Thủ Hộ
Chương 112: Mảnh linh hồn thứ nhất của Arthur
Lakjhal từ từ mở mắt và đánh giá chung quanh, thân thể của cậu nhờ tính chất tự hồi phục siêu tuyệt nên đã trở lại trạng thái bình thường, vết thương trong quá trình vượt đường hầm không gian đã khỏi hẳn.
Nhìn hai vợ chồng trẻ tầm 30 tuổi trước mắt và khung cảnh chung quanh thì Lakjhal có cảm giác mình như trở lại thế giới cũ nơi có cha mẹ thương yêu, ông bà cưng chiều. Cậu thân thiết mở lời:
-Cảm ơn!...
Hai vợ chồng Tamaki và Yoshina nghe được giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhưng lại không thể hiểu được những gì cậu ta nói, ngôn ngữ này hoàn toàn không tồn tại trên thế giới kể cả ở Virie và Địa ngục.
Lakjhal cũng nhận ra điều này, cậu chuyển đổi đôi mắt Mieris và quan sát các dòng chảy, tiếp đó cậu rút lấy dòng chảy tri thức ở thế giới này cho mình sử dụng.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của đôi vợ chồng trẻ, cậu cất tiếng:
-Cảm ơn.
Tamaki hồi phục lại từ trong kinh ngạc và lên tiếng:
-Cháu là?....
Lakjhal mỉm cười nhẹ:
-Người ngoài hành tinh….
Yoshina bật cười thú vị, cô lên tiếng:
-Thế hiện giờ cháu dự định làm gì?.
Lakjhal ngẩn người, cậu đến hành tinh này để thu thập mảnh linh hồn của Arthur nhưng hiện tại phải làm gì trong khi mảnh linh hồn đó vẫn chưa đến thời điểm xuất hiện.
Yoshina nhìn ánh mắt lạc lõng của thiếu niên thì mẫu tính trong lòng dâng lên, cô vỗ nhẹ đầu cậu rồi nói:
-Vậy hãy cứ ở lại đây như nhà của con nhé.
-Nhà?...
Từ ngữ xa lạ nhưng đầy thân thiết khiến Lakjhal cảm động, cậu ngẩng nhìn đôi vợ chồng và nói:
-Hãy cho con được làm con trai của hai người.
Nói rồi thân thể cậu nhanh chóng phát sinh thay đổi.
Ánh sáng lóe lên và khi tán đi đã hiện lên thân hình của một cậu bé tầm 7 tuổi khá đáng yêu, cậu bé có gương mặt hao hao với Tamaki và một đôi mắt trong suốt hiền dịu của Yoshino.
Yoshino nhìn cậu bé chỉ hai giây sau đó lao đến và ôm cậu vào lòng, cô cạ gương mặt của mình vào gương mặt của cậu bé đầy thương yêu:
-Đáng yêu quá, con trai gọi mama đi nào!.
-Oka-san….(Mẹ)
Yoshino hạnh phúc vuốt ve đầu cậu bé, bên cạnh Tamaki nhìn vợ mình như thế thì hơi ghen tị.
-Oto-san…(Cha)
Tamaki nghe được giọng nói trong trẻo này thì đã biết vì sao Yoshino lại hạnh phúc như vậy, ông cố gắng hắng giọng:
-Ừ…Ừm!....
-Mẹ!... Cha không thích con….
-Anh yêu!... anh muốn ngủ ngoài thềm hả?....
-Vì đấng sáng tạo em yêu, anh cũng cần tôn nghiêm của một người cha.
Lakjhal được Tamaki bế lên và ngắm nhìn, hắn dùng ánh mắt triều mến và nói:
-Con sẽ có tên là Aikawa Ayumu, con trai….
Lakjhal cảm giác được hạnh phúc như nổ tung tại lồng ngực, sự mê đắm cảm giác có cha và mẹ ùa vào mãnh liệt như sóng biển trong lòng cậu. Lakjhal tự nghĩ:
“Từ hôm nay, tại thế giới này, mình sẽ có tên là Aikawa Ayumu, là con trai của một gia đình hạnh phúc.”
