Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 4 - Chương 35
“A a──thối hùng, thối thùng, mau thả ta xuống!”
Keruier đạp chân, mười ngón tay bấu chặt tóc hùng nhân. Hùng nhân trẻ tuổi nhếch miệng, trong lòng bắt đầu có chút hối hận, sao mình lại tìm được một giống cái bưu hãn như vậy?
“Thối hùng! A a a──cứu mạng a! Hỗn đản, hỗn đản──thả, ta, xuống──”
Hùng nhân thở mạnh, nhanh chóng tăng tốc chạy tới trước. Keruier thấy đối phương không thèm để ý tới mình, càng dùng sức kéo tóc hùng nhân, nhổ xuống hơn mười sợi tóc mềm mại, trong nháy mắt tiêu tán trong gió.
Keruier ngừng lại, lúc này mới phát hiện hùng nhân khiêng mình cư nhiên có một đầu tóc bạch kim vô cùng chói mắt, hai lỗ hai tròn vo so với đám hùng nhân khác thoạt hình đậm màu hơn.
Lại là tóc bạch kim! Tiểu nhân ngư nhíu mắt, mười ngón tay lại bấu chặt tóc hùng nhân, cơ hồ muốn lột da đầu đối phương. Hùng nhân nhất thời đau tới nhe răng trợn mắt, nhịn không được ‘ti ti’ hút khí.
Vất vả lắm mới chạy về chỗ ở của mình, hùng nhân vội vàng thả Keruier xuống, nước mắt lưng tròng xoa xoa cái đầu chịu đủ tra tấn của mình.
“Trúc?”
Vừa nhìn thấy căn phòng nhỏ xanh mướt một màu này, trán Keruier nhất thời xuất hiện một loạt hắc tuyến. Sở thích của hùng nhân….. thực đặc biệt.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Cảnh cáo ngươi, đừng có lại đây──”
Keruier trừng mắt nhìn hùng nhân đi tới, năm ngón tay mở ra, móng tay sắc bén của nhân ngư lặng lẽ dài ra.
Hùng nhân gãi gãi đầu, ngồi chồm hổm trước mặt cậu. Hắn cau mày trong nhất thời không biết giải thích thế nào với giống cái trước mặt.
Hùng tộc bọn họ rất chú trọng ý nguyện của giống cái, hắn biết mình lợi dụng cơ hội đoạt giống cái của ưng nhân là không đúng, nhưng ưng nhân cũng không phải người tốt, không chừng giống cái này là cướp từ bộ lạc khác.
Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt là nếu hắn không sử dụng chút thủ đoạn, có lẽ cả đời này phải cô đơn một mình……
“Khụ, khụ…….” Hùng nhân húng hắng giọng, gương mặt hiện lên một mạt đỏ ửng: “Ta, ta gọi là Panda, ngươi có thể gọi ta là Pan.”
Keruier trừng mắt nhìn đối phương, dần dần ánh mắt xuất hiện kinh ngạc──người này, lớn lên thực khả ái a!
Ánh mắt tròn xoe lóng lánh quang mang chất phác, bộ dáng cũng rất đoan chính; mái tóc bạch kim có vẻ khá nổi bật nhưng phối với da thịt khỏe mạnh, ngược lại làm người ta cảm giác rất ngon miệng? Keruier vội vàng lắc đầu, đang nghĩ cái gì a, chẳng lẽ đói tới choáng váng rồi?
Ánh mắt cậu đảo tròn, tinh tế đánh giá hùng nhân trước mặt. Lớn lên khá khỏe mạnh nhưng không cường tráng như những hùng nhân khác. Đứng trong đám thú nhân, người này xem ra khá ‘gầy yếu’ đi.
Hùng nhân cúi đầu, ngón tay vẽ lung tung trên mặt đất, ‘a ừ’ suốt một ngày mới nói hết câu.
Keruier cố gắng vểnh tai nghe, nghe hết nửa ngày mới hiểu được ý của hùng nhân. Đơn giản là nói hình thú của mình rất xấu xí, không có giống cái chịu kết bầu bạn với hắn v…v… nếu cậu không chê thì có thể suy nghĩ về hắn, hắn nhất định sẽ làm một giống đực xuất sắc……
Nói xong, hùng nhân đưa gương mặt chờ mong nhìn Keruier, ánh mắt tròn vo lóe lên quang mang khát cầu.
