Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 68: Phương pháp giải độc (hạ)
Địch Nãi khom người cố sức làm việc, theo động tác phun ra nuốt vào mà cơ thể không ngừng đong đưa trước sau.
Bởi vì phải dùng hai chân kìm chặt tay Phất Lôi nên đóa hoa chính giữa cũng theo động tác của cậu mà hé ra hợp lại.
Phất Lôi thân mình không thể động, nhìn cái mông bóng loáng trước mặt, còn có đóa hoa bí ẩn tràn ngập hấp dẫn kia, ừng ực nuốt nước miếng. Cho dù Địch Nãi dốc hết bản lĩnh chăm sóc trường thương nhưng y vẫn cảm thấy khô nóng không thôi. Y không ngừng dùng sức muốn giãy ra khỏi kìm kẹp của Địch Nãi.
Địch Nãi mới đầu cũng ép Phất Lôi thật chặt, nhưng dần dần cũng lực bất tòng tâm. Bởi vì cậu phát hiện vật cứng bừng bừng phấn chấn của Phất Lôi chẳng những không có dấu hiệu phát tiết, ngược lại lại càng lúc càng nóng, càng cứng rắn hơn.
Cậu vừa phải áp chế Phất Lôi, vừa tìm biện pháp giúp y nhanh chóng phát tiết, rất nhanh liền rối rắm không thể để ý tới quá nhiều.
Phất Lôi cứ một mực giãy dụa, cố sức muốn tiếp cận cái mông căng tròn mê người kia, hai mắt tựa hồ sắp phun ra lửa. Rốt cuộc y rút ra được nửa cánh tay, dùng sức ngẩng đầu lên, một ngụm cắn lên phần mông săn chắc của Địch Nãi. Một ngụm này cắn thực mạnh, nửa ngày cũng không chịu nhả ra.
Địch Nãi ‘a’ một tiếng kêu to, bật dậy vòng tay ra sau đẩy đầu Phất Lôi. Quay lại nhìn nhìn, một vòng dấu răng rõ mồn một. Địch Nãi nhịn không được mắng to: “Ngươi là họ chó à! Làm chi cắn mông ta?”
Khoảnh khắc kinh ngạc, Địch Nãi vô thức thả lỏng giam cầm, nửa người trên của Phất Lôi hoàn toàn tự do.
Vừa nãy Địch Nãi bị cắn tới phát hoảng, suýt chút nữa đã cắn rụng mệnh căn của Phất Lôi, thế nhưng y hoàn toàn không để ý tới. Cũng không để ý tới lời nói của cậu, vươn tay ôm Địch Nãi vào lòng, vùi đầu rúc vào hõm vai cậu gặm cắn. Đương nhiên, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, dùng sức xoa bóp cái mông rắn chắc trắng nõn của Địch Nãi. Toàn thân y nóng rực như bị thiêu đốt, bàn tay to đặt trên người Địch Nãi tựa hồ cũng mang theo đóm lửa.
Thân mình Địch Nãi hạ thấp xuống, rất nhanh liền đụng phải đại gia hỏa của y. Thứ kia nóng rực đỉnh đỉnh vào bắp đùi Địch Nãi, cùng thứ tương tự của cậu, song trụ chỉa thẳng, thực làm cậu có chút buồn cười.
Địch Nãi đưa tay cầm lấy cả hai, bắt đầu vuốt ve. Phân thân nóng bỏng ma xát cùng một chỗ mang tới cảm giác thực bất đồng. Đó là va chạm giữa sức mạnh cùng bền bỉ thuộc về nam tính. Nhìn hai anh bạn nhỏ, Địch Nãi tự nhiên cảm thấy toàn thân khô nóng, động tình lợi hại.
Phất Lôi thở dồn dập ở sau lưng Địch Nãi hết cắn lại liếm, thực muốn trở mình đè cậu xuống đất, hoặc bế bổng Địch Nãi lên.
Địch Nãi không vui, quay đầu lại trừng mắt: “Này, Phất Lôi, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, ta giúp ngươi bắn còn không được à?”
Phất Lôi hoàn toàn không nghe cậu nói chuyện, vừa gặm cắn vừa thì thào: “Để ta làm một lần đi, Địch Nãi. Ta muốn cùng ngươi kết hợp, chân chính kết hợp cùng một chỗ.”
Nếu là bình thường, Phất Lôi sẽ không nói ra những lời bản thân chôn sâu trong đáy lòng. Đáng tiếc hiện giờ lý trí ngày càng u ám, thân thể hừng hực như có lửa, chỉ muốn thực hiện nguyện vọng trong lòng.
Nhìn bộ dáng ngây ngô của Phất Lôi, cũng cảm thấy nhụt chí. Thực không ngờ tác dụng thúc tình của thứ kia lại mạnh tới vậy. Phất Lôi thấy Địch Nãi không còn giãy dụa, bàn tay to liền sờ soạng xuống khe mông.
Địch Nãi giật giật cơ thể, cánh tay của Phất Lôi hệt như sắt thép quấn chặt lấy cậu. Cậu nghĩ, hôm nay đại khái không thể trốn thoát đi. Kỳ thực đối với chuyện này, nguyên nhân làm cậu vẫn luôn cự tuyệt là do một hình ảnh từ một bộ phim từng xem qua. Trong một lần ngẫu nhiên lướt web, Địch Nãi thế nhưng tìm thấy một đoạn phim bị bạo cúc của một người đàn ông, từ đó về sau cậu liền cảm thấy sự tình này thực ghê tởm, thực bạo lực.
Nhu cầu của Phất Lôi Địch Nãi cũng cảm nhận rõ rệt, chỉ là mỗi lần nghĩ tới đoạn phim kia lại không khỏi do dự. Hiện giờ nhìn y thống khổ như vậy, cậu nghĩ, quên đi, làm thì làm, cùng lắm về sau làm lại là được rồi. Huống chi, ông đây ngay cả đổ máu còn không sợ, còn sợ chuyện này sao?
Địch Nãi nghĩ, nếu thực sự thống khổ như vậy thì phi thú nhân trong bộ lạc sẽ không ham thích hoạt động pít tông này. Nhưng tới đây lâu như vậy, cậu chưa từng nghe ai oán giận. Cho nên, rất có thể cậu đã lo lắng quá nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, tâm tình liền thả lỏng, không kháng cự mà thuận thế ngã xuống bờ cát. Phất Lôi cảm giác được Địch Nãi thay đổi, trong lòng mừng rỡ, nôn nóng muốn lập tức đề súng xông trận. Đáng tiếc không có kinh nghiệm, chọt chọt vài cái vẫn không tìm được cửa vào.
Địch Nãi cảm giác một trận đau đớn từ xương cụt truyền tới, vội vàng luồn tay xuống túm lấy phân thân Phất Lôi, cắn răng hô đau: “Fuck, chậm một chút, đau chết ông. Ngươi không biết làm nới lỏng trước cho ta à!”
Đời trước Địch Nãi cũng xem qua không ít AV, biết khi làm với nữ còn phải giúp mở rộng. Cái người này tính toán không chút tiền diễn đã cắm vào à? Nhớ tới trước kia Phất Lôi thường dùng ngón tay dò đường. Hiện giờ tình thế cấp bách, Địch Nãi cũng bất chấp xấu hổ, lên tiếng chỉ điểm.
Phất Lôi bị túm lấy điểm yếu hại không thể động đậy, tuy nóng vội nhưng vẫn nghe thấy lời Địch Nãi nói. Y vội vàng nhúng tay vào trong nước biển, làm ướt ngón tay rồi mới sờ soạng dò xét tiến vào.
Buông phân thân Phất Lôi ra, Địch Nãi cảm nhận được ngón tay y bắt đầu xâm lấn, cố nhẫn nại cau mày. Nói thật, cảm giác này thực kỳ quái, mới đầu rất đau, còn có chút trướng. Ngón tay Phất Lôi không ngừng ra ra vào vào, từ một ngón tăng dần lên ba ngón.
Địch Nãi cảm giác đau đớn chậm rãi biến mất, một loại cảm giác khác chậm rãi dâng lên. Đặc biệt là lúc ngón tay y chạm phải điểm nào đó, cậu liền nhịn không được ngâm khẽ một tiếng. Đồng thời phân thân đã mềm rũ phía trước thế nhưng ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Địch Nãi cảm thấy thực kỳ quái, nơi đó không phải trời sinh tiếp nhận xâm lấn, thế nhưng vì sao hiện giờ cậu lại cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng trúng độc?
Nghĩ tới đây, Địch Nãi không muốn tiếp tục chịu đựng loại tra tấn nửa vời này nữa, liền đẩy đẩy Phất Lôi: “Được rồi, muốn làm thì làm đi!”
Phất Lôi đã sớm nhịn không được, vừa nghe vậy thì bật người nhấc một chân Địch Nãi lên, thẳng lưng vọt vào. Tuy trong lòng đã làm tốt chuẩn bị nhưng khoảnh khắc y tiến vào Địch Nãi vẫn đau tới hét to. Quả nhiên, đại gia hỏa kia không thể so với ngón tay, hiện giờ nửa người dưới của cậu có cảm giác như bị chẻ đôi.
Thống khổ thật lớn tập kích làm Địch Nãi nói không ra lời, trán ứa mồ hôi lạnh. Cậu nghĩ, nơi đó đại khái đã đổ máu rồi. Mẹ nó, làm sự tình này lại còn chảy máu như nữ nhân, Địch Nãi quả thực có chút căm giận.
Phất Lôi thì bị tiếng kêu to kia làm hoảng sợ, nhưng mệnh căn chỉ mới vào một nửa, nửa còn lại vẫn còn nhú ở bên ngoài. Y ngừng một chút, bất quá toàn thân lại bắt đầu xao động, lại ưỡn thẳng thắt lưng, rốt cuộc toàn bộ tiến vào nơi ấm áp ướt át kia.
Dũng đạo nóng rực chặt chẽ vây quanh, kích thích làm y vui sướng như điên, lúc Địch Nãi dùng tay hay miệng giúp y giải quyết hoàn toàn không thể so sánh.
Địch Nãu đau tới toàn thân phát run, nửa ngày cũng không giảm bớt. Bàn tay đang cầm lấy cánh tay Phất Lôi cứng ngắc, ngẩng đầu cắn một ngụm lên bả vai y. Phất Lôi vẫn còn đắm chìm trong niềm hưng phấn tột độ vì thành công công phá thành lũy, ngược lại chút đau đớn truyền tới kia chính là tín hiệu thúc giục y tiến công, bắt đầu mãnh liệt ra vào.
Mới đầu, nơi đó thực sự quá chặt, ngay cả Phất Lôi cũng cảm thấy đau đớn không thôi. Nhưng đau đớn pha lẫn khoái hoạt lại càng làm y trầm mê. Dục vọng đã bành trướng cực điểm, y chỉ có thể nghe theo bản năng mà trừu sáp.
Địch Nãi cảm giác Phất Lôi đang dùng một con dao cùn cắt đi từng miếng thịt trên người mình, thực sự là giày vò không thôi. Cậu nhịn không được run rẩy mở miệng: “Phất Lôi, đau chết mất…. chậm… chậm một chút!”
Phất Lôi lúc này đã mất khống chế, hoàn toàn không nghe thấy lời Địch Nãi. Y cúi đầu cuồng loạn hôn trên mặt trên người cậu, bên dưới thì không ngừng đỉnh tới. Địch Nãi thở hổn hển cảm thấy may mắn, may mà khi nãy nhanh tay lót quần áo dưới thân, bằng không chắn chắn đã bị cát cọ trầy da.
Đáng tiếc, Địch Nãi chỉ có thể phân tâm được một chốc, thoáng cái lại tiếp tục bị thế tiến công của Phất Lôi đoạt đi toàn bộ tâm trí. Mới đầu, cậu còn cố nén không lên tiếng, nhưng sau đó vì Phất Lôi đỉnh quá hăng say mà không thể nhịn được phun ra tiếng thở dốc. Sau đó, Địch Nãi cảm giác tựa hồ không phải đều là đau đớn. Cơ thể giống như tự động tiết ra chất lỏng giúp Phất Lôi ra vào càng thông thuận hơn.
Lúc Phất Lôi đỉnh trúng điểm nào đó, Địch Nãi phát hiện trong thống khổ lại có chút bủn rủn, lại cậu nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Tiếng ‘ưm’ mang theo chút run rẩy này chui vào tai Phất Lôi, làm y thực sự phát cuồng. Túm chặt hai chân Địch Nãi, bắt đầu luật động một cách điên cuồng.
Địch Nãi bị đỉnh tới mức không ngừng lùi về sau, mỗi lần tiến vào sâu tới mức dường như chạm vào nội tạng bên trong. Cậu nhịn không được quát: “Phất Lôi, ngươi… chậm một chút.”
Phất Lôi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục làm bừa. Sau vài lần trừu sáp mạnh mẽ, y nặng nề run rẩy vài cái, cúi người ôm lấy Địch Nãi, đồng thời một luồng nhiệt nóng mãnh liệt phun trào.
Địch Nãi cảm nhận được chất lỏng nóng rực trong cơ thể, thở phào một hơi, định đẩy Phất Lôi ra. Nào ngờ, vật cứng vừa phát tiết xong vẫn còn cứng như cũ đỉnh ở phía trong. Địch Nãi cả kinh, thầm nghĩ, chẳng lẽ như vầy mà vẫn không được?
Lúc này, Phất Lôi thở gấp, ôm Địch Nãi ngồi vào lòng mình, bắt đầu đợt công thành đoạt đất tiếp theo.
Lần này, y dường như có thêm chút kiên nhẫn, chầm chậm trừu lộng, từ chậm tới nhanh, còn chiếu cố phân phân Địch Nãi. Cứ vậy, Địch Nãi liền cảm nhận được khoái hoạt bất đồng. Cuối cùng, thế nhưng dưới sự đỉnh động của Phất Lôi mà tiết ra. Lúc Phất Lôi rút ra, cậu thậm chí còn cảm thấy có chút trống rỗng.
Địch Nãi thực kinh ngạc. Cậu nghĩ, chẳng lẽ nơi đó của mình cũng bị cải tạo, thế nhưng cảm nhận được khoái cảm.
Kỳ thực Địch Nãi đoán không sai, sau khi uống nước thánh nơi đó đã được cải tạo, chẳng những mềm mại co dãn, lại có thể tự động tiết ra dịch ruột non. Tuy lần này có chút bị thương nhưng cũng chỉ là trầy da mà thôi. Tất cả là nhờ nước thánh cải tạo.
Địch Nãi cũng không biết, chỉ ẩn ẩn cảm thấy cơ thể của mình có chút không giống.
Phiền não về cơ thể biến hóa, Địch Nãi lại vô thức bị Phất Lôi lôi kéo chìm nổi trong biển dục vọng. Phất Lôi giống như vĩnh viễn không thỏa mãn mà không ngừng rong ruổi trên người Địch Nãi, cũng không biết vì chất lỏng kia hay tình cảm mãnh liệt rốt cục tìm ra chỗ phát tiết.
Lúc Phất Lôi tiết ra lần thứ ba, Địch Nãi không thể nhịn được nữa, dùng toàn lực một cước đá văng y. Giọng cậu có chút khàn khàn, run run nói: “Đủ rồi… Phất Lôi. Ngươi muốn làm chết ông à?”
Bị Phất Lôi lăn qua lộn lại xoa xoa bóp bóp nửa ngày, toàn thân giống như bị rút cạn sinh lực. Lúc bọn họ bắt đầu làm mặt trời còn ở đỉnh đầu, mà hiện giờ thì đã sắp xuống núi. Địch Nãi vừa đau lại đói, nhìn Phất Lôi thực sự không vừa mắt.
Phất Lôi bị đá lăn quay, vẫn còn muốn nhào tới. Kỳ thực sau khi phát tiết lần hai thì đã tỉnh táo lại, chẳng qua, ôm Địch Nãi, y dường như vĩnh viễn không cảm thấy đủ. Nhìn sắc mặt Địch Nãi lúc này, y biết cậu thực sự tức giận, vì thế liếm liếm môi, lặng lẽ lui quân.
Nhích tới gần Địch Nãi, đưa tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng chải chuốt những lọn tóc hỗn loạn.
Địch Nãi hung hăng trừng mắt liếc Phất Lôi một cái, bất quá cũng không cự tuyệt y thân cận. Nghĩ lại, người này cư nhiên làm tới ngoan như vậy, hôm nào ông nhất định phải trả lại.
Phất Lôi cảm nhận được sự bất mãn của Địch Nãi, ngốc nghếch mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười này, Địch Nãi chỉ đành trở mặt xem thường.
…
Bởi vì phải dùng hai chân kìm chặt tay Phất Lôi nên đóa hoa chính giữa cũng theo động tác của cậu mà hé ra hợp lại.
Phất Lôi thân mình không thể động, nhìn cái mông bóng loáng trước mặt, còn có đóa hoa bí ẩn tràn ngập hấp dẫn kia, ừng ực nuốt nước miếng. Cho dù Địch Nãi dốc hết bản lĩnh chăm sóc trường thương nhưng y vẫn cảm thấy khô nóng không thôi. Y không ngừng dùng sức muốn giãy ra khỏi kìm kẹp của Địch Nãi.
Địch Nãi mới đầu cũng ép Phất Lôi thật chặt, nhưng dần dần cũng lực bất tòng tâm. Bởi vì cậu phát hiện vật cứng bừng bừng phấn chấn của Phất Lôi chẳng những không có dấu hiệu phát tiết, ngược lại lại càng lúc càng nóng, càng cứng rắn hơn.
Cậu vừa phải áp chế Phất Lôi, vừa tìm biện pháp giúp y nhanh chóng phát tiết, rất nhanh liền rối rắm không thể để ý tới quá nhiều.
Phất Lôi cứ một mực giãy dụa, cố sức muốn tiếp cận cái mông căng tròn mê người kia, hai mắt tựa hồ sắp phun ra lửa. Rốt cuộc y rút ra được nửa cánh tay, dùng sức ngẩng đầu lên, một ngụm cắn lên phần mông săn chắc của Địch Nãi. Một ngụm này cắn thực mạnh, nửa ngày cũng không chịu nhả ra.
Địch Nãi ‘a’ một tiếng kêu to, bật dậy vòng tay ra sau đẩy đầu Phất Lôi. Quay lại nhìn nhìn, một vòng dấu răng rõ mồn một. Địch Nãi nhịn không được mắng to: “Ngươi là họ chó à! Làm chi cắn mông ta?”
Khoảnh khắc kinh ngạc, Địch Nãi vô thức thả lỏng giam cầm, nửa người trên của Phất Lôi hoàn toàn tự do.
Vừa nãy Địch Nãi bị cắn tới phát hoảng, suýt chút nữa đã cắn rụng mệnh căn của Phất Lôi, thế nhưng y hoàn toàn không để ý tới. Cũng không để ý tới lời nói của cậu, vươn tay ôm Địch Nãi vào lòng, vùi đầu rúc vào hõm vai cậu gặm cắn. Đương nhiên, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, dùng sức xoa bóp cái mông rắn chắc trắng nõn của Địch Nãi. Toàn thân y nóng rực như bị thiêu đốt, bàn tay to đặt trên người Địch Nãi tựa hồ cũng mang theo đóm lửa.
Thân mình Địch Nãi hạ thấp xuống, rất nhanh liền đụng phải đại gia hỏa của y. Thứ kia nóng rực đỉnh đỉnh vào bắp đùi Địch Nãi, cùng thứ tương tự của cậu, song trụ chỉa thẳng, thực làm cậu có chút buồn cười.
Địch Nãi đưa tay cầm lấy cả hai, bắt đầu vuốt ve. Phân thân nóng bỏng ma xát cùng một chỗ mang tới cảm giác thực bất đồng. Đó là va chạm giữa sức mạnh cùng bền bỉ thuộc về nam tính. Nhìn hai anh bạn nhỏ, Địch Nãi tự nhiên cảm thấy toàn thân khô nóng, động tình lợi hại.
Phất Lôi thở dồn dập ở sau lưng Địch Nãi hết cắn lại liếm, thực muốn trở mình đè cậu xuống đất, hoặc bế bổng Địch Nãi lên.
Địch Nãi không vui, quay đầu lại trừng mắt: “Này, Phất Lôi, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, ta giúp ngươi bắn còn không được à?”
Phất Lôi hoàn toàn không nghe cậu nói chuyện, vừa gặm cắn vừa thì thào: “Để ta làm một lần đi, Địch Nãi. Ta muốn cùng ngươi kết hợp, chân chính kết hợp cùng một chỗ.”
Nếu là bình thường, Phất Lôi sẽ không nói ra những lời bản thân chôn sâu trong đáy lòng. Đáng tiếc hiện giờ lý trí ngày càng u ám, thân thể hừng hực như có lửa, chỉ muốn thực hiện nguyện vọng trong lòng.
Nhìn bộ dáng ngây ngô của Phất Lôi, cũng cảm thấy nhụt chí. Thực không ngờ tác dụng thúc tình của thứ kia lại mạnh tới vậy. Phất Lôi thấy Địch Nãi không còn giãy dụa, bàn tay to liền sờ soạng xuống khe mông.
Địch Nãi giật giật cơ thể, cánh tay của Phất Lôi hệt như sắt thép quấn chặt lấy cậu. Cậu nghĩ, hôm nay đại khái không thể trốn thoát đi. Kỳ thực đối với chuyện này, nguyên nhân làm cậu vẫn luôn cự tuyệt là do một hình ảnh từ một bộ phim từng xem qua. Trong một lần ngẫu nhiên lướt web, Địch Nãi thế nhưng tìm thấy một đoạn phim bị bạo cúc của một người đàn ông, từ đó về sau cậu liền cảm thấy sự tình này thực ghê tởm, thực bạo lực.
Nhu cầu của Phất Lôi Địch Nãi cũng cảm nhận rõ rệt, chỉ là mỗi lần nghĩ tới đoạn phim kia lại không khỏi do dự. Hiện giờ nhìn y thống khổ như vậy, cậu nghĩ, quên đi, làm thì làm, cùng lắm về sau làm lại là được rồi. Huống chi, ông đây ngay cả đổ máu còn không sợ, còn sợ chuyện này sao?
Địch Nãi nghĩ, nếu thực sự thống khổ như vậy thì phi thú nhân trong bộ lạc sẽ không ham thích hoạt động pít tông này. Nhưng tới đây lâu như vậy, cậu chưa từng nghe ai oán giận. Cho nên, rất có thể cậu đã lo lắng quá nhiều rồi.
Nghĩ đến đây, tâm tình liền thả lỏng, không kháng cự mà thuận thế ngã xuống bờ cát. Phất Lôi cảm giác được Địch Nãi thay đổi, trong lòng mừng rỡ, nôn nóng muốn lập tức đề súng xông trận. Đáng tiếc không có kinh nghiệm, chọt chọt vài cái vẫn không tìm được cửa vào.
Địch Nãi cảm giác một trận đau đớn từ xương cụt truyền tới, vội vàng luồn tay xuống túm lấy phân thân Phất Lôi, cắn răng hô đau: “Fuck, chậm một chút, đau chết ông. Ngươi không biết làm nới lỏng trước cho ta à!”
Đời trước Địch Nãi cũng xem qua không ít AV, biết khi làm với nữ còn phải giúp mở rộng. Cái người này tính toán không chút tiền diễn đã cắm vào à? Nhớ tới trước kia Phất Lôi thường dùng ngón tay dò đường. Hiện giờ tình thế cấp bách, Địch Nãi cũng bất chấp xấu hổ, lên tiếng chỉ điểm.
Phất Lôi bị túm lấy điểm yếu hại không thể động đậy, tuy nóng vội nhưng vẫn nghe thấy lời Địch Nãi nói. Y vội vàng nhúng tay vào trong nước biển, làm ướt ngón tay rồi mới sờ soạng dò xét tiến vào.
Buông phân thân Phất Lôi ra, Địch Nãi cảm nhận được ngón tay y bắt đầu xâm lấn, cố nhẫn nại cau mày. Nói thật, cảm giác này thực kỳ quái, mới đầu rất đau, còn có chút trướng. Ngón tay Phất Lôi không ngừng ra ra vào vào, từ một ngón tăng dần lên ba ngón.
Địch Nãi cảm giác đau đớn chậm rãi biến mất, một loại cảm giác khác chậm rãi dâng lên. Đặc biệt là lúc ngón tay y chạm phải điểm nào đó, cậu liền nhịn không được ngâm khẽ một tiếng. Đồng thời phân thân đã mềm rũ phía trước thế nhưng ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.
Địch Nãi cảm thấy thực kỳ quái, nơi đó không phải trời sinh tiếp nhận xâm lấn, thế nhưng vì sao hiện giờ cậu lại cảm thấy cả người bắt đầu khô nóng như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng trúng độc?
Nghĩ tới đây, Địch Nãi không muốn tiếp tục chịu đựng loại tra tấn nửa vời này nữa, liền đẩy đẩy Phất Lôi: “Được rồi, muốn làm thì làm đi!”
Phất Lôi đã sớm nhịn không được, vừa nghe vậy thì bật người nhấc một chân Địch Nãi lên, thẳng lưng vọt vào. Tuy trong lòng đã làm tốt chuẩn bị nhưng khoảnh khắc y tiến vào Địch Nãi vẫn đau tới hét to. Quả nhiên, đại gia hỏa kia không thể so với ngón tay, hiện giờ nửa người dưới của cậu có cảm giác như bị chẻ đôi.
Thống khổ thật lớn tập kích làm Địch Nãi nói không ra lời, trán ứa mồ hôi lạnh. Cậu nghĩ, nơi đó đại khái đã đổ máu rồi. Mẹ nó, làm sự tình này lại còn chảy máu như nữ nhân, Địch Nãi quả thực có chút căm giận.
Phất Lôi thì bị tiếng kêu to kia làm hoảng sợ, nhưng mệnh căn chỉ mới vào một nửa, nửa còn lại vẫn còn nhú ở bên ngoài. Y ngừng một chút, bất quá toàn thân lại bắt đầu xao động, lại ưỡn thẳng thắt lưng, rốt cuộc toàn bộ tiến vào nơi ấm áp ướt át kia.
Dũng đạo nóng rực chặt chẽ vây quanh, kích thích làm y vui sướng như điên, lúc Địch Nãi dùng tay hay miệng giúp y giải quyết hoàn toàn không thể so sánh.
Địch Nãu đau tới toàn thân phát run, nửa ngày cũng không giảm bớt. Bàn tay đang cầm lấy cánh tay Phất Lôi cứng ngắc, ngẩng đầu cắn một ngụm lên bả vai y. Phất Lôi vẫn còn đắm chìm trong niềm hưng phấn tột độ vì thành công công phá thành lũy, ngược lại chút đau đớn truyền tới kia chính là tín hiệu thúc giục y tiến công, bắt đầu mãnh liệt ra vào.
Mới đầu, nơi đó thực sự quá chặt, ngay cả Phất Lôi cũng cảm thấy đau đớn không thôi. Nhưng đau đớn pha lẫn khoái hoạt lại càng làm y trầm mê. Dục vọng đã bành trướng cực điểm, y chỉ có thể nghe theo bản năng mà trừu sáp.
Địch Nãi cảm giác Phất Lôi đang dùng một con dao cùn cắt đi từng miếng thịt trên người mình, thực sự là giày vò không thôi. Cậu nhịn không được run rẩy mở miệng: “Phất Lôi, đau chết mất…. chậm… chậm một chút!”
Phất Lôi lúc này đã mất khống chế, hoàn toàn không nghe thấy lời Địch Nãi. Y cúi đầu cuồng loạn hôn trên mặt trên người cậu, bên dưới thì không ngừng đỉnh tới. Địch Nãi thở hổn hển cảm thấy may mắn, may mà khi nãy nhanh tay lót quần áo dưới thân, bằng không chắn chắn đã bị cát cọ trầy da.
Đáng tiếc, Địch Nãi chỉ có thể phân tâm được một chốc, thoáng cái lại tiếp tục bị thế tiến công của Phất Lôi đoạt đi toàn bộ tâm trí. Mới đầu, cậu còn cố nén không lên tiếng, nhưng sau đó vì Phất Lôi đỉnh quá hăng say mà không thể nhịn được phun ra tiếng thở dốc. Sau đó, Địch Nãi cảm giác tựa hồ không phải đều là đau đớn. Cơ thể giống như tự động tiết ra chất lỏng giúp Phất Lôi ra vào càng thông thuận hơn.
Lúc Phất Lôi đỉnh trúng điểm nào đó, Địch Nãi phát hiện trong thống khổ lại có chút bủn rủn, lại cậu nhịn không được than nhẹ một tiếng.
Tiếng ‘ưm’ mang theo chút run rẩy này chui vào tai Phất Lôi, làm y thực sự phát cuồng. Túm chặt hai chân Địch Nãi, bắt đầu luật động một cách điên cuồng.
Địch Nãi bị đỉnh tới mức không ngừng lùi về sau, mỗi lần tiến vào sâu tới mức dường như chạm vào nội tạng bên trong. Cậu nhịn không được quát: “Phất Lôi, ngươi… chậm một chút.”
Phất Lôi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục làm bừa. Sau vài lần trừu sáp mạnh mẽ, y nặng nề run rẩy vài cái, cúi người ôm lấy Địch Nãi, đồng thời một luồng nhiệt nóng mãnh liệt phun trào.
Địch Nãi cảm nhận được chất lỏng nóng rực trong cơ thể, thở phào một hơi, định đẩy Phất Lôi ra. Nào ngờ, vật cứng vừa phát tiết xong vẫn còn cứng như cũ đỉnh ở phía trong. Địch Nãi cả kinh, thầm nghĩ, chẳng lẽ như vầy mà vẫn không được?
Lúc này, Phất Lôi thở gấp, ôm Địch Nãi ngồi vào lòng mình, bắt đầu đợt công thành đoạt đất tiếp theo.
Lần này, y dường như có thêm chút kiên nhẫn, chầm chậm trừu lộng, từ chậm tới nhanh, còn chiếu cố phân phân Địch Nãi. Cứ vậy, Địch Nãi liền cảm nhận được khoái hoạt bất đồng. Cuối cùng, thế nhưng dưới sự đỉnh động của Phất Lôi mà tiết ra. Lúc Phất Lôi rút ra, cậu thậm chí còn cảm thấy có chút trống rỗng.
Địch Nãi thực kinh ngạc. Cậu nghĩ, chẳng lẽ nơi đó của mình cũng bị cải tạo, thế nhưng cảm nhận được khoái cảm.
Kỳ thực Địch Nãi đoán không sai, sau khi uống nước thánh nơi đó đã được cải tạo, chẳng những mềm mại co dãn, lại có thể tự động tiết ra dịch ruột non. Tuy lần này có chút bị thương nhưng cũng chỉ là trầy da mà thôi. Tất cả là nhờ nước thánh cải tạo.
Địch Nãi cũng không biết, chỉ ẩn ẩn cảm thấy cơ thể của mình có chút không giống.
Phiền não về cơ thể biến hóa, Địch Nãi lại vô thức bị Phất Lôi lôi kéo chìm nổi trong biển dục vọng. Phất Lôi giống như vĩnh viễn không thỏa mãn mà không ngừng rong ruổi trên người Địch Nãi, cũng không biết vì chất lỏng kia hay tình cảm mãnh liệt rốt cục tìm ra chỗ phát tiết.
Lúc Phất Lôi tiết ra lần thứ ba, Địch Nãi không thể nhịn được nữa, dùng toàn lực một cước đá văng y. Giọng cậu có chút khàn khàn, run run nói: “Đủ rồi… Phất Lôi. Ngươi muốn làm chết ông à?”
Bị Phất Lôi lăn qua lộn lại xoa xoa bóp bóp nửa ngày, toàn thân giống như bị rút cạn sinh lực. Lúc bọn họ bắt đầu làm mặt trời còn ở đỉnh đầu, mà hiện giờ thì đã sắp xuống núi. Địch Nãi vừa đau lại đói, nhìn Phất Lôi thực sự không vừa mắt.
Phất Lôi bị đá lăn quay, vẫn còn muốn nhào tới. Kỳ thực sau khi phát tiết lần hai thì đã tỉnh táo lại, chẳng qua, ôm Địch Nãi, y dường như vĩnh viễn không cảm thấy đủ. Nhìn sắc mặt Địch Nãi lúc này, y biết cậu thực sự tức giận, vì thế liếm liếm môi, lặng lẽ lui quân.
Nhích tới gần Địch Nãi, đưa tay ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng chải chuốt những lọn tóc hỗn loạn.
Địch Nãi hung hăng trừng mắt liếc Phất Lôi một cái, bất quá cũng không cự tuyệt y thân cận. Nghĩ lại, người này cư nhiên làm tới ngoan như vậy, hôm nào ông nhất định phải trả lại.
Phất Lôi cảm nhận được sự bất mãn của Địch Nãi, ngốc nghếch mỉm cười. Nhìn thấy nụ cười này, Địch Nãi chỉ đành trở mặt xem thường.
…
Tác giả :
Trinh Nam Diệp Tử