nhân gằn từng tiếng nói, chậm rãi áp tới người Nặc Á, cuối cùng áp sát bên tai cậu, thốt ra tên mình cùng hơi thở nóng rực.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ chậm rãi buông tha tay Nặc Á, trượt theo cánh tay, tiếp đó nắm lấy bả vai không ngừng run rẩy của cậu. Động tác của thú nhân thật chậm thật nhẹ nhàng, cứ như đang âu yếm, dùng lòng bàn tay thô ráp chậm rãi ma xát da thịt Nặc Á.
“Buông, buông.” Nặc Á dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế. Thú nhân đột nhiên lôi kéo làm cậu chật vật tiến vào cái ôm cứng rắn của đối phương.
Thân hình cao lớn, cường tráng kề sát cơ thể Nặc Á, hơi thở xa lạ áp tới mặt làm cậu thật sợ hãi. Cơ thể vì nhớ lại cơn ác mộng kinh khủng lúc trước mà ẩn ẩn phát run.
“Không cần… van cầu ngươi… không cần…”
Cầu xin cũng không có bất cứ hiệu quả nào, đầu lưỡi thú nhân thuận theo gáy cổ một đường liếm hôn tới trước, nơi đi qua để lại những vết đỏ ẩm ướt. Cảm nhận được Nặc Á vô thức run lên, thú nhân phát ra tiếng cười khẽ hài lòng, y nhẹ nhàng gặm cắn cái cằm nhỏ nhắn xinh xinh của Nặc Á, cánh tay vòng quanh thắt lưng cậu chậm rãi buộc chặt.
“Ô… van cầu… van cầu ngươi…” Nặc Á hoảng sợ ngay cả nói cũng không xong, gấp tới độ sắp khóc tới nơi.
Động tác thú nhân tạm ngừng, quang mâu y ngưng tụ lại, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên trong lòng mình. Bộ dáng Nặc Á run rẩy cầu xin ngoài ý muốn làm một góc sâu trong nội tâm y chấn động mãnh liệt.
Sợ hãi? Tất cả giống cái đều chống đỡ giống đực như vậy sao?
Phạm từ chối cho ý kiến, tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng vẫn nghe theo dục vọng của bản thân. Phần cơ thể ngăm đen, rắn chắc, ẩn chứa đầy khí lực ở giữa hai bắp đùi cường thế xâm nhập vào giữa hai chân Nặc Á.
Ánh mắt thú nhân trong nháy mắt trở nên sắc bén, càng tăng thêm phần nóng rực, cổ họng không tự chủ phát ra tiếng gầm nhẹ hưng phấn.
Thảm da sớm bị thú nhân thuận tay kéo xuống quăng qua một bên, Nặc Á lúc này trần như nhộng, hai chân bị banh ra thật lớn, tấm lưng xích lõa dựa vào lồng ngực đối phương, da thịt cùng da thịt ma xát, cảm giác này phá lệ kích thích. Đầu Nặc Á bị bắt ngẩng lên, bàn tay Phạm từ đầu vai cậu chuyện qua phần cổ, làm Nặc Á chỉ có thể nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn của y.
Tha vì nói là hôn thì nói đang gặm cắn thì đúng hơn. Động tác của Phạm vô cùng thô bạo, mãnh mẽ tiến vào liếm mút môi lưỡi Nặc Á, làm cậu ngay cả hít thở cũng không nỗi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô mỏng manh.
Qua hồi lâu, ngay lúc Nặc Á nghĩ mình sắp chết vì hít thở không thông thì thú nhân mới quyến luyến buông tha. Cánh môi đỏ ửng bị nước miếng thấm ướt, dưới ánh lửa bập bùng lòe lòe lóng lánh. Tiếp đó, tầm mắt Phạm bị xương quai xanh hấp dẫn, y tham lam liếm vài cái, sau đó bắt đầu dùng môi mút mạnh.
“Ngô…” Cơ thể mảnh khảnh nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng thản nhiên như ánh ráng trời chiều.
Nháy mắt âm thanh phát ra, hai người đều ngây ngẩn. Nặc Á cắn chặt môi dưới, cậu không thể tin âm thanh kia do mình phát ra! Sẽ không… sẽ không như vậy… mình sẽ không biết thẹn như vậy!