Tự nhủ rồi cậu cùng cha và mẹ đi vào bếp để chuẩn bị cho bữa tối.
Cậu sẽ từ bỏ tất cả thân phận trước đây của mình, làm một người bình thường tại thế giới này để tận hưởng cảm giác được cha mẹ thương yêu.
Lakjhal đã tính toán được hướng đi của mảnh linh hồn Arthur nên mọi việc sẽ tự đến không cần cậu gượng ép.
…
Thấm thoát đã mười năm trôi qua.
Cậu đã phong ấn tất cả sức mạnh, năng lực và kể cả tri thức của mình để sống như một người bình thường nhất. Cậu đến trường, đi học, kết bạn,…. Ayumu cảm thấy rất thõa mãn với cuộc sống hiện tại của mình.
Thế nhưng, đời vốn không như mơ và hạnh phúc sẽ kết thúc lúc bạn sơ ý nhất.
Chiều tan học, tại cổng trường trung học Seisun.
Orito, thằng bạn nối khố gần bảy năm của Ayumu đứng nơi đó và rủ cậu đến Game Center để làm vài trận giải trí ngày cuối trong tuần, thế nhưng cậu từ chối vì hôm nay siêu thị sẽ giảm giá thịt heo và rong biển đông lạnh.
Orito bĩu môi:
-Biết ông vẫn thích nấu ăn nhưng bỏ đi sự nghiệp game thủ và chuyển qua nội trợ thì cái xu hướng giới tính của ông đang dần có vấn đề đấy Ayumu.
Ayumu đấm tên này một phát sau đó vác cặp đi về.
-Ayumu, cẩn thận nhé, khu chúng ta dạo này đã xảy ra mấy vụ giết người rồi đấy….
Giọng của Orito vang lên từ phía sau và Ayumu vẫy tay ra hiệu yên tâm.
-Ok, ok!....
…
Ding!... Ding!...
“Cảm ơn quý khách, chúc quý khách buổi tối tốt lành.”
Ayumu mang theo túi thức ăn bước ra khỏi siêu thị và lầu bầu:
-Mấy bác hàng xóm cũng nhanh thật, tuổi đã cao mà tay thì không cứng, vẫn đến chậm mấy giây, cũng may bác Hasari cho mình được 2 hộp rong biển, tối nay nên nấu món gì há!....
Cậu vừa bước ra vừa huýt sáo khá thoải mái, nhưng chỉ một giây sau đó Ayumu sững người lại.
Ánh sáng của cả khu phố chung quanh trở nên mờ ảo trước vẻ đẹp của cô bé tóc bạch kim ngồi trong góc con đường. Cô bé mang một bộ trang phục có giáp sắt khá kì lạ nhưng chỉ càng tô điểm cho vẻ đẹp huyền ảo của cô.
Cô ngẩng gương mặt tuyệt đẹp đánh giá Ayumu bằng đôi mắt màu xanh biển trong suốt, linh hồn cô rung động mãnh liệt khi nhìn thấy thiếu niên này.
Ayumu ngây người không bởi vì vẻ đẹp của cô bé mà vì sự thân thiết đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Cô bé này có được một mảnh linh hồn của Arthur ghép chung với linh hồn của cô, Lakjhal dùng Âm Dương linh hồn thuật để quan sát và khẳng định. Cậu nhìn ánh mắt trong suốt của cô và lên tiếng:
-Em đang đợi ai sao?....
Cô bé không lên tiếng mà viết vào cuốn sổ nhỏ trong tay.
“Em ở đây một mình, không đợi ai cả”.
Cô bé hơi suy nghĩ sau đó viết.
“Anh là ai thế?.”
Lakjhal cười cười nói:
.
-Onii-chan, tên anh là Onii-chan… Ha ha ha…
Hai người bắt đầu trò chuyện rất nhiều và thân thiết như hai người bạn đã quen thân từ lâu.
Ayumu vươn người đứng lên và nói:
-Thôi anh về đây, nếu có dịp chúng ta lại trò chuyện nữa nhá.
“Cẩn thận.”
Cô bé viết vào một trang thấy và chăm chú nhìn bóng lưng Ayumu dưới ánh đèn đường.
…
Lakjhal cảm thấy mọi việc đã trở nên không đơn giản, cậu lúc này đã giải phóng năng lực và quan sát cô bé khi nãy, cô bé là một pháp sư gọi hồn -Necromancer tên là Eucliwood Hellscythe. Cô thuộc dòng dõi Hoàng Gia cao quý ở Địa Ngục.
Kể từ cách đây ba năm, Eucliwood đã thức tỉnh một quyền năng khủng khiếp, mỗi từ cô nói ra sẽ khiến vạn vật chung quanh bị thay đổi theo, không những thế cảm xúc của cô của sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh quanh mình.
Các cận vệ của cô hay còn gọi là Ma Nhai Thất Hiệp đã tìm mọi cách để loại bỏ quyền năng này nhưng không thể, họ chỉ có thể phong ấn thứ sức mạnh nguyền rủa này bằng cách chế tạo bộ giáp sắt cho cô.
Đó là lý do khiến cô không thể nói mà chỉ có thể viết những điều mình muốn ra giấy, hơn nữa cảm xúc cũng đã bị cô bé chôn chặt trong tim.
Lakjhal biết rằng quyền năng mới của cô chính đến từ mảnh linh hồn Arthur, nhưng lấy nó ra khỏi cơ thể cô bé là điều không thể nào, mảnh linh hồn đó đã tồn tại song song kể từ khi cả hai người còn trong bụng mẹ, chỉ là nó vẫn một mực ngủ say đến gần đây mới thức tỉnh.
Muốn lấy được mảnh linh hồn khỏi cơ thể Eucliwood thì chỉ có thể khiến nó hoàn toàn hòa hợp với linh hồn của cô sau đó sinh ra cộng hưởng, cậu đã xác định được hướng đi cho lần này.
Lakjhal dùng Mieris quan sát dòng chảy tương lai trong một tuần tới và mỉm cười. Xem ra lần này cậu chính là nhân vật mang theo số mệnh của hành tinh này.
…
Á!......
Tiếng thét từ căn hộ gần đó vang lên.
Lakjhal chạy nhanh đến sau đó xông vào, tất cả người trong ngôi nhà đều đã bị chém chết, thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn khốc.
Hắn phanh thây nạn nhân thành hàng chục mảnh và vứt vung vẩy khắp nơi như để tận hưởng máu tươi.
Đến rồi!....
Lakjhal cảm nhận được tiếng bước chân tiến đến nhưng cậu không bỏ chạy mà đứng sững tại đó.
Kẻ đến mang theo thanh kiếm cạ vào sàn nhà tạo nên âm thanh như dao mài. Lakjhal vẫn để mặc như thường không có động thái gì khác.
Phập!.
Thanh kiếm xuyên qua ngực của Lakjhal và đâm thẳng ra trước. Cậu ngã xuống đất trong vũng máu lênh láng của bản thân.
Hả?.
Hung thủ ẩn mình trong bóng tối có cảm giác kì quái khi kẻ mình vừa giết lại chết một cách bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến bản thân hắn phải rùng mình lạnh lẽo.
Hắn nghi hoặc nhưng sau đó lắc đầu cố gắng thoát khỏi suy nghĩ vớ vẩn của mình, một con người bình thường thôi, chết là chết, cần gì phải nghĩ nhiều.
…
Lakjhal nghe được âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ gọi mình:
“Đừng chết!”.
Sau đó một loại lực lượng kì lạ nhanh chóng bổ khuyết lại sinh mệnh đã mất đi của cậu.
Lakjhal biết đây là quyền năng của Eucliwood đến từ mảnh linh hồn Arthur. Cậu lẳng lặng đợi cho thứ sức mạnh này khôi phục bản thân cậu hoàn toàn.
Nhìn hai vợ chồng trẻ tầm 30 tuổi trước mắt và khung cảnh chung quanh thì Lakjhal có cảm giác mình như trở lại thế giới cũ nơi có cha mẹ thương yêu, ông bà cưng chiều. Cậu thân thiết mở lời:
-Cảm ơn!...
Hai vợ chồng Tamaki và Yoshina nghe được giọng nói trong trẻo của thiếu niên nhưng lại không thể hiểu được những gì cậu ta nói, ngôn ngữ này hoàn toàn không tồn tại trên thế giới kể cả ở Virie và Địa ngục.
Lakjhal cũng nhận ra điều này, cậu chuyển đổi đôi mắt Mieris và quan sát các dòng chảy, tiếp đó cậu rút lấy dòng chảy tri thức ở thế giới này cho mình sử dụng.
Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của đôi vợ chồng trẻ, cậu cất tiếng:
-Cảm ơn.
Tamaki hồi phục lại từ trong kinh ngạc và lên tiếng:
-Cháu là?....
Lakjhal mỉm cười nhẹ:
-Người ngoài hành tinh….
Yoshina bật cười thú vị, cô lên tiếng:
-Thế hiện giờ cháu dự định làm gì?.
Lakjhal ngẩn người, cậu đến hành tinh này để thu thập mảnh linh hồn của Arthur nhưng hiện tại phải làm gì trong khi mảnh linh hồn đó vẫn chưa đến thời điểm xuất hiện.
Yoshina nhìn ánh mắt lạc lõng của thiếu niên thì mẫu tính trong lòng dâng lên, cô vỗ nhẹ đầu cậu rồi nói:
-Vậy hãy cứ ở lại đây như nhà của con nhé.
-Nhà?...
Từ ngữ xa lạ nhưng đầy thân thiết khiến Lakjhal cảm động, cậu ngẩng nhìn đôi vợ chồng và nói:
-Hãy cho con được làm con trai của hai người.
Nói rồi thân thể cậu nhanh chóng phát sinh thay đổi.
Ánh sáng lóe lên và khi tán đi đã hiện lên thân hình của một cậu bé tầm 7 tuổi khá đáng yêu, cậu bé có gương mặt hao hao với Tamaki và một đôi mắt trong suốt hiền dịu của Yoshino.
Yoshino nhìn cậu bé chỉ hai giây sau đó lao đến và ôm cậu vào lòng, cô cạ gương mặt của mình vào gương mặt của cậu bé đầy thương yêu:
-Đáng yêu quá, con trai gọi mama đi nào!.
-Oka-san….(Mẹ)
Yoshino hạnh phúc vuốt ve đầu cậu bé, bên cạnh Tamaki nhìn vợ mình như thế thì hơi ghen tị.
-Oto-san…(Cha)
Tamaki nghe được giọng nói trong trẻo này thì đã biết vì sao Yoshino lại hạnh phúc như vậy, ông cố gắng hắng giọng:
-Ừ…Ừm!....
-Mẹ!... Cha không thích con….
-Anh yêu!... anh muốn ngủ ngoài thềm hả?....
-Vì đấng sáng tạo em yêu, anh cũng cần tôn nghiêm của một người cha.
Lakjhal được Tamaki bế lên và ngắm nhìn, hắn dùng ánh mắt triều mến và nói:
-Con sẽ có tên là Aikawa Ayumu, con trai….
Lakjhal cảm giác được hạnh phúc như nổ tung tại lồng ngực, sự mê đắm cảm giác có cha và mẹ ùa vào mãnh liệt như sóng biển trong lòng cậu. Lakjhal tự nghĩ:
“Từ hôm nay, tại thế giới này, mình sẽ có tên là Aikawa Ayumu, là con trai của một gia đình hạnh phúc.”
Tự nhủ rồi cậu cùng cha và mẹ đi vào bếp để chuẩn bị cho bữa tối.
Cậu sẽ từ bỏ tất cả thân phận trước đây của mình, làm một người bình thường tại thế giới này để tận hưởng cảm giác được cha mẹ thương yêu.
Lakjhal đã tính toán được hướng đi của mảnh linh hồn Arthur nên mọi việc sẽ tự đến không cần cậu gượng ép.
…
Thấm thoát đã mười năm trôi qua.
Cậu đã phong ấn tất cả sức mạnh, năng lực và kể cả tri thức của mình để sống như một người bình thường nhất. Cậu đến trường, đi học, kết bạn,…. Ayumu cảm thấy rất thõa mãn với cuộc sống hiện tại của mình.
Thế nhưng, đời vốn không như mơ và hạnh phúc sẽ kết thúc lúc bạn sơ ý nhất.
Chiều tan học, tại cổng trường trung học Seisun.
Orito, thằng bạn nối khố gần bảy năm của Ayumu đứng nơi đó và rủ cậu đến Game Center để làm vài trận giải trí ngày cuối trong tuần, thế nhưng cậu từ chối vì hôm nay siêu thị sẽ giảm giá thịt heo và rong biển đông lạnh.
Orito bĩu môi:
-Biết ông vẫn thích nấu ăn nhưng bỏ đi sự nghiệp game thủ và chuyển qua nội trợ thì cái xu hướng giới tính của ông đang dần có vấn đề đấy Ayumu.
Ayumu đấm tên này một phát sau đó vác cặp đi về.
-Ayumu, cẩn thận nhé, khu chúng ta dạo này đã xảy ra mấy vụ giết người rồi đấy….
Giọng của Orito vang lên từ phía sau và Ayumu vẫy tay ra hiệu yên tâm.
-Ok, ok!....
…
Ding!... Ding!...
“Cảm ơn quý khách, chúc quý khách buổi tối tốt lành.”
Ayumu mang theo túi thức ăn bước ra khỏi siêu thị và lầu bầu:
-Mấy bác hàng xóm cũng nhanh thật, tuổi đã cao mà tay thì không cứng, vẫn đến chậm mấy giây, cũng may bác Hasari cho mình được 2 hộp rong biển, tối nay nên nấu món gì há!....
Cậu vừa bước ra vừa huýt sáo khá thoải mái, nhưng chỉ một giây sau đó Ayumu sững người lại.
Ánh sáng của cả khu phố chung quanh trở nên mờ ảo trước vẻ đẹp của cô bé tóc bạch kim ngồi trong góc con đường. Cô bé mang một bộ trang phục có giáp sắt khá kì lạ nhưng chỉ càng tô điểm cho vẻ đẹp huyền ảo của cô.
Cô ngẩng gương mặt tuyệt đẹp đánh giá Ayumu bằng đôi mắt màu xanh biển trong suốt, linh hồn cô rung động mãnh liệt khi nhìn thấy thiếu niên này.
Ayumu ngây người không bởi vì vẻ đẹp của cô bé mà vì sự thân thiết đến từ sâu thẳm trong linh hồn.
Cô bé này có được một mảnh linh hồn của Arthur ghép chung với linh hồn của cô, Lakjhal dùng Âm Dương linh hồn thuật để quan sát và khẳng định. Cậu nhìn ánh mắt trong suốt của cô và lên tiếng:
-Em đang đợi ai sao?....
Cô bé không lên tiếng mà viết vào cuốn sổ nhỏ trong tay.
“Em ở đây một mình, không đợi ai cả”.
Cô bé hơi suy nghĩ sau đó viết.
“Anh là ai thế?.”
Lakjhal cười cười nói:
.
-Onii-chan, tên anh là Onii-chan… Ha ha ha…
Hai người bắt đầu trò chuyện rất nhiều và thân thiết như hai người bạn đã quen thân từ lâu.
Ayumu vươn người đứng lên và nói:
-Thôi anh về đây, nếu có dịp chúng ta lại trò chuyện nữa nhá.
