[Thử Miêu] Miêu Đại Nhân Sinh Tử Ký
Chương 13
Triển Chiêu ăn uống no đủ, trong lòng lại thấy một chút áy náy ~~ cháo nhiều như vậy ~ chuột trắng nửa đêm canh ba ra ngoài mua sao?
Nhìn một chút đống cháo trên bàn ~ bây giờ ăn không hết ~ ngày mai hâm nóng ăn tiếp đi.
“Bạch huynh…”
Vừa định gọi Bạch Ngọc Đường cũng ăn mấy chén ~ vừa nhìn, hắn đã nằm trên giường mình ngủ rồi ~ nên không gọi hắn nữa.
Gọi hắn dậy? Để hắn về phòng?
Triển Chiêu lắc đầu ~ xoa cái bụng ấm áp ~ sớm bỏ qua ý nghĩ này ~
Mặc dù hai đại nam nhân chen trên một cái giường thì không ai có thể thoải mái ngủ ~ bất quá chỉ mỗi một đêm, thôi thì chen chút đi. Đừng trở nên hẹp hòi y như con chuột trắng này!
Tư thế ngủ của Bạch Ngọc Đường không tốt lắm ~ à không, là quá tệ. Đầu ở tuốt trong góc giường, chân dạng ra tới ngoài giường, hai tay giơ ra chiếm hơn nửa diện tích.
Triển Chiêu nằm ở một góc nhỏ bên ngoài một hồi, đã cảm thấy khó chịu!
Điều chỉnh tư thế, cách nào cũng không được, chỗ quá hẹp rồi ~ ngồi dậy, nhìn ai đó đang khò khò ngủ say ~ thở dài.
Mò xuống chân giường cởi giày của hắn, đẩy người vào trong ~~
Bạch Ngọc Đường bất mãn hừ hừ hai tiếng, lăn vào trong giường, tay lại dời ra đây ~~
Triển Chiêu vất tay hắn qua, tự nằm xuống ~~ ôi, mệt quá, đè lên bụng thật khó chịu ~ lăn qua lộn lại trong cái giường nhỏ như vậy, còn phải lén lút ~ đúng là làm người tốt khó quá ~ – -|||
Nghiêng người nằm lên đệm mềm ~ bụng cũng không nặng như vậy nữa ~ thật thoải mái ~~
Mơ màng muốn ngủ, một cái tay lại vỗ qua đây ~
Người cạn giấc đặc biệt dễ tỉnh, đừng nói một cái xoay tay này đập ngay lên eo của y ~ Triển Chiêu bật một cái lật người ngồi dậy, giận dữ cầm tay Bạch Ngọc Đường bỏ về.
Trong bụng cũng truyền tới hai tiếng bình bịch, hai chân đạp như muốn đánh nhau với y!
Xoa xoa cái bụng trấn na, Triển Chiêu lại lần nữa nằm xuống, cơn buồn ngủ cũng mất sạch ~~ nghe thấy Bạch Ngọc Đường nghiêng người, y liền cảnh giác nheo mắt lại ~~
Quả nhiên, tay lại định đưa qua ~~
Chuột chết!
Lưu loát giơ tay, chát một tiếng đánh bật vè!
Lần này dùng sức hơi nhiều ~ Bạch Ngọc Đường tỉnh giấc, xoa xoa mắt mê man nhìn quanh một hồi, cuối cùng dừng ánh mắt ở người kế bên, há to miệng. “Triển Chiêu, làm sao ngươi lại chạy tới giường của ta!?”
Ta…. = =|||||||
Triển Chiêu há miệng, không nói.
Bạch Ngọc Đường cuối cùng nghĩ ra, ngượng ngùng sờ cằm, “Ngủ, ngủ!”
Không nhìn mặt mèo khó chịu của ai đó nữa, duỗi người một cái, mặt không đỏ, hơi không gấp lại nằm xuống trên giường của người ta ~~
“Đợi chút!” Thấy hắn không muốn đi, Triển Chiêu níu hắn lại.
“Làm gì!? Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống chi nữa!?” Bạch Ngọc Đường cố ý liếc cái tay mình đang bị nắm chặt.
Triển Chiêu giống như bị chuột cắn ~ nhanh chóng vất tay hắn ra ~
Khụ ~ “Bạch Ngọc Đường, ngươi có thể ngủ đàng hoàng một chút không?”
“Ăn nói quy củ, ngủ cũng quy củ ~~ ài, ngươi có mệt không!?”
Bạch Ngọc Đường ngáp một cái nằm xuống ~ bị y phá một trận mình cũng không muốn ngủ nữa ~ Mèo chết.
Thấy Triển Chiêu còn đang ngồi đó, xoay người lăm lăm nhìn mình ~~ từ đây nhìn sang bụng thật to, rất quái, thật không hợp với biểu tình trên mặt con mèo này tý nào ~~
“Được rồi được rồi, miêu đại nhân, ngươi nói cái gì chính là cái đó, được chưa ~~”
Bạch Ngọc Đường giơ tay dựa vào sau đầu, hai chân dài khoác lên nhau ~ Hướng Triển Chiêu vỗ vỗ bên giường trống ~~
Nói xong xoay mình hướng vào trong, tay chân cũng dính sát tường ~~
Triển Chiêu thấy bộ dáng hắn cố tình co lại thành cục, khóe miệng nháy nháy ~~ cố gắng nhịn cười nằm xuống ~~
Y vừa nằm xuống, đã bị Bạch Ngọc Đường đột ngột xoay lại dọa sợ hết hồn ~~
“Bạch huynh, ngươi…”
Khuôn mặt đột ngột phóng to lên làm y rất không quen được ~~
“Mèo con ~~”
Bạch Ngọc Đường có chút do dự, tay giơ ra lại rụt về ~
“?”
Đây cũng không giống hành vi của Bạch Ngọc Đường ~ Triển Chiêu nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường nói thẳng, “Nếu ngươi có thể ăn như vậy ~ sao bụng không thấy lớn hơn?!”
Vừa nói, mắt vừa bay tới trên bụng Triển Chiêu.
Triển Chiêu lập tức giật mình, không biết nên nói gì cho phải ~~ mình quả thật cái gì cũng không rõ, có thể nói gì!?
Bạch Ngọc Đường lại xích tới gần, ho một tiếng, “Bằng không, cho ta sờ xem?”
Triển Chiêu chăm chăm nhìn hắn, hắn liền chột dạ ~ vội giải thích, “Nuôi nhiều ngày như vậy ~ tiểu hài tử cũng phải lớn a, nói không chừng là ngươi không phát hiện đó.”
Triển Chiêu do dự, suy nghĩ lời nói của hắn ~ là không biết chú ý thế nào, xem qua xem lại cũng gần sáu tháng rồi, bình thường phải lớn cỡ nào nhỉ? Mình cũng không biết.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục dùng qua giọng nói dịu dàng y chưa từng nghe qua nói, “Ngươi nằm là được rồi…”
Người Triển Chiêu nổi lên một mảng da gà ~~ không biết là do giọng nói của Bạch Ngọc Đường quá mềm mại, hay là do hơi nóng hắn phả ra trên người mình ~~
Bạch Ngọc Đường lại nhích người gần thêm một chút, mặt hưng phấn chăm chú nhìn phần nhô lên.
Lúc đưa tay ra hắn nhìn hai mắt Triển Chiêu ~ sửa sang sắc mặt kích động của mình một chút ~~ không để cho mèo này nhìn ra nha ~
Ta tới…
Cảm giác có một cái tay động đậy trên bụng mình, vuốt ve ~~
Triển Chiêu nằm ngang cứng người, không biết nên làm gì mới được.
Thấy con chuột này tâm tình vội như thế, thôi cho hắn một lần cũng được.
Bất quá, xung quanh hình như có chút quỷ dị?
Bạch Ngọc Đường một tay đỡ đầu nghiêng người, một tay đặt lên bụng mình ~~
Từ đây nhìn qua ~~ Chỉ thấy được đỉnh đầu người kia ~ không thấy được vẻ mặt của hắn ~ như vậy mình cũng không quá lúng túng.
Triển Chiêu hít hơi ~ đột nhiên lắp bắp nói, “Tr… Triển mỗ tự mình ~~~”
Bạch Ngọc Đường đang cởi y phục của y.
“Không cần…”
Bạch Ngọc Đường căn bản không nghe rõ y nói cái gì, thuận miệng đáp như vậy ~ toàn bộ tâm tư hắn đều đặt hết lên cái bụng đang lộ ra trước mắt!
Trắng trắng, bóng bóng, cũng không phải quá tròn, đang lên xuống theo hô hấp của Triển Chiêu.
Cũng y như lúc trước đã thấy ~~ bất quá, hình như lớn chút!?
Bạch Ngọc Đường lấy tay ấn nhẹ xuống một cái, bụng liền lệch một chút. Hắn không nhịn được mà cười, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu lại nhịn được.
Dùng ngón tay thật dài ở trên bụng do một chút, cũng không lớn quá ~~ nhớ đại tẩu càng sau này bụng càng lớn không động được ~ rửa chân cũng là đại ca rửa cho tẩu ~~
Tay nhẹ nhàng vuốt, chợt nhận ra có một lỗ xoáy nhàn nhạt nho nhỏ ở trên đỉnh. A ~~ rốn nhỏ vậy sao? Nếu không phải màu hơi đậm cũng không nhìn ra ~~ Ý thức truyền xuống tay liền bóp nhẹ hai cái, thật sự là rốn a. ||||
Lén nhìn Triển Chiêu ~ Triển Chiêu cũng không phát hiện hắn đang nhìn cái gì ~~
Bất quá… mặt mèo này nhìn như có chút hồng?
Bạch Ngọc Đường sờ tới sờ lui, trong óc đột nhiên lại có một ý nghĩ~~
Động tĩnh của tiểu hài tử bên đó mình có nghe được không nhỉ?
Nghĩ tới đó, hắn lại hưng phấn hơn ~~
Nhấc người dậy nhìn Triển Chiêu, “Ngươi nhấc eo lên xíu ~~”
“Sao?”
Triển Chiêu nghi ngờ chớp mắt ~ theo bản năng nâng cao eo ~ một tay của Bạch Ngọc Đường nhanh chóng luồn vào, một cánh tay khác cũng đặt lên bụng y ~
“Ngươi…”
“Suỵt!”
Triển Chiêu cảm thấy động tác thế này không ổn ~ vừa định mở miệng, lại bị động tác kỳ quái của Bạch Ngọc Đường làm ngờ vực ~
Bạch Ngọc Đường dịch tới dịch lui, ôm eo của Triển Chiêu đặt đầu mình dính lên bụng y, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong ~~ uy? Không có gì hết.
Lại nghe bên cạnh ~ lỗ tai dán lên bụng cọ tới cọ lui ~ một hồi lại đổi chỗ ~~
Gò má nóng bỏng của Bạch Ngọc Đường ma sát trên làn da trần của mình ~ nửa nằm Triển Chiêu thấy tư thế của hai người ~~ cảm giác khác thường ~ mặt cũng nóng ~
Y hắng giọng, nghi ngờ nói, “Có thể… nghe không?”
“Hình như … nhảy nhanh lắm ~~”
Bạch Ngọc Đường cũng hơi nghi ngờ ~~ tiếp tục dời đầu lên ~ mãi cho tới khi chạm ngực Triển Chiêu ~
Trợn to mắt ~ không phải chứ? Mình không phải nghe được tiếng tim đập của đứa bé mà là…..
Triển Chiêu cũng chăm chăm nhìn hắn ~~
Bộ dáng như gặp quỷ kia của Bạch Ngọc Đường cũng thật hiếm có ~~
“phụt ~ ha ha ha”
Không nhịn được cười mất ~~
Y cười muốn ná thở ~ muốn nhịn lại nhịn không được ~ Bạch Ngọc Đường làm mặt tức giận ~ Triển Chiêu bị ánh mắt giết người của hắn bắn tới từ từ ngừng lại ~ sắc mặt đỏ bừng ~~ Khóe miệng cong lên ~ Bộ dáng nghiêm nghị thâm trầm bình thường không biết chạy đi đâu!
Y nín cười ~ phần eo trong tay Bạch Ngọc Đường run lên ~ áo cũng tản ra ~ tâm Bạch Ngọc Đường chợt ngứa chút ~ tay xoa xoa bên hông y nhéo một cái ~~
“A!”
Triển Chiêu hét to một tiếng, thân thể chợt giãy ~~
“Bạch Ngọc Đường!”
Y không đề phòng ~ cảm giác đau đột ngột xuất hiện trên eo làm mặt y đỏ lên ~ chờ hiểu ra, đã giận dữ chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường ~~
Ánh mắt Triển Chiêu rất đẹp ~ bất quá phần lớn thời gian đều quá nghiêm ~ thỉnh thoảng giận lên sẽ mất tự chủ trợn tròn ~ thật to, cả hàng lông mi dài đến lạ đó cũng giương hết lên ~~
Nhưng lúc này đôi mắt y lại ươn ướt đen bóng, giống như có hơi nước trong đầu ~
Bạch Ngọc Đường liếm môi ~ làu bàu trong họng, “Ai bảo ngươi lộn xộn ~~~”
Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường một cái ~~
Bạch Ngọc Đường không đứng lên, tiếp tục cúi đầu nghe bụng y ~
Triển Chiêu đành thỏa hiệp, “Ngươi lấy tay ra.”
Bạch Ngọc Đường rút cánh tay đang đặt dưới eo y ra, tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng xuống, một tay ôm bụng Triển Chiêu ~ sờ chỗ này một cái, chỗ kia một cái ~
Y làm sao không để ý được, bị một người đàn ông ôm eo sờ tới sờ lui ~ kiểu gì cũng cảm thấy rất khó chịu.
Muốn mở miệng ngăn hắn, nhưng vẫn bỏ qua ~~
Đây còn không phải là ‘Thử địa vô ngân tam bách lượng*’ sao? Sẽ bị hắn cười mất ~~
Miên man suy nghĩ, hài tử trong bụng dường như không chịu nổi bị chọc ghẹo ~ đạp bốp một cước ~
“Có động tĩnh, có động tĩnh rồi!”
Bạch Ngọc Đường khoa trương ~ lập tức ngồi thẳng dậy, lại vội vàng dán lên nghe tiếp ~
Dường như muốn chứng minh cho hắn thấy, cũng là để thị uy, cái chân nhỏ trong bụng lại đá thêm hai cái.
Triển Chiêu bị đá cũng giật mình, không nhịn được giơ tay xoa xoa hai cái ~~
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên cười to, “Tiểu tử tốt ~ đá mạnh như vậy!?”
Triển Chiêu liếc hắn một cái, không khỏi hỏi vặn lại, “Cũng biết tiểu tử sao!?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra ~ chăm chú nhìn vào mắt y nói, “Đương nhiên là con trai!”
Nhìn dáng vẻ đây là chuyện dĩ nhiên của hắn, Triển Chiêu thật bất đắc dĩ ~ nghĩ thầm nói chuyện này với hắn làm gì a!? Mình thật khờ ~~
Thật đúng là không nghĩ qua cái vấn đề này ~ thật ra từ tận đáy lòng mình cũng hi vọng là con trai, như vậy mình mới có thể dạy nó học võ, để Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh dạy nó văn, sau này trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, mạnh hơn hẳn cha nó!
Bất quá nếu là nữ nhi, mình cũng sẽ thương yêu ~ chẳng qua ~
Không có mẹ, ngoài chuyện làm người ~ mình còn cái gì để dạy đây!?
Theo tính cách của Bạch Ngọc Đường chỉ sợ ở mặt này còn cố chấp hơn cả mình nữa ~~
Đang suy nghĩ, cảm giác nhồn nhột bên hông lại kéo y trở về ~
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đắc ý, dứt khoát dán cả mặt lên bụng Triển Chiêu, tay từ phần bụng nổi lên trên ngực vuốt ve xuống ~ dừng một chút nhích một chút ~ từ hai bên eo xoa tới xoa lui ~~
Thật kỳ quái, mới nãy lúc hắn ngồi nhìn từ đàng sau, chỉ thấy đường eo, không thấy bụng ~ nhìn thẳng cũng không thấy quá to. Chỉ nhìn từ mặt bên mới giật nẩy mình, giống như phần bụng đột nhiên to lên một cục!
Ừm, eo Triển Chiêu còn rất gầy ~~ trầm tư, tay bất tri bất giác đã dời lên bụng Triển Chiêu ~ còn vô thức vuốt xuống ~~
Triển Chiêu bị nhột vô cùng ~~
Mới nãy lúc Bạch Ngọc Đường dịu dàng xoa cho y ~ y có chút run ~~
Cái này ~ dưới bụng giống như có một nguồn nhiệt xộc lên ~ chạy thẳng lên đầu ~~
Đây, đây không đúng!
Âm thầm rên một tiếng, miễn cưỡng nhìn sang ~
Da đầu đột nhiên tê rần!
Hắn hắn … tay hắn đang sờ ở đâu!?
Bạch Ngọc Đường cảm giác xung quanh là lạ ~ không khí không đúng lắm ~
Vừa ngẩng đầu lên ~ đã thấy Triển Chiêu sắc mặt kỳ quái ~ đỏ bừng, mắt trợn to~
Nhìn theo ánh mắt y ~
Tay mình đang đặt lên bụng dưới Triển Chiêu ~ còn muốn dời xuống thấp hơn ~ nhìn qua giống như – –
Giống như muốn làm gì đó!?
“Ngươi đủ chưa!?”
Thanh âm run rảy của Triển Chiêu chợt vang lên!
Ánh mắt hai người chạm nhau ~ Bạch Ngọc Đường giống như vừa bị cắn, vụt một cái rụt tay về!
Trên mặt nóng lên, tay thu lại không biết để nơi nào ~ nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, mình mình mình đỏ mặt cái gì!? Mất mặt quá ~ có chút chuyện làm gì như một thằng nhãi con đây ~ hơn nữa Triển Chiêu cũng không phải đại khuê nữ, sờ một hai lần cũng không mất đi cái gì = =
Giả vờ như không có gì xảy ra ~ nhịp tim vẫn có chút mau ~ mèo chết, ánh mắt của ngươi là sao? Làm như gia gia đây làm sai chuyện gì!
Ai bảo ngươi không chịu kêu sớm!?
Hắn lại dùng khóe mắt liếc con mèo nhỏ đang nằm trên giường ~ Triển Chiêu híp mí mắt lại không nhìn hắn, trên tai có chút… hồng?
Bạch Ngọc Đường ổn định tâm tình, nhìn bộ dáng y còn khẩn trương hơn cả ta!? Cả thân thể cũng cứng ngắc ~
Nghĩ thế cũng cảm thấy thả lỏng ~ ai bảo da mặt mèo này mỏng hơn ta chứ, hề hề.
Ánh mắt không tự chủ được lại xoay tới chỗ tay mình vừa đặt lên ~
Triển Chiêu có chút lơ đễnh nghiêng người, tay kéo kéo quần ~
Giấu đầu hở đuôi!
Trong lòng Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu bật cười ~ quan sát Triển Chiêu không chút e ngại ~~ Mặc dù y xoay lưng về phía mình, bất quá có chút không đúng ~ mù cũng ngửi thấy được hơi thở vội vàng trên người y, lúc nãy nằm ngang chân duỗi thẳng, bây giờ lại khoác lên nhau hơi cong lại như muốn che giấu thứ gì đó ~
!?
Không lẽ…
Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng chợt động.
Bị mình sờ mấy cái, mèo này liền có phản ứng!?
Ý niệm chợt lóe, hắn đã có chút hiểu ra ~ hèn gì y khẩn trương như vậy, là do mình không cẩn thận sờ đúng chỗ không nên sờ!?
Theo bản năng nhìn tay mình chút ~ trong lòng nảy lên cảm giác kỳ quái, nếu như vừa nãy không dừng tay… sẽ xảy ra chuyện gì!?
Hắn hất đầu ~ đoán mò gì thế!? Mèo này nhất định sẽ nhẩy nhổm lên ~ không chừng còn vung nắm đấm đấy ~
A! Phỉ phỉ!
Nói gì nghe như Bạch gia gia thành một tên háo sắc muốn khinh bạc phụ nữ đứng đắn vậy nè!?
Làm sao có thể!
Là do tự mèo này quá… cái gì đó ~ mới chạm chạm mấy cái đã không nhịn được ~
Phản ứng bình thường của nam nhân? Vậy cũng nhanh quá ~
Nhìn dáng vẻ y cũng không phải rất “thoải mái”? Mặt đỏ hồng, cũng không giống đang giận!?
Không lẽ, y thích mình làm vậy!?
Tự ái cùng niềm tự tin dư thừa của nam nhân rất nhanh đã chiếm thượng phong ~~ không chỉ Triển Chiêu, liên lụy đến cả mình cũng muốn bái phục mị lực của mình luôn… == ==
Nửa ngày hắn không lên tiếng ~ Triển Chiêu cũng sợ hãi ~
Mù cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Bạch Ngọc Đường ~ hắn sẽ không, nhìn ra cái gì chứ!?
Trên trán đổ một tầng mô hôi nhẹ ~
Vốn là vừa nãy y vẫn còn khí thế ngăn cản thậm chí là mắng Bạch Ngọc Đường ~ ai bảo tay hắn mất quy củ như thế? Đồng ý cho ngươi sờ mấy cái đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, tay của hắn lại không thành thật!
Nói thật từ lúc tay của hắn bắt đầu xoa xoa bụng mình đã có cảm giác hết sức lạ ~
Trong chớp mắt tay của hắn dời vào trong quần, mình thiếu điều đã rên lên!
Hận chỉ hận điểm này, dĩ nhiên biết hắn không định làm gì ~ nhưng chính vì hắn không có nên mình mới lúng túng ~
Hắn cũng là nam nhân, chẳng lẽ cái gì nên biết cũng không biết!?
Hai người đều là nam nhân bình thường, nơi đó là nơi có thể tùy ý chạm vào sao!?
Khóc không ra nước mắt chính là, mình cư nhiên có cảm giác ~ quần hơi chặt ~ nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì!
Khẩn trương lại khó xịu ~ nói chuyện cũng không hào hứng ~ giống như đang xin hắn dừng tay lại!?
Bây giờ là tình hình gì đây!? |||||||||||||| – –
* Thử địa vô ngân tam bách lượng: Là điển tích cổ, kể về một người lấy bạc giấu xuống dưới đất, sau đó ghi lên dòng chữ “Nơi này không có 300 lượng”, hàng xóm A Nhị sau khi trộm bạc đi, cũng ghi lại dòng chữ “Vương nhị nhà bên chưa hề trộm”
Đây là một câu chỉ những người có tật giật mình J))))))))))
Nhìn một chút đống cháo trên bàn ~ bây giờ ăn không hết ~ ngày mai hâm nóng ăn tiếp đi.
“Bạch huynh…”
Vừa định gọi Bạch Ngọc Đường cũng ăn mấy chén ~ vừa nhìn, hắn đã nằm trên giường mình ngủ rồi ~ nên không gọi hắn nữa.
Gọi hắn dậy? Để hắn về phòng?
Triển Chiêu lắc đầu ~ xoa cái bụng ấm áp ~ sớm bỏ qua ý nghĩ này ~
Mặc dù hai đại nam nhân chen trên một cái giường thì không ai có thể thoải mái ngủ ~ bất quá chỉ mỗi một đêm, thôi thì chen chút đi. Đừng trở nên hẹp hòi y như con chuột trắng này!
Tư thế ngủ của Bạch Ngọc Đường không tốt lắm ~ à không, là quá tệ. Đầu ở tuốt trong góc giường, chân dạng ra tới ngoài giường, hai tay giơ ra chiếm hơn nửa diện tích.
Triển Chiêu nằm ở một góc nhỏ bên ngoài một hồi, đã cảm thấy khó chịu!
Điều chỉnh tư thế, cách nào cũng không được, chỗ quá hẹp rồi ~ ngồi dậy, nhìn ai đó đang khò khò ngủ say ~ thở dài.
Mò xuống chân giường cởi giày của hắn, đẩy người vào trong ~~
Bạch Ngọc Đường bất mãn hừ hừ hai tiếng, lăn vào trong giường, tay lại dời ra đây ~~
Triển Chiêu vất tay hắn qua, tự nằm xuống ~~ ôi, mệt quá, đè lên bụng thật khó chịu ~ lăn qua lộn lại trong cái giường nhỏ như vậy, còn phải lén lút ~ đúng là làm người tốt khó quá ~ – -|||
Nghiêng người nằm lên đệm mềm ~ bụng cũng không nặng như vậy nữa ~ thật thoải mái ~~
Mơ màng muốn ngủ, một cái tay lại vỗ qua đây ~
Người cạn giấc đặc biệt dễ tỉnh, đừng nói một cái xoay tay này đập ngay lên eo của y ~ Triển Chiêu bật một cái lật người ngồi dậy, giận dữ cầm tay Bạch Ngọc Đường bỏ về.
Trong bụng cũng truyền tới hai tiếng bình bịch, hai chân đạp như muốn đánh nhau với y!
Xoa xoa cái bụng trấn na, Triển Chiêu lại lần nữa nằm xuống, cơn buồn ngủ cũng mất sạch ~~ nghe thấy Bạch Ngọc Đường nghiêng người, y liền cảnh giác nheo mắt lại ~~
Quả nhiên, tay lại định đưa qua ~~
Chuột chết!
Lưu loát giơ tay, chát một tiếng đánh bật vè!
Lần này dùng sức hơi nhiều ~ Bạch Ngọc Đường tỉnh giấc, xoa xoa mắt mê man nhìn quanh một hồi, cuối cùng dừng ánh mắt ở người kế bên, há to miệng. “Triển Chiêu, làm sao ngươi lại chạy tới giường của ta!?”
Ta…. = =|||||||
Triển Chiêu há miệng, không nói.
Bạch Ngọc Đường cuối cùng nghĩ ra, ngượng ngùng sờ cằm, “Ngủ, ngủ!”
Không nhìn mặt mèo khó chịu của ai đó nữa, duỗi người một cái, mặt không đỏ, hơi không gấp lại nằm xuống trên giường của người ta ~~
“Đợi chút!” Thấy hắn không muốn đi, Triển Chiêu níu hắn lại.
“Làm gì!? Lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống chi nữa!?” Bạch Ngọc Đường cố ý liếc cái tay mình đang bị nắm chặt.
Triển Chiêu giống như bị chuột cắn ~ nhanh chóng vất tay hắn ra ~
Khụ ~ “Bạch Ngọc Đường, ngươi có thể ngủ đàng hoàng một chút không?”
“Ăn nói quy củ, ngủ cũng quy củ ~~ ài, ngươi có mệt không!?”
Bạch Ngọc Đường ngáp một cái nằm xuống ~ bị y phá một trận mình cũng không muốn ngủ nữa ~ Mèo chết.
Thấy Triển Chiêu còn đang ngồi đó, xoay người lăm lăm nhìn mình ~~ từ đây nhìn sang bụng thật to, rất quái, thật không hợp với biểu tình trên mặt con mèo này tý nào ~~
“Được rồi được rồi, miêu đại nhân, ngươi nói cái gì chính là cái đó, được chưa ~~”
Bạch Ngọc Đường giơ tay dựa vào sau đầu, hai chân dài khoác lên nhau ~ Hướng Triển Chiêu vỗ vỗ bên giường trống ~~
Nói xong xoay mình hướng vào trong, tay chân cũng dính sát tường ~~
Triển Chiêu thấy bộ dáng hắn cố tình co lại thành cục, khóe miệng nháy nháy ~~ cố gắng nhịn cười nằm xuống ~~
Y vừa nằm xuống, đã bị Bạch Ngọc Đường đột ngột xoay lại dọa sợ hết hồn ~~
“Bạch huynh, ngươi…”
Khuôn mặt đột ngột phóng to lên làm y rất không quen được ~~
“Mèo con ~~”
Bạch Ngọc Đường có chút do dự, tay giơ ra lại rụt về ~
“?”
Đây cũng không giống hành vi của Bạch Ngọc Đường ~ Triển Chiêu nghi ngờ.
Bạch Ngọc Đường nói thẳng, “Nếu ngươi có thể ăn như vậy ~ sao bụng không thấy lớn hơn?!”
Vừa nói, mắt vừa bay tới trên bụng Triển Chiêu.
Triển Chiêu lập tức giật mình, không biết nên nói gì cho phải ~~ mình quả thật cái gì cũng không rõ, có thể nói gì!?
Bạch Ngọc Đường lại xích tới gần, ho một tiếng, “Bằng không, cho ta sờ xem?”
Triển Chiêu chăm chăm nhìn hắn, hắn liền chột dạ ~ vội giải thích, “Nuôi nhiều ngày như vậy ~ tiểu hài tử cũng phải lớn a, nói không chừng là ngươi không phát hiện đó.”
Triển Chiêu do dự, suy nghĩ lời nói của hắn ~ là không biết chú ý thế nào, xem qua xem lại cũng gần sáu tháng rồi, bình thường phải lớn cỡ nào nhỉ? Mình cũng không biết.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục dùng qua giọng nói dịu dàng y chưa từng nghe qua nói, “Ngươi nằm là được rồi…”
Người Triển Chiêu nổi lên một mảng da gà ~~ không biết là do giọng nói của Bạch Ngọc Đường quá mềm mại, hay là do hơi nóng hắn phả ra trên người mình ~~
Bạch Ngọc Đường lại nhích người gần thêm một chút, mặt hưng phấn chăm chú nhìn phần nhô lên.
Lúc đưa tay ra hắn nhìn hai mắt Triển Chiêu ~ sửa sang sắc mặt kích động của mình một chút ~~ không để cho mèo này nhìn ra nha ~
Ta tới…
Cảm giác có một cái tay động đậy trên bụng mình, vuốt ve ~~
Triển Chiêu nằm ngang cứng người, không biết nên làm gì mới được.
Thấy con chuột này tâm tình vội như thế, thôi cho hắn một lần cũng được.
Bất quá, xung quanh hình như có chút quỷ dị?
Bạch Ngọc Đường một tay đỡ đầu nghiêng người, một tay đặt lên bụng mình ~~
Từ đây nhìn qua ~~ Chỉ thấy được đỉnh đầu người kia ~ không thấy được vẻ mặt của hắn ~ như vậy mình cũng không quá lúng túng.
Triển Chiêu hít hơi ~ đột nhiên lắp bắp nói, “Tr… Triển mỗ tự mình ~~~”
Bạch Ngọc Đường đang cởi y phục của y.
“Không cần…”
Bạch Ngọc Đường căn bản không nghe rõ y nói cái gì, thuận miệng đáp như vậy ~ toàn bộ tâm tư hắn đều đặt hết lên cái bụng đang lộ ra trước mắt!
Trắng trắng, bóng bóng, cũng không phải quá tròn, đang lên xuống theo hô hấp của Triển Chiêu.
Cũng y như lúc trước đã thấy ~~ bất quá, hình như lớn chút!?
Bạch Ngọc Đường lấy tay ấn nhẹ xuống một cái, bụng liền lệch một chút. Hắn không nhịn được mà cười, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu lại nhịn được.
Dùng ngón tay thật dài ở trên bụng do một chút, cũng không lớn quá ~~ nhớ đại tẩu càng sau này bụng càng lớn không động được ~ rửa chân cũng là đại ca rửa cho tẩu ~~
Tay nhẹ nhàng vuốt, chợt nhận ra có một lỗ xoáy nhàn nhạt nho nhỏ ở trên đỉnh. A ~~ rốn nhỏ vậy sao? Nếu không phải màu hơi đậm cũng không nhìn ra ~~ Ý thức truyền xuống tay liền bóp nhẹ hai cái, thật sự là rốn a. ||||
Lén nhìn Triển Chiêu ~ Triển Chiêu cũng không phát hiện hắn đang nhìn cái gì ~~
Bất quá… mặt mèo này nhìn như có chút hồng?
Bạch Ngọc Đường sờ tới sờ lui, trong óc đột nhiên lại có một ý nghĩ~~
Động tĩnh của tiểu hài tử bên đó mình có nghe được không nhỉ?
Nghĩ tới đó, hắn lại hưng phấn hơn ~~
Nhấc người dậy nhìn Triển Chiêu, “Ngươi nhấc eo lên xíu ~~”
“Sao?”
Triển Chiêu nghi ngờ chớp mắt ~ theo bản năng nâng cao eo ~ một tay của Bạch Ngọc Đường nhanh chóng luồn vào, một cánh tay khác cũng đặt lên bụng y ~
“Ngươi…”
“Suỵt!”
Triển Chiêu cảm thấy động tác thế này không ổn ~ vừa định mở miệng, lại bị động tác kỳ quái của Bạch Ngọc Đường làm ngờ vực ~
Bạch Ngọc Đường dịch tới dịch lui, ôm eo của Triển Chiêu đặt đầu mình dính lên bụng y, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên trong ~~ uy? Không có gì hết.
Lại nghe bên cạnh ~ lỗ tai dán lên bụng cọ tới cọ lui ~ một hồi lại đổi chỗ ~~
Gò má nóng bỏng của Bạch Ngọc Đường ma sát trên làn da trần của mình ~ nửa nằm Triển Chiêu thấy tư thế của hai người ~~ cảm giác khác thường ~ mặt cũng nóng ~
Y hắng giọng, nghi ngờ nói, “Có thể… nghe không?”
“Hình như … nhảy nhanh lắm ~~”
Bạch Ngọc Đường cũng hơi nghi ngờ ~~ tiếp tục dời đầu lên ~ mãi cho tới khi chạm ngực Triển Chiêu ~
Trợn to mắt ~ không phải chứ? Mình không phải nghe được tiếng tim đập của đứa bé mà là…..
Triển Chiêu cũng chăm chăm nhìn hắn ~~
Bộ dáng như gặp quỷ kia của Bạch Ngọc Đường cũng thật hiếm có ~~
“phụt ~ ha ha ha”
Không nhịn được cười mất ~~
Y cười muốn ná thở ~ muốn nhịn lại nhịn không được ~ Bạch Ngọc Đường làm mặt tức giận ~ Triển Chiêu bị ánh mắt giết người của hắn bắn tới từ từ ngừng lại ~ sắc mặt đỏ bừng ~~ Khóe miệng cong lên ~ Bộ dáng nghiêm nghị thâm trầm bình thường không biết chạy đi đâu!
Y nín cười ~ phần eo trong tay Bạch Ngọc Đường run lên ~ áo cũng tản ra ~ tâm Bạch Ngọc Đường chợt ngứa chút ~ tay xoa xoa bên hông y nhéo một cái ~~
“A!”
Triển Chiêu hét to một tiếng, thân thể chợt giãy ~~
“Bạch Ngọc Đường!”
Y không đề phòng ~ cảm giác đau đột ngột xuất hiện trên eo làm mặt y đỏ lên ~ chờ hiểu ra, đã giận dữ chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường ~~
Ánh mắt Triển Chiêu rất đẹp ~ bất quá phần lớn thời gian đều quá nghiêm ~ thỉnh thoảng giận lên sẽ mất tự chủ trợn tròn ~ thật to, cả hàng lông mi dài đến lạ đó cũng giương hết lên ~~
Nhưng lúc này đôi mắt y lại ươn ướt đen bóng, giống như có hơi nước trong đầu ~
Bạch Ngọc Đường liếm môi ~ làu bàu trong họng, “Ai bảo ngươi lộn xộn ~~~”
Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường một cái ~~
Bạch Ngọc Đường không đứng lên, tiếp tục cúi đầu nghe bụng y ~
Triển Chiêu đành thỏa hiệp, “Ngươi lấy tay ra.”
Bạch Ngọc Đường rút cánh tay đang đặt dưới eo y ra, tìm tư thế thoải mái nằm nghiêng xuống, một tay ôm bụng Triển Chiêu ~ sờ chỗ này một cái, chỗ kia một cái ~
Y làm sao không để ý được, bị một người đàn ông ôm eo sờ tới sờ lui ~ kiểu gì cũng cảm thấy rất khó chịu.
Muốn mở miệng ngăn hắn, nhưng vẫn bỏ qua ~~
Đây còn không phải là ‘Thử địa vô ngân tam bách lượng*’ sao? Sẽ bị hắn cười mất ~~
Miên man suy nghĩ, hài tử trong bụng dường như không chịu nổi bị chọc ghẹo ~ đạp bốp một cước ~
“Có động tĩnh, có động tĩnh rồi!”
Bạch Ngọc Đường khoa trương ~ lập tức ngồi thẳng dậy, lại vội vàng dán lên nghe tiếp ~
Dường như muốn chứng minh cho hắn thấy, cũng là để thị uy, cái chân nhỏ trong bụng lại đá thêm hai cái.
Triển Chiêu bị đá cũng giật mình, không nhịn được giơ tay xoa xoa hai cái ~~
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên cười to, “Tiểu tử tốt ~ đá mạnh như vậy!?”
Triển Chiêu liếc hắn một cái, không khỏi hỏi vặn lại, “Cũng biết tiểu tử sao!?”
Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra ~ chăm chú nhìn vào mắt y nói, “Đương nhiên là con trai!”
Nhìn dáng vẻ đây là chuyện dĩ nhiên của hắn, Triển Chiêu thật bất đắc dĩ ~ nghĩ thầm nói chuyện này với hắn làm gì a!? Mình thật khờ ~~
Thật đúng là không nghĩ qua cái vấn đề này ~ thật ra từ tận đáy lòng mình cũng hi vọng là con trai, như vậy mình mới có thể dạy nó học võ, để Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh dạy nó văn, sau này trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, mạnh hơn hẳn cha nó!
Bất quá nếu là nữ nhi, mình cũng sẽ thương yêu ~ chẳng qua ~
Không có mẹ, ngoài chuyện làm người ~ mình còn cái gì để dạy đây!?
Theo tính cách của Bạch Ngọc Đường chỉ sợ ở mặt này còn cố chấp hơn cả mình nữa ~~
Đang suy nghĩ, cảm giác nhồn nhột bên hông lại kéo y trở về ~
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đắc ý, dứt khoát dán cả mặt lên bụng Triển Chiêu, tay từ phần bụng nổi lên trên ngực vuốt ve xuống ~ dừng một chút nhích một chút ~ từ hai bên eo xoa tới xoa lui ~~
Thật kỳ quái, mới nãy lúc hắn ngồi nhìn từ đàng sau, chỉ thấy đường eo, không thấy bụng ~ nhìn thẳng cũng không thấy quá to. Chỉ nhìn từ mặt bên mới giật nẩy mình, giống như phần bụng đột nhiên to lên một cục!
Ừm, eo Triển Chiêu còn rất gầy ~~ trầm tư, tay bất tri bất giác đã dời lên bụng Triển Chiêu ~ còn vô thức vuốt xuống ~~
Triển Chiêu bị nhột vô cùng ~~
Mới nãy lúc Bạch Ngọc Đường dịu dàng xoa cho y ~ y có chút run ~~
Cái này ~ dưới bụng giống như có một nguồn nhiệt xộc lên ~ chạy thẳng lên đầu ~~
Đây, đây không đúng!
Âm thầm rên một tiếng, miễn cưỡng nhìn sang ~
Da đầu đột nhiên tê rần!
Hắn hắn … tay hắn đang sờ ở đâu!?
Bạch Ngọc Đường cảm giác xung quanh là lạ ~ không khí không đúng lắm ~
Vừa ngẩng đầu lên ~ đã thấy Triển Chiêu sắc mặt kỳ quái ~ đỏ bừng, mắt trợn to~
Nhìn theo ánh mắt y ~
Tay mình đang đặt lên bụng dưới Triển Chiêu ~ còn muốn dời xuống thấp hơn ~ nhìn qua giống như – –
Giống như muốn làm gì đó!?
“Ngươi đủ chưa!?”
Thanh âm run rảy của Triển Chiêu chợt vang lên!
Ánh mắt hai người chạm nhau ~ Bạch Ngọc Đường giống như vừa bị cắn, vụt một cái rụt tay về!
Trên mặt nóng lên, tay thu lại không biết để nơi nào ~ nhưng hắn rất nhanh đã kịp phản ứng, mình mình mình đỏ mặt cái gì!? Mất mặt quá ~ có chút chuyện làm gì như một thằng nhãi con đây ~ hơn nữa Triển Chiêu cũng không phải đại khuê nữ, sờ một hai lần cũng không mất đi cái gì = =
Giả vờ như không có gì xảy ra ~ nhịp tim vẫn có chút mau ~ mèo chết, ánh mắt của ngươi là sao? Làm như gia gia đây làm sai chuyện gì!
Ai bảo ngươi không chịu kêu sớm!?
Hắn lại dùng khóe mắt liếc con mèo nhỏ đang nằm trên giường ~ Triển Chiêu híp mí mắt lại không nhìn hắn, trên tai có chút… hồng?
Bạch Ngọc Đường ổn định tâm tình, nhìn bộ dáng y còn khẩn trương hơn cả ta!? Cả thân thể cũng cứng ngắc ~
Nghĩ thế cũng cảm thấy thả lỏng ~ ai bảo da mặt mèo này mỏng hơn ta chứ, hề hề.
Ánh mắt không tự chủ được lại xoay tới chỗ tay mình vừa đặt lên ~
Triển Chiêu có chút lơ đễnh nghiêng người, tay kéo kéo quần ~
Giấu đầu hở đuôi!
Trong lòng Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu bật cười ~ quan sát Triển Chiêu không chút e ngại ~~ Mặc dù y xoay lưng về phía mình, bất quá có chút không đúng ~ mù cũng ngửi thấy được hơi thở vội vàng trên người y, lúc nãy nằm ngang chân duỗi thẳng, bây giờ lại khoác lên nhau hơi cong lại như muốn che giấu thứ gì đó ~
!?
Không lẽ…
Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dáng kia của y, trong lòng chợt động.
Bị mình sờ mấy cái, mèo này liền có phản ứng!?
Ý niệm chợt lóe, hắn đã có chút hiểu ra ~ hèn gì y khẩn trương như vậy, là do mình không cẩn thận sờ đúng chỗ không nên sờ!?
Theo bản năng nhìn tay mình chút ~ trong lòng nảy lên cảm giác kỳ quái, nếu như vừa nãy không dừng tay… sẽ xảy ra chuyện gì!?
Hắn hất đầu ~ đoán mò gì thế!? Mèo này nhất định sẽ nhẩy nhổm lên ~ không chừng còn vung nắm đấm đấy ~
A! Phỉ phỉ!
Nói gì nghe như Bạch gia gia thành một tên háo sắc muốn khinh bạc phụ nữ đứng đắn vậy nè!?
Làm sao có thể!
Là do tự mèo này quá… cái gì đó ~ mới chạm chạm mấy cái đã không nhịn được ~
Phản ứng bình thường của nam nhân? Vậy cũng nhanh quá ~
Nhìn dáng vẻ y cũng không phải rất “thoải mái”? Mặt đỏ hồng, cũng không giống đang giận!?
Không lẽ, y thích mình làm vậy!?
Tự ái cùng niềm tự tin dư thừa của nam nhân rất nhanh đã chiếm thượng phong ~~ không chỉ Triển Chiêu, liên lụy đến cả mình cũng muốn bái phục mị lực của mình luôn… == ==
Nửa ngày hắn không lên tiếng ~ Triển Chiêu cũng sợ hãi ~
Mù cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Bạch Ngọc Đường ~ hắn sẽ không, nhìn ra cái gì chứ!?
Trên trán đổ một tầng mô hôi nhẹ ~
Vốn là vừa nãy y vẫn còn khí thế ngăn cản thậm chí là mắng Bạch Ngọc Đường ~ ai bảo tay hắn mất quy củ như thế? Đồng ý cho ngươi sờ mấy cái đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, tay của hắn lại không thành thật!
Nói thật từ lúc tay của hắn bắt đầu xoa xoa bụng mình đã có cảm giác hết sức lạ ~
Trong chớp mắt tay của hắn dời vào trong quần, mình thiếu điều đã rên lên!
Hận chỉ hận điểm này, dĩ nhiên biết hắn không định làm gì ~ nhưng chính vì hắn không có nên mình mới lúng túng ~
Hắn cũng là nam nhân, chẳng lẽ cái gì nên biết cũng không biết!?
Hai người đều là nam nhân bình thường, nơi đó là nơi có thể tùy ý chạm vào sao!?
Khóc không ra nước mắt chính là, mình cư nhiên có cảm giác ~ quần hơi chặt ~ nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì!
Khẩn trương lại khó xịu ~ nói chuyện cũng không hào hứng ~ giống như đang xin hắn dừng tay lại!?
Bây giờ là tình hình gì đây!? |||||||||||||| – –
* Thử địa vô ngân tam bách lượng: Là điển tích cổ, kể về một người lấy bạc giấu xuống dưới đất, sau đó ghi lên dòng chữ “Nơi này không có 300 lượng”, hàng xóm A Nhị sau khi trộm bạc đi, cũng ghi lại dòng chữ “Vương nhị nhà bên chưa hề trộm”
Đây là một câu chỉ những người có tật giật mình J))))))))))
Tác giả :
Thiên Tằm Bảo giáp