Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 4 - Chương 12
Nhìn thấy phản ứng của cậu, gương mặt thú nhân hiện lên một tia thống khổ khó thấy.
Y hừ lạnh một tiếng chuyển tầm mắt: “Kinh ngạc sao, hay là cảm thấy mãnh sư chúng ta rất tàn nhẫn.”
“………”
Arcelor nhìn y, không trả lời. Bầu không khí nặng nề xoay quanh hai người……..
Sau một lúc lâu, cậu mới xoay người nằm xuống cạnh đống lửa, rầu rĩ nói.
“Ta ngủ.”
Ánh mắt thú nhân tối sầm, cuối cùng không nói gì nằm xuống bên kia đống lửa.
Ban đêm rừng rậm yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng rống của dã thú. Trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn tiếng củi lửa cháy ‘lách cách’, dưới ánh lửa, bóng hai người chiếu ra thật dài…….
Vài ngày ở chung, Arcelor cũng thăm dò được phương thức hành động của thú nhân. Ngang tựa hồ không vội trở về, ngược lại mấy ngày nay cứ phụ cận lại bộ lạc bỏ hoang.
Nhìn vết thương của thú nhân ngày càng lành lặn, ưng nhân có chút mất kiên nhẫn── một khi thương của y lành hơn phân nữa, cậu sẽ không còn cơ hội đào thoát khỏi tay Ngang!
“Chậc!”
Thú nhân đột nhiên hừ lạnh, nắm tay đập lên đám hoa cỏ nổi trên mặt nước, biểu hiện tâm tình khó chịu của y.
Arcelor ngồi bất động trên tảng đá ở bờ sông, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn bụi cỏ đối diện. Cho dù một chút gió thổi cỏ lay cũng không thoát khỏi tầm mắt cậu!
Ba ngày trước, cậu và Ngang đã phát hiện có người theo dõi. Đối phương hiển nhiên có chút kiêng kị mãnh sư, luôn tránh ở một phạm vi an toàn không dám tới gần, nhưng lại cứ gắt gao bám theo phía sau.
Có ý tứ! Arcelor yên lặng khép mắt lại. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, cậu cũng không thể buông tha cơ hội này. Nói không chừng nếu xảy ra biến cố cậu có thể thuận lợi chạy trốn!
‘Ào ào!’
Âm thanh ầm ĩ thu hút sự chú ý của Arcelor──thú nhân đang đứng ở giữa sông, nước dâng cao tới thắt lưng y, trắng trợn khuấy động. Nước sông vốn trong suốt lập tức đục ngầu, che dấu tất cả nguy hiểm cùng sát khí……..
Đây đúng là phong cách của Ngang! Đám mãnh thú trong nước y không thèm để vào mắt, so với việc phí thời gian tìm kiếm, bằng không cứ trực tiếp kêu con mồi lên tận miệng.
Lúc Ngang đang quấy nước sông thì một gợn nước bất thường làm Arcelor chú ý.
Gợn nước rẽ trên mặt sông, rất nhanh lao về phía thú nhân. Arcelor nhếch miệng, là một chiến sĩ ưng nhân xuất sắc, cậu dễ dàng có thể đoán được tình huống── dưới đáy nước nhất định là một thứ khó xơi!
Cậu điều chỉnh tư thế, thích thú quan sát xem thú nhân làm thế nào thu thập con thú này. Trên người có khá nhiều thương tích, nhưng Ngang không giống như trước kia sai khiến cậu làm cu li mà tự mình đi săn thú.
Ngang dám ngang nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định đã nắm chắc phần thắng. Huống chi phụ cận còn có một đám người như hổ rình mồi, không biết là địch hay là bạn.
Ai~ nhìn bộ dáng tràn ngập tự tin của thú nhân, Arcelor nhịn không được than nhẹ. Đồng dạng là từ trên vách núi đen ngã xuống, vì cái gì cậu và Ngang lại chênh lệch lớn như vậy! Chẳng lẽ không có cách nào chiến thắng được mãnh sư sao?
“Grừm!”
