Thú Nhân Chi Đái Thượng Không Gian Xuyên Dị Giới
Chương 3: Nhặt được một con “tiểu miêu”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mộng
Tuy là sáng sớm, nhưng mặt trời lại tản ra cái nóng mãnh liệt, như thiêu đốt đại địa, cũng may có những đại thụ che khuất bầu trời, ánh sáng len lõi theo những khe hở giữa tán lá chiếu xạ trên mặt đất hình thành từng màu loang lỗ làm cho cái nắng ôn nhu rất nhiều, bóng cây in xuống mặt đất, khiến cho người ta thầm nghĩ đến một câu danh ngôn thiên cổ——– dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát a!
Cho nên Lâm Thông Bảo thật cao hứng ở phía dưới bóng cây hóng mát. Nằm ở trên thân cây, Lâm Thông Bảo híp mắt nghĩ đến phát hiện của mình mấy ngày nay.
Sau khi mình xuyên qua đây cũng đã là tháng tám, mà thời tiết dường như so với thế giới trước đây của mình còn muốn nóng hơn rất nhiều, cho dù thật cao hứng mặt trời nơi này chỉ có một*, nhưng phơi nắng hơn hai giờ cơ hồ cũng có cảm giác đầu váng mắt hoa, cho nên Lâm Thông Bảo thực thích đứng ở nơi râm mát trốn mặt trời.
(*) ở thế giới thú nhân này, ban ngày chỉ có một mặt trời, nhưng ban đêm thì có đến 3 mặt trăng, chương đầu Mộng cũng đã nhắc qua ^^
Lâm Thông Bảo lại còn phát hiện, trong không gian của mình không chỉ mang theo tiểu nhà hàng, mà ngay cả đất vườn bán mẫu ở sân sau cư nhiên cũng đi theo, điều này khiến cho Lâm Thông Bảo cao hứng như điên, dù sao chỉ có phòng bếp mà không có lương thực, đó cũng là sống không nổi.
Phải biết rằng sân sau nhà mình, trước kia cha của Lâm Thông Bảo đã khai khẩn bán mẫu trồng một ít cây ăn quả, nuôi một ít gà vịt, còn có đào một cái ao nhỏ. Sau khi cha mẹ qua đời, Thông Bảo liền tự xử lý tiểu hậu viện nhà mình, mỗi ngày cần cù tưới nước cho rau dưa, diệt côn trùng, chăn nuôi gà, vịt, cá, thậm chí còn đeo trên lưng một con heo mẹ Đại Hoa khiếu hóa tử (ăn mày). Mấy năm trôi qua, mấy con gà vịt biến thành vài chục con gà vịt ngay cả heo mẹ ăn mày cũng mang thai sinh được một ổ tám con heo con, còn có thêm một cái heo lão công kêu Hắc Tử, từ cái ao nhỏ biến thành cái hồ lớn, bên trong không chỉ có cá tôm, còn có thêm mấy con ba ba cùng cua. Trừ bỏ cây ăn quả, Lâm Thông Bảo còn trồng một ít hoa ở trong sân, khiến cho toàn bộ sân sau thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng. Toàn bộ sân sau được hàng rào thiết bao quanh bảo hộ, đấy là lúc ấy ông nội phòng ngừa tiểu thâu tiến vào trộm đồ vật này nọ mà đặc biệt chế tác, hàng rào bảo hộ rất lớn, ở phía trên có đầu nhọn, trên hàng rào bảo hộ còn có mấy cây thực vật có gai bò lên, nếu có người dám mó mé bò vào, hừ, bảo đảm gã ta sẽ thống khổ!
Mà hiện tại, từ khi xuyên qua đến nơi này, sau, Lâm Thông Bảo phát hiện sân sau bảo bối của hắn cư nhiên lại có thêm mấy khối đất trống, hơn nữa so với mảnh đất ban đầu còn muốn lớn hơn gấp mấy lần, vì thế, Lâm Thông Bảo mỗi ngày tận sức khai khẩn tân thổ địa. Mỗi ngày vừa mở cửa chạy tới sân sau, nhìn trong mắt một mảnh sinh khí, rau dưa, cây ăn trái, hoa tươi dưới ánh mặt trời tản ra khí tức sinh mệnh, con gà con kêu “Chít chít” cùng vịt con kêu “Quạc quạc” nối thành một mảnh, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng “Phì phì” của heo mẹ hừ lạnh.
Lâm Thông Bảo miệng cười toét đến thật to, hảo nha, trời không tuyệt đường người, người khác xuyên qua không phải có võ công cao cường thì chính là mang theo thần binh lợi khí, mà hắn xuyên qua lại mang theo tiểu nhà hàng của mình, tuy rằng thực 囧, nhưng tổng so với chết đói còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa trong không gian, các loại thực vật cũng không có quá thời hạn mà hư thối biến chất, cỡ nào tốt đẹp a.
Vì thế Lâm Thông Bảo mỗi ngày trải qua khai hoang đất, uy cho gà ăn, thưởng hoa, ăn cơm, ngủ một chút, một ngày thoải mái. “Ăn ngủ, ngủ ăn”, này hoàn toàn là những ngày khắc họa cuộc sống chân thật của Lâm Thông Bảo, hiện tại cuộc sống của hắn cùng heo chẳng gì khác nhau, hắn cũng đã muốn dần ổn định bình tĩnh lại. Vừa mới bắt đầu, Lâm Thông Bảo còn muốn đi vào rừng rậm, nhìn xem có thể tìm được đường ra ngoài hay không, nhưng còn chưa rời đi thụ động được hai trăm thước, hắn liền dứt khoát mặc niệm “Về nhà!”
Mẹ ơi! Ngươi từng gặp qua sinh vật như vậy chưa?! Bộ dạng kiều diễm vô cùng so với ngươi còn cao hơn, mới nhẹ nhàng dựa vào liền mở ra một cái miệng rộng đầy răng lớn, cái miệng nước vãi chảy dài nhe ra hàm răng tiến về phía ngươi, hoa này là hoa Bá Vương sao?! Trước một khắc còn mềm nhũn, yểu điệu, bị dọa đến “Ô ô” kêu, ngay sau đó liền há miệng ra một ngụm sắc nhọn đẹp như cái răng sắt thép cự đại, đem con thú so với nó lớn hơn gấp ba lần nuốt xuống! Còn có một cái! Rõ ràng là con thỏ, bộ dạng lại so với dã trư còn lớn hơn, hơn nữa thỏ phải là ăn cỏ đúng không? Ăn cỏ đúng không? Vậy vì sao hắn lại thấy mấy con thỏ xé xác ăn một con thú giống con lộc?! Ngươi gặp qua sao? Gặp qua sao? Gặp qua sao!!
Lâm Thông Bảo té ngã từ rừng rậm trốn về tiểu nhà hàng, đem cửa lớn đóng sập lại, thở hổn hển, vỗ ngực ngã xuống giường, ngao —– thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Vì thế Lâm Thông Bảo liền quyết định ngoan ngoãn ở trong nhà, ăn ngủ, ngủ ăn, ngẫu nhiên rời đi thụ động bò lên cây ăn quả phụ cận, hái một chút hoa quả bản địa mới mẻ, cấp cho mình một món ngon. Có đôi khi còn nghe xa xa truyền đến tiếng dã thú kêu gào, lúc đó hắn liền che lấy cái lổ tai để cho mình không nghe được, niệm lên vài câu “A meo đậu hủ” tráng thêm can đảm. Nghĩ: ta tuy rằng bị vây ở chỗ này, nhưng có ăn có uống, tổng so với việc chạy vào rừng rậm bị dã thú không biết tên nuốt vào tốt hơn.
Hạ quyết tâm, Lâm Thông Bảo liền an tâm trạch ở trong nhà.
Tính từng ngày, hắn đến thế giới này đã là ngày thứ mười, mấy ngày nay quan sát, hắn phát hiện vị trí của mình tựa hồ là đang ở trung gian của một cái khe núi, hiện tai ngụ ở thụ động tả hữu ước chừng 500 thước cùng với phía sau ba mặt đều là núi cao, đối diện thụ động còn lại là rừng rậm sâu không lường được, một dòng suối nhỏ tà tà theo 100 mét tả hữu chảy qua, khê thủy trong suốt thấy đáy, chảy róc rách vào sâu trong rừng rậm. Không biết đến đích là ở nơi nào...