Bị âm thanh vô thức của Nặc Á kích động, Phạm há mồm càng dùng sức mút vào, từ trái tới phải rồi từ phải qua trái, không ngừng gặm cắn, cơ thể gầy yếu trắng nõn dần dần khuếch tán những dấu hôn đỏ ửng nhàn nhạt.
Cơ thể giống như bị điện lưu xẹt qua, máu trong huyết quản bắt đầu kêu gào.
“A… cáp a…” Cuối cùng, một tiếng thở dốc giống như bị buộc tới cực hạn hộc ra từ hàm răng cắn chặt của Nặc Á.
Ánh mắt xinh đẹp ai oán liếc nhìn lên, vô thức chăm chú nhìn thú nhân, Nặc Á không biết giờ phút này mình mê người cỡ nào── ánh mắt ướt át như phủ một tầng sương mờ, đong đầy xấu hổ, mê mang cùng hoang mang…
Âm sắc trong trẻo vô thức mang theo quyến rũ khiêu khích thú nhân đang ôm chặt cậu.
Thú nhân không đế ý Nặc Á giãy dụa, ôm cậu ngồi lên chân mình. Ánh mắt xanh biếc lập lòe tỏa sáng dưới ánh lửa, thích thú nhìn thẳng đối phương.
“Buông!”
“Tên.” Thú nhân không thuận theo, nhất quyết ôm Nặc Á không buông, một tay kiềm chặt cậu, kéo hai tay cậu ra sau lưng.
“Tên, ngươi.” Tâm tình của thú nhân tựa hồ không tệ, ngón tay thô ráp gảy gảy những lọn tóc bên tai Nặc Á, có vẻ rất thích thú với những sợi tóc mềm mại này.
Tên hỗn đản này! Nặc Á hung hăng trừng đối phương, cắn chặt răng không chịu mở miệng nói chuyện, cậu mới không cần nói cho thú nhân biết tên mình, ngay cả nói chuyện với đối phương cậu cũng cảm thấy ghê tởm cùng chán ghét.
Thú nhân nhíu mày, không tiếp tục truy hỏi nữa, tương phản hết sức chuyên chú nghiên cứu cơ thể Nặc Á. Y quấn lọn tóc nhạt màu của Nặc Á vào đầu ngón tay, để nhó chậm rãi trượt xuống… Tiếp đó y bắt đầu hứng thú với vành tay trắng nõn. Y cúi đầu, giống như dã thú bắt đầu ngửi tới ngửi lui bên cổ Nặc Á, sau đó một ngụm ngậm lấy vành tai trắng nõn xinh xắn trước mắt.
“A──” Kích thích bất thình lình ập tới làm Nặc Á nhịn không được kêu ra tiếng.
Âm thanh này giống một tín hiệu nào đó, ánh mắt xanh biếc của thú nhân trong nháy mắt bùng cháy lên, ngọn lửa cực nóng trong đó bắt đầu rục rịch.
“Phạm, tên của ta.”
Thú nhân gằn từng tiếng nói, chậm rãi áp tới người Nặc Á, cuối cùng áp sát bên tai cậu, thốt ra tên mình cùng hơi thở nóng rực.
Bàn tay to lớn mạnh mẽ chậm rãi buông tha tay Nặc Á, trượt theo cánh tay, tiếp đó nắm lấy bả vai không ngừng run rẩy của cậu. Động tác của thú nhân thật chậm thật nhẹ nhàng, cứ như đang âu yếm, dùng lòng bàn tay thô ráp chậm rãi ma xát da thịt Nặc Á.
“Buông, buông.” Nặc Á dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế. Thú nhân đột nhiên lôi kéo làm cậu chật vật tiến vào cái ôm cứng rắn của đối phương.
Thân hình cao lớn, cường tráng kề sát cơ thể Nặc Á, hơi thở xa lạ áp tới mặt làm cậu thật sợ hãi. Cơ thể vì nhớ lại cơn ác mộng kinh khủng lúc trước mà ẩn ẩn phát run.
“Không cần… van cầu ngươi… không cần…”
Cầu xin cũng không có bất cứ hiệu quả nào, đầu lưỡi thú nhân thuận theo gáy cổ một đường liếm hôn tới trước, nơi đi qua để lại những vết đỏ ẩm ướt. Cảm nhận được Nặc Á vô thức run lên, thú nhân phát ra tiếng cười khẽ hài lòng, y nhẹ nhàng gặm cắn cái cằm nhỏ nhắn xinh xinh của Nặc Á, cánh tay vòng quanh thắt lưng cậu chậm rãi buộc chặt.
“Ô… van cầu… van cầu ngươi…” Nặc Á hoảng sợ ngay cả nói cũng không xong, gấp tới độ sắp khóc tới nơi.
Động tác thú nhân tạm ngừng, quang mâu y ngưng tụ lại, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên trong lòng mình. Bộ dáng Nặc Á run rẩy cầu xin ngoài ý muốn làm một góc sâu trong nội tâm y chấn động mãnh liệt.
Sợ hãi? Tất cả giống cái đều chống đỡ giống đực như vậy sao?
Phạm từ chối cho ý kiến, tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng vẫn nghe theo dục vọng của bản thân. Phần cơ thể ngăm đen, rắn chắc, ẩn chứa đầy khí lực ở giữa hai bắp đùi cường thế xâm nhập vào giữa hai chân Nặc Á.
Ánh mắt thú nhân trong nháy mắt trở nên sắc bén, càng tăng thêm phần nóng rực, cổ họng không tự chủ phát ra tiếng gầm nhẹ hưng phấn.
Thảm da sớm bị thú nhân thuận tay kéo xuống quăng qua một bên, Nặc Á lúc này trần như nhộng, hai chân bị banh ra thật lớn, tấm lưng xích lõa dựa vào lồng ngực đối phương, da thịt cùng da thịt ma xát, cảm giác này phá lệ kích thích. Đầu Nặc Á bị bắt ngẩng lên, bàn tay Phạm từ đầu vai cậu chuyện qua phần cổ, làm Nặc Á chỉ có thể nghiêng đầu tiếp nhận nụ hôn của y.
Tha vì nói là hôn thì nói đang gặm cắn thì đúng hơn. Động tác của Phạm vô cùng thô bạo, mãnh mẽ tiến vào liếm mút môi lưỡi Nặc Á, làm cậu ngay cả hít thở cũng không nỗi, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ô ô mỏng manh.
Qua hồi lâu, ngay lúc Nặc Á nghĩ mình sắp chết vì hít thở không thông thì thú nhân mới quyến luyến buông tha. Cánh môi đỏ ửng bị nước miếng thấm ướt, dưới ánh lửa bập bùng lòe lòe lóng lánh. Tiếp đó, tầm mắt Phạm bị xương quai xanh hấp dẫn, y tham lam liếm vài cái, sau đó bắt đầu dùng môi mút mạnh.
“Ngô…” Cơ thể mảnh khảnh nhanh chóng nhiễm một tầng đỏ ửng thản nhiên như ánh ráng trời chiều.
Nháy mắt âm thanh phát ra, hai người đều ngây ngẩn. Nặc Á cắn chặt môi dưới, cậu không thể tin âm thanh kia do mình phát ra! Sẽ không… sẽ không như vậy… mình sẽ không biết thẹn như vậy!
Bị âm thanh vô thức của Nặc Á kích động, Phạm há mồm càng dùng sức mút vào, từ trái tới phải rồi từ phải qua trái, không ngừng gặm cắn, cơ thể gầy yếu trắng nõn dần dần khuếch tán những dấu hôn đỏ ửng nhàn nhạt.
Cơ thể giống như bị điện lưu xẹt qua, máu trong huyết quản bắt đầu kêu gào.
“A… cáp a…” Cuối cùng, một tiếng thở dốc giống như bị buộc tới cực hạn hộc ra từ hàm răng cắn chặt của Nặc Á.
Ánh mắt xinh đẹp ai oán liếc nhìn lên, vô thức chăm chú nhìn thú nhân, Nặc Á không biết giờ phút này mình mê người cỡ nào── ánh mắt ướt át như phủ một tầng sương mờ, đong đầy xấu hổ, mê mang cùng hoang mang…
Âm sắc trong trẻo vô thức mang theo quyến rũ khiêu khích thú nhân đang ôm chặt cậu.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý