[Thử Miêu] Tiểu Bạch Đích Ái Miêu Nhật Ký
Chương 15
Gia không tức giận, thực sự, gia một chút cũng không tức giận, không tức giận… mới lạ đó! Nữ nhân kia thật đáng chết! Mèo của gia thân thể không tốt, cư nhiên bắt đầu đeo bám mèo của gia rồi, thật sự là đủ rồi, mèo của gia tự nhiên có gia quan tâm, không cần nàng ta chiếu cố! Cư nhiên cứ loanh quanh bên cạnh mèo của gia, hại gia không cách nào hảo hảo cùng mèo của gia nói chuyện.
Không được, gia nhất định đem nữ nhân đó đuổi khỏi mèo của gia, vì thế gia làm một chuyện không được quang minh cho lắm, ly gián bọn họ. Nhưng vì sao mèo của gia tính tình tốt như vậy, đều bị hoài nghi thành như vậy, còn nghe lời giải thích của nàng ta, còn cùng nữ nhân kia ra bờ sông. A!! Tức chết gia rồi! Con mèo kia sao không đuổi nữ nhân đó đi cơ chứ!
Nhị ca quả nhiên cũng nhìn ra rồi, hỏi gia có phải hay không đang ghen, còn nói cả hắn cũng nhìn không vừa mắt. Đúng a! Một bên giả vờ đáng thương cần gia giúp, một bên còn dám can đảm câu dẫn mèo của gia, nữ nhân đó thật sự là giảo hoạt không chịu được.
Chết tiệt, gia đi luyện công, không thèm nhận thức nữ nhân đó. Về phần đại tẩu, gia thật là hết cách với tẩu ấy, cư nhiên chấp nhận nữ nhân đó rồi, gia thật là chả có tâm tư mà đi biện giải, đi luyện công thôi.
Gia chỉ là định đi ra ngoài giải tỏa tâm tư một lúc, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn, chất nhi gặp biết bao tai nạn kia của gia vẫn không thể giữ được, xem hình dạng của đại tẩu, gấp muốn điên lên, cũng tức muốn điên lên, gia cũng cảm thấy khổ sở thay bọn họ. Nhưng vì sao chỉ một câu nói lại khẳng định là mèo của gia làm, mèo của gia căn bản không phải là loại người như vậy, mấy ca ca vừa nhìn mắt cũng long đỏ lên, căn bản không tin lời giải thích của con mèo đó, muốn tìm y liều mạng, mà con mèo đó cũng phát hỏa thật rồi, gia ở giữa thật không biết làm sao. Đoán chừng là giải thích cũng phí công, không bằng trước tiên phóng mèo của gia đi, đợi mấy ca ca bình tĩnh lại tìm cách giải thích mới là thượng sách.
Một phen tranh đấu, càng đánh càng xa, đem mèo của gia mang đến bờ sông, nói cho y gia vẫn là tin y, để y đến bờ bên kia chờ tin, việc này gia sẽ xử lý cho y, y cư nhiên xoay người đi mất, xem ra y thật là tin gia, thật tốt quá. Nhưng gia vẫn là có chút hối hận muốn đâm đầu xuống sông a, vì sao gia lại không quản miệng của mình, sao lại đem mấy lời trái lương tâm như kiểu gia không thích hắn nói ra chứ, đố kị quả nhiên hại chết người mà!
Không được, gia nhất định đem nữ nhân đó đuổi khỏi mèo của gia, vì thế gia làm một chuyện không được quang minh cho lắm, ly gián bọn họ. Nhưng vì sao mèo của gia tính tình tốt như vậy, đều bị hoài nghi thành như vậy, còn nghe lời giải thích của nàng ta, còn cùng nữ nhân kia ra bờ sông. A!! Tức chết gia rồi! Con mèo kia sao không đuổi nữ nhân đó đi cơ chứ!
Nhị ca quả nhiên cũng nhìn ra rồi, hỏi gia có phải hay không đang ghen, còn nói cả hắn cũng nhìn không vừa mắt. Đúng a! Một bên giả vờ đáng thương cần gia giúp, một bên còn dám can đảm câu dẫn mèo của gia, nữ nhân đó thật sự là giảo hoạt không chịu được.
Chết tiệt, gia đi luyện công, không thèm nhận thức nữ nhân đó. Về phần đại tẩu, gia thật là hết cách với tẩu ấy, cư nhiên chấp nhận nữ nhân đó rồi, gia thật là chả có tâm tư mà đi biện giải, đi luyện công thôi.
Gia chỉ là định đi ra ngoài giải tỏa tâm tư một lúc, trong nhà lại xảy ra chuyện lớn, chất nhi gặp biết bao tai nạn kia của gia vẫn không thể giữ được, xem hình dạng của đại tẩu, gấp muốn điên lên, cũng tức muốn điên lên, gia cũng cảm thấy khổ sở thay bọn họ. Nhưng vì sao chỉ một câu nói lại khẳng định là mèo của gia làm, mèo của gia căn bản không phải là loại người như vậy, mấy ca ca vừa nhìn mắt cũng long đỏ lên, căn bản không tin lời giải thích của con mèo đó, muốn tìm y liều mạng, mà con mèo đó cũng phát hỏa thật rồi, gia ở giữa thật không biết làm sao. Đoán chừng là giải thích cũng phí công, không bằng trước tiên phóng mèo của gia đi, đợi mấy ca ca bình tĩnh lại tìm cách giải thích mới là thượng sách.
Một phen tranh đấu, càng đánh càng xa, đem mèo của gia mang đến bờ sông, nói cho y gia vẫn là tin y, để y đến bờ bên kia chờ tin, việc này gia sẽ xử lý cho y, y cư nhiên xoay người đi mất, xem ra y thật là tin gia, thật tốt quá. Nhưng gia vẫn là có chút hối hận muốn đâm đầu xuống sông a, vì sao gia lại không quản miệng của mình, sao lại đem mấy lời trái lương tâm như kiểu gia không thích hắn nói ra chứ, đố kị quả nhiên hại chết người mà!
Tác giả :
Tôn Thử Tiêu Miêu