Giữa trưa, Lâm Thông Bảo liền từ trên ruộng rau rút ra một cây củ cải mập mạp, hái một trái dưa, mò mẫm bắt một con cá chép nhỏ, liền hoan hỉ phấn chấn ngây ngất đi nấu cơm cho mình ăn, từ trong tủ lạnh bên cạnh phòng bếp xuất ra một ít sườn lợn —— cùng một số nguyên liệu còn tươi đem đi chế biến, nếu không thừa lúc nguyên liệu còn tươi mang ra nấu, cứ để hoài ở trong đó có thể sẽ bị hư thối, tuy rằng nói là tủ lạnh có công năng tương tự như hầm chứa, nhưng ở trong tủ lạnh đông lạnh qua thì có chút bất đồng. Làm cho mình một dĩa sườn lợn hầm củ cải, thịt kho tàu cá chép, làm thêm một bát canh dây mướp trứng. Ừm, hai đồ ăn một món canh, toàn bộ vào cái bụng nhỏ của hắn, vừa không lãng phí thực vật, lại vừa hảo hảo ăn no bụng, Lâm Thông Bảo cảm giác mình thật sự là hảo hài tử thông minh.
Tại sân sau tưới nước cho ruộng rau, uy gà vịt, lại lần lượt xoa cái đầu nhỏ của nhóm heo con, vương tay hái một trái táo chín từ trên cây táo, “Phù phù” cắn lên, rồi mới hướng cây chuối tiêu vừa mới ra nụ mà chảy nước miếng trong chốc lát, cả một buổi chiều trôi qua như vậy. Đến chạng vạng thì Lâm Thông Bảo quay vào nhà chuẩn bị ăn cơm, sau đó liền nằm ở trên giường vù vù ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Thông Bảo ăn xong điểm tâm, chuẩn bị đi đến mấy “Cây dừa” phụ cận hái một vài trái dừa về uống. “Cây dừa” là Lâm Thông Bảo đặt tên cho nó, mấy cây này vừa vặn sinh trưởng ở bên trái thụ động cách chừng 10 thước, cây cao hơn mười mét, nó quả thực rất giống cây dừa, nhưng cái đầu so với cây dừa lớn hơn gấp đôi, hái một trái có thể uống được hai ngày. Hơn nữa nó không giống cây dừa là sinh trưởng một chùm, mà là giống như trái táo, trái cam phân tán sinh trưởng ở nhánh cây. Hương vị của nó lại cùng với cây dừa giống nhau, nhưng mà lại có thêm một mùi sữa thơm ngon, Thông Bảo rất là thích uống, hình như mỗi ngày phải uống một chén nước dừa.
Đi đến dưới tàng cây, Lâm Thông Bảo từ tiểu nhà hàng trong không gian mang tới một cây thang đặt ở trên thân cây dừa, cây thang mặc dù không có cao như cây dừa, nhưng nó có thể vươn tới một nhánh cây, sau lại từ đó giẫm đi lên, Lâm Thông Bảo liền giẫm nhánh cây đó, chậm rãi bò lên trên cây.
Thật cẩn thận vươn tay nâng phần dưới của trái dừa, sau đó tay phải cầm một cái dao nhỏ chuẩn bị đem nó từ trên cây “cứa” xuống. Tuy nói hương vị giống cây dừa, nhưng vỏ ngoài của nó lại cùng vỏ cây dừa nguyên lai khác xa ngàn dặm, vỏ ngoài cây dừa này thô sáp, nhưng nó cũng mềm, giống như túi da, do mềm nên cũng rất có tính dai, vô luận giật kéo như thế nào cũng không đứt được, lần đầu tiên uống nó, Lâm Thông Bảo mất thật lớn khí lực đều dứt không đứt, cuối cùng chỉ có thể dùng dao găm đem nó cứa xuống.
Sau khi cắt lấy cuống của trái dừa, Lâm Thông Bảo vui vẻ nheo mắt lại, tay phải cầm con dao cũng nâng lấy trái dừa, ta lấy, ta lấy, ta lấy? Lấy? Lấy... Lấy không được, Lâm Thông Bảo mở to hai mắt, làm sao có thể, mặt trên cuống đã bị cắt đứt, trái dừa cũng đã đứt lìa với nhánh cây a! Như thế nào lấy không đến??
