Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 4 - Chương 36
“Kia, cái kia…….. các ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Keruier cẩn thận hỏi. Trực giác nói cho cậu biết thú nhân trước mặt rất nguy hiểm, rất thích trêu chọc người khác.
“Đừng nôn nóng, đừng nôn nóng.” Một gương mặt khác cười tủm tỉm sáp tới, ánh mắt xanh biếc híp lại thành một cái khe, từ trên cao nhìn xuống tiểu nhân ngư: “Ta gọi là Arthur, mặt lạnh kia là em trai Aggreko. Chúng ta có thể xem là thân thích của Andy, nhận ủy thác của hắn tới tìm ngươi.”
“Andy………A! Là con thối lang kia bảo các ngươi tới tìm ta?”
Nghe được hai chữ ‘thối lang’, biểu tình hai anh em lập tức trở nên thích thú, nhất là ca ca Arthur, khóe miệng sắp nhếch tới tận mang tai.
“Đúng, chính là hắn.” Arthur tán thưởng xoa đầu Keruier: “Các ngươi vừa rời khỏi bộ lạc vài ngày thì ta nhận được tin tức Andy truyền tới. Hắn đoán ngươi cùng Arcelor có thể sẽ đi về phía nam, bảo ta cùng Aggreko chú ý một chút.”
“Vì vài lí do, ta có chút chú ý tới hùng tộc, vừa lúc tiểu Hùng bắt ngươi về. Thấy bộ dáng của ngươi cũng không sai biệt lắm với miêu tả của Andy, liền thuận tay cứu ngươi.”
“Như vậy a…….. cám ơn ngươi.” Tiểu nhân ngư cúi đầu nói cám ơn, trong lòng có chút không được tự nhiên. Không ngờ kết quả vẫn là bị con thối lang kia cứu, thật sự làm người ta không cam lòng!
“Ba ba nói làm người phải biết báo ân, sau này ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi.” Tiểu nhân ngư thành thật gật đầu.
Arthur cười tủm tỉm xoa đầu cậu, ý cười bên môi càng sâu hơn. Aggreko ở bên cạnh nhịn không được khinh thường quay đầu hừ lạnh một tiếng.
Hắn với Arthur là một cặp song sinh, tâm tư của ông anh hắn hiểu quá rõ! Nếu không phải vì muốn giữ lại tình địch ‘tiềm tàng’ thì Arthur tốt bụng đến vậy mới là lạ. Chỉ có con gấu trắng đen ngây ngốc kia mới khờ dài nghĩ rằng vì mình mới không có giống cái chịu thương hắn. Kia căn bản là ông anh mình đang giở trò quỷ!
“Đúng rồi──” Keruier đột nhiên kêu to thành tiếng, túm lấy thú nhân la lên: “Arcelor, Arcelor bị bọn họ bắt được! Mau cứu cậu ta!”
“Đừng lo, đối phó với mấy con gấu ngốc đó Arcelor có thể ứng phó.”
“Không phải, Arcelor có chút không thích hợp!” Tiểu nhân ngư phe phẩy đầu, nhất thời không biết nói thế nào.
“Tóm lại Arcelor gần đây rất khác thường, lúc đánh nhau với đám hùng nhân cơ thể cậu ta có vẻ không thoải mái…….cậu, cậu ta lúc đó có vẻ rất thống khổ….. tộc trưởng hùng tộc kia còn bảo vứt Arcelor xuống sông! Ta sợ cậu ta gặp nguy hiểm, các ngươi làm ơn đi cứu cậu ta đi!”
Hai anh em xoay mặt nhìn nhau, ánh mắt không dấu được kinh ngạc.
Arthur chậm rãi thu hồi biểu tình tươi cười, cẩn thận suy nghĩ, dần dần cảm thấy có chút không thích hợp: với năng lực của Arcelor thì bảo vệ bé con này khá dư dả, không có khả năng cậu ta bỏ Keruier lại một mình bỏ chạy…..
Chẳng lẽ── “Các ngươi gặp hùng nhân ở đâu?”
“Bên dòng suối, không, nên nói là một nhánh sông nhỏ, cũng không quá rộng, trên bờ còn có một khoảng đất trống, trên đó có rất nhiều loại hoa nhỏ màu tím.”
Arthur loại trừ các địa điểm săn bắn của hùng nhân, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
Nơi tiểu nhân ngư hình dung hẳn là địa điểm săn bắn xa nhất của hùng tộc. Hùng tộc hàng năm ở một mùa nhất định mới tới dòng sông đó đánh bắt cá hồi di cư.
Từ bồ sông trở về bộ lạc hùng tộc, ít nhất cũng mất hết nửa ngày. Nếu Arcelor thực sự giống như tiểu nhân ngư nói đã bị đám hùng nhân bắt được, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, cậu ta có thể đã dữ nhiều lành ít!
“Aggreko, chúng ta mau tới lòng chảo!” Arthur rống to──đại khái y có thể đoán được hùng nhân sẽ mang Arcelor đi đâu, hi vọng vẫn còn kịp!
“Biết rồi………chờ đã, đó là âm thanh gì?”
Thú nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu gắt gao nhìn về hướng bộ lạc hùng tộc──
Âm thanh náo động khác thường, cùng với những tiếng rống giận của hùng nhân, xuyên thấu qua cánh rừng vọng tới tai thú nhân…….
“Đáng chêt!”
Arthur gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự chạy ngược trở về.
“Ca──”
“Ta quay lại, các ngươi tiếp tục tới lòng chảo tìm Arcelor!”
Không chờ đối phương trả lời, thú nhân đã nhảy dựng lên trong nháy mắt hóa thành cự thú sặc sỡ khẩn cấp quay về lãnh địa hùng tộc.
………
Cảnh sắc hai bên vun vút lướt qua…. ngày càng tiếp cận bộ lạc hùng tộc, mùi máu trong không khí lại càng nặng hơn, tâm tình cự thú cũng bắt đầu xao động.
Trong bộ lạc là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi có thể nhìn thấy vết máu loang lổ dùng da lông, còn có một dấu chân khổng lồ không thuộc về hùng tộc. Phía sau bộ lạc truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, ốc trúc xanh mướt như ẩn như hiện trong tầm mắt….. cự thú liếc mắt, phi thân lao tới──
“Rống!”
Tình cảnh trước mắt làm Arthur suýt chút nữa mất đi lí trí──5, 6 con cự hùng màu nâu sậm té ngã trên mặt đất, chính giữa là một hùng nhân tóc bạch kim.
Tiểu hùng nằm trên nền đất, cái lỗ tai tròn vo vô lực cụp xuống, gương mặt không có chút sinh khí cũng không hề nhúc nhích, cứ như đã chết.
Cự thú phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, đôi mắt đỏ sậm! Nó dữ tợn nhe nanh về phía mãnh sư hoàng kim, mãnh sư cũng không yếu thế, quay về phía cự thú gầm lớn một tiếng.
Tiếng gầm như sấm nổ, cự thú trong nháy mắt nhảy dựng lên, móng vuốt hung hăng vung về phía đối thủ, kéo theo một trận kình phong. Mãnh sư giương rộng đôi cánh, trong phút chốc đã lùi ra xa mấy mét; trong khoảng khắc lùi ra sau móng vuốt của nó đồng thời cũng xẹt qua chi trước của đối thủ, kéo theo một khối da thịt. Máu tươi lập tức trào ra, cự thú không hề để tâm, ngược lại càng đánh càng hăng; nó nghiêng đầu, chiếc sừng sắc nhọn quét qua đối thủ; cho dù là mãnh sư cường đại cũng không tránh được một kích như sấm sét này, chi trước cũng tóe ra một vệt máu.
Hai dã thú quấn lấy nhau không hề chú ý: hùng nhân vốn nằm trên mặt đất lúc này khẽ động, hơi hé mắt, có chút mơ màng nhìn hai người đang cắn xé.
Panda gãi gãi đầu, nhớ lại lúc nãy mình vấp chân té xỉu mà có xúc động xấu hổ muốn đâm đầu vào tường.
Lúc ấy bên ngoài đột nhiên có một trận ầm ĩ, hắn định chạy ra ngoài xem thử, không ngờ vừa lao ra thì giẫm phải cái gì đó mềm mềm, tiếp đó liền té mạnh xuống đất, trước mắt lập tức tối sầm hôn mê bất tỉnh…….
Bất quá tình huống hiện tại là sao? Tiểu hùng đầu vẫn còn choáng váng, hiển nhiên không rõ tình huống trước mặt. Đôi mắt tròn vo, ngây ngốc nhìn hai cự thú quấn lấy nhau lăn từ trái qua phải, sau lại từ phải lăn qua trái……
“A a!”
Hắn chỉ vào cự thú sặc sỡ kêu lên, đây không phải con hổ siêu cấp bám dính sao? Sao lại trở lại rồi?
“Rống!”
Cự thú trong mắt hiện lên một tia quang mang sung sướng, một giây thất thần đã lập tức ăn một móng vuốt của mãnh sư, tức giận gào thét đáp trả lại.
“Ta thấy phía đông có dấu chân Keruier── Ngang! Ngươi làm cái gì vậy?” Từ xa ưng nhân vội vàng bay tới.
Chỉ thấy bộ lạc hùng tộc vô cùng hỗn độn, tiếng rên rỉ khắp nơi, Arcelor tức giận đến phát run.
“Ngang, ta đã nói ngươi không được ra tay, ngươi, ngươi──”
“Ai bảo bọn họ suýt chút nữa đã hại chết ngươi.”
Mãnh sư lộn một vòng trên không trung, biến trở về hình người. Y mặt dày sáp tới gần Arcelor, dưới ánh mắt sắc bén của đối phương đành phải thu lại tia hung ác cuối cùng trên mặt mình.
Arthur cùng lúc này cũng chạy về phía tiểu hùng, dùng cái đầu lông xù cố sức cọ cọ hùng nhân, đầu lưỡi thô ráp liếm mặt đối phương. Hùng nhân thấy né tránh không có hiệu quả chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ tùy ý cự thú cọ tới cọ lui trên người mình.
Ánh mắt mơ màng nhìn quanh một vòng, lúc này mới phát hiện ra: tộc nhân nằm trên mặt đất một mảng lớn, trên người đều thụ thương! Hắn ‘a’ một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào Arthur, sau đó lại chỉ về phía hai người trên không trung.
Ưng nhân cánh đỏ kia hắn còn nhớ rất rõ, ra mòi là tới trả thù!
Tầm mắt đảo qua tộc nhân bị thương, lại quay về nhìn cơ thể mình không chút thương tổn nào….. tiểu hùng cắn môi, bày ra vẻ mặt oai phong lẫm liệt.
“Các ngươi──” Hắn còn chưa nói xong đã bị cự thú vung móng vuốt áp ngã xuống đè chặt dưới thân.
Cự thú phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chằm thú nhân trên không trung.
Arcelor không dám tin nhìn cự hổ sặc sỡ quen thuộc.
“Arthur…….” Hay là Aggreko?
“Là ta.” Cự thú khom lưng, biến về hình người.
Nâng cánh tay phải còn đang đổ máu, Arthur chậm rãi nhếch khóe môi, nhìn ưng nhân xả ra một nụ cười dữ tợn.
“Arcelor, về con mãnh sư bên cạnh ngươi, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lí.”
“Đừng nôn nóng, đừng nôn nóng.” Một gương mặt khác cười tủm tỉm sáp tới, ánh mắt xanh biếc híp lại thành một cái khe, từ trên cao nhìn xuống tiểu nhân ngư: “Ta gọi là Arthur, mặt lạnh kia là em trai Aggreko. Chúng ta có thể xem là thân thích của Andy, nhận ủy thác của hắn tới tìm ngươi.”
“Andy………A! Là con thối lang kia bảo các ngươi tới tìm ta?”
Nghe được hai chữ ‘thối lang’, biểu tình hai anh em lập tức trở nên thích thú, nhất là ca ca Arthur, khóe miệng sắp nhếch tới tận mang tai.
“Đúng, chính là hắn.” Arthur tán thưởng xoa đầu Keruier: “Các ngươi vừa rời khỏi bộ lạc vài ngày thì ta nhận được tin tức Andy truyền tới. Hắn đoán ngươi cùng Arcelor có thể sẽ đi về phía nam, bảo ta cùng Aggreko chú ý một chút.”
“Vì vài lí do, ta có chút chú ý tới hùng tộc, vừa lúc tiểu Hùng bắt ngươi về. Thấy bộ dáng của ngươi cũng không sai biệt lắm với miêu tả của Andy, liền thuận tay cứu ngươi.”
“Như vậy a…….. cám ơn ngươi.” Tiểu nhân ngư cúi đầu nói cám ơn, trong lòng có chút không được tự nhiên. Không ngờ kết quả vẫn là bị con thối lang kia cứu, thật sự làm người ta không cam lòng!
“Ba ba nói làm người phải biết báo ân, sau này ta nhất định sẽ báo đáp các ngươi.” Tiểu nhân ngư thành thật gật đầu.
Arthur cười tủm tỉm xoa đầu cậu, ý cười bên môi càng sâu hơn. Aggreko ở bên cạnh nhịn không được khinh thường quay đầu hừ lạnh một tiếng.
Hắn với Arthur là một cặp song sinh, tâm tư của ông anh hắn hiểu quá rõ! Nếu không phải vì muốn giữ lại tình địch ‘tiềm tàng’ thì Arthur tốt bụng đến vậy mới là lạ. Chỉ có con gấu trắng đen ngây ngốc kia mới khờ dài nghĩ rằng vì mình mới không có giống cái chịu thương hắn. Kia căn bản là ông anh mình đang giở trò quỷ!
“Đúng rồi──” Keruier đột nhiên kêu to thành tiếng, túm lấy thú nhân la lên: “Arcelor, Arcelor bị bọn họ bắt được! Mau cứu cậu ta!”
“Đừng lo, đối phó với mấy con gấu ngốc đó Arcelor có thể ứng phó.”
“Không phải, Arcelor có chút không thích hợp!” Tiểu nhân ngư phe phẩy đầu, nhất thời không biết nói thế nào.
“Tóm lại Arcelor gần đây rất khác thường, lúc đánh nhau với đám hùng nhân cơ thể cậu ta có vẻ không thoải mái…….cậu, cậu ta lúc đó có vẻ rất thống khổ….. tộc trưởng hùng tộc kia còn bảo vứt Arcelor xuống sông! Ta sợ cậu ta gặp nguy hiểm, các ngươi làm ơn đi cứu cậu ta đi!”
Hai anh em xoay mặt nhìn nhau, ánh mắt không dấu được kinh ngạc.
Arthur chậm rãi thu hồi biểu tình tươi cười, cẩn thận suy nghĩ, dần dần cảm thấy có chút không thích hợp: với năng lực của Arcelor thì bảo vệ bé con này khá dư dả, không có khả năng cậu ta bỏ Keruier lại một mình bỏ chạy…..
Chẳng lẽ── “Các ngươi gặp hùng nhân ở đâu?”
“Bên dòng suối, không, nên nói là một nhánh sông nhỏ, cũng không quá rộng, trên bờ còn có một khoảng đất trống, trên đó có rất nhiều loại hoa nhỏ màu tím.”
Arthur loại trừ các địa điểm săn bắn của hùng nhân, trong lòng đột nhiên nhảy dựng.
Nơi tiểu nhân ngư hình dung hẳn là địa điểm săn bắn xa nhất của hùng tộc. Hùng tộc hàng năm ở một mùa nhất định mới tới dòng sông đó đánh bắt cá hồi di cư.
Từ bồ sông trở về bộ lạc hùng tộc, ít nhất cũng mất hết nửa ngày. Nếu Arcelor thực sự giống như tiểu nhân ngư nói đã bị đám hùng nhân bắt được, trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, cậu ta có thể đã dữ nhiều lành ít!
“Aggreko, chúng ta mau tới lòng chảo!” Arthur rống to──đại khái y có thể đoán được hùng nhân sẽ mang Arcelor đi đâu, hi vọng vẫn còn kịp!
“Biết rồi………chờ đã, đó là âm thanh gì?”
Thú nhân đột nhiên dừng lại, quay đầu gắt gao nhìn về hướng bộ lạc hùng tộc──
Âm thanh náo động khác thường, cùng với những tiếng rống giận của hùng nhân, xuyên thấu qua cánh rừng vọng tới tai thú nhân…….
“Đáng chêt!”
Arthur gầm nhẹ một tiếng, không chút do dự chạy ngược trở về.
“Ca──”
“Ta quay lại, các ngươi tiếp tục tới lòng chảo tìm Arcelor!”
Không chờ đối phương trả lời, thú nhân đã nhảy dựng lên trong nháy mắt hóa thành cự thú sặc sỡ khẩn cấp quay về lãnh địa hùng tộc.
………
Cảnh sắc hai bên vun vút lướt qua…. ngày càng tiếp cận bộ lạc hùng tộc, mùi máu trong không khí lại càng nặng hơn, tâm tình cự thú cũng bắt đầu xao động.
Trong bộ lạc là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi có thể nhìn thấy vết máu loang lổ dùng da lông, còn có một dấu chân khổng lồ không thuộc về hùng tộc. Phía sau bộ lạc truyền tới tiếng đánh nhau kịch liệt, ốc trúc xanh mướt như ẩn như hiện trong tầm mắt….. cự thú liếc mắt, phi thân lao tới──
“Rống!”
Tình cảnh trước mắt làm Arthur suýt chút nữa mất đi lí trí──5, 6 con cự hùng màu nâu sậm té ngã trên mặt đất, chính giữa là một hùng nhân tóc bạch kim.
Tiểu hùng nằm trên nền đất, cái lỗ tai tròn vo vô lực cụp xuống, gương mặt không có chút sinh khí cũng không hề nhúc nhích, cứ như đã chết.
Cự thú phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, đôi mắt đỏ sậm! Nó dữ tợn nhe nanh về phía mãnh sư hoàng kim, mãnh sư cũng không yếu thế, quay về phía cự thú gầm lớn một tiếng.
Tiếng gầm như sấm nổ, cự thú trong nháy mắt nhảy dựng lên, móng vuốt hung hăng vung về phía đối thủ, kéo theo một trận kình phong. Mãnh sư giương rộng đôi cánh, trong phút chốc đã lùi ra xa mấy mét; trong khoảng khắc lùi ra sau móng vuốt của nó đồng thời cũng xẹt qua chi trước của đối thủ, kéo theo một khối da thịt. Máu tươi lập tức trào ra, cự thú không hề để tâm, ngược lại càng đánh càng hăng; nó nghiêng đầu, chiếc sừng sắc nhọn quét qua đối thủ; cho dù là mãnh sư cường đại cũng không tránh được một kích như sấm sét này, chi trước cũng tóe ra một vệt máu.
Hai dã thú quấn lấy nhau không hề chú ý: hùng nhân vốn nằm trên mặt đất lúc này khẽ động, hơi hé mắt, có chút mơ màng nhìn hai người đang cắn xé.
Panda gãi gãi đầu, nhớ lại lúc nãy mình vấp chân té xỉu mà có xúc động xấu hổ muốn đâm đầu vào tường.
Lúc ấy bên ngoài đột nhiên có một trận ầm ĩ, hắn định chạy ra ngoài xem thử, không ngờ vừa lao ra thì giẫm phải cái gì đó mềm mềm, tiếp đó liền té mạnh xuống đất, trước mắt lập tức tối sầm hôn mê bất tỉnh…….
Bất quá tình huống hiện tại là sao? Tiểu hùng đầu vẫn còn choáng váng, hiển nhiên không rõ tình huống trước mặt. Đôi mắt tròn vo, ngây ngốc nhìn hai cự thú quấn lấy nhau lăn từ trái qua phải, sau lại từ phải lăn qua trái……
“A a!”
Hắn chỉ vào cự thú sặc sỡ kêu lên, đây không phải con hổ siêu cấp bám dính sao? Sao lại trở lại rồi?
“Rống!”
Cự thú trong mắt hiện lên một tia quang mang sung sướng, một giây thất thần đã lập tức ăn một móng vuốt của mãnh sư, tức giận gào thét đáp trả lại.
“Ta thấy phía đông có dấu chân Keruier── Ngang! Ngươi làm cái gì vậy?” Từ xa ưng nhân vội vàng bay tới.
Chỉ thấy bộ lạc hùng tộc vô cùng hỗn độn, tiếng rên rỉ khắp nơi, Arcelor tức giận đến phát run.
“Ngang, ta đã nói ngươi không được ra tay, ngươi, ngươi──”
“Ai bảo bọn họ suýt chút nữa đã hại chết ngươi.”
Mãnh sư lộn một vòng trên không trung, biến trở về hình người. Y mặt dày sáp tới gần Arcelor, dưới ánh mắt sắc bén của đối phương đành phải thu lại tia hung ác cuối cùng trên mặt mình.
Arthur cùng lúc này cũng chạy về phía tiểu hùng, dùng cái đầu lông xù cố sức cọ cọ hùng nhân, đầu lưỡi thô ráp liếm mặt đối phương. Hùng nhân thấy né tránh không có hiệu quả chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ tùy ý cự thú cọ tới cọ lui trên người mình.
Ánh mắt mơ màng nhìn quanh một vòng, lúc này mới phát hiện ra: tộc nhân nằm trên mặt đất một mảng lớn, trên người đều thụ thương! Hắn ‘a’ một tiếng, ngón tay run rẩy chỉ vào Arthur, sau đó lại chỉ về phía hai người trên không trung.
Ưng nhân cánh đỏ kia hắn còn nhớ rất rõ, ra mòi là tới trả thù!
Tầm mắt đảo qua tộc nhân bị thương, lại quay về nhìn cơ thể mình không chút thương tổn nào….. tiểu hùng cắn môi, bày ra vẻ mặt oai phong lẫm liệt.
“Các ngươi──” Hắn còn chưa nói xong đã bị cự thú vung móng vuốt áp ngã xuống đè chặt dưới thân.
Cự thú phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt xanh biếc nhìn chằm chằm thú nhân trên không trung.
Arcelor không dám tin nhìn cự hổ sặc sỡ quen thuộc.
“Arthur…….” Hay là Aggreko?
“Là ta.” Cự thú khom lưng, biến về hình người.
Nâng cánh tay phải còn đang đổ máu, Arthur chậm rãi nhếch khóe môi, nhìn ưng nhân xả ra một nụ cười dữ tợn.
“Arcelor, về con mãnh sư bên cạnh ngươi, ngươi tốt nhất nên cho ta một lời giải thích hợp lí.”
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý