Thư Kiếm Trường An
Quyển 5 - Chương 129: Vãn bối nguyện nhận một chưởng của tiền bối
Dịch giả: Phuongkta1
Ngô Khởi chính là đệ tử của trưởng lão chấp kiếm Thục Sơn - Nhạn Quy Thu, xưa nay có mỹ danh là Thập Tam, trước đó một thời gian đã đột phá đến Vấn Đạo cảnh, chiến lực của gã hiển nhiên không cần phải nói nhiều.
Tu vi của Tô Trường An tuy rằng cũng không quá nổi bật, nhưng một chiêu vừa nãy đã dồn ép mười mấy tên đệ tử Thục Sơn lui lại vẫn đang còn rõ mồn một trước mắt. Hơn nữa tiếng tăm của hắn cũng không kém cỏi so với Ngô Khởi. Đệ tử Thiên Lam viện, gian tế của Yêu tộc, truyền nhân của Sở Tích Phong, thủ lĩnh Giang Đông, những cái danh hiệu, bất kể là khen hay chê, nhưng ít ra có thể sáng tỏ thiếu niên trước mặt này không tầm thường.
Lúc này đại chiến cực kỳ căng thẳng, mọi người đều nín thở tập trung suy nghĩ, nhìn hai người trẻ tuổi trên đại điện.
Mà trong nháy mắt sẽ đánh giáp lá cà, một tiếng hét to vang lên.
Hầu như trong cùng một lúc Tô Trường An và Ngô Khởi đều cảm thấy tâm thần chấn động, lực lượng vận chuyển trong cơ thể bỗng nhiên trì trệ.
Lĩnh vực mà hai người thả ra bên ngoài cơ thể trong giây phút này ầm ầm vỡ vụn, rồi sau đó thân thể như bị trọng kích dồn dập cầm cự ở một chỗ. (trọng kích: phát đánh mạnh)
Ngay lúc người trong cuộc không rõ lý do vì sao sắc mặt của hai người trắng bệch, một vị lão giả cùng lúc đó chậm rãi đi tới.
Lão giả này có râu tóc và lông mày dài, mặc dù đều là hoa râm, nhìn qua giống như đã có tuổi, nhưng sống lưng của lão lại thẳng tắp, giống như một thanh trường kiếm, quanh người càng tản ra một cỗ khí thế mờ mờ ảo ảo, khiến mọi người không dám bởi vì lão có chút tuổi tác mà khinh thường.
Lão giả này, đúng là người dùng một ánh mắt khiến các đệ tử Thục Sơn câm như hến.
Cũng là sư phụ của Ngô Khởi, trưởng lão chấp kiếm - Nhạn Quy Thu!
Lão dạo bước từ từ đi tới sau lưng Ngô Khởi, mọi người trong đại điện khi nhìn rõ tướng mạo lão giả, cũng lựa chọn ngồi yên im lặng theo dõi kỳ biến.
Có lẽ nhìn ra lão giả này không tầm thường, Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi cùng lúc này tiến lên, đứng ở trước người Tô Trường An, vẻ mặt cảnh giác nhìn lão giả đang chậm rãi tiến tới gần.
Lão giả cùng lúc đó vươn tay của mình, nhẹ nhàng vỗ vào trên vai Ngô Khởi.
"Si nhi." Lão than nhẹ một tiếng, hai con ngươi của Ngô Khởi vừa mới còn đỏ tươi bỗng nhiên trở nên trống rỗng, sau một khắc, màu máu trong con mắt của gã tản đi, thân thể ngừng lại rồi như vậy ngã xuống ở chỗ này.
Một số đệ tử Thục Sơn thấy thế, vội vàng la lên: "chưởng môn!" Sau đó, nhao nhao tiến sát lên đem tay đỡ lấy.
"Đưa Khởi nhi xuống dưới nghỉ ngơi đi." Nhạn Quy Thu nói
Những đệ tử này đương nhiên không dám chống lại ý của Nhạn Quy Thu, bọn chúng căm hận nhìn Tô Trường An một cái, sau đó nâng lên thân thể của Ngô Khởi đã mất đi ý thức, đi ra phía ngoài điện.
Chờ đám người đi xa, lúc này lão giả mới nhìn về phía Tô Trường An.
"Lão hủ Nhạn Quy Thu, gặp qua Tô công tử."
Lão giả chắp tay về phía Tô Trường An, trái lại rất có phong độ của một đại tông sư.
Tô Trường An cùng lúc này mới cảm nhận được linh lực trong cơ thể rung động, lực lượng mới ràng buộc thân thể mình bỗng nhiên biến mất.
"Vãn bối Tô Trường An, bái kiến Nhạn tiền bối." Tô Trường An cũng vội vàng đáp lễ.
"Tô công tử đa lễ, đầu tiên lão hủ ở nơi này cảm tạ hành động lúc nãy của Tô công tử." Nhạn Quy Thu tiếp tục nói.
Tô Trường An sững sờ, liền hiểu rõ lời nói của Nhạn Quy Thu là chỉ lúc Ngô Khởi chợt nổi lên tâm ma, chính mình vì để cho tâm ma của Ngô Khởi không đến mức quá sâu sắc, mà lựa chọn nhượng bộ.
Chuyến đi này của hắn không chỉ có vì tìm hiểu rõ trong chuyện kết hôn của Lục Như Nguyệt có ẩn tình hay không, đồng thời còn có việc xin lấy lại kiếm.
Thục Sơn có Tinh Vẫn trấn thủ, đương nhiên không thể mạnh mẽ tới lấy, mà vừa rồi đánh nhau với Ngô Khởi, bất kể thắng hay thua đều làm cho tâm ma của Ngô Khởi tăng lên, đến lúc đó quan hệ giữa hắn và Thục Sơn hiển nhiên sẽ bế tắc trầm trọng, đây là điều Tô Trường An không muốn thấy. Vì vậy, mới lựa chọn nhượng bộ trước tiên, mà đến lúc nghe Lục Như Nguyệt nói sẵn lòng vì mình mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, rốt cuộc cũng không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng, không nhịn được muốn động tay động chân.
"Tiền bối không cần lo lắng, đây là chuyện vãn bối nên làm đấy." Lúc này, thấy thái độ khách khí của Nhạn Quy Thu, Tô Trường An đương nhiên cũng không thể vô lễ với tiền bối.
"Ừ..." Nhạn Quy Thu gật đầu, sau đó đánh giá một phen Tô Trường An từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Thiên Lam viện thực sự rất cao minh, nhân tài xuất hiện lớp lớp a, trước kia có Mạc Thính Vũ, sau này có Tô Trường An. Tốt! Thật là tốt!"
"Tiền bối khen nhầm..." Tô Trường An đang muốn chắp tay đáp lại, nhưng vẫn chưa nói xong. Lại thấy sắc mặt của Nhạn Quy Thu biến đổi, trên gương mặt già nua ngay tức khắc nổi lên một tia lãnh ý.
Lời nói của lão chuyển một cái: "Nhạn Quy Thu ta làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, ân oán rõ ràng, việc vừa rồi, đại nghĩa của Tô công tử, lão hủ khắc sâu trong lòng. Nhưng ngươi phá hỏng hôn sự của đồ nhi ta, phỉ báng thanh danh Thục Sơn chúng ta, chuyện này..."
Nói đến đây, Nhạn Quy Thu dừng lại một chút, lão lạnh con mắt từ trên cao nhìn Tô Trường An một cái nói: "Tô công tử nếu là lúc này mang theo hai vị sư thúc của ngươi rời khỏi, như vậy chuyện này có thể bỏ qua. Như nếu không, hãy tiếp nhận một chưởng của ta!"
Nói xong, trong con ngươi của lão lóe lên hàn mang, một đường linh lực mênh mông từ trong cơ thể lão phóng ra, độ lớn linh lực này so với Ngô Khởi lúc nãy, thực sự không thể so sánh nổi. Tinh Vẫn so với Vấn Đạo, tuy là chỉ kém một cảnh, đã có sự khác nhau một trời một vực.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của ba người Tô Trường An cùng La Ngọc Nhi, Hoa Phi Tạc đều biến đổi.
Không có người bình thường nào có thể chịu đựng được một chưởng của Tinh Vẫn, cùng với chịu một chưởng của lão, chẳng bằng dâng mạng cho lão.
Thế nhưng bọn hắn tới đây vẫn còn có việc lấy kiếm, vả lại chuyện này liên quan đến tình hình chiến sự ở Tây Lương, căn bản không có một chút chỗ trống để thỏa hiệp.
Bởi vậy, La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc đều im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Tô Trường An.
Mà Tô Trường An lúc này cúi đầu, dường như rơi vào trầm tư.
Trái lại Lục Như Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy lời ấy, sắc mặt vừa mới hòa hoãn lập tức đại biến, nàng cũng bất chấp mọi thứ, nắm lấy làn váy màu hồng của mình, chạy một mạch xuống đài cao, đi đến trước người Tô Trường An, dang hai tay che người phía sau lại.
"Nhạn tiền bối, chuyện này đều do Như Nguyệt tạo ra, không liên qua đến Tô công tử, kính xin Nhạn tiền bối tha cho Tô công tử."
Cử động của nàng rời vào trong mắt mọi người ở đây hiển nhiên từ trên một mức độ nào đó đã sáng tỏ quan hệ giữa nàng và Tô Trường An, chắc chắn không đơn giản như biểu hiện ra bên ngoài. Vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn về phía hai người bắt đầu có chút khác thường, mà đệ tử Thục Sơn trong đại điện lại đối với hai người đều lộ vẻ phẫn nộ.
Thê tử của chưởng môn nhà mình, trên hôn lễ bằng mọi cách qua lại với một nam tử khác, trò khôi hài này dưới ánh mắt của đại đa số người ở đây đã diễn biến thành một tiết mục cướp cô dâu.
Điều này khiến các đệ tử Thục Sơn sao có thể không uất ức?
"Hán Hoàng quá lo lắng." Nhạn Quy Thu không hổ là người tinh ranh sống trên trăm năm, lão đối với phản ứng của Lục Như Nguyệt cũng không có lộ ra nửa phần bất mãn, trái lại cười ha hả giải thích: "Thục Sơn chúng ta cùng Thiên Lam viện từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, như lúc trước ta đã nói chỉ cần Tô công tử cùng hai vị này bằng lòng rời khỏi Thục Sơn, việc lúc nãy có thể bỏ qua, Thục Sơn chúng ta chắc chắn không truy cứu."(Hán Hoàng: hoàng đế nhà Hán)
Lục Như Nguyệt sững sờ, lúc này trong lòng nàng rối loạn, mới vừa nghe Nhạn Quy Thu muốn Tô Trường An nhận một chưởng của lão, đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, phản ứng đầu tiên chính là nhảy ra ngăn cản, trái lại không để ý đến lời nói đầu tiên của Nhạn Quy Thu.
Bây giờ, trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng, quay người nhìn Tô Trường An nói: "Tô công tử, ngươi rời khỏi Thục Sơn thật nhanh đi, ngươi có thể tới gặp Như Nguyệt, Như Nguyệt đã rất vui mừng, nếu như vì vậy mà hại ngươi, Như Nguyệt sao có thể an lòng."
Tô Trường An cúi đầu xuống im lặng bỗng thân thể chấn động, dựa theo biểu hiện của Như Nguyệt, Tô Trường An nếu như vẫn không thể hiểu rõ tâm ý của nàng đối với mình, hắn cũng không tránh khỏi quá mức đần độn đi một tí.
Lục Như Nguyệt vì hắn mà làm đến mức độ như vậy, hơn nữa mọi chuyện cũng xuất phát từ hắn, điều này làm cho Tô Trường An không khỏi cảm thấy áy náy.
Chuyến đi này của hắn thực ra chỉ là trùng hợp, nếu như Bắc Thông Huyền không muốn hắn đi lấy kiếm, chỉ sợ Như Nguyệt bị bức bách gả cho kẻ khác, hắn cũng không thể biết được.
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tô Trường An đã có quyết định, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nhạn Quy Thu, thanh âm kiên định mà nói.
"Được! Vãn bối sẵn lòng nhận một chưởng của tiền bối!"
---o0o---
Ngô Khởi chính là đệ tử của trưởng lão chấp kiếm Thục Sơn - Nhạn Quy Thu, xưa nay có mỹ danh là Thập Tam, trước đó một thời gian đã đột phá đến Vấn Đạo cảnh, chiến lực của gã hiển nhiên không cần phải nói nhiều.
Tu vi của Tô Trường An tuy rằng cũng không quá nổi bật, nhưng một chiêu vừa nãy đã dồn ép mười mấy tên đệ tử Thục Sơn lui lại vẫn đang còn rõ mồn một trước mắt. Hơn nữa tiếng tăm của hắn cũng không kém cỏi so với Ngô Khởi. Đệ tử Thiên Lam viện, gian tế của Yêu tộc, truyền nhân của Sở Tích Phong, thủ lĩnh Giang Đông, những cái danh hiệu, bất kể là khen hay chê, nhưng ít ra có thể sáng tỏ thiếu niên trước mặt này không tầm thường.
Lúc này đại chiến cực kỳ căng thẳng, mọi người đều nín thở tập trung suy nghĩ, nhìn hai người trẻ tuổi trên đại điện.
Mà trong nháy mắt sẽ đánh giáp lá cà, một tiếng hét to vang lên.
Hầu như trong cùng một lúc Tô Trường An và Ngô Khởi đều cảm thấy tâm thần chấn động, lực lượng vận chuyển trong cơ thể bỗng nhiên trì trệ.
Lĩnh vực mà hai người thả ra bên ngoài cơ thể trong giây phút này ầm ầm vỡ vụn, rồi sau đó thân thể như bị trọng kích dồn dập cầm cự ở một chỗ. (trọng kích: phát đánh mạnh)
Ngay lúc người trong cuộc không rõ lý do vì sao sắc mặt của hai người trắng bệch, một vị lão giả cùng lúc đó chậm rãi đi tới.
Lão giả này có râu tóc và lông mày dài, mặc dù đều là hoa râm, nhìn qua giống như đã có tuổi, nhưng sống lưng của lão lại thẳng tắp, giống như một thanh trường kiếm, quanh người càng tản ra một cỗ khí thế mờ mờ ảo ảo, khiến mọi người không dám bởi vì lão có chút tuổi tác mà khinh thường.
Lão giả này, đúng là người dùng một ánh mắt khiến các đệ tử Thục Sơn câm như hến.
Cũng là sư phụ của Ngô Khởi, trưởng lão chấp kiếm - Nhạn Quy Thu!
Lão dạo bước từ từ đi tới sau lưng Ngô Khởi, mọi người trong đại điện khi nhìn rõ tướng mạo lão giả, cũng lựa chọn ngồi yên im lặng theo dõi kỳ biến.
Có lẽ nhìn ra lão giả này không tầm thường, Hoa Phi Tạc và La Ngọc Nhi cùng lúc này tiến lên, đứng ở trước người Tô Trường An, vẻ mặt cảnh giác nhìn lão giả đang chậm rãi tiến tới gần.
Lão giả cùng lúc đó vươn tay của mình, nhẹ nhàng vỗ vào trên vai Ngô Khởi.
"Si nhi." Lão than nhẹ một tiếng, hai con ngươi của Ngô Khởi vừa mới còn đỏ tươi bỗng nhiên trở nên trống rỗng, sau một khắc, màu máu trong con mắt của gã tản đi, thân thể ngừng lại rồi như vậy ngã xuống ở chỗ này.
Một số đệ tử Thục Sơn thấy thế, vội vàng la lên: "chưởng môn!" Sau đó, nhao nhao tiến sát lên đem tay đỡ lấy.
"Đưa Khởi nhi xuống dưới nghỉ ngơi đi." Nhạn Quy Thu nói
Những đệ tử này đương nhiên không dám chống lại ý của Nhạn Quy Thu, bọn chúng căm hận nhìn Tô Trường An một cái, sau đó nâng lên thân thể của Ngô Khởi đã mất đi ý thức, đi ra phía ngoài điện.
Chờ đám người đi xa, lúc này lão giả mới nhìn về phía Tô Trường An.
"Lão hủ Nhạn Quy Thu, gặp qua Tô công tử."
Lão giả chắp tay về phía Tô Trường An, trái lại rất có phong độ của một đại tông sư.
Tô Trường An cùng lúc này mới cảm nhận được linh lực trong cơ thể rung động, lực lượng mới ràng buộc thân thể mình bỗng nhiên biến mất.
"Vãn bối Tô Trường An, bái kiến Nhạn tiền bối." Tô Trường An cũng vội vàng đáp lễ.
"Tô công tử đa lễ, đầu tiên lão hủ ở nơi này cảm tạ hành động lúc nãy của Tô công tử." Nhạn Quy Thu tiếp tục nói.
Tô Trường An sững sờ, liền hiểu rõ lời nói của Nhạn Quy Thu là chỉ lúc Ngô Khởi chợt nổi lên tâm ma, chính mình vì để cho tâm ma của Ngô Khởi không đến mức quá sâu sắc, mà lựa chọn nhượng bộ.
Chuyến đi này của hắn không chỉ có vì tìm hiểu rõ trong chuyện kết hôn của Lục Như Nguyệt có ẩn tình hay không, đồng thời còn có việc xin lấy lại kiếm.
Thục Sơn có Tinh Vẫn trấn thủ, đương nhiên không thể mạnh mẽ tới lấy, mà vừa rồi đánh nhau với Ngô Khởi, bất kể thắng hay thua đều làm cho tâm ma của Ngô Khởi tăng lên, đến lúc đó quan hệ giữa hắn và Thục Sơn hiển nhiên sẽ bế tắc trầm trọng, đây là điều Tô Trường An không muốn thấy. Vì vậy, mới lựa chọn nhượng bộ trước tiên, mà đến lúc nghe Lục Như Nguyệt nói sẵn lòng vì mình mà tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, rốt cuộc cũng không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng, không nhịn được muốn động tay động chân.
"Tiền bối không cần lo lắng, đây là chuyện vãn bối nên làm đấy." Lúc này, thấy thái độ khách khí của Nhạn Quy Thu, Tô Trường An đương nhiên cũng không thể vô lễ với tiền bối.
"Ừ..." Nhạn Quy Thu gật đầu, sau đó đánh giá một phen Tô Trường An từ trên xuống dưới, cảm thán nói: "Thiên Lam viện thực sự rất cao minh, nhân tài xuất hiện lớp lớp a, trước kia có Mạc Thính Vũ, sau này có Tô Trường An. Tốt! Thật là tốt!"
"Tiền bối khen nhầm..." Tô Trường An đang muốn chắp tay đáp lại, nhưng vẫn chưa nói xong. Lại thấy sắc mặt của Nhạn Quy Thu biến đổi, trên gương mặt già nua ngay tức khắc nổi lên một tia lãnh ý.
Lời nói của lão chuyển một cái: "Nhạn Quy Thu ta làm việc từ trước đến nay quang minh lỗi lạc, ân oán rõ ràng, việc vừa rồi, đại nghĩa của Tô công tử, lão hủ khắc sâu trong lòng. Nhưng ngươi phá hỏng hôn sự của đồ nhi ta, phỉ báng thanh danh Thục Sơn chúng ta, chuyện này..."
Nói đến đây, Nhạn Quy Thu dừng lại một chút, lão lạnh con mắt từ trên cao nhìn Tô Trường An một cái nói: "Tô công tử nếu là lúc này mang theo hai vị sư thúc của ngươi rời khỏi, như vậy chuyện này có thể bỏ qua. Như nếu không, hãy tiếp nhận một chưởng của ta!"
Nói xong, trong con ngươi của lão lóe lên hàn mang, một đường linh lực mênh mông từ trong cơ thể lão phóng ra, độ lớn linh lực này so với Ngô Khởi lúc nãy, thực sự không thể so sánh nổi. Tinh Vẫn so với Vấn Đạo, tuy là chỉ kém một cảnh, đã có sự khác nhau một trời một vực.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của ba người Tô Trường An cùng La Ngọc Nhi, Hoa Phi Tạc đều biến đổi.
Không có người bình thường nào có thể chịu đựng được một chưởng của Tinh Vẫn, cùng với chịu một chưởng của lão, chẳng bằng dâng mạng cho lão.
Thế nhưng bọn hắn tới đây vẫn còn có việc lấy kiếm, vả lại chuyện này liên quan đến tình hình chiến sự ở Tây Lương, căn bản không có một chút chỗ trống để thỏa hiệp.
Bởi vậy, La Ngọc Nhi và Hoa Phi Tạc đều im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Tô Trường An.
Mà Tô Trường An lúc này cúi đầu, dường như rơi vào trầm tư.
Trái lại Lục Như Nguyệt ở bên cạnh nghe thấy lời ấy, sắc mặt vừa mới hòa hoãn lập tức đại biến, nàng cũng bất chấp mọi thứ, nắm lấy làn váy màu hồng của mình, chạy một mạch xuống đài cao, đi đến trước người Tô Trường An, dang hai tay che người phía sau lại.
"Nhạn tiền bối, chuyện này đều do Như Nguyệt tạo ra, không liên qua đến Tô công tử, kính xin Nhạn tiền bối tha cho Tô công tử."
Cử động của nàng rời vào trong mắt mọi người ở đây hiển nhiên từ trên một mức độ nào đó đã sáng tỏ quan hệ giữa nàng và Tô Trường An, chắc chắn không đơn giản như biểu hiện ra bên ngoài. Vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn về phía hai người bắt đầu có chút khác thường, mà đệ tử Thục Sơn trong đại điện lại đối với hai người đều lộ vẻ phẫn nộ.
Thê tử của chưởng môn nhà mình, trên hôn lễ bằng mọi cách qua lại với một nam tử khác, trò khôi hài này dưới ánh mắt của đại đa số người ở đây đã diễn biến thành một tiết mục cướp cô dâu.
Điều này khiến các đệ tử Thục Sơn sao có thể không uất ức?
"Hán Hoàng quá lo lắng." Nhạn Quy Thu không hổ là người tinh ranh sống trên trăm năm, lão đối với phản ứng của Lục Như Nguyệt cũng không có lộ ra nửa phần bất mãn, trái lại cười ha hả giải thích: "Thục Sơn chúng ta cùng Thiên Lam viện từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, như lúc trước ta đã nói chỉ cần Tô công tử cùng hai vị này bằng lòng rời khỏi Thục Sơn, việc lúc nãy có thể bỏ qua, Thục Sơn chúng ta chắc chắn không truy cứu."(Hán Hoàng: hoàng đế nhà Hán)
Lục Như Nguyệt sững sờ, lúc này trong lòng nàng rối loạn, mới vừa nghe Nhạn Quy Thu muốn Tô Trường An nhận một chưởng của lão, đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía, phản ứng đầu tiên chính là nhảy ra ngăn cản, trái lại không để ý đến lời nói đầu tiên của Nhạn Quy Thu.
Bây giờ, trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng, quay người nhìn Tô Trường An nói: "Tô công tử, ngươi rời khỏi Thục Sơn thật nhanh đi, ngươi có thể tới gặp Như Nguyệt, Như Nguyệt đã rất vui mừng, nếu như vì vậy mà hại ngươi, Như Nguyệt sao có thể an lòng."
Tô Trường An cúi đầu xuống im lặng bỗng thân thể chấn động, dựa theo biểu hiện của Như Nguyệt, Tô Trường An nếu như vẫn không thể hiểu rõ tâm ý của nàng đối với mình, hắn cũng không tránh khỏi quá mức đần độn đi một tí.
Lục Như Nguyệt vì hắn mà làm đến mức độ như vậy, hơn nữa mọi chuyện cũng xuất phát từ hắn, điều này làm cho Tô Trường An không khỏi cảm thấy áy náy.
Chuyến đi này của hắn thực ra chỉ là trùng hợp, nếu như Bắc Thông Huyền không muốn hắn đi lấy kiếm, chỉ sợ Như Nguyệt bị bức bách gả cho kẻ khác, hắn cũng không thể biết được.
Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tô Trường An đã có quyết định, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Nhạn Quy Thu, thanh âm kiên định mà nói.
"Được! Vãn bối sẵn lòng nhận một chưởng của tiền bối!"
---o0o---
Tác giả :
Hắn Từng Là Thiếu Niên