Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên
Chương 24: Cầu hôn…
Tắm rửa dùng một cái thùng gỗ rất lớn, cùng loại với thứ Thản Đồ lấy cho cậu tắm, bên trong là nước nóng hôi hổi, cúi đầu nhìn vào thì phát hiện nước lại có màu xanh nhạt, đại khái có tác dụng rửa sạch dược liệu dính trên người đi.
Tạp Mạch Nhĩ khí lực không đủ nên vẫn là Thản Đồ ôm cậu đặt vào, bởi vì quá lo lắng nên mặc dù hiện giờ Tô Sách không mặc chút quần áo nào, Thản Đồ cũng không phát sinh bất cứ chuyện mất thể diện nào như ‘chảy nước miếng’, ‘chảy máu mũi’ này nọ.
Khí lực Tô Sách dần dần khôi phục, cậu cầm lấy bàn chải Tạp Mạch Nhĩ đưa, chậm rãi gạt bỏ tầng dược thảo dính trên người. Sau khi chà sạch lớp ngoài thì bắt đầu dùng tay tự kì cọ—— cậu không dám khiêu khiến độ cứng của thứ kia, để tránh không chỉ có rớt dược mà đi luôn cả một tầng da.
Rất nhanh làm xong hết thảy, Thản Đồ trong lúc đó đã vội vã chạy về nhà cầm tới một bộ quần áo mới—— bộ cũ sớm đã thấm ướt mồ hôi, hiển nhiên không thích hợp cho bệnh nhân mới khỏi sử dụng.
Thản Đồ vừa ôm Tô Sách ra thì bị Tạp Mạch Nhĩ đuổi về, hiện tại cũng không phải ‘thời kì đặc biệt’, giống đực nên cách xa giống cái một chút!
Tạp Mạch Nhĩ mỉm cười nói với Tô Sách: “Đã tốt rồi, ta cho ngươi thêm một chút dược thảo, nếu còn khó chịu thì có thể trực tiếp dùng tới.” Hắn ra bên ngoài còn liếc mắt nhìn lại, nói thêm: “Vừa rồi tuy ngươi không biết nhưng Thản Đồ đã quan sát hết toàn bộ quá trình, y hiểu rõ nên làm thế nào.”
Tô Sách nếu đã quyết định tiếp nhận Thản Đồ thì cũng không còn sự xấu hổ như những lúc bị trêu chọc trước kia, chỉ gật đầu: “Cám ơn. Nếu có gì ngoài ý muốn, ta sẽ bảo Thản Đồ làm.”
Ngữ khí này không giống trước kia.
Tạp Mạch Nhĩ là giống cái rất thông minh, tuy hắn thấy Thản Đồ vẫn còn tư thái người theo đuổi, bất quá hiện giờ nghe Tô Sách nói vậy, đại khái cũng hiểu được một chút. Vì thế hắn lại mỉm cười: “Thản Đồ rất tốt.”
Tô Sách đối với Tạp Mạch Nhĩ rất có hảo cảm, cũng cười nhẹ: “Ta biết.”
Sau khi ra ngoài, Thản Đồ sợ Tô Sách vẫn còn chưa khỏe hẳn, muốn ôm cậu về nhà nhưng thấy Tô Sách cương quyết lắc đầu thì từ bỏ, bất quá Tô Sách chủ động nhờ y đỡ cậu, vì thế lập tức làm giống đực đơn bào này cao hứng.
Lúc này trời đã tối đen, trừ bỏ ánh trăng thì không còn thứ gì chiều sáng, Thản Đồ cẩn thận đỡ Tô sách đi, một tay kia còn để hờ phía sau lưng, sợ cậu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Không khí có chút im lặng, Tô Sách mở miệng hỏi: “Đúng rồi Thản Đồ, vu y… là gì?”
Lúc nói tới ‘vu y’, thái độ Thản Đồ có chút nghiêm túc: “Vu y là người đáng tôn kính nhất trong bộ lạc.”
Trên phiến đại lục này, trong bất cứ bộ lạc nào, bởi vì chiến đấu với các loài dã thú trong tự nhiên là chuyện rất nguy hiểm, nhưng vì sinh tồn lại không có cách nào làm khác, từ đó về sau liền sinh ra một người chuyên môn trị liệu cho thú nhân, chính là ‘vu y’.”
Vu y không phải chức vụ có thể dễ dàng đảm nhiệm, bởi vì giống đực thiên tính khá vụng về, tuy có thể phân biệt thảo dược cùng điều chế các loại dược đơn giản, nhưng nếu tinh tế hơn sẽ không thể làm nổi, vì thế tất cả vu y cơ hồ đều là giống cái.
Nhưng nếu muốn trở thành một vu y chân chính thì phải học tập rất nhiều.
Bọn họ phải nắm rõ tập tính của từng loại thảo dược, biết mùi, vị, tác dụng, còn phải phối hợp chúng nó lại với nhau. Đồng thời, bọn họ còn phải hiểu biết đặc tính của các loại động vật trên đại lục, con nào có độc, độc có mãnh liệt hay không, hơn nữa còn phải dựa vào đó để điều phối thuốc giải độc. Mặt khác, bọn họ còn phải đỡ đẻ cho giống cái, nghênh đón tân sinh chào đời. Bọn họ phải thông hiểu tất cả thực vật có thể ăn trên đại lục, hiểu biết nó lợi cùng hại thế nào đối với thú nhân, còn nhận trách nhiệm phát hiện các loại thức ăn mới. Bọn họ còn phải hiểu biết thiên văn cùng các hiện tượng khác…
Có thể nói thế này, nếu thành công trở thành vu y, kia nếu ở địa cầu mỗi vu y không thể nghi ngờ là một nhà thực vật học, động vật học cùng trung y học… Thẩm chí thiên văn học cũng tinh thông. Hơn nữa, nếu đây là một thử thách lớn trong quá trình học tập thì vẫn còn một điều làm nhóm giống cái rất khó chấp nhận—— vu y không thể sinh đứa nhỏ.
Một vu y trong quá trình học tập, bởi vì thường xuyên nếm thử các loại thảo dược nên đánh mất năng lực sinh dục, tóc cũng vì thế mà biến thành màu trắng, mà bởi vì bọn họ phải chăm lo cho sức khỏe của cả bộ lạc nên rất bận rộn, vì thế bọn họ không thể cùng giống đực tạo thành gia đình—— bởi vì bọn họ không thể nào toàn tâm toàn ý giữ gìn gia đình này.
Nói cách khác, vu y thuộc về cả bộ lạc, mà bản thân bọn họ cũng cô độc cả đời.
Trong một bộ lạc, lượng vu y sẽ không vượt quá ba người, Tạp Mạch Nhĩ chính là một trong số đó, hơn nữa, cũng là người tốt nhất.
…Thì ra là thế.
Mặc kệ nói thế nào, đối với một người dốc lòng cho bộ lạc như vậy, Tô Sách cũng thực khâm phục. Nhớ tới giống cái cả người tràn đầy nhu hòa khi nãy, trong lòng thầm thở dài.
Nhưng vẫn rất cô độc a.
Hai người chầm chậm đi về nhà, mới đi không xa liền thấy một đội ngũ hơn mười người ở đối diện đi tới.
Thản Đồ vội đỡ Tô Sách nhích ra ven đường, để cậu tựa vào một thân cây, chính mình thì bắt chéo hai tay, nắm tay siết lại để lên hai bên hõm vai, cúi đầu thật thấp.
Tô Sách biết này đại khái là một lễ nghi, vì thế cũng làm động tác tương tự, lúc khom người cậu thấy những người đi ngang qua cũng đáp lại như vậy.
Không bao lâu, những người này đều đi qua, Thản Đồ đứng dậy, một lần nữa ôm Tô Sách vào lòng.
Tô Sách mặc y ôm mình, quay đầu lại nghi hoặc nhìn đám người kia một cái—— vài người trong bọn họ nâng một tấm gỗ thật lớn, bên trên là một cái túi phồng lên.
Thản Đồ vừa dẫn cậu về, vừa giải thích: “Bọn họ đi tới cấm địa.”
Tô Sách ngẩng đầu: “Cấm địa?”
Thản Đồ gật đầu: “Chính là nơi thú nhân chúng ta khi chết sẽ trở về.”
Cấm địa nằm phía sau bộ lạc, là nơi duy nhất mai táng thú nhân.
Sau khi thú nhân chết đi, di thể bọn họ sẽ được thân nhân dùng ván gỗ nâng lên, trên người phủ kín quy vong thảo xinh đẹp, đưa vào cấm địa, để bọn họ trở về vòng tay của đại địa.
Lễ nghi Thản Đồ làm lúc nãy là biểu hiện thương tiếc vì người đã chết, mà thân nhân thú nhân đáp lại biểu hiện cảm tạ cùng tưởng nhớ.
Đây là một loại cảm xúc rất nặng nề.
Nghe Thản Đồ nói vậy, lần đầu tiên Tô Sách cảm giác được không khí nặng nề, cậu hỏi thú nhân: “Thản Đồ, ngươi có thương tâm không?”
Thản Đồ lắc đầu cười: “Không. Cái chết chính là một sự bắt đầu. Ta chỉ cần lúc còn sống ở cùng với người quan trọng nhất, như vậy lúc chết đi cũng không còn gì tiếc nuối. Mỗi giống đực đều nghĩ như vậy.”
Tô Sách trầm mặc một chút, lúc nâng mắt nhìn tới thi đã thấy phòng ốc của Thản Đồ ở ngay phía trước.
Tô Sách vịn thang gỗ leo lên, Thản Đồ ở bên cạnh khẩn trương quan sát cậu leo lên lầu hai, da thú đã được đổi cái mới, Tô Sách đưa tay sờ thử, phát hiện so với trước kia mềm mại hơn rất nhiều.
Có lẽ ngủ trên nó cũng không còn khó chịu như trước. Tô Sách nghĩ.
Thản Đồ không bao lâu sau cũng nhảy lên, trong tay là canh nóng đã hầm cả một đêm, chuẩn bị cho Tô Sách làm ấm dạ dày.
Tô Sách nhìn y: “Ngươi cũng uống một chút đi.” Chăm sóc cậu mấy ngày nay, Thản Đồ so với cậu hẳn càng mệt mỏi hơn.
Thản Đồ tràn đầy tinh thần đưa chén gỗ qua: “Vẫn là A Sách uống đi, chốc nữa ta ăn hai khối thịt là tốt rồi!”
Tô Sách cũng không nói thêm gì, đưa tay nhận chén canh.
Mới vừa cầm liền cảm thấy có điểm không thích hợp.
Vì thế cậu hỏi: “…Thản Đồ, chén này là ngươi mới làm sao?” Tuy thoạt nhìn kích cỡ giống nhau nhưng lại nhẹ hơn rất nhiều.
Thản Đồ vội nói: “Không phải a, vẫn là cái kia.” Nghĩ nghĩ, sau đó sáp qua: “A Sách, ngươi muốn cái mới sao? Ta hiện tại lập tức đi làm cho ngươi một cái.”
Thản Đồ rất khẩn trương…
Tô Sách lắc đầu: “…Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Này tốt lắm.”
Chẳng lẽ ảo giác sao?
Thản Đồ có thói quen không truy hỏi, y chỉ chống cằm nhìn Tô Sách ăn canh, vẻ mặt tươi cười thật thỏa mãn.
Tô Sách uống xong, ánh mắt liền chống lại ánh mắt Thản Đồ.
Trong đó chỉ có mỗi hình ảnh của cậu.
Tô Sách chậm rãi buông chén, ngăn cản Thản Đồ đang định mang chén đi rửa.
Thản Đồ nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Thản Đồ.”
“A Sách có việc gì sao?”
Tô Sáp cụp mi mắt: “Thản Đồ, ngươi còn nhớ rõ ta từng nói gì với ngươi không?”
Thản Đồ gật đầu: “A Sách nói qua rất nhiều.”
“Ta nói về phương diện cuộc sống sau này…”
“Nga! Nhớ rõ! Mỗi ngày đều phải rửa chén tắm tửa, cơm do A Sách làm, ta thỉnh thoảng giúp đỡ là được.”
Nhớ rất tốt…
Tô Sách nhìn Thản Đồ, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Mấy ngày nay ngươi đã làm tốt lắm, về sau có thể tiếp tục kiên trì không?”
Thản Đồ bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng nghiêm túc: “Đương nhiên! Ta sẽ không làm A Sách thất vọng.”
Tô Sách không nói.
Thản Đồ nhìn cậu, có chút khẩn trương, bởi vì A Sách của y giống như có điểm muốn nói lại thôi.
Bất quá ngay sau đó, Tô Sách đã nói chuyện.
“Ngày mai đi lĩnh mảnh đất kia đi.”
“Ân!”
“Về sau… ngươi săn thú, ta trồng trọt cùng nấu cơm.”
“Hảo!”
“Lúc ta cần hái thứ gì thì chúng ta cùng nhau lên núi.”
“Đương nhiên a!”
“Cho nên…” Tô Sách ngẩng đầu.
Thản Đồ nhìn cậu: “Cho nên?”