Theo tiếng gầm giận dữ của thú nhân, trong nước lủi tới một con cá sấu dài hơn 7 met. Nếu không phải đã chuẩn bị tinh thần trước thì Arcelor cũng bị giật mình không nhỏ. Nên biết là với độ sâu của con sông thế này thì loại mãnh thú khổng lồ như vầy rất hiếm thấy.
Cá mập cùng cá sấu giống nhau, đều là vua trong nước. Chúng nó có lớp da dày cứng rắn, hàm răng nanh bén nhọn, như một cỗ máy nghiền. Ngoài ra chúng còn có thị giác và thính giác rất nhạy bén, hình dáng thô kệch xấu xí nhưng thực chất lại vô cùng linh hoạt. Huống chi chúng nó còn có thể rượt theo con mồi lên bờ, hơn nữa tốc độ cũng không chậm!
Arcelor thích thú nhìn trận đấu kích thích trước mắt. Tuy rằng cậu không thể trông cậy con cá xấu này có thể gây ra chút uy hiếp nào cho mãnh sư, nhưng có thể nhìn thấy cảnh mãnh sư đi săn, làm người ta dâng trào nhiệt huyết a.
So sánh với ưng nhân đang hăng hái, bên kia Ngang lại có chút buồn chán. Y vốn hi vọng câu dẫn tới một loại cá khác, không ngờ lại dẫn đại gia hỏa này tới. Nên biết là cá xấu tuy có thể hình lớn nhưng thịt lại không ngon……..
Rất nhanh, trận chiến đã kết thúc. Cá xấu tuy có hàm răng nanh lợi hại, nhưng vẫn không bằng móng vuốt của thú nhân.
Ngang có chút thở hổn hển. Đáng chết! Vừa nãy bị con cá xấu quật trúng, vết thương bên bẹ sườn y hình như lại nứt ra rồi…………..
Con cá xấu vẫn còn đang quằn quại giữa sông, Ngang đứng trong nước chậm rãi chờ thể lực hồi phục. Miệng vết thương trên người bị cá sấu cắn trúng không ngừng nhỏ máu tươi, tan vào dòng sông…….
“Chỉ vậy là mệt rồi sao?” Thấy thú nhân thật lâu vẫn không động đậy, Arcelor nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
Nhưng ngay giây tiếp theo, từ không trung truyền tới vài tiếng hò hét, những ống trúc lấp lánh lam quang bắn về phía cậu!
Sắc mặt Arcelor biến đổi, lập tức xoay người trốn sau nham thạch.
Nhóm người này điên rồi sao?! Ngang ở đây bọn họ cũng dám động thủ!
Rất nhanh, vài thú nhân cường tráng lục đục lao ra khỏi bụi cỏ, gương mặt tràn ngập lửa giận hừng hực, đi về hướng Arcelor cùng Ngang!
Mắt thấy tình thế không ổn, Arcelor nhịn không được quay đầu nhìn về phía Ngang. Thân hình cao lớn của thú nhân lúc này đã ngã xuống trên thi thể con cá xấu, không hề nhúc nhích.
Đáng chết! Y trúng chiêu từ lúc nào? Arcelor thầm cắn răng, đoán không ra đối phương đã làm thế nào. Cậu có thể khẳng định, lúc tới bờ sông, Ngang không hề bị đánh lén. Lúc đánh nhau với cá xấu thì vẫn luôn đứng trong nước…….. chờ đã, nước! Chẳng lẽ bọn họ động thủ vào nước sông?
Nhìn mặt nước xuất hiện những đóa hoa vàng nhạt, Arcelor thầm mắng chính mình quá sơ suất. Bọn họ cơ bản đã âm mưu từ trước! Loại hoa này có tác dụng tương tự với cỏ ma đế, thấm vào máu sẽ làm người ta mê man. Đối phó với thú nhân thì hiệu quả càng rõ ràng hơn!
Không biết hiện tại cậu thanh minh quan hệ giữa mình với Ngang còn hữu ích không…… Arcelor chậm rãi quan sát thú nhân đang vây quanh mình, lộ ra một tia cười khổ.
Theo một tiếng gió xé toạt, ống trúc đâm vào tay ưng nhân……….
………
“Tộc trưởng! Vì sao không giết bọn họ?” Một thú nhân trẻ tuổi tức giận bước tới, đôi mắt nâu sậm tràn ngập lửa giận, oán hận nhìn Ngang đang nằm không thể nhúc nhích.
Đôi cánh cùng thú văn quen thuộc, sức mạnh khủng bố, hắn có thể khẳng định người này tuyệt đối là mãnh sư!
“Nó nhất định là cùng loại với con mãnh sư khốn khiếp kia!”
“Đúng vậy, tộc trưởng! Con mãnh sư chết tiệt đó không chỉ hủy bộ lạc chúng ta, còn cướp đi tộc nhân!”
“Giết nó!”
“Đúng! Giết nó!”
“……….”
Tiếng rống giận không ngừng vang lên làm thú nhân có chút lớn tuổi nhịn không được nhíu mày. Một cái trừng mắt làm tất cả tộc nhân ngậm miệng lại không dám hé răng.
“Mang về trước, con mãnh sư này đang bị thương, tạm thời không thể tạo thành uy hiếp quá lớn.” Ánh mắt thú nhân tối sầm, hiển nhiên cũng rất muốn giết chết Ngang.
“Tộc trưởng, người này thì sao?” Một tộc nhân thô lỗ kéo Arcelor: “Kì lạ, nhóc con này rất giống ưng nhân…………A! Sao cánh lại có màu đỏ?”
“Ưng nhân! Ưng nhân sao lại ở đây?” Thú nhân lớn tuổi nhìn Arcelor cũng có chút chấn động.
“Mặc kệ, mang tất cả về rồi nói sau!”
Hắn ra lệnh một tiếng, các tộc nhân lập tức khiêng Ngang cùng Arcelor, đương nhiên cũng vác theo xác con cá xấu, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm………..
Y hừ lạnh một tiếng chuyển tầm mắt: “Kinh ngạc sao, hay là cảm thấy mãnh sư chúng ta rất tàn nhẫn.”
“………”
Arcelor nhìn y, không trả lời. Bầu không khí nặng nề xoay quanh hai người……..
Sau một lúc lâu, cậu mới xoay người nằm xuống cạnh đống lửa, rầu rĩ nói.
“Ta ngủ.”
Ánh mắt thú nhân tối sầm, cuối cùng không nói gì nằm xuống bên kia đống lửa.
Ban đêm rừng rậm yên tĩnh không một tiếng động, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng rống của dã thú. Trong màn đêm tĩnh lặng chỉ còn tiếng củi lửa cháy ‘lách cách’, dưới ánh lửa, bóng hai người chiếu ra thật dài…….
Vài ngày ở chung, Arcelor cũng thăm dò được phương thức hành động của thú nhân. Ngang tựa hồ không vội trở về, ngược lại mấy ngày nay cứ phụ cận lại bộ lạc bỏ hoang.
Nhìn vết thương của thú nhân ngày càng lành lặn, ưng nhân có chút mất kiên nhẫn── một khi thương của y lành hơn phân nữa, cậu sẽ không còn cơ hội đào thoát khỏi tay Ngang!
“Chậc!”
Thú nhân đột nhiên hừ lạnh, nắm tay đập lên đám hoa cỏ nổi trên mặt nước, biểu hiện tâm tình khó chịu của y.
Arcelor ngồi bất động trên tảng đá ở bờ sông, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn bụi cỏ đối diện. Cho dù một chút gió thổi cỏ lay cũng không thoát khỏi tầm mắt cậu!
Ba ngày trước, cậu và Ngang đã phát hiện có người theo dõi. Đối phương hiển nhiên có chút kiêng kị mãnh sư, luôn tránh ở một phạm vi an toàn không dám tới gần, nhưng lại cứ gắt gao bám theo phía sau.
