Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân
Chương 23
Leo mặc vào quần ngắn Lục Sướng làm cho y, ngón tay vụng về mãi mà không thắt được nút buộc thằng cỏ bên hông.
“Ngốc.” Lục Sướng tiến lên, cúi đầu giúp y thắt đai lưng, tùy tay thắt một nút.
“Thế này thì mở ra làm sao?” Leo nắm nút buộc kia, đáy mắt mang theo một tia tò mò.
“Cứ như vậy, hai tay cầm đầu dây, dùng sức kéo sang hai bên, là có thể mở.” Lục Sướng dạy y cách cởi.
“A, vậy ngươi cũng buộc kiểu như vậy.” Tầm mắt Leo đảo đến bên hông Lục Sướng, giơ tay túm lấy hai đầuu dây buộc của hắn kéo ra, nút thắt dễ dàng bị mở.
“Ngươi ——” Lục Sướng còn chưa kịp tức giận, đã thấy Leo đã giúp hắn giữ quần, không cho nó rớt xuống, nhưng như vậy, hai người gần sát quá mức, trán hắn cách khuôn ngực màu đồng cổ kia chưa đến 1 milimet.
Mặt đỏ. Từ mới nãy cùng Leo nói hết suy nghĩ trong lòng xong, da mặt hắn liền mỏng đi, rất dễ bị hồng lên, khiến trong lòng thật sự hoảng.
“Dạy ta, ta giúp ngươi buộc lại.” Leo cúi đầu, đôi môi dán trên vành tai hắn, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
Sư tử này, giống như đang dần dần học được cách khiêu khích, không giống trước kia chỉ biết cưỡng ép, hiện tại y một chút cũng không chạm vào hắn, so với trực tiếp chạm lại càng làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc là kỹ xảo của sư tử tốt hơn so với trước kia, hay là cảm giác của hắn đối với mặt này không như trước nữa?
Chậm rãi nghiêng bên hông, tay nắm tay dạy y cách thắt nút, ngón tay hai người tương giao, như là đang tán tỉnh vậy.
Leo học rất nhanh, không bao lâu đã cột chắc dây thừng, y lưu luyến vuốt ve vài cái dưới tay Lục Sướng, lúc này mới buông ra.
“Ta không học được, về sau ngươi còn phải giúp ta buộc.”
Thế này mà còn kêu không học được? Lục Sướng trừng y, giống như muốn trừng xuyên ngực y, nhìn xem trái tim ẩn giấu trong đó, đến tột cùng là cái dạng gì. Sao mà có loại người có thể lúc này thì si tình, lúc sau thì bá đạo, một lát thành hàm hậu, rồi lát nữa lại phúc hắc?
“Đừng nhìn ta nhiệt tình như vậy, chúng ta còn phải đi tế bái Thần Đá, hiện tại đã đã muộn rồi. Ngươi nếu dùng ánh mắt kia nhìn ta, ta không cam đoan đêm nay chúng ta còn có thể đi đến chỗ Thần Đá không đó.” Nói xong còn nhìn lướt qua đùi Lục Sướng, ý tứ thật rõ ràng, thật ám muội hạ lưu.
Lục Sướng vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm chân Leo, không dám nhìn nơi khác.
Leo thấy hắn như vậy, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Không biết vì sao, rõ ràng biết Lục Sướng thế này là ý tứ cự tuyệt, nhưng y vẫn tâm tình tốt như cũ. Đi qua giữ chặt tay hắn, dùng bàn tay lớn bao phủ lấy bàn tay không mềm không cứng kia, không chịu buông ra.
“Đi thôi.” Giọng vui vẻ vang lên, Lục Sướng không dám ngẩng đầu, chỉ còn biết để y cầm tay mình, yên lặng theo sát y.
Cứ cảm thấy, từ lúc hắn cùng y mười ngón đan nhau, nói ra lời giống thề nguyền hứa hẹn kia, giữa hai người liền có thêm cái gì đó. Rất mơ hồ, làm cho Lục Sướng không dám nghĩ lại hàm nghĩa trong đó.
Cứ như vậy đi đến trước Thần Đá, sáu lão niên đang chuẩn bị sắp xếp thấy Leo không chút nào kiêng kị lôi kéo Tay Lục Sướng, người sau thì cúi đầu không nói, thoạt nhìn cũng không bài xích.
Star hiểu rõ cười, ông đi đến trước mặt Leo, lén lút nói: “Có muốn trực tiếp làm nghi thức kết hợp luôn hay không?”
Leo lắc đầu: “Bây giờ còn chưa được, nhưng một ngày nào đó…”
Sợ Lục Sướng nghe thấy, lời kế tiếp bị y giấu đi. Star hiểu rõ gật gật đầu, thầm than đứa con thật sự là đã trưởng thành. Rồi sau đó ông ho nhẹ một tiếng, khiến Lục Sướng lực chú ý.
“Khụ khụ! Kỳ thật gia nhập bộ lạc chúng ta cũng không phiền phức, chỉ cần đem tế phẩm hiến cho Thần Đá, rồi nghe ta nói tộc quy một lần, ghi nhớ là tốt rồi. Nhưng tộc quy nhất định phải chú ý nghe, có vài tộc quy nếu vi phạm, sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc. Trước đây cũng có mấy kẻ muốn lợi dụng sơ hở ra vẻ đáng thương muốn gia nhập bộ lạc, nhưng chưa được một hai ngày liền vi phạm quy củ, bị đuổi đi. Ta thấy ngươi nhu thuận như vậy, hẳn là sẽ không làm ra chuyện ngốc đó chứ?” Nghe như khích lệ, kì thật ngầm cảnh cáo, Star tộc trưởng này cũng không phải đèn cạn dầu đâu.
Lục Sướng theo Star chỉ dẫn nhìn về phía khối Thần Đá thật lớn, liếc mắt một cái, liền ngốc đứng ở đó luôn, tầm mắt rốt cuộc dời không nổi.
Chữ viết trên Thần Đá là dùng ngón tay để viết lên, Lục Sướng đó có thể thấy được, nguyên liệu Thần Đá này hẳn là xi măng gì đó, lúc còn ướt rất dễ dàng lưu lại dấu vết, một khi khô sẽ để lại ấn ký.
Trên tảng đá viết thế này ——
Lão nương dừng chân nơi đây!
Về phần lão nương tên là gì, cái này không có ý nghĩa, dù sao bọn họ đã gọi ta là thần nữ nhiều năm như vậy rồi, tên cứ để cho cái tên Dâm Trùng nhà lão nương kia gọi là được rồi, người khác đừng mơ mà biết. Người nào đọc hiểu nhất định đang suy nghĩ, vì sao trượng phu của lão nương lại tên là Dâm Trùng, há mỏ a! Ngay cả tên khai sinh cũng không có, không gọi Dâm Trùng thì gọi là gì bây giờ?
Khụ khụ! Nhàn thoại đủ rồi, dù sao đây cũng là lưu cho người có thể đọc hiểu thôi, chuyện Dâm Trùng chúng ta sẽ không nhắc lại.
Lão nương xuyên qua khi thế vận hội Olimpic mới vừa kết thúc, vừa đến đây đã bị một điểu nhân đè ——
Ờ… Nói như vậy có chút quá đáng, dù sao kia điểu nhân là Dâm Trùng của ta, hơn nữa lúc ấy hắn còn chưa biến thành người, đối với ta không có tính thương tổn thực chất gì. Vì sao không trưởng thành sẽ không thể có tính thương tổn thực chất? Ta sẽ nói nguyên nhân sau, giống đực nơi này a, nếu không thành niên, sẽ không có cách nào ‘xuất ra’ a! Nếu thật sự không quan tâm gì cả mà ‘vác súng ra trận’, vậy bọn họ sẽ còn khó chịu hơn nhiều so với người ‘bị bắn’ a! Cho nên an tâm đi, dã thú không trưởng thành, căn bản là hổ giấy a! Về phần vì sao nói Dâm Trùng của ta là điểu nhân, hắn vốn chính là một con chim lớn mà, không phải điểu nhân thì là cái gì? A, nơi này gọi là dực nhân*.
*dực nhân: dực có nghĩa là cánh.
Từ sau khi bất ngờ khiến Dâm Trùng của ta biến thành người, lão nương ta bắt đầu trải qua chuỗi ngày nước sôi lửa bỏng. Vì quái gì á? Bởi vì hắn không biết nói a! Mỗi ngày chỉ có biết ăn đậu hủ của lão nương, vẻ mặt như tiểu thụ vậy, tức giận đến mức lão nương muốn trực tiếp công luôn hắn.
Tóm lại đoạn ngày tháng không thể trao đổi ngôn ngữ đó thật sự là đủ áp lực, bởi vậy chí nguyện suốt đời của lão nương tại thế giới này chính là dạy bọn người kia nói chuyện, nhưng không thể dạy họ biết chữ, bởi vì lão nương có thói quen ghi nhật kí, không thể bị ai lén đọc. Bất quá đây thật sự là việc khổ cực, lão nương y như cô giáo nhà trẻ, làm cả một đời, có rất nhiều thứ muốn dạy, vậy mà không kịp.
Dạy được cho Dâm Trùng của ta nói chuyện rồi, chúng ta tìm nơi định cư, hắn thu mấy tiểu đệ, ta thu mấy tiểu muội, chậm rãi biến thành một bộ lạc. Sau đó Dâm Trùng để ta đặt tên cho bộ lạc, ta chả thèm nghĩ liền quyết định gọi là Viêm Hoàng.
Sau này, ta biết ngươi nghe thấy tên này nhất định sẽ phun trào, nhưng ngươi phải hiểu cho tâm tình của lão nương. Lúc ấy bộ lạc này không có muối, lão nương cứ phải uống canh máu ăn dồi trường sống chuỗi ngày ăn tươi nuốt sống, thiếu muối thật sự a! Cứ nghĩ vậy, bộ lạc này không gọi là bộ lạc Viêm Hoàng*, thì gọi là gì? Bất quá việc này không thể nói quá rõ, sẽ đả kích sự tích cực của Dâm Trùng của ta, cho nên phải dùng từ đồng âm, gọi thành Viêm Hoàng. Sau này ta phát hiện hồ nước muối cùng cây muối, vốn nghĩ muốn đổi tên, nhưng Dâm Trùng không đồng ý, nói tên này dễ nghe, nên không thể đổi được.
*Viêm Hoàng: ‘Viêm’ phát âm gần với ‘diêm’, nghĩa là muối. ‘Hoàng’ phát âm gần với ‘hoang’, nghĩa là thiếu. Ngoài ra Viêm Hoàng còn là tên hai bộ lạc đứng đầu trong truyền thuyết thượng cổ Trung Quốc, hiện tại Viêm Hoàng biểu thị cho tổ tiên của dân tộc Trung Hoa. Chap trước bạn Lục Sướng phun nước đánh răng là vì nghĩ đây là Viêm Hoàng ‘tổ tiên’ thật.
Lão nương này cả đời vẫn phải sống chuỗi ngày vừa khổ bức vừa áp lực, không có bồn cầu không có vòi sen không có quần áo… Ngay cả băng vệ sinh cũng không có! Bất quá lão nương thông minh, tìm được thay thế phẩm. Nhưng lão nương ta không dạy giống cái nơi này mặc quần áo, ai bảo các nàng ngay từ đầu toàn chê cười lão nương ngực nhỏ làm gì! Về phần giống đực… Chưa kết hôn thì cứ khỏa thân đi, để cho đẹp mắt. Điểm tốt duy nhất của thế giới này chính là người đẹp nhiều a! Cả đám lại phi thường có vốn liếng nha. Nếu không phải lão nương ngay từ đầu đã bị Dâm Trùng của ta giành rồi, ta nhất định phải thử NP trong truyền thuyết mới được.
Lão nương hiện tại sắp đi rồi, đột nhiên phát hiện mình thật luyến tiếc thế giới này, lưu lại một mình Dâm Trùng, hắn có thể đi tìm mùa xuân thứ hai không đây? Ai… Nếu có thể tìm thì tốt rồi, đỡ cho hắn một mình cô đơn.
Tóm lại, thế giới này bị lão nương cải tạo xem như không tồi, ngươi cứ vụng trộm vui vẻ đi. Vạn nhất ngươi là nữ, có cả nùi người đẹp chờ ngươi đó, ngươi muốn chơi mấy P lão nương cũng không quan tâm. Bất quá ngươi nếu là nam… Lão nương thật ra phát hiện có vẻ giống đực trong thế giới của chúng ta có hormone giống cái, đến đây đều biến thành giống cái, có thể là bởi vì giống cái nơi này đều nam tính hơn so với nam nhân chúng ta.
Cho nên, ngươi nếu là nam, hãy ngoan ngoãn làm thụ đi, chờ công đến yêu thương đi! Đương nhiên nếu ngươi có bản lĩnh làm công, lão nương cũng vui vẻ.
Không thân ái chào tạm biệt!
Người viết:
Một hủ nữ khổ thiếu muối hoang nhắn lại.
“Ngốc.” Lục Sướng tiến lên, cúi đầu giúp y thắt đai lưng, tùy tay thắt một nút.
“Thế này thì mở ra làm sao?” Leo nắm nút buộc kia, đáy mắt mang theo một tia tò mò.
“Cứ như vậy, hai tay cầm đầu dây, dùng sức kéo sang hai bên, là có thể mở.” Lục Sướng dạy y cách cởi.
“A, vậy ngươi cũng buộc kiểu như vậy.” Tầm mắt Leo đảo đến bên hông Lục Sướng, giơ tay túm lấy hai đầuu dây buộc của hắn kéo ra, nút thắt dễ dàng bị mở.
“Ngươi ——” Lục Sướng còn chưa kịp tức giận, đã thấy Leo đã giúp hắn giữ quần, không cho nó rớt xuống, nhưng như vậy, hai người gần sát quá mức, trán hắn cách khuôn ngực màu đồng cổ kia chưa đến 1 milimet.
Mặt đỏ. Từ mới nãy cùng Leo nói hết suy nghĩ trong lòng xong, da mặt hắn liền mỏng đi, rất dễ bị hồng lên, khiến trong lòng thật sự hoảng.
“Dạy ta, ta giúp ngươi buộc lại.” Leo cúi đầu, đôi môi dán trên vành tai hắn, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân.
Sư tử này, giống như đang dần dần học được cách khiêu khích, không giống trước kia chỉ biết cưỡng ép, hiện tại y một chút cũng không chạm vào hắn, so với trực tiếp chạm lại càng làm cho người ta ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc là kỹ xảo của sư tử tốt hơn so với trước kia, hay là cảm giác của hắn đối với mặt này không như trước nữa?
Chậm rãi nghiêng bên hông, tay nắm tay dạy y cách thắt nút, ngón tay hai người tương giao, như là đang tán tỉnh vậy.
Leo học rất nhanh, không bao lâu đã cột chắc dây thừng, y lưu luyến vuốt ve vài cái dưới tay Lục Sướng, lúc này mới buông ra.
“Ta không học được, về sau ngươi còn phải giúp ta buộc.”
Thế này mà còn kêu không học được? Lục Sướng trừng y, giống như muốn trừng xuyên ngực y, nhìn xem trái tim ẩn giấu trong đó, đến tột cùng là cái dạng gì. Sao mà có loại người có thể lúc này thì si tình, lúc sau thì bá đạo, một lát thành hàm hậu, rồi lát nữa lại phúc hắc?
“Đừng nhìn ta nhiệt tình như vậy, chúng ta còn phải đi tế bái Thần Đá, hiện tại đã đã muộn rồi. Ngươi nếu dùng ánh mắt kia nhìn ta, ta không cam đoan đêm nay chúng ta còn có thể đi đến chỗ Thần Đá không đó.” Nói xong còn nhìn lướt qua đùi Lục Sướng, ý tứ thật rõ ràng, thật ám muội hạ lưu.
Lục Sướng vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm chân Leo, không dám nhìn nơi khác.
Leo thấy hắn như vậy, khóe môi hơi hơi nhếch lên. Không biết vì sao, rõ ràng biết Lục Sướng thế này là ý tứ cự tuyệt, nhưng y vẫn tâm tình tốt như cũ. Đi qua giữ chặt tay hắn, dùng bàn tay lớn bao phủ lấy bàn tay không mềm không cứng kia, không chịu buông ra.
“Đi thôi.” Giọng vui vẻ vang lên, Lục Sướng không dám ngẩng đầu, chỉ còn biết để y cầm tay mình, yên lặng theo sát y.
Cứ cảm thấy, từ lúc hắn cùng y mười ngón đan nhau, nói ra lời giống thề nguyền hứa hẹn kia, giữa hai người liền có thêm cái gì đó. Rất mơ hồ, làm cho Lục Sướng không dám nghĩ lại hàm nghĩa trong đó.
Cứ như vậy đi đến trước Thần Đá, sáu lão niên đang chuẩn bị sắp xếp thấy Leo không chút nào kiêng kị lôi kéo Tay Lục Sướng, người sau thì cúi đầu không nói, thoạt nhìn cũng không bài xích.
Star hiểu rõ cười, ông đi đến trước mặt Leo, lén lút nói: “Có muốn trực tiếp làm nghi thức kết hợp luôn hay không?”
Leo lắc đầu: “Bây giờ còn chưa được, nhưng một ngày nào đó…”
Sợ Lục Sướng nghe thấy, lời kế tiếp bị y giấu đi. Star hiểu rõ gật gật đầu, thầm than đứa con thật sự là đã trưởng thành. Rồi sau đó ông ho nhẹ một tiếng, khiến Lục Sướng lực chú ý.
“Khụ khụ! Kỳ thật gia nhập bộ lạc chúng ta cũng không phiền phức, chỉ cần đem tế phẩm hiến cho Thần Đá, rồi nghe ta nói tộc quy một lần, ghi nhớ là tốt rồi. Nhưng tộc quy nhất định phải chú ý nghe, có vài tộc quy nếu vi phạm, sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc. Trước đây cũng có mấy kẻ muốn lợi dụng sơ hở ra vẻ đáng thương muốn gia nhập bộ lạc, nhưng chưa được một hai ngày liền vi phạm quy củ, bị đuổi đi. Ta thấy ngươi nhu thuận như vậy, hẳn là sẽ không làm ra chuyện ngốc đó chứ?” Nghe như khích lệ, kì thật ngầm cảnh cáo, Star tộc trưởng này cũng không phải đèn cạn dầu đâu.
Lục Sướng theo Star chỉ dẫn nhìn về phía khối Thần Đá thật lớn, liếc mắt một cái, liền ngốc đứng ở đó luôn, tầm mắt rốt cuộc dời không nổi.
Chữ viết trên Thần Đá là dùng ngón tay để viết lên, Lục Sướng đó có thể thấy được, nguyên liệu Thần Đá này hẳn là xi măng gì đó, lúc còn ướt rất dễ dàng lưu lại dấu vết, một khi khô sẽ để lại ấn ký.
Trên tảng đá viết thế này ——
Lão nương dừng chân nơi đây!
Về phần lão nương tên là gì, cái này không có ý nghĩa, dù sao bọn họ đã gọi ta là thần nữ nhiều năm như vậy rồi, tên cứ để cho cái tên Dâm Trùng nhà lão nương kia gọi là được rồi, người khác đừng mơ mà biết. Người nào đọc hiểu nhất định đang suy nghĩ, vì sao trượng phu của lão nương lại tên là Dâm Trùng, há mỏ a! Ngay cả tên khai sinh cũng không có, không gọi Dâm Trùng thì gọi là gì bây giờ?
Khụ khụ! Nhàn thoại đủ rồi, dù sao đây cũng là lưu cho người có thể đọc hiểu thôi, chuyện Dâm Trùng chúng ta sẽ không nhắc lại.
Lão nương xuyên qua khi thế vận hội Olimpic mới vừa kết thúc, vừa đến đây đã bị một điểu nhân đè ——
Ờ… Nói như vậy có chút quá đáng, dù sao kia điểu nhân là Dâm Trùng của ta, hơn nữa lúc ấy hắn còn chưa biến thành người, đối với ta không có tính thương tổn thực chất gì. Vì sao không trưởng thành sẽ không thể có tính thương tổn thực chất? Ta sẽ nói nguyên nhân sau, giống đực nơi này a, nếu không thành niên, sẽ không có cách nào ‘xuất ra’ a! Nếu thật sự không quan tâm gì cả mà ‘vác súng ra trận’, vậy bọn họ sẽ còn khó chịu hơn nhiều so với người ‘bị bắn’ a! Cho nên an tâm đi, dã thú không trưởng thành, căn bản là hổ giấy a! Về phần vì sao nói Dâm Trùng của ta là điểu nhân, hắn vốn chính là một con chim lớn mà, không phải điểu nhân thì là cái gì? A, nơi này gọi là dực nhân*.
*dực nhân: dực có nghĩa là cánh.
Từ sau khi bất ngờ khiến Dâm Trùng của ta biến thành người, lão nương ta bắt đầu trải qua chuỗi ngày nước sôi lửa bỏng. Vì quái gì á? Bởi vì hắn không biết nói a! Mỗi ngày chỉ có biết ăn đậu hủ của lão nương, vẻ mặt như tiểu thụ vậy, tức giận đến mức lão nương muốn trực tiếp công luôn hắn.
Tóm lại đoạn ngày tháng không thể trao đổi ngôn ngữ đó thật sự là đủ áp lực, bởi vậy chí nguyện suốt đời của lão nương tại thế giới này chính là dạy bọn người kia nói chuyện, nhưng không thể dạy họ biết chữ, bởi vì lão nương có thói quen ghi nhật kí, không thể bị ai lén đọc. Bất quá đây thật sự là việc khổ cực, lão nương y như cô giáo nhà trẻ, làm cả một đời, có rất nhiều thứ muốn dạy, vậy mà không kịp.
Dạy được cho Dâm Trùng của ta nói chuyện rồi, chúng ta tìm nơi định cư, hắn thu mấy tiểu đệ, ta thu mấy tiểu muội, chậm rãi biến thành một bộ lạc. Sau đó Dâm Trùng để ta đặt tên cho bộ lạc, ta chả thèm nghĩ liền quyết định gọi là Viêm Hoàng.
Sau này, ta biết ngươi nghe thấy tên này nhất định sẽ phun trào, nhưng ngươi phải hiểu cho tâm tình của lão nương. Lúc ấy bộ lạc này không có muối, lão nương cứ phải uống canh máu ăn dồi trường sống chuỗi ngày ăn tươi nuốt sống, thiếu muối thật sự a! Cứ nghĩ vậy, bộ lạc này không gọi là bộ lạc Viêm Hoàng*, thì gọi là gì? Bất quá việc này không thể nói quá rõ, sẽ đả kích sự tích cực của Dâm Trùng của ta, cho nên phải dùng từ đồng âm, gọi thành Viêm Hoàng. Sau này ta phát hiện hồ nước muối cùng cây muối, vốn nghĩ muốn đổi tên, nhưng Dâm Trùng không đồng ý, nói tên này dễ nghe, nên không thể đổi được.
*Viêm Hoàng: ‘Viêm’ phát âm gần với ‘diêm’, nghĩa là muối. ‘Hoàng’ phát âm gần với ‘hoang’, nghĩa là thiếu. Ngoài ra Viêm Hoàng còn là tên hai bộ lạc đứng đầu trong truyền thuyết thượng cổ Trung Quốc, hiện tại Viêm Hoàng biểu thị cho tổ tiên của dân tộc Trung Hoa. Chap trước bạn Lục Sướng phun nước đánh răng là vì nghĩ đây là Viêm Hoàng ‘tổ tiên’ thật.
Lão nương này cả đời vẫn phải sống chuỗi ngày vừa khổ bức vừa áp lực, không có bồn cầu không có vòi sen không có quần áo… Ngay cả băng vệ sinh cũng không có! Bất quá lão nương thông minh, tìm được thay thế phẩm. Nhưng lão nương ta không dạy giống cái nơi này mặc quần áo, ai bảo các nàng ngay từ đầu toàn chê cười lão nương ngực nhỏ làm gì! Về phần giống đực… Chưa kết hôn thì cứ khỏa thân đi, để cho đẹp mắt. Điểm tốt duy nhất của thế giới này chính là người đẹp nhiều a! Cả đám lại phi thường có vốn liếng nha. Nếu không phải lão nương ngay từ đầu đã bị Dâm Trùng của ta giành rồi, ta nhất định phải thử NP trong truyền thuyết mới được.
Lão nương hiện tại sắp đi rồi, đột nhiên phát hiện mình thật luyến tiếc thế giới này, lưu lại một mình Dâm Trùng, hắn có thể đi tìm mùa xuân thứ hai không đây? Ai… Nếu có thể tìm thì tốt rồi, đỡ cho hắn một mình cô đơn.
Tóm lại, thế giới này bị lão nương cải tạo xem như không tồi, ngươi cứ vụng trộm vui vẻ đi. Vạn nhất ngươi là nữ, có cả nùi người đẹp chờ ngươi đó, ngươi muốn chơi mấy P lão nương cũng không quan tâm. Bất quá ngươi nếu là nam… Lão nương thật ra phát hiện có vẻ giống đực trong thế giới của chúng ta có hormone giống cái, đến đây đều biến thành giống cái, có thể là bởi vì giống cái nơi này đều nam tính hơn so với nam nhân chúng ta.
Cho nên, ngươi nếu là nam, hãy ngoan ngoãn làm thụ đi, chờ công đến yêu thương đi! Đương nhiên nếu ngươi có bản lĩnh làm công, lão nương cũng vui vẻ.
Không thân ái chào tạm biệt!
Người viết:
Một hủ nữ khổ thiếu muối hoang nhắn lại.
Tác giả :
Thanh Sắc Vũ Dực