Ánh mắt Tô Sách trở nên nhu hòa: “Cho nên, chúng ta kết hôn đi.”
Tạp Mạch Nhĩ khí lực không đủ nên vẫn là Thản Đồ ôm cậu đặt vào, bởi vì quá lo lắng nên mặc dù hiện giờ Tô Sách không mặc chút quần áo nào, Thản Đồ cũng không phát sinh bất cứ chuyện mất thể diện nào như ‘chảy nước miếng’, ‘chảy máu mũi’ này nọ.
Khí lực Tô Sách dần dần khôi phục, cậu cầm lấy bàn chải Tạp Mạch Nhĩ đưa, chậm rãi gạt bỏ tầng dược thảo dính trên người. Sau khi chà sạch lớp ngoài thì bắt đầu dùng tay tự kì cọ—— cậu không dám khiêu khiến độ cứng của thứ kia, để tránh không chỉ có rớt dược mà đi luôn cả một tầng da.
Rất nhanh làm xong hết thảy, Thản Đồ trong lúc đó đã vội vã chạy về nhà cầm tới một bộ quần áo mới—— bộ cũ sớm đã thấm ướt mồ hôi, hiển nhiên không thích hợp cho bệnh nhân mới khỏi sử dụng.
Thản Đồ vừa ôm Tô Sách ra thì bị Tạp Mạch Nhĩ đuổi về, hiện tại cũng không phải ‘thời kì đặc biệt’, giống đực nên cách xa giống cái một chút!
Tạp Mạch Nhĩ mỉm cười nói với Tô Sách: “Đã tốt rồi, ta cho ngươi thêm một chút dược thảo, nếu còn khó chịu thì có thể trực tiếp dùng tới.” Hắn ra bên ngoài còn liếc mắt nhìn lại, nói thêm: “Vừa rồi tuy ngươi không biết nhưng Thản Đồ đã quan sát hết toàn bộ quá trình, y hiểu rõ nên làm thế nào.”
Tô Sách nếu đã quyết định tiếp nhận Thản Đồ thì cũng không còn sự xấu hổ như những lúc bị trêu chọc trước kia, chỉ gật đầu: “Cám ơn. Nếu có gì ngoài ý muốn, ta sẽ bảo Thản Đồ làm.”
Ngữ khí này không giống trước kia.
Tạp Mạch Nhĩ là giống cái rất thông minh, tuy hắn thấy Thản Đồ vẫn còn tư thái người theo đuổi, bất quá hiện giờ nghe Tô Sách nói vậy, đại khái cũng hiểu được một chút. Vì thế hắn lại mỉm cười: “Thản Đồ rất tốt.”
Tô Sách đối với Tạp Mạch Nhĩ rất có hảo cảm, cũng cười nhẹ: “Ta biết.”
Sau khi ra ngoài, Thản Đồ sợ Tô Sách vẫn còn chưa khỏe hẳn, muốn ôm cậu về nhà nhưng thấy Tô Sách cương quyết lắc đầu thì từ bỏ, bất quá Tô Sách chủ động nhờ y đỡ cậu, vì thế lập tức làm giống đực đơn bào này cao hứng.
Lúc này trời đã tối đen, trừ bỏ ánh trăng thì không còn thứ gì chiều sáng, Thản Đồ cẩn thận đỡ Tô sách đi, một tay kia còn để hờ phía sau lưng, sợ cậu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Không khí có chút im lặng, Tô Sách mở miệng hỏi: “Đúng rồi Thản Đồ, vu y… là gì?”
Lúc nói tới ‘vu y’, thái độ Thản Đồ có chút nghiêm túc: “Vu y là người đáng tôn kính nhất trong bộ lạc.”
Trên phiến đại lục này, trong bất cứ bộ lạc nào, bởi vì chiến đấu với các loài dã thú trong tự nhiên là chuyện rất nguy hiểm, nhưng vì sinh tồn lại không có cách nào làm khác, từ đó về sau liền sinh ra một người chuyên môn trị liệu cho thú nhân, chính là ‘vu y’.”
Vu y không phải chức vụ có thể dễ dàng đảm nhiệm, bởi vì giống đực thiên tính khá vụng về, tuy có thể phân biệt thảo dược cùng điều chế các loại dược đơn giản, nhưng nếu tinh tế hơn sẽ không thể làm nổi, vì thế tất cả vu y cơ hồ đều là giống cái.
Nhưng nếu muốn trở thành một vu y chân chính thì phải học tập rất nhiều.
