Thú Nhân Chi Long Trạch
Chương 100: Đứa nhỏ
Thời tiết chuyển lạnh, đứa nhỏ trong bụng Tiết Đồng đã được tám tháng nhưng bụng cô rất gọn gàng. Trong thời kì mang thai mỗi ngày cô ăn rất nhiều, buổi tối thường hay ăn đêm, nhưng không hề béo lên chút nào, không hiểu dinh dưỡng đi đâu hết.
Mấy tháng gần đây, mỗi ngày cô đều tập bài thể dục trước khi sinh nhằm phục vụ cho ngày sinh nở, thậm chí cô còn nghĩ rằng mình sẽ không đến bệnh viện mà sinh ở nhà. Đứa nhỏ đã không được như người bình thường, lại còn có cả cái đuôi nữa, sợ những người khác sẽ không giữ được bí mật này, tính mạng đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Tiết Đồng thường xuyên hỏi bác sĩ về kiến thức sinh sản, ở trong nhà cũng mua đủ những dụng cụ cần thiết, Long Trạch phản đối suy nghĩ của cô, người bình thường sinh nở rất nguy hiểm, kiên quyết không đồng ý cho cô sinh đẻ tại nhà. Tuy bề ngoài Tiết Đồng không tranh cãi với hắn nhưng trong bụng đã tự mình quyết định hết tất thảy.
Sau khi ăn cơm chiều xong, cô cùng Long Trạch đi dạo ở vườn hoa để cho nhanh tiêu cơm, bỗng cảm thấy bụng đau râm ran, nhưng không hẳn là cơn đau dữ dội, chỉ cảm thấy bụng hơi trướng, dường như có thứ gì đó đang trôi xuống. Bởi vì cảm giác đau đẻ không rõ ràng nên cô cũng không để ý nhiều, đi dạo xong cô liền quay trở về phòng.
Nhưng cô lại có cảm giác bất an, chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cơn đau lại dội tới, mỗi lúc một đau hơn, giống như có thứ gì đó muốn chui ra, cô nắm tay Long Trạch: “Trạch, em cảm thấy lạ lắm.”
“Sao vậy?” Long Trạch bế cô nằm lên giường, hắn vô cùng khẩn trương: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không được.” Tiết Đồng nắm lấy tay hắn: “Không được đi đâu cả, cũng không được đưa em tới bệnh viện.”
“Vậy anh gọi bác sĩ tới khám cho em.” Long Trạch cầm lấy điện thoại trên bàn.
Cơn đau không tới dữ dội mà thỉnh thoảng lại dội đến, cô nằm thẳng người ở trên giường, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, rồi tìm một tư thế nằm thoải mái nhằm xoa dịu cơn đau. Nước ối vỡ ra, cơn đau ở bụng truyền đến như muốn xé toạc mọi cơ quan trong cơ thể cô, lần này cô có thể cảm nhận được, đứa nhỏ đã muốn chui ra. Long Trạch thấy tình huống mỗi lúc một xấu không kịp đưa cô tới bệnh viện, bèn tìm đến mẹ Tiết giúp đỡ, còn hắn không ngừng gọi điện thoại thúc giục bác sĩ nhanh tới.
Tiết Đồng cố nén cơn đau, cầm tay Long Trạch: “Em... Em có thể... Đừng để bác sĩ tới.”
Tuy rằng rất đau nhưng đồng thời phía dưới đã đủ mở rộng để đứa nhỏ trượt ra, không có tiếng khóc thất thanh nhưng Long Trạch nói là con trai, rất khỏe mạnh. Tiết Đồng nằm ở trên giường mệt lả cả người, cô nhìn đứa nhỏ trong tay của Long Trạch, rất nhỏ giống như có thể bỏ vừa vào trong cái túi xách, cái đuôi dài nhỏ xíu cuốn cả người đứa nhỏ lại, ước chừng cuốn được hai vòng, tính ra cũng dài hơn hai mươi cm.
Trước đây, khi bị bắt tới Cung Đêm, Tiết Đồng bị tra tấn không ít nên cơ thể cô khá mềm dẻo, việc sinh nở rất thuận tiện. Tiết Đồng định ngồi dậy bế đứa nhỏ từ Long Trạch, thì bác sĩ đã tới, hắn nhìn mẹ Tiết nói: “Mẹ, nhờ mẹ cả. Con bế đứa nhỏ lánh tạm một lúc.”