Di?Phía trước trái dừa tại sao lại có chút lay động? Chà xát ánh mắt—— thực đang động! Lâm Thông Bảo cảm giác toàn thân da gà nổi lên như đang khiêu vũ—–chẳng lẽ trái dừa này thành tinh sao?! Đang trong lúc nghĩ ngợi, đột nhiên có một cái đuôi lông xù từ mặt sau trái dừa hiện ra, hách!
“Yêu quái a!!!” Lâm Thông Bảo sợ hãi kêu lên, đột nhiên buông lỏng tay, sợ tới mức từ trên thân cây tuột xuống. Sau đó, trái dừa phía trước giống như không nhận được nâng đỡ của con người mà từ giữa không trung “Cô lỗ lỗ” rơi xuống, may mắn loại trái dừa này lá cây phi thường to lớn còn có tính dai, cho nên gia trái dừa rớt xuống mấy cái lá cây đan xen nhau, cuối cùng bị lá cây bật bắn ra, “Cô lỗ lỗ” mà lăn đến dưới chân Lâm Thông Bảo.
Lúc này Lâm Thông Bảo mới nhìn rõ, kia căn bản không phải là trái dừa thành tinh, mà là do ở trên trái dừa có một tiểu động vật lông xù nằm úp sấp lên, vốn tưởng rằng là con sóc, nhưng di động vừa thấy—– trên đầu nhỏ tròn vo dựng thẳng hai cái lổ tai hình tam giác, thân hình nhỏ nhắn tròn tròn, lông dài rậm rạp màu hoàng kim, giữa cổ một lớp lông thật dày lay động, bộ lông trên lưng thì có những đường vằn tinh tế, lông trên bụng thì là một màu thuần trắng, ở sau cái mông nhỏ thì buông thỏng một cái đuôi nhỏ hẹp dài, còn lông trên bốn chân có lẽ là do vừa rồi hơi hoảng mà dựng thẳng xù lên, trông phi thường đáng yêu..
Lâm Thông Bảo nhìn thứ bên chân mình do rơi xuống mà đầu óc choáng váng, trên đầu tiểu miêu tựa hồ có mấy con chim nhỏ xoay quanh, toàn bộ trái tim hắn như nhũn thành một vũng. Lâm Thông Bảo là một mao nhung khống*, vô luận là tiểu miêu, tiểu cẩu, chuột đồng, búp bê vải, chỉ cần là lông mềm như nhung, hắn đều thích, cũng đều không có sức kháng cự! Cho nên lúc này nhìn đến con tiểu miêu này lăn thành một cục, lông mềm như nhung, tứ chi còn là vừa xù cừa mập, trong mắt của hắn cơ hồ toát ra lục quan —— trời ơi, đáng yêu quá đi, thực hận không thể lập tức ôm đến kiểm tra, xoa bóp, nặn một cái...
(*)khống: mất bình tĩnh, mất thăng bằng. Câu này hiểu nom na là Tiểu Bảo không thể miễn dịch với những động vật mao nhung (lông mềm), gặp đến là chỉ muốn ôm, nựng, vuốt ve….
Vì thế, Lâm Thông Bảo cực kỳ mau lẹ túm vật nhỏ kia lên, đem vật nhỏ ôm vào trong ngực, kề mặt dùng sức cọ lên cọ xuống, xoa nhẹ lại nhu, ngắt nhéo lại niết—– mới vừa tỉnh táo lại, vật nhỏ bị xoa nắn đến bất mãn mà phát ra tiếng “Ngao” kháng nghị...
Trong lúc đó ở xa xa, có một con cự thú sặc sỡ, dùng tốc độ lấy mắt thường không thể nhận ra chạy nhanh ở trong rừng cây, thường xuyên dừng bước lại ngửi mùi trong không khí, hoặc là nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm cái gì đó, thỉnh thoảng truyền còn ra tiếng rống giận dữ như lo lắng như bi phẫn.
Edit: Mộng
Tuy là sáng sớm, nhưng mặt trời lại tản ra cái nóng mãnh liệt, như thiêu đốt đại địa, cũng may có những đại thụ che khuất bầu trời, ánh sáng len lõi theo những khe hở giữa tán lá chiếu xạ trên mặt đất hình thành từng màu loang lỗ làm cho cái nắng ôn nhu rất nhiều, bóng cây in xuống mặt đất, khiến cho người ta thầm nghĩ đến một câu danh ngôn thiên cổ——– dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát a!
Cho nên Lâm Thông Bảo thật cao hứng ở phía dưới bóng cây hóng mát. Nằm ở trên thân cây, Lâm Thông Bảo híp mắt nghĩ đến phát hiện của mình mấy ngày nay.
Sau khi mình xuyên qua đây cũng đã là tháng tám, mà thời tiết dường như so với thế giới trước đây của mình còn muốn nóng hơn rất nhiều, cho dù thật cao hứng mặt trời nơi này chỉ có một*, nhưng phơi nắng hơn hai giờ cơ hồ cũng có cảm giác đầu váng mắt hoa, cho nên Lâm Thông Bảo thực thích đứng ở nơi râm mát trốn mặt trời.
(*) ở thế giới thú nhân này, ban ngày chỉ có một mặt trời, nhưng ban đêm thì có đến 3 mặt trăng, chương đầu Mộng cũng đã nhắc qua ^^
Lâm Thông Bảo lại còn phát hiện, trong không gian của mình không chỉ mang theo tiểu nhà hàng, mà ngay cả đất vườn bán mẫu ở sân sau cư nhiên cũng đi theo, điều này khiến cho Lâm Thông Bảo cao hứng như điên, dù sao chỉ có phòng bếp mà không có lương thực, đó cũng là sống không nổi.
Phải biết rằng sân sau nhà mình, trước kia cha của Lâm Thông Bảo đã khai khẩn bán mẫu trồng một ít cây ăn quả, nuôi một ít gà vịt, còn có đào một cái ao nhỏ. Sau khi cha mẹ qua đời, Thông Bảo liền tự xử lý tiểu hậu viện nhà mình, mỗi ngày cần cù tưới nước cho rau dưa, diệt côn trùng, chăn nuôi gà, vịt, cá, thậm chí còn đeo trên lưng một con heo mẹ Đại Hoa khiếu hóa tử (ăn mày). Mấy năm trôi qua, mấy con gà vịt biến thành vài chục con gà vịt ngay cả heo mẹ ăn mày cũng mang thai sinh được một ổ tám con heo con, còn có thêm một cái heo lão công kêu Hắc Tử, từ cái ao nhỏ biến thành cái hồ lớn, bên trong không chỉ có cá tôm, còn có thêm mấy con ba ba cùng cua. Trừ bỏ cây ăn quả, Lâm Thông Bảo còn trồng một ít hoa ở trong sân, khiến cho toàn bộ sân sau thoạt nhìn sinh cơ bừng bừng. Toàn bộ sân sau được hàng rào thiết bao quanh bảo hộ, đấy là lúc ấy ông nội phòng ngừa tiểu thâu tiến vào trộm đồ vật này nọ mà đặc biệt chế tác, hàng rào bảo hộ rất lớn, ở phía trên có đầu nhọn, trên hàng rào bảo hộ còn có mấy cây thực vật có gai bò lên, nếu có người dám mó mé bò vào, hừ, bảo đảm gã ta sẽ thống khổ!
Mà hiện tại, từ khi xuyên qua đến nơi này, sau, Lâm Thông Bảo phát hiện sân sau bảo bối của hắn cư nhiên lại có thêm mấy khối đất trống, hơn nữa so với mảnh đất ban đầu còn muốn lớn hơn gấp mấy lần, vì thế, Lâm Thông Bảo mỗi ngày tận sức khai khẩn tân thổ địa. Mỗi ngày vừa mở cửa chạy tới sân sau, nhìn trong mắt một mảnh sinh khí, rau dưa, cây ăn trái, hoa tươi dưới ánh mặt trời tản ra khí tức sinh mệnh, con gà con kêu “Chít chít” cùng vịt con kêu “Quạc quạc” nối thành một mảnh, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng “Phì phì” của heo mẹ hừ lạnh.
