Thú Nhân Tinh Cầu
Quyển 3 - Chương 14: Trở về
Đám cá hề rực rỡ tung tăng bơi trong rặng san hô. Đột nhiên, một cái đầu nhỏ nhú ra khỏi đám san hô đủ màu, làm đám cá nhỏ hoảng sợ lao đi tứ tung.
Cục cưng dụi mắt, trong hang động u ám quá lâu, nhất thời bé không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời lóng lánh trong biển.
Vài chú cá nhỏ gan dạ nhích tới gần, tò tò chạm vào hai gò má tiểu nhân ngư. Cục cưng run rẩy như chim sợ cành cong, cuống quít núp vào đám san hô. Qua một hồi lâu mới nhú cái đầu bé xíu ra.
── Ánh mặt trời xuyên thấu qua nước biển xanh biếc chiếu sáng rặng san hô rực rỡ, lấp lánh. Một đàn cá nhỏ xinh đẹp rượt đuổi nhau vào đám đá ngầm, vui vẻ chơi đùa; vô cùng náo nhiệt; giống như một đàn bướm chập chờn giữa rừng hoa. Một con rắn biển thân dài có hoa văn xanh biếc ẩn mình trong chỗ âm u, chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm, cảnh giác quan sát dao động xunh quanh. Hải tảo rậm rạp nhưng những dải vải lụa mỏng manh, nổi bật dao động trong đáy biển, ngẫu nhiên nhấc lên một nhánh, lộ ra một đám tôm nhỏ cùng vỏ sò rực rỡ ẩn bên dưới.
Cái bụng đói của cục cưng đã bắt đầu kêu càu nhàu, đói quá ăn liều, nắm một nhánh tảo nhét vào miệng!
“Phi, phi!”
Bé con nhăn nhó gương mặt, cái miệng toàn là mùi hải tảo, xoa xoa cái bụng đói meo thút thít khóc, Ô ô ô, khó ăn quá, nhưng bụng lại rất đói…..
Tiểu nhân ngư mím cái miệng nhỏ quan sát xung quanh, một con tôm hùng râu dài đỏ au tiến vào tầm mắt bé.
Cục cưng nuốt nước miếng, lặng lẽ bơi tới, vươn bàn tay trắng noãn bé xíu ra ôm lấy con tôm hùm──
“Ô ô……..” Bé ngậm lấy ngón tay bị kẹp đau, ủy khuất nhìn phần thức ăn ngon lành bơi ngang qua mặt, còn không quên vứt lại cho bé một ánh mắt khinh bỉ. Vừa đói vừa mệt, tiểu nhân ngư run rẩy bả vai, rốt cuộc nhịn không được, dựa vào trên chiếc giường tảo mềm mại ô ô khóc lớn.
Lúc này, đám cá nhỏ vốn đang vui đùa ầm ĩ liền bơi tới bên người tiểu nhân ngư, dùng cái đuôi dài trong suốt nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi lam vĩ của cục cưng. Bé nghẹn ngào ngẩng đầu, chỉ thấy mấy con cá nhỏ cắn một cọng rong biển non mềm bơi tới.
Cục cưng hơi sửng sốt, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ mỉm cười, cùng đàn cá nhỏ chia sẽ phần thức ăn ngon lành. Một chuỗi tiếng cười thánh thót như chuông bạch, lảnh lót lan trong rặng san hô.
Đang lúc cục cưng đang hăng say ăn tảo non, thì một con cá mập bơi tới, gây ra một trận xôn sao. Nháy mắt, tất cả đàn cá đều ẩn mình xuống rặng đá ngầm, bên ngoài không còn một bóng dáng vô cùng im lặng. Cục cưng cố gắng co quắp cái đuôi, cùng đám cá nhỏ núp vào.
Cá mập bơi tới bơi lui vài vòng, không thấy con mồi liền quay đầu bơi lên mặt biển. Cục cưng lúc này mới thở phào, núp dưới tảng đá ngầm trừng to đôi mắt, nhìn con cá mập to quanh quẩn trên mặt biển.
Đột nhiên, cá mập quay đầu lại chạy trối chết về hướng đáy biển, bộ dáng hoảng sợ kia tựa như trên biển đang có sinh vật đáng sợ đang đuổi theo nó! Giây tiếp theo, một cây thương sắc bén xé rách mặt nước lao thẳng vào chuẩn xác đâm thủng lưng cá mập.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đủ làm tiểu nhân ngư trợn mắt há hốc, thi thể cá mập chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước, một cánh tay thú nhân mạnh mẽ túm lấy cái đuôi cá mập, thoải mái nhấc con mồi dài hơn hai thước lên.
Thật là lợi hại a! Cục cưng xem đến ngây người, không biết bình đã lộ ra khỏi rặng san hô.
Ánh mắt sắc bén của ưng nhận lập tức quét vào đáy biển, tiểu nhân ngư sợ tới mức co rụt người lại nhưng đã quá muộn…..bên tai truyền tới tiếng xé nước──cục cưng kinh hãi quay đầu, hoảng hốt phát hiện trường thương vừa đâm thủng con cá mập đang cắm sâu vào cụm san hô chỉ cách mình vài cm!
Tiểu nhân ngư còn chưa kịp phản ứng, cụm san hô bắt đầu chấn động, bé gắt gao bám chặt vào một nhánh san hô gần nhất. Toàn bộ cụm san hô, dưới ánh mắt kinh hãi của tiểu nhân ngư bị trường mâu câu lên kéo về hướng mặt biển!
………
Fazio nhanh nhẹn xách tiểu nhân ngư đang không ngừng run rẩy lên. Hắn còn tưởng là có con cá lạ gì, định bắt về cho Ưu, không ngờ lại là một vật nhỏ. Kì quái, trong bộ lạc có nhân ngư nhỏ như vậy sao? Sao tới giờ hắn chưa từng thấy qua?
“Này!” Fazio lắc lắc cái đuôi tiểu nhân ngư: “Nơi này cũng không phải cho bé con như ngươi lui tới, mau trở về đi.”
“Hay là ngươi bị lạc đường?” Fazio nheo mắt, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cá nhỏ: “Đúng lúc, ta mang ngươi về. Lần sau đừng tự mình chạy ra khỏi đảo nhân ngư nữa, đám cá lớn trong biển thích nhất là loại cá nhỏ mập mạp như ngươi!”
Fazio nhăn mặt dọa cục cưng, tiếp đó kẹp bé vào nách, xoay người định kiểm tra con mồi trên biển.
Trở về? Đảo nhân ngư!
Cục cưng sợ hãi lắc mạnh cái đầu, y nha y nha kêu to. Bé không muốn về đảo nhân ngư──bé muốn ba ba! Bé muốn mụ mụ! Bé muốn về nhà!
“Ngô!”
Fazio hít một ngụm khí, khom người che giữa hai chân, chỗ bị cái đuôi nhân ngư đánh lén quất một cú── chết tiệt! Hắn hiếm có dịp tốt bụng muốn đưa vật nhỏ này về! Cư nhiên, cư nhiên──
Đau muốn chết!
Cục cưng một lòng muốn trồn, cũng không biết mình đánh trúng chỗ nào. Quay đầu lại thấy gương mặt dữ tợn của hắn thì hoảng loạn cố chết cố sống quẫy đuôi chui vào đáy biển.
Bơi bơi, ánh sáng bốn phía dần dần ảm đạm, ánh mặt trời cũng không thể chiếu sáng tới tận đây. Nước cũng lạnh hơn, cục cưng giật mình dừng lại, sợ hãi đánh giá mãnh tĩnh lặng xung quanh. Không còn những cụm san hô kì quái; không có những chú cá nhỏ đáng yêu đùa nghịch với bé; hết thảy đều im lặng, im lặng đến mức có chút khủng bố…..Cục cưng cắn cắn cái miệng nhỏ, nội tâm giãy dụa. Cuối cùng khát vọng muốn về nhà chiến thắng vùng biển tối đen đáng sợ phía trước, bé chậm rãi đong đưa cái đuôi, tiếp tục bơi tới…..
Fazio xanh mặt, toàn thân ướt sũng trở về đảo nhân ngư. Nhìn bộ dáng hung ác của hắn, vài nhân ngư nhát gan lập tức bơi ra xa.
“Ngươi làm sao vậy?”
Fazio nghe vậy, hung hăng chuyển tầm mắt về phía Huân, làm hắn ù ù cạc cạc không hiểu gì cả.
“Ngươi không phải đã hạ lệnh bảo tộc nhân đừng ra ngoài sao? Sao lại có một tiểu nhân ngư chưa đến một tuổi ở bên ngoài!”
“Cái gì?”
Huân chấn động, tiểu nhân ngư chưa tới một tuổi? Bộ lạc bọn họ 5 năm gần đây không hề có cục cưng nhân ngư nào được sinh ra, điều này sao có thể!
“Nhân ngư có bộ dáng thế nào?”
“Không lớn lắm.” Fazio khoa tay múa chân diễn tả: “Mắt xanh biếc, cái đuôi màu lam──”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Y lảo đảo, trong miệng không ngừng hô nhỏ ‘cục cưng, cục cưng’ ; Cơ Tái kích động túm chặt lấy cánh tay hắn, lực đạo quá lớn làm Fazio khẽ nhíu mày.
“Nó ở đâu? Nhân ngư kia ở đâu?”
“Phía đông hải đảo, sao vậy?”
Fazio vừa nói xong nghi hoặc của mình, mọi người chỉ thấy Y kích động nhảy vào biển, đôi chân thon dài hóa thành chiếc đuôi màu lam, nhanh chóng bơi ra ngoài biển. Cơ Tái cũng định đi theo, nhưng bị Khải Ân kéo lại.
Khải Ân phân phó một tiếng, số 7 lập tức khiên tới một con thuyền đủ chở 6,7 thú nhân. Trên thuyền còn có một cánh quạt tự chế bằng gỗ cùng một bộ động cơ đơn giản.
Khải Ân dặn dò Huân vài câu, sau đó chở Cơ Tái cùng nhóm người đuổi theo Y ra khơi.
……….
——–
Y lo lắng vừa bơi trong biển vừa lớn tiếng gọi đứa con. Âm thanh của nhân ngư rất đặc biệt, có thể vang vọng rất xa trong nước, nhưng tiếng hô này dường như bị đáy biển sâu cắn nuốt, rất lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
Y gấp đến độ không biết làm sao, chỉ có thể không có mục tiêu tìm kiếm trong lòng biển bao la. Đột nhiên, ánh mắt cậu bắt được một mạt màu lam lóe lên, trong chớp mắt biến mất trong đáy biển âm u.
Y không chúy do dự vọt vào rãnh biển, ánh mắt dần dần thích ứng luồng sáng mỏng manh ở nơi này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa ngất xỉu──một con bạch tuột ngo ngoe những cái vòi trong nước, đang từng chút nhét con mồi vào miệng, con mồi chỉ còn lại một nửa cái đuôi lam ló ra!
“Cục cưng!”
Y hét to, liều lĩnh lao về phía con bạch tuột khổng lồ, dùng sức nắm lấy cái đuôi cục cưng kéo ra ngoài. Bạch tuột bị chọc giận, số xúc tua còn thừa lại đánh úp về phía Y, xúc tua siết chặt người Y, tham lam muốn nuốt một lớn một nhỏ vào bụng.
Y cố gắng giãy dụa khỏi mấy chiếc vòi gông xiềng, cái đuôi đập mạnh về phía bạch tuột, hai tay vẫn nắm chặt đuôi cục cưng, dùng hết toàn lực, từng chút một kéo tiểu nhân ngư đang hôn mê ra.
Bạch tuột ăn đau, xúc tua quay cuồn, vùng vẫy là nước biển đục ngầu. Con mồi vốn đã tới miệng còn trốn thoát làm nó vô cùng tức giận, số xúc tua càng điên cuồng quấn lấy Y hơn, đập cậu vào tảng đá ngầm bên cạnh.
Y vòng tay bảo vệ cục cưng trong lòng, cơ thể bị đập mạnh lên mặt đá. Cậu nhịn xuống cảm giác đau đớn, thừa dịp bạch tuột dồn sức định quật tiếp lần hai, đảo mạnh cái đuôi, bạch tuột bất ngờ không phòng bị, nhất thời buông lỏng xúc tua.