Bác sĩ cùng y tá vội vã vào phòng của Tiết Đồng, nhìn thấy cô đã sinh xong, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cha mẹ cô ở bên cạnh giải thích rằng cha đứa nhỏ đã đưa nó tới bệnh viện. Bác sĩ và y tá bây giờ chỉ cần chăm sóc Tiết Đồng. Quá trình sinh nở của Tiết Đồng khá đơn giản, mất ít máu, tinh thần rất tốt, nên không nhất thiết phải tới bệnh viện.
Sau khi được bác sĩ chăm sóc sức khỏe và vệ sinh cơ thể xong, Tiết Đồng nói rằng muốn ở nhà nghỉ ngơi, nếu cần thiết sẽ gọi điện tới bệnh viện. Bác sĩ ở bên cạnh ra sức nói rằng cô cần phải tới bệnh viện, Tiết Đồng cảm thấy rất phiền, mất một khoảng thời gian mới tiễn được hai người đó ra về, nằm ở trên chiếc giường sạch sẽ, vội hỏi: “Long Trạch đâu?”
“Đừng lo, cha con đi tìm rồi.” Mẹ Tiết hiểu được cô muốn nhìn đứa nhỏ nên đã giục ông đi tìm Long Trạch.
Một lát sau Long Trạch đi vào phòng ngủ, đứa nhỏ được hắn bế gọn trên tay, đứa nhỏ đang mở mắt, ở trong ổ chăn mở to con mắt ngây thơ, một bàn tay Long Trạch cũng đủ bế nó, cái đuôi màu trắng cuốn lấy cánh tay của Long Trạch, còn bàn tay bé xíu thì nắm lấy vạt áo trước ngực Long Trạch, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiết Đồng vội vàng ngồi dậy: “Đưa em bế con.”
“Em cứ nằm xuống.” Long Trạch nói xong thì đưa đứa nhỏ cho Tiết Đồng, cái đuôi cũng từ từ buông cánh tay hắn ra. Sau hai giờ chào đời, trên người đứa nhỏ không có nhiều nếp nhăn như đứa trẻ khác, làn da mềm mại yếu ớt của trẻ sơ sinh, nó rất nhỏ, nửa người trên so với lòng bàn tay của người trưởng thành không lớn hơn là mấy, cái đuôi bé xíu, giống như sợi len.
Nếu so sánh với những đứa trẻ khác nó cũng không có nhiều bất đồng, ngũ quan rõ ràng, tay và chân đều rất linh hoạt, cơ thể không hề gầy gò mà ngược lại rất rắn chắc. Đứa nhỏ ở trên giường co người lại, cái đuôi vờn quanh cơ thể, mở hai con mắt tròn xoe nhìn Tiết Đồng, rất đáng yêu.
Tiết Đồng ôm đứa trẻ vào lòng, nhìn thấy Long Trạch không phản đối liền vươn tay, sờ vào nó, đứa nhỏ giống như không quen với sự đụng chạm này, lẩn người trốn tránh, Tiết Đồng lấy tay chạm nhẹ vào làn da non mềm, cúi đầu lẩm bẩm: “Con thật đáng yêu.”
“Anh cũng thích nó lắm.” Long Trạch mỉm cười: “Em không cần phải lo,con sẽ tự thích ứng.”
Mẹ Tiết đối với việc chăm sóc đứa nhỏ vốn có nhiều kinh nghiệm, nhìn đứa nhỏ trong hình dạng nửa người nửa thú một lúc rồi mới cầm chiếc khăn mềm mại lau người cho nó, bà quấn tã kĩ càng nhưng đứa nhỏ hình như không thích bị vây hãm bởi nhiều lớp vải, cánh tay bé xíu quơ quơ ra điều không ưng ý. Tiết Đồng biết được nó đang đói bụng, chạy nhanh tới ôm nó rồi cho nó bú sữa.
Bản năng trẻ nhỏ trỗi dậy, ra sức mút sữa, đụng tới núm vú của Tiết Đồng, nó liền dùng sức mút vào, hai tay ôm lấy người Tiết Đồng, cái đuôi cũng quấn quít lên cánh tay cô. Tiết Đồng cảm thấy đau, hình như nó vừa mút vừa cắn, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Mẹ Tiết cũng đi làm việc khác, đứa cháu ngoại này quá nhỏ, lại không giống như những đứa trẻ khác, tuy rằng cảm thấy có phần lạ lẫm nhưng rồi bà lại mặc kệ, cho dù thế nào cũng được, nó cũng là cháu ngoại của mình.
Đứa nhỏ quả nhiên rất đặc biệt, chỉ sau vài ngày đã có thể tự mình lăn lộn ở trên giường, còn biết trườn đi lung tung, nhưng cái đuôi còn mềm yếu nên chưa thể tự chống đỡ cơ thể của nó. Tiết Đồng và Long Trạch nằm nghiêng ở trên giường, đứa nhỏ được đặt ở giữa, lăn qua lăn lại, hai mắt to tròn như viên bi đảo qua đảo lại nhìn cha rồi lại nhìn mẹ. Tiết Đồng bật cười: “Không phải sau vài ngày nữa, con có thể đi lại chứ?”
Long Trạch nói: “Rất nhanh là có thể đi được.”
“Vậy cũng không cực lắm.” Tiết Đồng nhịn không được đưa tay sờ mái tóc đen nhánh của con, đứa nhỏ lập tức đưa bàn tay bé xíu nắm lấy tay của Tiết Đồng rồi cắn cắn ngón tay của cô, nó vẫn chưa mọc răng nên chỉ dùng lợi cắn cắn tay cô. Nhưng vì sợ mất vệ sinh nên cô rút tay lại. Đứa nhỏ ở trên giường bắt đầu bò tới bò lui, sau đó nhắm thẳng vào trước ngực của Tiết Đồng chui đầu vào trong áo, Tiết Đồng biết nó đã đói bụng, liền bế cho bú sữa.
Đứa nhỏ này ăn rất nhiều, lúc không còn sữa thì ra sức mút vào, dùng ánh mắt vô tội nhìn mẹ, giống như mẹ đem sữa cất đi vậy. Tiết Đồng đành phải bảo Long Trạch đi pha sữa bột, bình sữa vừa mang vào phòng, nó ngửi thấy mùi sữa vội dùng cái đuôi cuốn lấy một vòng trên bình sữa rồi cả người dán chặt vào bình sữa, cái miệng nhỏ nhắn bao trọn cả núm vú cao su, ra sức mút sữa, dáng vẻ linh hoạt cùng khuôn mặt đáng yêu của nó đã chọc cười Tiết Đồng, khiến cô cười mãi không dứt.
Mẹ Tiết vào phòng nghe được tiếng cười của cô, buông thứ gì đó trong tay, nói: “Dáng dấp người mẹ nuôi con không thấy đâu, chỉ thấy giống như con đang nuôi thú cưng vậy.”
Tiêt Đồng buông bình sữa xuống, cả người đứa nhỏ cũng theo chiếc bình sữa mà trườn tới, giống như con khỉ nhỏ đang bám trên thân cây, Tiết Đồng cười nói: “Giống như con khỉ con bỏ túi.”
“Sao có thể nói con mình như vậy được?” Mẹ Tiết trách: “Nó là con của con.”
Đứa nhỏ ăn no sữa xong rồi vươn mình tỏ vẻ lười biếng rồi dần cảm thấy buồn ngủ, nó lăn lộn trên giường một lúc, tìm tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ. Tiết Đồng đắp chăn cho nó, cô cảm thấy đứa nhỏ này cần phải chăm sóc nhiều hơn nữa, ăn thật nhiều bởi cái đuôi của nó còn rất mềm, ngay cả cơ thể cũng không thể chống được.
Vài lần thử tự mình trườn khắp nơi nhưng lại thường xuyên vấp ngã, có đôi khi đứa nhỏ ôm cái đuôi của mình trong tay lăn qua lăn lại, cha mẹ Tiết Đồng cũng quen với thói quen đặc thù của cháu mình, cả nhà vây quanh đứa nhỏ, xem nó làm trò.
Đứa nhỏ muốn tự mình đứng lên nhưng vừa đứng lên lại ngã sấp xuống, ngã thôi còn chưa đủ nó còn tự lăn mình hai vòng mới chịu, dáng vẻ linh hoạt đáng yêu lại không có tính sợ người lạ, khiến người trong nhà cười suốt không thôi. Dường như nghe thấy tiếng cười của mọi người, đứa nhỏ tò mò quay trái quay phải nhìn Tiết Đồng và Long Trạch, rồi lại nhìn ông bà ngoại, sau đó trườn người về phía trước.
Đứa nhỏ sau khi có thể tự mình trườn trên giường thuần thục, rồi nó lại ôm chăn, dùng sức ôm chăn tự quấn người mình lại, nhưng do cơ thể còn mềm sức lại yếu nên thường ngã sấp xuống. Răng sữa của nó khá có lực, hơn nữa còn chưa biết thế nào là biết kiềm chế, nên khi bú chưa no, nó thường dùng sức cắn đầu vú của Tiết Đồng. Mỗi lần bị nó cắn như vậy, Tiết Đồng thường hét lên một tiếng, Long Trạch tét nhẹ vào đít nó để nó nhả ra, rồi đặt nó sang một bên đem bình sữa tới cho nó bú.
Long Trạch không cho đứa nhỏ bú sữa Tiết Đồng nữa, nói nó ăn cơm được rồi, uống sữa bột cũng được. Lúc cầm bình sữa, đứa nhỏ vẫn mở to mắt hau háu nhìn Tiết Đồng, đôi mắt còn hơi ươn ướt, giống như viên trân châu đen ngâm dưới nước, nhìn ánh mắt cầu khẩn của nó Tiết Đồng không đành lòng, bèn cho nó bú sữa mẹ.
Mẹ Tiết mang bát cháo thịt nạc lên cho đứa nhỏ, ngửi thấy mùi thịt nó liền sung sướng, còn cười thành tiếng. Nó thích hương vị này, một miếng rồi lại một miếng, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào bát cháo, còn chưa kịp xúc thìa khác thì nó đã mở miệng to, còn kéo dài cổ nhìn vào bát cháo, hai tay bé xíu vung tứ tung, giống như muốn tự mình cầm bát. Thấy bà ngoại xúc chậm nó còn tỏ vẻ thúc giục, mẹ Tiết vừa xúc cháo vừa hỏi: “Tuy rằng có dáng vẻ khác lạ nhưng đứa nhỏ này nuôi rất dễ, Đồng Đồng trước kia mỗi lần cho con ăn cơm rất vất vả.”
Ăn hết bát cháo, đứa nhỏ no căng bụng, gối cái đầu bé xíu lên chiếc gối của mình, cả người được chiếc đuôi quấn lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi sinh, cơ thể Tiết Đồng hồi phục rất nhanh, nằm một hai ngày trong phòng cô đã cảm thấy mình so với trước kia không có gì khác biệt, hoàn toàn không có cảm giác đau đầu choáng váng, nhưng mẹ vẫn nói cô nên ở cữ. Đứa nhỏ ngày càng thông minh, nó với Long Trạch đều giống nhau, rất thích ăn thịt, mỗi ngày mẹ Tiết đều mang bát canh thịt lên cho Tiết Đồng, cô thấy bát canh vẫn còn nóng nên đặt ở trên chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường.
Đứa nhỏ bị mùi hương của thịt hấp dẫn, nó trườn qua bên cạnh bát canh thịt, dùng tay bốc miếng thịt trong bát lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng rồi ra sức thổi thổi nhưng do nóng quá nên nó đành phải nhè ra, rồi lại trườn tới như mũi tên, nhặt miếng thịt đặt lên trên bàn rồi chờ nguội nhanh chóng bỏ vào miệng.
Tiết Đồng vừa định đi cản nó, liền thấy đứa nhỏ dùng sức đẩy bát canh đổ xuống dưới, nước canh ở bên trong chảy xuống rồi miếng thịt cũng rơi ra ngoài, đứa nhỏ ở bên cạnh nhanh tay nhặt lên rồi bỏ vào miệng. Đứa nhỏ lúc này đã có thể tự mình chống người lên, tầm với cũng vừa vặn tới chiếc bàn đặt canh, Tiết Đồng bị động tác ham ăn của nó chọc cho cười, vội vàng kêu Long Trạch mang đồ ăn tới cho nó.
Thịt – là món ăn có thể thỏa mãn con cô, cơ thể phát triển rất nhanh, nó còn không thèm nhai mà nuốt chửng từng miếng thịt xuống bụng. Ăn no xong, đứa nhỏ bắt đầu tự mình chơi đùa, lăn qua lăn lại trên tấm thảm lông mềm mại, cả người cong lại như con tôm rồi ra sức ê a gọi mọi người, cái đuôi còn ngoe nguẩy liên tục. Một lúc sau, nó còn tự mình chơi với cái đuôi, vừa cầm trong tay vừa tự chơi.
Đứa nhỏ khác thì thích mút tay, còn con cô lại thích cắn đuôi, hai tay ôm cái đuôi rồi đặt vào trong miệng cắn cắn, ánh mắt cũng không quên nhìn ngó mọi người xung quanh.
Tiết Đồng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ đắc ý của đứa trẻ, khóe môi khẽ cong lên. Đứa nhỏ chơi một lúc chán rồi buông ra, muốn chạy tới chỗ mẹ, đứa nhỏ đi rất chậm, đi một lúc thì cái đuôi biến thành đôi chân, dường như còn chưa thích ứng được với việc đi lại bằng chân nên vừa bước được một bước đã ngã sấp xuống.
Cũng rất nhanh tự mình đứng lên, tự mình luyện tập đi bằng chân. Tiết Đồng nhìn thấy vậy liền mỉm cười, nhiều ngày như vậy cô chưa thấy đứa nhỏ trong hình dáng con người bình thường, luôn cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ, nhìn nó đi bằng đôi chân bé xíu của mình, có thể thở dài nhẹ nhõm rồi.
Mấy tháng gần đây, mỗi ngày cô đều tập bài thể dục trước khi sinh nhằm phục vụ cho ngày sinh nở, thậm chí cô còn nghĩ rằng mình sẽ không đến bệnh viện mà sinh ở nhà. Đứa nhỏ đã không được như người bình thường, lại còn có cả cái đuôi nữa, sợ những người khác sẽ không giữ được bí mật này, tính mạng đứa nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.
Tiết Đồng thường xuyên hỏi bác sĩ về kiến thức sinh sản, ở trong nhà cũng mua đủ những dụng cụ cần thiết, Long Trạch phản đối suy nghĩ của cô, người bình thường sinh nở rất nguy hiểm, kiên quyết không đồng ý cho cô sinh đẻ tại nhà. Tuy bề ngoài Tiết Đồng không tranh cãi với hắn nhưng trong bụng đã tự mình quyết định hết tất thảy.
Sau khi ăn cơm chiều xong, cô cùng Long Trạch đi dạo ở vườn hoa để cho nhanh tiêu cơm, bỗng cảm thấy bụng đau râm ran, nhưng không hẳn là cơn đau dữ dội, chỉ cảm thấy bụng hơi trướng, dường như có thứ gì đó đang trôi xuống. Bởi vì cảm giác đau đẻ không rõ ràng nên cô cũng không để ý nhiều, đi dạo xong cô liền quay trở về phòng.
Nhưng cô lại có cảm giác bất an, chuẩn bị lên giường đi ngủ thì cơn đau lại dội tới, mỗi lúc một đau hơn, giống như có thứ gì đó muốn chui ra, cô nắm tay Long Trạch: “Trạch, em cảm thấy lạ lắm.”
“Sao vậy?” Long Trạch bế cô nằm lên giường, hắn vô cùng khẩn trương: “Anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không được.” Tiết Đồng nắm lấy tay hắn: “Không được đi đâu cả, cũng không được đưa em tới bệnh viện.”
“Vậy anh gọi bác sĩ tới khám cho em.” Long Trạch cầm lấy điện thoại trên bàn.
Cơn đau không tới dữ dội mà thỉnh thoảng lại dội đến, cô nằm thẳng người ở trên giường, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, rồi tìm một tư thế nằm thoải mái nhằm xoa dịu cơn đau. Nước ối vỡ ra, cơn đau ở bụng truyền đến như muốn xé toạc mọi cơ quan trong cơ thể cô, lần này cô có thể cảm nhận được, đứa nhỏ đã muốn chui ra. Long Trạch thấy tình huống mỗi lúc một xấu không kịp đưa cô tới bệnh viện, bèn tìm đến mẹ Tiết giúp đỡ, còn hắn không ngừng gọi điện thoại thúc giục bác sĩ nhanh tới.
Tiết Đồng cố nén cơn đau, cầm tay Long Trạch: “Em... Em có thể... Đừng để bác sĩ tới.”
Tuy rằng rất đau nhưng đồng thời phía dưới đã đủ mở rộng để đứa nhỏ trượt ra, không có tiếng khóc thất thanh nhưng Long Trạch nói là con trai, rất khỏe mạnh. Tiết Đồng nằm ở trên giường mệt lả cả người, cô nhìn đứa nhỏ trong tay của Long Trạch, rất nhỏ giống như có thể bỏ vừa vào trong cái túi xách, cái đuôi dài nhỏ xíu cuốn cả người đứa nhỏ lại, ước chừng cuốn được hai vòng, tính ra cũng dài hơn hai mươi cm.
Trước đây, khi bị bắt tới Cung Đêm, Tiết Đồng bị tra tấn không ít nên cơ thể cô khá mềm dẻo, việc sinh nở rất thuận tiện. Tiết Đồng định ngồi dậy bế đứa nhỏ từ Long Trạch, thì bác sĩ đã tới, hắn nhìn mẹ Tiết nói: “Mẹ, nhờ mẹ cả. Con bế đứa nhỏ lánh tạm một lúc.”
Bác sĩ cùng y tá vội vã vào phòng của Tiết Đồng, nhìn thấy cô đã sinh xong, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cha mẹ cô ở bên cạnh giải thích rằng cha đứa nhỏ đã đưa nó tới bệnh viện. Bác sĩ và y tá bây giờ chỉ cần chăm sóc Tiết Đồng. Quá trình sinh nở của Tiết Đồng khá đơn giản, mất ít máu, tinh thần rất tốt, nên không nhất thiết phải tới bệnh viện.
Sau khi được bác sĩ chăm sóc sức khỏe và vệ sinh cơ thể xong, Tiết Đồng nói rằng muốn ở nhà nghỉ ngơi, nếu cần thiết sẽ gọi điện tới bệnh viện. Bác sĩ ở bên cạnh ra sức nói rằng cô cần phải tới bệnh viện, Tiết Đồng cảm thấy rất phiền, mất một khoảng thời gian mới tiễn được hai người đó ra về, nằm ở trên chiếc giường sạch sẽ, vội hỏi: “Long Trạch đâu?”
“Đừng lo, cha con đi tìm rồi.” Mẹ Tiết hiểu được cô muốn nhìn đứa nhỏ nên đã giục ông đi tìm Long Trạch.
Một lát sau Long Trạch đi vào phòng ngủ, đứa nhỏ được hắn bế gọn trên tay, đứa nhỏ đang mở mắt, ở trong ổ chăn mở to con mắt ngây thơ, một bàn tay Long Trạch cũng đủ bế nó, cái đuôi màu trắng cuốn lấy cánh tay của Long Trạch, còn bàn tay bé xíu thì nắm lấy vạt áo trước ngực Long Trạch, giống như đang tìm kiếm cảm giác an toàn.
Tiết Đồng vội vàng ngồi dậy: “Đưa em bế con.”
“Em cứ nằm xuống.” Long Trạch nói xong thì đưa đứa nhỏ cho Tiết Đồng, cái đuôi cũng từ từ buông cánh tay hắn ra. Sau hai giờ chào đời, trên người đứa nhỏ không có nhiều nếp nhăn như đứa trẻ khác, làn da mềm mại yếu ớt của trẻ sơ sinh, nó rất nhỏ, nửa người trên so với lòng bàn tay của người trưởng thành không lớn hơn là mấy, cái đuôi bé xíu, giống như sợi len.
Nếu so sánh với những đứa trẻ khác nó cũng không có nhiều bất đồng, ngũ quan rõ ràng, tay và chân đều rất linh hoạt, cơ thể không hề gầy gò mà ngược lại rất rắn chắc. Đứa nhỏ ở trên giường co người lại, cái đuôi vờn quanh cơ thể, mở hai con mắt tròn xoe nhìn Tiết Đồng, rất đáng yêu.
Tiết Đồng ôm đứa trẻ vào lòng, nhìn thấy Long Trạch không phản đối liền vươn tay, sờ vào nó, đứa nhỏ giống như không quen với sự đụng chạm này, lẩn người trốn tránh, Tiết Đồng lấy tay chạm nhẹ vào làn da non mềm, cúi đầu lẩm bẩm: “Con thật đáng yêu.”
“Anh cũng thích nó lắm.” Long Trạch mỉm cười: “Em không cần phải lo,con sẽ tự thích ứng.”
Mẹ Tiết đối với việc chăm sóc đứa nhỏ vốn có nhiều kinh nghiệm, nhìn đứa nhỏ trong hình dạng nửa người nửa thú một lúc rồi mới cầm chiếc khăn mềm mại lau người cho nó, bà quấn tã kĩ càng nhưng đứa nhỏ hình như không thích bị vây hãm bởi nhiều lớp vải, cánh tay bé xíu quơ quơ ra điều không ưng ý. Tiết Đồng biết được nó đang đói bụng, chạy nhanh tới ôm nó rồi cho nó bú sữa.
Bản năng trẻ nhỏ trỗi dậy, ra sức mút sữa, đụng tới núm vú của Tiết Đồng, nó liền dùng sức mút vào, hai tay ôm lấy người Tiết Đồng, cái đuôi cũng quấn quít lên cánh tay cô. Tiết Đồng cảm thấy đau, hình như nó vừa mút vừa cắn, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Mẹ Tiết cũng đi làm việc khác, đứa cháu ngoại này quá nhỏ, lại không giống như những đứa trẻ khác, tuy rằng cảm thấy có phần lạ lẫm nhưng rồi bà lại mặc kệ, cho dù thế nào cũng được, nó cũng là cháu ngoại của mình.
Đứa nhỏ quả nhiên rất đặc biệt, chỉ sau vài ngày đã có thể tự mình lăn lộn ở trên giường, còn biết trườn đi lung tung, nhưng cái đuôi còn mềm yếu nên chưa thể tự chống đỡ cơ thể của nó. Tiết Đồng và Long Trạch nằm nghiêng ở trên giường, đứa nhỏ được đặt ở giữa, lăn qua lăn lại, hai mắt to tròn như viên bi đảo qua đảo lại nhìn cha rồi lại nhìn mẹ. Tiết Đồng bật cười: “Không phải sau vài ngày nữa, con có thể đi lại chứ?”
Long Trạch nói: “Rất nhanh là có thể đi được.”
“Vậy cũng không cực lắm.” Tiết Đồng nhịn không được đưa tay sờ mái tóc đen nhánh của con, đứa nhỏ lập tức đưa bàn tay bé xíu nắm lấy tay của Tiết Đồng rồi cắn cắn ngón tay của cô, nó vẫn chưa mọc răng nên chỉ dùng lợi cắn cắn tay cô. Nhưng vì sợ mất vệ sinh nên cô rút tay lại. Đứa nhỏ ở trên giường bắt đầu bò tới bò lui, sau đó nhắm thẳng vào trước ngực của Tiết Đồng chui đầu vào trong áo, Tiết Đồng biết nó đã đói bụng, liền bế cho bú sữa.
Đứa nhỏ này ăn rất nhiều, lúc không còn sữa thì ra sức mút vào, dùng ánh mắt vô tội nhìn mẹ, giống như mẹ đem sữa cất đi vậy. Tiết Đồng đành phải bảo Long Trạch đi pha sữa bột, bình sữa vừa mang vào phòng, nó ngửi thấy mùi sữa vội dùng cái đuôi cuốn lấy một vòng trên bình sữa rồi cả người dán chặt vào bình sữa, cái miệng nhỏ nhắn bao trọn cả núm vú cao su, ra sức mút sữa, dáng vẻ linh hoạt cùng khuôn mặt đáng yêu của nó đã chọc cười Tiết Đồng, khiến cô cười mãi không dứt.
Mẹ Tiết vào phòng nghe được tiếng cười của cô, buông thứ gì đó trong tay, nói: “Dáng dấp người mẹ nuôi con không thấy đâu, chỉ thấy giống như con đang nuôi thú cưng vậy.”
Tiêt Đồng buông bình sữa xuống, cả người đứa nhỏ cũng theo chiếc bình sữa mà trườn tới, giống như con khỉ nhỏ đang bám trên thân cây, Tiết Đồng cười nói: “Giống như con khỉ con bỏ túi.”
“Sao có thể nói con mình như vậy được?” Mẹ Tiết trách: “Nó là con của con.”
Đứa nhỏ ăn no sữa xong rồi vươn mình tỏ vẻ lười biếng rồi dần cảm thấy buồn ngủ, nó lăn lộn trên giường một lúc, tìm tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ. Tiết Đồng đắp chăn cho nó, cô cảm thấy đứa nhỏ này cần phải chăm sóc nhiều hơn nữa, ăn thật nhiều bởi cái đuôi của nó còn rất mềm, ngay cả cơ thể cũng không thể chống được.
Vài lần thử tự mình trườn khắp nơi nhưng lại thường xuyên vấp ngã, có đôi khi đứa nhỏ ôm cái đuôi của mình trong tay lăn qua lăn lại, cha mẹ Tiết Đồng cũng quen với thói quen đặc thù của cháu mình, cả nhà vây quanh đứa nhỏ, xem nó làm trò.
Đứa nhỏ muốn tự mình đứng lên nhưng vừa đứng lên lại ngã sấp xuống, ngã thôi còn chưa đủ nó còn tự lăn mình hai vòng mới chịu, dáng vẻ linh hoạt đáng yêu lại không có tính sợ người lạ, khiến người trong nhà cười suốt không thôi. Dường như nghe thấy tiếng cười của mọi người, đứa nhỏ tò mò quay trái quay phải nhìn Tiết Đồng và Long Trạch, rồi lại nhìn ông bà ngoại, sau đó trườn người về phía trước.
Đứa nhỏ sau khi có thể tự mình trườn trên giường thuần thục, rồi nó lại ôm chăn, dùng sức ôm chăn tự quấn người mình lại, nhưng do cơ thể còn mềm sức lại yếu nên thường ngã sấp xuống. Răng sữa của nó khá có lực, hơn nữa còn chưa biết thế nào là biết kiềm chế, nên khi bú chưa no, nó thường dùng sức cắn đầu vú của Tiết Đồng. Mỗi lần bị nó cắn như vậy, Tiết Đồng thường hét lên một tiếng, Long Trạch tét nhẹ vào đít nó để nó nhả ra, rồi đặt nó sang một bên đem bình sữa tới cho nó bú.
Long Trạch không cho đứa nhỏ bú sữa Tiết Đồng nữa, nói nó ăn cơm được rồi, uống sữa bột cũng được. Lúc cầm bình sữa, đứa nhỏ vẫn mở to mắt hau háu nhìn Tiết Đồng, đôi mắt còn hơi ươn ướt, giống như viên trân châu đen ngâm dưới nước, nhìn ánh mắt cầu khẩn của nó Tiết Đồng không đành lòng, bèn cho nó bú sữa mẹ.