“Cẩn thận.”
Cô bé viết vào một trang thấy và chăm chú nhìn bóng lưng Ayumu dưới ánh đèn đường.
…
Lakjhal cảm thấy mọi việc đã trở nên không đơn giản, cậu lúc này đã giải phóng năng lực và quan sát cô bé khi nãy, cô bé là một pháp sư gọi hồn -Necromancer tên là Eucliwood Hellscythe. Cô thuộc dòng dõi Hoàng Gia cao quý ở Địa Ngục.
Kể từ cách đây ba năm, Eucliwood đã thức tỉnh một quyền năng khủng khiếp, mỗi từ cô nói ra sẽ khiến vạn vật chung quanh bị thay đổi theo, không những thế cảm xúc của cô của sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh quanh mình.
Các cận vệ của cô hay còn gọi là Ma Nhai Thất Hiệp đã tìm mọi cách để loại bỏ quyền năng này nhưng không thể, họ chỉ có thể phong ấn thứ sức mạnh nguyền rủa này bằng cách chế tạo bộ giáp sắt cho cô.
Đó là lý do khiến cô không thể nói mà chỉ có thể viết những điều mình muốn ra giấy, hơn nữa cảm xúc cũng đã bị cô bé chôn chặt trong tim.
Lakjhal biết rằng quyền năng mới của cô chính đến từ mảnh linh hồn Arthur, nhưng lấy nó ra khỏi cơ thể cô bé là điều không thể nào, mảnh linh hồn đó đã tồn tại song song kể từ khi cả hai người còn trong bụng mẹ, chỉ là nó vẫn một mực ngủ say đến gần đây mới thức tỉnh.
Muốn lấy được mảnh linh hồn khỏi cơ thể Eucliwood thì chỉ có thể khiến nó hoàn toàn hòa hợp với linh hồn của cô sau đó sinh ra cộng hưởng, cậu đã xác định được hướng đi cho lần này.
Lakjhal dùng Mieris quan sát dòng chảy tương lai trong một tuần tới và mỉm cười. Xem ra lần này cậu chính là nhân vật mang theo số mệnh của hành tinh này.
…
Á!......
Tiếng thét từ căn hộ gần đó vang lên.
Lakjhal chạy nhanh đến sau đó xông vào, tất cả người trong ngôi nhà đều đã bị chém chết, thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn khốc.
Hắn phanh thây nạn nhân thành hàng chục mảnh và vứt vung vẩy khắp nơi như để tận hưởng máu tươi.
Đến rồi!....
Lakjhal cảm nhận được tiếng bước chân tiến đến nhưng cậu không bỏ chạy mà đứng sững tại đó.
Kẻ đến mang theo thanh kiếm cạ vào sàn nhà tạo nên âm thanh như dao mài. Lakjhal vẫn để mặc như thường không có động thái gì khác.
Phập!.
Thanh kiếm xuyên qua ngực của Lakjhal và đâm thẳng ra trước. Cậu ngã xuống đất trong vũng máu lênh láng của bản thân.
Hả?.
Hung thủ ẩn mình trong bóng tối có cảm giác kì quái khi kẻ mình vừa giết lại chết một cách bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến bản thân hắn phải rùng mình lạnh lẽo.
Hắn nghi hoặc nhưng sau đó lắc đầu cố gắng thoát khỏi suy nghĩ vớ vẩn của mình, một con người bình thường thôi, chết là chết, cần gì phải nghĩ nhiều.
…
Lakjhal nghe được âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ gọi mình:
“Đừng chết!”.
Sau đó một loại lực lượng kì lạ nhanh chóng bổ khuyết lại sinh mệnh đã mất đi của cậu.
Lakjhal biết đây là quyền năng của Eucliwood đến từ mảnh linh hồn Arthur. Cậu lẳng lặng đợi cho thứ sức mạnh này khôi phục bản thân cậu hoàn toàn.
Tác giả :
ND