Y ôm cục cưng cố sức quẫy đuôi bơi lên mặt biển, con bạch tuột phẫn nộ đuổi theo bơi ra khỏi rãnh biển. Ngay lúc Y còn cách mặt biển còn vài mét, lần thứ hai vươn đám xúc tua bò lên người cậu──
Cơ Tái gầm lên giận dự, hóa thành cự thú lao vào trong nước, răng nanh sắc nhọn cắm phập vào con thủy quái. Bạch tuột buông lỏng Y, phẫn nộ vươn toàn bộ xúc tua về phía Cơ Tái, bấu chặt cơ thể cự thú, hung bạo căng phồng lên vài lần, tựa như một cái lồng giam sắt thép. Có vài cái xúc tua ti tiện cuốn lấy miệng và mũi Cơ Tái, định làm hắn hít thở không thông mà chết. Số lân giáp bạc trên người cự thú lúc này bắt đầu phát huy tác dụng, sung huyết trở nên sắc bén, phần cánh cốt trên lưng cong lên, cắt đứt đám xúc tua.
Bạch tuột đau đớn co rụt cơ thể, vội vàng thu hồi số xúc tua còn lại vội vàng bơi về phía biển sâu. Cơ Tái phẫn nộ tới đỏ cả mắt, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con thủy quái dám làm hại vợ và đứa con mình chạy trốn! Cự thú một ngụm cắn lên cái đầu bạch tuột, răng nanh sắc nhọn đâm thủng cơ thể mềm nhũn không xương của nó.
Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng biển. Cơ Tái leo lên thuyền, dưới nước đã bắt đầu tụ tập hơi mười con cá mập bắt đầu cắn xé thi thể bạch tuột.
“Cơ Tái!” Y giữ lấy cánh tay bầu bạn, giúp hắn lên thuyền, ở đầu thuyền Khải Ân đang vội vã làm kiểm tra cho cục cưng đang hôn mê.
“Tộc trưởng──” Cơ Tái nắm lấy bàn tay lạnh băng của Y, nhìn thoáng qua cục cưng đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Khải Ân bận rộn một hồi, xác định đứa nhỏ bình an vô sự, lúc này mới thở phào. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nhân ngư đặt vào tay cha mẹ đang lo lắng.
“Đứa nhỏ chỉ tạm thời ngất đi thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
“Cục cưng……..cục cưng…………”
Y chịu đủ dày vò gắt gao ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, rốt cuộc nhịn không được nức nở thành tiếng. Nước mắt ấm áp như trân châu, cuồn cuộn không ngừng tích trên gương mặt nhỏ nhắn của đứa con. Cơ Tái lúc này cũng kích động không nói được lời nào. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa con, áp lên ngực mình, cứ như vậy duy trì tư thế này thật lâu……không hề nhúc nhích……….
Nhân ngư bé trong lòng khẽ run hàng mi thật dài, gương mặt tinh xảo khẽ nhăn lại, như đang mơ thấy một cơn ác mộng.
Cục cưng cúi đầu nỉ non một tiếng, bàn tay nhỏ bé quơ quào lung tung, cái đuôi lam cũng co rúm lại.
“Cục cưng! Cục cưng!”
Y vẫn luôn để ý tới đứa nhỏ, lập tức kinh hoảng hô lên. Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cục cưng, trái tim cũng siết chặt.
Tiểu nhân ngư y nha hét to, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, ngay cả trong giấc mơ cũng nhịn không được mà thút thít khóc.
Nghe thấy đứa nhỏ nức nở kêu la, Cơ Tái biết, cục cưng đang gọi mình!
“Ba ba ở đây, cục cưng không phải sợ! Ba ba cùng mụ mụ đều ở cạnh ngươi, không có việc gì, cục cưng an toàn rồi!”
Cơ Tái yêu thương nâng cơ thể mềm mại của đứa con, ôm vào lòng nhẹ nhàng đong đưa. Cục cưng trước kia mỗi lần kinh hách, hắn phải dỗ dành như vậy đứa con mới trầm tĩnh lại.
Âm thanh trầm thấp của ba ba thì thầm bên tai, dần dần hàng mi bé con chậm rãi giãn ra. Y cũng dựa vào lòng Cơ Tái nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi cục cưng. Một lát sau cục cưng rốt cuộc không còn run nữa, cái đuôi nhẹ nhàng chớp lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khóe mắt có chút run rẩy. Biểu hiện bé sắp tỉnh lại.
Y cùng Cơ Tái đồng thời dừng động tác, nín thở chờ đợi.
Một giây, hai giây…… ánh mắt xanh biếc khẽ hé mở, nhất thời còn chưa nhìn rõ tình huống trước mắt, đôi mắt to mơ màng……giây tiếp theo, cục cưng dùng sức dụi mắt, sau đó trừng thật to nhìn bóng người trước mặt. Tiếp đó cái miệt nhỏ nhắn mím lại.
“Ô a a a──” Bé gào khóc nhào vào lòng cha mẹ!
“Cục cưng, cục cưng, là chúng ta không tốt, để ngươi chịu ủy khuất!”
Âm thanh Y mang theo tiếng nức nở, vỗ nhẹ lưng cục cưng, giúp bé con thuận khí. Cơ Tái không nói nên lời, chỉ ôm chặt tiểu bảo bối trong lòng, bàn tay to lại vô cùng ôn nhu xoa cái đầu bé xíu của cục cưng.
Tiểu nhân ngư ấm ức khóc, bàn tay sống chết bám dính lấy cổ ba ba, cái đuôi kích động quẫy tơi quẫy lui; thẳng đến khi khóc khàn cả tiếng vẫn không chịu ngừng, vừa đánh vừa cọ lung tung, trét hết nước mắt nước mũi lên người ba ba.
“Vật nhỏ nghịch ngợm này!”
Cơ Tái phát hiện cục cưng đang âm mưu làm chuyện xấu, bàn tay to duỗi tới nách bé không ngừng chọt lét. Bé con lập tức nín khóc, cười ‘khanh khách’ nũng nịu thét chói tai, vặn vẹo cơ thể né tránh ‘tấn công’ của ba ba. Mãi đến khi đầu đổ đầy mồ hôi, bé con mới thở phì phò gục vào lòng ba ba, bàn tay nhỏ bé còn không quên níu chặt tay mụ mụ.
“Ngươi rốt cuộc cũng trở lại, con của ta……” Một nụ hôn tràn ngập yêu thương đặt lên trán cục cưng. Y cúi người, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau gương mặt đỏ bừng sũng nước của bé con.
“Y nha~ nha nha~” Cục cưng thích thú nheo mắt lại, đồng thời bàn tay túm chặt tay Y không ngừng đong đưa. Y lập tức hiểu ý đứa con, ôm lấy bé khỏi vòng tay Cơ Tái, đi tới chỗ nước cạn.