Lâm Thông Bảo miệng cười toét đến thật to, hảo nha, trời không tuyệt đường người, người khác xuyên qua không phải có võ công cao cường thì chính là mang theo thần binh lợi khí, mà hắn xuyên qua lại mang theo tiểu nhà hàng của mình, tuy rằng thực 囧, nhưng tổng so với chết đói còn tốt hơn nhiều. Hơn nữa trong không gian, các loại thực vật cũng không có quá thời hạn mà hư thối biến chất, cỡ nào tốt đẹp a.
Vì thế Lâm Thông Bảo mỗi ngày trải qua khai hoang đất, uy cho gà ăn, thưởng hoa, ăn cơm, ngủ một chút, một ngày thoải mái. “Ăn ngủ, ngủ ăn”, này hoàn toàn là những ngày khắc họa cuộc sống chân thật của Lâm Thông Bảo, hiện tại cuộc sống của hắn cùng heo chẳng gì khác nhau, hắn cũng đã muốn dần ổn định bình tĩnh lại. Vừa mới bắt đầu, Lâm Thông Bảo còn muốn đi vào rừng rậm, nhìn xem có thể tìm được đường ra ngoài hay không, nhưng còn chưa rời đi thụ động được hai trăm thước, hắn liền dứt khoát mặc niệm “Về nhà!”
Mẹ ơi! Ngươi từng gặp qua sinh vật như vậy chưa?! Bộ dạng kiều diễm vô cùng so với ngươi còn cao hơn, mới nhẹ nhàng dựa vào liền mở ra một cái miệng rộng đầy răng lớn, cái miệng nước vãi chảy dài nhe ra hàm răng tiến về phía ngươi, hoa này là hoa Bá Vương sao?! Trước một khắc còn mềm nhũn, yểu điệu, bị dọa đến “Ô ô” kêu, ngay sau đó liền há miệng ra một ngụm sắc nhọn đẹp như cái răng sắt thép cự đại, đem con thú so với nó lớn hơn gấp ba lần nuốt xuống! Còn có một cái! Rõ ràng là con thỏ, bộ dạng lại so với dã trư còn lớn hơn, hơn nữa thỏ phải là ăn cỏ đúng không? Ăn cỏ đúng không? Vậy vì sao hắn lại thấy mấy con thỏ xé xác ăn một con thú giống con lộc?! Ngươi gặp qua sao? Gặp qua sao? Gặp qua sao!!
Lâm Thông Bảo té ngã từ rừng rậm trốn về tiểu nhà hàng, đem cửa lớn đóng sập lại, thở hổn hển, vỗ ngực ngã xuống giường, ngao —– thật là đáng sợ, thật là đáng sợ! Vì thế Lâm Thông Bảo liền quyết định ngoan ngoãn ở trong nhà, ăn ngủ, ngủ ăn, ngẫu nhiên rời đi thụ động bò lên cây ăn quả phụ cận, hái một chút hoa quả bản địa mới mẻ, cấp cho mình một món ngon. Có đôi khi còn nghe xa xa truyền đến tiếng dã thú kêu gào, lúc đó hắn liền che lấy cái lổ tai để cho mình không nghe được, niệm lên vài câu “A meo đậu hủ” tráng thêm can đảm. Nghĩ: ta tuy rằng bị vây ở chỗ này, nhưng có ăn có uống, tổng so với việc chạy vào rừng rậm bị dã thú không biết tên nuốt vào tốt hơn.
Hạ quyết tâm, Lâm Thông Bảo liền an tâm trạch ở trong nhà.
Tính từng ngày, hắn đến thế giới này đã là ngày thứ mười, mấy ngày nay quan sát, hắn phát hiện vị trí của mình tựa hồ là đang ở trung gian của một cái khe núi, hiện tai ngụ ở thụ động tả hữu ước chừng 500 thước cùng với phía sau ba mặt đều là núi cao, đối diện thụ động còn lại là rừng rậm sâu không lường được, một dòng suối nhỏ tà tà theo 100 mét tả hữu chảy qua, khê thủy trong suốt thấy đáy, chảy róc rách vào sâu trong rừng rậm. Không biết đến đích là ở nơi nào...
