[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ
Chương 22: Đầu mối
‘Tiểu Phi’ xem như là nhũ danh Nhị ca Triển Diệu của Triển Chiêu đặt cho y, xuất phát từ tên ‘Hùng Phi’, từ nhỏ hai vị huynh trưởng đã quen gọi như thế, sau khi Tạ Ngọc Thụ biết, liền cũng theo đó gọi y Tiểu Phi.
Triển Chiêu mỉm cười: “Tạ đại ca đến kinh thành không kỳ quái, nhưng, nếu là đến kinh thành tuần tra cửa tiệm, vậy thì kỳ quái”
Tạ Ngọc Thụ không khỏi cười to: “Tiểu Phi, đệ vẫn thật là hiểu ta! Ta lần này đến, lấy danh nghĩa là tuần tra cửa tiệm, thật ra là đến gặp đệ.” Thấy thần tình hơi kinh ngạc của Triển Chiêu, Tạ Ngọc Thụ lại mỉm cười, “Tiểu Phi, đệ từ Nam hiệp biến một cái thành Ngự tiền hộ vệ, ta thế nhưng rất hiếu kỳ đó!”
Triển Chiêu không khỏi lộ ra nụ cười khổ: “Tạ đại ca, huynh đừng đùa đệ nữa, bằng hữu trên giang hồ sợ rằng hiện giờ đều nói đệ ham mê phú quý, tự chịu sa lầy đi?”
Tạ Ngọc Thụ tựa hồ không ngờ Triển Chiêu sẽ nói như vậy, thần sắc không khỏi buồn bã, rồi lại lập tức cười nói: “Tiểu Phi, đệ chẳng lẽ lại là người quan tâm người khác nói gì sao? Bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói, đệ chỉ cần quan tâm việc nhìn mọi chuyện rõ ràng, làm việc không thẹn với trời đất, không trái với lương tâm, dù đệ làm gì Tạ đại ca đều ủng hộ đệ!”
Tuy suy nghĩ trong đầu cực kỳ hỗn loạn, nhưng những lời này của Tạ Ngọc Thụ vẫn khiến Triển Chiêu rất cảm động, y cùng Tạ Ngọc Thụ quen biết tới nay, vẫn luôn xem gã như huynh trưởng, tuy nói những lời đồn đãi của giang hồ vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến y, nhưng có người mang đến một câu nói đầy chân thành ấm áp thế này, vẫn khiến trái tim y cảm thấy rất thoải mái.
“Tạ đại ca, cảm ơn huynh!”
Tạ Ngọc Thụ khẽ nghiêng đầu cười: “Tiểu Phi, giữa huynh và đệ, còn nói lời ‘cảm ơn’ làm gì, chẳng phải quá xa lạ sao! Thế nào, chẳng lẽ đệ định cứ thế đứng mà nói chuyện với ta sao?”
Triển Chiêu cười rất vui vẻ: “Là tiểu đệ quá bảo thủ rồi, Tạ đại ca, nhanh mời ngồi!”
Sau khi hai người ngồi xuống, Triển Chiêu mới làm như hữu ý vô ý hỏi: “Tạ đại ca, huynh đến kinh thành khi nào vậy?”
“Đến được mấy ngày rồi, vốn muốn sớm đến phủ Khai Phong tìm đệ, nhưng ta dù sao cũng là mang danh đến tuần tra cửa tiệm, nên mấy ngày nay cứ bị mấy chưởng quỹ quấn lấy vì mấy chuyện trong tiệm, đúng thật là tự mua dây buộc mình!” Tạ Ngọc Thụ cười khổ nói.
Triển Chiêu nhịn không được bật cười, nói: “Việc làm ăn của môn hạ Thu Phong Đường nhiều như vậy, Tạ đại ca huynh nhưng một chút cũng không để tâm, tương lai chấp chưởng Thu Phong Đường, sợ rằng huynh đệ trong đường thật phải cùng huynh đi đánh gió thu (*làm việc chỉ bằng danh tiếng và quan hệ với người khác chứ không phải bằng thực lực) rồi!”
Tạ Ngọc Thụ nghe vậy cười than thở: “Tiểu Phi, cả đệ cũng học được cách mắng người rồi à, ai, thế giới này giờ cả một người phúc hậu cũng tìm không ra!”
Hai người đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên thấy Bạch Ngọc Đường vừa hai tay bưng tô chân bước lùi đi vào, vừa hô to gọi nhỏ nói: “Miêu Nhi, nhanh, nhanh, bỏng chết ta rồi…” Nói được phân nửa, giương mắt liền thấy Triển Chiêu đang cùng một nam tử mặc thanh y trò chuyện vui vẻ, không khỏi ngẩn ra.
Triển Chiêu nghe tiếng Bạch Ngọc Đường, trong lòng không khỏi cả kinh, y vẫn chưa mở miệng đề cập đến chuyện thích khách đêm qua với Tạ Ngọc Thụ, thứ nhất là chưa thể xác định được lời Mạc Xuy Yên nói có phải thật hay không, thứ hai, nếu thật là do Tạ Ngọc Thụ làm, cũng có thể khiến gã lơi lỏng cảnh giác, nhưng Bạch Ngọc Đường lại đột ngột xuất hiện thế này, nếu không rõ dụng ý của y, sợ sẽ làm hư chuyện.
Suy nghĩ trong đầu chợt lóe, y vội vã đứng dậy, nhưng Tạ Ngọc Thụ nhanh hơn một bước, đón Bạch Ngọc Đường, nhận lấy tô trên tay hắn.
Bạch Ngọc Đường vốn không ngờ bản thân mới chỉ rời khỏi một thời gian ngắn, liền có người đến tìm Triển Chiêu, nhìn thấy Tạ Ngọc Thụ và Triển Chiêu tựa hồ rất thân cận, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, tiếp đó khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống, tránh đi bàn tay đang định đưa đến đỡ lấy tô, nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Thụ, hỏi: “Ngươi là ai?”
Triển Chiêu lúc này cũng đã đi tới, y vẫn chưa phát hiện tâm tình không vui của Bạch Ngọc Đường, nhận lấy cái tô trong tay kia của Bạch Ngọc Đường, nhưng không cảm thấy nóng mấy, liền biết là Bạch Ngọc Đường cố ý đùa nghịch, âm thầm lắc đầu, chuẩn bị giới thiệu hai người.
Nhưng Tạ Ngọc Thụ giành trước Triển Chiêu nói: “Vị này là Bạch ngũ hiệp của Hãm Không đảo phải không? Ta thường nghe Tiểu Phi nhắc tới ngươi. Hôm nay được gặp, quả nhiên thần thái phi dương, suất tính hào hiệp!”
Bạch Ngọc Đường nghe Tạ Ngọc Thụ gọi Triển Chiêu ‘Tiểu Phi’, lông mày không chút che giấu mà nhíu lại, lạnh lùng lập lại một câu: “Ngươi là ai?”
Tiếu ý trên mặt Tạ Ngọc Thụ hơi khựng lại, sau đó lại khôi phục thần sắc tự nhiên: “Tại hạ Tạ Ngọc Thụ!”
Bạch Ngọc Đường trong lòng cả kinh, hắn đêm qua nghe Triển Chiêu bẩm báo với Triệu Trinh vụ án của Mạc Sinh Môn, biết Tạ Ngọc Thụ là biểu ca của Mạc Xuy Yên, cũng là người an bài vụ ám sát đêm qua, nếu lời Mạc Xuy Yên là thật, gã thế nào lại đường hoàng xuất hiện trước mặt mình và Triển Chiêu thế này, mà Triển Chiêu… thế nào lại quen biết gã?
Ý niệm trong đầu này khiến trong lòng hắn rất khó chịu, rất rõ ràng, Tạ Ngọc Thụ đã sớm biết việc bản thân và Triển Chiêu có quen biết, mà Triển Chiêu trước giờ lại chưa từng nói cho hắn biết y có quen biết Tạ Ngọc Thụ, còn là quen biết… thân cận như thế!
Chuyện này, Triển Chiêu vì sao lại gạt hắn?
Y cư nhiên lại có quen biết với Tạ Ngọc Thụ…
Cười nhạt, Bạch Ngọc Đường đi tới bên bàn, bắt chéo chân ngồi xuống, khóe môi dù mang ý cười, nhưng lộ ra lại là ý vị lạnh lùng xa cách: “Bạch gia gia hành tẩu giang hồ, đánh giá của người khác cũng nghe nhiều rồi, có tâm ngoan thủ lạt, có cuồng ngạo bất kham, nhưng ‘thần thái phi dương, suất tính hào hiệp’ này thật là chưa từng nghe ai nói qua, Tạ thiếu đường chủ quá khen!”
Lúc này, Triển Chiêu dù phản ứng có trì độn đến mấy cũng nghe ra khẩu khí bất thường của Bạch Ngọc Đường, đặt tô trên tay xuống bàn, kỳ quái nhìn hắn một cái, trong lòng vẫn chưa rõ hắn vì cái gì trong chớp mắt nói biến sắc liền biến sắc. Bất quá, Bạch Ngọc Đường phối hợp với y coi như cũng ăn ý, không có ngay tại chỗ nói ra chuyện thích khách đêm qua, quả thật khiến y yên tâm không ít.
Tạ Ngọc Thụ cũng là người thông minh hiểu chuyện, đương nhiên nghe hiểu lời nói bất thiện của Bạch Ngọc Đường là nhằm vào mình, liếc nhìn Triển Chiêu, có chút bất đắc dĩ cười cười, buông tô trong tay, cười nói: “Tiểu Phi, ta hôm nay có hẹn với mấy vị chưởng quỹ của một vài cửa tiệm muốn bàn chuyện làm ăn với ta, chờ mấy ngày nữa ta rảnh rỗi, lại đến phủ Khai Phong tìm đệ, đến lúc đó hai ta lại hảo hảo mà trò chuyện!”
Triển Chiêu cũng có chút xấu hổ, cười cười, nói: “Nếu Tạ đại ca có việc, trước cứ đi lo chuyện đi, chờ huynh xong việc, tiểu đệ mời huynh uống rượu!”
Tạ Ngọc Thụ cười vui vẻ, nói: “Được, nhưng mà, ta chỉ uống rượu ngon thôi đó!”
Triển Chiêu bị lời của Tạ Ngọc Thụ làm cho xấu hổ, nói: “Tạ đại ca, đệ rất keo kiệt sao?”
Tạ Ngọc Thụ cười mà không nói, vỗ vỗ vai Triển Chiêu, nói một câu “Mấy ngày nữa gặp”, lại hướng Bạch Ngọc Đường ôm quyền nói: “Bạch ngũ hiệp, cáo từ!”
Bạch Ngọc Đường ngay cả người cũng không nhấc, lười nhác chắp chắp tay, nói: “Không tiễn!”
Triển Chiêu thấy hành động này của Bạch Ngọc Đường, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, nói với Tạ Ngọc Thụ: “Tạ đại ca, đệ tiễn huynh!”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe, lập tức đưa tay kéo lấy ống tay áo Triển Chiêu, ý cười nở đầy mặt, nói: “Miêu Nhi, cháo cá này là ta cố ý cho người làm đó, nguội rồi rất tanh, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi!” Nói xong, lại nói với tiểu hỏa kế đứng bên cạnh: “Tiểu Trà, thay Triển đại nhân tiễn khách!”
Tạ Ngọc Thụ thấy khuôn mặt Triển Chiêu hơi đỏ lên, nhịn không được cười một tiếng, nói: “Tiểu Phi, dừng chân đi, huynh cũng không phải không biết đường!” Nói xong, cũng không cần Tiểu Trà tiễn, quay thẳng xuống lầu rời đi.
Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Tạ Ngọc Thụ rời đi, quay đầu lại trừng Bạch Ngọc Đường, rút ống tay áo của mình ra, vừa định hỏi hắn bị sao vậy, lại bị Bạch Ngọc Đường giành nói trước: “Ăn cơm trước!”
Triển Chiêu bị hắn chặn họng đến hết cách, dứt khoát không nói nữa, cúi đầu húp cháo, một ngụm cháo vừa vào miệng, chỉ cảm thấy mùi vị thơm ngon nhuyễn hoạt, quả nhiên là cực phẩm, trái tim không khỏi cũng dần ấm áp theo bát cháo nóng hôi hổi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu húp từng miếng từng miếng cháo trong tô, còn mình thì chưa ăn được mấy miếng đã buông muỗng, chỉ ôm cánh tay tựa vào lưng ghế ngồi nhìn Triển Chiêu ăn.
Cuối cùng cũng ăn cháo xong, Triển Chiêu buông muỗng, lúc giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe môi đã mang theo tiếu ý: “Cũng may lúc nãy ngươi không làm lộ ra…”
“Khiến Triển đại nhân lo lắng rồi?” Lại cắt ngang lời Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đặt một tay lên bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, tức giận nói: “Nói vậy Bạch Ngọc Đường ta ở trong mắt ngươi chính là kẻ hồ đồ không có năng lực quan sát đến vậy sao, còn hại Triển đại nhân phải lo lắng sợ hãi theo!”
Triển Chiêu hơi nhíu mày: “Ngươi sao vậy? Nói chuyện hung hăng như thế?”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đúng vậy, Bạch gia gia không có hàm dưỡng thế đó, không so được với Triển nam hiệp khiêm khiêm quân tử ngươi, càng không bì được với Tạ đại ca ‘Vương Tạ Di Phong’ của ngươi, tên tuổi Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ là tâm ngoan thủ lạt cuồng ngạo bất kham mà thôi!”
Triển Chiêu nghe đến đây, tựa hồ đã hiểu được chút chút, có chút áy náy cười cười, nói: “Việc hôm qua xảy ra đột nhiên, sau đó ta lại uống say, vì vậy không có cơ hội nói cho ngươi biết việc ta và Tạ đại ca có quen biết.
Bạch Ngọc Đường lúc này khó nghe nhất chính là ba chữ ‘Tạ đại ca’ này trong miệng Triển Chiêu, vẫn hừ lạnh một tiếng, lời ra lạnh như băng: “Ngươi cùng gã quen biết mấy năm? Lại cùng ta quen biết bao năm? Tạ Ngọc Thụ mở miệng liền biết ta là ai, ta hàng năm đến nhà ngươi, nhưng trước giờ vẫn không hề biết ngươi cư nhiên còn quen biết người có địa vị lớn như vậy, Triển tam công tử, Bạch Ngọc Đường ta hôm nay mới biết trước đây quen biết ngươi là ta trèo cao!”
Bạch Ngọc Đường tức giận khiến Triển Chiêu có chút bất ngờ, nhưng vô duyên vô cớ bị hắn trách móc ba lần bốn bận như thế, Triển Chiêu trong lòng cũng không khỏi có chút hờn giận, chỉ là lúc y say rượu, có chút sốt nhẹ, lúc này không khỏi có chút ủ rũ, thật không muốn đấu võ mồm với Bạch Ngọc Đường, khẽ than một tiếng, nói: “Bạch huynh…”
“Bạch huynh cái gì, Bạch gia gia còn nhỏ hơn ngươi mấy tháng…”
Triển Chiêu nhịn không được cười khổ: “Đã biết nhỏ hơn ta, sao còn cứ tự xưng ‘gia gia’?”
Một câu nói nhàn nhạt lại khiến Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không ngờ tới Triển Chiêu sẽ nói một câu như thế, ngẩn ra một lúc lâu, sắc mặt mới chậm rãi có biến hóa, lúc đỏ lúc trắng, thật là muôn màu muôn vẻ.
Triển Chiêu nhìn, nhịn không được bật cười ra tiếng, nụ cười này, tựa như ánh bình minh vươn mình lóe khỏi những đám mây, Bạch Ngọc Đường trông thấy lại ngẩn ra, sau đó không được tự nhiên nghiêng mặt đi, miệng lầu bà lầu bầu: “Thối miêu, đồ thối miêu răng nhọn miệng sắc!”
Triển Chiêu biết hắn đã hết giận, khẽ cười đẩy đẩy tay hắn, nói: “Ngươi nãy có nói, cháo này lạnh rồi sẽ tanh, còn không mau ăn?”
Bạch Ngọc Đường bực mình đẩy tô ra, nói: “Bị con mèo thối nhà ngươi làm tức giận đến no rồi, còn ăn cái gì!”
Khóe môi Triển Chiêu giương lên một nụ cười khẽ giảo hoạt: “Hại Bạch huynh…” Thấy hắn liếc mắt trừng mình, Triển Chiêu vội vàng đổi giọng: “… ách, Ngọc Đường, hại Ngọc Đường ăn không ngon, Triển mỗ thật có lỗi!”
Bạch Ngọc Đường tức giận đứng bật dậy, đôi mắt hoa đào trừng đến tròn vo: “Tử miêu, ngươi còn chưa xong hả?”
Thấy Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng khôi phục nguyên dạng, Triển Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười đầu hàng: “Được, được, ta không nói nữa!”
“Hừ!” Bạch Ngọc Đường ngồi lại xuống ghế, dùng thanh âm ‘oán thầm’ rất lớn nói: “Triệu Tiểu Long quả nhiên không nhìn nhầm, ngươi chính là một con mèo giảo hoạt!”
“A?” Triển Chiêu có chút không theo kịp suy nghĩ trong đầu Bạch Ngọc Đường, không rõ thế nào chỉ trong chớp mắt hắn lại bắt đầu đem chuyện phong hào của y ra nói rồi.
Bạch Ngọc Đường lười biếng quay về ghế, nói: “Rõ ràng không tin người ta, còn mở miệng gọi ‘Tạ đại ca’ thân thiết như thế.”
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, nghĩ đến Tạ Ngọc Thụ, thần sắc lại không khỏi buồn bã: “Nếu có thể, ta đương nhiên không hy vọng là huynh ấy, nhưng sự tình liên quan trọng đại, ta không thể hành động theo cảm tính. Huynh ấy nếu không phải, xem như ta oan uổng huynh ấy, sau này sẽ đi tạ tội; nếu là huynh ấy, ta cái gì cũng không nói, ít nhất sẽ không đả thảo kinh xà.”
Sự buồn bã thoáng hiện lên trong mắt ấy, Bạch Ngọc Đường rất đúng lúc thu vào đáy mắt, trái tim chẳng rõ vì sao lại cảm thấy có chút đau đớn: “Nếu thật là gã, ngươi…”
“Ta sẽ đưa huynh ấy ra trước pháp luật!” Thở dài, nhưng cũng rất kiên định.
———————
Triển Chiêu từ nha môn của Hoàng thành ti đi ra, ngẩng đầu nhìn từng hạt mưa li ti từ bầu trời không ngừng rơi xuống, trong lòng có chút phiền muộn.
Nhiều ngày qua y một mực tra vụ án của Mạc Sinh Môn, chạy khắp những nha môn có liên quan từ Hình bộ, Đại Lý tự đến Hoàng thành ti, hôm nay đến Hoàng thành ti, ngoại trừ tra được một ít sổ sách tương đối cơ mật ra, thì chính là đã hẹn được vị thủ lĩnh ảnh vệ, hỏi được một vài việc. Thủ lĩnh ảnh vệ ngoại trừ Hoàng đế và bản thân ảnh vệ ra, cả triều trên dưới không ai biết được, người này bình thường ẩn trong triều, không hiện manh mối, chỉ có lúc Hoàng đế sai phái, mới phụng chỉ bí mật hành sự, bất quá tất cả hành động của ảnh vệ đều có ghi chép chi tiết, sổ ghi chép hành động của ảnh vệ này chính là do thủ lĩnh ảnh vệ bảo quản.
Triển Chiêu thật không ngờ, người giữ vai trò thủ lĩnh ảnh vệ này cư nhiên lại là Binh Bộ Thị Lang Hình Phong Viễn. Thời gian y làm quan tuy không dài, nhưng cũng may trí nhớ không tệ, ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi có nghe Công Tôn tiên sinh kể về mấy quan viên trong triều, vì vậy cũng biết chút ít ưu khuyết điểm của mỗi người. Hình Phong Viễn xuất thân từ võ gia, thân thủ không tệ, về việc dùng binh cũng rất có kiến giải, vì thế dù tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi vào vị trí Binh Bộ Thị Lang. Không ngờ, hắn dĩ nhiên lại là thủ lĩnh ảnh vệ, người này thật đúng là không thể khinh thường!
Hỏi Hình Phong Viễn vài câu, tra xét sổ ghi chép hành động của ảnh vệ, quả nhiên không có chuyện của Mạc Sinh Môn. Nhưng Triển Chiêu thật ra cũng biết, nếu Triệu Trinh muốn Hình Phong Viễn phủ nhận hoặc muốn làm giả loại sổ ghi chép thế này là việc rất dễ dàng, chẳng qua là, Triệu Trinh không cần phải làm vậy, một Hoàng đế, muốn người khác tin tưởng hắn, sẽ có rất nhiều cách.
Vì vậy, y nguyện ý tin tưởng Triệu Trinh.
Bất quá, có thể mượn danh ảnh vệ, thậm chí không hề kiêng nể gì bày ra khí thế quang minh chính đại tiêu diệt cả một nhà, từ đó khơi mào đối kháng giữa Triển gia và triều đình, thế lực như vậy, tuyệt đối không phải thứ mà người giang hồ bình thường sẽ có, kẻ chủ mưu đứng phía sau này, tất là người trong triều đình. Triển Chiêu biết, cho dù là người trong triều, người có thế lực đến mức này cũng chỉ là thiểu số, như vậy, nếu điều tra ra ai ở trong triều có thế lực lớn thế này, vụ án này có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Y lật tới lật lui mấy quyển hồ sơ cơ mật của hoàng thất, lúc còn ở nhà trước đây, Triển Dịch Huyền cũng từng nói cho y nghe chuyện trong triều, y cũng nắm rất rõ mấy vị phiên vương có thế lực trong triều.
Vụ án này, tựa hồ, càng tra càng phức tạp …
Trở lại phủ Khai Phong, Triển Chiêu chưa đi gặp Bao Chửng ngay mà trực tiếp đến đại lao. Vừa đến cửa lao ngục, mấy ngục tốt đang nói chuyện phiếm đều đứng dậy hành lễ, Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Đều là huynh đệ, các vị đại ca không cần đa lễ!” Dừng một chút, lại hỏi: “Mạc Xuy Yên mấy ngày nay thế nào rồi?”
Vì có sự chiếu ứng của y, Mạc Xuy Yên ở trong đại lao cũng không xem là khổ cực, dù không bằng sinh hoạt như bên ngoài, nhưng ít ra chi tiêu ăn mặc Triển Chiêu đều cho người mang vào, mấy ngục tốt nể mặt Triển Chiêu, cũng không làm khó nàng ta.
“Vẫn như cũ, rầu rĩ không vui, không để ý người khác, một mình đờ ra!”
Triển Chiêu yên lặng thở dài, mặc kệ kẻ giết cả nhà Mạc Sinh Môn là ai, nhưng thiếu nữ này chung quy cũng là vô tội.
“Triển đại nhân có lời muốn nói với nàng ta sao? Ta mở cửa cho ngài!” Triển Chiêu mấy ngày nay nếu có thời gian rảnh liền đến thăm Mạc Xuy Yên, mấy ngục tốt cũng biết quan hệ ‘chú cháu’ giữa hai người, thấy Triển Chiêu tiến đến, liền biết là lại đến thăm nàng ta.
Mạc Xuy Yên quả nhiên đang ôm gối ngồi trên giường đờ ra, nghe có tiếng động, ngẩng đầu thấy Triển Chiêu một thân hồng y đi tới, ánh mắt sáng ngời, vội vàng nhảy xuống giường, vừa gọi ra một chữ “Tam”, liền nhìn thấy có ngục tốt đi phía sau Triển Chiêu, vội vã nuốt hai chữ “Công tử” phía sau vào, không được tự nhiên gọi một tiếng “Tam sư thúc”.Triển Chiêu gật đầu với nàng ta, ngục tốt nọ mở cửa lao, sau đó lui xuống.
Mạc Xuy Yên chỉ là đơn thuần, cũng không phải ngu dốt, thấy sắc mặt của Triển Chiêu liền biết Triển Chiêu có việc muốn nói với mình, khẽ cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Tam công tử, sao vậy?”
Triển Chiêu khẽ trầm ngâm, y biết nói ra lời này Mạc Xuy Yên chưa chắc sẽ tin, thế nhưng, lại không thể không nói, “Ta đã đi tra, người giết cả nhà cô nương, không phải là Hoàng thượng!”
Quả nhiên, Mạc Xuy Yên vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, run giọng nói: “Người làm sao biết được? Người tìm được chứng cứ rồi sao?”
Triển Chiêu thở dài: “Ảnh vệ từ lúc được Thái tổ sáng lập đến nay, mỗi một nhiệm vụ đều được ghi chép chi tiết, ta đã tra sổ ghi chép của bọn họ, cũng đã hỏi thủ lĩnh ảnh vệ, không hề có việc diệt sạch cả nhà Mạc Sinh Môn.”
Mạc Xuy Yên quả nhiên không tin, thân thể mảnh khảnh run rẩy tiến lên trước, nắm lấy ống tay áo Triển Chiêu, kích động nói: “Cái này mà xem là chứng cứ sao? Tên hoàng đế kia nếu muốn làm giả một quyển sổ, muốn xóa đi ghi chép lần này, muốn bức thủ lĩnh ảnh vệ nói dối là việc không thể dễ dàng hơn, Tam công tử, người thế nào có thể tin?”
Triển Chiêu chậm rãi lắc đầu: “Xuy Yên, quyển sổ đó có phải được làm giả hay không ta sao có thể không nhìn ra? Ghi chép lần đó, Hoàng thượng sẽ không vì tránh né mà không ghi lại, trên quyển sổ đó ngay cả những chuyện bí mật của hoàng thất đều được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng, sao có thể chỉ riêng việc này lại tránh đi? Xuy Yên, Hoàng thượng thực sự không phải là hung thủ giết cả nhà cô nương. Ảnh vệ tuy bí mật, nhưng trong triều không phải là không có ai biết, sai khiến sát thủ giả mạo ảnh vệ đi giết người rồi giá họa cũng là chuyện không phải không có khả năng. Huống hồ, Hoàng thượng cùng cha cô không oán không cừu, hà tất lại muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết?”
Mạc Xuy Yên đã rơi lệ đầy mặt, nghe vậy khóc thét lên: “Vì cha ta biết một vài bí mật không nên biết, mới bị diệt khẩu!”
Trái tim Triển Chiêu khẽ trầm xuống, cuối cùng cũng hỏi ra được chỗ mấu chốt…
Y cũng từng hỏi mấy lần, nhưng Mạc Xuy Yên luôn ngậm miệng không đáp, không ngờ hôm nay lại vô tâm mà đâm trúng, nhận được kết quả thế này.
Biết một vài bí mật không nên biết? Là bí mật gì mà phải giết hơn ba mươi mạng người để bịt miệng? Là bí mật gì mà phải khiến triều đình và Triển gia đối đầu?
Triển Chiêu nhíu mày hỏi: “Là chứng cứ gì?”
Mạc Xuy Yên lắc đầu khóc: “Ta không biết, trước đây cha có một vài chuyện cứ thần thần bí bí, ta hỏi người người cũng không cho ta biết, ta cho rằng là chuyện trong môn, cũng không hỏi cặn kẽ. Sau khi trong môn xảy ra chuyện, biểu ca mới nói cho ta biết, cha là vì biết bí mật của tên cẩu hoàng đế kia, mới bị diệt khẩu!”
Triển Chiêu mỉm cười: “Tạ đại ca đến kinh thành không kỳ quái, nhưng, nếu là đến kinh thành tuần tra cửa tiệm, vậy thì kỳ quái”
Tạ Ngọc Thụ không khỏi cười to: “Tiểu Phi, đệ vẫn thật là hiểu ta! Ta lần này đến, lấy danh nghĩa là tuần tra cửa tiệm, thật ra là đến gặp đệ.” Thấy thần tình hơi kinh ngạc của Triển Chiêu, Tạ Ngọc Thụ lại mỉm cười, “Tiểu Phi, đệ từ Nam hiệp biến một cái thành Ngự tiền hộ vệ, ta thế nhưng rất hiếu kỳ đó!”
Triển Chiêu không khỏi lộ ra nụ cười khổ: “Tạ đại ca, huynh đừng đùa đệ nữa, bằng hữu trên giang hồ sợ rằng hiện giờ đều nói đệ ham mê phú quý, tự chịu sa lầy đi?”
Tạ Ngọc Thụ tựa hồ không ngờ Triển Chiêu sẽ nói như vậy, thần sắc không khỏi buồn bã, rồi lại lập tức cười nói: “Tiểu Phi, đệ chẳng lẽ lại là người quan tâm người khác nói gì sao? Bọn họ thích nói thì cứ để bọn họ nói, đệ chỉ cần quan tâm việc nhìn mọi chuyện rõ ràng, làm việc không thẹn với trời đất, không trái với lương tâm, dù đệ làm gì Tạ đại ca đều ủng hộ đệ!”
Tuy suy nghĩ trong đầu cực kỳ hỗn loạn, nhưng những lời này của Tạ Ngọc Thụ vẫn khiến Triển Chiêu rất cảm động, y cùng Tạ Ngọc Thụ quen biết tới nay, vẫn luôn xem gã như huynh trưởng, tuy nói những lời đồn đãi của giang hồ vẫn chưa tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến y, nhưng có người mang đến một câu nói đầy chân thành ấm áp thế này, vẫn khiến trái tim y cảm thấy rất thoải mái.
“Tạ đại ca, cảm ơn huynh!”
Tạ Ngọc Thụ khẽ nghiêng đầu cười: “Tiểu Phi, giữa huynh và đệ, còn nói lời ‘cảm ơn’ làm gì, chẳng phải quá xa lạ sao! Thế nào, chẳng lẽ đệ định cứ thế đứng mà nói chuyện với ta sao?”
Triển Chiêu cười rất vui vẻ: “Là tiểu đệ quá bảo thủ rồi, Tạ đại ca, nhanh mời ngồi!”
Sau khi hai người ngồi xuống, Triển Chiêu mới làm như hữu ý vô ý hỏi: “Tạ đại ca, huynh đến kinh thành khi nào vậy?”
“Đến được mấy ngày rồi, vốn muốn sớm đến phủ Khai Phong tìm đệ, nhưng ta dù sao cũng là mang danh đến tuần tra cửa tiệm, nên mấy ngày nay cứ bị mấy chưởng quỹ quấn lấy vì mấy chuyện trong tiệm, đúng thật là tự mua dây buộc mình!” Tạ Ngọc Thụ cười khổ nói.
Triển Chiêu nhịn không được bật cười, nói: “Việc làm ăn của môn hạ Thu Phong Đường nhiều như vậy, Tạ đại ca huynh nhưng một chút cũng không để tâm, tương lai chấp chưởng Thu Phong Đường, sợ rằng huynh đệ trong đường thật phải cùng huynh đi đánh gió thu (*làm việc chỉ bằng danh tiếng và quan hệ với người khác chứ không phải bằng thực lực) rồi!”
Tạ Ngọc Thụ nghe vậy cười than thở: “Tiểu Phi, cả đệ cũng học được cách mắng người rồi à, ai, thế giới này giờ cả một người phúc hậu cũng tìm không ra!”
Hai người đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên thấy Bạch Ngọc Đường vừa hai tay bưng tô chân bước lùi đi vào, vừa hô to gọi nhỏ nói: “Miêu Nhi, nhanh, nhanh, bỏng chết ta rồi…” Nói được phân nửa, giương mắt liền thấy Triển Chiêu đang cùng một nam tử mặc thanh y trò chuyện vui vẻ, không khỏi ngẩn ra.
Triển Chiêu nghe tiếng Bạch Ngọc Đường, trong lòng không khỏi cả kinh, y vẫn chưa mở miệng đề cập đến chuyện thích khách đêm qua với Tạ Ngọc Thụ, thứ nhất là chưa thể xác định được lời Mạc Xuy Yên nói có phải thật hay không, thứ hai, nếu thật là do Tạ Ngọc Thụ làm, cũng có thể khiến gã lơi lỏng cảnh giác, nhưng Bạch Ngọc Đường lại đột ngột xuất hiện thế này, nếu không rõ dụng ý của y, sợ sẽ làm hư chuyện.
Suy nghĩ trong đầu chợt lóe, y vội vã đứng dậy, nhưng Tạ Ngọc Thụ nhanh hơn một bước, đón Bạch Ngọc Đường, nhận lấy tô trên tay hắn.
Bạch Ngọc Đường vốn không ngờ bản thân mới chỉ rời khỏi một thời gian ngắn, liền có người đến tìm Triển Chiêu, nhìn thấy Tạ Ngọc Thụ và Triển Chiêu tựa hồ rất thân cận, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái, tiếp đó khuôn mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống, tránh đi bàn tay đang định đưa đến đỡ lấy tô, nhìn chằm chằm Tạ Ngọc Thụ, hỏi: “Ngươi là ai?”
Triển Chiêu lúc này cũng đã đi tới, y vẫn chưa phát hiện tâm tình không vui của Bạch Ngọc Đường, nhận lấy cái tô trong tay kia của Bạch Ngọc Đường, nhưng không cảm thấy nóng mấy, liền biết là Bạch Ngọc Đường cố ý đùa nghịch, âm thầm lắc đầu, chuẩn bị giới thiệu hai người.
Nhưng Tạ Ngọc Thụ giành trước Triển Chiêu nói: “Vị này là Bạch ngũ hiệp của Hãm Không đảo phải không? Ta thường nghe Tiểu Phi nhắc tới ngươi. Hôm nay được gặp, quả nhiên thần thái phi dương, suất tính hào hiệp!”
Bạch Ngọc Đường nghe Tạ Ngọc Thụ gọi Triển Chiêu ‘Tiểu Phi’, lông mày không chút che giấu mà nhíu lại, lạnh lùng lập lại một câu: “Ngươi là ai?”
Tiếu ý trên mặt Tạ Ngọc Thụ hơi khựng lại, sau đó lại khôi phục thần sắc tự nhiên: “Tại hạ Tạ Ngọc Thụ!”
Bạch Ngọc Đường trong lòng cả kinh, hắn đêm qua nghe Triển Chiêu bẩm báo với Triệu Trinh vụ án của Mạc Sinh Môn, biết Tạ Ngọc Thụ là biểu ca của Mạc Xuy Yên, cũng là người an bài vụ ám sát đêm qua, nếu lời Mạc Xuy Yên là thật, gã thế nào lại đường hoàng xuất hiện trước mặt mình và Triển Chiêu thế này, mà Triển Chiêu… thế nào lại quen biết gã?
Ý niệm trong đầu này khiến trong lòng hắn rất khó chịu, rất rõ ràng, Tạ Ngọc Thụ đã sớm biết việc bản thân và Triển Chiêu có quen biết, mà Triển Chiêu trước giờ lại chưa từng nói cho hắn biết y có quen biết Tạ Ngọc Thụ, còn là quen biết… thân cận như thế!
Chuyện này, Triển Chiêu vì sao lại gạt hắn?
Y cư nhiên lại có quen biết với Tạ Ngọc Thụ…
Cười nhạt, Bạch Ngọc Đường đi tới bên bàn, bắt chéo chân ngồi xuống, khóe môi dù mang ý cười, nhưng lộ ra lại là ý vị lạnh lùng xa cách: “Bạch gia gia hành tẩu giang hồ, đánh giá của người khác cũng nghe nhiều rồi, có tâm ngoan thủ lạt, có cuồng ngạo bất kham, nhưng ‘thần thái phi dương, suất tính hào hiệp’ này thật là chưa từng nghe ai nói qua, Tạ thiếu đường chủ quá khen!”
Lúc này, Triển Chiêu dù phản ứng có trì độn đến mấy cũng nghe ra khẩu khí bất thường của Bạch Ngọc Đường, đặt tô trên tay xuống bàn, kỳ quái nhìn hắn một cái, trong lòng vẫn chưa rõ hắn vì cái gì trong chớp mắt nói biến sắc liền biến sắc. Bất quá, Bạch Ngọc Đường phối hợp với y coi như cũng ăn ý, không có ngay tại chỗ nói ra chuyện thích khách đêm qua, quả thật khiến y yên tâm không ít.
Tạ Ngọc Thụ cũng là người thông minh hiểu chuyện, đương nhiên nghe hiểu lời nói bất thiện của Bạch Ngọc Đường là nhằm vào mình, liếc nhìn Triển Chiêu, có chút bất đắc dĩ cười cười, buông tô trong tay, cười nói: “Tiểu Phi, ta hôm nay có hẹn với mấy vị chưởng quỹ của một vài cửa tiệm muốn bàn chuyện làm ăn với ta, chờ mấy ngày nữa ta rảnh rỗi, lại đến phủ Khai Phong tìm đệ, đến lúc đó hai ta lại hảo hảo mà trò chuyện!”
Triển Chiêu cũng có chút xấu hổ, cười cười, nói: “Nếu Tạ đại ca có việc, trước cứ đi lo chuyện đi, chờ huynh xong việc, tiểu đệ mời huynh uống rượu!”
Tạ Ngọc Thụ cười vui vẻ, nói: “Được, nhưng mà, ta chỉ uống rượu ngon thôi đó!”
Triển Chiêu bị lời của Tạ Ngọc Thụ làm cho xấu hổ, nói: “Tạ đại ca, đệ rất keo kiệt sao?”
Tạ Ngọc Thụ cười mà không nói, vỗ vỗ vai Triển Chiêu, nói một câu “Mấy ngày nữa gặp”, lại hướng Bạch Ngọc Đường ôm quyền nói: “Bạch ngũ hiệp, cáo từ!”
Bạch Ngọc Đường ngay cả người cũng không nhấc, lười nhác chắp chắp tay, nói: “Không tiễn!”
Triển Chiêu thấy hành động này của Bạch Ngọc Đường, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ sâu sắc, nói với Tạ Ngọc Thụ: “Tạ đại ca, đệ tiễn huynh!”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe, lập tức đưa tay kéo lấy ống tay áo Triển Chiêu, ý cười nở đầy mặt, nói: “Miêu Nhi, cháo cá này là ta cố ý cho người làm đó, nguội rồi rất tanh, tranh thủ lúc còn nóng ăn đi!” Nói xong, lại nói với tiểu hỏa kế đứng bên cạnh: “Tiểu Trà, thay Triển đại nhân tiễn khách!”
Tạ Ngọc Thụ thấy khuôn mặt Triển Chiêu hơi đỏ lên, nhịn không được cười một tiếng, nói: “Tiểu Phi, dừng chân đi, huynh cũng không phải không biết đường!” Nói xong, cũng không cần Tiểu Trà tiễn, quay thẳng xuống lầu rời đi.
Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Tạ Ngọc Thụ rời đi, quay đầu lại trừng Bạch Ngọc Đường, rút ống tay áo của mình ra, vừa định hỏi hắn bị sao vậy, lại bị Bạch Ngọc Đường giành nói trước: “Ăn cơm trước!”
Triển Chiêu bị hắn chặn họng đến hết cách, dứt khoát không nói nữa, cúi đầu húp cháo, một ngụm cháo vừa vào miệng, chỉ cảm thấy mùi vị thơm ngon nhuyễn hoạt, quả nhiên là cực phẩm, trái tim không khỏi cũng dần ấm áp theo bát cháo nóng hôi hổi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu húp từng miếng từng miếng cháo trong tô, còn mình thì chưa ăn được mấy miếng đã buông muỗng, chỉ ôm cánh tay tựa vào lưng ghế ngồi nhìn Triển Chiêu ăn.
Cuối cùng cũng ăn cháo xong, Triển Chiêu buông muỗng, lúc giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe môi đã mang theo tiếu ý: “Cũng may lúc nãy ngươi không làm lộ ra…”
“Khiến Triển đại nhân lo lắng rồi?” Lại cắt ngang lời Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đặt một tay lên bàn, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, tức giận nói: “Nói vậy Bạch Ngọc Đường ta ở trong mắt ngươi chính là kẻ hồ đồ không có năng lực quan sát đến vậy sao, còn hại Triển đại nhân phải lo lắng sợ hãi theo!”
Triển Chiêu hơi nhíu mày: “Ngươi sao vậy? Nói chuyện hung hăng như thế?”
Bạch Ngọc Đường lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nói: “Đúng vậy, Bạch gia gia không có hàm dưỡng thế đó, không so được với Triển nam hiệp khiêm khiêm quân tử ngươi, càng không bì được với Tạ đại ca ‘Vương Tạ Di Phong’ của ngươi, tên tuổi Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ là tâm ngoan thủ lạt cuồng ngạo bất kham mà thôi!”
Triển Chiêu nghe đến đây, tựa hồ đã hiểu được chút chút, có chút áy náy cười cười, nói: “Việc hôm qua xảy ra đột nhiên, sau đó ta lại uống say, vì vậy không có cơ hội nói cho ngươi biết việc ta và Tạ đại ca có quen biết.
Bạch Ngọc Đường lúc này khó nghe nhất chính là ba chữ ‘Tạ đại ca’ này trong miệng Triển Chiêu, vẫn hừ lạnh một tiếng, lời ra lạnh như băng: “Ngươi cùng gã quen biết mấy năm? Lại cùng ta quen biết bao năm? Tạ Ngọc Thụ mở miệng liền biết ta là ai, ta hàng năm đến nhà ngươi, nhưng trước giờ vẫn không hề biết ngươi cư nhiên còn quen biết người có địa vị lớn như vậy, Triển tam công tử, Bạch Ngọc Đường ta hôm nay mới biết trước đây quen biết ngươi là ta trèo cao!”
Bạch Ngọc Đường tức giận khiến Triển Chiêu có chút bất ngờ, nhưng vô duyên vô cớ bị hắn trách móc ba lần bốn bận như thế, Triển Chiêu trong lòng cũng không khỏi có chút hờn giận, chỉ là lúc y say rượu, có chút sốt nhẹ, lúc này không khỏi có chút ủ rũ, thật không muốn đấu võ mồm với Bạch Ngọc Đường, khẽ than một tiếng, nói: “Bạch huynh…”
“Bạch huynh cái gì, Bạch gia gia còn nhỏ hơn ngươi mấy tháng…”
Triển Chiêu nhịn không được cười khổ: “Đã biết nhỏ hơn ta, sao còn cứ tự xưng ‘gia gia’?”
Một câu nói nhàn nhạt lại khiến Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không ngờ tới Triển Chiêu sẽ nói một câu như thế, ngẩn ra một lúc lâu, sắc mặt mới chậm rãi có biến hóa, lúc đỏ lúc trắng, thật là muôn màu muôn vẻ.
Triển Chiêu nhìn, nhịn không được bật cười ra tiếng, nụ cười này, tựa như ánh bình minh vươn mình lóe khỏi những đám mây, Bạch Ngọc Đường trông thấy lại ngẩn ra, sau đó không được tự nhiên nghiêng mặt đi, miệng lầu bà lầu bầu: “Thối miêu, đồ thối miêu răng nhọn miệng sắc!”
Triển Chiêu biết hắn đã hết giận, khẽ cười đẩy đẩy tay hắn, nói: “Ngươi nãy có nói, cháo này lạnh rồi sẽ tanh, còn không mau ăn?”
Bạch Ngọc Đường bực mình đẩy tô ra, nói: “Bị con mèo thối nhà ngươi làm tức giận đến no rồi, còn ăn cái gì!”
Khóe môi Triển Chiêu giương lên một nụ cười khẽ giảo hoạt: “Hại Bạch huynh…” Thấy hắn liếc mắt trừng mình, Triển Chiêu vội vàng đổi giọng: “… ách, Ngọc Đường, hại Ngọc Đường ăn không ngon, Triển mỗ thật có lỗi!”
Bạch Ngọc Đường tức giận đứng bật dậy, đôi mắt hoa đào trừng đến tròn vo: “Tử miêu, ngươi còn chưa xong hả?”
Thấy Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng khôi phục nguyên dạng, Triển Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười đầu hàng: “Được, được, ta không nói nữa!”
“Hừ!” Bạch Ngọc Đường ngồi lại xuống ghế, dùng thanh âm ‘oán thầm’ rất lớn nói: “Triệu Tiểu Long quả nhiên không nhìn nhầm, ngươi chính là một con mèo giảo hoạt!”
“A?” Triển Chiêu có chút không theo kịp suy nghĩ trong đầu Bạch Ngọc Đường, không rõ thế nào chỉ trong chớp mắt hắn lại bắt đầu đem chuyện phong hào của y ra nói rồi.
Bạch Ngọc Đường lười biếng quay về ghế, nói: “Rõ ràng không tin người ta, còn mở miệng gọi ‘Tạ đại ca’ thân thiết như thế.”
Triển Chiêu có chút dở khóc dở cười, nghĩ đến Tạ Ngọc Thụ, thần sắc lại không khỏi buồn bã: “Nếu có thể, ta đương nhiên không hy vọng là huynh ấy, nhưng sự tình liên quan trọng đại, ta không thể hành động theo cảm tính. Huynh ấy nếu không phải, xem như ta oan uổng huynh ấy, sau này sẽ đi tạ tội; nếu là huynh ấy, ta cái gì cũng không nói, ít nhất sẽ không đả thảo kinh xà.”
Sự buồn bã thoáng hiện lên trong mắt ấy, Bạch Ngọc Đường rất đúng lúc thu vào đáy mắt, trái tim chẳng rõ vì sao lại cảm thấy có chút đau đớn: “Nếu thật là gã, ngươi…”
“Ta sẽ đưa huynh ấy ra trước pháp luật!” Thở dài, nhưng cũng rất kiên định.
———————
Triển Chiêu từ nha môn của Hoàng thành ti đi ra, ngẩng đầu nhìn từng hạt mưa li ti từ bầu trời không ngừng rơi xuống, trong lòng có chút phiền muộn.
Nhiều ngày qua y một mực tra vụ án của Mạc Sinh Môn, chạy khắp những nha môn có liên quan từ Hình bộ, Đại Lý tự đến Hoàng thành ti, hôm nay đến Hoàng thành ti, ngoại trừ tra được một ít sổ sách tương đối cơ mật ra, thì chính là đã hẹn được vị thủ lĩnh ảnh vệ, hỏi được một vài việc. Thủ lĩnh ảnh vệ ngoại trừ Hoàng đế và bản thân ảnh vệ ra, cả triều trên dưới không ai biết được, người này bình thường ẩn trong triều, không hiện manh mối, chỉ có lúc Hoàng đế sai phái, mới phụng chỉ bí mật hành sự, bất quá tất cả hành động của ảnh vệ đều có ghi chép chi tiết, sổ ghi chép hành động của ảnh vệ này chính là do thủ lĩnh ảnh vệ bảo quản.
Triển Chiêu thật không ngờ, người giữ vai trò thủ lĩnh ảnh vệ này cư nhiên lại là Binh Bộ Thị Lang Hình Phong Viễn. Thời gian y làm quan tuy không dài, nhưng cũng may trí nhớ không tệ, ngẫu nhiên lúc rảnh rỗi có nghe Công Tôn tiên sinh kể về mấy quan viên trong triều, vì vậy cũng biết chút ít ưu khuyết điểm của mỗi người. Hình Phong Viễn xuất thân từ võ gia, thân thủ không tệ, về việc dùng binh cũng rất có kiến giải, vì thế dù tuổi còn trẻ mà đã có thể ngồi vào vị trí Binh Bộ Thị Lang. Không ngờ, hắn dĩ nhiên lại là thủ lĩnh ảnh vệ, người này thật đúng là không thể khinh thường!
Hỏi Hình Phong Viễn vài câu, tra xét sổ ghi chép hành động của ảnh vệ, quả nhiên không có chuyện của Mạc Sinh Môn. Nhưng Triển Chiêu thật ra cũng biết, nếu Triệu Trinh muốn Hình Phong Viễn phủ nhận hoặc muốn làm giả loại sổ ghi chép thế này là việc rất dễ dàng, chẳng qua là, Triệu Trinh không cần phải làm vậy, một Hoàng đế, muốn người khác tin tưởng hắn, sẽ có rất nhiều cách.
Vì vậy, y nguyện ý tin tưởng Triệu Trinh.
Bất quá, có thể mượn danh ảnh vệ, thậm chí không hề kiêng nể gì bày ra khí thế quang minh chính đại tiêu diệt cả một nhà, từ đó khơi mào đối kháng giữa Triển gia và triều đình, thế lực như vậy, tuyệt đối không phải thứ mà người giang hồ bình thường sẽ có, kẻ chủ mưu đứng phía sau này, tất là người trong triều đình. Triển Chiêu biết, cho dù là người trong triều, người có thế lực đến mức này cũng chỉ là thiểu số, như vậy, nếu điều tra ra ai ở trong triều có thế lực lớn thế này, vụ án này có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Y lật tới lật lui mấy quyển hồ sơ cơ mật của hoàng thất, lúc còn ở nhà trước đây, Triển Dịch Huyền cũng từng nói cho y nghe chuyện trong triều, y cũng nắm rất rõ mấy vị phiên vương có thế lực trong triều.
Vụ án này, tựa hồ, càng tra càng phức tạp …
Trở lại phủ Khai Phong, Triển Chiêu chưa đi gặp Bao Chửng ngay mà trực tiếp đến đại lao. Vừa đến cửa lao ngục, mấy ngục tốt đang nói chuyện phiếm đều đứng dậy hành lễ, Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Đều là huynh đệ, các vị đại ca không cần đa lễ!” Dừng một chút, lại hỏi: “Mạc Xuy Yên mấy ngày nay thế nào rồi?”
Vì có sự chiếu ứng của y, Mạc Xuy Yên ở trong đại lao cũng không xem là khổ cực, dù không bằng sinh hoạt như bên ngoài, nhưng ít ra chi tiêu ăn mặc Triển Chiêu đều cho người mang vào, mấy ngục tốt nể mặt Triển Chiêu, cũng không làm khó nàng ta.
“Vẫn như cũ, rầu rĩ không vui, không để ý người khác, một mình đờ ra!”
Triển Chiêu yên lặng thở dài, mặc kệ kẻ giết cả nhà Mạc Sinh Môn là ai, nhưng thiếu nữ này chung quy cũng là vô tội.
“Triển đại nhân có lời muốn nói với nàng ta sao? Ta mở cửa cho ngài!” Triển Chiêu mấy ngày nay nếu có thời gian rảnh liền đến thăm Mạc Xuy Yên, mấy ngục tốt cũng biết quan hệ ‘chú cháu’ giữa hai người, thấy Triển Chiêu tiến đến, liền biết là lại đến thăm nàng ta.
Mạc Xuy Yên quả nhiên đang ôm gối ngồi trên giường đờ ra, nghe có tiếng động, ngẩng đầu thấy Triển Chiêu một thân hồng y đi tới, ánh mắt sáng ngời, vội vàng nhảy xuống giường, vừa gọi ra một chữ “Tam”, liền nhìn thấy có ngục tốt đi phía sau Triển Chiêu, vội vã nuốt hai chữ “Công tử” phía sau vào, không được tự nhiên gọi một tiếng “Tam sư thúc”.Triển Chiêu gật đầu với nàng ta, ngục tốt nọ mở cửa lao, sau đó lui xuống.
Mạc Xuy Yên chỉ là đơn thuần, cũng không phải ngu dốt, thấy sắc mặt của Triển Chiêu liền biết Triển Chiêu có việc muốn nói với mình, khẽ cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Tam công tử, sao vậy?”
Triển Chiêu khẽ trầm ngâm, y biết nói ra lời này Mạc Xuy Yên chưa chắc sẽ tin, thế nhưng, lại không thể không nói, “Ta đã đi tra, người giết cả nhà cô nương, không phải là Hoàng thượng!”
Quả nhiên, Mạc Xuy Yên vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, run giọng nói: “Người làm sao biết được? Người tìm được chứng cứ rồi sao?”
Triển Chiêu thở dài: “Ảnh vệ từ lúc được Thái tổ sáng lập đến nay, mỗi một nhiệm vụ đều được ghi chép chi tiết, ta đã tra sổ ghi chép của bọn họ, cũng đã hỏi thủ lĩnh ảnh vệ, không hề có việc diệt sạch cả nhà Mạc Sinh Môn.”
Mạc Xuy Yên quả nhiên không tin, thân thể mảnh khảnh run rẩy tiến lên trước, nắm lấy ống tay áo Triển Chiêu, kích động nói: “Cái này mà xem là chứng cứ sao? Tên hoàng đế kia nếu muốn làm giả một quyển sổ, muốn xóa đi ghi chép lần này, muốn bức thủ lĩnh ảnh vệ nói dối là việc không thể dễ dàng hơn, Tam công tử, người thế nào có thể tin?”
Triển Chiêu chậm rãi lắc đầu: “Xuy Yên, quyển sổ đó có phải được làm giả hay không ta sao có thể không nhìn ra? Ghi chép lần đó, Hoàng thượng sẽ không vì tránh né mà không ghi lại, trên quyển sổ đó ngay cả những chuyện bí mật của hoàng thất đều được ghi chép lại cực kỳ rõ ràng, sao có thể chỉ riêng việc này lại tránh đi? Xuy Yên, Hoàng thượng thực sự không phải là hung thủ giết cả nhà cô nương. Ảnh vệ tuy bí mật, nhưng trong triều không phải là không có ai biết, sai khiến sát thủ giả mạo ảnh vệ đi giết người rồi giá họa cũng là chuyện không phải không có khả năng. Huống hồ, Hoàng thượng cùng cha cô không oán không cừu, hà tất lại muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết?”
Mạc Xuy Yên đã rơi lệ đầy mặt, nghe vậy khóc thét lên: “Vì cha ta biết một vài bí mật không nên biết, mới bị diệt khẩu!”
Trái tim Triển Chiêu khẽ trầm xuống, cuối cùng cũng hỏi ra được chỗ mấu chốt…
Y cũng từng hỏi mấy lần, nhưng Mạc Xuy Yên luôn ngậm miệng không đáp, không ngờ hôm nay lại vô tâm mà đâm trúng, nhận được kết quả thế này.
Biết một vài bí mật không nên biết? Là bí mật gì mà phải giết hơn ba mươi mạng người để bịt miệng? Là bí mật gì mà phải khiến triều đình và Triển gia đối đầu?
Triển Chiêu nhíu mày hỏi: “Là chứng cứ gì?”
Mạc Xuy Yên lắc đầu khóc: “Ta không biết, trước đây cha có một vài chuyện cứ thần thần bí bí, ta hỏi người người cũng không cho ta biết, ta cho rằng là chuyện trong môn, cũng không hỏi cặn kẽ. Sau khi trong môn xảy ra chuyện, biểu ca mới nói cho ta biết, cha là vì biết bí mật của tên cẩu hoàng đế kia, mới bị diệt khẩu!”
Tác giả :
Dạ Liễm Hàn