Mẹ Tiết mang bát cháo thịt nạc lên cho đứa nhỏ, ngửi thấy mùi thịt nó liền sung sướng, còn cười thành tiếng. Nó thích hương vị này, một miếng rồi lại một miếng, hai mắt nó nhìn chằm chằm vào bát cháo, còn chưa kịp xúc thìa khác thì nó đã mở miệng to, còn kéo dài cổ nhìn vào bát cháo, hai tay bé xíu vung tứ tung, giống như muốn tự mình cầm bát. Thấy bà ngoại xúc chậm nó còn tỏ vẻ thúc giục, mẹ Tiết vừa xúc cháo vừa hỏi: “Tuy rằng có dáng vẻ khác lạ nhưng đứa nhỏ này nuôi rất dễ, Đồng Đồng trước kia mỗi lần cho con ăn cơm rất vất vả.”
Ăn hết bát cháo, đứa nhỏ no căng bụng, gối cái đầu bé xíu lên chiếc gối của mình, cả người được chiếc đuôi quấn lại từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi sinh, cơ thể Tiết Đồng hồi phục rất nhanh, nằm một hai ngày trong phòng cô đã cảm thấy mình so với trước kia không có gì khác biệt, hoàn toàn không có cảm giác đau đầu choáng váng, nhưng mẹ vẫn nói cô nên ở cữ. Đứa nhỏ ngày càng thông minh, nó với Long Trạch đều giống nhau, rất thích ăn thịt, mỗi ngày mẹ Tiết đều mang bát canh thịt lên cho Tiết Đồng, cô thấy bát canh vẫn còn nóng nên đặt ở trên chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường.
Đứa nhỏ bị mùi hương của thịt hấp dẫn, nó trườn qua bên cạnh bát canh thịt, dùng tay bốc miếng thịt trong bát lên, nhanh chóng nhét vào trong miệng rồi ra sức thổi thổi nhưng do nóng quá nên nó đành phải nhè ra, rồi lại trườn tới như mũi tên, nhặt miếng thịt đặt lên trên bàn rồi chờ nguội nhanh chóng bỏ vào miệng.
Tiết Đồng vừa định đi cản nó, liền thấy đứa nhỏ dùng sức đẩy bát canh đổ xuống dưới, nước canh ở bên trong chảy xuống rồi miếng thịt cũng rơi ra ngoài, đứa nhỏ ở bên cạnh nhanh tay nhặt lên rồi bỏ vào miệng. Đứa nhỏ lúc này đã có thể tự mình chống người lên, tầm với cũng vừa vặn tới chiếc bàn đặt canh, Tiết Đồng bị động tác ham ăn của nó chọc cho cười, vội vàng kêu Long Trạch mang đồ ăn tới cho nó.
Thịt – là món ăn có thể thỏa mãn con cô, cơ thể phát triển rất nhanh, nó còn không thèm nhai mà nuốt chửng từng miếng thịt xuống bụng. Ăn no xong, đứa nhỏ bắt đầu tự mình chơi đùa, lăn qua lăn lại trên tấm thảm lông mềm mại, cả người cong lại như con tôm rồi ra sức ê a gọi mọi người, cái đuôi còn ngoe nguẩy liên tục. Một lúc sau, nó còn tự mình chơi với cái đuôi, vừa cầm trong tay vừa tự chơi.
Đứa nhỏ khác thì thích mút tay, còn con cô lại thích cắn đuôi, hai tay ôm cái đuôi rồi đặt vào trong miệng cắn cắn, ánh mắt cũng không quên nhìn ngó mọi người xung quanh.
Tiết Đồng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ đắc ý của đứa trẻ, khóe môi khẽ cong lên. Đứa nhỏ chơi một lúc chán rồi buông ra, muốn chạy tới chỗ mẹ, đứa nhỏ đi rất chậm, đi một lúc thì cái đuôi biến thành đôi chân, dường như còn chưa thích ứng được với việc đi lại bằng chân nên vừa bước được một bước đã ngã sấp xuống.
Cũng rất nhanh tự mình đứng lên, tự mình luyện tập đi bằng chân. Tiết Đồng nhìn thấy vậy liền mỉm cười, nhiều ngày như vậy cô chưa thấy đứa nhỏ trong hình dáng con người bình thường, luôn cảm thấy lo lắng. Nhưng bây giờ, nhìn nó đi bằng đôi chân bé xíu của mình, có thể thở dài nhẹ nhõm rồi.
Tác giả :
Đông Tẫn Hoan