Giữa trưa, Lâm Thông Bảo liền từ trên ruộng rau rút ra một cây củ cải mập mạp, hái một trái dưa, mò mẫm bắt một con cá chép nhỏ, liền hoan hỉ phấn chấn ngây ngất đi nấu cơm cho mình ăn, từ trong tủ lạnh bên cạnh phòng bếp xuất ra một ít sườn lợn —— cùng một số nguyên liệu còn tươi đem đi chế biến, nếu không thừa lúc nguyên liệu còn tươi mang ra nấu, cứ để hoài ở trong đó có thể sẽ bị hư thối, tuy rằng nói là tủ lạnh có công năng tương tự như hầm chứa, nhưng ở trong tủ lạnh đông lạnh qua thì có chút bất đồng. Làm cho mình một dĩa sườn lợn hầm củ cải, thịt kho tàu cá chép, làm thêm một bát canh dây mướp trứng. Ừm, hai đồ ăn một món canh, toàn bộ vào cái bụng nhỏ của hắn, vừa không lãng phí thực vật, lại vừa hảo hảo ăn no bụng, Lâm Thông Bảo cảm giác mình thật sự là hảo hài tử thông minh.
Tại sân sau tưới nước cho ruộng rau, uy gà vịt, lại lần lượt xoa cái đầu nhỏ của nhóm heo con, vương tay hái một trái táo chín từ trên cây táo, “Phù phù” cắn lên, rồi mới hướng cây chuối tiêu vừa mới ra nụ mà chảy nước miếng trong chốc lát, cả một buổi chiều trôi qua như vậy. Đến chạng vạng thì Lâm Thông Bảo quay vào nhà chuẩn bị ăn cơm, sau đó liền nằm ở trên giường vù vù ngủ.
Ngày hôm sau, Lâm Thông Bảo ăn xong điểm tâm, chuẩn bị đi đến mấy “Cây dừa” phụ cận hái một vài trái dừa về uống. “Cây dừa” là Lâm Thông Bảo đặt tên cho nó, mấy cây này vừa vặn sinh trưởng ở bên trái thụ động cách chừng 10 thước, cây cao hơn mười mét, nó quả thực rất giống cây dừa, nhưng cái đầu so với cây dừa lớn hơn gấp đôi, hái một trái có thể uống được hai ngày. Hơn nữa nó không giống cây dừa là sinh trưởng một chùm, mà là giống như trái táo, trái cam phân tán sinh trưởng ở nhánh cây. Hương vị của nó lại cùng với cây dừa giống nhau, nhưng mà lại có thêm một mùi sữa thơm ngon, Thông Bảo rất là thích uống, hình như mỗi ngày phải uống một chén nước dừa.
Đi đến dưới tàng cây, Lâm Thông Bảo từ tiểu nhà hàng trong không gian mang tới một cây thang đặt ở trên thân cây dừa, cây thang mặc dù không có cao như cây dừa, nhưng nó có thể vươn tới một nhánh cây, sau lại từ đó giẫm đi lên, Lâm Thông Bảo liền giẫm nhánh cây đó, chậm rãi bò lên trên cây.
Thật cẩn thận vươn tay nâng phần dưới của trái dừa, sau đó tay phải cầm một cái dao nhỏ chuẩn bị đem nó từ trên cây “cứa” xuống. Tuy nói hương vị giống cây dừa, nhưng vỏ ngoài của nó lại cùng vỏ cây dừa nguyên lai khác xa ngàn dặm, vỏ ngoài cây dừa này thô sáp, nhưng nó cũng mềm, giống như túi da, do mềm nên cũng rất có tính dai, vô luận giật kéo như thế nào cũng không đứt được, lần đầu tiên uống nó, Lâm Thông Bảo mất thật lớn khí lực đều dứt không đứt, cuối cùng chỉ có thể dùng dao găm đem nó cứa xuống.
Sau khi cắt lấy cuống của trái dừa, Lâm Thông Bảo vui vẻ nheo mắt lại, tay phải cầm con dao cũng nâng lấy trái dừa, ta lấy, ta lấy, ta lấy? Lấy? Lấy... Lấy không được, Lâm Thông Bảo mở to hai mắt, làm sao có thể, mặt trên cuống đã bị cắt đứt, trái dừa cũng đã đứt lìa với nhánh cây a! Như thế nào lấy không đến??