“Ta…….” Keruier há miệng, đối mặt hùng nhân đơn thuần chất phát này, nhất thời không đành lòng nói cự tuyệt.
“Ta, ta có người thích rồi.” Cắn răng, Keruier vẫn quyết định nói thật.
Gương mặt hùng nhân nhất thời tràn ngập thất vọng, đôi mắt đen láy cũng ảm đạm. Hắn xoay người, bóng dáng cao lớn có vẻ vô cùng cô độc, giống như một con đại khuyển bị thương, co rụt vào một góc liếm miệng vết thương của mình……
Trong nháy mắt, cảm giác tội ác mãnh liệt quanh quẩn trong đầu Keruier, làm cậu có cảm giác mình vừa làm ra một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Cái kia……hùng….. ngươi đừng nản lòng như vậy, nói không chừng rất nhanh ngươi có thể gặp được giống cái của riêng mình.”
Hùng nhân quay đầu, ánh mắt tròn vo chăm chú nhìn Keruier, tựa hồ im lặng lên án hành động tàn nhẫn của cậu.
Nửa ngày, hắn mời khẽ thở dài, đôi tai tròn màu đen cũng sụp xuống.
“Ngươi không cần an ủi ta, ta biết không có giống cái nào thích ta cả……ai bảo ta là con gấu trắng đen xấu xí……”
“Trắng đen………phốc──”
Keruier thực sự bật cười thành tiếng, nhìn sắc mặt ai oán của hùng nhân cậu vội vàng khắc chế khóe miệng đang run rẩy, cố gắng an ủi đối phương.
“Trắng đen….. cũng tốt mà, ít nhất, ít nhất người khác muốn cũng không được……” Gấu trắng đen, thật sự có loại sinh vật này sao?
Hùng nhân bĩu môi, không thèm nói gì nữa, cứ như vậy ngồi xổm xuống đất.
“Đúng vậy~~trắng đen không tốt sao, ta rất thích nga.”
Đang lúc hai người đang trầm mặc thì đột nhiên một giọng nam dí dỏm vang lên, âm thanh trầm thấp mang theo ý cười nồng đậm…..
Keruier nâng mắt lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn đang dựa bên cạnh cửa, chắn hết phần lớn ánh sáng.
“Tiểu Hùng~~ngươi thực làm tổn thương ta a. Có ta rồi cư nhiên còn đi tìm người khác~~”
Đối phương rõ ràng là thú nhân cường tráng lại cố tình làm ra bộ dáng mảnh mai. Keruier nhìn mà nổi lên một tầng da gà, nhịn không được thầm nôn mửa trong lòng.
Tốc độ thú nhân cực nhanh, chỉ thấy thân hình y nhoáng lên một cái giây sau đã xuất hiện bên cạnh hùng nhân.
Keruier lúc này mới thấy rõ bộ dáng của y──ánh mắt xanh biếc, gần như trong suốt, trên trán là một chiếc sừng dài, nửa bên mặt che kín thú văn hổ, kéo dài tới tận bụng.
“Ngươi, ngươi──”
Hùng nhân run rẩy nhìn thú nhân đang cười tủm tỉm, biểu tình trên mặt có thể dùng bốn chữ hoảng sợ vạn phần để hình dung.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
“Từ cửa vào.”
Thú nhân nhếch miệng, lộ ra răng nanh sáng bóng.
Y ôm cổ hùng nhân, cúi đầu cọ cọ mái tóc bạch kim của đối phương, thỏa mãn phát ra tiếng than nhẹ.
“Hùng hùng~ nhớ ngươi nhiều lắm a.”
Biểu tình trên mặt hùng nhân lúc này có thể dùng ‘tuyệt vọng’ để hình dung, cơ hồ ngay trái tim cũng chết cứng rồi──vì cái gì cái tên trâu bò này cứ bám dính lấy hắn a a a!
