Thủ Hộ
Chương 6: Xuất chinh
Đêm tối buông xuống kinh thành, trong một cung điện cao lớn thênh thang, những ngọn nến được thắp sáng khiến căn phòng trở nên ấm áp. Arthur ngồi trên vương tọa và nhìn xuống các vị tướng của mình, sau khi an bài chỗ ngồi cho tất cả thì nàng và mọi người bắt đầu thảo luận những vấn đề cần thiết cho cuộc xuất chinh lần này.
Lakjhal đứng tựa lưng vào một góc tối rồi quan sát mọi cử chỉ hành vi của những người có trong điện, trên tay cậu là một cuốn sổ nhỏ, Lakjhal ghi chép lại những điều cần chú ý của những người nơi đây, từ lời nói, hành động, ánh mắt.
Cuộc họp kết thúc, Lakjhal từ trong bóng tối hiện thân bên cạnh Arthur, nàng nhận cuốn sổ từ tay Lakjhal và xem xét. Lakjhal ghi chép rất đầy đủ thời gian, hành động, cử chỉ, ánh mắt, ám hiệu của từng người. Tất cả những người theo như miêu tả trong bản ghi chép của Lakjhal đều có vấn đề, Arthur hơi nhíu mày sau đó nói với Lakjhal.
-Chị sẽ ra chiến trường, em hãy ở lại trấn thủ kinh thành, hãy giữ vững kinh thành, nhất định phải.
Nói rồi Arthur nhìn thẳng vào Lakjhal để chờ câu trả lời từ cậu. Hai người đều biết rằng phản quân và những kẻ có ý đồ bất chính đã dốc hết tất cả cho hành động lần này.
Có hai khả năng sẽ xảy ra là vua Arthur sẽ thân chinh ra chiến trường và bị ám hại, khả năng thứ hai là bọn họ dẫn vua Arthur đi xa và chiếm đóng kinh thành, từ đó lật đổ sự trị vì của nàng.
Lần này Vua Kỵ Sĩ đã bị dồn vào góc, nàng bắt buộc phải thân chinh bởi người khiêu khích hành động lần này là Morgause - chị của nàng, nếu Arthur không đi thì sẽ mang tiếng hèn nhát và danh vọng của nàng trong tim dân chúng sẽ sụp đổ. Phe chống đối có thể nói đã trù bị rất lâu trong chuyện này.
-Được rồi, em sẽ ở lại.
Lakjhal thở dài nói, Arthur mỉm cười vui vẻ, nàng đưa tay xoa đầu cậu.
-Ngoan lắm,…
-Chị phải cẩn thận với Mordred, em cảm thấy hắn là người nguy hiểm nhất, trong những người em đã gặp thì Mordred luôn khiến em liên tưởng đến hình ảnh của một con sói đang rình mồi. Hãy luôn mang Lancelot bên người.
Arthur mỉm cười nhìn Lakjhal đang lo lắng nhắc nhở cho mình, nàng rất thích cảm giác được quan tâm này, rất ấm áp. Nàng nói:
-Nhất định chị sẽ chiến thắng trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ lại trốn đi ngoại ô nữa nhé, hì hì….
Nhìn Arthur trở về phòng mình Lakjhal có cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, cảm giác bất an đó đã xuất hiện kể từ khi Glahal đến báo cáo về động thái bất thường của các lãnh chúa phương bắc. Cảm giác khó chịu khiến tính tình cậu vốn đạm mạc, bình tĩnh trở nên nôn nóng nhiều ngày này. Mặc dù đã áp chế nhưng nó vẫn làm lòng cậu dậy sóng dữ dội.
Ngày xuất chinh.
Quân kỳ màu đỏ kéo dài từ lâu đài đến cổng thành, các kĩ sĩ mặc giáp bạc cưỡi ngựa sắt oai hùng hành quân, hai bên đường là người dân đến đưa hoa và cầu chúc cho đội quân giành được thắng lợi. Vua Arthur mang giáp bạc, khoác áo choàng màu xanh biển, đỉnh đầu mang vương miện. Tay nàng nâng cao thánh kiếm Excarlibur, mọi người như ngừng thở chờ đợi nàng nói.
-QUÉT SẠCH PHẢN LOẠN, HÒA BÌNH CHO VƯƠNG QUỐC!...
Nói rồi Vua Kỵ Sĩ cưỡi chiến mã lao ra khỏi thành, hàng trăm nghìn kỵ sĩ phía sau cưỡi ngựa đuổi theo bóng lưng vĩ đại của vua Arthur.
Không ai hay biết trên tường thành có một bóng dáng thon gầy mang áo choàng có mũ trùm che kín đầu đang nhìn theo hướng đội quân, dưới chiếc mũ trùm là một đôi mắt tỏa ánh sáng lạnh buốt. Lakjhal quyết định sẽ đuổi theo Arthur nếu trong 5 ngày tới không có bất kỳ động thái nào của phản quân hướng về kinh thành.
Quân dội dưới sự dẫn dắt của Arthur đã nhanh chóng tiến vào lãnh địa vùng Coper chặn đường tiến quân của Công tước Amigo, hai đội quân dựng doanh trại cách nhau 100 dặm, Vua Kỵ Sĩ Arthur lúc này đang đối diện với Công tước Amigor, nàng lên tiếng:
-Hãy cho ta một lý do Amigor.
Đối diện nàng là một người trung niên mang giáp vàng, ông có ánh mắt sắc bén của loài chim ưng, lúc này Amigor không hề mang ánh mắt né tránh của một người phản bội mà ông nhìn thẳng vào Arthur và nói:
-Gần đây người ngày càng trở nên thiếu quyết đoán và nhân từ, chúng ta làm tất cả điều này để đưa người trở lại thành Arthur Aturia Pendoragon ngày xưa, xin người hãy hiểu cho.
Arthur bỗng nhiên hiểu rõ lý do vì sao những kỵ sĩ vốn trung thành nhất đối vói mình lại quay ra đối nghịch. Nàng cười lên, rút kiếm chỉ vào Amigo và nghiên nghị nói:
-Buồn cười, sự lãnh huyết sát phạt chỉ dùng cho thời chiến, đối đãi với thời hòa bình ta cần có một thái đội từ ái, khoan dung. Thời đại chinh chiến của ta cùng các ngươi khi xưa đã qua rồi, sao ngươi vẫn chưa hiểu, Amigo. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để trở lại bên ta, ta sẽ tha thứ tất cả, Hãy lại trở thành những kỵ sĩ trung thành của ta - Amigo Hiver Agoria.
Amigo nghe được những lời này thì khuôn mặt chỉ thêm phần nhợt nhạt, hắn lắc đầu nói:
-Nếu là người ngày xưa thì đã không ngần ngại rút kiếm chém đầu kẻ phản bội mà không phải gọi hàng, bây giờ nói gì cũng vô dụng. Sau ngày mai người sẽ rõ ràng.
Amigo nói xong cưỡi ngựa cùng tùy tùng quay về doanh trại. Arthur, và các kỵ sĩ của mình vẫn đứng tại chỗ, mọi người nhìn bóng lưng gầy yếu và đầy cô độc của nàng mà không nói nên lời.
Lancelot hơi thở nhẹ, chỉ duy nhất mình anh biết được lý do vì sao Arthur trở nên như thế, hay nói chính xác là nàng như tìm lại được chính mình, anh biết nhưng lại không thể nói, chỉ cần qua lần này thì tất cả sẽ trở lại bình lặng và phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Kinh thành Pendora.
Đã 5 ngày kể từ khi Vua kỵ sĩ xuất chinh, vẫn không có bất kỳ động thái bất thường nào từ phe đối lập, Lakjhal biết mục tiêu của âm mưu lần này là nhằm vào Arthur. Sau khi gửi chim truyền tin, cậu cấp tốc cưỡi ngựa đuổi theo nhưng cảm giác bất an trong lòng Lakjhal mỗi lúc một nóng cháy.
Nhanh, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, Lakjhal trong tâm trí lúc này đang bị thiêu đốt, cậu giục ngựa ngày đêm không nghỉ hướng về quân đoàn viễn chinh. Một điều gì đó vô cùng quan trọng đối với Lakjhal sắp tuột khỏi tầm tay cậu, mãi mãi.
Đồng bằng Dumrim thuộc vùng Coper.
Trước bình minh, khi trời đất còn mờ mịt trong làn sương sớm, Arthur cưỡi ngựa trắng đứng trước hàng trăm nghìn quân lính, nhìn về hướng doanh trại địch. Hướng đối diện, Amigo dũng đã tập hợp trận hình chuẩn bị nghênh chiến.
Arthur rút ra thánh kiếm Excarliber, chỉ về hướng quân thù nàng hét lên.
GIẾTTTTTT!........
Đáp lại lời của nàng là tiếng gầm lên của tất cả binh sĩ.
-XÔNG LÊN!.....
-VÌ ĐỨC VUA, VÌ VƯƠNG QUỐC!..........
Hai đội quân nhanh chóng áp sát vào nhau. Cuộc chiến mở màn.
Lakjhal đứng tựa lưng vào một góc tối rồi quan sát mọi cử chỉ hành vi của những người có trong điện, trên tay cậu là một cuốn sổ nhỏ, Lakjhal ghi chép lại những điều cần chú ý của những người nơi đây, từ lời nói, hành động, ánh mắt.
Cuộc họp kết thúc, Lakjhal từ trong bóng tối hiện thân bên cạnh Arthur, nàng nhận cuốn sổ từ tay Lakjhal và xem xét. Lakjhal ghi chép rất đầy đủ thời gian, hành động, cử chỉ, ánh mắt, ám hiệu của từng người. Tất cả những người theo như miêu tả trong bản ghi chép của Lakjhal đều có vấn đề, Arthur hơi nhíu mày sau đó nói với Lakjhal.
-Chị sẽ ra chiến trường, em hãy ở lại trấn thủ kinh thành, hãy giữ vững kinh thành, nhất định phải.
Nói rồi Arthur nhìn thẳng vào Lakjhal để chờ câu trả lời từ cậu. Hai người đều biết rằng phản quân và những kẻ có ý đồ bất chính đã dốc hết tất cả cho hành động lần này.
Có hai khả năng sẽ xảy ra là vua Arthur sẽ thân chinh ra chiến trường và bị ám hại, khả năng thứ hai là bọn họ dẫn vua Arthur đi xa và chiếm đóng kinh thành, từ đó lật đổ sự trị vì của nàng.
Lần này Vua Kỵ Sĩ đã bị dồn vào góc, nàng bắt buộc phải thân chinh bởi người khiêu khích hành động lần này là Morgause - chị của nàng, nếu Arthur không đi thì sẽ mang tiếng hèn nhát và danh vọng của nàng trong tim dân chúng sẽ sụp đổ. Phe chống đối có thể nói đã trù bị rất lâu trong chuyện này.
-Được rồi, em sẽ ở lại.
Lakjhal thở dài nói, Arthur mỉm cười vui vẻ, nàng đưa tay xoa đầu cậu.
-Ngoan lắm,…
-Chị phải cẩn thận với Mordred, em cảm thấy hắn là người nguy hiểm nhất, trong những người em đã gặp thì Mordred luôn khiến em liên tưởng đến hình ảnh của một con sói đang rình mồi. Hãy luôn mang Lancelot bên người.
Arthur mỉm cười nhìn Lakjhal đang lo lắng nhắc nhở cho mình, nàng rất thích cảm giác được quan tâm này, rất ấm áp. Nàng nói:
-Nhất định chị sẽ chiến thắng trở về, đến lúc đó chúng ta sẽ lại trốn đi ngoại ô nữa nhé, hì hì….
Nhìn Arthur trở về phòng mình Lakjhal có cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, cảm giác bất an đó đã xuất hiện kể từ khi Glahal đến báo cáo về động thái bất thường của các lãnh chúa phương bắc. Cảm giác khó chịu khiến tính tình cậu vốn đạm mạc, bình tĩnh trở nên nôn nóng nhiều ngày này. Mặc dù đã áp chế nhưng nó vẫn làm lòng cậu dậy sóng dữ dội.
Ngày xuất chinh.
Quân kỳ màu đỏ kéo dài từ lâu đài đến cổng thành, các kĩ sĩ mặc giáp bạc cưỡi ngựa sắt oai hùng hành quân, hai bên đường là người dân đến đưa hoa và cầu chúc cho đội quân giành được thắng lợi. Vua Arthur mang giáp bạc, khoác áo choàng màu xanh biển, đỉnh đầu mang vương miện. Tay nàng nâng cao thánh kiếm Excarlibur, mọi người như ngừng thở chờ đợi nàng nói.
-QUÉT SẠCH PHẢN LOẠN, HÒA BÌNH CHO VƯƠNG QUỐC!...
Nói rồi Vua Kỵ Sĩ cưỡi chiến mã lao ra khỏi thành, hàng trăm nghìn kỵ sĩ phía sau cưỡi ngựa đuổi theo bóng lưng vĩ đại của vua Arthur.
Không ai hay biết trên tường thành có một bóng dáng thon gầy mang áo choàng có mũ trùm che kín đầu đang nhìn theo hướng đội quân, dưới chiếc mũ trùm là một đôi mắt tỏa ánh sáng lạnh buốt. Lakjhal quyết định sẽ đuổi theo Arthur nếu trong 5 ngày tới không có bất kỳ động thái nào của phản quân hướng về kinh thành.
Quân dội dưới sự dẫn dắt của Arthur đã nhanh chóng tiến vào lãnh địa vùng Coper chặn đường tiến quân của Công tước Amigo, hai đội quân dựng doanh trại cách nhau 100 dặm, Vua Kỵ Sĩ Arthur lúc này đang đối diện với Công tước Amigor, nàng lên tiếng:
-Hãy cho ta một lý do Amigor.
Đối diện nàng là một người trung niên mang giáp vàng, ông có ánh mắt sắc bén của loài chim ưng, lúc này Amigor không hề mang ánh mắt né tránh của một người phản bội mà ông nhìn thẳng vào Arthur và nói:
-Gần đây người ngày càng trở nên thiếu quyết đoán và nhân từ, chúng ta làm tất cả điều này để đưa người trở lại thành Arthur Aturia Pendoragon ngày xưa, xin người hãy hiểu cho.
Arthur bỗng nhiên hiểu rõ lý do vì sao những kỵ sĩ vốn trung thành nhất đối vói mình lại quay ra đối nghịch. Nàng cười lên, rút kiếm chỉ vào Amigo và nghiên nghị nói:
-Buồn cười, sự lãnh huyết sát phạt chỉ dùng cho thời chiến, đối đãi với thời hòa bình ta cần có một thái đội từ ái, khoan dung. Thời đại chinh chiến của ta cùng các ngươi khi xưa đã qua rồi, sao ngươi vẫn chưa hiểu, Amigo. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để trở lại bên ta, ta sẽ tha thứ tất cả, Hãy lại trở thành những kỵ sĩ trung thành của ta - Amigo Hiver Agoria.
Amigo nghe được những lời này thì khuôn mặt chỉ thêm phần nhợt nhạt, hắn lắc đầu nói:
-Nếu là người ngày xưa thì đã không ngần ngại rút kiếm chém đầu kẻ phản bội mà không phải gọi hàng, bây giờ nói gì cũng vô dụng. Sau ngày mai người sẽ rõ ràng.
Amigo nói xong cưỡi ngựa cùng tùy tùng quay về doanh trại. Arthur, và các kỵ sĩ của mình vẫn đứng tại chỗ, mọi người nhìn bóng lưng gầy yếu và đầy cô độc của nàng mà không nói nên lời.
Lancelot hơi thở nhẹ, chỉ duy nhất mình anh biết được lý do vì sao Arthur trở nên như thế, hay nói chính xác là nàng như tìm lại được chính mình, anh biết nhưng lại không thể nói, chỉ cần qua lần này thì tất cả sẽ trở lại bình lặng và phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Kinh thành Pendora.
Đã 5 ngày kể từ khi Vua kỵ sĩ xuất chinh, vẫn không có bất kỳ động thái bất thường nào từ phe đối lập, Lakjhal biết mục tiêu của âm mưu lần này là nhằm vào Arthur. Sau khi gửi chim truyền tin, cậu cấp tốc cưỡi ngựa đuổi theo nhưng cảm giác bất an trong lòng Lakjhal mỗi lúc một nóng cháy.
Nhanh, nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa, Lakjhal trong tâm trí lúc này đang bị thiêu đốt, cậu giục ngựa ngày đêm không nghỉ hướng về quân đoàn viễn chinh. Một điều gì đó vô cùng quan trọng đối với Lakjhal sắp tuột khỏi tầm tay cậu, mãi mãi.
Đồng bằng Dumrim thuộc vùng Coper.
Trước bình minh, khi trời đất còn mờ mịt trong làn sương sớm, Arthur cưỡi ngựa trắng đứng trước hàng trăm nghìn quân lính, nhìn về hướng doanh trại địch. Hướng đối diện, Amigo dũng đã tập hợp trận hình chuẩn bị nghênh chiến.
Arthur rút ra thánh kiếm Excarliber, chỉ về hướng quân thù nàng hét lên.
GIẾTTTTTT!........
Đáp lại lời của nàng là tiếng gầm lên của tất cả binh sĩ.
-XÔNG LÊN!.....
-VÌ ĐỨC VUA, VÌ VƯƠNG QUỐC!..........
Hai đội quân nhanh chóng áp sát vào nhau. Cuộc chiến mở màn.
Tác giả :
ND