Di?Phía trước trái dừa tại sao lại có chút lay động? Chà xát ánh mắt—— thực đang động! Lâm Thông Bảo cảm giác toàn thân da gà nổi lên như đang khiêu vũ—–chẳng lẽ trái dừa này thành tinh sao?! Đang trong lúc nghĩ ngợi, đột nhiên có một cái đuôi lông xù từ mặt sau trái dừa hiện ra, hách!
“Yêu quái a!!!” Lâm Thông Bảo sợ hãi kêu lên, đột nhiên buông lỏng tay, sợ tới mức từ trên thân cây tuột xuống. Sau đó, trái dừa phía trước giống như không nhận được nâng đỡ của con người mà từ giữa không trung “Cô lỗ lỗ” rơi xuống, may mắn loại trái dừa này lá cây phi thường to lớn còn có tính dai, cho nên gia trái dừa rớt xuống mấy cái lá cây đan xen nhau, cuối cùng bị lá cây bật bắn ra, “Cô lỗ lỗ” mà lăn đến dưới chân Lâm Thông Bảo.
Lúc này Lâm Thông Bảo mới nhìn rõ, kia căn bản không phải là trái dừa thành tinh, mà là do ở trên trái dừa có một tiểu động vật lông xù nằm úp sấp lên, vốn tưởng rằng là con sóc, nhưng di động vừa thấy—– trên đầu nhỏ tròn vo dựng thẳng hai cái lổ tai hình tam giác, thân hình nhỏ nhắn tròn tròn, lông dài rậm rạp màu hoàng kim, giữa cổ một lớp lông thật dày lay động, bộ lông trên lưng thì có những đường vằn tinh tế, lông trên bụng thì là một màu thuần trắng, ở sau cái mông nhỏ thì buông thỏng một cái đuôi nhỏ hẹp dài, còn lông trên bốn chân có lẽ là do vừa rồi hơi hoảng mà dựng thẳng xù lên, trông phi thường đáng yêu..
Lâm Thông Bảo nhìn thứ bên chân mình do rơi xuống mà đầu óc choáng váng, trên đầu tiểu miêu tựa hồ có mấy con chim nhỏ xoay quanh, toàn bộ trái tim hắn như nhũn thành một vũng. Lâm Thông Bảo là một mao nhung khống*, vô luận là tiểu miêu, tiểu cẩu, chuột đồng, búp bê vải, chỉ cần là lông mềm như nhung, hắn đều thích, cũng đều không có sức kháng cự! Cho nên lúc này nhìn đến con tiểu miêu này lăn thành một cục, lông mềm như nhung, tứ chi còn là vừa xù cừa mập, trong mắt của hắn cơ hồ toát ra lục quan —— trời ơi, đáng yêu quá đi, thực hận không thể lập tức ôm đến kiểm tra, xoa bóp, nặn một cái...
(*)khống: mất bình tĩnh, mất thăng bằng. Câu này hiểu nom na là Tiểu Bảo không thể miễn dịch với những động vật mao nhung (lông mềm), gặp đến là chỉ muốn ôm, nựng, vuốt ve….
Vì thế, Lâm Thông Bảo cực kỳ mau lẹ túm vật nhỏ kia lên, đem vật nhỏ ôm vào trong ngực, kề mặt dùng sức cọ lên cọ xuống, xoa nhẹ lại nhu, ngắt nhéo lại niết—– mới vừa tỉnh táo lại, vật nhỏ bị xoa nắn đến bất mãn mà phát ra tiếng “Ngao” kháng nghị...
Trong lúc đó ở xa xa, có một con cự thú sặc sỡ, dùng tốc độ lấy mắt thường không thể nhận ra chạy nhanh ở trong rừng cây, thường xuyên dừng bước lại ngửi mùi trong không khí, hoặc là nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm cái gì đó, thỉnh thoảng truyền còn ra tiếng rống giận dữ như lo lắng như bi phẫn.
Tác giả :
Vũ Trà Mạt Mạt