[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ
Chương 43: Vong Sơn
Thấy Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt trấn định nhìn mình, Triển Chiêu cũng buộc bản thân phải tỉnh táo lại, để Bạch Ngọc Đường đặt hết sức nặng, bình ổn tựa vào trong lòng mình, hai tay đặt trên hai cánh tay Bạch Ngọc Đường, tránh cho hắn lát nữa vì đau nhức mà nhịn không được lại giãy dụa.
Tiểu đao đã được hơ đỏ chậm rãi vạch ra vết thương trên vai trái Bạch Ngọc Đường, máu tươi lập tức trào ra.
Triển Chiêu cảm giác được thân thể trong lòng khẽ run lên, sau đó bắt đầu buộc chặt, cúi đầu nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, thấy trên trán hắn rất nhanh liền chảy ra từng giọt mồ hôi to, răng cắn chặt vào môi, trong lòng y khẽ run rẩy, vươn tay từ bên gối lấy ra một tấm khăn lụa sạch sẽ, cúi đầu nói với Bạch Ngọc Đường: “Cắn nó đi!”
Bạch Ngọc Đường khẽ nghiêng đầu, cắn chặt răng, từ kẽ răng gằn ra từng chữ: “Nói đùa… chút đau này… Bạch gia gia nhịn được…”
Triển Chiêu lườm hắn một cái, nói: “Được rồi, không cắn thì thôi, ngươi im miệng cho ta!” Nói xong, cầm khăn lụa xoa xoa một đầu đầy mồ hôi cho hắn.
Đao pháp của Công Tôn Sách rất chuẩn, một đao đi xuống, lập tức thấy xương, màu xương đã biến đen, phần kịch độc ‘Lăng sương’ không di chuyển được, quả nhiên đã ăn sâu vào xương. Tay Công Tôn Sách nhanh chóng nạo sạch phần kịch độc đã tẩm vào xương, âm thanh chói tai khi mũi đao nạo vào xương vang vọng không ngừng trong căn phòng an tĩnh, khiến người nghe thấy không khỏi sợ hãi. Độc bám trên xương đã được nạo ra, Công Tôn Sách lại loại bỏ những khối thịt thối vì kịch độc mà đã bị hoại tử xung quanh vết thương của Bạch Ngọc Đường, lúc này mới lấy thuốc mỡ có khả năng loại bỏ thịt thối tái tạo thịt mới bôi lên vết thương của hắn, rồi băng bó kín vết thương.
Tuy chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, nhưng trong mắt hai người Triển Bạch, lại như đã trải qua một năm, nhất là Bạch Ngọc Đường, nếu không phải vì có Miêu Nhi đang nhìn, sợ rằng sau này dù có bị người đời cười chê, cũng đã sớm kêu to gọi nhỏ, nào đâu còn có thể chịu đựng gian nan không rên một tiếng như vậy.
Triển Chiêu cũng thấy trái tim mình khó chịu như bị khoan tim đục xương vậy, người trong lòng vốn luôn sinh long hoạt hổ, bỗng nhiên lại biến thành tái nhợt suy yếu thế này, những giọt mồ hôi ướt đẫm trán này, đôi môi trắng bợt xanh mét này, sự biến hóa đột ngột như vậy, khiến trong lòng Triển Chiêu đau đớn khôn cùng, trong lúc không tự chủ được, đôi tay đang đè chặt thân thể Bạch Ngọc Đường chậm rãi đặt sang hai bên hông Bạch Ngọc Đường, sau đó nắm chặt thành quyền.
Loại bỏ độc tố, các vết thương vốn đã đông lại trên người Bạch Ngọc Đường đều đã được ‘giải đông’, máu tươi lại không ngừng trào ra, Công Tôn Sách luống cuống tay chân cầm máu bôi thuốc cho hắn, lại phải dằn vặt thêm một lát, cuối cùng mới băng bó xong tất cả các vết thương.
Bên tai nghe được một câu “Được rồi” của Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn cắn răng gắng gượng chống đỡ mới khe khẽ thở ra một hơi, thân thể căng cứng chậm rãi trầm tĩnh lại, thể lực tiêu hao nghiêm trọng khiến toàn thân hắn cũng không còn chút khí lực nào, cảm giác được Triển Chiêu lại lau mồ hôi cho mình, miễn cưỡng hướng về phía khuôn mặt đã không còn trông rõ nhếch nhếch khóe miệng, sau đó không chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường trong lòng, vì mất máu mà khuôn mặt trắng bệch như giấy, tóc dài xõa tung trên nửa người y, máu tươi thấm đầy nửa người hắn, tóc đen bóng, máu đỏ tươi, phối trên khuôn mặt thảm đạm, tạo nên một bức tranh tựa hồ như muốn mê hoặc tâm hồn người nhìn. Vươn tay chỉnh lại mấy sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt đẫm trên trán cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu yên lặng thở dài, cẩn thận đặt thân thể mềm nhũn của hắn nằm ngay ngắn, lại đứng dậy lấy nước nóng, chà lau sạch sẽ vết máu chảy ra sau khi nạo xương khi nãy trên người Bạch Ngọc Đường, lấy ra chăn đắp lên người hắn.
“Đến, đặt ở đây!” Thanh âm của Công Tôn Sách kéo tinh thần Triển Chiêu quay lại, lúc ngẩng đầu nhìn, Trương Long Triệu Hổ đã bưng mấy chậu than nóng hôi hổi tiến vào.
Trong lòng Triển Chiêu cực kỳ kinh ngạc, tuy vừa nãy có nghe Công Tôn Sách sai người đi chuẩn bị chậu than, nhưng trái tim y đều đặt cả trên người Bạch Ngọc Đường, cũng không để ý hỏi đến, lúc này không khỏi thắc mắc: “Tiên sinh, đây là…”
“Trong cơ thể Bạch thiếu hiệp còn dư lại ba phần độc, tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng đêm nay chắc sẽ phải chịu một lần phát tác, đến lúc đó Bạch thiếu hiệp sẽ cảm giác như bị đặt trong hầm băng, học sinh cũng chỉ có thể phòng ngừa chu đáo trước.” Nói xong, chỉ huy Trương Long Triệu Hổ đặt chậu than khắp nơi trong phòng, trong phòng nhất thời cũng bắt đầu nóng lên.
Triển Chiêu thấy mọi người bị lăn qua lăn lại một phen thế này, đã sớm qua nửa đêm, vội vã nói: “Nếu Ngọc Đường đã không có việc gì nữa, đại nhân và tiên sinh xin về trước nghỉ ngơi đi, bên này có thuộc hạ là được rồi!”
Bao Chửng có chút lo lắng, muốn lưu lại Mã Hán để tiện cùng chăm sóc, lại bị Triển Chiêu cản lại, “Ngọc Đường chỉ hôn mê thôi, không cần nhiều người trông coi, sáng mai lại làm phiền Mã đại ca vậy!”
Bao Chửng thấy Triển Chiêu như vậy, cũng không cưỡng cầu thêm, Công Tôn Sách lại nhắc nhở Triển Chiêu cẩn thận Bạch Ngọc Đường sáng mai sẽ phát sốt, mọi người lúc này mới quay về nghỉ ngơi.
Trong phòng nhất thời lại an tĩnh, Triển Chiêu quay lại ngồi bên giường, thấy môi Bạch Ngọc Đường tái nhợt khô nứt, đoán chắc do hắn mất quá nhiều máu, vội vàng rót nửa chén nước ấm, cẩn thận đỡ Bạch Ngọc Đường nằm lại vào lòng mình, từng muỗng từng muỗng đút nước cho Bạch Ngọc Đường. Bất quá người đang mê man đương nhiên không dễ chiếu cố bằng người thanh tỉnh, cứ một muỗng nước thì hết phân nửa là tràn ra ngoài, Triển Chiêu lấy khăn lụa lau vết nước, bỗng nhớ lại mấy ngày trước lúc y vừa mới tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường tựa hồ có nói qua chuyện lúc y hôn mê rất khó đút thuốc, hiện tại xem ra, quả thật rất khó đút.
Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, sau đó, một thanh âm đè thấp vang lên ngoài phòng: “Mặc Khuynh của Vong Sơn Lâu xin gặp Tam công tử!”
Chân mày Triển Chiêu khẽ động, y từ chỗ Bát hiền vương biết được nhà mình ở kinh thành cũng có sản nghiệp, sau hỏi thăm thì biết được đúng là do Vô Hương quản lý, vốn nghĩ nhân thủ lưu tại kinh thành chủ yếu dùng để truyền tin hay để ý việc làm ăn, không ngờ lại an bài người của Vong Sơn Lâu.
Triển môn có bốn lâu, gồm Vong Sơn Thán Thủy Thính Phong Lạc Tuyết, trong đó đệ tử trong Vong Sơn Lâu đều là những người có thực lực nhất trong Triển gia, vì vậy, Vong Sơn Lâu có thể xem như đội tiên phong của Triển gia.
Triển Chiêu tuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn bất động thanh sắc, mở cửa ra khỏi phòng, có mấy người đứng dưới hiên, nương theo ánh sáng trong phòng, Triển Chiêu trông thấy rất rõ, người đến có lớn có trẻ, nhưng đều mặc y phục khỏe mạnh giống nhau, hai mắt sáng rực trầm tĩnh, Triển Chiêu nhìn ra được, võ công những người này trong Vong Sơn Lâu đều là hàng đầu.
“Tham kiến Tam công tử!” Mấy người đó khom mình hành lễ.
Người đứng đầu nhìn thấy vết máu trên người Triển Chiêu, hơi sửng sốt, nhưng không nói nhiều, chỉ tiến lên trước một bước, dâng lên ban chỉ bạch ngọc của Triển Chiêu, chờ Triển Chiêu thu hồi, mới nói: “Chẳng hay Tam công tử đêm khuya triệu hoán là có chuyện gì cần sai phái?” Nghe thanh âm thì là người tự xưng Mặc Khuynh vừa rồi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng phất tay áo lên, nói: “Không cần đa lễ, trong nhà đã an bài bao nhiêu người trong kinh thành? Trong đó có bao nhiêu người trong Vong Sơn Lâu của ngươi?”
“Bẩm Tam công tử, nếu tính tất cả người trong các cửa hiệu ở kinh thành thì ước chừng có khoảng hơn hai mươi người, trong đó có năm người trong Vong Sơn Lâu. Tam công tử nếu cảm thấy không đủ, thuộc hạ sẽ dùng bồ câu đưa tin, trong vòng một ngày có thể triệu hồi thêm ba người trong Vong Sơn Lâu nữa!” Mặc Khuynh khom người nói.
Triển Chiêu lắc đầu, nói: “Không cần gọi thêm, trừ năm người các ngươi, ngươi lại chọn thêm năm người giỏi trong ba lâu còn lại gọi tới đây đi. Người của Đoạn Sầu Viện theo dõi phủ Khai Phong, hôm nay ta đã mất hết công lực, chỉ có thể dựa vào các ngươi, đợi ngày mai Bao đại nhân tiến cung, lúc đó nếu có người đánh lén, giết chết không tha!”
“Rõ!” Mặc Khuynh khom người cúi chào, xoay người nói với thanh niên bên cạnh: “Ngươi quay về gọi người, ” Ánh mắt rơi lên ba người còn lại, cũng không nói thêm, vung tay, mấy người đó thi lễ với Triển Chiêu xong thì thả người tứ tán đi, chẳng biết là trốn ở góc nào trong phủ Khai Phong.
Triển Chiêu xoay người quay lại phòng, liền thấy đôi mày kiếm của Bạch Ngọc Đường cau chặt, đôi môi mỏng cắn chặt, cả người co quắp dưới chăn, đang run rẩy không ngừng.
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu hơi kinh hoàng, vội vã đi đến bên giường, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là vô thức co người, nhìn tình hình này, Triển Chiêu liền biết chắc chắn là do ‘Lăng Sương’ phát tác, vội vã lấy thêm một tấm chăn trong ngăn tủ, đắp lên người Bạch Ngọc Đường, lại kéo mấy chậu than dưới đất lại gần giường.
Bận rộn một phen, Triển Chiêu lại ngồi xuống bên giường, kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường đang hơi nhăn lại chân mày, không tự chủ được, ngón tay xoa lên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt ấy, lại lưu luyến không ngừng tại nơi mi gian khẽ nhíu, chờ cho đến khi đôi mày kiếm ấy giãn ra.
Nâng tay đặt lên ngực, nơi đó vẫn còn lưu lại sự hoảng hốt vừa nãy, từ lúc chào đời đến nay, y tựa hồ chưa từng có lúc thất thố như thế, người bên cảnh đều nói y lãnh tĩnh trầm ổn, y tự mình cũng rất rõ tính tình hờ hững trầm tĩnh vô ba của mình, không ngờ lại vì người này, sẽ khiến bản thân trong chớp mắt mất đi sự trầm ổn trước giờ.
Nhìn Bạch Ngọc Đường máu đẫm đầy người ngã vào lòng mình, nhìn tay hắn dần dần trượt xuống, sự đau đớn đó, khác hẳn sự thống khổ sinh ra mỗi lần thụ thương hay hàn độc phát tác, đó là loại đau đớn chân thật như muốn xé rách từng tấc trong tim, là loại đau đớn tận cùng của đau đớn…
Vì sao sẽ đau đớn đến như vậy? Chuyện khiến người ta đau đớn đến xuyên tim y cũng không phải chưa từng trải qua, ngày ấy khi biết rõ bản thân không được phụ thân ruột thừa nhận, y cũng không đau đớn đến thế này… Vì sao?
Nhìn thương của hắn sẽ lo sợ, nhìn máu của hắn sẽ đau lòng, nhìn hắn phải chịu tội thế này, sẽ có loại xung động hận không thể đổi mình ra thay cho hắn. Ngày đó khi bản thân y mạng treo giữa sợi tơ, người này có phải cũng đứng ngồi không yên suy nghĩ không ngừng lo lắng đến đau lòng như y lúc này chăng?
Nhìn người nãy giờ vẫn co quắp trong chăn run rẩy không ngừng, trái tim Triển Chiêu lại khẽ thắt lại, do dự chốc lát, cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, rút đi áo ngoài và trung y nhiễm đầy vết máu của Bạch Ngọc Đường trên người mình, nhấc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường. [giải thích rõ: thường người xưa mặc 3 lớp áo: trung y, áo ngoài rồi đến áo khoác, trong đó trung y là lớp áo lót trong cùng]
Bạch Ngọc Đường trong cơn mê man cảm giác được hơi ấm từ bên người truyền đến, theo bản năng liền áp sát về phía Triển Chiêu, Triển Chiêu thở dài một tiếng, cuối cùng vươn tay kéo toàn bộ thân thể Bạch Ngọc Đường vào lòng, trong khoảnh khắc thân thể tiếp xúc đến làn da lạnh lẽo tựa ngọc ấy, Triển Chiêu liền rùng mình mấy cái, nhưng không có ý định buông tay, chỉ siết hai tay ôm càng thêm chặt, dùng thân nhiệt của bản thân giúp hắn sưởi ấm.
Ôm Bạch Ngọc Đường thế này, Triển Chiêu cảm nhận được một loại cảm giác an tâm, thân thể trong lòng tuy băng lãnh, nhưng trái tim hắn đang dần dần ấm lên, mặc kệ thế nào chăng nữa, hắn không chết, thân thể hắn tuy băng lãnh, nhưng y sẽ sưởi ấm nó, sẽ để nó không còn băng lãnh như vậy nữa.
Thời gian cứ thế chậm rãi chảy qua giữa đêm khuya yên tĩnh, thân thể như băng trong lòng tựa hồ đã đỡ rất nhiều, Triển Chiêu không ngờ bản thân lại có thể bình tĩnh thế này, tuy rằng nếu đổi thành một ai khác, y cũng có thể sẽ làm thế này, nhưng muốn y phải ôm một ai khác, thì nhất định sẽ không thế thản nhiên như khi ôm Bạch Ngọc Đường lúc này.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu không khỏi cười khổ, thì ra, bản thân y trong bất tri bất giác, dĩ nhiên đã tùy ý để cho phần tình cảm huynh đệ giữa y và Bạch Ngọc Đường biến thành một thứ gì khác rồi sao?
Khó trách, người vẫn luôn đoan chính thủ lễ như y lúc ở Ánh Nguyệt Lâu bị hắn trêu đùa cũng không thẹn quá thành giận, người vẫn luôn cùng người xa cách như y sẽ cho hắn chen chúc cùng giường với mình, người vẫn luôn trầm tĩnh như nước như y sẽ bị hắn ép cho phải rút kiếm chống đỡ… Khó trách, người có nhiều ‘vẫn luôn’ như y cứ gặp phải hắn lại biến đổi hoàn toàn, vị trí của hắn trong lòng y dĩ nhiên đã quan trọng và khác xa người khác đến mức này rồi sao?
Chẳng lẽ, y cũng đã sinh ra loại cảm tình kinh thế hãi tục như thế với hắn rồi sao? Điều này sao có thể?
Ngày ấy khi hắn biểu lộ chân tình với y, chẳng phải cảm giác trực tiếp nhất của y không phải là chán ghét, mà là lo lắng, là lo lắng ánh mắt người đời và sự chê cười của người khác đó sao? Thế nhưng, lẽ nào y thật sự có thể tiếp nhận loại cảm tình cấm kỵ thế này sao?
Cẩm Mao Thử phong lưu thiên hạ, vì y, đã thu lại sự kiêu ngạo tàn nhẫn cuồng ngạo bất kham vốn có, đè chặt tất cả cảm tình dưới đáy lòng, nếu không có miếng ngọc bội đó cùng lời của Y Nguyệt, hắn nhất định sẽ vì y mà không lộ một lời! Tính tình của Bạch Ngọc Đường y rõ ràng nhất, tình ý của Bạch Ngọc Đường sâu đậm thế nào y cũng không phải không biết, nếu không phải thấy y đã mang quá nhiều tâm sự, hắn cũng sẽ không nghẹn trong lòng đến tận bây giờ mới biểu lộ tâm ý của mình, người này, vẫn cứ cố chấp như vậy, nhận thức chuyện gì rồi, liền tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Nên làm thế nào cho phải?
Ngón tay chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve lớp băng trên cổ tay Bạch Ngọc Đường, nhớ lại mấy câu vừa nãy lúc Công Tôn Sách ra khỏi cửa đã nói:
“Triển hộ vệ có từng chú ý đến vết thương trên cổ tay của Bạch thiếu hiệp không?”
“Có biết vết thương này từ đâu mà có không?”
“Ngày ấy khi Triển hộ vệ gặp nạn trong Hàm Viên Cốc, tính mệnh bị đe dọa, tuy Bách Lý hầu gia đã đưa ra ‘Huyết Linh Lung’, nhưng thứ dùng làm thuốc dẫn chính là máu của Bạch thiếu hiệp!”
Ngọc Đường à Ngọc Đường, ngươi tình thâm đến mức này, muốn Triển Chiêu phải đáp lại thế nào đây?
Vì lo lắng cho thương thế của Bạch Ngọc Đường, mãi đến tận canh tư Triển Chiêu mới ngủ được, trời vừa chuyển sáng, y liền tỉnh lại. Không ngờ vừa mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường đang đăm đăm nhìn mình.
“Ngọc Đường, ngươi tỉnh rồi, thấy thế nào? Còn lạnh không?” Triển Chiêu lo lắng hỏi.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vừa tỉnh liền nói lời thân thiết như thế, lập tức cười đến cong cong đôi mắt chuột, nói: “Không lạnh nữa!” Sau đó lại bĩu môi, ra vẻ tội nghiệp: “Nhưng mà, đau…”
“Đáng đời ngươi lắm!” Sắc mặt Triển Chiêu vừa đổi, liền biến thành vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chuyển mắt sang nơi khác không nhìn hắn, chỉ cười lạnh nói: “Triển mỗ hôm nay xem như đã kiến thức được sự tàn độc của Cẩm Mao Thử, quả nhiên là độc mà, độc với địch nhân, với bản thân càng độc hơn!”
Trước giờ chưa từng thấy Triển Chiêu tức giận lớn đến thế này, Bạch Ngọc Đường sợ đến mức rụt cổ lại, nhỏ giọng gọi: “Miêu Nhi…”
“Đừng gọi ta!” Triển Chiêu lạnh lùng thấp giọng quát: “Bạch ngũ gia đã dám một mình tự ý hành động, còn gọi Triển mỗ làm gì!”
“Ta…” Từ nhỏ đến lớn, Triển Chiêu chưa từng dùng giọng nói lạnh lùng như vậy với hắn, Bạch Ngọc Đường biết, Triển Chiêu lần này bị chọc giận thật sự rồi. “Ta chỉ muốn đi thám thính chút tin tức, ‘Văn hương thiên lý’ cũng không dùng được nữa, vất vả lắm mới đụng độ Tạ Ngọc Thụ… Miêu Nhi, ta sai rồi…” Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt nghiêng nhíu chặt của Triển Chiêu, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Triển Chiêu vẫn không chịu nhìn hắn, oán giận nói: “Ngươi rốt cuộc là vì thám thính tin tức, hay là vì trong lòng không phục, cho rằng ta không biết sao? Chỉ vì một tên Tạ Ngọc Thụ, ngươi ngay cả mạng cũng đặt cược, ngươi không sợ vạn nhất –” Triển Chiêu nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, giả thiết kia, y ngay cả liên tưởng cũng không muốn.
Thấy thần tình của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ở trong lòng âm thầm cảm thấy vui vẻ, áp sát đến gần mặt Triển Chiêu, tủm tỉm cười nói: “Miêu Nhi, ngươi là đang quan tâm ta, có đúng không?”
Bị khuôn mặt Bạch Ngọc Đường áp đến quá sát thế này, Triển Chiêu mới nhớ ra lúc này hắn còn đang ở trong lòng y, hơn nữa cả hai người vẫn còn nửa thân để trần, mặt lập tức nóng rẫy đỏ bừng, vội vàng nâng người muốn dậy, không ngờ mới dùng sức, liền cảm thấy vai mỏi nhừ, sau đó là cảm giác tê dại đau đớn như bị hàng vạn con kiến ăn vào xương truyền đến khắp nửa người, không khỏi thu lại lực, ngã xuống gối.
Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt cười xấu xa: “Miêu Nhi, ngươi đây là sao? Ngươi muốn ôm Bạch gia cứ việc nói thẳng, Bạch gia cho ngươi ôm!”
“Ngươi câm miệng!” Triển Chiêu thở phì phì trừng hắn: “Ngươi ôm nguyên khối băng to suốt một đêm không đổi tư thế thử cho ta xem!”
“Cái gì mà nguyên khối băng to chứ, khó nghe muốn chết, ” Bạch Ngọc Đường không phục đáp trả: “Bạch gia gia đây là băng cơ ngọc cốt, băng thanh ngọc khiết…”
Nghe được hai cụm như thế, Triển Chiêu quả thật là nhịn không được mà bật cười, vốn tức giận một bụng cũng cười cho tan thành mây khói, bất đắc dĩ trừng hắn, đẩy đẩy, nói: “Đứng lên, cho ta giãn gân giãn cốt!”
“Không dậy!” Bạch Ngọc Đường nói rất đương nhiên, thấy Triển Chiêu nhíu, cũng mặc cho vết thương đang đau nhức, dứt khoát xoay người từ nằm trong lòng y chuyển thành áp lên người y, cánh tay còn quấn chặt thắt lưng y.
Da thịt hai người dính sát vào nhau, vì động tác của Bạch Ngọc Đường, da thịt không ngừng ma sát, một luồng khí nóng kéo tới, Triển Chiêu ngay cả cái lỗ tai cũng đã đỏ ửng, lo lắng cho vết thương của hắn nên không dám dùng sức, không khỏi vừa tức vừa gấp: “Đừng náo loạn, đứng lên!”
Bạch Ngọc Đường còn lâu mới sợ y, chôn mặt trên cần cổ Triển Chiêu, cười nhẹ nói: “Miêu Nhi, ngươi có thể quan tâm ta như thế, ta thật vui mừng!”
Triển Chiêu lại trừng hắn, tức giận nói: “Ta không vui mừng!”
Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, cũng không náo loạn nữa, ngẩng mặt yếu ớt nhìn y, tịch mịch nói: “Miêu Nhi, còn chưa quyết định sao? Hay là, quyết định của ngươi, đợi đến khi ta chết thì mới nói được?”
Trái tim Triển Chiêu siết chặt, không chút nghĩ ngợi liền che lại miệng hắn, quát lên: “Nói bậy gì đó?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười một tiếng, chịu đựng đau đớn nơi vết thương cầm lấy tay Triển Chiêu, gọi không ngừng: “Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi…”
Triển Chiêu bị hắn gọi đến nhức cả đầu, lại phải lấy tay che đi miệng hắn, trừng hắn, thấy hắn bướng bỉnh nhìn y chớp chớp mắt, muốn cười rồi lại có chút cười không nổi, than nhẹ như gió: “Ngọc Đường, chuyện này… lòng ta đang rất loạn, ngươi cho ta suy nghĩ thêm… Ta rồi sẽ cho ngươi câu trả lời!”
Thần sắc Bạch Ngọc Đường khẽ buồn bã, sau đó lại cười nói: “Được, Miêu Nhi, ta nói rồi, sẽ không ép ngươi, ta…” Hắn cuối cùng cũng có chút cười không nổi, “Ta chờ ngươi…”
Nhìn khuôn mặt luôn tràn đầy sinh động của Bạch Ngọc Đường ấy vậy mà giờ đây lại lộ ra nét buồn bã không sao che giấu được này, Triển Chiêu đột nhiên cảm giác trái tim như bị ai bóp chặt. Người này vì y mà làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng, y lại không thể cho hắn được điều gì, chỉ có thể nỉ non một tiếng “Ngọc Đường”.
Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, nghe được một tiếng “Ngọc Đường” tự gọi tự than của y, chỉ cảm thấy trái tim rung động, nhìn vào đôi mắt tựa như hắc ngọc của người trong lòng, trong đấy tựa hồ thoảng chút… đau thương, trong nhất thời hắn chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào tình không thể cản, không kiềm được áp sát lại, đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ lên môi Triển Chiêu.
Thân thể Triển Chiêu run lên, y trước giờ luôn đoan chính thủ lễ, chưa từng có hành đông thân mật thế này với người khác, nụ hôn này rất khác so với cái đụng chạm rất nhẹ lần đó trong Ánh Nguyệt Lâu, trong nhất thời, cả người tựa như bị sét đánh, hoảng hốt giật mình, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Tiểu đao đã được hơ đỏ chậm rãi vạch ra vết thương trên vai trái Bạch Ngọc Đường, máu tươi lập tức trào ra.
Triển Chiêu cảm giác được thân thể trong lòng khẽ run lên, sau đó bắt đầu buộc chặt, cúi đầu nhìn khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, thấy trên trán hắn rất nhanh liền chảy ra từng giọt mồ hôi to, răng cắn chặt vào môi, trong lòng y khẽ run rẩy, vươn tay từ bên gối lấy ra một tấm khăn lụa sạch sẽ, cúi đầu nói với Bạch Ngọc Đường: “Cắn nó đi!”
Bạch Ngọc Đường khẽ nghiêng đầu, cắn chặt răng, từ kẽ răng gằn ra từng chữ: “Nói đùa… chút đau này… Bạch gia gia nhịn được…”
Triển Chiêu lườm hắn một cái, nói: “Được rồi, không cắn thì thôi, ngươi im miệng cho ta!” Nói xong, cầm khăn lụa xoa xoa một đầu đầy mồ hôi cho hắn.
Đao pháp của Công Tôn Sách rất chuẩn, một đao đi xuống, lập tức thấy xương, màu xương đã biến đen, phần kịch độc ‘Lăng sương’ không di chuyển được, quả nhiên đã ăn sâu vào xương. Tay Công Tôn Sách nhanh chóng nạo sạch phần kịch độc đã tẩm vào xương, âm thanh chói tai khi mũi đao nạo vào xương vang vọng không ngừng trong căn phòng an tĩnh, khiến người nghe thấy không khỏi sợ hãi. Độc bám trên xương đã được nạo ra, Công Tôn Sách lại loại bỏ những khối thịt thối vì kịch độc mà đã bị hoại tử xung quanh vết thương của Bạch Ngọc Đường, lúc này mới lấy thuốc mỡ có khả năng loại bỏ thịt thối tái tạo thịt mới bôi lên vết thương của hắn, rồi băng bó kín vết thương.
Tuy chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, nhưng trong mắt hai người Triển Bạch, lại như đã trải qua một năm, nhất là Bạch Ngọc Đường, nếu không phải vì có Miêu Nhi đang nhìn, sợ rằng sau này dù có bị người đời cười chê, cũng đã sớm kêu to gọi nhỏ, nào đâu còn có thể chịu đựng gian nan không rên một tiếng như vậy.
Triển Chiêu cũng thấy trái tim mình khó chịu như bị khoan tim đục xương vậy, người trong lòng vốn luôn sinh long hoạt hổ, bỗng nhiên lại biến thành tái nhợt suy yếu thế này, những giọt mồ hôi ướt đẫm trán này, đôi môi trắng bợt xanh mét này, sự biến hóa đột ngột như vậy, khiến trong lòng Triển Chiêu đau đớn khôn cùng, trong lúc không tự chủ được, đôi tay đang đè chặt thân thể Bạch Ngọc Đường chậm rãi đặt sang hai bên hông Bạch Ngọc Đường, sau đó nắm chặt thành quyền.
Loại bỏ độc tố, các vết thương vốn đã đông lại trên người Bạch Ngọc Đường đều đã được ‘giải đông’, máu tươi lại không ngừng trào ra, Công Tôn Sách luống cuống tay chân cầm máu bôi thuốc cho hắn, lại phải dằn vặt thêm một lát, cuối cùng mới băng bó xong tất cả các vết thương.
Bên tai nghe được một câu “Được rồi” của Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường nãy giờ vẫn cắn răng gắng gượng chống đỡ mới khe khẽ thở ra một hơi, thân thể căng cứng chậm rãi trầm tĩnh lại, thể lực tiêu hao nghiêm trọng khiến toàn thân hắn cũng không còn chút khí lực nào, cảm giác được Triển Chiêu lại lau mồ hôi cho mình, miễn cưỡng hướng về phía khuôn mặt đã không còn trông rõ nhếch nhếch khóe miệng, sau đó không chống đỡ được nữa mà ngất đi.
Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường trong lòng, vì mất máu mà khuôn mặt trắng bệch như giấy, tóc dài xõa tung trên nửa người y, máu tươi thấm đầy nửa người hắn, tóc đen bóng, máu đỏ tươi, phối trên khuôn mặt thảm đạm, tạo nên một bức tranh tựa hồ như muốn mê hoặc tâm hồn người nhìn. Vươn tay chỉnh lại mấy sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt đẫm trên trán cho Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu yên lặng thở dài, cẩn thận đặt thân thể mềm nhũn của hắn nằm ngay ngắn, lại đứng dậy lấy nước nóng, chà lau sạch sẽ vết máu chảy ra sau khi nạo xương khi nãy trên người Bạch Ngọc Đường, lấy ra chăn đắp lên người hắn.
“Đến, đặt ở đây!” Thanh âm của Công Tôn Sách kéo tinh thần Triển Chiêu quay lại, lúc ngẩng đầu nhìn, Trương Long Triệu Hổ đã bưng mấy chậu than nóng hôi hổi tiến vào.
Trong lòng Triển Chiêu cực kỳ kinh ngạc, tuy vừa nãy có nghe Công Tôn Sách sai người đi chuẩn bị chậu than, nhưng trái tim y đều đặt cả trên người Bạch Ngọc Đường, cũng không để ý hỏi đến, lúc này không khỏi thắc mắc: “Tiên sinh, đây là…”
“Trong cơ thể Bạch thiếu hiệp còn dư lại ba phần độc, tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng đêm nay chắc sẽ phải chịu một lần phát tác, đến lúc đó Bạch thiếu hiệp sẽ cảm giác như bị đặt trong hầm băng, học sinh cũng chỉ có thể phòng ngừa chu đáo trước.” Nói xong, chỉ huy Trương Long Triệu Hổ đặt chậu than khắp nơi trong phòng, trong phòng nhất thời cũng bắt đầu nóng lên.
Triển Chiêu thấy mọi người bị lăn qua lăn lại một phen thế này, đã sớm qua nửa đêm, vội vã nói: “Nếu Ngọc Đường đã không có việc gì nữa, đại nhân và tiên sinh xin về trước nghỉ ngơi đi, bên này có thuộc hạ là được rồi!”
Bao Chửng có chút lo lắng, muốn lưu lại Mã Hán để tiện cùng chăm sóc, lại bị Triển Chiêu cản lại, “Ngọc Đường chỉ hôn mê thôi, không cần nhiều người trông coi, sáng mai lại làm phiền Mã đại ca vậy!”
Bao Chửng thấy Triển Chiêu như vậy, cũng không cưỡng cầu thêm, Công Tôn Sách lại nhắc nhở Triển Chiêu cẩn thận Bạch Ngọc Đường sáng mai sẽ phát sốt, mọi người lúc này mới quay về nghỉ ngơi.
Trong phòng nhất thời lại an tĩnh, Triển Chiêu quay lại ngồi bên giường, thấy môi Bạch Ngọc Đường tái nhợt khô nứt, đoán chắc do hắn mất quá nhiều máu, vội vàng rót nửa chén nước ấm, cẩn thận đỡ Bạch Ngọc Đường nằm lại vào lòng mình, từng muỗng từng muỗng đút nước cho Bạch Ngọc Đường. Bất quá người đang mê man đương nhiên không dễ chiếu cố bằng người thanh tỉnh, cứ một muỗng nước thì hết phân nửa là tràn ra ngoài, Triển Chiêu lấy khăn lụa lau vết nước, bỗng nhớ lại mấy ngày trước lúc y vừa mới tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường tựa hồ có nói qua chuyện lúc y hôn mê rất khó đút thuốc, hiện tại xem ra, quả thật rất khó đút.
Bỗng nhiên, ngoài phòng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, sau đó, một thanh âm đè thấp vang lên ngoài phòng: “Mặc Khuynh của Vong Sơn Lâu xin gặp Tam công tử!”
Chân mày Triển Chiêu khẽ động, y từ chỗ Bát hiền vương biết được nhà mình ở kinh thành cũng có sản nghiệp, sau hỏi thăm thì biết được đúng là do Vô Hương quản lý, vốn nghĩ nhân thủ lưu tại kinh thành chủ yếu dùng để truyền tin hay để ý việc làm ăn, không ngờ lại an bài người của Vong Sơn Lâu.
Triển môn có bốn lâu, gồm Vong Sơn Thán Thủy Thính Phong Lạc Tuyết, trong đó đệ tử trong Vong Sơn Lâu đều là những người có thực lực nhất trong Triển gia, vì vậy, Vong Sơn Lâu có thể xem như đội tiên phong của Triển gia.
Triển Chiêu tuy cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn bất động thanh sắc, mở cửa ra khỏi phòng, có mấy người đứng dưới hiên, nương theo ánh sáng trong phòng, Triển Chiêu trông thấy rất rõ, người đến có lớn có trẻ, nhưng đều mặc y phục khỏe mạnh giống nhau, hai mắt sáng rực trầm tĩnh, Triển Chiêu nhìn ra được, võ công những người này trong Vong Sơn Lâu đều là hàng đầu.
“Tham kiến Tam công tử!” Mấy người đó khom mình hành lễ.
Người đứng đầu nhìn thấy vết máu trên người Triển Chiêu, hơi sửng sốt, nhưng không nói nhiều, chỉ tiến lên trước một bước, dâng lên ban chỉ bạch ngọc của Triển Chiêu, chờ Triển Chiêu thu hồi, mới nói: “Chẳng hay Tam công tử đêm khuya triệu hoán là có chuyện gì cần sai phái?” Nghe thanh âm thì là người tự xưng Mặc Khuynh vừa rồi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng phất tay áo lên, nói: “Không cần đa lễ, trong nhà đã an bài bao nhiêu người trong kinh thành? Trong đó có bao nhiêu người trong Vong Sơn Lâu của ngươi?”
“Bẩm Tam công tử, nếu tính tất cả người trong các cửa hiệu ở kinh thành thì ước chừng có khoảng hơn hai mươi người, trong đó có năm người trong Vong Sơn Lâu. Tam công tử nếu cảm thấy không đủ, thuộc hạ sẽ dùng bồ câu đưa tin, trong vòng một ngày có thể triệu hồi thêm ba người trong Vong Sơn Lâu nữa!” Mặc Khuynh khom người nói.
Triển Chiêu lắc đầu, nói: “Không cần gọi thêm, trừ năm người các ngươi, ngươi lại chọn thêm năm người giỏi trong ba lâu còn lại gọi tới đây đi. Người của Đoạn Sầu Viện theo dõi phủ Khai Phong, hôm nay ta đã mất hết công lực, chỉ có thể dựa vào các ngươi, đợi ngày mai Bao đại nhân tiến cung, lúc đó nếu có người đánh lén, giết chết không tha!”
“Rõ!” Mặc Khuynh khom người cúi chào, xoay người nói với thanh niên bên cạnh: “Ngươi quay về gọi người, ” Ánh mắt rơi lên ba người còn lại, cũng không nói thêm, vung tay, mấy người đó thi lễ với Triển Chiêu xong thì thả người tứ tán đi, chẳng biết là trốn ở góc nào trong phủ Khai Phong.
Triển Chiêu xoay người quay lại phòng, liền thấy đôi mày kiếm của Bạch Ngọc Đường cau chặt, đôi môi mỏng cắn chặt, cả người co quắp dưới chăn, đang run rẩy không ngừng.
“Ngọc Đường…” Triển Chiêu hơi kinh hoàng, vội vã đi đến bên giường, thấy Bạch Ngọc Đường vẫn chưa tỉnh lại, chỉ là vô thức co người, nhìn tình hình này, Triển Chiêu liền biết chắc chắn là do ‘Lăng Sương’ phát tác, vội vã lấy thêm một tấm chăn trong ngăn tủ, đắp lên người Bạch Ngọc Đường, lại kéo mấy chậu than dưới đất lại gần giường.
Bận rộn một phen, Triển Chiêu lại ngồi xuống bên giường, kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường đang hơi nhăn lại chân mày, không tự chủ được, ngón tay xoa lên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt ấy, lại lưu luyến không ngừng tại nơi mi gian khẽ nhíu, chờ cho đến khi đôi mày kiếm ấy giãn ra.
Nâng tay đặt lên ngực, nơi đó vẫn còn lưu lại sự hoảng hốt vừa nãy, từ lúc chào đời đến nay, y tựa hồ chưa từng có lúc thất thố như thế, người bên cảnh đều nói y lãnh tĩnh trầm ổn, y tự mình cũng rất rõ tính tình hờ hững trầm tĩnh vô ba của mình, không ngờ lại vì người này, sẽ khiến bản thân trong chớp mắt mất đi sự trầm ổn trước giờ.
Nhìn Bạch Ngọc Đường máu đẫm đầy người ngã vào lòng mình, nhìn tay hắn dần dần trượt xuống, sự đau đớn đó, khác hẳn sự thống khổ sinh ra mỗi lần thụ thương hay hàn độc phát tác, đó là loại đau đớn chân thật như muốn xé rách từng tấc trong tim, là loại đau đớn tận cùng của đau đớn…
Vì sao sẽ đau đớn đến như vậy? Chuyện khiến người ta đau đớn đến xuyên tim y cũng không phải chưa từng trải qua, ngày ấy khi biết rõ bản thân không được phụ thân ruột thừa nhận, y cũng không đau đớn đến thế này… Vì sao?
Nhìn thương của hắn sẽ lo sợ, nhìn máu của hắn sẽ đau lòng, nhìn hắn phải chịu tội thế này, sẽ có loại xung động hận không thể đổi mình ra thay cho hắn. Ngày đó khi bản thân y mạng treo giữa sợi tơ, người này có phải cũng đứng ngồi không yên suy nghĩ không ngừng lo lắng đến đau lòng như y lúc này chăng?
Nhìn người nãy giờ vẫn co quắp trong chăn run rẩy không ngừng, trái tim Triển Chiêu lại khẽ thắt lại, do dự chốc lát, cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, rút đi áo ngoài và trung y nhiễm đầy vết máu của Bạch Ngọc Đường trên người mình, nhấc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường. [giải thích rõ: thường người xưa mặc 3 lớp áo: trung y, áo ngoài rồi đến áo khoác, trong đó trung y là lớp áo lót trong cùng]
Bạch Ngọc Đường trong cơn mê man cảm giác được hơi ấm từ bên người truyền đến, theo bản năng liền áp sát về phía Triển Chiêu, Triển Chiêu thở dài một tiếng, cuối cùng vươn tay kéo toàn bộ thân thể Bạch Ngọc Đường vào lòng, trong khoảnh khắc thân thể tiếp xúc đến làn da lạnh lẽo tựa ngọc ấy, Triển Chiêu liền rùng mình mấy cái, nhưng không có ý định buông tay, chỉ siết hai tay ôm càng thêm chặt, dùng thân nhiệt của bản thân giúp hắn sưởi ấm.
Ôm Bạch Ngọc Đường thế này, Triển Chiêu cảm nhận được một loại cảm giác an tâm, thân thể trong lòng tuy băng lãnh, nhưng trái tim hắn đang dần dần ấm lên, mặc kệ thế nào chăng nữa, hắn không chết, thân thể hắn tuy băng lãnh, nhưng y sẽ sưởi ấm nó, sẽ để nó không còn băng lãnh như vậy nữa.
Thời gian cứ thế chậm rãi chảy qua giữa đêm khuya yên tĩnh, thân thể như băng trong lòng tựa hồ đã đỡ rất nhiều, Triển Chiêu không ngờ bản thân lại có thể bình tĩnh thế này, tuy rằng nếu đổi thành một ai khác, y cũng có thể sẽ làm thế này, nhưng muốn y phải ôm một ai khác, thì nhất định sẽ không thế thản nhiên như khi ôm Bạch Ngọc Đường lúc này.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu không khỏi cười khổ, thì ra, bản thân y trong bất tri bất giác, dĩ nhiên đã tùy ý để cho phần tình cảm huynh đệ giữa y và Bạch Ngọc Đường biến thành một thứ gì khác rồi sao?
Khó trách, người vẫn luôn đoan chính thủ lễ như y lúc ở Ánh Nguyệt Lâu bị hắn trêu đùa cũng không thẹn quá thành giận, người vẫn luôn cùng người xa cách như y sẽ cho hắn chen chúc cùng giường với mình, người vẫn luôn trầm tĩnh như nước như y sẽ bị hắn ép cho phải rút kiếm chống đỡ… Khó trách, người có nhiều ‘vẫn luôn’ như y cứ gặp phải hắn lại biến đổi hoàn toàn, vị trí của hắn trong lòng y dĩ nhiên đã quan trọng và khác xa người khác đến mức này rồi sao?
Chẳng lẽ, y cũng đã sinh ra loại cảm tình kinh thế hãi tục như thế với hắn rồi sao? Điều này sao có thể?
Ngày ấy khi hắn biểu lộ chân tình với y, chẳng phải cảm giác trực tiếp nhất của y không phải là chán ghét, mà là lo lắng, là lo lắng ánh mắt người đời và sự chê cười của người khác đó sao? Thế nhưng, lẽ nào y thật sự có thể tiếp nhận loại cảm tình cấm kỵ thế này sao?
Cẩm Mao Thử phong lưu thiên hạ, vì y, đã thu lại sự kiêu ngạo tàn nhẫn cuồng ngạo bất kham vốn có, đè chặt tất cả cảm tình dưới đáy lòng, nếu không có miếng ngọc bội đó cùng lời của Y Nguyệt, hắn nhất định sẽ vì y mà không lộ một lời! Tính tình của Bạch Ngọc Đường y rõ ràng nhất, tình ý của Bạch Ngọc Đường sâu đậm thế nào y cũng không phải không biết, nếu không phải thấy y đã mang quá nhiều tâm sự, hắn cũng sẽ không nghẹn trong lòng đến tận bây giờ mới biểu lộ tâm ý của mình, người này, vẫn cứ cố chấp như vậy, nhận thức chuyện gì rồi, liền tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Nên làm thế nào cho phải?
Ngón tay chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve lớp băng trên cổ tay Bạch Ngọc Đường, nhớ lại mấy câu vừa nãy lúc Công Tôn Sách ra khỏi cửa đã nói:
“Triển hộ vệ có từng chú ý đến vết thương trên cổ tay của Bạch thiếu hiệp không?”
“Có biết vết thương này từ đâu mà có không?”
“Ngày ấy khi Triển hộ vệ gặp nạn trong Hàm Viên Cốc, tính mệnh bị đe dọa, tuy Bách Lý hầu gia đã đưa ra ‘Huyết Linh Lung’, nhưng thứ dùng làm thuốc dẫn chính là máu của Bạch thiếu hiệp!”
Ngọc Đường à Ngọc Đường, ngươi tình thâm đến mức này, muốn Triển Chiêu phải đáp lại thế nào đây?
Vì lo lắng cho thương thế của Bạch Ngọc Đường, mãi đến tận canh tư Triển Chiêu mới ngủ được, trời vừa chuyển sáng, y liền tỉnh lại. Không ngờ vừa mơ mơ màng màng mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường đang đăm đăm nhìn mình.
“Ngọc Đường, ngươi tỉnh rồi, thấy thế nào? Còn lạnh không?” Triển Chiêu lo lắng hỏi.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu vừa tỉnh liền nói lời thân thiết như thế, lập tức cười đến cong cong đôi mắt chuột, nói: “Không lạnh nữa!” Sau đó lại bĩu môi, ra vẻ tội nghiệp: “Nhưng mà, đau…”
“Đáng đời ngươi lắm!” Sắc mặt Triển Chiêu vừa đổi, liền biến thành vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, chuyển mắt sang nơi khác không nhìn hắn, chỉ cười lạnh nói: “Triển mỗ hôm nay xem như đã kiến thức được sự tàn độc của Cẩm Mao Thử, quả nhiên là độc mà, độc với địch nhân, với bản thân càng độc hơn!”
Trước giờ chưa từng thấy Triển Chiêu tức giận lớn đến thế này, Bạch Ngọc Đường sợ đến mức rụt cổ lại, nhỏ giọng gọi: “Miêu Nhi…”
“Đừng gọi ta!” Triển Chiêu lạnh lùng thấp giọng quát: “Bạch ngũ gia đã dám một mình tự ý hành động, còn gọi Triển mỗ làm gì!”
“Ta…” Từ nhỏ đến lớn, Triển Chiêu chưa từng dùng giọng nói lạnh lùng như vậy với hắn, Bạch Ngọc Đường biết, Triển Chiêu lần này bị chọc giận thật sự rồi. “Ta chỉ muốn đi thám thính chút tin tức, ‘Văn hương thiên lý’ cũng không dùng được nữa, vất vả lắm mới đụng độ Tạ Ngọc Thụ… Miêu Nhi, ta sai rồi…” Bạch Ngọc Đường nhìn khuôn mặt nghiêng nhíu chặt của Triển Chiêu, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Triển Chiêu vẫn không chịu nhìn hắn, oán giận nói: “Ngươi rốt cuộc là vì thám thính tin tức, hay là vì trong lòng không phục, cho rằng ta không biết sao? Chỉ vì một tên Tạ Ngọc Thụ, ngươi ngay cả mạng cũng đặt cược, ngươi không sợ vạn nhất –” Triển Chiêu nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại, giả thiết kia, y ngay cả liên tưởng cũng không muốn.
Thấy thần tình của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường ở trong lòng âm thầm cảm thấy vui vẻ, áp sát đến gần mặt Triển Chiêu, tủm tỉm cười nói: “Miêu Nhi, ngươi là đang quan tâm ta, có đúng không?”
Bị khuôn mặt Bạch Ngọc Đường áp đến quá sát thế này, Triển Chiêu mới nhớ ra lúc này hắn còn đang ở trong lòng y, hơn nữa cả hai người vẫn còn nửa thân để trần, mặt lập tức nóng rẫy đỏ bừng, vội vàng nâng người muốn dậy, không ngờ mới dùng sức, liền cảm thấy vai mỏi nhừ, sau đó là cảm giác tê dại đau đớn như bị hàng vạn con kiến ăn vào xương truyền đến khắp nửa người, không khỏi thu lại lực, ngã xuống gối.
Bạch Ngọc Đường mang vẻ mặt cười xấu xa: “Miêu Nhi, ngươi đây là sao? Ngươi muốn ôm Bạch gia cứ việc nói thẳng, Bạch gia cho ngươi ôm!”
“Ngươi câm miệng!” Triển Chiêu thở phì phì trừng hắn: “Ngươi ôm nguyên khối băng to suốt một đêm không đổi tư thế thử cho ta xem!”
“Cái gì mà nguyên khối băng to chứ, khó nghe muốn chết, ” Bạch Ngọc Đường không phục đáp trả: “Bạch gia gia đây là băng cơ ngọc cốt, băng thanh ngọc khiết…”
Nghe được hai cụm như thế, Triển Chiêu quả thật là nhịn không được mà bật cười, vốn tức giận một bụng cũng cười cho tan thành mây khói, bất đắc dĩ trừng hắn, đẩy đẩy, nói: “Đứng lên, cho ta giãn gân giãn cốt!”
“Không dậy!” Bạch Ngọc Đường nói rất đương nhiên, thấy Triển Chiêu nhíu, cũng mặc cho vết thương đang đau nhức, dứt khoát xoay người từ nằm trong lòng y chuyển thành áp lên người y, cánh tay còn quấn chặt thắt lưng y.
Da thịt hai người dính sát vào nhau, vì động tác của Bạch Ngọc Đường, da thịt không ngừng ma sát, một luồng khí nóng kéo tới, Triển Chiêu ngay cả cái lỗ tai cũng đã đỏ ửng, lo lắng cho vết thương của hắn nên không dám dùng sức, không khỏi vừa tức vừa gấp: “Đừng náo loạn, đứng lên!”
Bạch Ngọc Đường còn lâu mới sợ y, chôn mặt trên cần cổ Triển Chiêu, cười nhẹ nói: “Miêu Nhi, ngươi có thể quan tâm ta như thế, ta thật vui mừng!”
Triển Chiêu lại trừng hắn, tức giận nói: “Ta không vui mừng!”
Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt, cũng không náo loạn nữa, ngẩng mặt yếu ớt nhìn y, tịch mịch nói: “Miêu Nhi, còn chưa quyết định sao? Hay là, quyết định của ngươi, đợi đến khi ta chết thì mới nói được?”
Trái tim Triển Chiêu siết chặt, không chút nghĩ ngợi liền che lại miệng hắn, quát lên: “Nói bậy gì đó?”
Bạch Ngọc Đường khẽ cười một tiếng, chịu đựng đau đớn nơi vết thương cầm lấy tay Triển Chiêu, gọi không ngừng: “Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi Miêu Nhi…”
Triển Chiêu bị hắn gọi đến nhức cả đầu, lại phải lấy tay che đi miệng hắn, trừng hắn, thấy hắn bướng bỉnh nhìn y chớp chớp mắt, muốn cười rồi lại có chút cười không nổi, than nhẹ như gió: “Ngọc Đường, chuyện này… lòng ta đang rất loạn, ngươi cho ta suy nghĩ thêm… Ta rồi sẽ cho ngươi câu trả lời!”
Thần sắc Bạch Ngọc Đường khẽ buồn bã, sau đó lại cười nói: “Được, Miêu Nhi, ta nói rồi, sẽ không ép ngươi, ta…” Hắn cuối cùng cũng có chút cười không nổi, “Ta chờ ngươi…”
Nhìn khuôn mặt luôn tràn đầy sinh động của Bạch Ngọc Đường ấy vậy mà giờ đây lại lộ ra nét buồn bã không sao che giấu được này, Triển Chiêu đột nhiên cảm giác trái tim như bị ai bóp chặt. Người này vì y mà làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng, y lại không thể cho hắn được điều gì, chỉ có thể nỉ non một tiếng “Ngọc Đường”.
Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, nghe được một tiếng “Ngọc Đường” tự gọi tự than của y, chỉ cảm thấy trái tim rung động, nhìn vào đôi mắt tựa như hắc ngọc của người trong lòng, trong đấy tựa hồ thoảng chút… đau thương, trong nhất thời hắn chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào tình không thể cản, không kiềm được áp sát lại, đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ lên môi Triển Chiêu.
Thân thể Triển Chiêu run lên, y trước giờ luôn đoan chính thủ lễ, chưa từng có hành đông thân mật thế này với người khác, nụ hôn này rất khác so với cái đụng chạm rất nhẹ lần đó trong Ánh Nguyệt Lâu, trong nhất thời, cả người tựa như bị sét đánh, hoảng hốt giật mình, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Tác giả :
Dạ Liễm Hàn