Bọn họ phải nắm rõ tập tính của từng loại thảo dược, biết mùi, vị, tác dụng, còn phải phối hợp chúng nó lại với nhau. Đồng thời, bọn họ còn phải hiểu biết đặc tính của các loại động vật trên đại lục, con nào có độc, độc có mãnh liệt hay không, hơn nữa còn phải dựa vào đó để điều phối thuốc giải độc. Mặt khác, bọn họ còn phải đỡ đẻ cho giống cái, nghênh đón tân sinh chào đời. Bọn họ phải thông hiểu tất cả thực vật có thể ăn trên đại lục, hiểu biết nó lợi cùng hại thế nào đối với thú nhân, còn nhận trách nhiệm phát hiện các loại thức ăn mới. Bọn họ còn phải hiểu biết thiên văn cùng các hiện tượng khác…
Có thể nói thế này, nếu thành công trở thành vu y, kia nếu ở địa cầu mỗi vu y không thể nghi ngờ là một nhà thực vật học, động vật học cùng trung y học… Thẩm chí thiên văn học cũng tinh thông. Hơn nữa, nếu đây là một thử thách lớn trong quá trình học tập thì vẫn còn một điều làm nhóm giống cái rất khó chấp nhận—— vu y không thể sinh đứa nhỏ.
Một vu y trong quá trình học tập, bởi vì thường xuyên nếm thử các loại thảo dược nên đánh mất năng lực sinh dục, tóc cũng vì thế mà biến thành màu trắng, mà bởi vì bọn họ phải chăm lo cho sức khỏe của cả bộ lạc nên rất bận rộn, vì thế bọn họ không thể cùng giống đực tạo thành gia đình—— bởi vì bọn họ không thể nào toàn tâm toàn ý giữ gìn gia đình này.
Nói cách khác, vu y thuộc về cả bộ lạc, mà bản thân bọn họ cũng cô độc cả đời.
Trong một bộ lạc, lượng vu y sẽ không vượt quá ba người, Tạp Mạch Nhĩ chính là một trong số đó, hơn nữa, cũng là người tốt nhất.
…Thì ra là thế.
Mặc kệ nói thế nào, đối với một người dốc lòng cho bộ lạc như vậy, Tô Sách cũng thực khâm phục. Nhớ tới giống cái cả người tràn đầy nhu hòa khi nãy, trong lòng thầm thở dài.
Nhưng vẫn rất cô độc a.
Hai người chầm chậm đi về nhà, mới đi không xa liền thấy một đội ngũ hơn mười người ở đối diện đi tới.
Thản Đồ vội đỡ Tô Sách nhích ra ven đường, để cậu tựa vào một thân cây, chính mình thì bắt chéo hai tay, nắm tay siết lại để lên hai bên hõm vai, cúi đầu thật thấp.
Tô Sách biết này đại khái là một lễ nghi, vì thế cũng làm động tác tương tự, lúc khom người cậu thấy những người đi ngang qua cũng đáp lại như vậy.
Không bao lâu, những người này đều đi qua, Thản Đồ đứng dậy, một lần nữa ôm Tô Sách vào lòng.
Tô Sách mặc y ôm mình, quay đầu lại nghi hoặc nhìn đám người kia một cái—— vài người trong bọn họ nâng một tấm gỗ thật lớn, bên trên là một cái túi phồng lên.
Thản Đồ vừa dẫn cậu về, vừa giải thích: “Bọn họ đi tới cấm địa.”
Tô Sách ngẩng đầu: “Cấm địa?”
Thản Đồ gật đầu: “Chính là nơi thú nhân chúng ta khi chết sẽ trở về.”
Cấm địa nằm phía sau bộ lạc, là nơi duy nhất mai táng thú nhân.
Sau khi thú nhân chết đi, di thể bọn họ sẽ được thân nhân dùng ván gỗ nâng lên, trên người phủ kín quy vong thảo xinh đẹp, đưa vào cấm địa, để bọn họ trở về vòng tay của đại địa.
Lễ nghi Thản Đồ làm lúc nãy là biểu hiện thương tiếc vì người đã chết, mà thân nhân thú nhân đáp lại biểu hiện cảm tạ cùng tưởng nhớ.
Đây là một loại cảm xúc rất nặng nề.
Nghe Thản Đồ nói vậy, lần đầu tiên Tô Sách cảm giác được không khí nặng nề, cậu hỏi thú nhân: “Thản Đồ, ngươi có thương tâm không?”
Thản Đồ lắc đầu cười: “Không. Cái chết chính là một sự bắt đầu. Ta chỉ cần lúc còn sống ở cùng với người quan trọng nhất, như vậy lúc chết đi cũng không còn gì tiếc nuối. Mỗi giống đực đều nghĩ như vậy.”
Tô Sách trầm mặc một chút, lúc nâng mắt nhìn tới thi đã thấy phòng ốc của Thản Đồ ở ngay phía trước.
Tô Sách vịn thang gỗ leo lên, Thản Đồ ở bên cạnh khẩn trương quan sát cậu leo lên lầu hai, da thú đã được đổi cái mới, Tô Sách đưa tay sờ thử, phát hiện so với trước kia mềm mại hơn rất nhiều.
Có lẽ ngủ trên nó cũng không còn khó chịu như trước. Tô Sách nghĩ.
Thản Đồ không bao lâu sau cũng nhảy lên, trong tay là canh nóng đã hầm cả một đêm, chuẩn bị cho Tô Sách làm ấm dạ dày.
Tô Sách nhìn y: “Ngươi cũng uống một chút đi.” Chăm sóc cậu mấy ngày nay, Thản Đồ so với cậu hẳn càng mệt mỏi hơn.
Thản Đồ tràn đầy tinh thần đưa chén gỗ qua: “Vẫn là A Sách uống đi, chốc nữa ta ăn hai khối thịt là tốt rồi!”
Tô Sách cũng không nói thêm gì, đưa tay nhận chén canh.
Mới vừa cầm liền cảm thấy có điểm không thích hợp.
Vì thế cậu hỏi: “…Thản Đồ, chén này là ngươi mới làm sao?” Tuy thoạt nhìn kích cỡ giống nhau nhưng lại nhẹ hơn rất nhiều.
Thản Đồ vội nói: “Không phải a, vẫn là cái kia.” Nghĩ nghĩ, sau đó sáp qua: “A Sách, ngươi muốn cái mới sao? Ta hiện tại lập tức đi làm cho ngươi một cái.”
Thản Đồ rất khẩn trương…
Tô Sách lắc đầu: “…Không, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Này tốt lắm.”
Chẳng lẽ ảo giác sao?
Thản Đồ có thói quen không truy hỏi, y chỉ chống cằm nhìn Tô Sách ăn canh, vẻ mặt tươi cười thật thỏa mãn.
Tô Sách uống xong, ánh mắt liền chống lại ánh mắt Thản Đồ.
Trong đó chỉ có mỗi hình ảnh của cậu.
Tô Sách chậm rãi buông chén, ngăn cản Thản Đồ đang định mang chén đi rửa.
Thản Đồ nghi hoặc, nghiêng đầu nhìn cậu.
“Thản Đồ.”
“A Sách có việc gì sao?”
Tô Sáp cụp mi mắt: “Thản Đồ, ngươi còn nhớ rõ ta từng nói gì với ngươi không?”
Thản Đồ gật đầu: “A Sách nói qua rất nhiều.”
“Ta nói về phương diện cuộc sống sau này…”
“Nga! Nhớ rõ! Mỗi ngày đều phải rửa chén tắm tửa, cơm do A Sách làm, ta thỉnh thoảng giúp đỡ là được.”
Nhớ rất tốt…
Tô Sách nhìn Thản Đồ, sắc mặt có chút nghiêm túc: “Mấy ngày nay ngươi đã làm tốt lắm, về sau có thể tiếp tục kiên trì không?”
Thản Đồ bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng nghiêm túc: “Đương nhiên! Ta sẽ không làm A Sách thất vọng.”
Tô Sách không nói.
Thản Đồ nhìn cậu, có chút khẩn trương, bởi vì A Sách của y giống như có điểm muốn nói lại thôi.
Bất quá ngay sau đó, Tô Sách đã nói chuyện.
“Ngày mai đi lĩnh mảnh đất kia đi.”
“Ân!”
“Về sau… ngươi săn thú, ta trồng trọt cùng nấu cơm.”
“Hảo!”
“Lúc ta cần hái thứ gì thì chúng ta cùng nhau lên núi.”
“Đương nhiên a!”
“Cho nên…” Tô Sách ngẩng đầu.
Thản Đồ nhìn cậu: “Cho nên?”
Ánh mắt Tô Sách trở nên nhu hòa: “Cho nên, chúng ta kết hôn đi.”
Tác giả :
Y Lạc Thành Hỏa