Dòng nước thanh lương ập tới, tiểu nhân ngư lập tức đong đưa cái đuôi màu lam, miệng càu nhàu phun ra bọt khí, có vẻ rất thích thú. Bé thường làm vậy, hấp thụ đủ hơi nước xong sẽ nằm sấp trên đuôi mụ mụ, để mụ mụ nhẹ nhàng vuốt khẽ.
Bàn tay mụ mụ tràn ngập yêu thương cùng che chở, thật thoải mái…….
Ách! Cảm nhận cảm xúc dưới thân khác biệt, cục cưng lập tức mở mắt, kì lạ ngẩng đầu nhìn mụ mụ. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng vây quanh cơ thể, gương mặt Y vẫn mang theo nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng trong đáy mắt lại có chút bất an. Mình như thế này, cục cưng có thể tiếp nhận không?
Cục cưng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức ôm lấy cái đuôi bóng loáng của Y, nước mắt không ngừng trào ra. Mụ mụ nhất định vì tì mình mới bị thương, đau quá, đau quá! Lúc bé bị bạch tuột công kích cũng tróc vài miếng vảy, đau đến chảy nước mắt, vảy trên đuôi mụ mụ bị tróc hết rồi, nhất định rất đau……so với cậu còn đau đớn hơn mấy lần…….
Bàn tay to tiến vào trong nước, nhẹ nhàng nâng tiểu nhân ngư lên. Cơ Tái ngồi xuống bên người Y, một tay kéo vợ vào lòng.
“Cục cưng, ngươi có thấy đuôi của mụ mụ thay đổi không?” Cơ Tái cầm lấy đầu ngón tay trắng bệt đang run rẩy của Y, cổ vũ cậu.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệt của mụ mụ, tiểu nhân ngư lập tức phe phẩy đầu, bàn tay nhỏ bé học theo ba ba cũng áp lên tay Y, cái miệng bé xíu, hàm hồ hộc ra hai từ làm cậu vô cùng kích động──
“Mụ, mụ……..”
“Cục cưng!” Y không dám tin kinh hô, nước mắt dâng trào. Cậu khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy cục cưng, dùng cơ thể, xác nhận bảo bối đã thực sự quay về với mình……
Kha Cát Tháp từ xa xa nhìn Y ôm chặt đứa con, hai tay ôm chặt cơ thể cố gắng kiềm chế khí lạnh lan khắp toàn thân── Tạp Tu đã hứa sẽ bảo hộ đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ không rời khỏi no! Hiện giờ chỉ có một mình cục cưng quay lại, này có nghĩa là…..
“Kha Cát Tháp.” Huân cùng Khải Ân đi về phía hắn: “Cục cưng đã quay lại, ngươi có thể cùng Y── ”
“Không, không……đơn giản như vậy.” Sắc mặt Kha Cát Tháp tái nhợt, âm thanh yếu ớt. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai tay bấu chặt bả vai Khải Ân.
“Cứu Tạp Tu! Ta cầu xin các ngươi cứu Tạp Tu đi!”
“Kha Cát Tháp, sao lại………”
“Tạp Tu, Tạp Tu, anh nhất định đã xảy ra chuyện!” Kha Cát Tháp vội vàng đánh gảy lời Huân, trong đầu không ngừng xuất hiện Tạp Tu cả người đầy máu: “Ta biết các ngươi rất hận Tạp Tu, nhưng anh không còn cách nào khác……..anh không muốn thương tổn Y………anh đã thế, chỉ cần anh còn sống nhất định sẽ bảo hộ cục cưng an toàn! Cục cưng hiện tại trở về một mình, nhất định đã có chuyện phát sinh, nếu không Tạp Tư sẽ không rời khỏi nó!” Hắn như người chết đuối túm lấy cọng rơm trước mắt, bấu chặt Khải Ân, âm thanh khàn khàn: “Felix, nhất định Felix đã làm gì đó! Ta cầu xin các ngươi, cứu Tạp Tu đi, cứu anh đi!”
“Đừng vội, Kha Cát Tháp, ngươi bình tĩnh──”
“Thiếu úy!” Số 7 vội vàng chạy tới đánh gảy lời Khải Ân, âm thanh có chút bối rối.
“Mười dặm ngoài hải lý, một lượng lớn sinh vật đang lao thẳng tới hải đảo!”
“Cái gì!”
Khải Ân khẽ cúi đầu suy tư, chủ đảo hành động nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều!
Cùng lúc đó, trên lục địa cách đó ngàn dặm, bộ lạc thú nhân cũng đồng dạng đón nhận lũ ngư nhân lần thứ hai tiến công.
“Đáng giận! Bọn này không biết mệt sao!”
Tây Trạch chán ghét nhíu mày, y đã có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra từ cơ thể lũ cá này.
Liên Hoa không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng cổng bộ lạc.
“Đến đây!” Không trung truyền xuống tín hiệu của Lôi, giây tiếp theo, cự thú màu vàng xuất hiện bên ngoài bộ lạc. Chỉ thấy hắn nhanh chóng vượt qua vòng chắn của bụi gai, đáp xuống trước mặt Liên Hoa.
“Cuối cùng cũng tới!” Lai Nhân xoay người nhảy xuống khỏi lưng Lam Tát Tư, thở hổn hển, nhanh chóng lấy ra một tảng đá màu đen trong lòng ngực đưa cho Liên Hoa. Bên ngoài bộ lạc đám ngư nhân cũng đã tiến tới rất gần!
Chúng nó vừa phát ra tiếng kêu bén nhọn vừa di chuyển tới bộ lạc. Ngay khi con ngư nhân đầu tiên tiếp xúc bụi gai, nguyên bản chỉ là một bụi gai thấp bé lập tức cao vút lên mấy chục lần! Gai nhọn che kín mọi ngóc ngách, nhanh chóng che phủ cổng vào bộ lạc.
Chỉ thấy ngắn ngủi hơn mười giây, bộ lạc như trở về quang cảnh 20 năm trước. Bụi gai chắn cao tới mấy chục thước, không một kẽ hở một lần nữa đảm nhiệm trọng trách bảo hộ bộ lạc thú nhân──
Cục cưng dụi mắt, trong hang động u ám quá lâu, nhất thời bé không thể thích ứng với ánh sáng mặt trời lóng lánh trong biển.
Vài chú cá nhỏ gan dạ nhích tới gần, tò tò chạm vào hai gò má tiểu nhân ngư. Cục cưng run rẩy như chim sợ cành cong, cuống quít núp vào đám san hô. Qua một hồi lâu mới nhú cái đầu bé xíu ra.
── Ánh mặt trời xuyên thấu qua nước biển xanh biếc chiếu sáng rặng san hô rực rỡ, lấp lánh. Một đàn cá nhỏ xinh đẹp rượt đuổi nhau vào đám đá ngầm, vui vẻ chơi đùa; vô cùng náo nhiệt; giống như một đàn bướm chập chờn giữa rừng hoa. Một con rắn biển thân dài có hoa văn xanh biếc ẩn mình trong chỗ âm u, chỉ lộ ra đôi mắt thâm trầm, cảnh giác quan sát dao động xunh quanh. Hải tảo rậm rạp nhưng những dải vải lụa mỏng manh, nổi bật dao động trong đáy biển, ngẫu nhiên nhấc lên một nhánh, lộ ra một đám tôm nhỏ cùng vỏ sò rực rỡ ẩn bên dưới.
Cái bụng đói của cục cưng đã bắt đầu kêu càu nhàu, đói quá ăn liều, nắm một nhánh tảo nhét vào miệng!
“Phi, phi!”
Bé con nhăn nhó gương mặt, cái miệng toàn là mùi hải tảo, xoa xoa cái bụng đói meo thút thít khóc, Ô ô ô, khó ăn quá, nhưng bụng lại rất đói…..
Tiểu nhân ngư mím cái miệng nhỏ quan sát xung quanh, một con tôm hùng râu dài đỏ au tiến vào tầm mắt bé.
Cục cưng nuốt nước miếng, lặng lẽ bơi tới, vươn bàn tay trắng noãn bé xíu ra ôm lấy con tôm hùm──
“Ô ô……..” Bé ngậm lấy ngón tay bị kẹp đau, ủy khuất nhìn phần thức ăn ngon lành bơi ngang qua mặt, còn không quên vứt lại cho bé một ánh mắt khinh bỉ. Vừa đói vừa mệt, tiểu nhân ngư run rẩy bả vai, rốt cuộc nhịn không được, dựa vào trên chiếc giường tảo mềm mại ô ô khóc lớn.
Lúc này, đám cá nhỏ vốn đang vui đùa ầm ĩ liền bơi tới bên người tiểu nhân ngư, dùng cái đuôi dài trong suốt nhẹ nhàng chạm vào cái đuôi lam vĩ của cục cưng. Bé nghẹn ngào ngẩng đầu, chỉ thấy mấy con cá nhỏ cắn một cọng rong biển non mềm bơi tới.
Cục cưng hơi sửng sốt, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ mỉm cười, cùng đàn cá nhỏ chia sẽ phần thức ăn ngon lành. Một chuỗi tiếng cười thánh thót như chuông bạch, lảnh lót lan trong rặng san hô.
Đang lúc cục cưng đang hăng say ăn tảo non, thì một con cá mập bơi tới, gây ra một trận xôn sao. Nháy mắt, tất cả đàn cá đều ẩn mình xuống rặng đá ngầm, bên ngoài không còn một bóng dáng vô cùng im lặng. Cục cưng cố gắng co quắp cái đuôi, cùng đám cá nhỏ núp vào.
Cá mập bơi tới bơi lui vài vòng, không thấy con mồi liền quay đầu bơi lên mặt biển. Cục cưng lúc này mới thở phào, núp dưới tảng đá ngầm trừng to đôi mắt, nhìn con cá mập to quanh quẩn trên mặt biển.
Đột nhiên, cá mập quay đầu lại chạy trối chết về hướng đáy biển, bộ dáng hoảng sợ kia tựa như trên biển đang có sinh vật đáng sợ đang đuổi theo nó! Giây tiếp theo, một cây thương sắc bén xé rách mặt nước lao thẳng vào chuẩn xác đâm thủng lưng cá mập.
Chỉ vài giây ngắn ngủi đủ làm tiểu nhân ngư trợn mắt há hốc, thi thể cá mập chậm rãi trồi lên khỏi mặt nước, một cánh tay thú nhân mạnh mẽ túm lấy cái đuôi cá mập, thoải mái nhấc con mồi dài hơn hai thước lên.
Thật là lợi hại a! Cục cưng xem đến ngây người, không biết bình đã lộ ra khỏi rặng san hô.
Ánh mắt sắc bén của ưng nhận lập tức quét vào đáy biển, tiểu nhân ngư sợ tới mức co rụt người lại nhưng đã quá muộn…..bên tai truyền tới tiếng xé nước──cục cưng kinh hãi quay đầu, hoảng hốt phát hiện trường thương vừa đâm thủng con cá mập đang cắm sâu vào cụm san hô chỉ cách mình vài cm!
Tiểu nhân ngư còn chưa kịp phản ứng, cụm san hô bắt đầu chấn động, bé gắt gao bám chặt vào một nhánh san hô gần nhất. Toàn bộ cụm san hô, dưới ánh mắt kinh hãi của tiểu nhân ngư bị trường mâu câu lên kéo về hướng mặt biển!
………
Fazio nhanh nhẹn xách tiểu nhân ngư đang không ngừng run rẩy lên. Hắn còn tưởng là có con cá lạ gì, định bắt về cho Ưu, không ngờ lại là một vật nhỏ. Kì quái, trong bộ lạc có nhân ngư nhỏ như vậy sao? Sao tới giờ hắn chưa từng thấy qua?
“Này!” Fazio lắc lắc cái đuôi tiểu nhân ngư: “Nơi này cũng không phải cho bé con như ngươi lui tới, mau trở về đi.”
“Hay là ngươi bị lạc đường?” Fazio nheo mắt, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cá nhỏ: “Đúng lúc, ta mang ngươi về. Lần sau đừng tự mình chạy ra khỏi đảo nhân ngư nữa, đám cá lớn trong biển thích nhất là loại cá nhỏ mập mạp như ngươi!”
Fazio nhăn mặt dọa cục cưng, tiếp đó kẹp bé vào nách, xoay người định kiểm tra con mồi trên biển.
Trở về? Đảo nhân ngư!
Cục cưng sợ hãi lắc mạnh cái đầu, y nha y nha kêu to. Bé không muốn về đảo nhân ngư──bé muốn ba ba! Bé muốn mụ mụ! Bé muốn về nhà!
“Ngô!”
Fazio hít một ngụm khí, khom người che giữa hai chân, chỗ bị cái đuôi nhân ngư đánh lén quất một cú── chết tiệt! Hắn hiếm có dịp tốt bụng muốn đưa vật nhỏ này về! Cư nhiên, cư nhiên──
Đau muốn chết!
Cục cưng một lòng muốn trồn, cũng không biết mình đánh trúng chỗ nào. Quay đầu lại thấy gương mặt dữ tợn của hắn thì hoảng loạn cố chết cố sống quẫy đuôi chui vào đáy biển.
Bơi bơi, ánh sáng bốn phía dần dần ảm đạm, ánh mặt trời cũng không thể chiếu sáng tới tận đây. Nước cũng lạnh hơn, cục cưng giật mình dừng lại, sợ hãi đánh giá mãnh tĩnh lặng xung quanh. Không còn những cụm san hô kì quái; không có những chú cá nhỏ đáng yêu đùa nghịch với bé; hết thảy đều im lặng, im lặng đến mức có chút khủng bố…..Cục cưng cắn cắn cái miệng nhỏ, nội tâm giãy dụa. Cuối cùng khát vọng muốn về nhà chiến thắng vùng biển tối đen đáng sợ phía trước, bé chậm rãi đong đưa cái đuôi, tiếp tục bơi tới…..
Fazio xanh mặt, toàn thân ướt sũng trở về đảo nhân ngư. Nhìn bộ dáng hung ác của hắn, vài nhân ngư nhát gan lập tức bơi ra xa.
“Ngươi làm sao vậy?”
Fazio nghe vậy, hung hăng chuyển tầm mắt về phía Huân, làm hắn ù ù cạc cạc không hiểu gì cả.
“Ngươi không phải đã hạ lệnh bảo tộc nhân đừng ra ngoài sao? Sao lại có một tiểu nhân ngư chưa đến một tuổi ở bên ngoài!”
“Cái gì?”
Huân chấn động, tiểu nhân ngư chưa tới một tuổi? Bộ lạc bọn họ 5 năm gần đây không hề có cục cưng nhân ngư nào được sinh ra, điều này sao có thể!
“Nhân ngư có bộ dáng thế nào?”
“Không lớn lắm.” Fazio khoa tay múa chân diễn tả: “Mắt xanh biếc, cái đuôi màu lam──”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Y lảo đảo, trong miệng không ngừng hô nhỏ ‘cục cưng, cục cưng’ ; Cơ Tái kích động túm chặt lấy cánh tay hắn, lực đạo quá lớn làm Fazio khẽ nhíu mày.
“Nó ở đâu? Nhân ngư kia ở đâu?”
“Phía đông hải đảo, sao vậy?”
Fazio vừa nói xong nghi hoặc của mình, mọi người chỉ thấy Y kích động nhảy vào biển, đôi chân thon dài hóa thành chiếc đuôi màu lam, nhanh chóng bơi ra ngoài biển. Cơ Tái cũng định đi theo, nhưng bị Khải Ân kéo lại.
Khải Ân phân phó một tiếng, số 7 lập tức khiên tới một con thuyền đủ chở 6,7 thú nhân. Trên thuyền còn có một cánh quạt tự chế bằng gỗ cùng một bộ động cơ đơn giản.
Khải Ân dặn dò Huân vài câu, sau đó chở Cơ Tái cùng nhóm người đuổi theo Y ra khơi.
……….
——–
Y lo lắng vừa bơi trong biển vừa lớn tiếng gọi đứa con. Âm thanh của nhân ngư rất đặc biệt, có thể vang vọng rất xa trong nước, nhưng tiếng hô này dường như bị đáy biển sâu cắn nuốt, rất lâu vẫn không có tiếng đáp lại.
Y gấp đến độ không biết làm sao, chỉ có thể không có mục tiêu tìm kiếm trong lòng biển bao la. Đột nhiên, ánh mắt cậu bắt được một mạt màu lam lóe lên, trong chớp mắt biến mất trong đáy biển âm u.
Y không chúy do dự vọt vào rãnh biển, ánh mắt dần dần thích ứng luồng sáng mỏng manh ở nơi này, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt suýt chút nữa ngất xỉu──một con bạch tuột ngo ngoe những cái vòi trong nước, đang từng chút nhét con mồi vào miệng, con mồi chỉ còn lại một nửa cái đuôi lam ló ra!
“Cục cưng!”
Y hét to, liều lĩnh lao về phía con bạch tuột khổng lồ, dùng sức nắm lấy cái đuôi cục cưng kéo ra ngoài. Bạch tuột bị chọc giận, số xúc tua còn thừa lại đánh úp về phía Y, xúc tua siết chặt người Y, tham lam muốn nuốt một lớn một nhỏ vào bụng.
Y cố gắng giãy dụa khỏi mấy chiếc vòi gông xiềng, cái đuôi đập mạnh về phía bạch tuột, hai tay vẫn nắm chặt đuôi cục cưng, dùng hết toàn lực, từng chút một kéo tiểu nhân ngư đang hôn mê ra.
Bạch tuột ăn đau, xúc tua quay cuồn, vùng vẫy là nước biển đục ngầu. Con mồi vốn đã tới miệng còn trốn thoát làm nó vô cùng tức giận, số xúc tua càng điên cuồng quấn lấy Y hơn, đập cậu vào tảng đá ngầm bên cạnh.
Y vòng tay bảo vệ cục cưng trong lòng, cơ thể bị đập mạnh lên mặt đá. Cậu nhịn xuống cảm giác đau đớn, thừa dịp bạch tuột dồn sức định quật tiếp lần hai, đảo mạnh cái đuôi, bạch tuột bất ngờ không phòng bị, nhất thời buông lỏng xúc tua.
Y ôm cục cưng cố sức quẫy đuôi bơi lên mặt biển, con bạch tuột phẫn nộ đuổi theo bơi ra khỏi rãnh biển. Ngay lúc Y còn cách mặt biển còn vài mét, lần thứ hai vươn đám xúc tua bò lên người cậu──
Cơ Tái gầm lên giận dự, hóa thành cự thú lao vào trong nước, răng nanh sắc nhọn cắm phập vào con thủy quái. Bạch tuột buông lỏng Y, phẫn nộ vươn toàn bộ xúc tua về phía Cơ Tái, bấu chặt cơ thể cự thú, hung bạo căng phồng lên vài lần, tựa như một cái lồng giam sắt thép. Có vài cái xúc tua ti tiện cuốn lấy miệng và mũi Cơ Tái, định làm hắn hít thở không thông mà chết. Số lân giáp bạc trên người cự thú lúc này bắt đầu phát huy tác dụng, sung huyết trở nên sắc bén, phần cánh cốt trên lưng cong lên, cắt đứt đám xúc tua.
Bạch tuột đau đớn co rụt cơ thể, vội vàng thu hồi số xúc tua còn lại vội vàng bơi về phía biển sâu. Cơ Tái phẫn nộ tới đỏ cả mắt, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho con thủy quái dám làm hại vợ và đứa con mình chạy trốn! Cự thú một ngụm cắn lên cái đầu bạch tuột, răng nanh sắc nhọn đâm thủng cơ thể mềm nhũn không xương của nó.
Máu tươi nhiễm đỏ cả một vùng biển. Cơ Tái leo lên thuyền, dưới nước đã bắt đầu tụ tập hơi mười con cá mập bắt đầu cắn xé thi thể bạch tuột.
“Cơ Tái!” Y giữ lấy cánh tay bầu bạn, giúp hắn lên thuyền, ở đầu thuyền Khải Ân đang vội vã làm kiểm tra cho cục cưng đang hôn mê.
“Tộc trưởng──” Cơ Tái nắm lấy bàn tay lạnh băng của Y, nhìn thoáng qua cục cưng đang hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Khải Ân bận rộn một hồi, xác định đứa nhỏ bình an vô sự, lúc này mới thở phào. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nhân ngư đặt vào tay cha mẹ đang lo lắng.
“Đứa nhỏ chỉ tạm thời ngất đi thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
“Cục cưng……..cục cưng…………”
Y chịu đủ dày vò gắt gao ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, rốt cuộc nhịn không được nức nở thành tiếng. Nước mắt ấm áp như trân châu, cuồn cuộn không ngừng tích trên gương mặt nhỏ nhắn của đứa con. Cơ Tái lúc này cũng kích động không nói được lời nào. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của đứa con, áp lên ngực mình, cứ như vậy duy trì tư thế này thật lâu……không hề nhúc nhích……….
Nhân ngư bé trong lòng khẽ run hàng mi thật dài, gương mặt tinh xảo khẽ nhăn lại, như đang mơ thấy một cơn ác mộng.
Cục cưng cúi đầu nỉ non một tiếng, bàn tay nhỏ bé quơ quào lung tung, cái đuôi lam cũng co rúm lại.
“Cục cưng! Cục cưng!”
Y vẫn luôn để ý tới đứa nhỏ, lập tức kinh hoảng hô lên. Đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cục cưng, trái tim cũng siết chặt.
Tiểu nhân ngư y nha hét to, nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhíu, ngay cả trong giấc mơ cũng nhịn không được mà thút thít khóc.
Nghe thấy đứa nhỏ nức nở kêu la, Cơ Tái biết, cục cưng đang gọi mình!
“Ba ba ở đây, cục cưng không phải sợ! Ba ba cùng mụ mụ đều ở cạnh ngươi, không có việc gì, cục cưng an toàn rồi!”
Cơ Tái yêu thương nâng cơ thể mềm mại của đứa con, ôm vào lòng nhẹ nhàng đong đưa. Cục cưng trước kia mỗi lần kinh hách, hắn phải dỗ dành như vậy đứa con mới trầm tĩnh lại.
Âm thanh trầm thấp của ba ba thì thầm bên tai, dần dần hàng mi bé con chậm rãi giãn ra. Y cũng dựa vào lòng Cơ Tái nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi cục cưng. Một lát sau cục cưng rốt cuộc không còn run nữa, cái đuôi nhẹ nhàng chớp lên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khóe mắt có chút run rẩy. Biểu hiện bé sắp tỉnh lại.
Y cùng Cơ Tái đồng thời dừng động tác, nín thở chờ đợi.
Một giây, hai giây…… ánh mắt xanh biếc khẽ hé mở, nhất thời còn chưa nhìn rõ tình huống trước mắt, đôi mắt to mơ màng……giây tiếp theo, cục cưng dùng sức dụi mắt, sau đó trừng thật to nhìn bóng người trước mặt. Tiếp đó cái miệt nhỏ nhắn mím lại.
“Ô a a a──” Bé gào khóc nhào vào lòng cha mẹ!
“Cục cưng, cục cưng, là chúng ta không tốt, để ngươi chịu ủy khuất!”
Âm thanh Y mang theo tiếng nức nở, vỗ nhẹ lưng cục cưng, giúp bé con thuận khí. Cơ Tái không nói nên lời, chỉ ôm chặt tiểu bảo bối trong lòng, bàn tay to lại vô cùng ôn nhu xoa cái đầu bé xíu của cục cưng.
Tiểu nhân ngư ấm ức khóc, bàn tay sống chết bám dính lấy cổ ba ba, cái đuôi kích động quẫy tơi quẫy lui; thẳng đến khi khóc khàn cả tiếng vẫn không chịu ngừng, vừa đánh vừa cọ lung tung, trét hết nước mắt nước mũi lên người ba ba.
“Vật nhỏ nghịch ngợm này!”
Cơ Tái phát hiện cục cưng đang âm mưu làm chuyện xấu, bàn tay to duỗi tới nách bé không ngừng chọt lét. Bé con lập tức nín khóc, cười ‘khanh khách’ nũng nịu thét chói tai, vặn vẹo cơ thể né tránh ‘tấn công’ của ba ba. Mãi đến khi đầu đổ đầy mồ hôi, bé con mới thở phì phò gục vào lòng ba ba, bàn tay nhỏ bé còn không quên níu chặt tay mụ mụ.
“Ngươi rốt cuộc cũng trở lại, con của ta……” Một nụ hôn tràn ngập yêu thương đặt lên trán cục cưng. Y cúi người, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lau gương mặt đỏ bừng sũng nước của bé con.
“Y nha~ nha nha~” Cục cưng thích thú nheo mắt lại, đồng thời bàn tay túm chặt tay Y không ngừng đong đưa. Y lập tức hiểu ý đứa con, ôm lấy bé khỏi vòng tay Cơ Tái, đi tới chỗ nước cạn.
Dòng nước thanh lương ập tới, tiểu nhân ngư lập tức đong đưa cái đuôi màu lam, miệng càu nhàu phun ra bọt khí, có vẻ rất thích thú. Bé thường làm vậy, hấp thụ đủ hơi nước xong sẽ nằm sấp trên đuôi mụ mụ, để mụ mụ nhẹ nhàng vuốt khẽ.
Bàn tay mụ mụ tràn ngập yêu thương cùng che chở, thật thoải mái…….
Ách! Cảm nhận cảm xúc dưới thân khác biệt, cục cưng lập tức mở mắt, kì lạ ngẩng đầu nhìn mụ mụ. Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng vây quanh cơ thể, gương mặt Y vẫn mang theo nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng trong đáy mắt lại có chút bất an. Mình như thế này, cục cưng có thể tiếp nhận không?
Cục cưng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, dùng sức ôm lấy cái đuôi bóng loáng của Y, nước mắt không ngừng trào ra. Mụ mụ nhất định vì tì mình mới bị thương, đau quá, đau quá! Lúc bé bị bạch tuột công kích cũng tróc vài miếng vảy, đau đến chảy nước mắt, vảy trên đuôi mụ mụ bị tróc hết rồi, nhất định rất đau……so với cậu còn đau đớn hơn mấy lần…….
Bàn tay to tiến vào trong nước, nhẹ nhàng nâng tiểu nhân ngư lên. Cơ Tái ngồi xuống bên người Y, một tay kéo vợ vào lòng.
“Cục cưng, ngươi có thấy đuôi của mụ mụ thay đổi không?” Cơ Tái cầm lấy đầu ngón tay trắng bệt đang run rẩy của Y, cổ vũ cậu.
Nhìn thấy gương mặt trắng bệt của mụ mụ, tiểu nhân ngư lập tức phe phẩy đầu, bàn tay nhỏ bé học theo ba ba cũng áp lên tay Y, cái miệng bé xíu, hàm hồ hộc ra hai từ làm cậu vô cùng kích động──
“Mụ, mụ……..”
“Cục cưng!” Y không dám tin kinh hô, nước mắt dâng trào. Cậu khóc không thành tiếng, ôm chặt lấy cục cưng, dùng cơ thể, xác nhận bảo bối đã thực sự quay về với mình……
Kha Cát Tháp từ xa xa nhìn Y ôm chặt đứa con, hai tay ôm chặt cơ thể cố gắng kiềm chế khí lạnh lan khắp toàn thân── Tạp Tu đã hứa sẽ bảo hộ đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ không rời khỏi no! Hiện giờ chỉ có một mình cục cưng quay lại, này có nghĩa là…..
“Kha Cát Tháp.” Huân cùng Khải Ân đi về phía hắn: “Cục cưng đã quay lại, ngươi có thể cùng Y── ”
“Không, không……đơn giản như vậy.” Sắc mặt Kha Cát Tháp tái nhợt, âm thanh yếu ớt. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, hai tay bấu chặt bả vai Khải Ân.
“Cứu Tạp Tu! Ta cầu xin các ngươi cứu Tạp Tu đi!”
“Kha Cát Tháp, sao lại………”
“Tạp Tu, Tạp Tu, anh nhất định đã xảy ra chuyện!” Kha Cát Tháp vội vàng đánh gảy lời Huân, trong đầu không ngừng xuất hiện Tạp Tu cả người đầy máu: “Ta biết các ngươi rất hận Tạp Tu, nhưng anh không còn cách nào khác……..anh không muốn thương tổn Y………anh đã thế, chỉ cần anh còn sống nhất định sẽ bảo hộ cục cưng an toàn! Cục cưng hiện tại trở về một mình, nhất định đã có chuyện phát sinh, nếu không Tạp Tư sẽ không rời khỏi nó!” Hắn như người chết đuối túm lấy cọng rơm trước mắt, bấu chặt Khải Ân, âm thanh khàn khàn: “Felix, nhất định Felix đã làm gì đó! Ta cầu xin các ngươi, cứu Tạp Tu đi, cứu anh đi!”
“Đừng vội, Kha Cát Tháp, ngươi bình tĩnh──”
“Thiếu úy!” Số 7 vội vàng chạy tới đánh gảy lời Khải Ân, âm thanh có chút bối rối.
“Mười dặm ngoài hải lý, một lượng lớn sinh vật đang lao thẳng tới hải đảo!”
“Cái gì!”
Khải Ân khẽ cúi đầu suy tư, chủ đảo hành động nhanh hơn hắn nghĩ rất nhiều!
Cùng lúc đó, trên lục địa cách đó ngàn dặm, bộ lạc thú nhân cũng đồng dạng đón nhận lũ ngư nhân lần thứ hai tiến công.
“Đáng giận! Bọn này không biết mệt sao!”
Tây Trạch chán ghét nhíu mày, y đã có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi phát ra từ cơ thể lũ cá này.
Liên Hoa không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng cổng bộ lạc.
“Đến đây!” Không trung truyền xuống tín hiệu của Lôi, giây tiếp theo, cự thú màu vàng xuất hiện bên ngoài bộ lạc. Chỉ thấy hắn nhanh chóng vượt qua vòng chắn của bụi gai, đáp xuống trước mặt Liên Hoa.
“Cuối cùng cũng tới!” Lai Nhân xoay người nhảy xuống khỏi lưng Lam Tát Tư, thở hổn hển, nhanh chóng lấy ra một tảng đá màu đen trong lòng ngực đưa cho Liên Hoa. Bên ngoài bộ lạc đám ngư nhân cũng đã tiến tới rất gần!
Chúng nó vừa phát ra tiếng kêu bén nhọn vừa di chuyển tới bộ lạc. Ngay khi con ngư nhân đầu tiên tiếp xúc bụi gai, nguyên bản chỉ là một bụi gai thấp bé lập tức cao vút lên mấy chục lần! Gai nhọn che kín mọi ngóc ngách, nhanh chóng che phủ cổng vào bộ lạc.
Chỉ thấy ngắn ngủi hơn mười giây, bộ lạc như trở về quang cảnh 20 năm trước. Bụi gai chắn cao tới mấy chục thước, không một kẽ hở một lần nữa đảm nhiệm trọng trách bảo hộ bộ lạc thú nhân──
Tác giả :
Phong Chi Vạn Lý