Có ý tứ! Arcelor yên lặng khép mắt lại. Mặc kệ đối phương có mục đích gì, cậu cũng không thể buông tha cơ hội này. Nói không chừng nếu xảy ra biến cố cậu có thể thuận lợi chạy trốn!
‘Ào ào!’
Âm thanh ầm ĩ thu hút sự chú ý của Arcelor──thú nhân đang đứng ở giữa sông, nước dâng cao tới thắt lưng y, trắng trợn khuấy động. Nước sông vốn trong suốt lập tức đục ngầu, che dấu tất cả nguy hiểm cùng sát khí……..
Đây đúng là phong cách của Ngang! Đám mãnh thú trong nước y không thèm để vào mắt, so với việc phí thời gian tìm kiếm, bằng không cứ trực tiếp kêu con mồi lên tận miệng.
Lúc Ngang đang quấy nước sông thì một gợn nước bất thường làm Arcelor chú ý.
Gợn nước rẽ trên mặt sông, rất nhanh lao về phía thú nhân. Arcelor nhếch miệng, là một chiến sĩ ưng nhân xuất sắc, cậu dễ dàng có thể đoán được tình huống── dưới đáy nước nhất định là một thứ khó xơi!
Cậu điều chỉnh tư thế, thích thú quan sát xem thú nhân làm thế nào thu thập con thú này. Trên người có khá nhiều thương tích, nhưng Ngang không giống như trước kia sai khiến cậu làm cu li mà tự mình đi săn thú.
Ngang dám ngang nhiên gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhất định đã nắm chắc phần thắng. Huống chi phụ cận còn có một đám người như hổ rình mồi, không biết là địch hay là bạn.
Ai~ nhìn bộ dáng tràn ngập tự tin của thú nhân, Arcelor nhịn không được than nhẹ. Đồng dạng là từ trên vách núi đen ngã xuống, vì cái gì cậu và Ngang lại chênh lệch lớn như vậy! Chẳng lẽ không có cách nào chiến thắng được mãnh sư sao?
“Grừm!”
Theo tiếng gầm giận dữ của thú nhân, trong nước lủi tới một con cá sấu dài hơn 7 met. Nếu không phải đã chuẩn bị tinh thần trước thì Arcelor cũng bị giật mình không nhỏ. Nên biết là với độ sâu của con sông thế này thì loại mãnh thú khổng lồ như vầy rất hiếm thấy.
Cá mập cùng cá sấu giống nhau, đều là vua trong nước. Chúng nó có lớp da dày cứng rắn, hàm răng nanh bén nhọn, như một cỗ máy nghiền. Ngoài ra chúng còn có thị giác và thính giác rất nhạy bén, hình dáng thô kệch xấu xí nhưng thực chất lại vô cùng linh hoạt. Huống chi chúng nó còn có thể rượt theo con mồi lên bờ, hơn nữa tốc độ cũng không chậm!
Arcelor thích thú nhìn trận đấu kích thích trước mắt. Tuy rằng cậu không thể trông cậy con cá xấu này có thể gây ra chút uy hiếp nào cho mãnh sư, nhưng có thể nhìn thấy cảnh mãnh sư đi săn, làm người ta dâng trào nhiệt huyết a.
So sánh với ưng nhân đang hăng hái, bên kia Ngang lại có chút buồn chán. Y vốn hi vọng câu dẫn tới một loại cá khác, không ngờ lại dẫn đại gia hỏa này tới. Nên biết là cá xấu tuy có thể hình lớn nhưng thịt lại không ngon……..
Rất nhanh, trận chiến đã kết thúc. Cá xấu tuy có hàm răng nanh lợi hại, nhưng vẫn không bằng móng vuốt của thú nhân.
Ngang có chút thở hổn hển. Đáng chết! Vừa nãy bị con cá xấu quật trúng, vết thương bên bẹ sườn y hình như lại nứt ra rồi…………..
Con cá xấu vẫn còn đang quằn quại giữa sông, Ngang đứng trong nước chậm rãi chờ thể lực hồi phục. Miệng vết thương trên người bị cá sấu cắn trúng không ngừng nhỏ máu tươi, tan vào dòng sông…….