Hắn muốn tìm một giống cái đáng yêu, sinh một đám tiểu hùng xinh xắn! Vì cái gì ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy ông trời cũng không thỏa mãn, lại còn phái tên ác ma đáng sợ này tới phá hỏng cuộc sống của hắn nữa!
“Ca, làm chính sự quan trọng hơn.”
Âm thanh lạnh lùng vang lên, một thú nhân bước vào trúc ốc, đôi mắt xanh biếc tản mát ra quang mang lạnh lẽo, mang theo hàn ý lạnh thấu xương.
Gương mặt giống hệt như nhau bày ra một nụ cười lạnh khinh thường, tầm mắt thú nhân đảo vòng quanh phòng, quét đến đâu thì chỗ đó như được phủ một tầng băng.
“Biết Andy?”
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng lại trên người Keruier, tiểu nhân ngư rùng mình, chậm rãi gật đầu.
“Chínhlà ngươi.”
Thú nhân đưa tay dễ dàng xách tiểu nhân ngư lên nhấc chân đi ra ngoài.
“Ngươi không về?”
Đi tới cửa hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén phóng về phía ông anh đang cười tủm tỉm, trong mắt viết 3 chữ ‘mất kiên nhẫn’ thật to.
“Hùng hùng~ ta phải đi rồi, phải nhớ tới ta nga.”
Thú nhân ai oán xụ mặt, nâng mặt hùng nhân lên thâm tình nhìn đối phương……. đột nhiên, ngay giây tiếp theo y đổi một gương mặt hung ác tới cực điểm, hàm răng nghiến kẽo kẹt, tiến tới sát bên tai đối phương.
“Hứa, với, ta, không, được, phạm, quy!”
Hùng nhân sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, run rẩy không nói nên lời.
“Ngoan quá~~” Thú nhân cười tủm tỉm ‘ba’ một cái hôn trên mặt hùng nhân một cái, dưới ánh mắt khinh thường của đứa em cùng khinh bỉ của Keruier, vui vẻ đi ra cửa.
Keruier đạp chân, mười ngón tay bấu chặt tóc hùng nhân. Hùng nhân trẻ tuổi nhếch miệng, trong lòng bắt đầu có chút hối hận, sao mình lại tìm được một giống cái bưu hãn như vậy?
“Thối hùng! A a a──cứu mạng a! Hỗn đản, hỗn đản──thả, ta, xuống──”
Hùng nhân thở mạnh, nhanh chóng tăng tốc chạy tới trước. Keruier thấy đối phương không thèm để ý tới mình, càng dùng sức kéo tóc hùng nhân, nhổ xuống hơn mười sợi tóc mềm mại, trong nháy mắt tiêu tán trong gió.
Keruier ngừng lại, lúc này mới phát hiện hùng nhân khiêng mình cư nhiên có một đầu tóc bạch kim vô cùng chói mắt, hai lỗ hai tròn vo so với đám hùng nhân khác thoạt hình đậm màu hơn.
Lại là tóc bạch kim! Tiểu nhân ngư nhíu mắt, mười ngón tay lại bấu chặt tóc hùng nhân, cơ hồ muốn lột da đầu đối phương. Hùng nhân nhất thời đau tới nhe răng trợn mắt, nhịn không được ‘ti ti’ hút khí.
Vất vả lắm mới chạy về chỗ ở của mình, hùng nhân vội vàng thả Keruier xuống, nước mắt lưng tròng xoa xoa cái đầu chịu đủ tra tấn của mình.
“Trúc?”
Vừa nhìn thấy căn phòng nhỏ xanh mướt một màu này, trán Keruier nhất thời xuất hiện một loạt hắc tuyến. Sở thích của hùng nhân….. thực đặc biệt.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Cảnh cáo ngươi, đừng có lại đây──”
Keruier trừng mắt nhìn hùng nhân đi tới, năm ngón tay mở ra, móng tay sắc bén của nhân ngư lặng lẽ dài ra.
Hùng nhân gãi gãi đầu, ngồi chồm hổm trước mặt cậu. Hắn cau mày trong nhất thời không biết giải thích thế nào với giống cái trước mặt.
Hùng tộc bọn họ rất chú trọng ý nguyện của giống cái, hắn biết mình lợi dụng cơ hội đoạt giống cái của ưng nhân là không đúng, nhưng ưng nhân cũng không phải người tốt, không chừng giống cái này là cướp từ bộ lạc khác.
Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt là nếu hắn không sử dụng chút thủ đoạn, có lẽ cả đời này phải cô đơn một mình……
“Khụ, khụ…….” Hùng nhân húng hắng giọng, gương mặt hiện lên một mạt đỏ ửng: “Ta, ta gọi là Panda, ngươi có thể gọi ta là Pan.”
Keruier trừng mắt nhìn đối phương, dần dần ánh mắt xuất hiện kinh ngạc──người này, lớn lên thực khả ái a!
Ánh mắt tròn xoe lóng lánh quang mang chất phác, bộ dáng cũng rất đoan chính; mái tóc bạch kim có vẻ khá nổi bật nhưng phối với da thịt khỏe mạnh, ngược lại làm người ta cảm giác rất ngon miệng? Keruier vội vàng lắc đầu, đang nghĩ cái gì a, chẳng lẽ đói tới choáng váng rồi?
Ánh mắt cậu đảo tròn, tinh tế đánh giá hùng nhân trước mặt. Lớn lên khá khỏe mạnh nhưng không cường tráng như những hùng nhân khác. Đứng trong đám thú nhân, người này xem ra khá ‘gầy yếu’ đi.
Hùng nhân cúi đầu, ngón tay vẽ lung tung trên mặt đất, ‘a ừ’ suốt một ngày mới nói hết câu.
Keruier cố gắng vểnh tai nghe, nghe hết nửa ngày mới hiểu được ý của hùng nhân. Đơn giản là nói hình thú của mình rất xấu xí, không có giống cái chịu kết bầu bạn với hắn v…v… nếu cậu không chê thì có thể suy nghĩ về hắn, hắn nhất định sẽ làm một giống đực xuất sắc……
Nói xong, hùng nhân đưa gương mặt chờ mong nhìn Keruier, ánh mắt tròn vo lóe lên quang mang khát cầu.
“Ta…….” Keruier há miệng, đối mặt hùng nhân đơn thuần chất phát này, nhất thời không đành lòng nói cự tuyệt.
“Ta, ta có người thích rồi.” Cắn răng, Keruier vẫn quyết định nói thật.
Gương mặt hùng nhân nhất thời tràn ngập thất vọng, đôi mắt đen láy cũng ảm đạm. Hắn xoay người, bóng dáng cao lớn có vẻ vô cùng cô độc, giống như một con đại khuyển bị thương, co rụt vào một góc liếm miệng vết thương của mình……
Trong nháy mắt, cảm giác tội ác mãnh liệt quanh quẩn trong đầu Keruier, làm cậu có cảm giác mình vừa làm ra một chuyện vô cùng tàn nhẫn.
“Cái kia……hùng….. ngươi đừng nản lòng như vậy, nói không chừng rất nhanh ngươi có thể gặp được giống cái của riêng mình.”
Hùng nhân quay đầu, ánh mắt tròn vo chăm chú nhìn Keruier, tựa hồ im lặng lên án hành động tàn nhẫn của cậu.
Nửa ngày, hắn mời khẽ thở dài, đôi tai tròn màu đen cũng sụp xuống.
“Ngươi không cần an ủi ta, ta biết không có giống cái nào thích ta cả……ai bảo ta là con gấu trắng đen xấu xí……”
“Trắng đen………phốc──”
Keruier thực sự bật cười thành tiếng, nhìn sắc mặt ai oán của hùng nhân cậu vội vàng khắc chế khóe miệng đang run rẩy, cố gắng an ủi đối phương.
“Trắng đen….. cũng tốt mà, ít nhất, ít nhất người khác muốn cũng không được……” Gấu trắng đen, thật sự có loại sinh vật này sao?
Hùng nhân bĩu môi, không thèm nói gì nữa, cứ như vậy ngồi xổm xuống đất.
“Đúng vậy~~trắng đen không tốt sao, ta rất thích nga.”
Đang lúc hai người đang trầm mặc thì đột nhiên một giọng nam dí dỏm vang lên, âm thanh trầm thấp mang theo ý cười nồng đậm…..
Keruier nâng mắt lên, chỉ thấy một bóng người cao lớn đang dựa bên cạnh cửa, chắn hết phần lớn ánh sáng.
“Tiểu Hùng~~ngươi thực làm tổn thương ta a. Có ta rồi cư nhiên còn đi tìm người khác~~”
Đối phương rõ ràng là thú nhân cường tráng lại cố tình làm ra bộ dáng mảnh mai. Keruier nhìn mà nổi lên một tầng da gà, nhịn không được thầm nôn mửa trong lòng.
Tốc độ thú nhân cực nhanh, chỉ thấy thân hình y nhoáng lên một cái giây sau đã xuất hiện bên cạnh hùng nhân.
Keruier lúc này mới thấy rõ bộ dáng của y──ánh mắt xanh biếc, gần như trong suốt, trên trán là một chiếc sừng dài, nửa bên mặt che kín thú văn hổ, kéo dài tới tận bụng.
“Ngươi, ngươi──”
Hùng nhân run rẩy nhìn thú nhân đang cười tủm tỉm, biểu tình trên mặt có thể dùng bốn chữ hoảng sợ vạn phần để hình dung.
“Ngươi vào bằng cách nào?”
“Từ cửa vào.”
Thú nhân nhếch miệng, lộ ra răng nanh sáng bóng.
Y ôm cổ hùng nhân, cúi đầu cọ cọ mái tóc bạch kim của đối phương, thỏa mãn phát ra tiếng than nhẹ.
“Hùng hùng~ nhớ ngươi nhiều lắm a.”
Biểu tình trên mặt hùng nhân lúc này có thể dùng ‘tuyệt vọng’ để hình dung, cơ hồ ngay trái tim cũng chết cứng rồi──vì cái gì cái tên trâu bò này cứ bám dính lấy hắn a a a!
Hắn muốn tìm một giống cái đáng yêu, sinh một đám tiểu hùng xinh xắn! Vì cái gì ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy ông trời cũng không thỏa mãn, lại còn phái tên ác ma đáng sợ này tới phá hỏng cuộc sống của hắn nữa!
“Ca, làm chính sự quan trọng hơn.”
Âm thanh lạnh lùng vang lên, một thú nhân bước vào trúc ốc, đôi mắt xanh biếc tản mát ra quang mang lạnh lẽo, mang theo hàn ý lạnh thấu xương.
Gương mặt giống hệt như nhau bày ra một nụ cười lạnh khinh thường, tầm mắt thú nhân đảo vòng quanh phòng, quét đến đâu thì chỗ đó như được phủ một tầng băng.
“Biết Andy?”
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng lại trên người Keruier, tiểu nhân ngư rùng mình, chậm rãi gật đầu.
“Chínhlà ngươi.”
Thú nhân đưa tay dễ dàng xách tiểu nhân ngư lên nhấc chân đi ra ngoài.
“Ngươi không về?”
Đi tới cửa hắn dừng lại, ánh mắt sắc bén phóng về phía ông anh đang cười tủm tỉm, trong mắt viết 3 chữ ‘mất kiên nhẫn’ thật to.
“Hùng hùng~ ta phải đi rồi, phải nhớ tới ta nga.”
Thú nhân ai oán xụ mặt, nâng mặt hùng nhân lên thâm tình nhìn đối phương……. đột nhiên, ngay giây tiếp theo y đổi một gương mặt hung ác tới cực điểm, hàm răng nghiến kẽo kẹt, tiến tới sát bên tai đối phương.
“Hứa, với, ta, không, được, phạm, quy!”
Hùng nhân sợ tới mức tay chân lạnh ngắt, run rẩy không nói nên lời.
“Ngoan quá~~” Thú nhân cười tủm tỉm ‘ba’ một cái hôn trên mặt hùng nhân một cái, dưới ánh mắt khinh thường của đứa em cùng khinh bỉ của Keruier, vui vẻ đi ra cửa.
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý