Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 4 - Chương 7
Một tuần sau, xương cánh của Arcelor dần lành lặn, nhưng vẫn không thể bay quá lâu. Andy mang Hilda về bộ lạc. Nếu Walker muốn thuận lợi đón Hilda về xem ra còn phải phí khá nhiều công sức.
Arcelor đứng trên đỉnh thụ ngàn năm, nghênh đón dòng khí lưu mạnh mẽ ập tới làm cậu không mở nỗi mắt. Arcelor bung cánh ngược hướng gió, cơ thể lập tức bị đánh lệch qua một bên. Cậu dùng sức đập cánh, cố gắng giữ cân bằng cơ thể.
Cậu phải mạnh hơn nữa mới được! Cậu phải vượt qua mãnh sư!
“Có thể.” Lôi bay về phía trung tâm dòng xoáy lưu, khéo léo mượn dòng khí thuận gió! Bay lượn trên không, làm mẫu từng chút để dạy dỗ đứa con.
“Dùng cơ thể ngươi cảm thụ, ưng nhân trời sinh đã có bản năng cảm nhận hướng gió. Cho dù nhắm mắt lại, chúng ta cũng sẽ không bị lạc trong dòng khí lưu.
Arcelor gật gật đầu, mở ra đôi tay, mái tóc đỏ rực tung bay đón luồng gió. Dòng khí lưu cuồng loạn lần lượt thay đổi, cậu nhạy bén cảm nhận một luồng khí mới đang dần dần hội thụ trong gió giật hỗn loạn.
Ngay lúc cậu cố gắng chụp lấy hướng gió thì một cơn đau đớn mãnh liệt từ lưng truyền tới. Arcelor hơi phân tâm, dòng khí xoáy vừa tích tụ trong phút chốc lại trở nên hỗn loạn, tất cả cố gắng lúc nãy cũng uổng phí.
“Cánh rất đau sao?” Lôi đứng bên cạnh Arcelor: “Ngươi phải nhớ kĩ, một khi rơi vào trong tay địch nhân, ngươi có thể gặp phải những tra tấn còn thống khổ hơn thế này. Tiếp tục một lần nữa!”
“Vâng, ba ba!” Arcelor cắn chặt răng, một lần nữa giương cánh. Ý chí mãnh liệt muốn chiến thắng mãnh sư, so với những khuất nhục cậu phải chịu, chút đau đớn này có là gì!
Lôi hài lòng gật đầu, Arcelor tiến bộ rất nhanh, tuy rằng cơ thể không có nhiều ưu thế bằng đứa em, nhưng cảm giác của ưng nhân của cậu lại mẫn cảm hơn. Hắn biết Arcelor từ nhỏ đã bị cảm giác tự ti ăn sâu vào tận xương tủy, bởi vì ngoại hình bất đồng với tộc nhân. Nhưng trong lòng hắn, Arcelor vẫn là đứa con xuất sắc nhất, đứa nhỏ kiêu ngạo của hắn! Arcelor sẽ trở thành chiến sĩ ưng tộc xuất sắc nhất, hắn tuyệt đối không hề nghi ngờ điểm này.
“Tộc trưởng!” Một tộc nhân đang tuần tra vội vàng bay tới: “Phía đông bộ lạc phát hiện một lỗ hổng lớn!”
“Lỗ hổng? Chẳng lẽ có dã thú xâm nhập bộ lạc?” Lôi nhíu mày trầm tư, có thể xuyên qua lá chắn gió để tiến vào bộ lạc ưng nhân, tuyệt đối không thể khinh thường. Hắn xoay người dặn dò Arcelor vài câu, sau đó lập tức cùng tộc nhân bay tới địa điểm xảy ra chuyện.
Arcelor âm thầm cổ vũ cho mình, những lúc ba ba không có mặt, cậu càng phải biểu hiện tốt hơn nữa.
Híp mắt tập trung, Arcelor vung cánh, cảm nhận luồng gió ngang ngạnh từ bốn phương tám hướng ập tới, cuồn cuộn náo động. Cậu lẳng lặng nhắm mắt lại, cuồng phong nháy mắt biến thành gương mặt thú nhân dữ tợn, giơ móng vuốt sắc bén gào thét ập về phía mình.
Sắp……..sắp thấy được rồi, Arcelor khắc chế sợ hãi trong lòng, tập trung tìm kiếm. Chung quanh dần dần trở nên im lặng. Xuyên qua gió thét giận dự, cậu dường như cảm nhận được bầu trời bao la, mênh mông đầy lôi cuốn, hết thảy thống khổ, u buồn cùng phiền não đều bị đánh văng lên tận chín tầng mây.
Gió trở nên nhu hòa tĩnh lặng, hiu hiu quét qua hai gò má, qua cơ thể cậu, thẩm thấu hơi thở tươi mát nhưng vô cùng ấm áp.
Arcelor nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cậu thấy rồi, ở nơi tiếp giáp của hai làn gió, dòng khí lam sắc lóng ánh ánh lên màu sắc diễm lệ, mở rộng tầm mắt đang mờ mịt.
Là không trung đang gọi cậu! Giống như thú nhân không rời khỏi đất đai mênh mông; không trung đối với ưng nhân chính là sự kết hợp của các sinh mệnh thần bí, là nơi quy tụ của bọn họ. Arcelor cảm giác ngực mình đang được lấp đầy, lại giống như có những chiếc lông chim trắng tinh, nhẹ nhàng lay động trong lòng………
Trong phút chốc tất cả đột nhiên nổ tung──
Dòng khí xoáy tích tụ một lần nữa bị đánh gảy, lúc này nó bị một ngoại lực mạnh mẽ xé rách.
Arcelor mở mắt, thú nhân đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, không phải là ảo giác.
Arcelor sợ hãi vội vàng lui về phía sau, muốn xoay người chạy trốn, nhưng đột nhiên cậu dừng lại──không phải cậu muốn báo thù sao, vì cái gì vừa nhìn thấy thú nhân này lại hoảng hốt chạy trốn?!
Không thể trốn, Arcelor! Không thể chạy trốn!
Arcelor nắm chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn thẳng thú nhân, không còn lui về sau nữa. Thú nhân có chút kinh ngạc, lập tức đánh về phía ưng nhân! Arcelor thả người nhanh nhẹn né tránh, trong đầu nhanh chóng lập đối sách.
Cậu lách người ra phía sau thú nhân, không chút do dự tiến vào luồng khí lưu hỗn loạn. Thú nhân nỗi giận gầm lên một tiếng, theo sát cậu bay vào bên trong trận cuồng phong.
Trong tầm mắt của y, thân ảnh Arcelor như đang bốc lên một ngọn lửa trong suốt vô cùng xinh đẹp, đôi cánh dần dần nhuộm một màu đỏ rực, trong cơn gió hóa thành một con chim lớn với đôi cánh đỏ tươi rực rỡ.
Đó là……… ưng?!
Thú nhân gầm nhẹ một tiếng, cơ thể nháy mắt thú hóa, vượt lên trước Arcelor. Nhưng trận cuồng phong ập tới làm rối loạn hướng bay của y, cơ thể cao lớn lộ ra bất lợi khi bay trong địa thế chật hẹp.
Chim lớn tung đôi đỏ rực kêu lớn một tiếng, dụ dỗ mãnh sư bay về phía ngoài sơn cốc. Tiếng kêu kinh động cả bộ tộc ưng nhân, Liên Hoa hoảng sợ nhìn Arcelor đang bay thẳng về phía khí lưu lưu động kinh khủng nhất trong khe sâu, ngay phía sau cậu là một đầu mãnh sư khổng lồ bám theo sát nút!
“Arcelor! Quay về!” Liên Hô hét to, giây tiếp theo liền bị Lôi ôm vào lòng đuổi về hướng Arcelor.
Hùng ưng màu đỏ rực lộng lẫy chăm chú thuận theo luồng gió lướt đi. Ngẫu nhiên đập cánh, linh hoạt tránh né những tảng nham thạch nhú ra. Nhưng mãnh sư phía sau không được may mắn như vậy, thân ảnh cao lớn hiển nhiên không thích hợp bay qua khe núi hẹp như vậy.
Một đường cứ bị lảo đảo làm mãnh sư buồn bực không thôi! Y gầm lên một tiếng, nhào tới đánh úp về phía Arcelor. Phần đuôi truyền tới một trận đau nhức làm chim đỏ phát ra tiếng thống khổ, nó lại càng cố sức đập cánh, kéo dãn khoảng cách với mãnh sư. Mãnh sư vô cùng phẫn nộ, không thèm né tránh nham thạch hai bên, toàn tâm công kích ưng nhân phía trước.
Một màn này làm Liên Hoa sửng sốt, mười ngón tay cậu bấu sâu vào cánh tay Lôi. Arcelor định làm gì? Phía trước là đoạn đường nguy hiểm nhất trong sơn cốc, nếu tiến vào đó sẽ bị luồng gió mạnh cuốn vào trong đập mạnh lên vách núi rồi rớt xuống vực sâu bên dưới!
Arcelor! Ngươi đừng làm chuyện điên rồ a!
Nhưng tiếng lòng của Liên Hoa không rơi vào tai Arcelor, cậu một lòng muốn giết chết mãnh sư phía sau.
Lông đuôi thật dài xẹt thành một đường cung trong khe núi, dưới ánh mặt trời lấp lánh quang mang chói mắt. Mãnh sư trong chớp mắt không thể mở mắt nỗi. Cũng trong nháy mắt này một trận cuồng phong ập tới đánh vào cơ thể nó. Mãnh sư bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh văng ra ngoài, đập vào vách đá cứng rắng, một tràn tiếng nỗ đinh tai nhức óc vang lên.
Chim đỏ nhìn thấy mãnh sư bị rớt xuống, phát ra một tiếng hót cao vút nhưng cùng lúc nó cũng bị trận cuồng phong cuốn vào đáy cốc……..
Liên Hoa hét thảm một tiếng, muốn nhảy xuống thâm cốc theo Arcelor, nhưng cơ thể đã bị Lôi ôm chặt lấy. Thân ảnh đỏ rực từng chút bị cuốn xuống vực sâu không đáy, bị hắc ám nuốt trọn, dập tắt một tia lửa cuối cùng.
Bầu trời vang vọng tiếng kêu bi thương của Liên Hoa cùng tiếng tê rống của ưng, thật lâu không ngừng──
Chim đỏ bị cuốn xuống vô cùng sốt ruột, nhưng mặc kệ nó cố gắng thế nào cũng bị luồng gió mạnh khủng khiếp đánh lệch đi.
Vách đá lởm chởm nham thạch, Arcelor đập lên vách đá phát ra tiếng kêu thống khổ. Vết thương vừa mới lành lại gãy một lần nữa!
Chết tiệt, chẳng lẽ cậu phải chết chung với dã thú này sao? Tiếng rên rỉ đánh tỉnh cự thú, mãnh sư mạnh mẽ xoay người lại, nhảy tới vài bước bắt được Arcelor. Y không thèm quan tâm tới cơ thể chi chít vết thương của mình, cẩn thận bảo hộ Arcelor trong lòng ngực!
Arcelor đứng trên đỉnh thụ ngàn năm, nghênh đón dòng khí lưu mạnh mẽ ập tới làm cậu không mở nỗi mắt. Arcelor bung cánh ngược hướng gió, cơ thể lập tức bị đánh lệch qua một bên. Cậu dùng sức đập cánh, cố gắng giữ cân bằng cơ thể.
Cậu phải mạnh hơn nữa mới được! Cậu phải vượt qua mãnh sư!
“Có thể.” Lôi bay về phía trung tâm dòng xoáy lưu, khéo léo mượn dòng khí thuận gió! Bay lượn trên không, làm mẫu từng chút để dạy dỗ đứa con.
“Dùng cơ thể ngươi cảm thụ, ưng nhân trời sinh đã có bản năng cảm nhận hướng gió. Cho dù nhắm mắt lại, chúng ta cũng sẽ không bị lạc trong dòng khí lưu.
Arcelor gật gật đầu, mở ra đôi tay, mái tóc đỏ rực tung bay đón luồng gió. Dòng khí lưu cuồng loạn lần lượt thay đổi, cậu nhạy bén cảm nhận một luồng khí mới đang dần dần hội thụ trong gió giật hỗn loạn.
Ngay lúc cậu cố gắng chụp lấy hướng gió thì một cơn đau đớn mãnh liệt từ lưng truyền tới. Arcelor hơi phân tâm, dòng khí xoáy vừa tích tụ trong phút chốc lại trở nên hỗn loạn, tất cả cố gắng lúc nãy cũng uổng phí.
“Cánh rất đau sao?” Lôi đứng bên cạnh Arcelor: “Ngươi phải nhớ kĩ, một khi rơi vào trong tay địch nhân, ngươi có thể gặp phải những tra tấn còn thống khổ hơn thế này. Tiếp tục một lần nữa!”
“Vâng, ba ba!” Arcelor cắn chặt răng, một lần nữa giương cánh. Ý chí mãnh liệt muốn chiến thắng mãnh sư, so với những khuất nhục cậu phải chịu, chút đau đớn này có là gì!
Lôi hài lòng gật đầu, Arcelor tiến bộ rất nhanh, tuy rằng cơ thể không có nhiều ưu thế bằng đứa em, nhưng cảm giác của ưng nhân của cậu lại mẫn cảm hơn. Hắn biết Arcelor từ nhỏ đã bị cảm giác tự ti ăn sâu vào tận xương tủy, bởi vì ngoại hình bất đồng với tộc nhân. Nhưng trong lòng hắn, Arcelor vẫn là đứa con xuất sắc nhất, đứa nhỏ kiêu ngạo của hắn! Arcelor sẽ trở thành chiến sĩ ưng tộc xuất sắc nhất, hắn tuyệt đối không hề nghi ngờ điểm này.
“Tộc trưởng!” Một tộc nhân đang tuần tra vội vàng bay tới: “Phía đông bộ lạc phát hiện một lỗ hổng lớn!”
“Lỗ hổng? Chẳng lẽ có dã thú xâm nhập bộ lạc?” Lôi nhíu mày trầm tư, có thể xuyên qua lá chắn gió để tiến vào bộ lạc ưng nhân, tuyệt đối không thể khinh thường. Hắn xoay người dặn dò Arcelor vài câu, sau đó lập tức cùng tộc nhân bay tới địa điểm xảy ra chuyện.
Arcelor âm thầm cổ vũ cho mình, những lúc ba ba không có mặt, cậu càng phải biểu hiện tốt hơn nữa.
Híp mắt tập trung, Arcelor vung cánh, cảm nhận luồng gió ngang ngạnh từ bốn phương tám hướng ập tới, cuồn cuộn náo động. Cậu lẳng lặng nhắm mắt lại, cuồng phong nháy mắt biến thành gương mặt thú nhân dữ tợn, giơ móng vuốt sắc bén gào thét ập về phía mình.
Sắp……..sắp thấy được rồi, Arcelor khắc chế sợ hãi trong lòng, tập trung tìm kiếm. Chung quanh dần dần trở nên im lặng. Xuyên qua gió thét giận dự, cậu dường như cảm nhận được bầu trời bao la, mênh mông đầy lôi cuốn, hết thảy thống khổ, u buồn cùng phiền não đều bị đánh văng lên tận chín tầng mây.
Gió trở nên nhu hòa tĩnh lặng, hiu hiu quét qua hai gò má, qua cơ thể cậu, thẩm thấu hơi thở tươi mát nhưng vô cùng ấm áp.
Arcelor nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cậu thấy rồi, ở nơi tiếp giáp của hai làn gió, dòng khí lam sắc lóng ánh ánh lên màu sắc diễm lệ, mở rộng tầm mắt đang mờ mịt.
Là không trung đang gọi cậu! Giống như thú nhân không rời khỏi đất đai mênh mông; không trung đối với ưng nhân chính là sự kết hợp của các sinh mệnh thần bí, là nơi quy tụ của bọn họ. Arcelor cảm giác ngực mình đang được lấp đầy, lại giống như có những chiếc lông chim trắng tinh, nhẹ nhàng lay động trong lòng………
Trong phút chốc tất cả đột nhiên nổ tung──
Dòng khí xoáy tích tụ một lần nữa bị đánh gảy, lúc này nó bị một ngoại lực mạnh mẽ xé rách.
Arcelor mở mắt, thú nhân đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, không phải là ảo giác.
Arcelor sợ hãi vội vàng lui về phía sau, muốn xoay người chạy trốn, nhưng đột nhiên cậu dừng lại──không phải cậu muốn báo thù sao, vì cái gì vừa nhìn thấy thú nhân này lại hoảng hốt chạy trốn?!
Không thể trốn, Arcelor! Không thể chạy trốn!
Arcelor nắm chặt nắm tay, quay đầu lại nhìn thẳng thú nhân, không còn lui về sau nữa. Thú nhân có chút kinh ngạc, lập tức đánh về phía ưng nhân! Arcelor thả người nhanh nhẹn né tránh, trong đầu nhanh chóng lập đối sách.
Cậu lách người ra phía sau thú nhân, không chút do dự tiến vào luồng khí lưu hỗn loạn. Thú nhân nỗi giận gầm lên một tiếng, theo sát cậu bay vào bên trong trận cuồng phong.
Trong tầm mắt của y, thân ảnh Arcelor như đang bốc lên một ngọn lửa trong suốt vô cùng xinh đẹp, đôi cánh dần dần nhuộm một màu đỏ rực, trong cơn gió hóa thành một con chim lớn với đôi cánh đỏ tươi rực rỡ.
Đó là……… ưng?!
Thú nhân gầm nhẹ một tiếng, cơ thể nháy mắt thú hóa, vượt lên trước Arcelor. Nhưng trận cuồng phong ập tới làm rối loạn hướng bay của y, cơ thể cao lớn lộ ra bất lợi khi bay trong địa thế chật hẹp.
Chim lớn tung đôi đỏ rực kêu lớn một tiếng, dụ dỗ mãnh sư bay về phía ngoài sơn cốc. Tiếng kêu kinh động cả bộ tộc ưng nhân, Liên Hoa hoảng sợ nhìn Arcelor đang bay thẳng về phía khí lưu lưu động kinh khủng nhất trong khe sâu, ngay phía sau cậu là một đầu mãnh sư khổng lồ bám theo sát nút!
“Arcelor! Quay về!” Liên Hô hét to, giây tiếp theo liền bị Lôi ôm vào lòng đuổi về hướng Arcelor.
Hùng ưng màu đỏ rực lộng lẫy chăm chú thuận theo luồng gió lướt đi. Ngẫu nhiên đập cánh, linh hoạt tránh né những tảng nham thạch nhú ra. Nhưng mãnh sư phía sau không được may mắn như vậy, thân ảnh cao lớn hiển nhiên không thích hợp bay qua khe núi hẹp như vậy.
Một đường cứ bị lảo đảo làm mãnh sư buồn bực không thôi! Y gầm lên một tiếng, nhào tới đánh úp về phía Arcelor. Phần đuôi truyền tới một trận đau nhức làm chim đỏ phát ra tiếng thống khổ, nó lại càng cố sức đập cánh, kéo dãn khoảng cách với mãnh sư. Mãnh sư vô cùng phẫn nộ, không thèm né tránh nham thạch hai bên, toàn tâm công kích ưng nhân phía trước.
Một màn này làm Liên Hoa sửng sốt, mười ngón tay cậu bấu sâu vào cánh tay Lôi. Arcelor định làm gì? Phía trước là đoạn đường nguy hiểm nhất trong sơn cốc, nếu tiến vào đó sẽ bị luồng gió mạnh cuốn vào trong đập mạnh lên vách núi rồi rớt xuống vực sâu bên dưới!
Arcelor! Ngươi đừng làm chuyện điên rồ a!
Nhưng tiếng lòng của Liên Hoa không rơi vào tai Arcelor, cậu một lòng muốn giết chết mãnh sư phía sau.
Lông đuôi thật dài xẹt thành một đường cung trong khe núi, dưới ánh mặt trời lấp lánh quang mang chói mắt. Mãnh sư trong chớp mắt không thể mở mắt nỗi. Cũng trong nháy mắt này một trận cuồng phong ập tới đánh vào cơ thể nó. Mãnh sư bất ngờ không kịp phòng bị bị đánh văng ra ngoài, đập vào vách đá cứng rắng, một tràn tiếng nỗ đinh tai nhức óc vang lên.
Chim đỏ nhìn thấy mãnh sư bị rớt xuống, phát ra một tiếng hót cao vút nhưng cùng lúc nó cũng bị trận cuồng phong cuốn vào đáy cốc……..
Liên Hoa hét thảm một tiếng, muốn nhảy xuống thâm cốc theo Arcelor, nhưng cơ thể đã bị Lôi ôm chặt lấy. Thân ảnh đỏ rực từng chút bị cuốn xuống vực sâu không đáy, bị hắc ám nuốt trọn, dập tắt một tia lửa cuối cùng.
Bầu trời vang vọng tiếng kêu bi thương của Liên Hoa cùng tiếng tê rống của ưng, thật lâu không ngừng──
Chim đỏ bị cuốn xuống vô cùng sốt ruột, nhưng mặc kệ nó cố gắng thế nào cũng bị luồng gió mạnh khủng khiếp đánh lệch đi.
Vách đá lởm chởm nham thạch, Arcelor đập lên vách đá phát ra tiếng kêu thống khổ. Vết thương vừa mới lành lại gãy một lần nữa!
Chết tiệt, chẳng lẽ cậu phải chết chung với dã thú này sao? Tiếng rên rỉ đánh tỉnh cự thú, mãnh sư mạnh mẽ xoay người lại, nhảy tới vài bước bắt được Arcelor. Y không thèm quan tâm tới cơ thể chi chít vết thương của mình, cẩn thận bảo hộ Arcelor trong lòng ngực!
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý