[Thử Miêu Đồng Nhân] – Nho Nhỏ Miêu Lang Quân
Chương 3
Editor: Jung Tiểu Kú
Triển Chiêu chậm rãi mở hai mắt, trong mông lung tựa hồ thấy một bạch y tiên tử đang ôn nhu ngóng nhìn mình. Ngón tay dài, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má chính mình, làm cho hắn trong nháy mắt có một loại cảm giác như bước lên cõi tiên bàn. Kia một đôi mắt hoa đào say lòng người, phiêu dật tuyết y một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, còn có......
Từ từ! Mắt đào hoa?! Tuyết y?! Bạch Ngọc Đường!
Ý thức được điểm này, Triển Chiêu thoáng chốc thanh tỉnh lại. Nội tâm cũng bắt đầu kịch liệt đấu tranh tư tưởng: Làm sao vậy?! Chính mình còn không có nghĩ làm sao hảo hảo đối mặt với Bạch huynh, hẳn là phải chịu trách nhiệm? Không được rồi! Như vậy Bạch huynh không phải sẽ bị thế nhân chê cười! Có thể xem như phải lấy tử tạ tội, chính mình dù sao cũng phải đối chuyện đêm đó cho Bạch huynh một kiến giải hợp lý a! Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây a a a a a ──!!!!! ( Hừ!! Còn làm sao nữa chứ >”<) Triển Chiêu càng nghĩ càng gấp. Ý tứ lại càng thêm hỗn loạn. Dưới tình thế cấp bách nhưng lại thực không có khí cốt ── làm rùa đen rút đầu! Vẫn canh giữ ở bên giường, Bạch Ngọc Đường thấy đứa nhỏ kia tỉnh vốn là một trận cao hứng. Đang muốn hỏi tình hình của hắn, đã thấy hắn bỗng nhiên thất kinh rầu rĩ lui đầu vào trong chăn. Tâm tư thầm nghĩ kỳ quái, còn cho là đứa nhỏ này bị người xấu đuổi giết khiến bị dọa sợ. Cho nên, vừa thấy người lạ liền sinh ra chút bản năng sợ hãi. Thế là cố gắng dùng ngữ khí tối ôn nhu kiên nhẫn đối hắn nói: “Bé con, (o.0) đừng sợ, đại ca ca không phải người xấu. Nơi này là phủ Khai Phong, là địa phương chuyên môn bắt giữ người xấu, những kẻ đã khi dễ ngươi a. Ngươi nói cho ca ca, đại ca ca thay ngươi đi bắt người xấu kia.” Vừa nói vừa mềm nhẹ xoa xoa trước lưng đứa nhỏ, nhằm tỏ thành ý chính mình. Nhưng là Triển Chiêu trốn ở trong chăn nghe được cũng không hiểu ra sao, Bạch huynh rốt cuộc ở đó nói chuyện với ai? Sau phút chốc ngốc lăng, mới cảm giác được thời điểm Bạch Ngọc Đường nói chuyện một mực xoa xoa lưng chính mình. Lúc này, mới ý thức được nguyên lai...... Hắn là ở đối chính mình nói?! Triển Chiêu cố gắng định thần tường tận hồi tưởng. Cuối cùng, nhớ lại chính mình trước khi bị một đám người đuổi giết là lúc bị trúng độc. Đúng rồi, chính mình đã muốn...... Hắn nhất định nhận thức không ra chính mình. Triển Chiêu trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Chính mình cùng Ngọc Đường tương ái cũng không có thể gần nhau, gặp lại cũng không có thể quen biết. Này thật đúng là tạo hóa trêu người a! Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi một trận mất mác. Nhưng cũng chỉ có thể an ủi mình nói: Kỳ thật, này cũng không phải chuyện gì không tốt. Ít nhất chính mình không cần phiền não nên đối mặt Bạch huynh như thế nào, cũng không cần hao hết tâm lực để che dấu cảm tình chính mình nữa. Thân trúng kì độc, cũng không biết còn có thể sống thêm bao lâu. Cho y biết mình biến thành như vậy cũng chỉ có thể thêm thương cảm cho y mà thôi. Chẳng thà sinh thời hảo hảo làm bạn với y, làm cho y khoái hoạt, lấy hết khả năng của mình bù lại sai lầm đã phạm phải. Ngược lại, sau khi suy nghĩ minh bạch, Triển Chiêu đột nhiên thấy thoải mái, thản nhiên đứng lên, chậm rãi thò nửa cái đầu từ trong chăn bông ra. Bạch Ngọc Đường nhìn đứa nhỏ tựa hồ đối chính mình thoáng dỡ xuống phòng bị, cho là lời nói của mình có tác dụng, thế là tiếp tục, sờ vào túi nhỏ của hắn, dùng ánh mắt tối từ ái nhìn hắn hỏi: “Bé con, nói cho đại ca ca biết ngươi kêu tên là gì nha?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quen biết nhiều năm, có thể nghe y dùng loại ngữ khí cân ngân (1) này nói chuyện có thể là trước nay chưa từng. Nhất là âm rung ở câu cuối kia, đà (2) làm xương cốt hắn đều tô (3) = =|||, tóc gáy sau lưng đều dựng đứng lên. Để không lộ ra sơ hở, Triển Chiêu cố gắng không chăm chú nhìn dáng tươi cười ấm áp tựa ánh dương quang làm hắn hoa mắt cơ hồ không mở ra được nữa, lấy ngữ điệu cho rằng thật trẻ con trả lời: “Ta gọi là......” Vừa mới nói được hai chữ, bỗng nhiên ý thức một vấn đề...... Chính mình rốt cuộc kêu tên là gì?! = =||| Nhanh chóng trong đầu nghĩ ngợi một chút, cân nhắc chính mình cho dù nhỏ đi, hẳn là so với diện mạo ban đầu vẫn có vài phần tương tự. Huống hồ bản thân còn dự định sau này tiếp tục ở lại phủ Khai Phong. Tốt nhất là nói một cái tên cùng Triển Chiêu có liên quan chút sẽ thuận lợi hơn chút. Vả lại, hiện tại mình trước sau vẫn là một đứa nhỏ sáu tuổi. Tên hẳn là nên ngây thơ một chút. ( Hãn Triển đại nhân, ai quy định tiểu hài tử nhất định phải lấy cái tên ngây thơ, ngài cũng không phải cả đời không lớn = =) Cuối cùng sau một hồi suy xét, Triển Miêu Miêu đã nghĩ ra một cái tên tự nhận là thực thích hợp ── “Ta gọi là Triển Tiểu Hùng”.
Triển Chiêu chậm rãi mở hai mắt, trong mông lung tựa hồ thấy một bạch y tiên tử đang ôn nhu ngóng nhìn mình. Ngón tay dài, nhẹ nhàng lướt qua hai gò má chính mình, làm cho hắn trong nháy mắt có một loại cảm giác như bước lên cõi tiên bàn. Kia một đôi mắt hoa đào say lòng người, phiêu dật tuyết y một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, còn có......
Từ từ! Mắt đào hoa?! Tuyết y?! Bạch Ngọc Đường!
Ý thức được điểm này, Triển Chiêu thoáng chốc thanh tỉnh lại. Nội tâm cũng bắt đầu kịch liệt đấu tranh tư tưởng: Làm sao vậy?! Chính mình còn không có nghĩ làm sao hảo hảo đối mặt với Bạch huynh, hẳn là phải chịu trách nhiệm? Không được rồi! Như vậy Bạch huynh không phải sẽ bị thế nhân chê cười! Có thể xem như phải lấy tử tạ tội, chính mình dù sao cũng phải đối chuyện đêm đó cho Bạch huynh một kiến giải hợp lý a! Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây a a a a a ──!!!!! ( Hừ!! Còn làm sao nữa chứ >”<) Triển Chiêu càng nghĩ càng gấp. Ý tứ lại càng thêm hỗn loạn. Dưới tình thế cấp bách nhưng lại thực không có khí cốt ── làm rùa đen rút đầu! Vẫn canh giữ ở bên giường, Bạch Ngọc Đường thấy đứa nhỏ kia tỉnh vốn là một trận cao hứng. Đang muốn hỏi tình hình của hắn, đã thấy hắn bỗng nhiên thất kinh rầu rĩ lui đầu vào trong chăn. Tâm tư thầm nghĩ kỳ quái, còn cho là đứa nhỏ này bị người xấu đuổi giết khiến bị dọa sợ. Cho nên, vừa thấy người lạ liền sinh ra chút bản năng sợ hãi. Thế là cố gắng dùng ngữ khí tối ôn nhu kiên nhẫn đối hắn nói: “Bé con, (o.0) đừng sợ, đại ca ca không phải người xấu. Nơi này là phủ Khai Phong, là địa phương chuyên môn bắt giữ người xấu, những kẻ đã khi dễ ngươi a. Ngươi nói cho ca ca, đại ca ca thay ngươi đi bắt người xấu kia.” Vừa nói vừa mềm nhẹ xoa xoa trước lưng đứa nhỏ, nhằm tỏ thành ý chính mình. Nhưng là Triển Chiêu trốn ở trong chăn nghe được cũng không hiểu ra sao, Bạch huynh rốt cuộc ở đó nói chuyện với ai? Sau phút chốc ngốc lăng, mới cảm giác được thời điểm Bạch Ngọc Đường nói chuyện một mực xoa xoa lưng chính mình. Lúc này, mới ý thức được nguyên lai...... Hắn là ở đối chính mình nói?! Triển Chiêu cố gắng định thần tường tận hồi tưởng. Cuối cùng, nhớ lại chính mình trước khi bị một đám người đuổi giết là lúc bị trúng độc. Đúng rồi, chính mình đã muốn...... Hắn nhất định nhận thức không ra chính mình. Triển Chiêu trong lòng không khỏi âm thầm thở dài. Chính mình cùng Ngọc Đường tương ái cũng không có thể gần nhau, gặp lại cũng không có thể quen biết. Này thật đúng là tạo hóa trêu người a! Nghĩ vậy, trong lòng không khỏi một trận mất mác. Nhưng cũng chỉ có thể an ủi mình nói: Kỳ thật, này cũng không phải chuyện gì không tốt. Ít nhất chính mình không cần phiền não nên đối mặt Bạch huynh như thế nào, cũng không cần hao hết tâm lực để che dấu cảm tình chính mình nữa. Thân trúng kì độc, cũng không biết còn có thể sống thêm bao lâu. Cho y biết mình biến thành như vậy cũng chỉ có thể thêm thương cảm cho y mà thôi. Chẳng thà sinh thời hảo hảo làm bạn với y, làm cho y khoái hoạt, lấy hết khả năng của mình bù lại sai lầm đã phạm phải. Ngược lại, sau khi suy nghĩ minh bạch, Triển Chiêu đột nhiên thấy thoải mái, thản nhiên đứng lên, chậm rãi thò nửa cái đầu từ trong chăn bông ra. Bạch Ngọc Đường nhìn đứa nhỏ tựa hồ đối chính mình thoáng dỡ xuống phòng bị, cho là lời nói của mình có tác dụng, thế là tiếp tục, sờ vào túi nhỏ của hắn, dùng ánh mắt tối từ ái nhìn hắn hỏi: “Bé con, nói cho đại ca ca biết ngươi kêu tên là gì nha?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quen biết nhiều năm, có thể nghe y dùng loại ngữ khí cân ngân (1) này nói chuyện có thể là trước nay chưa từng. Nhất là âm rung ở câu cuối kia, đà (2) làm xương cốt hắn đều tô (3) = =|||, tóc gáy sau lưng đều dựng đứng lên. Để không lộ ra sơ hở, Triển Chiêu cố gắng không chăm chú nhìn dáng tươi cười ấm áp tựa ánh dương quang làm hắn hoa mắt cơ hồ không mở ra được nữa, lấy ngữ điệu cho rằng thật trẻ con trả lời: “Ta gọi là......” Vừa mới nói được hai chữ, bỗng nhiên ý thức một vấn đề...... Chính mình rốt cuộc kêu tên là gì?! = =||| Nhanh chóng trong đầu nghĩ ngợi một chút, cân nhắc chính mình cho dù nhỏ đi, hẳn là so với diện mạo ban đầu vẫn có vài phần tương tự. Huống hồ bản thân còn dự định sau này tiếp tục ở lại phủ Khai Phong. Tốt nhất là nói một cái tên cùng Triển Chiêu có liên quan chút sẽ thuận lợi hơn chút. Vả lại, hiện tại mình trước sau vẫn là một đứa nhỏ sáu tuổi. Tên hẳn là nên ngây thơ một chút. ( Hãn Triển đại nhân, ai quy định tiểu hài tử nhất định phải lấy cái tên ngây thơ, ngài cũng không phải cả đời không lớn = =) Cuối cùng sau một hồi suy xét, Triển Miêu Miêu đã nghĩ ra một cái tên tự nhận là thực thích hợp ── “Ta gọi là Triển Tiểu Hùng”.
Tác giả :
Ôn Nhu Tiểu Sương