“Chỉ vậy là mệt rồi sao?” Thấy thú nhân thật lâu vẫn không động đậy, Arcelor nhịn không được lên tiếng trêu chọc.
Nhưng ngay giây tiếp theo, từ không trung truyền tới vài tiếng hò hét, những ống trúc lấp lánh lam quang bắn về phía cậu!
Sắc mặt Arcelor biến đổi, lập tức xoay người trốn sau nham thạch.
Nhóm người này điên rồi sao?! Ngang ở đây bọn họ cũng dám động thủ!
Rất nhanh, vài thú nhân cường tráng lục đục lao ra khỏi bụi cỏ, gương mặt tràn ngập lửa giận hừng hực, đi về hướng Arcelor cùng Ngang!
Mắt thấy tình thế không ổn, Arcelor nhịn không được quay đầu nhìn về phía Ngang. Thân hình cao lớn của thú nhân lúc này đã ngã xuống trên thi thể con cá xấu, không hề nhúc nhích.
Đáng chết! Y trúng chiêu từ lúc nào? Arcelor thầm cắn răng, đoán không ra đối phương đã làm thế nào. Cậu có thể khẳng định, lúc tới bờ sông, Ngang không hề bị đánh lén. Lúc đánh nhau với cá xấu thì vẫn luôn đứng trong nước…….. chờ đã, nước! Chẳng lẽ bọn họ động thủ vào nước sông?
Nhìn mặt nước xuất hiện những đóa hoa vàng nhạt, Arcelor thầm mắng chính mình quá sơ suất. Bọn họ cơ bản đã âm mưu từ trước! Loại hoa này có tác dụng tương tự với cỏ ma đế, thấm vào máu sẽ làm người ta mê man. Đối phó với thú nhân thì hiệu quả càng rõ ràng hơn!
Không biết hiện tại cậu thanh minh quan hệ giữa mình với Ngang còn hữu ích không…… Arcelor chậm rãi quan sát thú nhân đang vây quanh mình, lộ ra một tia cười khổ.
Theo một tiếng gió xé toạt, ống trúc đâm vào tay ưng nhân……….
………
“Tộc trưởng! Vì sao không giết bọn họ?” Một thú nhân trẻ tuổi tức giận bước tới, đôi mắt nâu sậm tràn ngập lửa giận, oán hận nhìn Ngang đang nằm không thể nhúc nhích.
Đôi cánh cùng thú văn quen thuộc, sức mạnh khủng bố, hắn có thể khẳng định người này tuyệt đối là mãnh sư!
“Nó nhất định là cùng loại với con mãnh sư khốn khiếp kia!”
“Đúng vậy, tộc trưởng! Con mãnh sư chết tiệt đó không chỉ hủy bộ lạc chúng ta, còn cướp đi tộc nhân!”
“Giết nó!”
“Đúng! Giết nó!”
“……….”
Tiếng rống giận không ngừng vang lên làm thú nhân có chút lớn tuổi nhịn không được nhíu mày. Một cái trừng mắt làm tất cả tộc nhân ngậm miệng lại không dám hé răng.
“Mang về trước, con mãnh sư này đang bị thương, tạm thời không thể tạo thành uy hiếp quá lớn.” Ánh mắt thú nhân tối sầm, hiển nhiên cũng rất muốn giết chết Ngang.
“Tộc trưởng, người này thì sao?” Một tộc nhân thô lỗ kéo Arcelor: “Kì lạ, nhóc con này rất giống ưng nhân…………A! Sao cánh lại có màu đỏ?”
“Ưng nhân! Ưng nhân sao lại ở đây?” Thú nhân lớn tuổi nhìn Arcelor cũng có chút chấn động.
“Mặc kệ, mang tất cả về rồi nói sau!”
Hắn ra lệnh một tiếng, các tộc nhân lập tức khiêng Ngang cùng Arcelor, đương nhiên cũng vác theo xác con cá xấu, nhanh chóng biến mất trong rừng rậm………..
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý