Thú Nhân Chi Tư Văn
Chương 68
Vân ngủ chưa bao lâu đã tỉnh, vừa tỉnh liền tìm hổ con, thấy bé đang quận tròn ngủ bên cạnh mình, cậu nhẹ nhàng thở phào, cũng nở nụ cười. Tư Văn để cậu tựa vào lòng mình, đút một chén nước, hôn lên mặt Vân một cái, nói: “Em xem con ngủ ngon chưa kìa, tế tự nói tuy con ra đời sớm nhưng thân thể rất khỏe mạnh, sức cũng lớn, sau này nhất định rất cường tráng.”
Hổ con tuy còn chưa nẩy nở nhưng cũng đã có vài phần sức lực. Vì bé sinh non, Tư Văn rất lo lắng sẽ có vấn đề, thú thế tuy rằng thoải mái nhưng mà cũng tiềm tàng nhiều nguy hiểm, anh rất hy vọng con mình mạnh mẽ, hơn nữa còn có việc di truyền, vì nguyên thân do không đủ lực lượng nên không thể biến thân, Tư Văn sợ việc này sẽ bị truyền lại cho hổ con, vậy nên trước khi tế tự về, Tư Văn liền hỏi việc này.
Đáp án của tế tự khiến anh cực kỳ vui vẻ, nguyên thân không đủ lực lượng để biến hình vốn là do lúc a ba nguyên thân có bầu, bạn đời của ông qua đời, không có a phụ cung cấp lực lượng nên nguyên thân không thể biến hình cơ hồ là việc tất nhiên. Nhưng hổ con thì khác, tuy sinh non nửa tháng nhưng không thiếu lực lượng kế thừa từ a phụ nên cũng không ảnh hưởng gì đến lực lượng của bé.
Tư Văn triệt để yên tâm. Từ lúc biết Vân mang thai, anh luôn lo lắng về vấn đề này, sau này Vân lớn bụng, anh liền cố ý đi hỏi lực lượng mà thai nhi cần sẽ tiếp thu như thế nào. Đáp án tế tự cho anh rất đơn giản, khi Vân mang thai, Tư Văn cần mỗi ngày ở cạnh cậu ít nhất nửa ngày, cũng cần trao đổi nhiều với bé con trong bụng Vân. Tư Văn suy đoán có lẽ trong quá trình thai phi và a phụ ở chung tồn tại từ trường nào đó, vì mỗi lần anh và bé trao đổi nhiều sẽ cảm thấy hơi mệt, có lẽ lúc đó là đang tiếp thu lực lượng.
Hơn nữa, ngoại trừ việc này, Tư Văn sâu sắc cảm giác được, từ khi mang thai, Vân càng thêm mẫn cảm về phương diện kia, chỉ hơi trêu chọc đã không chịu nổi. Hai tháng sau cùng, hai người đúng là cọ xát không thiếu, nói không chừng gì đó anh bắn vào trong Vân cũng là một trong những nơi cung cấp lực lượng cho Vân. Nhưng chỉ nghĩ đến việc này, Tư Văn nhịn không được đen mặt, quy luật nào đó của thú thế đúng là hung tàn đến vô hạn.
Vân thì không nghĩ nhiều như vậy, lời Tư Văn nói khiến chút bất an cuối cùng trong lòng cậu tan biến. Vì hổ con sinh non, Vân chỉ sợ thân thể bé không tốt, giờ nghe Tư Văn nói như vậy, lại nhìn bé con đang quận tròn ngủ say, bụng nhỏ phập phồng, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chép một cái, lòng cậu liền mềm thành một vũng nước, nhìn hổ con như vậy liền cảm thấy phi thường thỏa mãn, hổ con nhà bọn cậu sau này nhất định là dũng sĩ.
“Đặt tên là gì?” Vân nâng tay nhẹ nhàng sờ đầu hổ con. Có lẽ là cảm nhận được mùi của a ba, hổ con đang ngủ nhu thuận cọ cọ lòng bàn tay cậu. Tay Vân hơi dừng lại, cũng không bỏ xuống mà nhẹ nhàng vuốt túm lông trên đầu bé hổ.
Tư Văn lắc đầu: “Còn chưa đặt. Con vừa sinh, cũng không cần gấp, chờ em khỏe lại rồi đặt tên cũng không muộn.”
Khác với trên Trái Đất sinh con xong phải ở cữ, ở thú thế, giống cái sinh xong chỉ cần bôi thuốc mỡ, đợi vết rách khép lại thì coi như xong. Trong lúc này, ngoại trừ việc vết thương không thể thấm nước thì cũng không hạn chế gì, chỉ là thể chất mọi người khác nhau nên thời gian khôi phục của các giống cái cũng khác nhau. Thuốc mỡ cũng giống như thuốc bôi trơn trước kia, đều là tế tự thống nhất điều phối, màu xanh tự nhiên, rất dễ nhìn, mùi cũng rất nhẹ.
Vân nhẹ nhàng gật đầu, vì vết rách chỗ kia tương đối nghiêm trọng nên tạm thời cậu chưa thể đứng lên, phải nằm trên giường một thời gian. Vân vẫn rất mệt mỏi nên ngắm hổ con xong, an tâm liền ngủ tiếp.
Tư Văn đắp chăn cho hai người con trai quan trọng nhất trong sinh mệnh anh rồi ra ngoài nấu cơm. Có con, rất nhiều thứ phải kế hoạch lại. Nếu khoảng ba tháng hổ con sẽ biến hình thì phải làm một gian phòng cho bé trước lúc đó, để làm phòng ngủ cho hổ con. Còn cả đồ chơi, thú thế không bán đồ chơi nên vì để con mình có thời thơ ấu vui vẻ hơn, Tư Văn liền tính toán tự làm.
Phức tạp anh không làm được, đơn giản thì có thể mày mò. Hơn nữa bé con rất nghịch ngợm, góc cạnh của bàn ghế trong phòng trẻ con cũng phải lấy vải bọc. Tuy hổ con khỏe mạnh nhưng da trẻ con vẫn rất non nớt, nếu đập đến xanh tím thì dù con mình không thấy đau, anh cũng sẽ đau lòng. Một khi đã vậy thì liền tận lực ngăn chặn không cho tình huống này phát sinh là hơn. Ngoại trừ vật chất thì về tinh thần, phải dạy con thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Ở thú thế không có áp lực sinh tồn, mọi người cũng không có yêu cầu gì cao, dạy con cái cơ bản đều là nuôi thả. Nhưng mà hoàn cảnh ở đây như thế, mưa dầm thầm đất, phẩm tính của mọi người đều không tồi. Hơn nữa gen dã thú trong cơ thể mạnh như thế, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc xử sự. Tư Văn cũng không nghĩ mình dạy con khác người, chỉ là nuôi thả như vậy thì anh không làm được.
Giáo dục và cuộc sống ba mươi năm trên Trái Đất của anh đã quyết định anh không thể nuôi thả con mình. Trong mắt anh, trẻ con cần được dẫn đường mới có thể trưởng thành, nuôi thả trong mức độ nào dó là tất yếu, nhưng không thể quá độ. Nếu bảo anh chỉ dạy hổ con đi săn thì khẳng định là không có khả năng, thế nhưng dạy những thứ khác, dạy cái gì, dạy như thế nào thì anh phải lên kế hoạch trước.
Hổ con còn chưa biết bị a phụ mình theo dõi mấy ngày nay sống cực kỳ thoải mái, mỗi ngày ăn quả sữa thơm ngào ngạt, lăn lộn khắp kháng xong liền dưới sự trấn an của a ba hoặc a phụ mà ngủ. Nhưng những ngày bình an như vậy cũng không lâu lắm, hổ con đầy tháng, mà tiểu thú nhân đầy tháng là không thể ở trong phòng lâu, cần đi ra ngoài, thích ứng hoàn cảnh sinh sống sau này.
Thế nhưng hổ con thực rõ ràng không cảm kích, tuy mùa đông ddax qua nhưng mùa xuân còn chưa đủ ấm áp để hổ con có thể cảm nhận được, so với ấm áp trong phòng, bé phi thường không muốn đi ra ngoài. Tư Văn mỗi ngày đều phải tìm kiếm trong phòng, bắt bé hổ đang trốn ở những góc hẻo lánh ra ngoài. Lúc đầu, hổ con cực kỳ không muốn, nhưng về sau, nhiệt độ cũng tăng lên, bé dần dần thích ứng. Thêm báo con nhà tế tự, hai chú thú con mỗi ngày đều chạy loạn trong bộ lạc. Hai bé vẫn rất có ý thức an toàn, chưa bao giờ ra ngoài bộ lạc, vậy nên Tư Văn cũng thanh nhàn.
Tổ ba người giờ đang bận việc. Tiểu mạch mang từ tộc Khuyển về từ trước, tư Văn giữ lại một phần làm mầm mống, anh nghĩ giờ thử trồng xem sao. Mùa xuân thú thế chỉ ngắn ngủi trong hai tháng, thế nhưng độ ấm rất thích hợp, hơn nữa hai tháng đầu mùa hè cũng không quá nóng nên Tư Văn chọn thời điểm vừa hết mùa đông liền lập tức trồng.
Đáng tiếc ý thức này không thực hiện được, vì mùa đông rất lạnh nên đất bị đông lạnh, tuy rằng qua đông nhưng cũng chưa mềm, vậy nên chỉ có thể trì hoãn. Mà bây giờ chính là lúc đất đai tan đông, có thể trồng tiểu mạch. Vì không có nông cụ, Tư Văn chọn xương thú sắc bén mài ra hình dạng rồi cột vào thanh gỗ, cũng không khác nông cụ hiện đại lắm, công dụng cũng không tránh được không bằng. Nhưng may mà xương thú và gỗ nhiều, cũng không tồn tại vấn đề khai phá quá độ, hoàn toàn đủ cho họ dùng.
Thân thể Vân đã khôi phục, nhưng Tư Văn lo lắng nên cũng không cho cậu trồng tiểu mạch, vậy nên mấy ngày nay cậu vẫn giống như những năm trước, hái trái cây, kiếm rau dại, còn phải chăm sóc hổ con. Hổ con giờ vẫn chưa đặt tên, Vân đặt nhũ danh cho bé, gọi là Đoàn Đoàn (Tròn Tròn), vì lúc bé ngủ đặc biệt thích vo tròn mình thành một đoàn.
Nhũ danh được Vân và hổ con nhất trí tán thành này lại khiến Tư Văn không còn gì để nói. Mỗi lần gọi con như vậy, anh liền cảm giác mình đang gọi sủng vậy, mà con anh thì chưa thể biến hóa, vừa gọi Đoàn Đoàn liền có một chú hổ con lông xù lao tới, cực khiến anh buồn bực.
Hai người bọn anh cũng muốn sớm đặt tên cho Đoàn Đoàn, nhưng không biết đặt tên, cũng không biết phải chú ý gì trong việc đặt tên ở thú thế nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Hổ con không hề dị nghị gì với việc này, mỗi ngày bị gọi Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn, chạy cực kỳ hăng hái.
Vì là thực nghiệm nên cũng không trồng nhiều tiểu mạch, nhưng vì công cụ tương đối đơn sơ nên ba người bận rộn mất ba ngày mới xong. Đến lúc xong việc thì tộc Dực Hổ cũng nghênh đón một lần cử hành nghi thức bạn đời mới. Giống với lần của mấy người Tư Văn, lần này cũng làm trên quảng trường tộc Dực Hổ, ngay cả thực đơn cũng tương tự. Từ lần trước bọn họ làm lẩu, người toàn bộ lạc đều cảm thấy phương pháp vừa đơn giản vừa ngon này cực kỳ thích hợp với ăn tập thể.
Vậy nên mọi người cũng không ngoài ý muốn khi thú nhân muốn cử hành nghi thức lần này chọn làm lẩu, dù sao thời tiết bây giờ rất phù hợp ăn lẩu.
Canh trong nồi sôi ùng ục, tản ra mùi thơm mê người, mọi người vây quanh lẩu nói nói cười cười. Tư Văn nhìn hổ con đang làm nũng trong lòng Vân, bỗng nhiên hơi cảm khái. Năm trước bằng giờ anh mới cử hành nghi thức với Vân, không ngờ bây giờ đã có con, đúng là nhân sinh viên mãn!
Nghi thức chấm dứt chưa bao lâu, trong đám người đang nhấm nháp mỹ thực đột nhiên xuất hiện một con Dực Hổ, trên lưng cõng một giống cái mặc quần áo mới. Tất cả mọi người nở nụ cười, Tư Văn nhất thời liền囧, anh phi thường rõ ràng vì sao những người này mà biến thành hình thú. Nhưng anh không nhỡ rõ năm ngoài có bị cười không, lúc đó trong đầu anh y như tương hồ, phản ứng sinh lý quá mạnh mẽ. Nghĩ đến việc năm ngoái cũng bị cười như vậy, Tư Văn liền muốn ôm mặt, đúng là xấu hổ mà.
Đến khi nghi thức chấm dứt đã gần nửa đêm, Tư Văn phủ thêm da thú trong tay cho Vân, ôm hổ con đã ngủ say vào lòng, một nhà ba người đi dưới bầu trời đầy sao về nhà. Có lẽ là ông trời cũng biết hôm nay có chuyện vui nên sao hôm nay cực kỳ sáng. Tư Văn liền không khỏi nhớ đến lần đầu ngắm sao cùng Vân.
Lúc đó bọn anh hẳn là có hảo cảm với nhau nhưng song phương lại không nói rõ. Lại nói lịch sử yêu đương của hai người cũng rất bình thản, nhưng chính vì sự bình thản này mà việc hai người ở chung một chỗ liền trở thành đương nhiên.
Tư Văn khóe miệng hơi hơi cong cong, chân dừng lại, điều chỉnh tư thế hổ con trong lòng, kéo Vân lại, hôn sâu xuống.
**
Zổ: Đoàn Đoàn dễ thương v~
tôi đang đọc bộ Về việc Lăng gia tuyệt hậu như thế nào, đọc rất là hài, nói về 5 anh em Lăng gia. Anh cả là 1 trong 2 mỹ nhân nổi tiếng giang hồ, mơ ước tìm đc 1 anh zai cao to đen hôi sống bên nhau trọn đời, anh hai là mặt liệt lo chuyện giang hồ, anh ba keo kiệt bủn xỉn quản tiền, anh tư là dạng cao thủ 419, em năm là tên phá hoại cao cấp. Ngoài anh cả là thụ thì 4 em đều là công hết. Tr 1×1, hài lắm.
Hổ con tuy còn chưa nẩy nở nhưng cũng đã có vài phần sức lực. Vì bé sinh non, Tư Văn rất lo lắng sẽ có vấn đề, thú thế tuy rằng thoải mái nhưng mà cũng tiềm tàng nhiều nguy hiểm, anh rất hy vọng con mình mạnh mẽ, hơn nữa còn có việc di truyền, vì nguyên thân do không đủ lực lượng nên không thể biến thân, Tư Văn sợ việc này sẽ bị truyền lại cho hổ con, vậy nên trước khi tế tự về, Tư Văn liền hỏi việc này.
Đáp án của tế tự khiến anh cực kỳ vui vẻ, nguyên thân không đủ lực lượng để biến hình vốn là do lúc a ba nguyên thân có bầu, bạn đời của ông qua đời, không có a phụ cung cấp lực lượng nên nguyên thân không thể biến hình cơ hồ là việc tất nhiên. Nhưng hổ con thì khác, tuy sinh non nửa tháng nhưng không thiếu lực lượng kế thừa từ a phụ nên cũng không ảnh hưởng gì đến lực lượng của bé.
Tư Văn triệt để yên tâm. Từ lúc biết Vân mang thai, anh luôn lo lắng về vấn đề này, sau này Vân lớn bụng, anh liền cố ý đi hỏi lực lượng mà thai nhi cần sẽ tiếp thu như thế nào. Đáp án tế tự cho anh rất đơn giản, khi Vân mang thai, Tư Văn cần mỗi ngày ở cạnh cậu ít nhất nửa ngày, cũng cần trao đổi nhiều với bé con trong bụng Vân. Tư Văn suy đoán có lẽ trong quá trình thai phi và a phụ ở chung tồn tại từ trường nào đó, vì mỗi lần anh và bé trao đổi nhiều sẽ cảm thấy hơi mệt, có lẽ lúc đó là đang tiếp thu lực lượng.
Hơn nữa, ngoại trừ việc này, Tư Văn sâu sắc cảm giác được, từ khi mang thai, Vân càng thêm mẫn cảm về phương diện kia, chỉ hơi trêu chọc đã không chịu nổi. Hai tháng sau cùng, hai người đúng là cọ xát không thiếu, nói không chừng gì đó anh bắn vào trong Vân cũng là một trong những nơi cung cấp lực lượng cho Vân. Nhưng chỉ nghĩ đến việc này, Tư Văn nhịn không được đen mặt, quy luật nào đó của thú thế đúng là hung tàn đến vô hạn.
Vân thì không nghĩ nhiều như vậy, lời Tư Văn nói khiến chút bất an cuối cùng trong lòng cậu tan biến. Vì hổ con sinh non, Vân chỉ sợ thân thể bé không tốt, giờ nghe Tư Văn nói như vậy, lại nhìn bé con đang quận tròn ngủ say, bụng nhỏ phập phồng, cái miệng nhỏ thỉnh thoảng chép một cái, lòng cậu liền mềm thành một vũng nước, nhìn hổ con như vậy liền cảm thấy phi thường thỏa mãn, hổ con nhà bọn cậu sau này nhất định là dũng sĩ.
“Đặt tên là gì?” Vân nâng tay nhẹ nhàng sờ đầu hổ con. Có lẽ là cảm nhận được mùi của a ba, hổ con đang ngủ nhu thuận cọ cọ lòng bàn tay cậu. Tay Vân hơi dừng lại, cũng không bỏ xuống mà nhẹ nhàng vuốt túm lông trên đầu bé hổ.
Tư Văn lắc đầu: “Còn chưa đặt. Con vừa sinh, cũng không cần gấp, chờ em khỏe lại rồi đặt tên cũng không muộn.”
Khác với trên Trái Đất sinh con xong phải ở cữ, ở thú thế, giống cái sinh xong chỉ cần bôi thuốc mỡ, đợi vết rách khép lại thì coi như xong. Trong lúc này, ngoại trừ việc vết thương không thể thấm nước thì cũng không hạn chế gì, chỉ là thể chất mọi người khác nhau nên thời gian khôi phục của các giống cái cũng khác nhau. Thuốc mỡ cũng giống như thuốc bôi trơn trước kia, đều là tế tự thống nhất điều phối, màu xanh tự nhiên, rất dễ nhìn, mùi cũng rất nhẹ.
Vân nhẹ nhàng gật đầu, vì vết rách chỗ kia tương đối nghiêm trọng nên tạm thời cậu chưa thể đứng lên, phải nằm trên giường một thời gian. Vân vẫn rất mệt mỏi nên ngắm hổ con xong, an tâm liền ngủ tiếp.
Tư Văn đắp chăn cho hai người con trai quan trọng nhất trong sinh mệnh anh rồi ra ngoài nấu cơm. Có con, rất nhiều thứ phải kế hoạch lại. Nếu khoảng ba tháng hổ con sẽ biến hình thì phải làm một gian phòng cho bé trước lúc đó, để làm phòng ngủ cho hổ con. Còn cả đồ chơi, thú thế không bán đồ chơi nên vì để con mình có thời thơ ấu vui vẻ hơn, Tư Văn liền tính toán tự làm.
Phức tạp anh không làm được, đơn giản thì có thể mày mò. Hơn nữa bé con rất nghịch ngợm, góc cạnh của bàn ghế trong phòng trẻ con cũng phải lấy vải bọc. Tuy hổ con khỏe mạnh nhưng da trẻ con vẫn rất non nớt, nếu đập đến xanh tím thì dù con mình không thấy đau, anh cũng sẽ đau lòng. Một khi đã vậy thì liền tận lực ngăn chặn không cho tình huống này phát sinh là hơn. Ngoại trừ vật chất thì về tinh thần, phải dạy con thế nào cũng là một vấn đề lớn.
Ở thú thế không có áp lực sinh tồn, mọi người cũng không có yêu cầu gì cao, dạy con cái cơ bản đều là nuôi thả. Nhưng mà hoàn cảnh ở đây như thế, mưa dầm thầm đất, phẩm tính của mọi người đều không tồi. Hơn nữa gen dã thú trong cơ thể mạnh như thế, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến việc xử sự. Tư Văn cũng không nghĩ mình dạy con khác người, chỉ là nuôi thả như vậy thì anh không làm được.
Giáo dục và cuộc sống ba mươi năm trên Trái Đất của anh đã quyết định anh không thể nuôi thả con mình. Trong mắt anh, trẻ con cần được dẫn đường mới có thể trưởng thành, nuôi thả trong mức độ nào dó là tất yếu, nhưng không thể quá độ. Nếu bảo anh chỉ dạy hổ con đi săn thì khẳng định là không có khả năng, thế nhưng dạy những thứ khác, dạy cái gì, dạy như thế nào thì anh phải lên kế hoạch trước.
Hổ con còn chưa biết bị a phụ mình theo dõi mấy ngày nay sống cực kỳ thoải mái, mỗi ngày ăn quả sữa thơm ngào ngạt, lăn lộn khắp kháng xong liền dưới sự trấn an của a ba hoặc a phụ mà ngủ. Nhưng những ngày bình an như vậy cũng không lâu lắm, hổ con đầy tháng, mà tiểu thú nhân đầy tháng là không thể ở trong phòng lâu, cần đi ra ngoài, thích ứng hoàn cảnh sinh sống sau này.
Thế nhưng hổ con thực rõ ràng không cảm kích, tuy mùa đông ddax qua nhưng mùa xuân còn chưa đủ ấm áp để hổ con có thể cảm nhận được, so với ấm áp trong phòng, bé phi thường không muốn đi ra ngoài. Tư Văn mỗi ngày đều phải tìm kiếm trong phòng, bắt bé hổ đang trốn ở những góc hẻo lánh ra ngoài. Lúc đầu, hổ con cực kỳ không muốn, nhưng về sau, nhiệt độ cũng tăng lên, bé dần dần thích ứng. Thêm báo con nhà tế tự, hai chú thú con mỗi ngày đều chạy loạn trong bộ lạc. Hai bé vẫn rất có ý thức an toàn, chưa bao giờ ra ngoài bộ lạc, vậy nên Tư Văn cũng thanh nhàn.
Tổ ba người giờ đang bận việc. Tiểu mạch mang từ tộc Khuyển về từ trước, tư Văn giữ lại một phần làm mầm mống, anh nghĩ giờ thử trồng xem sao. Mùa xuân thú thế chỉ ngắn ngủi trong hai tháng, thế nhưng độ ấm rất thích hợp, hơn nữa hai tháng đầu mùa hè cũng không quá nóng nên Tư Văn chọn thời điểm vừa hết mùa đông liền lập tức trồng.
Đáng tiếc ý thức này không thực hiện được, vì mùa đông rất lạnh nên đất bị đông lạnh, tuy rằng qua đông nhưng cũng chưa mềm, vậy nên chỉ có thể trì hoãn. Mà bây giờ chính là lúc đất đai tan đông, có thể trồng tiểu mạch. Vì không có nông cụ, Tư Văn chọn xương thú sắc bén mài ra hình dạng rồi cột vào thanh gỗ, cũng không khác nông cụ hiện đại lắm, công dụng cũng không tránh được không bằng. Nhưng may mà xương thú và gỗ nhiều, cũng không tồn tại vấn đề khai phá quá độ, hoàn toàn đủ cho họ dùng.
Thân thể Vân đã khôi phục, nhưng Tư Văn lo lắng nên cũng không cho cậu trồng tiểu mạch, vậy nên mấy ngày nay cậu vẫn giống như những năm trước, hái trái cây, kiếm rau dại, còn phải chăm sóc hổ con. Hổ con giờ vẫn chưa đặt tên, Vân đặt nhũ danh cho bé, gọi là Đoàn Đoàn (Tròn Tròn), vì lúc bé ngủ đặc biệt thích vo tròn mình thành một đoàn.
Nhũ danh được Vân và hổ con nhất trí tán thành này lại khiến Tư Văn không còn gì để nói. Mỗi lần gọi con như vậy, anh liền cảm giác mình đang gọi sủng vậy, mà con anh thì chưa thể biến hóa, vừa gọi Đoàn Đoàn liền có một chú hổ con lông xù lao tới, cực khiến anh buồn bực.
Hai người bọn anh cũng muốn sớm đặt tên cho Đoàn Đoàn, nhưng không biết đặt tên, cũng không biết phải chú ý gì trong việc đặt tên ở thú thế nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Hổ con không hề dị nghị gì với việc này, mỗi ngày bị gọi Đoàn Đoàn Đoàn Đoàn, chạy cực kỳ hăng hái.
Vì là thực nghiệm nên cũng không trồng nhiều tiểu mạch, nhưng vì công cụ tương đối đơn sơ nên ba người bận rộn mất ba ngày mới xong. Đến lúc xong việc thì tộc Dực Hổ cũng nghênh đón một lần cử hành nghi thức bạn đời mới. Giống với lần của mấy người Tư Văn, lần này cũng làm trên quảng trường tộc Dực Hổ, ngay cả thực đơn cũng tương tự. Từ lần trước bọn họ làm lẩu, người toàn bộ lạc đều cảm thấy phương pháp vừa đơn giản vừa ngon này cực kỳ thích hợp với ăn tập thể.
Vậy nên mọi người cũng không ngoài ý muốn khi thú nhân muốn cử hành nghi thức lần này chọn làm lẩu, dù sao thời tiết bây giờ rất phù hợp ăn lẩu.
Canh trong nồi sôi ùng ục, tản ra mùi thơm mê người, mọi người vây quanh lẩu nói nói cười cười. Tư Văn nhìn hổ con đang làm nũng trong lòng Vân, bỗng nhiên hơi cảm khái. Năm trước bằng giờ anh mới cử hành nghi thức với Vân, không ngờ bây giờ đã có con, đúng là nhân sinh viên mãn!
Nghi thức chấm dứt chưa bao lâu, trong đám người đang nhấm nháp mỹ thực đột nhiên xuất hiện một con Dực Hổ, trên lưng cõng một giống cái mặc quần áo mới. Tất cả mọi người nở nụ cười, Tư Văn nhất thời liền囧, anh phi thường rõ ràng vì sao những người này mà biến thành hình thú. Nhưng anh không nhỡ rõ năm ngoài có bị cười không, lúc đó trong đầu anh y như tương hồ, phản ứng sinh lý quá mạnh mẽ. Nghĩ đến việc năm ngoái cũng bị cười như vậy, Tư Văn liền muốn ôm mặt, đúng là xấu hổ mà.
Đến khi nghi thức chấm dứt đã gần nửa đêm, Tư Văn phủ thêm da thú trong tay cho Vân, ôm hổ con đã ngủ say vào lòng, một nhà ba người đi dưới bầu trời đầy sao về nhà. Có lẽ là ông trời cũng biết hôm nay có chuyện vui nên sao hôm nay cực kỳ sáng. Tư Văn liền không khỏi nhớ đến lần đầu ngắm sao cùng Vân.
Lúc đó bọn anh hẳn là có hảo cảm với nhau nhưng song phương lại không nói rõ. Lại nói lịch sử yêu đương của hai người cũng rất bình thản, nhưng chính vì sự bình thản này mà việc hai người ở chung một chỗ liền trở thành đương nhiên.
Tư Văn khóe miệng hơi hơi cong cong, chân dừng lại, điều chỉnh tư thế hổ con trong lòng, kéo Vân lại, hôn sâu xuống.
**
Zổ: Đoàn Đoàn dễ thương v~
tôi đang đọc bộ Về việc Lăng gia tuyệt hậu như thế nào, đọc rất là hài, nói về 5 anh em Lăng gia. Anh cả là 1 trong 2 mỹ nhân nổi tiếng giang hồ, mơ ước tìm đc 1 anh zai cao to đen hôi sống bên nhau trọn đời, anh hai là mặt liệt lo chuyện giang hồ, anh ba keo kiệt bủn xỉn quản tiền, anh tư là dạng cao thủ 419, em năm là tên phá hoại cao cấp. Ngoài anh cả là thụ thì 4 em đều là công hết. Tr 1×1, hài lắm.
Tác giả :
Điệp Cẩm.