[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế
Quyển 6 - Chương 92
Việc lạ năm nào cũng có nhưng năm nay đặc biệt kỳ quái.
Một chiếc xe ngựa tạo hình kỳ lạ bay giữa không trung, đằng sau xe ngựa còn có hai hàng bạch y nữ tử vừa múa vừa hát, xa tận chân trời gần ngay trước mặt, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ từng động tác của các nàng, nhưng lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Đoàn xe quỷ dị không coi ai ra gì càng ngày càng bay đi xa, thần tiên? Yêu quái? Hay là ông già Noel chuyên chở mỹ nữ?
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn kỳ cảnh trước mắt, chỉ có Triệu Trăn tâm đau đớn — cái gì cũng không nhìn thấy!
Đúng lúc này, một thân ảnh lam sắc đột ngột từ dưới đất bay lên, giữa không trung nhẹ nhàng mượn lực, cả người tựa như không có sức nặng, không chịu ảnh hưởng bởi lực hút trái đất, tựa như một mũi tên rời cung xé rách bầu trời đêm. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh lam sắc đã đuổi theo đoàn xe quỷ dị.
Triển Huy tức giận tới dậm chân: “Tiểu Chiêu mau trở lại! Nguy hiểm lắm đừng tới gần!”
Triển Chiêu từ nhỏ đã là kẻ ngốc lớn mật, cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì vỏ bọc mỹ nữ, cái gì núi đao biển lửa, cái gì cạm bẫy quỷ kế, đều không ngăn được Triểu Miêu Miêu gan lớn bằng trời! Triển Huy vì đệ đệ mà tan nát con tim, trong nháy mắt nhìn thấy đoàn xe, phản ứng đầu tiên chính là giữ chặt Triển Chiêu nhao nhao muốn thử, không ngờ nhất thời vô ý lại để Triển Chiêu chuồn mất.
Triệu Trăn nhận ra thân ảnh lam sắc kia chính là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.
Khinh công của Bạch Ngọc Đường tên gọi ‘Như Ảnh Tùy Hình’ đặc điểm lớn nhất chính là xuất quỷ nhập thần xuất kỳ bất ý (xuất hiện bất ngờ) bởi vì mỗi loại khinh công có phương thức mượn lực khác nhau chính vì vậy ‘Như Ảnh Tùy Hình’ hoàn toàn ngược lại với tuyệt kỹ ‘Yến Tử Phi’ của Triển Chiêu cho nên trong phương diện độ cao hoàn toàn không có ưu thế. Bạch Ngọc Đường vận công nhưng không đuổi kịp Triển Chiêu đang giương cánh bay đi, đành phải đứng trên đỉnh hòn giả sơn, không chớp mắt nhìn chằm chằm theo bóng Triển Chiêu.
Bên kia, Triển Chiêu dễ dàng đuổi theo đoàn xe, thân ảnh lam sắc bay ngang qua đoàn vũ nữ, thân thể Triển Chiêu có thể xuyên qua đoàn xe, kết quả cái gì cũng không phát sinh? Triển Chiêu bay giữa không trung, tựa hồ không thể nhìn rõ vị trí cụ thể của đoàn xe, dưới hướng chỉ của Bạch Ngọc Đường lại lượn quanh hai vòng, thật sự không phát hiện thấy cái gì mới tiếc nuối bay trở về. Tới khi Triển Chiêu chân chạm đất, đoàn xe quỷ dị cũng hoàn toàn biến mất…
Tất cả người có mặt ở đó đều là những nhân vật từng trải, lúc đầu vừa thấy cảnh tượng kia còn có chút giật mình, nhưng về sau cũng không đến nỗi sợ vỡ mật.
Nghe nói Triệu Trăn không nhìn thấy đoàn xe kỳ quái, Công Tôn phi thường kích động, sắc mặt vốn tái nhợt hiện lên một tầng hồng nhuận hưng phấn, Công Tôn là thiên tài y thuật, luôn muốn khiêu chiến những thử thách trước nay chưa từng thấy, hắn hưng trí bừng bừng xắn tay áo, kéo tay mọi người xem mạch, vừa bắt mạch vừa lẩm bà lẩm bẩm: “Không bị trúng độc, chẳng lẽ là loại độc mới, không có khả năng, nếu trúng độc sao lại không phát hiện ra, không lý nào…”
Bàng Thống bỗng nhiên lên tiếng: “Thận cảnh (Shènjǐng).”
Triệu Trăn chớp chớp mắt mấy cái: “Thần kinh (Shénjīng)? Các ngươi đích xác bị bệnh không nhẹ…”
Triển Chiêu giải thích: “Thận cảnh ý là ảo ảnh, ảo giác.”
Khi Bàng Thống lãnh binh ra chiến trường, thường xuyên lui tới những nơi không người, cũng thường nhìn thấy ảo ảnh. Lần đầu nhìn còn thấy mới mẻ, nhìn nhiều lần cũng không còn lạ lẫm gì nữa, ảo ảnh không có lực công kích, chỉ khiến người ta lạc mất phương hướng, phương pháp tốt nhất chính là làm như không thấy.
Triệu Trăn chỉ từng thấy ảo ảnh trên tivi, có cơ hội tốt như vậy cư nhiên lại bỏ lỡ, tiểu bao tử đấm ngực dậm chân hối hận muốn chết.
Triệu Trăn buồn bực nói: “Chưa từng nghe thấy có ảo ảnh xuất hiện ở trong thành, hơn nữa vì sao ta lại không nhìn thấy?”
Vấn đề này cũng khiến mọi người có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, Triệu Trăn đã từng nếm qua [Vấn Tâm] cho nên thân thể bách độc bất xâm, nếu nói là trúng độc còn có thể nghe được. Nhưng ảo ảnh không phải độc dược, vì sao chỉ có Triệu Trăn không nhìn thấy, chẳng lẽ [Vấn Tâm] cũng miễn dịch với cả ảo ảnh? Triệu Trăn tuy rằng không có kiến thức chuyên nghiệp thì cũng từng nghe nói ảo ảnh là do ánh sáng chiếu xạ phát sinh, hoàn toàn khác với chuyện trúng độc.
Lô Phương nhíu mày nói: “Tòa nhà này rất không an toàn.”
Từ Khánh lắp ba lắp bắp nói: “Lão lão Ngũ, ngươi có có muốn muốn đổi đổi đổi…”
“Đổi nhà!” Tưởng Bình bổ sung một câu.
Bạch Ngọc Đường không muốn đổi, không bắt được bọn đạo chích giả thần giả quỷ, khó tiêu nổi mối hận trong lòng Ngũ gia!
Triển Chiêu cũng không muốn đổi, qua thôn này không còn nhà, quỷ trạch chơi vui như vậy mới không cần đổi!
Công Tôn ngược lại càng hưng trí bừng bừng: “Bán cho ta đi! Ta thích quỷ trạch!”
Nhóm ca ca tẩu tử mồm năm miệng mười khuyên nhủ, Triệu Tiểu Trăn khoanh tay nói mát: “Hai người phải cẩn thận, thấy ác quỷ cũng không được sợ hãi, cùng lắm thì liều mạng đánh một trận. Vạn nhất gặp phải nữ sắc quỷ, nửa đêm bò lên giường các ngươi, hay gặp phải quỷ áp giường gì đó…”
Mọi người theo bản năng tưởng tượng cái hình ảnh quỷ dị kia, tập thể đồng loạt nổi da gà.
Bạch Cốc lười biếng tựa vào khung cửa nói: “Hơn nửa đêm còn ồn ào cái gì, không biết giấc ngủ rất quan trọng với lão nhân hay sao?”
Mọi người căm tức nhìn hắn — cái mặt non choẹt như vậy, còn dám xưng lão nhân!
Triệu Trăn cọ tới ôm chân hắn: “Bá phụ, người có nhìn thấy không? Vừa rồi trong viện có quỷ đó!”
Bạch Cốc híp mắt bế Triệu Trăn lên, Bạch Ngọc Đường chú ý thấy động tác của hắn quả nhiên rất thuần thục, nhất thời tâm lại đau.
Bạch Cốc nhướn mày: “Sợ cái quỷ gì, ta còn là Quỷ vương đây này, quỷ lớn quỷ nhỏ, quỷ phá phách, nữ sắc quỷ gì đó, dám ở trước mặt Quỷ Vương ta giả thần giả quỷ, bọn chúng chắc chắn có đến mà không có về!” Bạch Cốc chuyển lời: “Nhưng vừa rồi cũng không phải do quỷ gây ra, mà là ‘quỷ phủ thần công’.”
Bạch Cốc cảm khái nói: “Ba mươi năm không nhìn thấy, còn tưởng đã thất truyền, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.”
Tất cả mọi người mờ mịt: “Cái gì gọi là quỷ phủ thần công? Là cơ quan sao?”
Bạch Cốc gật đầu, nói tới miệng lại không nói nữa, ngược lại cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường: “Gọi phụ thân liền nói cho con.”
Mọi người: “….”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuẫn mỹ càng phát ra mỹ lệ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hai cha con hơn nửa đêm trình diện cảnh bạo lực gia đình.
Triệu Trăn lại bị Bạch Cốc tùy tay vứt bỏ, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình đã bị Triển Chiêu tay chân lanh lẹ tiếp được. Triển Chiêu cũng không quay đầu liền trốn luôn về phòng, Triệu Trăn nhanh chóng đóng cửa cài then chắc chắn, hai thầy trò phối hợp ăn ý, trong nháy mắt sau khi Triệu Trăn đóng cửa xong, bên ngoài, đầy trời gió tuyết rống giận ào ào gõ cửa!
Những người khác phản ứng chậm, bị hai cha con như hai cột băng phóng Bạo Phong Tuyết lạnh tới thấu xương.
…………………
Tối hôm qua nháo tới hơn nửa đêm, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi. Bạch Ngọc Đường vẫn ườn ở nhà ngủ nướng, Triệu Trăn sau khi hạ triều liền trở về tẩm cung ngủ bù. Hai người bọn họ tham gia điều tra phá án chỉ là sở thích cá nhân, tự nhiên có thể tùy ý lười biếng, còn Triển Chiêu và Công Tôn lại không sướng như vậy, chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài kiên trì công tác.
Bao đại nhân còn đang đau đầu vì vụ án, lại nghe nha dịch tới báo cáo: Dương lão đầu đổ nước gạo nửa tháng trước phát hiện hai khối thi thể.
Dương lão đầu vừa thấy Bao đại nhân liền gào khóc. Tựa như nữ nhi thất lạc nhiều năm gặp lại thân nương, Dương lão đầu ủy khuất nói: “Nửa tháng trước, lão phát hiện hai khối thi thể ở trong thùng nước gạo, bởi vì sợ rước họa vào thân nên đã ném hai khối thi thể đó ra bãi tha ma. Ai ngờ trùng hợp thế nào, lúc ném thi thể bị tên Nhị Trụ Tử biết được, cái tên Nhị Trụ Tử này độc ác tham lam, uy hiếp lão phải đưa hắn phí bịt miệng, lão có miệng khó nói rõ, đành phải đưa cho tên đó một đồng tiền.”
Dương lão đầu nhân nhượng nhưng Nhị Trụ Tử càng lúc càng tham lam, lần lượt tống tiền Dương lão đầu nhiều lần. Dương lão đầu tới đường cùng đành phải xin Khai Phong Phủ giúp đỡ: “Bao đại nhân minh giám, lão bình thường ngay cả gà cũng không dám giết, nào có lá gan giết người!”
Bao đại nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Phát hiện thi thể sao không tới báo án!”
Dương lão đầu ấp a ấp úng nói: “Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện…”
Công Tôn bất đắc dĩ nói: “Vậy sao bây giờ lão lại tới báo án?”
Dương lão đầu có chút ngượng ngùng: “So với bị tên Nhị Trụ Tử xấu xa kia tố giác, còn không bằng lão tự mình tới thẳng thắn. Bao đại nhân là quan tốt công chính liêm minh phân rõ trái phải, khẳng định sẽ không đổ oan cho lão, cầu ngài nghiêm trị Nhị Trụ Tử, lấy lại mấy đồng tiền cho lão.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, lão nhân này không biết là thông minh hay ngu ngốc nữa, sớm tới báo án không phải sẽ không có việc gi rồi sao.
Bao đại nhân nói: “Ngươi phát hiện thi thể như thế nào?”
Dương lão đầu đáp: “Lão có hai thùng gỗ lớn để đựng nước gạo, mấy tửu lâu gần đó đều đổ nước gạo vào trong thùng, mỗi tối lão đều đẩy xe chở hai thùng nước gạo đó ra ngoài thành đổ. Ngày đó cũng thực trùng hợp, lão có uống vài chén rượu, không cẩn thận vấp phải thùng nước gạo khiến nó đổ ra, lúc đó mới phát hiện trong thùng có hai khối thi thể!” Dương lão đầu trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Lúc ấy lão vô cùng sợ hãi, thấy bốn bề vắng lặng, liền đem thi thể tới bãi tha ma ném.”
Triển Chiêu có chút nghi hoặc: “Chính ngươi đẩy xe nước gạo mà không biết bên trong chứa cái gì à?”
Dương lão đầu nhanh chóng phẩy tay: “Triển đại nhân có điều không biết, lão từ nhỏ mắt mũi kèm nhèm, đến trời tối liền bị quáng gà, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ trước mắt. Hơn nữa thùng nước gạo kia cao hơn nửa người, thi thể nằm ở dưới đáy, bên trên phủ đầy nước gạo, mỗi lần lão chỉ cần đổ thùng nước gạo, căn bản cũng không chú ý bên trong chứa cái gì.”
Công Tôn sờ cằm: “Biện pháp ném xác này cũng khá ổn, Dương lão đầu mỗi ngày đều ra vào thành đổ nước gạo, binh lính thủ thành rất quen thuộc với lão, cũng sẽ không kiểm tra kỹ thùng nước gạo. Nếu không phải Dương lão đầu vô tình làm đổ thùng nước gạo thì ai cũng không biết bên trong có thi thể.”
Được Dương lão đầu dẫn đường, mọi người tìm thấy hai khối thi thể ở bãi tha ma, bởi vì thi thể bị đặt trong thùng nước gạo, lại phơi thây ngoài bãi tha ma hơn nửa tháng trời, đã sớm bị chó hoang cắn phá không còn thấy rõ hình dạng. Dù đã dùng nước sạch rửa qua, nhưng thi thể thối rữa nghiêm trọng vẫn tản mát ra từng trận tanh tưởi.
Trừ Công Tôn và hai người khám nghiệm tử thi khác thì quanh phòng khám nghiệm cả người lẫn vật đều tuyệt tích, các nha dịch cố gắng chịu đựng ghê tởm khuân vác hai khối thi thể vào được trong phòng liền chạy ngay ra ngoài thi nhau nôn mửa… Triển Chiêu cũng bịt mũi chạy nhanh ra ngoài viện mới há miệng hít lấy hít để, lần đầu tiên trong đời, con mèo mất đi cảm giác thèm ăn!
Không lâu sau, Công Tôn cau mày bước ra: “Hai người kia dường như là Vương Vĩ và Từ Phú Bảo.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Xác định là hai người họ?” Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cùng nha dịch lật tung khắp trong thành ngoài thành cũng không tìm thấy Vương Vĩ và Từ Phú Bảo, vốn đã định từ bỏ manh mối này, không ngờ trời không tuyệt đường người, manh mối cư nhiên tự mình dâng tới cửa.
Công Tôn cũng không dám khẳng định, chung quy thi thể đã bị hủy hoại nghiêm trọng, chỉ nhìn hình dáng cũng không dám chắc chắn.
Triển Chiêu nói: “Ta tìm người tới nhận xác.”
…………………………
Bạch Ngọc Đường nằm trên giường hạnh phúc ngủ nướng, bỗng nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa?
Bạch Ngọc Đường nhăn nhăn mũi, nhưng có ngứa đến mấy cũng không thể ngăn cản quyết tâm ngủ nướng của Ngũ gia, ta bất chấp bất chấp.
Bên tai truyền tới tiếng cười trộm khúc khích, Bạch Ngọc Đường trong lúc nửa tỉnh nửa mơ nghĩ rằng: Không phải do con mèo tác quái, thì là nhóc con Triệu Tiểu Trăn quấy rối. Bạch Ngọc Đường tư thế ngủ thực an ổn, mơ mơ màng màng làm ra hành động ngây thơ, tựa như đang xua đuổi ruồi bọ mà phẩy phẩy tay, miệng lẩm bẩm: “Đừng nháo.”
Tiếng cười trộm càng lúc càng lớn, thứ lông xù gì đó cứ quẹt qua quẹt lại trên mũi, Bạch Ngọc Đường nhẫn a nhẫn, vẫn nhịn không được hắt xì một cái, triệt để thanh tỉnh. Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt giống hệt mình gần trong gang tấc, thứ hại hắn hắt xì chính là tóc hắn, lọn tóc lại đang ở trong tay Bạch Cốc. Sáng sớm ngày ra đã nhìn thấy mặt Bạch Cốc, phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Đường chính là một quyền đánh tới!
Bạch Cốc ôm quai hàm rên rỉ: “Đau quá, đồ con bất hiếu!”
Bạch Ngọc Đường không để ý tới, thản nhiên thay quần áo rửa mặt. Quy tắc của Bạch Ngọc Đường chính là: Chưa rửa mặt chưa gặp người, chưa súc miệng chưa nói chuyện. Từ khi ở cùng một phòng với Triển Chiêu, lại có thêm cái bóng đèn sáng quắc Triệu Tiểu Trăn, quy tắc chưa rửa mặt chưa gặp người đã trở thành thùng rỗng kêu to.
Nói đến cũng quái, ở trong tòa nhà lớn như vậy mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn cứ phải chen chúc nhau trong cùng một phòng, chen chúc nhau trên cùng một chiếc giường, mấu chốt là không một ai cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Triệu Trăn hỗ trợ thu dọn phòng ở cũng không hề nghĩ tới chuyện phân phòng ngủ cho hai người bọn hắn, trực tiếp sắp xếp thành phòng đôi…
╰(*°▽°*)╯ Đây là vì cái gì chứ?
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong, cầm Minh Hồng ra sân viện luyện tập buổi sáng, Bạch Cốc tựa cửa xem náo nhiệt, vừa xem vừa liên miên cằn nhằn gây rối Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, đao Triển lão muộn tặng con không tệ nha, khó được khi lấy được máu của lão keo kiệt ấy, Ngọc Đường nhà ta chính là khiến người yêu thích như vậy. Bộ đao pháp này ta chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là con tự nghĩ ra? Không hổ là con trai ta, Ngọc Đường nhà ta bổng bổng đát ~”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ngươi cũng một bó tuổi rồi, đừng có học theo Triệu Trăn nói mấy lời kỳ quái.”
Bạch Cốc cười hì hì: “Hôm nay lúc ta đi ăn sáng, mọi người đều nhận lầm ta thành con nha.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Đừng có dùng gương mặt giống ta làm mấy chuyện kỳ quái.”
Bạch Cốc nhướn mày: “Vì sao tính cách con tệ như vậy mà nhân duyên lại tốt thế?” Dọc đường đi đều có người thi nhau tới chào hỏi, ăn sáng còn được giảm giá ưu đãi, một câu Ngũ gia, hai câu Bạch thiếu hiệp gì gì đó, rất được dân chúng kính yêu nha….
Nhân duyên tốt à? Bạch Ngọc Đường dường như có chút đăm chiêu. Trước đây khi còn ở Tùng Giang phủ, đi trên đường cũng nhận được vô số ánh mắt ái mộ, nhưng không ai dám tiến lên chào hỏi. Còn bây giờ ở Khai Phong Phủ, đi trên đường vẫn nhận được vô số ánh mắt ái mộ, nhưng tất cả đều tranh nhau lại gần chào hỏi. Quả nhiên nhân duyên tốt hơn thật.
Dùng lời Triệu Trăn nói thì là: Sư phụ ta huyễn khốc như thế quơ tay mấy cái là có thể trị được chứng bệnh quái gở của ngươi.
Bạch Ngọc Đường dùng lực lắc đầu: So với Triển Chiêu trực tiếp ảnh hưởng, độc hại của Triệu Tiểu Trăn mới là công lực thâm sâu.
Hai cha con khó được khi hài hòa ở chung không đánh nhau thì lại có một đám bóng đèn so với Triệu Trăn còn sáng chói hơn đi ra quấy rối, Bạch Cốt sơn chúng quỷ cao hứng phấn chấn bay tới chỗ Bạch Ngọc Đường: “Thiểu chủ muốn ăn điểm tâm sáng gì, bánh bao hay sủi cảo, sữa đậu nành hay đậu hủ, cháo đậu đỏ hay táo đỏ chè hạt sen hay là cháo ngô…” Chúng quỷ mồm năm miệng mười liệt kê danh sách đồ ăn, Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ: lỗ tai đã ăn no.
Ngoại trừ chúng quỷ vây chung quanh Bạch Ngọc Đường líu ríu, còn có chúng quỷ vây quanh Bạch Cốc làm nũng.
“Lại nhìn thấy quỷ đáng ghét lần trước đó ~”
Bạch Cốc nghi hoặc nói: “Quỷ đáng ghét nào?”
“Chính là quỷ đáng ghét đã khi dễ tẩu tử thiếu chủ ở trà lâu nha ~”
“Ở đâu?!” Bạch Ngọc Đường giọng nói sắc lạnh như băng.
Chúng quỷ sợ tới rúm ró một góc: “Ở chỗ ăn ngon, mọi người cùng nhau ăn cơm đó.”
Tuy rằng chúng quỷ nói chuyện lộn xộn nhưng Bạch Ngọc Đường nghe qua vẫn hiểu, nơi từng chiêu đãi chúng quỷ ăn cơm chỉ có một!
Hết chương 92
Một chiếc xe ngựa tạo hình kỳ lạ bay giữa không trung, đằng sau xe ngựa còn có hai hàng bạch y nữ tử vừa múa vừa hát, xa tận chân trời gần ngay trước mặt, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ từng động tác của các nàng, nhưng lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Đoàn xe quỷ dị không coi ai ra gì càng ngày càng bay đi xa, thần tiên? Yêu quái? Hay là ông già Noel chuyên chở mỹ nữ?
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn kỳ cảnh trước mắt, chỉ có Triệu Trăn tâm đau đớn — cái gì cũng không nhìn thấy!
Đúng lúc này, một thân ảnh lam sắc đột ngột từ dưới đất bay lên, giữa không trung nhẹ nhàng mượn lực, cả người tựa như không có sức nặng, không chịu ảnh hưởng bởi lực hút trái đất, tựa như một mũi tên rời cung xé rách bầu trời đêm. Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh lam sắc đã đuổi theo đoàn xe quỷ dị.
Triển Huy tức giận tới dậm chân: “Tiểu Chiêu mau trở lại! Nguy hiểm lắm đừng tới gần!”
Triển Chiêu từ nhỏ đã là kẻ ngốc lớn mật, cái gì yêu ma quỷ quái, cái gì vỏ bọc mỹ nữ, cái gì núi đao biển lửa, cái gì cạm bẫy quỷ kế, đều không ngăn được Triểu Miêu Miêu gan lớn bằng trời! Triển Huy vì đệ đệ mà tan nát con tim, trong nháy mắt nhìn thấy đoàn xe, phản ứng đầu tiên chính là giữ chặt Triển Chiêu nhao nhao muốn thử, không ngờ nhất thời vô ý lại để Triển Chiêu chuồn mất.
Triệu Trăn nhận ra thân ảnh lam sắc kia chính là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.
Khinh công của Bạch Ngọc Đường tên gọi ‘Như Ảnh Tùy Hình’ đặc điểm lớn nhất chính là xuất quỷ nhập thần xuất kỳ bất ý (xuất hiện bất ngờ) bởi vì mỗi loại khinh công có phương thức mượn lực khác nhau chính vì vậy ‘Như Ảnh Tùy Hình’ hoàn toàn ngược lại với tuyệt kỹ ‘Yến Tử Phi’ của Triển Chiêu cho nên trong phương diện độ cao hoàn toàn không có ưu thế. Bạch Ngọc Đường vận công nhưng không đuổi kịp Triển Chiêu đang giương cánh bay đi, đành phải đứng trên đỉnh hòn giả sơn, không chớp mắt nhìn chằm chằm theo bóng Triển Chiêu.
Bên kia, Triển Chiêu dễ dàng đuổi theo đoàn xe, thân ảnh lam sắc bay ngang qua đoàn vũ nữ, thân thể Triển Chiêu có thể xuyên qua đoàn xe, kết quả cái gì cũng không phát sinh? Triển Chiêu bay giữa không trung, tựa hồ không thể nhìn rõ vị trí cụ thể của đoàn xe, dưới hướng chỉ của Bạch Ngọc Đường lại lượn quanh hai vòng, thật sự không phát hiện thấy cái gì mới tiếc nuối bay trở về. Tới khi Triển Chiêu chân chạm đất, đoàn xe quỷ dị cũng hoàn toàn biến mất…
Tất cả người có mặt ở đó đều là những nhân vật từng trải, lúc đầu vừa thấy cảnh tượng kia còn có chút giật mình, nhưng về sau cũng không đến nỗi sợ vỡ mật.
Nghe nói Triệu Trăn không nhìn thấy đoàn xe kỳ quái, Công Tôn phi thường kích động, sắc mặt vốn tái nhợt hiện lên một tầng hồng nhuận hưng phấn, Công Tôn là thiên tài y thuật, luôn muốn khiêu chiến những thử thách trước nay chưa từng thấy, hắn hưng trí bừng bừng xắn tay áo, kéo tay mọi người xem mạch, vừa bắt mạch vừa lẩm bà lẩm bẩm: “Không bị trúng độc, chẳng lẽ là loại độc mới, không có khả năng, nếu trúng độc sao lại không phát hiện ra, không lý nào…”
Bàng Thống bỗng nhiên lên tiếng: “Thận cảnh (Shènjǐng).”
Triệu Trăn chớp chớp mắt mấy cái: “Thần kinh (Shénjīng)? Các ngươi đích xác bị bệnh không nhẹ…”
Triển Chiêu giải thích: “Thận cảnh ý là ảo ảnh, ảo giác.”
Khi Bàng Thống lãnh binh ra chiến trường, thường xuyên lui tới những nơi không người, cũng thường nhìn thấy ảo ảnh. Lần đầu nhìn còn thấy mới mẻ, nhìn nhiều lần cũng không còn lạ lẫm gì nữa, ảo ảnh không có lực công kích, chỉ khiến người ta lạc mất phương hướng, phương pháp tốt nhất chính là làm như không thấy.
Triệu Trăn chỉ từng thấy ảo ảnh trên tivi, có cơ hội tốt như vậy cư nhiên lại bỏ lỡ, tiểu bao tử đấm ngực dậm chân hối hận muốn chết.
Triệu Trăn buồn bực nói: “Chưa từng nghe thấy có ảo ảnh xuất hiện ở trong thành, hơn nữa vì sao ta lại không nhìn thấy?”
Vấn đề này cũng khiến mọi người có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, Triệu Trăn đã từng nếm qua [Vấn Tâm] cho nên thân thể bách độc bất xâm, nếu nói là trúng độc còn có thể nghe được. Nhưng ảo ảnh không phải độc dược, vì sao chỉ có Triệu Trăn không nhìn thấy, chẳng lẽ [Vấn Tâm] cũng miễn dịch với cả ảo ảnh? Triệu Trăn tuy rằng không có kiến thức chuyên nghiệp thì cũng từng nghe nói ảo ảnh là do ánh sáng chiếu xạ phát sinh, hoàn toàn khác với chuyện trúng độc.
Lô Phương nhíu mày nói: “Tòa nhà này rất không an toàn.”
Từ Khánh lắp ba lắp bắp nói: “Lão lão Ngũ, ngươi có có muốn muốn đổi đổi đổi…”
“Đổi nhà!” Tưởng Bình bổ sung một câu.
Bạch Ngọc Đường không muốn đổi, không bắt được bọn đạo chích giả thần giả quỷ, khó tiêu nổi mối hận trong lòng Ngũ gia!
Triển Chiêu cũng không muốn đổi, qua thôn này không còn nhà, quỷ trạch chơi vui như vậy mới không cần đổi!
Công Tôn ngược lại càng hưng trí bừng bừng: “Bán cho ta đi! Ta thích quỷ trạch!”
Nhóm ca ca tẩu tử mồm năm miệng mười khuyên nhủ, Triệu Tiểu Trăn khoanh tay nói mát: “Hai người phải cẩn thận, thấy ác quỷ cũng không được sợ hãi, cùng lắm thì liều mạng đánh một trận. Vạn nhất gặp phải nữ sắc quỷ, nửa đêm bò lên giường các ngươi, hay gặp phải quỷ áp giường gì đó…”
Mọi người theo bản năng tưởng tượng cái hình ảnh quỷ dị kia, tập thể đồng loạt nổi da gà.
Bạch Cốc lười biếng tựa vào khung cửa nói: “Hơn nửa đêm còn ồn ào cái gì, không biết giấc ngủ rất quan trọng với lão nhân hay sao?”
Mọi người căm tức nhìn hắn — cái mặt non choẹt như vậy, còn dám xưng lão nhân!
Triệu Trăn cọ tới ôm chân hắn: “Bá phụ, người có nhìn thấy không? Vừa rồi trong viện có quỷ đó!”
Bạch Cốc híp mắt bế Triệu Trăn lên, Bạch Ngọc Đường chú ý thấy động tác của hắn quả nhiên rất thuần thục, nhất thời tâm lại đau.
Bạch Cốc nhướn mày: “Sợ cái quỷ gì, ta còn là Quỷ vương đây này, quỷ lớn quỷ nhỏ, quỷ phá phách, nữ sắc quỷ gì đó, dám ở trước mặt Quỷ Vương ta giả thần giả quỷ, bọn chúng chắc chắn có đến mà không có về!” Bạch Cốc chuyển lời: “Nhưng vừa rồi cũng không phải do quỷ gây ra, mà là ‘quỷ phủ thần công’.”
Bạch Cốc cảm khái nói: “Ba mươi năm không nhìn thấy, còn tưởng đã thất truyền, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.”
Tất cả mọi người mờ mịt: “Cái gì gọi là quỷ phủ thần công? Là cơ quan sao?”
Bạch Cốc gật đầu, nói tới miệng lại không nói nữa, ngược lại cười tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc Đường: “Gọi phụ thân liền nói cho con.”
Mọi người: “….”
Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuẫn mỹ càng phát ra mỹ lệ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hai cha con hơn nửa đêm trình diện cảnh bạo lực gia đình.
Triệu Trăn lại bị Bạch Cốc tùy tay vứt bỏ, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình đã bị Triển Chiêu tay chân lanh lẹ tiếp được. Triển Chiêu cũng không quay đầu liền trốn luôn về phòng, Triệu Trăn nhanh chóng đóng cửa cài then chắc chắn, hai thầy trò phối hợp ăn ý, trong nháy mắt sau khi Triệu Trăn đóng cửa xong, bên ngoài, đầy trời gió tuyết rống giận ào ào gõ cửa!
Những người khác phản ứng chậm, bị hai cha con như hai cột băng phóng Bạo Phong Tuyết lạnh tới thấu xương.
…………………
Tối hôm qua nháo tới hơn nửa đêm, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi. Bạch Ngọc Đường vẫn ườn ở nhà ngủ nướng, Triệu Trăn sau khi hạ triều liền trở về tẩm cung ngủ bù. Hai người bọn họ tham gia điều tra phá án chỉ là sở thích cá nhân, tự nhiên có thể tùy ý lười biếng, còn Triển Chiêu và Công Tôn lại không sướng như vậy, chỉ có thể ngáp ngắn ngáp dài kiên trì công tác.
Bao đại nhân còn đang đau đầu vì vụ án, lại nghe nha dịch tới báo cáo: Dương lão đầu đổ nước gạo nửa tháng trước phát hiện hai khối thi thể.
Dương lão đầu vừa thấy Bao đại nhân liền gào khóc. Tựa như nữ nhi thất lạc nhiều năm gặp lại thân nương, Dương lão đầu ủy khuất nói: “Nửa tháng trước, lão phát hiện hai khối thi thể ở trong thùng nước gạo, bởi vì sợ rước họa vào thân nên đã ném hai khối thi thể đó ra bãi tha ma. Ai ngờ trùng hợp thế nào, lúc ném thi thể bị tên Nhị Trụ Tử biết được, cái tên Nhị Trụ Tử này độc ác tham lam, uy hiếp lão phải đưa hắn phí bịt miệng, lão có miệng khó nói rõ, đành phải đưa cho tên đó một đồng tiền.”
Dương lão đầu nhân nhượng nhưng Nhị Trụ Tử càng lúc càng tham lam, lần lượt tống tiền Dương lão đầu nhiều lần. Dương lão đầu tới đường cùng đành phải xin Khai Phong Phủ giúp đỡ: “Bao đại nhân minh giám, lão bình thường ngay cả gà cũng không dám giết, nào có lá gan giết người!”
Bao đại nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Phát hiện thi thể sao không tới báo án!”
Dương lão đầu ấp a ấp úng nói: “Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện…”
Công Tôn bất đắc dĩ nói: “Vậy sao bây giờ lão lại tới báo án?”
Dương lão đầu có chút ngượng ngùng: “So với bị tên Nhị Trụ Tử xấu xa kia tố giác, còn không bằng lão tự mình tới thẳng thắn. Bao đại nhân là quan tốt công chính liêm minh phân rõ trái phải, khẳng định sẽ không đổ oan cho lão, cầu ngài nghiêm trị Nhị Trụ Tử, lấy lại mấy đồng tiền cho lão.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười, lão nhân này không biết là thông minh hay ngu ngốc nữa, sớm tới báo án không phải sẽ không có việc gi rồi sao.
Bao đại nhân nói: “Ngươi phát hiện thi thể như thế nào?”
Dương lão đầu đáp: “Lão có hai thùng gỗ lớn để đựng nước gạo, mấy tửu lâu gần đó đều đổ nước gạo vào trong thùng, mỗi tối lão đều đẩy xe chở hai thùng nước gạo đó ra ngoài thành đổ. Ngày đó cũng thực trùng hợp, lão có uống vài chén rượu, không cẩn thận vấp phải thùng nước gạo khiến nó đổ ra, lúc đó mới phát hiện trong thùng có hai khối thi thể!” Dương lão đầu trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Lúc ấy lão vô cùng sợ hãi, thấy bốn bề vắng lặng, liền đem thi thể tới bãi tha ma ném.”
Triển Chiêu có chút nghi hoặc: “Chính ngươi đẩy xe nước gạo mà không biết bên trong chứa cái gì à?”
Dương lão đầu nhanh chóng phẩy tay: “Triển đại nhân có điều không biết, lão từ nhỏ mắt mũi kèm nhèm, đến trời tối liền bị quáng gà, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ trước mắt. Hơn nữa thùng nước gạo kia cao hơn nửa người, thi thể nằm ở dưới đáy, bên trên phủ đầy nước gạo, mỗi lần lão chỉ cần đổ thùng nước gạo, căn bản cũng không chú ý bên trong chứa cái gì.”
Công Tôn sờ cằm: “Biện pháp ném xác này cũng khá ổn, Dương lão đầu mỗi ngày đều ra vào thành đổ nước gạo, binh lính thủ thành rất quen thuộc với lão, cũng sẽ không kiểm tra kỹ thùng nước gạo. Nếu không phải Dương lão đầu vô tình làm đổ thùng nước gạo thì ai cũng không biết bên trong có thi thể.”
Được Dương lão đầu dẫn đường, mọi người tìm thấy hai khối thi thể ở bãi tha ma, bởi vì thi thể bị đặt trong thùng nước gạo, lại phơi thây ngoài bãi tha ma hơn nửa tháng trời, đã sớm bị chó hoang cắn phá không còn thấy rõ hình dạng. Dù đã dùng nước sạch rửa qua, nhưng thi thể thối rữa nghiêm trọng vẫn tản mát ra từng trận tanh tưởi.
Trừ Công Tôn và hai người khám nghiệm tử thi khác thì quanh phòng khám nghiệm cả người lẫn vật đều tuyệt tích, các nha dịch cố gắng chịu đựng ghê tởm khuân vác hai khối thi thể vào được trong phòng liền chạy ngay ra ngoài thi nhau nôn mửa… Triển Chiêu cũng bịt mũi chạy nhanh ra ngoài viện mới há miệng hít lấy hít để, lần đầu tiên trong đời, con mèo mất đi cảm giác thèm ăn!
Không lâu sau, Công Tôn cau mày bước ra: “Hai người kia dường như là Vương Vĩ và Từ Phú Bảo.”
Triển Chiêu nhíu mày: “Xác định là hai người họ?” Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ cùng nha dịch lật tung khắp trong thành ngoài thành cũng không tìm thấy Vương Vĩ và Từ Phú Bảo, vốn đã định từ bỏ manh mối này, không ngờ trời không tuyệt đường người, manh mối cư nhiên tự mình dâng tới cửa.
Công Tôn cũng không dám khẳng định, chung quy thi thể đã bị hủy hoại nghiêm trọng, chỉ nhìn hình dáng cũng không dám chắc chắn.
Triển Chiêu nói: “Ta tìm người tới nhận xác.”
…………………………
Bạch Ngọc Đường nằm trên giường hạnh phúc ngủ nướng, bỗng nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa?
Bạch Ngọc Đường nhăn nhăn mũi, nhưng có ngứa đến mấy cũng không thể ngăn cản quyết tâm ngủ nướng của Ngũ gia, ta bất chấp bất chấp.
Bên tai truyền tới tiếng cười trộm khúc khích, Bạch Ngọc Đường trong lúc nửa tỉnh nửa mơ nghĩ rằng: Không phải do con mèo tác quái, thì là nhóc con Triệu Tiểu Trăn quấy rối. Bạch Ngọc Đường tư thế ngủ thực an ổn, mơ mơ màng màng làm ra hành động ngây thơ, tựa như đang xua đuổi ruồi bọ mà phẩy phẩy tay, miệng lẩm bẩm: “Đừng nháo.”
Tiếng cười trộm càng lúc càng lớn, thứ lông xù gì đó cứ quẹt qua quẹt lại trên mũi, Bạch Ngọc Đường nhẫn a nhẫn, vẫn nhịn không được hắt xì một cái, triệt để thanh tỉnh. Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt giống hệt mình gần trong gang tấc, thứ hại hắn hắt xì chính là tóc hắn, lọn tóc lại đang ở trong tay Bạch Cốc. Sáng sớm ngày ra đã nhìn thấy mặt Bạch Cốc, phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Đường chính là một quyền đánh tới!
Bạch Cốc ôm quai hàm rên rỉ: “Đau quá, đồ con bất hiếu!”
Bạch Ngọc Đường không để ý tới, thản nhiên thay quần áo rửa mặt. Quy tắc của Bạch Ngọc Đường chính là: Chưa rửa mặt chưa gặp người, chưa súc miệng chưa nói chuyện. Từ khi ở cùng một phòng với Triển Chiêu, lại có thêm cái bóng đèn sáng quắc Triệu Tiểu Trăn, quy tắc chưa rửa mặt chưa gặp người đã trở thành thùng rỗng kêu to.
Nói đến cũng quái, ở trong tòa nhà lớn như vậy mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn cứ phải chen chúc nhau trong cùng một phòng, chen chúc nhau trên cùng một chiếc giường, mấu chốt là không một ai cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Triệu Trăn hỗ trợ thu dọn phòng ở cũng không hề nghĩ tới chuyện phân phòng ngủ cho hai người bọn hắn, trực tiếp sắp xếp thành phòng đôi…
╰(*°▽°*)╯ Đây là vì cái gì chứ?
Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong, cầm Minh Hồng ra sân viện luyện tập buổi sáng, Bạch Cốc tựa cửa xem náo nhiệt, vừa xem vừa liên miên cằn nhằn gây rối Bạch Ngọc Đường: “Ai nha, đao Triển lão muộn tặng con không tệ nha, khó được khi lấy được máu của lão keo kiệt ấy, Ngọc Đường nhà ta chính là khiến người yêu thích như vậy. Bộ đao pháp này ta chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là con tự nghĩ ra? Không hổ là con trai ta, Ngọc Đường nhà ta bổng bổng đát ~”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ngươi cũng một bó tuổi rồi, đừng có học theo Triệu Trăn nói mấy lời kỳ quái.”
Bạch Cốc cười hì hì: “Hôm nay lúc ta đi ăn sáng, mọi người đều nhận lầm ta thành con nha.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Đừng có dùng gương mặt giống ta làm mấy chuyện kỳ quái.”
Bạch Cốc nhướn mày: “Vì sao tính cách con tệ như vậy mà nhân duyên lại tốt thế?” Dọc đường đi đều có người thi nhau tới chào hỏi, ăn sáng còn được giảm giá ưu đãi, một câu Ngũ gia, hai câu Bạch thiếu hiệp gì gì đó, rất được dân chúng kính yêu nha….
Nhân duyên tốt à? Bạch Ngọc Đường dường như có chút đăm chiêu. Trước đây khi còn ở Tùng Giang phủ, đi trên đường cũng nhận được vô số ánh mắt ái mộ, nhưng không ai dám tiến lên chào hỏi. Còn bây giờ ở Khai Phong Phủ, đi trên đường vẫn nhận được vô số ánh mắt ái mộ, nhưng tất cả đều tranh nhau lại gần chào hỏi. Quả nhiên nhân duyên tốt hơn thật.
Dùng lời Triệu Trăn nói thì là: Sư phụ ta huyễn khốc như thế quơ tay mấy cái là có thể trị được chứng bệnh quái gở của ngươi.
Bạch Ngọc Đường dùng lực lắc đầu: So với Triển Chiêu trực tiếp ảnh hưởng, độc hại của Triệu Tiểu Trăn mới là công lực thâm sâu.
Hai cha con khó được khi hài hòa ở chung không đánh nhau thì lại có một đám bóng đèn so với Triệu Trăn còn sáng chói hơn đi ra quấy rối, Bạch Cốt sơn chúng quỷ cao hứng phấn chấn bay tới chỗ Bạch Ngọc Đường: “Thiểu chủ muốn ăn điểm tâm sáng gì, bánh bao hay sủi cảo, sữa đậu nành hay đậu hủ, cháo đậu đỏ hay táo đỏ chè hạt sen hay là cháo ngô…” Chúng quỷ mồm năm miệng mười liệt kê danh sách đồ ăn, Bạch Ngọc Đường tỏ vẻ: lỗ tai đã ăn no.
Ngoại trừ chúng quỷ vây chung quanh Bạch Ngọc Đường líu ríu, còn có chúng quỷ vây quanh Bạch Cốc làm nũng.
“Lại nhìn thấy quỷ đáng ghét lần trước đó ~”
Bạch Cốc nghi hoặc nói: “Quỷ đáng ghét nào?”
“Chính là quỷ đáng ghét đã khi dễ tẩu tử thiếu chủ ở trà lâu nha ~”
“Ở đâu?!” Bạch Ngọc Đường giọng nói sắc lạnh như băng.
Chúng quỷ sợ tới rúm ró một góc: “Ở chỗ ăn ngon, mọi người cùng nhau ăn cơm đó.”
Tuy rằng chúng quỷ nói chuyện lộn xộn nhưng Bạch Ngọc Đường nghe qua vẫn hiểu, nơi từng chiêu đãi chúng quỷ ăn cơm chỉ có một!
Hết chương 92
Tác giả :
Khôi Hài