Thư Kiếm Trường An
Quyển 5 - Chương 10: Khốn cảnh Tây Lương
Dịch giả: Đình Phong
Tây Thục có rất nhiều di tộc, phần lớn dân tâm cũng hướng về tiền triều. Cho nên Tây Thục sớm có ý phản.
Bây giờ Ngọc Hành cùng Thánh Hoàng đã về Tinh Hải, Tây Thục lại ra mấy vị Tinh Vẫn, tiền triều rốt cuộc cũng không thể ngồi yên.
Đương nhiên những điều này Tô Trường An không quan tâm.
Hắn quan tâm chính là vị Thanh Ngọc phu nhân kia. Nếu như hắn nhớ không lầm, người này chính là bà bà của Phàn Như Nguyệt, vợ góa của thần tướng tiền triều Phàn Hoàng Lĩnh.
Tô Trường An cho rằng với tuổi tác của lão nhân gia đã sớm qua đời, bây giờ bỗng nhiên truyền lại tin bà thành Tinh Vẫn, họa hay phúc đối với Phàn Như Nguyệt còn khó một lời nó rõ được.
Bất quá hiện tại Phàn Như Nguyệt cùng Cổ Tiễn Quân tới Bắc địa rồi, nghĩ đến trong thời gian tới không cần lo lắng cho tính mạng. Chuyện còn lại phải đợi hắn giải quyết tai họa Thần Huyết trong cơ thể rồi tính tiếp.
Tô Trường An nghĩ như vậy đối với bàn luận của mấy tên du hiệp cũng hết hứng thú, sau khi kết sổ với tiểu nhị thì cùng Thanh Loan về phòng.
Mặc dù Thanh Loan đau lòng cho Tô Trường An muốn hắn lên giường cùng ngủ với mình nhưng Tô Trường An nhất định không chịu, chỉ khoanh chân ngồi ở một bên. (oác, sao lại không chịu)
Thanh Loan có chút bất đắc dĩ cùng nghi hoặc nhưng từ trước đến nay nàng luôn xem trọng ý kiến của Tô Trường An nên vẫn làm theo. Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đợi hai ngày sau nghe ngóng tin tức, Tô Trường An cùng Thanh Loan đi đến y quán tốt nhất tìm danh sư xem bệnh cho Tô Trường An.
Kết quả cũng không có gì lạc quan, vị y sư râu tóc bạc trắng ngồi rung đùi cả buổi cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu:
- Bệnh nguy kịch, thuốc và châm cứu cũng không thể cứu.
Lời y sư vừa nói ra, trực tiếp làm Thanh Loan tức giận nên nàng định rút kiếm chém lão, cũng may tay mắt Tô Trường An lanh lẹ ngăn lại, không thì chỉ sợ lão nhân này đã nằm một chỗ đầy máu rồi.
Tô Trường An đối với chuyện này thực sự cũng không quá để ý, thương thế của hắn bản thân tự rõ ràng, mặc dù nghiêm trọng nhưng cũng không đến tình trạng như vậy. Chỉ là trấn nhỏ này nhân khẩu khan hiếm thì kiếm đâu ra y sư tốt đây?
Ngược lại quấy nhiễu lão già làm Tô Trường An có chút bất an, vội móc ra một lượng bạc bồi tội rồi kéo Thanh Loan di.
- Lão nhân kia hồ ngôn loạn ngữ, vì sao không cho ta chém lão một kiếm?
Sắc mặt Thanh Loan lạnh lùng, căm giận đi trên đường cuối cùng mới nhả ra một câu như vậy.
Mặc dù đeo mạng che mặt, nhưng từ thần thái cùng ánh sáng lập lòe trong mắt Tô Trường An có thể đoán được một hai tâm tình của nàng.
Thanh Loan mất hết tu vi nên thoát khỏi ảnh hưởng, dần dần nhiều thêm vài phần tình người, mặc dù không rành thế sự thậm chí có vài chuyện còn rất cố chấp. Nhưng Tô Trường An không thể không thừa nhận, nàng như vậy rất đáng yêu.
Hắn cười cười với nàng rồi nói:
- Ngươi không nên tức giận, dù sao nơi này hẻo lánh nếu y sư bình thường có thể trị tốt tổn thương của ta, bản thân chỉ cần vận chuyển linh lực là được, cần gì tìm người chữa bệnh?
Thanh Loan nghe vậy thì sắc mặt hơi dãn ra, nhẹ gật đầu.
Tô Trường An biết rõ trong nội tâm nàng lo lắng cho thương thế của mình, Lâm Dương trấn này không thể có y sư tốt, cần gì phải để trong lòng. Hai người cũng không nói gì nữa, mua chút ít lương khô của hàng rong cùng hai cái nón lá đội lên đầu - dù sao hôm nay cũng nghe những du hiệp kia nói thanh danh của hắn cực xấu ở Đại Ngụy, để tránh chút ít khó khăn trên đường thì nên như vậy.
Hai người làm xong những thứ này liền rời khỏi trấn thẳng hướng tây.
Tây Giang thành là nơi phải qua để đến Tây Lương. Bởi vì những năm gần đây Đại Ngụy điều phối quân đội tới Tây Lương nhiều lần nên một ít du hiệp giang hồ muốn tòng quân hay là tiểu thương cùng tiêu đội muốn đi giữa Tây Lương và Trường An cũng chọn đường này.
Vì thế Tây Giang thành xem như phồn hoa, tính ra là nhất trong các thành trì hướng tây.
Từ Lâm Dương trấn đi Tây Giang thành cũng không gần, Tô Trường An ước tính có ba ngàn dặm nên theo cước trình của hai người, lại tránh một ít sĩ tốt dò xét thì đã tiêu tốn hai mươi ngày.
Bất quá Tô Trường An đã sớm đoán được việc này vì thế mua môt ít gia vị ở Lâm Dương trấn, trên đường nếu có thôn trấn thì quá tốt, nếu không thì có tìm vài cái đạo quan tìm chút đồ ăn dân dã thêm chút gia vị ngược lại mùi vị nổi bật, không như dĩ vãng nhạt như nước ốc.
Bọn hắn đến Tây Giang thành đã là mười ba tháng hai, cỏ xanh oanh bay, nắng xuân ấm áp.
Nhưng hiển nhiên Tô Trường An cũng không có tâm tư đi thưởng nắng như vậy, một hàng dài nạn dân phía trước làm hắn rất chán nản.
Thời điểm hắn cùng Thanh Loan vào Tây Giang thành đã thấy tình cảnh như vậy. Rất nhiều dân chạy nạn quần áo tả tơi, nhà tan cửa nát chạy tới Tây Giang Thành chật như nêm cối.
Tây Giang thành vì phòng ngừa những dân chạy nạn này bất ngờ làm phản nên thái độ như lâm đại địch, trên đầu tường thành đứng đầy cung tiễn thủ đề phòng sâm nghiêm. Nếu ai muốn vào thành phải chứng minh thân phận, hoặc là có người thân trong thành, hoặc thông thạo nghề gì đó, một anh nông dân bình thường là không thể vào thành đấy.
Tô Trường An an loáng thoáng biết được vài thứ từ miệng những nạn dân này.
Những dân chạy nạn này đều là từ bên ngoài Tây Lĩnh quan tràn vào, nghe nói bây giờ Vương Đình Man tộc triệu tập cửu đại thị tộc, tập kết ba mươi vạn quân đông tiến. Võ Vương Phù Tam Thiên đem Viễn Vân quan chắp tay nhường cho, lui trong Tây Lĩnh không ra, bốn vị thần tướng Bắc Thông Huyền, Hồng Ngọc, Lãng Hồ, Thái Vân cùng mười tám vạn binh lính ác chiến với Man tộc bên ngoài Vĩnh Ninh quan, Bắc Thông Huyền thân bị trọng thương. Mười tám vạn đại quân tử thương thảm trọng, còn lại không tới tám vạn.
Mà Man quân càng chiến càng dũng, mỗi ngày đều ở bên ngoài Vĩnh Ninh quan khiêu chiến, chỉ sợ ít ngày nữa là có công thành mạnh mẽ.
Đương nhiên trong lòng dân chúng Tây Lương bàng hoàng, mỗi ngày đều có người ngoài quan vào trong quan. Nhưng Phù Tam Thiên chỉ trông coi cho dân chạy nạn chứ không an trí cho họ, tùy ý để bọn họ chạy loạn. Bây giờ nhìn Tây Giang thành là có thể thấy thế cục Tây Lương tới cỡ nào.
Ngược lại trong nội tâm Tô Trường An rất thông cảm với những người dân chạy nạn này, nhưng hiện tại hắn ốc còn không mang nổi mình ốc dư lực đâu quản bọn họ.
Hắn chỉ muốn trị nội thương của mình nhanh một chút sau đó tìm được Bắc Thông Huyền trước khi y chết trận để giải quyết tai họa Thần Huyết trong cơ thể, thừa lực làm chuyện khác chỉ là nói suông rồi.
Hắn đang nghĩ như vậy thì một vị quan quân dò xét chợt đi tới chỉ vào Thanh Loan bên cạnh lớn tiếng nói:
- Ngươi! Đi ra!
Tô Trường An cả kinh, Thanh Loan cũng sững sờ dường như hơi do dự nhưng vẫn đi ra.
Vị binh lính mặc giáp kia nhíu mày, rất khó chịu liếc Tô Trường An một cái nói:
- Ta gọi nàng đi ra, ngươi theo làm gì?
Trên mặt Tô Trường An lập tức tràn đầy vui vẻ vội vàng cúi đầu nói:
- Quân gia, đây là vợ nhà ta, từ nhỏ mắc bệnh nên không thể nói, quân gia muốn hỏi gì ta có thể thay nàng trả lời.
Đây là đối sách Tô Trường An thương nghị với Thanh Loan trên đường đến đây, dù sao Thanh Loan không giỏi ăn nói chưa chừng lại xảy ra chuyện.
- Thế à? - Sĩ quan kia hơi nghi ngờ đánh giá hai người một phen, trong mắt lộ dâm quang lại dùng trường đao chỉ vào Thanh Loan nói:
- Ngươi gỡ khăn che mặt xuống!
Dân chạy nạn từ Tây Lương như vậy tới rất nhiều nhưng vị nữ tữ này mặc dù che dung mạo nhưng từ đôi mắt có thể thấy được nàng không tầm thường, che dấu nhan sắc như vậy lại như có ý tứ bịt tai mà trộm chuông rồi.
Nếu thật như dự đoán của y sau khi thấy được dung mạo của nữ tử cảm thấy hợp ý có thể đem về dâm loạn một phen sau đó coi đây là thẻ đánh bạc đưa hai vợ chồng này vào thành, nghĩ đến đối phương chắc cũng không quá dị nghị.
Y làm chuyện này mấy ngày nay cũng không ít. Dù sao loạn thế, mạng người như cỏ rác huống chi là trinh tiết có mấy ai để ý đây.
Y nghĩ như vậy thì dâm quang trong con người càng nhiều.
Mặc dù du vi của Thanh Loan ngã xuống nhưng dù sao từng là một vị Tinh Vẫn, thần thái của tên nam nhân này tất nhiên không giấu được mắt nàng, trong lòng nàng không thích, muốn rút kiếm chém y.
Nhưng cũng may tay mắt Tô Trường An lanh lẹ, đè xuống tay rút kiếm của nàng không chút dấu vết sau đó cười nói với nam tử:
- Ngày thường vợ ta dung mạo xấu xí, mang khăn che mặt vì sợ bẩn mắt quân gia, không bằng quân gia đại nhân đại lượng, thả hai vợ chồng ta vào thành tiểu nhân tất có nhiều báo đáp.
Tô Trường An nói xong những thứ này thì thân thể tiến về phía trước cực kỳ nhanh nhẹn nhét một túi ngân lượng vào tay vị quân gia này.
Sắc mặt sĩ quan kia hơi thay đổi, ước lượng sức nặng trong tay liền biết giá trị không nhỏ.
Y lại đánh giá hai người Tô Trường An một phen sau đó vẻ mặt hơi dãn ra. Nhưng lúc Tô Trường An tưởng họ sẽ cho hai người đi thì tên nam tử này lại thay đổi nét mặt hét lớn:
- Người tới bắt hai tên gian tế Man tộc này lại cho ta!
Tiếng nói của y vừa dứt thì nạn dân xung quanh rối rít lui lại, sĩ tốt mặc trọng giáp lập tức như thủy triều vọt tới bao vây hai người.
Đây cũng do Tô Trường An thiếu kinh nghiệm, chiêu này là hắn học được từ Lưu Đại Hoàng lúc đi tới Trường An. Nhưng hắn chỉ có thể học hình mà không có thần. Có đạo là tiền tài không để ra ngoài.
Nếu là hắn dâng ra một hai lượng bạc thì quan quân có thể thả đi nhưng hắn vừa ra tay lại dâng mấy chục bạc trắng.
Quan quân này tất nhiên xem hắn là dê béo thì làm sao có thể buông tha đây?
Lúc Tô Trường An nhận thức được thì đã quá trễ. Nếu bị những quan quân này chộp được, cầu tiền tài thì thôi chứ nếu tra ra thân phận thậm chí họa tới Thanh Loan, hậu quả cũng có thể nghĩ được ngay.
Tô Trường An không dám đánh bạc nên mặt hắn trầm xuống liếc Thanh Loan một cái, tâm linh hai người tương thông liền nắm chặt đao kiếm trong tay, vẻ mặt như sương lạnh nhìn những sĩ tốt này.
---o0o---
Tây Thục có rất nhiều di tộc, phần lớn dân tâm cũng hướng về tiền triều. Cho nên Tây Thục sớm có ý phản.
Bây giờ Ngọc Hành cùng Thánh Hoàng đã về Tinh Hải, Tây Thục lại ra mấy vị Tinh Vẫn, tiền triều rốt cuộc cũng không thể ngồi yên.
Đương nhiên những điều này Tô Trường An không quan tâm.
Hắn quan tâm chính là vị Thanh Ngọc phu nhân kia. Nếu như hắn nhớ không lầm, người này chính là bà bà của Phàn Như Nguyệt, vợ góa của thần tướng tiền triều Phàn Hoàng Lĩnh.
Tô Trường An cho rằng với tuổi tác của lão nhân gia đã sớm qua đời, bây giờ bỗng nhiên truyền lại tin bà thành Tinh Vẫn, họa hay phúc đối với Phàn Như Nguyệt còn khó một lời nó rõ được.
Bất quá hiện tại Phàn Như Nguyệt cùng Cổ Tiễn Quân tới Bắc địa rồi, nghĩ đến trong thời gian tới không cần lo lắng cho tính mạng. Chuyện còn lại phải đợi hắn giải quyết tai họa Thần Huyết trong cơ thể rồi tính tiếp.
Tô Trường An nghĩ như vậy đối với bàn luận của mấy tên du hiệp cũng hết hứng thú, sau khi kết sổ với tiểu nhị thì cùng Thanh Loan về phòng.
Mặc dù Thanh Loan đau lòng cho Tô Trường An muốn hắn lên giường cùng ngủ với mình nhưng Tô Trường An nhất định không chịu, chỉ khoanh chân ngồi ở một bên. (oác, sao lại không chịu)
Thanh Loan có chút bất đắc dĩ cùng nghi hoặc nhưng từ trước đến nay nàng luôn xem trọng ý kiến của Tô Trường An nên vẫn làm theo. Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Đợi hai ngày sau nghe ngóng tin tức, Tô Trường An cùng Thanh Loan đi đến y quán tốt nhất tìm danh sư xem bệnh cho Tô Trường An.
Kết quả cũng không có gì lạc quan, vị y sư râu tóc bạc trắng ngồi rung đùi cả buổi cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu:
- Bệnh nguy kịch, thuốc và châm cứu cũng không thể cứu.
Lời y sư vừa nói ra, trực tiếp làm Thanh Loan tức giận nên nàng định rút kiếm chém lão, cũng may tay mắt Tô Trường An lanh lẹ ngăn lại, không thì chỉ sợ lão nhân này đã nằm một chỗ đầy máu rồi.
Tô Trường An đối với chuyện này thực sự cũng không quá để ý, thương thế của hắn bản thân tự rõ ràng, mặc dù nghiêm trọng nhưng cũng không đến tình trạng như vậy. Chỉ là trấn nhỏ này nhân khẩu khan hiếm thì kiếm đâu ra y sư tốt đây?
Ngược lại quấy nhiễu lão già làm Tô Trường An có chút bất an, vội móc ra một lượng bạc bồi tội rồi kéo Thanh Loan di.
- Lão nhân kia hồ ngôn loạn ngữ, vì sao không cho ta chém lão một kiếm?
Sắc mặt Thanh Loan lạnh lùng, căm giận đi trên đường cuối cùng mới nhả ra một câu như vậy.
Mặc dù đeo mạng che mặt, nhưng từ thần thái cùng ánh sáng lập lòe trong mắt Tô Trường An có thể đoán được một hai tâm tình của nàng.
Thanh Loan mất hết tu vi nên thoát khỏi ảnh hưởng, dần dần nhiều thêm vài phần tình người, mặc dù không rành thế sự thậm chí có vài chuyện còn rất cố chấp. Nhưng Tô Trường An không thể không thừa nhận, nàng như vậy rất đáng yêu.
Hắn cười cười với nàng rồi nói:
- Ngươi không nên tức giận, dù sao nơi này hẻo lánh nếu y sư bình thường có thể trị tốt tổn thương của ta, bản thân chỉ cần vận chuyển linh lực là được, cần gì tìm người chữa bệnh?
Thanh Loan nghe vậy thì sắc mặt hơi dãn ra, nhẹ gật đầu.
Tô Trường An biết rõ trong nội tâm nàng lo lắng cho thương thế của mình, Lâm Dương trấn này không thể có y sư tốt, cần gì phải để trong lòng. Hai người cũng không nói gì nữa, mua chút ít lương khô của hàng rong cùng hai cái nón lá đội lên đầu - dù sao hôm nay cũng nghe những du hiệp kia nói thanh danh của hắn cực xấu ở Đại Ngụy, để tránh chút ít khó khăn trên đường thì nên như vậy.
Hai người làm xong những thứ này liền rời khỏi trấn thẳng hướng tây.
Tây Giang thành là nơi phải qua để đến Tây Lương. Bởi vì những năm gần đây Đại Ngụy điều phối quân đội tới Tây Lương nhiều lần nên một ít du hiệp giang hồ muốn tòng quân hay là tiểu thương cùng tiêu đội muốn đi giữa Tây Lương và Trường An cũng chọn đường này.
Vì thế Tây Giang thành xem như phồn hoa, tính ra là nhất trong các thành trì hướng tây.
Từ Lâm Dương trấn đi Tây Giang thành cũng không gần, Tô Trường An ước tính có ba ngàn dặm nên theo cước trình của hai người, lại tránh một ít sĩ tốt dò xét thì đã tiêu tốn hai mươi ngày.
Bất quá Tô Trường An đã sớm đoán được việc này vì thế mua môt ít gia vị ở Lâm Dương trấn, trên đường nếu có thôn trấn thì quá tốt, nếu không thì có tìm vài cái đạo quan tìm chút đồ ăn dân dã thêm chút gia vị ngược lại mùi vị nổi bật, không như dĩ vãng nhạt như nước ốc.
Bọn hắn đến Tây Giang thành đã là mười ba tháng hai, cỏ xanh oanh bay, nắng xuân ấm áp.
Nhưng hiển nhiên Tô Trường An cũng không có tâm tư đi thưởng nắng như vậy, một hàng dài nạn dân phía trước làm hắn rất chán nản.
Thời điểm hắn cùng Thanh Loan vào Tây Giang thành đã thấy tình cảnh như vậy. Rất nhiều dân chạy nạn quần áo tả tơi, nhà tan cửa nát chạy tới Tây Giang Thành chật như nêm cối.
Tây Giang thành vì phòng ngừa những dân chạy nạn này bất ngờ làm phản nên thái độ như lâm đại địch, trên đầu tường thành đứng đầy cung tiễn thủ đề phòng sâm nghiêm. Nếu ai muốn vào thành phải chứng minh thân phận, hoặc là có người thân trong thành, hoặc thông thạo nghề gì đó, một anh nông dân bình thường là không thể vào thành đấy.
Tô Trường An an loáng thoáng biết được vài thứ từ miệng những nạn dân này.
Những dân chạy nạn này đều là từ bên ngoài Tây Lĩnh quan tràn vào, nghe nói bây giờ Vương Đình Man tộc triệu tập cửu đại thị tộc, tập kết ba mươi vạn quân đông tiến. Võ Vương Phù Tam Thiên đem Viễn Vân quan chắp tay nhường cho, lui trong Tây Lĩnh không ra, bốn vị thần tướng Bắc Thông Huyền, Hồng Ngọc, Lãng Hồ, Thái Vân cùng mười tám vạn binh lính ác chiến với Man tộc bên ngoài Vĩnh Ninh quan, Bắc Thông Huyền thân bị trọng thương. Mười tám vạn đại quân tử thương thảm trọng, còn lại không tới tám vạn.
Mà Man quân càng chiến càng dũng, mỗi ngày đều ở bên ngoài Vĩnh Ninh quan khiêu chiến, chỉ sợ ít ngày nữa là có công thành mạnh mẽ.
Đương nhiên trong lòng dân chúng Tây Lương bàng hoàng, mỗi ngày đều có người ngoài quan vào trong quan. Nhưng Phù Tam Thiên chỉ trông coi cho dân chạy nạn chứ không an trí cho họ, tùy ý để bọn họ chạy loạn. Bây giờ nhìn Tây Giang thành là có thể thấy thế cục Tây Lương tới cỡ nào.
Ngược lại trong nội tâm Tô Trường An rất thông cảm với những người dân chạy nạn này, nhưng hiện tại hắn ốc còn không mang nổi mình ốc dư lực đâu quản bọn họ.
Hắn chỉ muốn trị nội thương của mình nhanh một chút sau đó tìm được Bắc Thông Huyền trước khi y chết trận để giải quyết tai họa Thần Huyết trong cơ thể, thừa lực làm chuyện khác chỉ là nói suông rồi.
Hắn đang nghĩ như vậy thì một vị quan quân dò xét chợt đi tới chỉ vào Thanh Loan bên cạnh lớn tiếng nói:
- Ngươi! Đi ra!
Tô Trường An cả kinh, Thanh Loan cũng sững sờ dường như hơi do dự nhưng vẫn đi ra.
Vị binh lính mặc giáp kia nhíu mày, rất khó chịu liếc Tô Trường An một cái nói:
- Ta gọi nàng đi ra, ngươi theo làm gì?
Trên mặt Tô Trường An lập tức tràn đầy vui vẻ vội vàng cúi đầu nói:
- Quân gia, đây là vợ nhà ta, từ nhỏ mắc bệnh nên không thể nói, quân gia muốn hỏi gì ta có thể thay nàng trả lời.
Đây là đối sách Tô Trường An thương nghị với Thanh Loan trên đường đến đây, dù sao Thanh Loan không giỏi ăn nói chưa chừng lại xảy ra chuyện.
- Thế à? - Sĩ quan kia hơi nghi ngờ đánh giá hai người một phen, trong mắt lộ dâm quang lại dùng trường đao chỉ vào Thanh Loan nói:
- Ngươi gỡ khăn che mặt xuống!
Dân chạy nạn từ Tây Lương như vậy tới rất nhiều nhưng vị nữ tữ này mặc dù che dung mạo nhưng từ đôi mắt có thể thấy được nàng không tầm thường, che dấu nhan sắc như vậy lại như có ý tứ bịt tai mà trộm chuông rồi.
Nếu thật như dự đoán của y sau khi thấy được dung mạo của nữ tử cảm thấy hợp ý có thể đem về dâm loạn một phen sau đó coi đây là thẻ đánh bạc đưa hai vợ chồng này vào thành, nghĩ đến đối phương chắc cũng không quá dị nghị.
Y làm chuyện này mấy ngày nay cũng không ít. Dù sao loạn thế, mạng người như cỏ rác huống chi là trinh tiết có mấy ai để ý đây.
Y nghĩ như vậy thì dâm quang trong con người càng nhiều.
Mặc dù du vi của Thanh Loan ngã xuống nhưng dù sao từng là một vị Tinh Vẫn, thần thái của tên nam nhân này tất nhiên không giấu được mắt nàng, trong lòng nàng không thích, muốn rút kiếm chém y.
Nhưng cũng may tay mắt Tô Trường An lanh lẹ, đè xuống tay rút kiếm của nàng không chút dấu vết sau đó cười nói với nam tử:
- Ngày thường vợ ta dung mạo xấu xí, mang khăn che mặt vì sợ bẩn mắt quân gia, không bằng quân gia đại nhân đại lượng, thả hai vợ chồng ta vào thành tiểu nhân tất có nhiều báo đáp.
Tô Trường An nói xong những thứ này thì thân thể tiến về phía trước cực kỳ nhanh nhẹn nhét một túi ngân lượng vào tay vị quân gia này.
Sắc mặt sĩ quan kia hơi thay đổi, ước lượng sức nặng trong tay liền biết giá trị không nhỏ.
Y lại đánh giá hai người Tô Trường An một phen sau đó vẻ mặt hơi dãn ra. Nhưng lúc Tô Trường An tưởng họ sẽ cho hai người đi thì tên nam tử này lại thay đổi nét mặt hét lớn:
- Người tới bắt hai tên gian tế Man tộc này lại cho ta!
Tiếng nói của y vừa dứt thì nạn dân xung quanh rối rít lui lại, sĩ tốt mặc trọng giáp lập tức như thủy triều vọt tới bao vây hai người.
Đây cũng do Tô Trường An thiếu kinh nghiệm, chiêu này là hắn học được từ Lưu Đại Hoàng lúc đi tới Trường An. Nhưng hắn chỉ có thể học hình mà không có thần. Có đạo là tiền tài không để ra ngoài.
Nếu là hắn dâng ra một hai lượng bạc thì quan quân có thể thả đi nhưng hắn vừa ra tay lại dâng mấy chục bạc trắng.
Quan quân này tất nhiên xem hắn là dê béo thì làm sao có thể buông tha đây?
Lúc Tô Trường An nhận thức được thì đã quá trễ. Nếu bị những quan quân này chộp được, cầu tiền tài thì thôi chứ nếu tra ra thân phận thậm chí họa tới Thanh Loan, hậu quả cũng có thể nghĩ được ngay.
Tô Trường An không dám đánh bạc nên mặt hắn trầm xuống liếc Thanh Loan một cái, tâm linh hai người tương thông liền nắm chặt đao kiếm trong tay, vẻ mặt như sương lạnh nhìn những sĩ tốt này.
---o0o---
Tác giả :
Hắn Từng Là Thiếu Niên