Thư Kiếm Trường An
Quyển 4 - Chương 14: Một trảm giải trung tà (thượng)
Dịch giả: Kem Bơ
Biên: Đình Phong
Một tháng trước.
Tô Trường An cẩn thận suy nghĩ một chút, đó chính là thời gian Ngọc Hành vì hắn mở ra Thiên Đạo Các.
Cụ thể nhớ lại ngày đó, không chỉ Huỳnh Hoặc đã từng vẫn lạc, ngoài ra khi ấy Thiên Lam Thất Tinh cũng chợt sáng lên.
Rốt cuộc vì sao thì Tô Trường An không biết. Chỉ mơ hồ đoán được chuyện này có chỗ liên quan với việc Thiên Đạo Các mở ra. Nhưng không nghĩ việc này bây giờ lại trở thành điểm yếu bị Tư Mã Hủ và vây cánh Thái tử nắm lấy.
Tô Trường An nhướng mày, trầm mặc không lên tiếng.
Tình hình như vậy, Âm Sơn Trọc bên kia luôn một mực lặng yên để mắt quan sát. Nội tâm lão lúc đầu vui vẻ, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh. Thầm nghĩ Tô Trường An hiện tại rốt cuộc cũng hãm sâu vào vũng bùn rồi. Bởi mối thù chặt đứt tay mấy tháng trước cộng thêm mối hận giội rượu vừa mới đây, đáy lòng lão càng tích góp phiền muộn nhiều hơn, lúc này đây cũng thoải mái vài phần. Thậm chí lão còn âm thầm nghĩ đợi đến khi Tô Trường An lưu lạc thành tù nhân, mình nên nhục nhã hắn như thế nào.
Nghĩ đến đây lão không khỏi quay đầu liếc nhìn Đỗ Hồng Trường đứng ở giữa sân.
Đây chỉ là một đệ tử nhu nhược e sợ chiến đấu trên Tướng Tinh Hội. Từ lúc phụ thân y chết dường như thay đổi thành một người khác. Đặc biệt là trước trận không hiểu sao mất tích một đoạn thời gian, đến khi quay lại không chỉ tu vi tăng lên nhiều mà còn bày mưu tính kế dụ Tô Trường An ra khỏi Thiên Lam, đến nơi này tham dự Bách Viện yến. Chỉ là ghi nhiều hơn một hàng chữ trên tấm thiệp thôi, Tô Trường An này thật sự ngu si khi tin là thật.
Mà càng làm nội tâm Âm Sơn Trọc vui mừng chính là độc kế vu oan hãm hại Tô Trường An lần này là tự tay Đỗ Hồng Trường vạch ra và tiến hành. Lão thế nào cũng không hiểu được, Đỗ Hồng Trường tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư đã kín đáo như vậy. Tu vi tăng cao cũng chỉ vì một câu kỳ ngộ trong miệng y mà thôi. Phóng tầm mắt đến những thanh niên đồng trang lứa trong thành Trường An, ngay lúc này càng không có ai địch nổi y. Chả trách viện trưởng nhà mình lại hứa gả con gái cho y.
Nghĩ đến đây, lão không khỏi quay đầu nhìn về cô gái phía sau kia. Chỉ thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chàng trai đang say khướt trên đài cao. Lão không khỏi lắc đầu, trong lòng hiểu rõ tính tình tiểu thư nhà mình. Muốn theo ý viện trưởng chỉ sợ rằng cũng một phen muốn phế tay chân.
Nhưng ngay lúc lòng lão đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên một giọng nói lại vang lên:
- Đỗ Hồng Trường, ngươi không có bằng chứng há phải hồ ngôn loạn ngữ? Còn nữa, ngươi nói một tháng trước Huỳnh Hoặc tinh lóe lên. Chư vị đang ngồi đây có ai nhìn thấy? Ai dám đảm bảo mình không hề nhìn lầm? Dùng lời lẽ ti tiện như vậy muốn vu hãm Trường An thật buồn cười, chẳng lẽ quá mức khờ dại rồi?
Người nói đích thị là Mục Quy Vân đang ở trên đài cao. Hiển nhiên gã không tin vào lời lẽ hoang đường của Đỗ Hồng Trường. Huỳnh Hoặc tinh vẫn là chuyện đã được Thái Bạch Chân Nhân Quan Tinh đài chứng thực, sao có thể là giả được? Huống chi lấy đoạn thời gian này gã sống chung với Tô Trường An, bất kể như thế nào gã cũng không tin vào những lời vớ vẩn như Tô Trường An là gian tế Yêu tộc phái đến.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhao nhao phản ứng, trong lúc này các câu hỏi nghi ngờ liên tục vang lên.
Nhưng đối diện với thái độ nghiêng về một bên kia, sắc mặt Đỗ Hồng Trường hoàn toàn không bối rối, y trầm giọng tiếp tục nói:
- Chư vị yên lòng một chút, chớ nóng nảy. Ta đương nhiên biết lời ta nói không có uy tín. Coi như ta tìm ra thêm mấy người hôm ấy có duyên chứng kiến cảnh tượng này đến thì cũng sẽ có người nghĩ Đỗ mỗ ta là đang sửa lại thông, giá họa cho Tô công tử.
- Nhưng lời người không thể tin, vậy lời của trời có thể tin phải không?
- Lời của trời?
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, hiển nhiên không hiểu lời của trời mà Đỗ Hồng Trường nói là cái gì.
- Mọi người đều biết, đại Ngụy có một Quan Tinh Đài, trên đài có một Tinh Vẫn Thái Bạch Chân Nhân thấy rõ hiện tượng trời đất. Đoán được chuyện tương lai, đón may tránh xui. Nhưng mọi người không biết trên người Thái Bạch Chân Nhân vẫn giữ một quyển sách.
- Cuốn sách này tên là "Phồn Tinh Sách". Tương truyền chính là thần khí lưu truyền từ Tinh Thần Các. Trong đó hình như là ghi chép sự biến hóa ngôi sao từ xưa đến nay. Trăm năm qua chưa từng có sai lầm. Thái Bạch Chân Nhân dựa vào quyển sách này miệt mài theo đuổi số lượng tinh tượng.
- Tương truyền cuốn sách này ngầm thông chí lý trời đất, cho nên mỗi ngày trời đất phản hồi đều có thể ghi chép lại trạng thái các ngôi sao. Nói như vậy thì đáng được gọi là lời của trời nói chưa?
Nói xong những lời này, Đỗ Hồng Trường quay đầu nhìn mọi người chung quanh, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười.
Mọi người á khẩu không trả lời được. Lúc này đều quay đầu nhìn về phía Đỗ Hồng Trường đề cập đến chuyện Huỳnh Hoặc tinh, còn Tô Trường An thì liền trầm mặc không nói gì. Nhìn bộ dáng hắn như vậy, sự tín nhiệm Tô Trường An không khỏi dao động vài phần.
- Ta nghĩ việc này Tô công tử có lẽ còn rõ ràng hơn ta và mọi người. Không bằng Tô công tử nói cho chúng ta biết, cũng giảm bớt đi chuyện đến Quan Tinh Đài mượn sách.
Đỗ Hồng Trường một lần nữa nhìn Tô Trường An, ánh mắt y híp lại thành một đường nhỏ, hình như có ánh sáng hiện lên.
Tô Trường An vẫn trầm mặc như trước.
Mãi đến một lúc sau, thiếu niên này mới chợt ngẩng đầu, đôi mắt thanh tịnh không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hồng Trường.
Giọng nói hắn bình tĩnh.
- Thật là có việc này.
Lời vừa nói những người ngồi đây đều sợ hãi.
Những người mới vừa rồi trong lòng còn mơ hồ thiên về Tô Trường An giờ phút này ánh mắt nhìn hắn bỗng có chút khác thường. Mục Quy Vân cũng lộ ra một tia hoảng sợ. Cũng không phải gã hoài nghi Tô Trường An, chỉ là không rõ vì sao hắn lại thản nhiên thừa nhận việc này. Bởi vì chỉ cần Tô Trường An một mực khẳng định chết cũng không thừa nhận thì Đỗ Hồng Trường kia không thể không đến Quan Tinh Đài mượn sách. Khi đó mới có thể chứng minh việc này là đúng. Đến cuối cùng y có thể mượn được hay không còn chưa biết. Mượn một thứ quý báu như thế từ trong tay Tinh Vẫn sợ rằng cần phải phí chút thời gian. Đây cũng đủ cho gã và Tô Trường An thương thảo ứng phó rồi, không đến mức trở tay không kịp như hiện tại.
Mà không chỉ Mục Quy Vân thấy giật mình, ngay cả Đỗ Hồng Trường cũng sững sờ. Hiển nhiên y không thể ngờ Tô Trường An lại dứt khoát thừa nhận như thế.
Duy chỉ có vị lão giả ngồi trên đài cao kia, khóe miệng chợt hiện ra một nụ cười đầy thâm ý.
- Vậy là Tô công tử thừa nhận chuyện Huỳnh Hoặc tinh vẫn lạc đều là do ngươi bịa đặt sao? Chuyện cấu kết yêu tà...
Đỗ Hồng Trường nói như vậy, ánh mắt vui vẻ hầu như sắp không giấu được nữa rồi.
Nhưng y còn chưa dứt lời thì lại bị giọng nói của Tô Trường An cắt ngang.
- Nhưng chuyện này đâu liên quan đến ta?
- Tô công tử không phải từng nói Huỳnh Hoặc tinh bị...
- Ta hỏi ngươi, Thiên Thương tinh vì sao dập tắt hơn mười năm lại sáng lên lần nữa?
Một lần nữa Đỗ Hồng Trường bị Tô Trường An cắt ngang lời nói.
- Là vì Sở Tích Phong trở thành Tinh Vẫn nên Thiên Thương tinh lần nữa mới sáng lên.
Đỗ Hồng Trường sững sờ, còn nói thêm:
- Nhưng chuyện này khác Huỳnh Hoặc tinh, qua nhiều năm như vậy chưa từng nghe Huỳnh Hoặc truyền lại tinh linh của mình cho hậu bối.
- A? Xem ra Đỗ công tử biết sơ qua chuyện của Yêu tộc đấy. Ngay cả Huỳnh Hoặc không có truyền nhân cũng biết được.
Tô Trường An nhíu chặt lông mày, có chút nghiền ngẫm nói.
Đỗ Hồng Trường sững sờ, trong lòng biết rõ mình đã rơi vào bẫy của Tô Trường An, vội vàng nói:
- Ngươi chớ nói bậy, chuyện ngươi cấu kết với yêu tà đã bị ta vạch trần, thiết nghĩ đây là...
Y còn chưa nói xong thì chỉ nghe Tô Trường An hét lớn. Tiếng hét đầy tức giận kia bỗng nhiên vang dội trong đại điện Kinh Luân viện.
- Đỗ Hồng Trường! Ngươi dùng lý do hoang đường như vậy, mở miệng một câu đều cấu kết yêu tà, liền muốn đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa, cuối cùng thì có mục đích gì?
- Huỳnh Hoặc tinh rơi thật hay giả ta không biết, nhưng cây đao trên tay ta đây là hàng thật giá thật!
Dừng lại, không đợi mọi người kịp khôi phục tinh thần, chỉ thấy cả người Tô Trường An ở khắc này đứng bật dậy, đao của hắn rời khỏi vỏ, ánh đao tựa tuyết trắng chiếu rọi đại điện Kinh Luân Viện giống như ban ngày vậy.
Rồi sau đó trong lúc mọi người vẫn còn kinh hô, hắn nhảy lên thật cao.
Đao trong tay lợi dụng thế mãnh hổ xuống núi, giao long xuất biển, quyết nhiên chém đến mặt Đỗ Hồng Trường.
---o0o---
ĐP: rất mong các bạn dành chút thời gian động viên dịch giả hay thảo luận gì đó để nhóm dịch có thêm cảm hứng duy trì truyện ^^
Biên: Đình Phong
Một tháng trước.
Tô Trường An cẩn thận suy nghĩ một chút, đó chính là thời gian Ngọc Hành vì hắn mở ra Thiên Đạo Các.
Cụ thể nhớ lại ngày đó, không chỉ Huỳnh Hoặc đã từng vẫn lạc, ngoài ra khi ấy Thiên Lam Thất Tinh cũng chợt sáng lên.
Rốt cuộc vì sao thì Tô Trường An không biết. Chỉ mơ hồ đoán được chuyện này có chỗ liên quan với việc Thiên Đạo Các mở ra. Nhưng không nghĩ việc này bây giờ lại trở thành điểm yếu bị Tư Mã Hủ và vây cánh Thái tử nắm lấy.
Tô Trường An nhướng mày, trầm mặc không lên tiếng.
Tình hình như vậy, Âm Sơn Trọc bên kia luôn một mực lặng yên để mắt quan sát. Nội tâm lão lúc đầu vui vẻ, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh. Thầm nghĩ Tô Trường An hiện tại rốt cuộc cũng hãm sâu vào vũng bùn rồi. Bởi mối thù chặt đứt tay mấy tháng trước cộng thêm mối hận giội rượu vừa mới đây, đáy lòng lão càng tích góp phiền muộn nhiều hơn, lúc này đây cũng thoải mái vài phần. Thậm chí lão còn âm thầm nghĩ đợi đến khi Tô Trường An lưu lạc thành tù nhân, mình nên nhục nhã hắn như thế nào.
Nghĩ đến đây lão không khỏi quay đầu liếc nhìn Đỗ Hồng Trường đứng ở giữa sân.
Đây chỉ là một đệ tử nhu nhược e sợ chiến đấu trên Tướng Tinh Hội. Từ lúc phụ thân y chết dường như thay đổi thành một người khác. Đặc biệt là trước trận không hiểu sao mất tích một đoạn thời gian, đến khi quay lại không chỉ tu vi tăng lên nhiều mà còn bày mưu tính kế dụ Tô Trường An ra khỏi Thiên Lam, đến nơi này tham dự Bách Viện yến. Chỉ là ghi nhiều hơn một hàng chữ trên tấm thiệp thôi, Tô Trường An này thật sự ngu si khi tin là thật.
Mà càng làm nội tâm Âm Sơn Trọc vui mừng chính là độc kế vu oan hãm hại Tô Trường An lần này là tự tay Đỗ Hồng Trường vạch ra và tiến hành. Lão thế nào cũng không hiểu được, Đỗ Hồng Trường tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư đã kín đáo như vậy. Tu vi tăng cao cũng chỉ vì một câu kỳ ngộ trong miệng y mà thôi. Phóng tầm mắt đến những thanh niên đồng trang lứa trong thành Trường An, ngay lúc này càng không có ai địch nổi y. Chả trách viện trưởng nhà mình lại hứa gả con gái cho y.
Nghĩ đến đây, lão không khỏi quay đầu nhìn về cô gái phía sau kia. Chỉ thấy vẻ mặt nàng hoảng hốt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chàng trai đang say khướt trên đài cao. Lão không khỏi lắc đầu, trong lòng hiểu rõ tính tình tiểu thư nhà mình. Muốn theo ý viện trưởng chỉ sợ rằng cũng một phen muốn phế tay chân.
Nhưng ngay lúc lòng lão đang miên man suy nghĩ thì bỗng nhiên một giọng nói lại vang lên:
- Đỗ Hồng Trường, ngươi không có bằng chứng há phải hồ ngôn loạn ngữ? Còn nữa, ngươi nói một tháng trước Huỳnh Hoặc tinh lóe lên. Chư vị đang ngồi đây có ai nhìn thấy? Ai dám đảm bảo mình không hề nhìn lầm? Dùng lời lẽ ti tiện như vậy muốn vu hãm Trường An thật buồn cười, chẳng lẽ quá mức khờ dại rồi?
Người nói đích thị là Mục Quy Vân đang ở trên đài cao. Hiển nhiên gã không tin vào lời lẽ hoang đường của Đỗ Hồng Trường. Huỳnh Hoặc tinh vẫn là chuyện đã được Thái Bạch Chân Nhân Quan Tinh đài chứng thực, sao có thể là giả được? Huống chi lấy đoạn thời gian này gã sống chung với Tô Trường An, bất kể như thế nào gã cũng không tin vào những lời vớ vẩn như Tô Trường An là gian tế Yêu tộc phái đến.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều nhao nhao phản ứng, trong lúc này các câu hỏi nghi ngờ liên tục vang lên.
Nhưng đối diện với thái độ nghiêng về một bên kia, sắc mặt Đỗ Hồng Trường hoàn toàn không bối rối, y trầm giọng tiếp tục nói:
- Chư vị yên lòng một chút, chớ nóng nảy. Ta đương nhiên biết lời ta nói không có uy tín. Coi như ta tìm ra thêm mấy người hôm ấy có duyên chứng kiến cảnh tượng này đến thì cũng sẽ có người nghĩ Đỗ mỗ ta là đang sửa lại thông, giá họa cho Tô công tử.
- Nhưng lời người không thể tin, vậy lời của trời có thể tin phải không?
- Lời của trời?
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, hiển nhiên không hiểu lời của trời mà Đỗ Hồng Trường nói là cái gì.
- Mọi người đều biết, đại Ngụy có một Quan Tinh Đài, trên đài có một Tinh Vẫn Thái Bạch Chân Nhân thấy rõ hiện tượng trời đất. Đoán được chuyện tương lai, đón may tránh xui. Nhưng mọi người không biết trên người Thái Bạch Chân Nhân vẫn giữ một quyển sách.
- Cuốn sách này tên là "Phồn Tinh Sách". Tương truyền chính là thần khí lưu truyền từ Tinh Thần Các. Trong đó hình như là ghi chép sự biến hóa ngôi sao từ xưa đến nay. Trăm năm qua chưa từng có sai lầm. Thái Bạch Chân Nhân dựa vào quyển sách này miệt mài theo đuổi số lượng tinh tượng.
- Tương truyền cuốn sách này ngầm thông chí lý trời đất, cho nên mỗi ngày trời đất phản hồi đều có thể ghi chép lại trạng thái các ngôi sao. Nói như vậy thì đáng được gọi là lời của trời nói chưa?
Nói xong những lời này, Đỗ Hồng Trường quay đầu nhìn mọi người chung quanh, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười.
Mọi người á khẩu không trả lời được. Lúc này đều quay đầu nhìn về phía Đỗ Hồng Trường đề cập đến chuyện Huỳnh Hoặc tinh, còn Tô Trường An thì liền trầm mặc không nói gì. Nhìn bộ dáng hắn như vậy, sự tín nhiệm Tô Trường An không khỏi dao động vài phần.
- Ta nghĩ việc này Tô công tử có lẽ còn rõ ràng hơn ta và mọi người. Không bằng Tô công tử nói cho chúng ta biết, cũng giảm bớt đi chuyện đến Quan Tinh Đài mượn sách.
Đỗ Hồng Trường một lần nữa nhìn Tô Trường An, ánh mắt y híp lại thành một đường nhỏ, hình như có ánh sáng hiện lên.
Tô Trường An vẫn trầm mặc như trước.
Mãi đến một lúc sau, thiếu niên này mới chợt ngẩng đầu, đôi mắt thanh tịnh không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt Đỗ Hồng Trường.
Giọng nói hắn bình tĩnh.
- Thật là có việc này.
Lời vừa nói những người ngồi đây đều sợ hãi.
Những người mới vừa rồi trong lòng còn mơ hồ thiên về Tô Trường An giờ phút này ánh mắt nhìn hắn bỗng có chút khác thường. Mục Quy Vân cũng lộ ra một tia hoảng sợ. Cũng không phải gã hoài nghi Tô Trường An, chỉ là không rõ vì sao hắn lại thản nhiên thừa nhận việc này. Bởi vì chỉ cần Tô Trường An một mực khẳng định chết cũng không thừa nhận thì Đỗ Hồng Trường kia không thể không đến Quan Tinh Đài mượn sách. Khi đó mới có thể chứng minh việc này là đúng. Đến cuối cùng y có thể mượn được hay không còn chưa biết. Mượn một thứ quý báu như thế từ trong tay Tinh Vẫn sợ rằng cần phải phí chút thời gian. Đây cũng đủ cho gã và Tô Trường An thương thảo ứng phó rồi, không đến mức trở tay không kịp như hiện tại.
Mà không chỉ Mục Quy Vân thấy giật mình, ngay cả Đỗ Hồng Trường cũng sững sờ. Hiển nhiên y không thể ngờ Tô Trường An lại dứt khoát thừa nhận như thế.
Duy chỉ có vị lão giả ngồi trên đài cao kia, khóe miệng chợt hiện ra một nụ cười đầy thâm ý.
- Vậy là Tô công tử thừa nhận chuyện Huỳnh Hoặc tinh vẫn lạc đều là do ngươi bịa đặt sao? Chuyện cấu kết yêu tà...
Đỗ Hồng Trường nói như vậy, ánh mắt vui vẻ hầu như sắp không giấu được nữa rồi.
Nhưng y còn chưa dứt lời thì lại bị giọng nói của Tô Trường An cắt ngang.
- Nhưng chuyện này đâu liên quan đến ta?
- Tô công tử không phải từng nói Huỳnh Hoặc tinh bị...
- Ta hỏi ngươi, Thiên Thương tinh vì sao dập tắt hơn mười năm lại sáng lên lần nữa?
Một lần nữa Đỗ Hồng Trường bị Tô Trường An cắt ngang lời nói.
- Là vì Sở Tích Phong trở thành Tinh Vẫn nên Thiên Thương tinh lần nữa mới sáng lên.
Đỗ Hồng Trường sững sờ, còn nói thêm:
- Nhưng chuyện này khác Huỳnh Hoặc tinh, qua nhiều năm như vậy chưa từng nghe Huỳnh Hoặc truyền lại tinh linh của mình cho hậu bối.
- A? Xem ra Đỗ công tử biết sơ qua chuyện của Yêu tộc đấy. Ngay cả Huỳnh Hoặc không có truyền nhân cũng biết được.
Tô Trường An nhíu chặt lông mày, có chút nghiền ngẫm nói.
Đỗ Hồng Trường sững sờ, trong lòng biết rõ mình đã rơi vào bẫy của Tô Trường An, vội vàng nói:
- Ngươi chớ nói bậy, chuyện ngươi cấu kết với yêu tà đã bị ta vạch trần, thiết nghĩ đây là...
Y còn chưa nói xong thì chỉ nghe Tô Trường An hét lớn. Tiếng hét đầy tức giận kia bỗng nhiên vang dội trong đại điện Kinh Luân viện.
- Đỗ Hồng Trường! Ngươi dùng lý do hoang đường như vậy, mở miệng một câu đều cấu kết yêu tà, liền muốn đẩy ta vào chỗ bất trung bất nghĩa, cuối cùng thì có mục đích gì?
- Huỳnh Hoặc tinh rơi thật hay giả ta không biết, nhưng cây đao trên tay ta đây là hàng thật giá thật!
Dừng lại, không đợi mọi người kịp khôi phục tinh thần, chỉ thấy cả người Tô Trường An ở khắc này đứng bật dậy, đao của hắn rời khỏi vỏ, ánh đao tựa tuyết trắng chiếu rọi đại điện Kinh Luân Viện giống như ban ngày vậy.
Rồi sau đó trong lúc mọi người vẫn còn kinh hô, hắn nhảy lên thật cao.
Đao trong tay lợi dụng thế mãnh hổ xuống núi, giao long xuất biển, quyết nhiên chém đến mặt Đỗ Hồng Trường.
---o0o---
ĐP: rất mong các bạn dành chút thời gian động viên dịch giả hay thảo luận gì đó để nhóm dịch có thêm cảm hứng duy trì truyện ^^
Tác giả :
Hắn Từng Là Thiếu Niên